chương 30 + 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 30

Nửa thanh tỉnh nửa mơ hồ, đứa nhỏ quỳ lên sô pha bày ra một bộ dáng đánh phạt đều nhận, lung lay sắp đổ, "Em sai rồi, anh đánh đi."

Tạ Cư làm sao còn đánh được, từ hôm đó đến nay Hứa Lâm rất ít khi để lộ ra bộ dáng này. Nhìn thấy đã mềm lòng, lập tức ôm đứa nhỏ vào trong lòng ngực, đánh xuống một bàn tay sau đó ôn nhu nói, "Còn có chỗ nào khó chịu không?"

Thương tích ở phía sau vẫn còn, cái đánh này không nhẹ khiến Hứa Lâm hừ một tiếng, hướng về phía lòng ngực của anh trai trốn tránh, "Dạ dày đau."

"Chắc chắn." Tạ Cư lại đánh thêm một cái, "Không ăn cơm còn uống nhiều rượu như vậy, có thể không đau sao?"

"Em sai rồi, anh đừng có không cần em..."

Tạ Cư dừng lại, khẽ thở dài.

Tề Hành bưng đồ ăn từ phòng bếp đi ra, "Đi rửa tay rồi ăn cơm. Anh nấu một ít cháo, gọi Tiểu Lâm vào ăn đi."

Tạ Cư nhìn thức ăn trên bàn, trong lòng có chút cảm xúc chua xót khó diễn tả. Khả năng nấu ăn của Tề Hành cực tốt, chỉ là chính mình lâu lắm rồi không được ăn cơm anh nấu.

Hứa Lâm được Tạ Cư đỡ ngồi dậy, hương thơm từ cháo gạo kê ở trước mặt ngược lại làm cho dạ dày của cậu có chút co rút. Sau khi uống rượu đã không khỏe làm cho cậu không muốn ăn một chút nào.

"Ăn nửa chén, được không?

Hứa Lâm dựa vào trên người Tạ Cư, đầu đặt trên bả vai của anh hơi vặn vẹo.

"Không muốn."

Giây tiếp theo lại hướng về phía Tề Hành đang ngồi đối diện nhìn một cái, khi nhìn thấy gương mặt ôn hòa tươi cười kia liền rùng mình một cái, sau đó nói, "Được."

Tạ Cư không biết nói gì, khả năng uy hiếp của anh Tề Hành so với sự tưởng tượng của mình còn lớn hơn. Vấn đề là Hứa Lâm chưa từng bị Tề Hành phạt qua, làm sao lại sợ đến như vậy? Kỳ thật không biết tại sao trong ấn tượng của Hứa Lâm, Tề Hành vốn dĩ luôn cực kỳ ôn nhu nhưng có thể là bởi vì vừa rồi thấy được vết thương của Tạ Cư mới tự giác mang nụ cười của Tề Hành tự suy diễn đến có chút dọa người.

Cơm nước xong đã hơn tám giờ, Tề Hành làm hết phận sự thu dọn chén dĩa rồi mới rời đi, Tạ Cư nhìn bóng dáng anh xoay người ra cửa, một chút ấm áp từ đáy lòng đột nhiên nồng đậm.

Tạ Cư ôm Hứa Lâm đã mơ màng muốn ngủ đến trên giường, chính mình cũng thay đồ ngủ rồi nằm xuống bên cạnh. Chưa được bao lâu đứa nhỏ đã ngủ say, ngủ rồi liền chui vào trong lòng ngực của Tạ Cư.

Sáng sớm hôm sau khi Hứa Lâm tỉnh giấc, mở to mắt quay đầu lập tức ngốc luôn.

"Anh..."

"Tỉnh rồi? Còn khó chịu không?"

Hứa Lâm lắc đầu, có chút mất tự nhiên mà dịch ra khỏi lòng ngực Tạ Cư. Cũng không phải là cố ý kháng cự, chỉ là từ thiên đường rơi xuống địa ngục rồi bây giờ lại trở về thiên đường, cũng cần chút thời gian tiếp thu được quá trình này. Lúc say rượu còn có thể nhờ vào chút say mà giả vờ ngốc, hiện tại Hứa Lâm thật sự có chút không biết phải làm sao.

Tạ Cư cũng không thèm để ý, ôn nhu hỏi, "Bữa sáng muốn ăn cái gì?"

"Cái gì cũng được."

"Anh vẫn là nên nấu ít cháo, trước tiên cần phải dưỡng lại dạ dày."

"Dạ... Anh..." Hứa Lâm ngồi dậy, trước khi Tạ Cư rời khỏi liền gọi lại.

"Làm sao?" Tạ Cư dừng chân.

"Anh... Anh thật sự không trách em sao?"

Tạ Cư dừng một chút, trở lại mép giường.

"Từng có."

Nói trắng ra như thế, nói không có chút che giấu nào, nói xong trong nháy mắt đã thấy mặt mũi Hứa Lâm trắng bệch, hai mắt đều mất đi cảm xúc.

Tak Cư nhẹ nhàng cầm lấy tay của Hứa Lâm, cả người vốn đã lạnh, "Nhưng vậy thì thế nào? Tiểu Lâm, em là em trai của anh, mặc dù làm chuyện gì sai trái động trời cũng là em trai của anh. Em có sai anh sẽ phạt nhưng tuyệt đối sẽ không có không cần em. Tiểu Lâm, mọi chuyện đều đã qua, hiện tại là một cuộc sống mới rồi."

Sinh hoạt mới? Hứa Lâm thở nhẹ, hy vọng chính mình thật sự có phúc phần này.

Cuộc sống mấy ngày tiếp thật sự bình đạm, cũng thật ấm áp. Kỳ thật biến chuyển ngày đó đối với Hứa Lâm mà nói cũng không phải chuyện xấu, trước kia mặc dù không muốn rời xa Tạ Cư nhưng trong lòng vẫn luôn có một tảng đá đè nặng, bây giờ tảng đá bị phá vỡ tuy rằng đau nhưng lại trút được gánh nặng. Mà những cái đau đớn đó cũng sẽ dần dần được chữa khỏi.

Hứa Lâm sống thoải mái cực kỳ, Tạ Cư chăm sóc cậu rất tốt, không bao lâu đã làm cho cậu tăng thêm một ít thịt, thân thể cũng điều dưỡng đến rất tốt. Cuộc sống thảnh thơi của đứa nhỏ ở chỗ Tạ Cư lại bị anh nhắc tới việc thi đại học mà đột nhiên im bặt.

Hứa Lâm cũng không mâu thuẫn, cậu muốn đọc sách, lần trước nói không tham gia cũng bất quá là nản lòng mà thôi.

Chỉ là cuộc sống này cũng không quá tốt như vậy. Hứa Lâm có rất nhiều tật xấu, trước kia Tạ Cư đau lòng cậu, không đành lòng trách móc nặng nề, mà hiện tại hết thảy đều đi vào quỹ đạo, lại có Tề Hành ở phía trước luôn luôn nhắc nhở, không thể nào không nhắc đến.

CHƯƠNG 31

Chỉ là cuộc sống này cũng không quá tốt như vậy. Hứa Lâm có rất nhiều tật xấu, trước kia Tạ Cư đau lòng cậu, không đành lòng trách móc nặng nề, mà hiện tại hết thảy đều đi vào quỹ đạo, lại có Tề Hành ở phía trước luôn luôn nhắc nhở, không thể nào không nhắc đến.

"Hai mươi đều đều làm được một nữa, ban ngày em có thật sự chú tâm học?"

Hứa Lâm nhấp môi, muốn nói lại thôi.

"Tiểu Lâm, em thật sự nói với anh, mỗi ngày em rốt cuộc dành bao nhiêu thời gian cho học tập?"

Ôn tập một lần nữa cũng đã hơn nửa tháng, Hứa Lâm tiến bộ lại không được bao nhiêu, bây giờ vốn là bổn phận lại không hoàn thành, Tạ Cư khó tránh có chút nổi nóng. (ét ô ét hình như chỗ này edit có chút sai sai, QT không rõ ràng lắm mà tui không tìm được raw)

"Trả lời."

Thấy Hứa Lâm vẫn cúi đầu không mở miệng, Tạ Cư thật sự có chút sinh khí, "Hứa Lâm, em tiếp tục ngoan cố thì tối nay không cần ngủ."

"Có lẽ... không đến hai tiếng."

Hứa Lâm là một đứa nhỏ thông minh, từ trước đến nay thành tích cũng không tệ nhưng toàn bộ thành tích đó là dựa vào sự thông minh trời ban mà có được, cậu chưa bao giờ có một một lần học tập nghiêm túc. Tạ Cư dùng phương thức như vật bắt cậu phải có tính tự giác, với cậu mà nói là một chuyện khó khăn.

Cho dù sáng sớm thức dậy hạ quyết tâm đọc sách thật tốt thì sau khi chậm rì rì ăn bữa sáng đã quên mất và suy nghĩ lung tung, ăn xong cơm trưa thì sau khi ngủ dậy đã tới giờ cơm chiều Đọc được vài trang sách đã hết giờ, chính cậu nghĩ cũng có chút ngượng ngùng. Thì ra trong lòng bất an, đối với Tạ Cư vô cùng cẩn thận sợ làm anh phiền chán liền cưỡng chế chính mình học tập. Hiện tại sau khi bỏ được gánh nặng bản thân lại làm không được.

Hứa Lâm tự biết mình vô lý cũng không có cãi lại, đối mặt với đôi mắt tức giận của Tạ Cư, quỳ xuống thẳng tắp.

Sau sự việc ở mộ viên, quỳ xuống liền chở thành phương thức mà Hứa Lâm nhận sai.

Tạ Cư nhíu mày, nhìn đứa nhỏ bắt đầu xù lông bản thân dịu xuống. Ở trước kia, anh cũng không quá quan tâm đứa nhỏ. Tạ Cư ở cùng với Tề Hành, từ lâu đã hình thành khả năng tự mình khắc chế tính tình nổi bật hơn bạn cùng trang lứa, đối với Hứa Lâm như vậy làm anh có chút bất đắc dĩ.

"Em đứng lên."

Hứa Lâm nghe lời đứng dậy, Tạ Cư lại nói, "Ngày mai anh đưa em đến trường học."

"Không cần!" Hứa Lâm đột nhiên ngẩng đầu, lại vội vàng rũ mắt xuống, cậu sợ nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Tạ Cư.

"Anh... Anh không muốn dạy em sao..."

Giọng nói nỉ non làm tâm của Tạ Cư có chút căng thẳng, anh không chịu được giọng nói như vậy của Hứa Lâm. Chuyện cũ đã qua rất lâu nhưng trong lòng của hai người vẫn có chút bóng ma.

"Không phải là không muốn, chỉ là nếu như em không quản được chính mình thì dù sao vẫn phải có biện pháp giải quyết. Nếu muốn anh lúc nào cũng quan sát em thì anh không có đủ thời gian, em đi trường học cũng tốt. Nếu thật sự không muốn đi vẫn là mang gia pháp đến."

"Anh..." Trong giọng nói của Hứa Lâm mang theo vài phần cầu xin, "Em đảm bảo sẽ chăm chỉ học, anh tiếp tục dạy em được không?"

Tạ Cư yên lặng nhìn Hứa Lâm trong chốc lát, "cho em cơ hội, nếu như có lần sau anh sẽ không nhượng bộ."

Hứa Lâm vội vàng đảm bảo, còn chưa có nói xong đã nghe Tạ Cư nói, "Trước hết đem chuyện lần này tính toán xong, làm sai mười đề thì một đề hai roi, hai mươi roi."

Vào đến thư phòng, Hứa Lâm còn chưa có tựa người vào trên bàn đã bị Tạ Cư duỗi tay ngăn lại, "Từ trước đến nay anh không có yêu cầu tư thế của em phải thế nào, nhưng như vậy không đúng, từ bây giờ bắt đầu đi. Chân tách ra ngang bằng hai vai, thẳng người, thấp xuống, tay chống lên tường."

Tạ Cư cảm thấy Hứa Lâm thật sự có chút tùy ý, cho nên muốn giúp cậu chỉnh lại tính tình, cho cậu thêm vài cái quy củ trói buộc. Nhưng Hứa Lâm làm sao nghĩ được đến những thứ đó, cậu chỉ cảm thấy Tạ Cư hôm nay quá lạnh lùng.

"Hạ xuống, eo thấp một chút."

Tư thế này quá khó chịu, thống khổ. Tạ Cư vẫn không hài lòng mà lấy thước đặt trên eo của cậu, đến khi Hứa Lâm cảm thấy hai chân của chính mình căng đến đau đớn thì Tạ Cư mới đánh xuống.

Chát!

Mông vốn đã khỏi hẳn nay hiện ra một vệt đỏ.

Hứa Lâm đã có một đoạn thời gian không bị đánh, lúc này thước vừa mới đánh lên người liền nhịn không được kêu lên.

Tạ Cư tạm dừng tay, đem thước đè ở phía trên vết thương, "Chịu không được thì có thể la hét, chỉ cấm một chuyện đó là không được lộn xộn."

Hứa Lâm nhỏ giọng đáp dạ, sau đó cắn môi, tay cũng bấu chặt lấy mặt tường. Trong lòng dâng lên một cảm xúc không rõ ràng nhưng nhất định không phải là thoải mái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro