Chương 20 (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cao An có tiết, Diệp Hành Duật liền trở về văn phòng của mình, trong phòng chỉ còn lại mỗi Mông Giản. Cậu lục trong tập luận văn trên bàn thầy, tìm thấy phần bài tập vừa rồi được cả thầy và sư bá hết lời khen ngợi, chỉ nhìn lướt qua trang đầu, thở dài trong lòng.

Trước khi vào đại học, cậu vẫn luôn là học sinh 3 tốt trong trường, chăm chỉ đọc sách, nghiêm cẩn cầu học. Mỗi khi bài kiểm tra của mình được cả khối chuyền tay nhau tham khảo, cũng có vô số thầy cô bạn bè khen cậu chữ viết tinh tế, là một trong những trợ lực vững chắc cho bài thi của cậu. Vì thế, tuy cậu luôn biết, so với nhiều bạn học khác trong Viện, chữ của cậu không quá ưu tú, nhưng cũng không đến mức nào. Mà bây giờ nhìn thấy bài luận văn đại học này, cậu mới hiểu được cái gì gọi là ếch ngồi đáy giếng.

Chỉ ôm một góc trời bé tẹo lại nghĩ mình hiểu được cả thế giới, cậu chính là ếch ngồi đáy giếng.

Rút ra một tờ giấy trắng, cẩn thận nghiêm túc mà viết theo hai chữ, đứng dậy nhìn nhìn hai bên, cậu không nghĩ ngợi gì mà vo tròn tờ giấy lại, ném vào thùng rác.

"Bắt chước bừa."

Mông Giản thấp giọng tự bình, trả bài luận kia về chỗ cũ, làm như chưa có chuyện gì xảy ra, về lại bàn của mình tiếp tục nghiên cứu tài liệu của mình.

Có gió thổi qua, tiếng chim hót ríu rít vang trong mùa xuân nở rộ.

Áp lực đè nặng suốt mấy ngày, buổi sáng mấy hôm sau, Cao An cuối cùng cũng làm xong công việc, thở ra một hơi, bỗng nhiên lại có chút buồn bực khó chịu.

Anh đứng lên, đi về phía cậu học trò đang cúi đầu chuyên tâm học tập ở chiếc bàn còn lại trong phòng.

Hồi lâu sau, có vẻ Mông Giản không ý thức được sự tồn tại của người đang đứng dựa cửa nhìn mình, Cao An ho nhẹ một tiếng.

"Mông Giản."

Mông Giản hoảng sợ, hoang mang vội đứng dậy, liền nghe thấy nửa câu sau của thầy mình.

"Có phải lại bỏ bữa sáng rồi không?"

Gương mặt chàng thanh niên đỏ bừng, giọng nói nhỏ nhẹ như muỗi, "Chưa... Chưa kịp ăn ạ."

"Em làm gì? Mấy ngày nay bận rộn đến cơm cũng không ăn nổi, còn bận hơn cả thầy." Cao An nhíu mày nhẹ mắng, khẽ nâng cằm, "Đi, ăn một bữa rồi trở lại."

Mông Giản mấp máy môi, cuối cùng vẫn không dám cãi gì, nhẹ cúi người, lúc đứng dậy bỗng thấy trời đất quay cuồng, dường như bị rút cạn sức lực toàn thân.

Khi tỉnh lại, cậu đã nằm trên giường bệnh tại bệnh viện, thầy của cậu một thân tây trang giày da khoanh tay ngồi bên cạnh, gương mặt nghiêm túc, nếu không phải trang phục này không ngăn nổi phong độ trí thức, người ta dường như không  thể nghĩ đến đây là một vị giáo sư đại học.

"Thầy ơi..."

Nghe được Mông Giản nói chuyện, Cao An cũng không đáp lại, duỗi tay sờ trán cậu rồi đi ra ngoài tìm bác sĩ.

Đo nhiệt độ, kiểm tra, dặn dò. Trong suốt quá trình làm các thủ tục này, Cao An vẫn luôn rất kiệm lời, chỉ khi nào nghe bác sĩ mở lời thì mới đáp lại hai câu.

"Thầy..." Đợi đến khi bác sĩ ra ngoài, Mông Giản lại nhẹ gọi một tiếng, giọng nói mỏng manh, "Em không sao..."

Cao An nhìn cậu một cái, nhàn nhạt hỏi, "Tại sao lại để sốt?"

Câu hỏi thẳng thắn này khiến Mông Giản không khỏi chột dạ, cậu giãy giụa ngồi dậy, quỳ luôn trên giường, thành thật đáp lời, "Hôm qua về muộn, ký túc xá đã ngắt nước nóng, em tắm vội bằng nước lạnh... Từ khu tắm gội về lại phòng, có đi ngang một khoảng sân, gặp gió. Sáng nay tỉnh dậy liền thấy đầu nặng chân nhẹ..."

"Sao lại về trễ vậy?"

"Em ngồi ở thư viện đọc tài liệu... không để ý thời gian."

Cao An nhíu mày, "Không ăn cơm, cũng là vì học tập?"

Mông Giản cúi đầu không nói.

Cao An nhìn cậu thêm một chút, bỗng nhiên nói, "Mông Giản, có phải em lại vội vàng rồi không?"

Lời này vừa nói ra, Mông Giản cảm nhận được một trận khí lạnh tràn lên từ cột sống, không rảnh lo đến cánh tay còn đang truyền dịch của mình, khẽ chỉnh người quỳ dậy càng thêm đoan chính, "Thầy... Thầy đừng tức giận, đều là em sai, đợi về lại trường, thầy đánh em thật nặng, sau này em cũng không dám nữa. Thầy, đợi về đến trường, được không ạ?"

Cao An thần sắc bình tĩnh nhìn về phía ngoài cửa sổ, là lá, là cành, là những toà nhà cao ốc, nếu có thể càng nhìn xa hơn, là những cành thông bên hồ nước trong đại học A, là toà tháp biểu tượng của học vấn, là bản thân với Mông Giản, cũng là lão sư với chính mình.

Thật lâu sau, anh mới mở miệng, lại không phải là lời Mông Giản muốn nghe.

"Thầy đã gọi điện cho ba mẹ em, hai người họ đang trên đường."

Mông Giản hoảng sợ, trong một phút một chốc, vừa lo lắng, vừa bất lực, "Thầy... Thầy gọi ba mẹ em đến làm gì..."

"Thầy rất hà khắc với em, thầy biết." Cao An nói, ngữ khí cực kì lãnh đạm, "Suốt hơn một năm nay, đánh em nhiều lần như vậy, không lần nào tính là nhẹ. Sáng nay em xỉu ngay tại văn phòng thầy, lại còn sốt cao, thầy nghĩ rằng cần mời ba mẹ em đến đây một chuyến, bọn họ có quyền biết thầy đã làm gì em."

Mông Giản liên tục lắc đầu, "Thầy... Thầy đừng nói như vậy, thầy đối xử với em rất tốt."

Cao An nhìn về phía đồng hồ, đứng lên, "Còn chưa hết sốt hoàn toàn, em cứ nằm đi, thầy đi mua cháo cho em."

"Thầy..."

Nhưng Cao An không để ý đến cậu nữa, lập tức ra ngoài, đóng cửa lại.

Không còn đường nào xoay chuyển, Mông Giản chỉ đành nằm lại lên giường, nhìn chằm chằm trần nhà trắng xoá, đôi mắt đỏ lên, hơi cay cay.

Từ nhỏ cậu đã nghe lời, ba mẹ cũng cưng chiều, tuy là con trai nhưng chưa từng bị đánh lần nào. Nếu ba mẹ biết cậu ở chỗ thầy động một chút là phạt quỳ, ăn đánh, vả miệng, chỉ sợ là... cái trần nhà này cũng sẽ bị dỡ ra.

Y tá vào phòng đổi thuốc, nhìn thấy ánh mắt mơ màng không chớp của cậu, cũng hoảng sợ.

Mông Giản hoàn hồn, chậm rãi quay đầu, "Xin lỗi... Tôi đang suy nghĩ vài chuyện."

"Người nhà của cậu đâu?"

Mông Giản rũ mí mắt, "Đi mua cháo."

"Đó là anh trai cậu đúng không?" Động tác trên tay y tá rất lưu loát, thuận tiện cũng nói chuyện phiếm với cậu, "Đối xử với cậu thật tốt. Cậu phát sốt, cứ làm ầm lên bảo gối quá cứng, gối chăn lại thấy quá mềm, kiểu gì cũng không chịu ngủ cho an ổn. Cuối cùng vẫn là anh ấy dựa vào đầu giường, để cậu nằm gác lên đùi, cậu mới yên ổn không nháo, anh ấy cứ im lặng ôm cậu như vậy suốt 4-5 tiếng đồng hồ đấy."

Hốc mắt càng lúc càng nóng lên, Mông Giản giơ tay lên quẹt vội đi, thấp giọng nói, "Thầy ấy là... người thầy tốt nhất của tôi."

——

Mọi người nghỉ lễ thế nào rồi ạaaa?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro