Chương 10: Ân oán ngày trước (hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoại ô. Bội Hách nhẹ nhàng đặt nương xuống bãi cỏ. Đinh Hồng Chúc an tường nhắm mắt. Bội Hách nhẹ lau đi vệt máu bên miệng nương, thì thầm: "Nương, tỉnh lại đi." Thế nhưng Đinh Hồng Chúc không có chút phản ứng nào. Bội Hách cũng không nhịn được nữa, nằm sấp lên người nương òa khóc nức nở.

Có tiếng vó ngựa vang lên, một cỗ xe ngựa chạy tới. Người đánh xe thế mà là hai nam hài sáu bảy tuổi. Một người mặc lam y, một người mặc hắc y, cả hai đều sạch sẽ, chỉnh tề.

Xe ngựa dừng lại, trong xe có người hỏi: "Làm sao vậy?" Nghe giọng nói đoán chắc tuổi cũng không quá lớn. Người mặc lam y gọi Tiểu Vạn, hắn cao giọng đáp: "Lão đại. Có một tiểu hài tử đang khóc. Tiểu hài này trông khoẻ mạnh kháu khỉnh, đôi mắt sáng, rất đáng yêu."

Tiểu đồng hắc y chính là Tiểu Tỉnh, hắn chỉ nhìn Bội Hách bên kia, cũng không nói gì. Tiểu đồng hắc y mặt hơi gầy, đường nét rõ ràng, khẽ mím môi, trông rất tuấn tú, nhưng cũng rất lạnh lùng.

Màn xe vén lên, một tiểu đồng mặc bạch y tuổi hơi lớn hơn chút nhô đầu ra, nhíu nhíu mày. Hắn chính là Tiểu Khanh.

Bội Hách đang khóc, bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi.

Tiểu Khanh cùng Tiểu Vạn đứng bên cạnh Bội Hách.

Tiểu Khanh hỏi: "Nàng là mẫu thân ngươi sao?"

Bội Hách gật nhẹ đầu: "Mẫu thân ta bị thương."

Tiểu Khanh đi qua, ngồi xổm xuống, nói: "Ta biết một chút y thuật, để ta xem giúp nương ngươi."

Bội Hách nhìn hai người một chút, gật nhẹ đầu, hơi nghiêng người nhường đường.

Người Đinh Hồng Chúc vết máu loang lổ, trên quần áo cũng dính đầy bùn đất vụn cỏ. Tiểu Khanh không chút để ý, ra hiệu Bội Hách cùng Tiểu Tỉnh đỡ Đinh Hồng Chúc dậy, yên lặng kiểm tra. Một lát sau, lại từ trong ngực xuất ra một chiếc bình thuốc tinh xảo, đưa đến bên miệng Hồng Chúc: "Đây là tử sâm lộ tốt nhất."

Tử sâm lộ ở bên môi Đinh Hồng Chúc chảy xuống. Bội Hách muốn giúp nương uống vào, nhưng lại không biết bắt đầu như thế nào.

Tiểu Khanh lại cẩn thận dò xét hơi thở của Đinh Hồng Chúc, nói với Bội Hách: "Mẫu thân ngươi đã đi, ngươi nên sớm để phu nhân yên nghỉ đi." Sau đó nói: "Ngươi hình như cũng bị thương, bình này ngươi thay mẫu thân ngươi uống đi." Nói, đem bình thuốc đưa cho Bội Hách.

Bội Hách mờ mịt đưa tay nhận lấy.

Tiểu Vạn đang muốn nói chuyện. Xa xa đột nhiên có người cao giọng nói: "Bội Hiển thiếu gia, tên tiểu tiện chủng kia ở đây."

Âu Dương Bội Hiển cầm trong tay một cây gậy gỗ, cùng hai gia đinh xuất hiện bên cạnh Bội Hách. Thấy bên cạnh hắn nhiều thêm hai tiểu đồng, cũng không thèm để ý, chỉ vào Bội Hách quát: "Tiểu tiện chủng nhà ngươi đúng là mạng lớn, trúng Đoạt Mệnh Chỉ của mẫu thân ta vậy mà còn chưa chết sao?"

Bội Hách hung tợn nhìn hắn chằm chằm, không nói lời nào. Âu Dương Bội Hiển: "Ngươi còn dám trừng ta kiểu đó, ta phải móc hai mắt ngươi xuống." Hai ác nô trái phải lập tức tiến lên bắt lấy hai tay Bội Hách, đem đầu Bội Hách hướng về phía Âu Dương Bội Hiển.

Mắt Âu Dương Bội Hiển lộ ra hung quang, nhấc tay duỗi về phía mặt Bội Hách. Bội Hách ra sức giãy dụa, nhưng một tấc cũng không nhúc nhích được.

Chợt nghe thấy một tiếng quát: "Buông hắn ra." Âu Dương Bội Hiển ngẩng đầu nhìn lại. Kẻ vừa nói chính là tiểu đồng bạch y bên cạnh. Trừ tiểu đồng lam y, còn nhiều thêm một tiểu đồng hắc y, hai người phân biệt đứng ở sau lưng bạch y tiểu đồng.

Âu Dương Bội Hiển thu tay lại, cả giận quát: "Ngươi là ai, dám quản chuyện của bản thiếu gia."

Tiểu Vạn: "Sao ngươi dám nói chuyện như vậy với lão đại của chúng ta."

Tiểu Tỉnh bỗng tiến lên một bước, chỉ nghe "bốp" một tiếng, một chưởng đánh vào mặt Âu Dương Bội Hiển. Âu Dương Bội Hiển không kịp tránh, vô cùng kinh hãi. Tức giận quát: "Ngươi dám đánh bản thiếu gia."

Hai gia đinh đang nắm lấy Bội Hách lập tức buông ra, chạy đến trước mặt Âu Dương Bội Hiển. Âu Dương Bội Hiển gầm lên một tiếng liền xông lên. Tiểu Vạn cùng Tiểu Tỉnh tuổi còn nhỏ nhưng võ công lại không yếu, chỉ hai ba chiêu liền đem Âu Dương Bội Hiển cùng gia đinh đánh ngã ra đất. Hai gia đinh ngã xuống đất bất động, là bị điểm huyệt đạo.

Âu Dương Bội Hiển cũng bị đánh cho mặt mũi bầm dập, thật vất vả mới bò lên được, lại còn không phục, nổi giận mắng: "Ba tiểu tiện chủng các ngươi lại dám đánh ta."

Tiểu Khanh mỉm cười, bỗng nhiên ra tay, "bốp" "bốp" "bốp" "bốp" ... một trận tiếng vang, tát cho Âu Dương Bội Hiển gần mười cái, hai gò má sưng đỏ, miệng đầy máu, ngã lăn ra đất.

Tiểu Khanh thu tay lui lại, mỉm cười: "Ngươi nếu còn dám mắng thêm một chữ, ta liền cắt đứt lưỡi ngươi cho chó ăn."

Âu Dương Bội Hiển dù không phục, cũng thật sự sợ hãi, hảo hán không chấp nhất thiệt thòi trước mắt, vội vàng ngậm miệng.

Tiểu Khanh nhìn về phía Bội Hách hỏi: "Ngươi là ai? Hắn tại sao phải đối xử với ngươi như vậy?"

Bội Hách cắn môi nói: "Ta gọi. . . Đinh Bội Hách. Ta không biết hắn." Bội Hách đem hai chữ Âu Dương từ tên của mình xóa đi, hắn tình nguyện mang họ Đinh.

Âu Dương Bội Hiển gào lên: "Hắn gọi Âu Dương Bội Hách, là đệ đệ của ta. Ta là đại ca của hắn, đại ca giáo huấn đệ đệ, không cần các ngươi quản."

Tiểu Khanh: "Âu Dương? Gia chủ Âu Dương thế gia Âu Dương Quyền là gì của ngươi?"

    Âu Dương Bội Hiển nghe cái tiểu đồng này biết danh phụ thân nhà mình, rất là đắc ý, nói: "Âu Dương Quyền chính là gia phụ."

Tiểu Khanh mỉm cười, "A, hóa ra là Âu Dương công tử." Lại chỉ Đinh Hồng Chúc trên đất hỏi: "Vậy vị phu nhân này cũng là trưởng bối của ngươi?"

Âu Dương Bội Hiển do dự một chút, nói: "Nàng là nhị nương của ta."

Tiểu Khanh khẽ nói: "Ngươi thấy trưởng bối lại chẳng quan tâm, ngược lại chỉ lo giáo huấn đệ đệ. Đệ đệ ngươi đã làm sai cái gì mà ngươi muốn móc hai mắt hắn xuống?"

"Đây là chuyện nhà của chúng ta, không mượn ngươi xen vào."

Tiểu Khanh mỉm cười: "Ta không xen vào được sao?"

Âu Dương Bội Hiển rùng mình, vội nói: "Mẫu thân hắn vụng trộm, bị phụ thân ta xử tử theo gia pháp. Hắn là con hoang, cũng không thể giữ lại."

Bội Hách tức giận quát: "Ngươi oan uổng mẫu thân ta."

"Ta không có. Ta rõ ràng trông thấy mẫu thân ngươi ở trong hoa viên cùng dã nam nhân kia tằng tịu với nhau."

"Ngươi nói bậy, mẫu thân ta không có,mẫu thân ta không có."

Tiểu Khanh lãnh đạm hỏi: "Ngươi nhìn thấy thật sao."

"Là ta tận mắt nhìn thấy." Lúc nói chuyện rõ ràng không đủ lực, chột dạ cúi đầu.

"Ngươi nói láo. Mẫu thân ta tuyệt đối không có."

Tiểu Khanh bỗng nhiên lật tay, một thanh chủy thủ loé lên hàn quang xuất hiện. "Hai người các ngươi đều khẳng định như vậy, ta cũng không biết nên tin ai. Thanh chủy thủ này của ta rất thần kỳ. Nó mặc dù rất sắc bén, nhưng lại không thể thương tổn người thành thật. Ta ở trên mũi hai người các ngươi cắt một cái, nếu lời nói ra là thật, liền sẽ không có bất cứ thương tổn gì. Nếu nói dối, mũi liền sẽ rơi xuống. Các ngươi có dám thử không?"

Bội Hách nói: "Ta dám. Ta tin tưởng mẫu thân ta."

Tiểu Khanh nhìn về phía Bội Hiển. Âu Dương Bội Hiển: "Làm gì có loại chủy thủ này. Ngươi nhất định là gạt người."

Tiểu Khanh thu lại nụ cười nói: "Ngươi là đang chột dạ sao? Hắn dám thử, ngươi vì sao không dám?"

Âu Dương Bội Hiển có chút bối rối: "Ta cũng dám. Chỉ là, chủy thủ này..."

Tiểu Khanh vung nhẹ tay lên, Âu Dương Bội Hiển chỉ cảm thấy phía trước mát lạnh, một chòm tóc rơi xuống.

Tiểu Khanh cười nói: "Rất tốt, ngươi đã không có nói sai, đương nhiên không sợ thử nghiệm. Ta cắt một cái trên mũi ngươi trước thử xem." Nói, cất bước về phía trước.

Âu Dương Bội Hiển vừa định tránh. Lam y tiểu đồng cùng hắc y tiểu đồng đã một trái một phải đem hắn bắt lấy. Mắt thấy chủy thủ sắp đâm tới, vội hô to một tiếng: "Không cần thử. Là ta nói dối."

Tiểu Khanh mỉm cười, lui lại hai bước: "Ngươi nói dối thật sao?"

Âu Dương Bội Hiển vội nói: "Ta, ta không nhìn thấy nhị nương cùng nam nhân ở trong hoa viên tằng tịu với nhau. Chẳng qua ta thật sự nhìn thấy nhị nương cùng nam nhân kia ở trong hoa viên nói chuyện, còn cho nam nhân kia đồ gì đó."

Tiểu Khanh thản nhiên nói: "Ngươi cùng phụ thân ngươi nói thế nào?"

"Ta, ta nói nhị nương vụng trộm." Lại vội vàng giải thích: "Ta nói như vậy, chỉ là để phụ thân chán ghét nhị nương cùng Bội Hách, như vậy bọn họ sẽ không thể cướp đi gia sản Âu Dương gia ta, ta cũng không biết phụ thân ta sẽ đánh chết nhị nương, chuyện này thật không liên quan đến ta."

Bội Hách nghe đến đó, ôm lấy thi thể nương khóc lớn: "Nương."

"Âu Dương Quyền chẳng lẽ chỉ dựa vào một câu lời nói từ một phía liền xử tử phu nhân sao?" Tiểu Khanh có chút khó có thể tin.

Tiểu Vạn nghĩ nghĩ hỏi: "Lão đại, tằng tịu với nhau là cái gì? Vụng trộm lại là cái gì?"

Tiểu Khanh mặt trầm xuống, trách mắng: "Hỏi loạn cái gì? Cẩn thận lời nói của ngươi."

Tiểu Vạn dạ dạ vâng vâng, vội lui lại. Kỳ thật Tiểu Khanh cũng không phải hết sức rõ ràng hai từ này có ý tứ gì, chỉ cảm thấy hẳn là chuyện mười phần trọng đại, nếu không Âu Dương Quyền sẽ không xử tử mẫu thân Bội Hách.

Tiểu Khanh nhìn Âu Dương Bội Hiển nói: "Ngươi tuổi còn nhỏ, tâm địa lại thật ác độc." Kỳ thật tuổi của hắn còn nhỏ hơn Âu Dương Bội Hiển một chút.

"Ngươi nói dối vu khống trưởng bối, hại chết nhị nương, thật sự là tội không thể tha thứ. Còn không qua đây dập đầu nhận sai với nhị nương ngươi."

Tiểu Vạn hoạt động hai tay một chút, cười nói: "Lão đại, hài tử như hắn lớn lên cũng là tai họa, không bằng giết đi cho xong."

Âu Dương Bội Hiển bị dọa cho vội vàng quỳ đến trước mặt Đinh Hồng Chúc, dập đầu: "Nhị nương, là Bội Hiển sai, nhị nương đừng để bọn hắn giết ta." Lại cầu Bội Hách: "Ta tốt xấu gì cũng là ca ca của ngươi, ngươi không thể để bọn hắn giết chết ta a."

Bội Hách khinh bỉ nhìn Âu Dương Bội Hiển một cái: "Ta không có ca ca như ngươi."

Tiểu Khanh mỉm cười: "Bội Hách, bây giờ đều cho ngươi quyết định, là để hắn sống hay vẫn là chết." Dừng một chút lại nói: "Chỉ cho nói một chữ."

Bội Hách mặc dù trong lòng hận chết Âu Dương Bội Hiển, nhưng để hắn nói ra câu giết chết Bội Hiển, hắn vẫn là nói không nên lời.

"Ta đếm ba tiếng, nếu như ngươi không nói lời nào, coi như ngươi muốn hắn chết." Tiểu Khanh mỉm cười đếm: "1, 2. . ."

Bội Hách cắn răng, lớn tiếng kêu: "Sống. Thả hắn đi." Âu Dương Bội Hiển cuống quít dập đầu.

Tiểu Khanh mỉm cười. Tiểu Vạn nói: "Lão đại chúng ta khai ân thả ngươi, còn không mau cút đi." Nói, đá vào huyệt đạo của hai gia đinh kia.

Âu Dương Bội Hiển trốn chui trốn nhủi bỏ chạy.

Bội Hách buông thi thể nương xuống đối Tiểu Khanh nói: "Tạ ơn ngươi."

Tiểu Khanh khẽ mỉm cười: "Ta gọi Tiểu Khanh, hắn là Tiểu Vạn." Tiểu Vạn nhìn Bội Hách mỉm cười.

Tiểu Khanh lại chỉ vào Tiểu Tỉnh một mực mím môi không nói gì bên cạnh: "Hắn gọi Tiểu Tỉnh. Hai người bọn họ đều là huynh đệ của ta."

Tiểu Tỉnh nhìn Bội Hách hiền lành gật gật đầu.

Tiểu Vạn: "Ngươi bây giờ phải làm sao? Ta thấy phụ thân khốn khiếp kia của ngươi sợ cũng không muốn nhận ngươi a."

Tiểu Khanh chau mày quát: "Tiểu Vạn."

Tiểu Vạn vội vàng im miệng, lại vẫn không nhịn được nói: "Lão đại, đệ là nói thật. Ngươi nhìn dáng vẻ Bội Hách đi, nhất định là bị đuổi ra khỏi nhà."

"Hắn không đuổi ta, ta cũng không cần ở đó ngốc."

Tiểu Vạn: "Có cốt khí." Sau đó nói: "Cái khốn khiếp. . . ca ca kia không cần cũng được, không bằng ngươi làm huynh đệ của chúng ta đi." Lúc đầu hắn muốn nói phụ thân khốn khiếp, lại chạm phải ánh mắt của Tiểu Khanh, vội vàng đổi lời.

     Bội Hách nhìn Tiểu Vạn, khó có thể tin hỏi: "Ta có thể cùng các ngươi làm huynh đệ sao?"

     Tiểu Khanh mỉm cười. Tiểu Vạn nó: "Lão đại đồng ý rồi, ngươi nhanh dập đầu với Lão đại liền được."

     Bội Hách vội quỳ xuống, dùng sức dập đầu mấy cái: "Lão đại."Nước mắt lại chảy xuống.

     Tiểu Khanh nhìn thi thể Đinh Hồng Chúc một chút, nói: "Tiểu Vạn, đem đồ vật lấy xuống, cho nương dùng trước."

     Tiểu Vạn đáp một tiếng, cùng Tiểu Tỉnh nhảy lên xe ngựa, từ trong xe khiêng ra một cỗ quan tài sơn đen."

     Tiểu Khanh nói: "Đây vốn là chuẩn bị cho một vị trưởng bối, để nương dùng trước đi. Trong quan tài còn có một bộ cung trang mỹ lệ màu trắng."

     Bội Hách lại lệ rơi đầy mặt. Tiểu Khanh, Tiểu Vạn, Tiểu Tỉnh, Bội Hách, bốn hài đồng vẫn chưa tới mười tuổi, cùng nhau động thủ, lau mặt cho Hồng Chúc, thay quần áo sạch sẽ, nhẹ nhàng đặt vào trong quan mộc.

     Bội Hách, Tiểu Vạn cùng Tiểu Tỉnh sóng vai quỳ gối trước mộ phần Hồng Chúc. Tiểu Khanh khắc mấy chữ lớn  "Đinh Hồng Chúc chi mộ" trên một tấm ván gỗ đã gọt xong, lại khắc mấy chữ nhỏ "Nhi tử Bội Hách, Tiểu Khanh, Tiểu Vạn, Tiểu Tỉnh".

     Tiểu Khanh đến trước mộ phần, quỳ xuống nói: "Nương, ngài cứ yên tâm rời đi. Huynh đệ chúng ta sau này sẽ chiếu cố lẫn nhau, sống thật tốt."

     Bội Hách phảng phất nghe thấy lời nương nói trước khi chết, "Bội Hách ngươi phải sống thật tốt." Chẳng lẽ, bọn hắn do nương ở cõi u minh đưa tới bên cạnh mình sao.

     "Phụ thân, chính là bọn hắn." Tiếng Âu Dương Bội Hiển lại lần nữa vang lên.

     Bọn Tiểu Khanh ngẩng đầu lên. Âu Dương Bội Hiển mặt giống như đầu heo xuất hiện. Sau lưng còn có một nam tử trung niên sắc mặt âm trầm, chính là  Âu Dương Quyền. Sau hắn còn có năm kiếm thủ mặc y phục màu xám giống nhau.

      Âu Dương Quyền không nghĩ đến ác nhân trong miệng  Âu Dương Bội Hiển thế mà là mấy cái tiểu hài tử trước mắt, tuổi còn nhỏ hơn con của mình.

     Hắn cũng nhìn thấy mộ phần mới xây xong. Trong mộ chính là mai táng một nữ tử vô tội tin tưởng  Âu Dương Quyền hắn lại bị hắn vứt bỏ thậm chí sát hại. Trong lòng không khỏi rùng mình một cái. Hắn lặng lẽ nhìn qua Bội Hách, tiếp đến đưa mắt sang m bạch y tiểu đồng. Không khỏi hơi ngẩn ra. Ba tiểu đồng này xương cốt cứng rắn, căn cơ thật tốt, đều là nhân tài luyện võ. Mà ba tiểu đồng mặc dù niên kỷ còn nhỏ, nhưng nhìn thân hình, ánh mắt, đều có nền móng võ học cực tốt, không biết là nhà nào có phúc khí như vậy, có thể thu được đồ đệ tư chất tốt đến thế.

     Nghĩ tới đây, lại nhìn về phía Bội Hách. Bội Hách bởi vì không đủ dinh dưỡng lại sinh hoạt trong nghèo khó, bây giờ vừa nhỏ vừa gầy yếu. Nếu chỉ nói về tư chất, Bội Hách không biết mạnh hơn Bội Hiển gấp bao nhiêu lần, nếu dạy dỗ tỉ mỉ, tương lai nhất định rất có thành tựu. Chỉ là,... Âu Dương Quyền nghĩ đến những cái này, trên mặt âm tình bất định.

     Bọn Tiểu Khanh đứng lên. Bội Hách nhìn Âu Dương Quyền, cắn môi chảy đến mức chảy ra máu, lại không nói một tiếng. Tiểu Vạn nhẹ nhàng vỗ vỗ vai của hắn.

     Tiểu Khanh hơi ôm quyền: "Là Âu Dương bá phụ sao."

     Âu Dương Quyền lạnh lùng hỏi: "Là các người đánh khuyển tử thành cái bộ dáng này?"

    Lông mày Tiểu Khanh nhướng lên: "Không biết bá phụ chỉ khuyển tử nào?" Chỉ vào Bội Hách nói: "Bội Hách gần như bị hắn đánh chết, Âu Dương bá phụ sợ là không biết?"

     "Nghiệt chủng kia cùng lão phu không có bất cứ quan hệ nào. Các ngươi dám đả thương Bội Hiển, đúng là lớn mật."

     Tiểu Khanh nhìn Bội Hách một cái, toàn thân Bội Hách run rẩy, khóe miệng chảy xuống máu tươi.

     Tiểu Khanh liền đổi giọng: "Âu Dương tiền bối. Nhi tử ngươi đả thương huynh đệ của ta, cho nên ta mới ra tay."

     "Huynh đệ của ngươi?" Ánh mắt nhìn Bội Hách một cái. "Là tiểu súc sinh kia sao?"

     Tiểu Khanh nhướng mày: "Âu Dương tiên sinh. Tại hạ tôn kính ngài là võ lâm tiền bối, mới nói chuyện với ngài như vậy."

     Âu Dương Quyền tức giận ngắt lời hắn: "Lớn mật! Một hài đồng nho nhỏ lại dám nói chuyện với lão phu như thế. Trưởng bối của ngươi dạy ngươi như vậy sao?"

     Tiểu Khanh: "Âu Dương thế gia là nhân tài kiệt xuất của võ lâm, đương nhiên có lễ nghĩa gia truyền. Ta muốn hỏi Âu Dương tiên sinh, mẫu thân ta đến cùng đã làm sai cái gì, ngươi lại muốn đánh chết nàng?". Nói, chỉ vào mộ của Đinh Hồng Chúc.

     Âu Dương Quyền biến sắc: "Mẫu thân ngươi?"

     "Không sai. Bội Hách là huynh đệ của ta, mẫu thân hắn đương nhiên cũng là mẫu thân ta." Lại chỉ vào Âu Dương Bội Hiển: "Hắn vừa rồi đã thừa nhận vu hãm mẫu thân ta, ta muốn ngươi trả lại một cái công đạo cho nàng."

     Âu Dương Bội Hiển thấy Tiểu Khanh chỉ vào hắn, vừa định lui lại, đột nhiên nhớ tới phụ thân mình đang ở ngay trước mặt, hùng hổ nói: "Ta không nói gì hết."

     Âu Dương Quyền sầm mặt lại: "Việc nhà của Âu Dương gia không cần người ngoài xen vào."

     "Việc nhà của Âu Dương tiên sinh, vãn bối đương nhiên không dám hỏi đến. Chúng ta còn muốn dâng hương cho nương, không tiễn."

     Âu Dương Quyền nhìn dáng vẻ của Tiểu Khanh, quát: "Lớn mật, ngươi dám nói chuyện với lão phu như vậy sao." Âu Dương Quyền đi lại trên giang hồ hơn mười năm, thật đúng là chưa từng thấy qua người dám nói chuyện như thế với hắn, hơn nữa còn là một tiểu nhi miệng còn hôi sữa, bảo hắn làm sao không tức giận cho được.

     "Âu Dương tiên sinh còn có gì muốn chỉ giáo?"

     "Ngươi đả thương nhi tử của ta, lại cùng ta ăn nói lỗ mãng, ta muốn ngươi quỳ xuống tạ lỗi."

     "Muốn ta quỳ xuống tạ lỗi cũng có thể. Trừ phi. . ."

     "Trừ phi thế nào?"

     Tiểu Khanh mỉm cười: "Trừ phi, ngươi quỳ xuống tạ lỗi với nương ta trước." Nói, chỉ vào bia mộ của Đinh Hồng Chúc.

     Âu Dương Quyền hơi đỏ mặt, trong lòng dâng lên sát cơ: "Ngươi không biết tốt xấu như thế, đừng trách lão phu thủ đoạn độc ác." Nói, hai tay tách ra, nổi lên sát khí, hướng Tiểu Khanh đi tới.

     Tiểu Khanh đương nhiên biết võ công Âu Dương Quyền lợi hại, bốn người họ quyết không phải đối thủ của hắn, nhưng lại đứng thẳng ở đó, nửa bước không lùi.

     Bội Hách không chút nghĩ ngợi, bỗng nhiên xông về phía trước một bước.

     Âu Dương Quyền âm trầm quát: "Tránh ra."

     Bội Hách không nhúc nhích, Tiểu Khanh lên tiếng, "Bội Hách lui về đi."

     Bội Hách nghe Tiểu Khanh nói vậy, liền lui về sau.

     Âu Dương Quyền thấy thế thì giận dữ, thầm nghĩ, tiểu súc sinh này lời của ta thì không nghe, lại nghe lời một hài tử, đúng là đáng chết. Bỗng vỗ một chưởng về phía Bội Hách: "Lão phu trước giết tên nghịch tử nhà ngươi."

     Tiểu Khanh, Tiểu Vạn, Tiểu Tỉnh vội đồng loạt ra tay, "ầm" một tiếng, ba người cùng Bội Hách té ngã ra đất, Âu Dương Quyền cũng lui lại một bước.

     Âu Dương Quyền giật mình. Hắn tự thấy bằng vào võ công của mình thu thập bốn cái tiểu hài tử dễ như trở bàn tay. Vì vậy chỉ dùng năm thành công lực, không nghĩ đến lại bị ba tiểu đồng đỡ được. Thầm nghĩ, ba tiểu đồng này không biết là đồ đệ của người phương nào, niên kỷ nhỏ như thế, lại đã có thành tựu đến vậy, qua một thời gian, tất thành đại nghiệp. Không khỏi nổi lên lòng yêu thích đối với nhân tài.

     Bọn Tiểu Khanh thế nhưng là dùng hết toàn lực mới đỡ được một chưởng này. Bốn người cùng bò lên. Bọn Tiểu Khanh đều không sao, Bội Hách lại phun ra một ngụm máu tươi.

     Tiểu Khanh cười lạnh nói: "Âu Dương tiên sinh, là ta mở miệng đắc tội ngươi, ngươi vì sao ngay cả hắn cũng không buông tha."

     Âu Dương Quyền hừ một tiếng: "Tiểu súc sinh này bất kính tôn trưởng, chết chưa hết tội. Ngược lại mấy người các ngươi, tuy tuổi còn nhỏ nhưng tư chất không tệ, lão phu không muốn các người vô duyên vô cớ nộp mạng. Nếu bây giờ các ngươi rời đi, chuyện hôm nay lão phu có thể miễn cưỡng bỏ qua cho."

     Tiểu Khanh nghe vậy, hơi ôm quyền nói: "Đa tạ ý tốt của Âu Dương tiên. Có điều, chúng ta đã là huynh đệ, đương nhiên phải sống chết có nhau. Âu Dương tiên sinh cứ việc chỉ giáo."

     Bội Hách gần như muốn phun hết máu ra. Phụ thân thân sinh, ca ca ruột nhất định phải đưa mình vào chỗ chết. Tiểu Khanh, Tiểu Vạn, Tiểu Tỉnh cùng mình chẳng qua bèo nước gặp nhau, lại tình nguyện cùng mình cùng chết. Bội Hách cũng ưỡn ngực lên.

     Âu Dương Quyền biến sắc , quát, "Không biết tốt xấu". Bỗng nhiên ra tay, vận đủ mười thành công lực, như cuồng phong quét lá rụng bao phủ bốn người.

     Một trận áp lực cực lớn bức bách trước ngực, Bội Hách gần như muốn ngạt thở, không khỏi nhắm mắt lại.

     Chợt có thanh âm dễ nghe vang lên: "Âu Dương tiên sinh, thỉnh chậm."

    Áp lực trước người Bội Hách đột nhiên biến mất không dấu vết.

     Bội Hách mở mắt, bọn Tiểu Khanh đã cùng nhau quỳ xuống gọi: "Sư phụ". Trong giọng nói tràn ngập kính sợ cùng tôn sùng.

     Một thiếu niên ngọc thụ lâm phong mười bảy mười tám tuổi toàn thân áo trắng, đứng ở trước mặt mình. Bội Hách vội vàng cũng quỳ xuống. Thiếu niên mỉm cười: "Các người đứng dậy trước đi."

     Âu Dương Quyền nhìn thiếu niên trước mắt, lui ra phía sau một bước: "Hóa ra là Kim Long Lệnh Chủ."

     Thiếu niên cười nói: "Tại hạ Phó Long Thành. Là tiểu đồ mạo phạm Âu Dương tiên sinh sao?"

     Phó Long Thành cảm nhận được ánh mắt Bội Hách, nhìn về phía Bội Hách ôn hòa cười một tiếng. Bỗng nhiên cổ họng Bội Hách ngòn ngọt, ngất đi.

     Lúc Bội Hách tỉnh lại lần nữa, đã ở trong một căn phòng tràn ngập ánh nắng ấm áp. Hắn gần như cho rằng mình đã chết rồi. Chợt, hắn nghe thấy một thanh âm quen thuộc.

     Tiểu Vạn: "Ai nói mã không thể đi như vậy. Ta nhất định phải đi theo cách này." Một thanh âm xa lạ khác ôn hòa nói: "Nếu mã có thể cách tốt đánh được tượng, vậy pháo phải đi thế nào?"

     Bội Hách trong lòng bật cười, tiếp lời: "Mã đúng là không thể đi như vậy". Tiểu Vạn ném quân cờ, cao hứng hô lên: "Bội Hách ngươi tỉnh rồi. Ta đi gọi Lão đại."

     Giọng Tiểu Khanh vang lên: "Ngươi lớn tiếng như vậy, bất tỉnh cũng phải tỉnh."

     Tiểu Khanh, Tiểu Vạn, Tiểu Tỉnh cùng nam hài tử mười phần thanh tú, đôi mắt sáng ngời, đều vây quanh trước giường Bội Hách.

     Lão đại Tiểu Khanh cười nói: "Tỉnh liền nhanh lên, còn có rất nhiều chuyện chờ ngươi làm."

     Nam hài tử mười phần thanh tú gọi Tiểu Hòa. Là biểu đệ của Tiểu Khanh. Quan tài là Tiểu Khanh chuẩn bị cho mẫu thân Tiểu Hòa.

     Bội Hách cùng Tiểu Hòa chính thức hành lễ với sư phụ Phó Long Thành. Bội Hách trở thành Phó Gia đệ tử, trừ sư phụ, còn có sáu vị sư thúc niên kỷ cũng không lớn, còn có hai vị tổng quản đại nhân, còn có nhiều sư huynh đệ như vậy.

     Bội Hách hành lễ với đại sư huynh Tiểu Khanh. Tiểu Khanh huấn thị: "Về sau không được ta cho phép, ngươi không thể tùy tiện rơi nước mắt, biết chưa?"

     Bội Hách nhớ kỹ phân phó của lão đại, từ đó trở đi, liền chưa từng rơi nước mắt trước mặt người khác.

     Về sau Bội Hách mới từ chỗ Tiểu Vạn biết được chuyện ngày hôm đó.

     Sau khi Phó Long Thành xuất hiện, Âu Dương Quyền thập phần thu liễm, dường như không muốn chuyện xấu trong nhà truyền ra ngoài. Chỉ nói Bội Hách phạm thượng, trục xuất Bội Hách khỏi gia môn. Sau đó vội vàng cáo từ.

     Phó Long Thành bắt mạch cho Bội Hách, phát hiện hắn trúng Đoạt Mệnh Chỉ rất lợi hại, đã bị thương đến nội phủ. Nếu kéo dài thêm nữa, không chết cũng sẽ tàn phế. Bỏ ra rất nhiều sức lực, mới đưa được hắn từ quỷ môn quan kéo trở về.

     Lão đại Tiểu Khanh hướng sư phụ kỹ càng thuật lại chuyện đã xảy ra. Phó Long Thành lưu lại Bội Hách. Chẳng qua cũng nghiêm khắc huấn trách bọn Tiểu Khanh một phen, Âu Dương Quyền dù sao cũng là phụ thân của Bội Hách, sao có thể bất kính như thế.

     Tiểu Vạn cười nói: "Ngươi ngất đi tự nhiên không có việc gì. Mấy người chúng ta đều bị sư phụ mắng một trận. Ngay cả Tiểu Khanh lão đại cũng bị mắng."

     Bội Hách có chút hổ thẹn: "Thật xin lỗi."

     Tiểu Vạn: "Cái này có cái gì. Huynh đệ không phải vốn chính là ngươi đau khổ vì ta, ta vì ngươi chịu khổ sao?" Sau đó cười nói: "Ngươi lần này đại nạn không chết, ắt sẽ có hậu phúc, ta thấy ngươi nên đổi tên thành Tiểu Phúc mới tốt, bắt đầu lại một cuộc sống mới."

     Tiểu Tỉnh: "Không tốt."

     Tiểu Hòa suy nghĩ một chút nói: "Không thì đổi tên thành Tiểu Mạc đi. Ý nghĩa của cái tên này là..."

     Tiểu Vạn vội chặn lại: "Gọi Tiểu Mạc được a. Tiểu Mạc, Tiểu Vạn, Tiểu Tỉnh, Tiểu Hòa cùng Lão đại, liền gọi chung là "Phó gia ngũ tiểu", thế nào?"

     Bội Hách nhẹ giọng thì thầm: "Tiểu Mạc. Không sai, ta về sau liền gọi Tiểu Mạc, Đinh Tiểu Mạc."

     Mặc dù Phó Gia quy củ rất nghiêm, mặc dù Tiểu Khanh Lão đại rất khó hầu hạ, mặc dù Tiểu Vạn luôn kéo lấy hắn gây họa bị phạt, mặc dù Tiểu Tỉnh không thích nói chuyện, mặc dù Tiểu Hòa luôn thích cắn văn nhai chữ, giảng một ít cổ văn tối nghĩa khó hiểu cho hắn, nhưng Tiểu Mạc cảm thấy rất hạnh phúc. Hắn biết bọn họ là thân nhân của hắn, là người nhà của hắn.

     Những chuyện này chôn sâu trong đáy lòng Tiểu Mạc đã rất lâu, bây giờ hồi tưởng lại, vẫn đau đến toàn tâm.

     Ta gọi Đinh Tiểu Mạc, ta cùng Âu Dương gia không có bất cứ quan hệ nào. Tiểu Mạc lần nữa ở trong lòng tự nhủ. Tính mạng của ta cũng đã trả lại cho Âu Dương gia hắn, là sư phụ cho ta sinh mệnh lần thứ hai. Không sai, ta chỉ là đệ tử Phó gia, ta là Đinh Tiểu Mạc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro