Chương 11: Đánh đến tận cửa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh mặt trời rực rỡ, Tiểu Mạc đang vẩy nước quét nhà trong sân, bước chân nhẹ nhàng.

Tiểu Khanh đứng trước cửa sổ, đón ánh mặt trời. Tiểu Mạc ngẩng đầu nhìn thấy, cung kính thỉnh an: "Sư huynh."

Tiểu Khanh nhìn Tiểu Mạc, nhớ tới Tiểu Mạc lần đầu xuất phủ làm việc, mình liền trách phạt nặng nề, tựa hồ có chút quá mức nghiêm khắc.

Tiểu Mạc bởi vì chuyện Kim Long mộc lệnh, mà bị Tiểu Khanh đánh năm mươi bản tử, qua hơn nửa tháng nay, đã tốt hơn rất nhiều. Chẳng qua vẫn còn trong thời hạn cấm túc, không thể bước ra đại môn Phó gia nửa bước.

Tiểu Khanh mỉm cười gật đầu. Đi vào ngồi xuống bàn đá trong sân. Tiểu Mạc vào phòng bưng trà ra. Nhìn bộ dáng lão đại tựa hồ tâm tình không tệ. Do dự một chút, muốn hỏi gì đó lại không dám.

Tiểu Khanh: "Vị cô nương Tôn Kiếm Lan kia ở trong khách điếm trên trấn, còn chưa rời đi. Có điều, ngươi không thể gặp nàng."

Từ khi Tiểu Mạc hồi phủ, vẫn luôn bị cấm túc, thật sự rất muốn biết tin tức của Kiếm Lan cùng Hồng Liên, nhưng lại không dám hỏi sư huynh. Nghe Tiểu Khanh Lão đại nói vậy, không khỏi thở dài: "Vâng, tiểu đệ không dám."

"Ngươi gọi Tiểu Tỉnh đến đây." Tiểu Khanh nhàn nhạt phân phó.

Tiểu Tỉnh đang ở trong sân chăm sóc hoa cỏ. Tiểu Tỉnh tính cách lạnh lùng, không thích nói chuyện. Đặc biệt yêu thích trồng hoa làm vườn, nhất là hoa lan. Lần này Tiểu Mạc đi Giang Nam, cố ý bỏ ra số tiền lớn để mua hai gốc hoa lan cực phẩm mang về cho Tiểu Tỉnh.

Trong sân của Tiểu Tỉnh cơ hồ đã trồng đủ loại hoa cỏ, sau phòng còn mở một nhà kính để trồng một số giống cây quý giá.

Tiểu Tỉnh hạ thấp người hành lễ: "Lão đại có gì phân phó."

"Có một chuyện muốn hỏi ngươi."

Phó Gia ở trong thành có mở một gian hoa phường cực lớn. Đều do Tiểu Tỉnh quản lý. Bán hoa tươi, cây cảnh, hoa cỏ cỡ lớn.

Hôm qua, hoa phường đột nhiên xuất hiện một thổ tài chủ cực kỳ hào phóng lại ngu muội vô tri, muốn đặt hoa cỏ trong nhà cho phong nhã. Tiểu nhị trong tiệm liền đề cử một gốc địa lan thượng phẩm.

Thổ tài chủ mười phần yêu thích, lại ngại hoa không đủ phô trương, muốn mua một cây cao bằng người. Tiểu nhị nói với hắn, không có địa lan nào cao bằng người, thổ tài chủ hết sức bất mãn, đại náo hoa phường, vậy mà đem chậu địa lan này ném xuống đất.

Tiểu Tỉnh từ ngoài đi vào, một tay tiếp lấy chậu hoa, một tay khác lại đem thổ tài chủ ném ra đường, nói không cho phép hắn lại bước vào hoa phường Phó Gia nửa bước.

Thổ tài chủ tại chỗ bị rụng mất hai cái răng cửa lại gãy một cây xương sườn. Về đến nhà, rất tức giận, lập tức khiếu nại với thương hội địa phương, yêu cầu hoa phường Phó Gia nhận sai, bồi thường hơn trăm lượng tổn thất các loại. Thương hội phái người đưa tới văn kiện điều tra, thỉnh Tiểu Khanh nghiêm trị kẻ đả thương người, để giữ gìn uy tín của thương hội.

Tiểu Khanh: "Việc này ngươi nói thế nào?"

Tiểu Tỉnh khom người đáp: "Đúng là có việc này. Tiểu đệ nguyện ý lĩnh trách."

Tiểu Khanh mỉm cười, Tiểu Tỉnh trông thấy nụ cười của Lão đại, biết mình vừa rồi đáp lời rất là thất thố, nếu chọc giận lão đại chính là muốn chịu khổ, vội vàng bổ cứu: "Tiểu đệ nhất thời xúc động, sau liền hối hận. Là tiểu đệ làm sai, tiểu đệ cung lĩnh trách phạt."

"Ngươi có biết sai ở đâu không?"

"Sư huynh đã từng nói, không thể miễn cưỡng người khác làm chuyện mình thích. Thổ tài chủ kia mặc dù làm cho người ta chán ghét, tiểu đệ cũng không nên cậy võ lăng nhược, ra tay quá mức."

Tiểu Khanh gật đầu: "Rất tốt. Ta đã bồi thường ba trăm lượng cho thương hội để chấm dứt chuyện này. Ba trăm lượng kia đều ghi vào trương mục của ngươi. Ta cho ngươi thời gian mười ngày kiếm gấp mười lần trở lại."

Tiểu Tỉnh trố mắt nói: "Gấp mười? Ba ngàn lượng?

"Làm sao, ta nói không đủ rõ ràng?"

"Rõ ràng, rõ ràng. Vâng, mười ngày ba ngàn lượng."

Tiểu Khanh thỏa mãn xoay người muốn đi, lại dừng lại cười nói: "Tháng sau thành Đại Lý muốn tổ chức đại hội thưởng hoa. Ta đã thỉnh sư phụ ân chuẩn, để ngươi mang Ngọc Tường đi xem náo nhiệt một chút."

Tiểu Tỉnh nghe vậy, cao hứng khom người nói: "Đa tạ Lão đại."

"Chớ vội tạ ơn. Trong vòng mười ngày không kiếm về được ba ngàn lượng, chuyến đi Đại Lý coi như hủy bỏ."

Tiểu Tỉnh im lặng. Thầm hận mình ngày đó sao lại xúc động ra tay, làm sao để kiếm được ba ngàn lượng trong vòng mười ngày đây.

...

Đây là một gian thư phòng rộng rãi sáng sủa. Giá sách cao cao trên hai vách tường đặt rất nhiều quyển trục thư tịch.

Tiểu Hòa đang chỉnh lý một chút văn kiện. Chính giữa thư phòng có một cái án thư lớn, phía trên bày một ít quyển trục. Tiểu Khanh ngồi sau án thư, đang đang xem xét và phê duyệt cái gì đó.

Một thiếu niên anh tuấn hơn mười tuổi buông tay đứng bên cạnh hắn. Chính là tiểu sư đệ mới tới Phó Minh Long, do Hoa Ngọc Hoa sinh cho Phó Long Thành.

Phó Long Thành giao Minh Long cho Tiểu Khanh, để Tiểu Khanh phụ trách dạy dỗ. Minh Long trừ lúc sớm tối đi thỉnh an phụ mẫu, hoạt động thường ngày đều do Tiểu Khanh an bài. Tuy Minh Long là con trai của Phó Long, nhưng ăn ở sinh hoạt đều giống các đệ tử khác, không có bất kỳ đặc biệt nào.

Tiểu Tỉnh mang theo ngân phiếu ba ngàn lượng tới gặp Tiểu Khanh Lão đại. Tiểu Khanh nhìn ngân phiếu hỏi: "Ngân trang Phó gia?". Khẽ mỉm cười: "Ngân phiếu này từ đâu tới?"

Tiểu Tỉnh ngập ngừng nói: "Là mượn từ chỗ nhị thúc, bất quá tiểu đệ đã đem chậu hổ hàm tiếu kia đưa cho nhị thúc."

Tiểu Khanh mỉm cười: "Một chậu hổ hàm tiếu đổi ba ngàn lượng ngân phiếu? Ngươi cũng bỏ được sao?"

Tiểu Tỉnh vội khom người: "Không dám lừa gạt lão đại. Nhị thúc trước giờ vẫn luôn để hổ hàm tiếu cho tiểu đệ chăm sóc, cho nên, cho nên..."

Tiểu Khanh đứng lên, Tiểu Tỉnh vội vàng lui về phía sau một bước. Tiểu Khanh nói: "Ngươi lập tức đi đưa hổ hàm tiếu đến phòng nhị thúc."

"Vâng". Sau đó hỏi: "Còn ngân phiếu kia?"

"Ngân phiếu tịch thu."

Tiểu Tỉnh không khỏi trợn tròn mắt lắm bắp: "Cái này, cái này."

"Cái này cái gì. Chỉ còn tám ngày nữa là đến kỳ hạn mười ngày, ngươi tốt nhất mau mau kiếm được ba ngàn lượng đi."

"Vâng."

Tiểu Tỉnh ủ rũ cúi đầu, cẩn thận từng li từng tí bê một chậu hoa lan hổ hàm tiếu cực phẩm, phồn hoa tựa gấm đưa cho Nhị thúc. Hoa này cực kỳ hiếm thấy. Vạn kim khó cầu.

Phó Long Bích nhận lấy hoa lan, mặt mày hớn hở, nhìn Tiểu Tỉnh an ủi: "Tiểu Tỉnh yên tâm. Nhị thúc nhất định sẽ tỉ mỉ chăm sóc bồn hổ hàm tiếu này. Ngươi sớm đi gom đủ ba ngàn lượng ngân phiếu đi, nhị thúc nhất định nguyên vật hoàn bích."

Tiểu Tỉnh khóc không ra nước mắt.

Diễn Võ Đường Phó gia là một viện tử độc lập mười phần rộng lớn. Đất trải cát trắng, dương liễu bốn phía. Trước cửa chính phòng, đặt một bệ đá rộng hơn ba trượng, cao cỡ một người đừng làm sân tỷ võ.

Tiểu Khanh ngồi ở đình đài trong viện, vừa uống trà vừa xem Tiểu Hòa cùng Phó Minh Long đối sách võ công. Minh Long chăm chỉ hiếu học, lực lĩnh ngộ cực mạnh. Bộ kiếm pháp phức tạp này chỉ học ba ngày liền đã ra hình ra dáng. Tiểu Khanh khẽ gật đầu một cái.

Ngoài cửa vang lên một trận tiếng bước chân dồn dập, Ngọc Tường ở cửa ra vào khom người: "Ngọc Tường cáo tiến."

Tiểu Hòa ngừng tay, mỉm cười: "Ngọc Tường? Có chuyện gì lại gấp gáp như vậy?" Vừa nói chuyện, vừa ra hiệu cho hắn tiến vào.

Ngọc Tường khom người gọi: "Tiểu Hòa sư huynh." Sau đó đi vào trong viện, khom người nói với Tiểu Khanh: Tiểu Khanh sư huynh, Tôn nhị phu nhân của Giang Nam Tôn gia đến phủ, muốn tìm Tiểu Mạc sư huynh."

Tiểu Khanh nghe thấy, đặt chén trà trong tay xuống hỏi: "Tôn nhị phu nhân? Sư phụ có biết không?"

"Tôn nhị phu nhân chưa từng yêu cầu gặp sư phụ. Chỉ nói có việc tư muốn tìm Tiểu Mạc sư huynh. Hôm nay vừa vặn Ngọc Tường đang trực, cho nên tới xin chỉ thị của Tiểu Khanh sư huynh. Ngọc Tường đã mời Tôn nhị phu nhân đến phòng khách Nam Uyển dùng trà."

Tiểu Khanh gật nhẹ đầu, hỏi Tiểu Hòa: "Tiểu Mạc đang làm cái gì?"

Tiểu Hòa cười nói: "Tiểu Mạc dường như đang giúp Tiểu Tỉnh kiếm tiền."

Tiểu Khanh mỉm cười, "Tôn Kiếm Lan có động tĩnh gì không?"

"Tôn cô nương mỗi sáng sớm đều sẽ đến hiệu vải trong thành hỏi thăm nơi ở của Tiểu Mạc. Tiểu Hòa đã phân phó tiểu nhị chỉ nói Tiểu Mạc còn chưa trở về. Nói đến đây, mặt đỏ lên."

Tiểu Khanh để ở trong mắt, cười nói: "Ngươi cảm thấy nói dối lừa gạt Tôn Kiếm Lan không ổn sao?"

"Vâng."

Tiểu Khanh mỉm cười: "Đôi khi lời nói dối thiện ý có lẽ còn đáng yêu hơn hiện thực tàn khốc nhiều."

Ngọc Tường nghe vậy, liên tục gật đầu. Tiểu Khanh nhìn về phía hắn nói: "Bất quá nếu vì trốn trách phạt mà nói dối giấu diếm, liền không phải đáng yêu mà là đáng hận."

Ngọc Tường vội khom người: "Tiểu đệ không dám." Tiểu Khanh cười nói: "Ngươi chột dạ cái gì?"

"Không có. Tiểu đệ chỉ cảm thấy Tiểu Khanh sư huynh nói rất là có lý." Nói xong, cũng thấy lý do này có chút gượng ép, cười ha ha.

Minh Long rảnh rỗi, khom người vấn an Ngọc Tường: "Ngọc Tường sư huynh". Ngọc Tường vốn xếp cuối cùng trong phủ, sau khi Minh Long đến, hắn tự nhiên thăng thành sư huynh, dưới tay rốt cục cũng có một người nghe lệnh mình, rất là cao hứng.

Ngọc Tường bày ra dáng vẻ của sư huynh, "ừ" một tiếng, xem như trả lời.

Tiểu Khanh cất bước muốn đi, lại dừng lại hỏi: "Sư phụ có ở trong phủ không?"

Ngọc Tường: "Không có. Sư phụ bồi sư nương ra ngoài giải sầu." Có chút buồn bã ảm đạm nói: "Thân thể sư nương dường như không khoẻ lắm, buổi sáng lúc tiểu đệ đi thỉnh an, cảm thấy sư nương dường như càng gầy gò." Nói dứt lời, nhìn Minh Long một chút. Minh Long vẻ mặt tối sầm lại, miễn cưỡng cười một tiếng.

Tiểu Khanh mỉm cười nói: "Sư nương cát nhân thiên tướng, huống hồ tam thúc còn đang tìm phương thuốc tốt, chúng ta cũng không cần quá bi quan, miễn cho sư nương lo lắng."

Tiểu Hòa, Ngọc Tường, Minh Long đồng thanh đáp lại.

Hoa Ngọc Hoa trúng độc Tử Sắc Nhân Uân, tuy rằng đã giải trừ, nhưng thể chất ngũ âm tuyệt mạch trời sinh của nàng lại không cách nào thay đổi. Dù rằng năm đó sau khi cùng Phó Long Thành hợp hoan có thể kéo dài thêm mười hai năm, bây giờ cũng đã là đèn khô cạn dầu, dược thạch cũng không còn hiệu quả. (Câu chuyện này xem chi tiết trong "Phó gia Kim Long Truyền Kỳ Chi Như Mộng Lệnh")

Tiểu Khanh cùng Ngọc Tường đi Nam Uyển gặp Tôn phu nhân, phân phó Tiểu Hòa gọi Tiểu Mạc tới.

Tiểu Khanh đi vào đại sảnh. Tôn phu nhân mặc một thân váy trắng, ngồi ở vị trí đầu dành cho khách quý dùng trà, phía sau có hai thiếu niên hơn hai mươi tuổi, chính là hai đồ đệ của Tôn Vô Kích, La Phi Hổ và Lý Hiểu Minh.

Ghế bên dưới còn có một công tử mặc cẩm bào, bộ dáng cũng đoan chính, chỉ là sắc mặt hơi tái nhợt, khóe mắt rủ xuống. Nhìn kỹ, trên mặt còn trát phấn để che đi rất nhiều vết rỗ.

Ngọc Tường giới thiệu cho Tôn phu nhân. Tiểu Khanh dùng lễ của hậu bối tham kiến Tôn phu nhân. Tôn phu nhân lại đem cẩm bào công tử kia giới thiệu cho Tiểu Khanh. Người chính là Âu Dương Bội Hiển.

Tiểu Khanh ôm quyền: "Âu Dương công tử, ngưỡng mộ đã lâu." Âu Dương Bội Hiển chỉ hơi chắp tay nói: "Không dám."

Tiểu Khanh nhìn Âu Dương Bội Hiển, bộ dáng quả thật vô sỉ, thập phần khiến người khác chán ghét, so với khi bé còn tệ hơn. Âu Dương Bội Hiển lại không nhận ra Tiểu Khanh.

Tôn phu nhân lại giới thiệu La Phi Hổ cùng Lý Hiểu Minh cho Tiểu Khanh. Tiểu Khanh từ trong miệng Tiểu Mạc đã nghe qua về hai người này, hai người quả thật đều là thiếu niên trung hậu. Ba người chào hỏi lẫn nhau. Tiểu Khanh mời đám người Tôn phu nhân ngồi xuống, mình thì nghiêng người ngồi ở vị trí chủ vị.

Tiểu Khanh cười nói: "Phu nhân đến không khéo, sư phụ đã ra ngoài, mấy vị thúc thúc cũng đều không có trong phủ. Tiểu Khanh đứng hàng vãn bối, nếu có chỗ thất lễ, còn thỉnh phu nhân thứ lỗi."

"Tiểu Khanh công tử quá khách khí. Ngươi đã là Phó gia thủ đồ, thân phận tự nhiên tôn quý, nói cái gì thất lễ đây?"

"Đa tạ phu nhân cất nhắc. Không biết phu nhân đến đây là có chuyện gì muốn vãn bối hiến sức sao?"

Tôn phu nhân vuốt mái tóc, nói: "Đúng là có chuyện. Tiểu Mạc là sư đệ của ngươi sao?"

Tiểu Khanh thầm nghĩ, quả nhiên là vì Tôn Kiếm Lan mà tới. Mỉm cười: "Vâng. Vãn bối đã sai hắn đến nghe phu nhân phân phó."

"Phân phó cũng không dám nhận. Chỉ cần trả lời thật với ta một câu là được."

Tiểu Khanh mỉm cười: "Phu nhân quá lời. Không biết là chuyện gì, khiến phu nhân muốn hỏi câu này?"

Tôn phu nhân đã sớm phát hiện Tiểu Khanh ăn nói khéo léo, không kiêu ngạo không siểm nịnh, không dễ đối phó. Trong lòng hừ một tiếng, xem ngươi còn có thể giở trò gì với lão nương. Vì thế đi thẳng vào vấn đề: "Là vì nha đầu không nên thân kia của Tôn gia ta, Kiếm Lan".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro