Chương 4 Cà Vạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Để em kể cho anh nghe, phần thiếu mất của câu chuyện đó." Nguyên Tùng đưa tay, ôm Hạ Điệp vào lòng. Lúc người yêu hỏi hắn về vụ cà vạt này, Nguyên Tùng phải mất một lúc mới hiểu anh đang nói đến chuyện gì. Rồi lại mất một lúc để suy nghĩ xem anh từ đâu mà nghe được. Giáo sư Lục đúng là vẫn nhiều chuyện như hồi xưa.

"Ồ? Còn có uẩn khúc gì sao?" Hạ Điện dựa đầu lên ngực hắn.

"Vốn dĩ hôm đó em quên đeo cà vạt thật haha." Nguyên Tùng cười gãi gãi mũi.

"Không phải rất chú trọng hình thức sao?" Hạ Điệp trợn mắt ngạc nhiên, nằm úp lại để nhìn vào mặt hắn.

"Sau này lớn lên mới để ý thôi. Chứ lúc 14 tuổi thì cũng lôi thôi lắm." Nguyên Tùng đưa tay vuốt tóc. Hạ Điệp nhớ mấy tấm ảnh chụp trúng Nguyên Tùng trong kỷ yếu, phần lớn tóc tai hắn đều bù xù, quần áo xộc xệch, cũng ngầm gật đầu đồng ý.

"Vậy...cái cà vạt đó của ai??"

"Cái cà vạt đó là của giáo sư Mạn."

Giáo sư Mạn Thiên là một nhà nghiên cứu có tiếng trong nước. Ông cũng là người nhận Nguyên Tùng vào trường và là người tài trợ tiền học phí cho hắn. Từ nhỏ Nguyên Tùng học ở trường nội trú, không về nhà nhiều nên thầy gần giống như cha của hắn. Nguyên Tùng đến bây giờ vẫn đi thăm mỗi lần nghe tin ông về nước.

"Thầy gặp em trên đường lên sảnh làm lễ, lúc thấy em không đeo cà vạt thì tháo cái của mình đưa cho em."

"Trời! Vậy mà em lại cho cà vạt đi! Đúng là uổng công thầy. " Hạ Điệp vỗ trán, than.

"Em cũng xác định sẽ bị đánh rồi. Nhưng thằng bé đó mới đến, nó mà bị phạt ngay ngày đầu tiên thì tội lắm." Nguyên Tùng cười cười rồi hôn lên trán anh. Hắn nhớ vẻ mặt than trời của giáo sư lúc nhìn thấy cổ áo trống trơn của mình rồi lại nhớ cách giáo sư cười đến phải chống tay lên tường khi biết được sự việc. Không hiểu sao lòng cũng hơi vui vẻ.

"Em bị đánh thì không tội chắc..." Hạ Điệp bĩu môi. Nguyên Tùng nghe vậy bật cười ra tiếng, hắn nói.

"Có, rất tội. Em vẫn còn đau đây này." Hắn cợt nhả đưa tay xoa xoa mông mình, ăn vạ. Hạ Điệp buồn cười xoa má hắn, khiến hắn vui đến híp mắt. Hắn khẽ thì thầm.

"Điệp ca, Anh thấy tội thì mau thương em đi. Thương bù."

"Được." Hạ Điệp cười.

Extra:

"Chết dở!" Nguyên Tùng kêu lên khi hai người hớt hải chạy về phía sảnh lễ. Kỳ Phong quay lại nhìn, sau một khắc đã đoán được "chết" cái gì. Nguyên Tùng quên đeo cà vạt. Cổ áo sơ mi trắng của hắn trống trơn. Một góc miệng của Kỳ Phong nhếch lên thành nụ cười khó xử, hắn nói:

"Hết cứu nổi cậu..."

"Tất cả là tại cậu đấy! Tắm lâu như con gái." Nguyên Tùng gãi đầu sốt ruột thầm nghĩ giờ chạy về ký túc xá còn kịp không.

"Liên quan gì? Tôi tắm lâu thì cậu có nhiều thời gian để chuẩn bị hơn. Đáng lẽ ra không được quên mới phải." Kỳ Phong cãi, đưa tay xoa xoa trán.

"Vì cậu tắm lâu quá tôi mới cởi cái cà vạt ra. Trong phòng đeo cà vạt ngộp chết tôi. Hay bây giờ quay lại nhỉ? Kịp không?" Nguyên Tùng kéo kéo cổ áo.

"Vô ích thôi. Cậu ngoan ngoãn chịu đòn đi." Kỳ Phong vỗ vai bạn mình. Nguyên Tùng không phục, hắn tiếp tục tính toán " Hay cậu cắt cái của cậu thành 2 mảnh. Mỗi người chúng ta giữ một nửa?"

"Cậu cắt cái này ra còn lâu mới đủ dài. Làm thế có mà cả 2 đứa cùng ăn đòn. Không cho." Kỳ Phong đưa tay che cà vạt của mình lại.

"Chậc. Cũng phải. Hay bây giờ cậu đi vào trước, rồi tìm cách đưa cà vạt qua cho tôi?"

" Làm như thể Lục lão sư chỉ kiểm tra một lần lúc ngoài cửa không bằng. Sau đó thì ai đeo ai không đeo?" Kỳ Phong lại phản đối.

"Hay tôi giả làm cậu. Lục giáo sư thích cậu, có khi ông ấy sẽ nhẹ tay hơn." Nguyên Tùng nói đến đây thì nửa thật nửa đùa. Hắn cũng hết cách rồi.

"Bớt khùng." Kỳ Phong đáp cụt ngủn.

"Hà. Cậu keo quá đi mất. Có bạn như cậu chắc tôi phải bỏ cuộc thôi."

"Bỏ cuộc gì cơ?" Giọng nói phát ra từ phía sau khiến 2 cậu thiếu niên giật nảy mình. Hai người bận tranh cãi nên không phát hiện ra người đàn ông đã đi theo bọn họ từ lúc nào. Giáo sư Mạn mặc quần áo chỉnh tề, còn cạo cả râu nên nhìn rất trẻ. Ông đưa tay chỉnh cái kính gọng sắt, ánh mắt lơ đễnh nhìn 2 người.

"Giáo sư Mạn, chào buổi sáng." Kỳ Phong nói lễ độ.

"Thầy." Nguyên Tùng đáp ngắn gọn. Hắn còn đang bận lo cho cái thân mình.

"Sáng sớm mà đã nói lời chán nản thế?" Ông cười cười.

"Cậu ta để quên cà vạt thưa giáo sư." Kỳ Phong đáp, không để ý cái lườm mà Nguyên Tùng đang ném cho hắn.

Nghe thì như đang mách lẻo nhưng thực chất là một lời cầu tình dùm Nguyên Tùng. Giáo sư Mạn không phải là một vị giáo sư cứng nhắc, răm rắp nghe theo quy định. Đôi lúc ông còn chỉ cho học trò cách để lách luật. Một người uyên bác như ông chắc chắn sẽ có cách giải quyết. Nhưng Nguyên Tùng rất sĩ diện trước thầy của mình. Hắn không muốn nhờ thầy giúp những chuyện cỏn con này. Kỳ Phong đành phải lên tiếng thay hắn.

"Ồ" giáo sư Mạn trầm trồ, tuy giọng không mấy ngạc nhiên.

"Bị đánh thì bị đánh. Con không sợ." Nguyên Tùng nhún vai như không quan tâm.

Kỳ Phong nhìn hắn cười cười, mắt như muốn nói " cũng mạnh miệng gớm." Nguyên Tùng nhìn lại hắn mặt ghi rõ chữ "đồ nhiều chuyện."

"Cầm lấy." Giáo sư Mạn không biết đã tháo cà vạt của mình từ bao giờ, ném cho Nguyên Tùng. Hắn theo phản xạ vươn tay bắt lấy, lúc cầm đồ vật mới vội hoàng hồn nói "Thầy! Con không cần đâu. Người là giáo sư mà, không thể không đeo được!"

Nhưng Mạn giáo sư không thèm đứng lại nghe hắn trả treo. Ông đã sải chân bước về phía trước, vẫy vẫy tay "Chỉ là ngày lễ khai giảng. Ta không đeo thì không sao. Con thiệt hơn. Giữ mà dùng."

Nguyên Tùng biết mình chạy theo chắc chắn sẽ đuổi kịp giáo sư nhưng hắn không làm vậy. Hắn thở dài. Cứ coi như thầy cứu mình một vố. Đưa tay gấp cà vạt, nhanh chóng đeo vào cổ.

"Gặp được ông bụt." Kỳ Phong nói vui vẻ.

"Ừ. Ông trời thấy tôi có người bạn như cậu nên phải bù lại." Hắn đáp trả, giọng điệu mỉa mai.

Chưa chờ Nguyên Tùng đeo xong, hai người đã nghe thấy tiếng sụt sịt như đang khóc ở gần đấy. Cả hai ngẩn người, nhìn nhau.

"Ông lại quên đeo cà vạt à? Thân làm giáo viên sao có thể thiếu gương mẫu như thế." Kiều Giang giáo sư khoanh tay trước ngực, càm ràm không nguôi.

Giáo sư Mạn gượng cười với bà, cố gắng đánh trống lảng việc mình không đeo cà vạt. Ông nhìn những khuôn mặt đang chen chúc háo hức ở bên dưới, lòng không khỏi vui lây. Trong lúc đợi học sinh tiến vào sảnh lớn, Mạn giáo sư lấy ra quyển sách mình đang đọc dở, lật qua mấy trang. Đợi đến khi ngài hiệu trưởng bước lên bục, ông mới rời mắt khỏi nó.

Mạn Thiên quét nhìn học sinh, tìm xem người giữ cà vạt của mình đang đứng ở đâu. Khi ông bắt gặp mái tóc cắt ngắn cùng khuôn mặt có vẻ nhăn nhó của học trò mình, ánh mắt lười nhác không khỏi mở to, đầy ngạc nhiên.

"Cà...cà vạt của tôi đâu rồi?!"

Kiều Giang nhướn mày nhìn ông, vẻ mặt mù mờ. 

---

Hẻm: Cám ưn mọi người đã đọc truyển của Hẻm. Tui không biết ăn nói nên không dám reply comment của mọi người...chỉ dám like. Đừng hiểu nhầm là T không trân trọng comment nhé TT T thích lắm. 

Vốn dĩ Nguyên Tùng là nhân vật của một bộ khác mà t viết. Trong đó Kỳ Phong là nhân vật chính và setting là lúc 2 người đang đi học tại trường nội trú. Nhưng sau đó t thấy nv này thú vị ghê nên viết nguyên một bộ cho ảnh luôn. Vì vậy nên chap này với chap trước có nhiều nhân vật đột nhiên xuất hiện cùng mấy dòng giới thiệu ngắn ngủn. 

Bao giờ rảnh t lên truyện gốc cho mn đọc nhé :> 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro