Chương 12: Ngươi nhi ta nữ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Kiếm Lan dừng chân ở khách điếm Phúc Lai lớn nhất kinh thành, một lòng chỉ chờ Tiểu Mạc.

Mỗi ngày vào sáng sớm, Kiếm Lan đều sẽ đi hiệu vải Tiểu Mạc nhắc đến để hỏi xem Tiểu Mạc phải chăng đã trở về chưa. Vậy mà không chỉ Tiểu Mạc chưa về, huynh trưởng của Tiểu Mạc cũng rời nhà đi mất.

Kiếm Lan nhớ tới Tiểu Mạc từng nói mình là đệ tử của Phó gia, do dự mấy lần, cũng không có dũng khí trực tiếp tìm tới Đại Minh hồ Phó gia.

Sáng sớm nay, Kiếm Lan cuối cùng cũng hạ quyết tâm trực tiếp tìm đến Phó gia. Đang lúc ở khách đại sảnh khách điếm tính tiền, bỗng có người cười nói: "Đây không phải là Tôn gia đại tiểu thư sao?"

Kiếm Lan nghe thấy giọng nói khiến người chán ghét này, trong lòng hô hỏng bét, vừa định chạy, cánh tay đã bị người giữ lại, không khỏi cả giận quát: "Thả ta ra". Nói xong còn trừng mắt nhìn về phía người mười phần chán ghét này. Người tới chính là Âu Dương Bội Hiển.

"Bội Hiển, còn không buông Kiếm Lan ra." Kiếm Lan nghe được thanh âm nhu hòa này, đột nhiên cảm thấy vô hạn ủy khuất, khóc lóc: "Âu Dương thẩm thẩm". Âu Dương phu nhân Nguyễn Đinh Đinh toàn thân áo trắng xuất hiện sau lưng Bội Hiển.

"Nương sao lại đến kinh thành a."

"Còn không phải là vì tìm ngươi sao, vết thương của ngươi vừa mới tốt lên, liền chạy tán loạn khắp nơi. Còn không buông Kiếm Lan ra trước rồi nói." Âu Dương Bội Hiển nghe nương phân phó như vậy, hừ một tiếng, không tình nguyện mà buông Kiếm Lan ra.

Nguyễn Đinh Đinh vô hạn yêu thương nhìn Kiếm Lan, nói: "Nha đầu này cũng quá tùy hứng rồi." Kiếm Lan bổ nhào vào lòng Nguyễn Đinh Đinh khóc lên. "Âu Dương thẩm thẩm, hắn khi dễ ta."

Nguyễn Đinh Đinh vỗ vỗ đầu Kiếm Lan: "Được rồi, đừng khóc. Có ta ở đây, xem ai dám khi dễ ngươi." Nói xong liền quát nhi tử: "Ngươi sao lại khi dễ Kiếm Lan, còn không qua đây tạ lỗi."

"Nương, là cái nha đầu chết tiệt này liên hợp cùng người ngoài cho nhi tử đội nón xanh, sao ta còn phải tạ lỗi với nàng."

Kiếm Lan nghe vậy, càng thêm thương tâm: "Hắn còn nói bậy." Nguyễn Đinh Đinh trừng Âu Dương Bội Hiển một cái, "Lại nói bậy cẩn thận ta tát miệng ngươi."

Âu Dương Bội Hiển mặc dù không phục, cũng hậm hực ngậm miệng lại. "Tỷ tỷ sao lại tức giận thế?" Một thanh âm nhu hòa vang lên. Tôn Nhị phu nhân đi vào trong khách điếm, La Phi Hổ cùng Lý Hiểu Minh theo phía sau.

Nguyễn Đinh Đinh cười nói: "Muội muội đến rồi." Kiếm Lan thấp giọng gọi một tiếng nương, lại vẫn đứng bên cạnh Nguyễn Đinh Đinh. Âu Dương Bội Hiển cao hứng gọi: "Lam di". Vội vàng chạy tới. Tôn Nhị phu nhân khuê danh gọi Lam Tú Trúc.

Lam Tú Trúc kéo tay Âu Dương Bội Hiển, nói: "Bội Hiển, đứa nhỏ này, sao lâu lắm rồi không đến thăm a di. Lần trước đi ngang qua gia môn cũng không vào." Lại cẩn thận quan sát mặt Bội Hiển một chút: "Vết thương trên mặt ngươi sao còn chưa tốt lên, đừng để lưu lại sẹo."

Nguyễn Đinh Đinh cười nói: "Muội muội không cần quá lo lắng. Vết sẹo trên mặt Bội Hiển chỉ cần qua hai ngày nữa sẽ khỏi. Ngược lại nha đầu Kiếm Lan này, cả người đều gầy đi trông thấy."

Lam Tú Trúc nhàn nhạt nhìn thoáng qua nữ nhi, nói: "Không nghe lời phụ mẫu chạy loạn khắp nơi, gầy đi cũng là đáng đời."

Tôn Kiếm Lan cúi đầu kêu lên: "Nương."

Nguyễn Đinh Đinh kéo tay Tôn Kiếm Lan nói, "Được rồi, được rồi. Cũng khó trách nương ngươi nói ngươi như vậy, ngươi tự mình chạy đi, mọi người đều lo lắng rất nhiều a."

Âu Dương Bội Hiển hừ một tiếng: "Sao, không phải ngươi ở cùng tiểu bạch kiểm kia sao?"

Nguyễn Đinh Đinh quát: "Câm miệng". Tôn Kiếm Lan nghiêng đầu đi, không nói lời nào.

Lam Tú Trúc đối Âu Dương Bội Hiển nói: "Bội Hiển, ngươi đừng trẻ con như vậy. Kiếm Lan sớm muộn gì cũng là thê tử của ngươi, nói những lời này, tổn thương tình cảm."

Tôn Kiếm Lan: "Ta sẽ không gả cho tên vô lại này."

     Âu Dương Bội Hiển: "Ngươi cho rằng ta nguyện ý cưới đồ quái dị như ngươi?"

Lam Tú Trúc và Nguyễn Đình Đinh cùng nhau quát lên: "Đủ rồi". Nguyễn Đinh Đinh nhìn Lam Tú Trúc một cái, mới nói: "Hai người các ngươi không được ầm ĩ. Hôn sự của các ngươi đã sớm định sẵn, ngoan ngoãn tuân theo là được."

Tôn Kiếm Lan liền cất bước ra khỏi khách điếm. Lam Tú Trúc quát: "Đứng lại." Sau đó nói: "Phi Hổ, đưa sư muội ngươi lên phòng đi, không cho phép nàng chạy loạn."

La Phi Hổ nhìn thoáng qua tiểu sư muội, đáp: "Vâng." Tôn Kiếm Lan hừ một tiếng, xoay người lên lầu."

Nguyễn Đinh Đinh nói: "Bội Hiển, ngươi cũng về phòng trước đi. Ta và Lam di ngươi muốn nói mấy câu."

Bên trong nhã gian, một bàn đồ ăn tinh xảo, hai bầu rượu thiếc. Nguyễn Đinh Đinh cùng Lam Tú Trúc ngồi đối diện nhau.

Lam Tú Trúc trước cười nói: "Tỷ tỷ, ngươi trách ta không xem trọng Kiếm Lan sao."

Nguyễn Đinh Đinh cũng cười: "Muội muội đa tâm. Ta biết muội muội luôn xem Kiếm Lan như mình thân sinh, ta tuyệt đối không có ý trách cứ muội muội."

Lam Tú Trúc nghe vậy, rót cho Nguyễn Đinh Đinh một chén đầy, nâng chén kính rượu: "Tiểu Muội hi vọng tỷ tỷ che chở Bội Hiển nhiều chút. Người làm mẫu thân là ta trong lòng rất cảm kích."

Nguyễn Đinh Đinh đem rượu uống vào: "Muội muội không cần phải nói những lời khách khí này. Năm đó ta đáp ứng muội muội coi Bội Hiển như mình sinh ra, đương nhiên phải giữ lời hứa. Muội muội cũng đáp ứng coi Kiếm Lan như thân sinh, ta cũng tin tưởng. Chỉ là bây giờ, ta lo lắng chuyện hứa hôn cho bọn chúng phải chăng không ổn."

Lam Tú Trúc thở dài: "Năm đó ta cùng tỷ tỷ đều có nỗi khổ bất đắc dĩ mới có thể đem hài tử ruột thịt của mình đổi cho nhau. Tuy rằng hai đứa nhỏ đều lớn lên mà không phải chịu một chút ủy khuất, còn có thể ở trước mắt ngươi ta, nhưng a di cùng bá mẫu kêu đến thân thiết mấy, cũng không an ủi bằng gọi một tiếng nương."

"Cho nên mới cùng tỷ tỷ thương lượng định ra cửa hôn sự này, để tương lai hai nhà thành một, hài tử có thể tự nhiên mà gọi chúng ta một tiếng nương. Ai biết hai đứa bé này lại trái tính như thế. Ta cũng rất đau đầu."

Thì ra Âu Dương Bội Hiển lại là do Lam Tú Trúc sinh ra. Lam Tú Trúc trước khi gả vào Tôn gia, đã câu kết với người khác mà mang thai ba tháng. Lúc ấy Nguyễn Đinh Đinh gả vào Âu Dương gia đã ba năm vẫn chưa có con. Âu Dương gia rất có phê bình kín đáo với tức phụ này. Âu Dương Quyền cũng thường xuyên rời nhà mấy tháng không về.

Lam Tú Trúc cùng Nguyễn Đinh Đinh vốn là thủ mạt chi giao*, vì vậy cùng Nguyễn Đinh Đinh hợp mưu, đem nhi tử giả thành Nguyễn Đinh Đinh sinh ra, Nguyễn Đinh Đinh có thể bảo vệ địa vị của mình ở Âu Dương gia, nhi tử của Lam Tú Trúc lớn lên ở Âu Dương thế gia, cũng sẽ không phải chịu nửa điểm ủy khuất. Lam Tú Trúc cũng có thể nở mày nở mặt gả vào Tôn gia.

*Thủ mạt chi giao: "thủ mạt" là khăn tay – "giao" là kết giao, kết bạn. Ý chỉ quan hệ thân mật giữa nữ nhân với nhau, cũng tương đương với khuê mật.

Ba năm sau, Âu Dương Quyền xuất môn nhiều năm không về, Nguyễn Đinh Đinh không chịu nổi tịch mịch, hồng hạnh vượt tường, cũng phát hiện mang thai. Lúc này Lam Tú Trúc đã gả vào Tôn gia lại chưa sinh được con, Tôn Kiếm Hàn nhi tử của tiền phòng lại đã bảy tuổi. Hai người bèn lặp lại kế cũ, lần này là Lam Tú Trúc giả mang thai.

Không lâu sau, Nguyễn Đinh Đinh vụng trộm sinh hạ một nữ nhi, đưa cho Lam Tú Trúc, nàng này chính là Tôn Kiếm Lan. Mà Âu Dương Bội Hiển nhi tử của Lam Tú Trúc cũng được Nguyễn Đinh Đinh xem như con đẻ.

Hai nữ nhân này đích thật đều giữ lời hứa, mười mấy năm qua, hai người giữ kín bí mật, dốc lòng chăm sóc hài tử của đối phương lớn lên. Hai nhà vốn là thế giao cho nên thường xuyên gặp mặt, cũng thường xuyên có thể nhìn thấy con của mình, khỏi nói cũng biết cao hứng bao nhiêu.

Thời gian trôi qua lâu dần, lại vẫn thấy mất mát, vì vậy, lúc Kiếm Lan sáu tuổi, hai nhà lại lập hôn ước, tương lai hai nhà sẽ thành một. Nào ngờ, hai đứa bé kia không phục, ngược lại dự liệu của hai nữ nhân. Kế hoạch hoàn mỹ vô khuyết ban đầu xuất hiện nho nhỏ tiếc nuối.

Nguyễn Đinh Đinh cười nói: "Muội muội không cần lo lắng. Bội Hiển mặc dù kiêu căng, nhưng rất hiếu thuận, ta sẽ khuyên hắn, chỉ là nha đầu Kiếm Lan này, tính tình khá bướng bỉnh, muội muội e là phải nhọc lòng."

Hai nữ nhân vô cùng thân thiết nói chuyện một lúc rồi về lại phòng mình.

Nguyễn Đinh Đinh không cần nhiều lời, chỉ nói với Âu Dương Bội Hiển, chỉ có cưới Tôn Kiếm Lan mới có thể kế thừa toàn bộ gia sản Âu Dương gia, hơn nữa Tôn phu nhân đã đáp ứng đem một nửa gia sản Tôn gia làm của hồi môn. Âu Dương Bội Hiển liền vội vàng đáp ứng.

Kiếm Lan hờn dỗi cơm cũng không ăn. La Phi Hổ đang kiên nhẫn khuyên bảo tiểu sư muội. La Phi Hổ mười phần yêu thương Kiếm Lan. Kiếm Lan cùng hai vị sư huynh quan hệ này cũng rất thân thiết. Lần này lại bịt lấy lỗ tai kiên quyết không nghe.

Lam Tú Trúc trở lại trong phòng, thấy tình cảnh trước mắt, nghiêm mặt nói: "Nó nếu không muốn ăn, liền không cho ăn nữa, mang xuống đi."

La Phi Hổ đành phải nghe theo Tôn nhị phu nhân, cùng sư đệ lui ra ngoài.

"Ngươi không ăn ta cũng mặc kệ. Có điều, ngày mai ta sẽ dẫn ngươi trở về Giang Nam Tôn gia, nhốt ngươi ở nhà đến lúc thành hôn."

Kiếm Lan hờn dỗi nằm sấp trên giường khóc lớn. Lam Tú Trúc nhắm mắt làm ngơ, để La Phi Hổ cùng Lý Hiểu Minh ở ngoài cửa trông chừng, mình thì trở về phòng nghỉ ngơi.

Đợi đến sáng sớm thức dậy đã thấy La Phi Hổ và Lý Hiểu Minh đều bị điểm huyệt đạo, không thể động đậy. Kiếm Lan cũng đã bỏ trốn mất dạng. La Phi Hổ cùng Lý Hiểu Minh chỉ nói là không biết bị người nào điểm huyệt, những cái khác đều không rõ ràng.

Lam Tú Trúc mắng thẳng hai người là phế vật, La Phi Hổ cùng Lý Hiểu Minh chỉ đỏ mặt không dám lên tiếng. Lam Tú Trúc mắng một trận, suy nghĩ kỹ một chút, phỏng đoán nhất định là Tiểu Mạc cướp Kiếm Lan đi, bằng không ai lại to gan còn có võ công cao như vậy tới cứu Kiếm Lan chứ.

Lam Tú Trúc một bên an ủi Nguyễn Đinh Đinh không nên gấp gáp, một bên nói, "Ta ở đây có một họ hàng xa, trong nhà nhân thủ đông đúc, có thể thỉnh bọn họ hỗ trợ."

Nguyễn Đinh Đinh nghe nói là Đại Minh hồ Phó gia, trầm ngâm nói: "Nghe nói Phó gia chính là đất phủ vương gia, muội muội cũng biết sao?"

"Ta có một a di họ hàng xa từng gả vào Phó gia, vì vậy có chút quan hệ thân thích."

Nguyễn Đinh Đinh liền nói: "Cũng tốt. Ngươi qua bên đó nghĩ chút biện pháp. Ta còn có một số việc phải xử lý, nha đầu Kiếm Lan nhờ cả vào ngươi."

Lam Tú Trúc cười nói: "Tỷ tỷ yên tâm, nha đầu này phúc lớn mạng lớn, lại được người cứu đi, nhất định không có việc gì, chỉ là nếu tìm được nàng, nhất định phải giáo huấn một trận, tỷ tỷ đừng đau lòng."

"Nha đầu này sớm nên giáo huấn."

Âu Dương Bội Hiển lại muốn cùng Lam Tú Trúc đi xem náo nhiệt. Dù Lam Tú Trúc nói Âu Dương Bội Hiển không thể sinh sự, Âu Dương Bội Hiển cũng không quan tâm.

Cho dù Phó gia là vương gia phủ đệ, Tiểu Mạc chẳng qua chỉ là đệ tử trong phủ thôi, sao có thể so sánh với hắn - đường đường là người thừa kế Âu Dương gia. Còn dám cùng hắn tranh nữ nhân, lần này nhất định phải cho Tiểu Mạc đẹp mặt.

Lam Tú Trúc nhìn Âu Dương Bội Hiển kiêu căng, trong lòng thở dài, nhưng cũng không nỡ nghiêm khắc trách cứ.

Tiểu Khanh nghe Lam Tú Trúc thuật lại, cười nói: "Ta nghĩ hơn phân nửa là phu nhân hiểu lầm. Đoạn thời gian này Tiểu Mạc chưa từng xuất phủ, làm sao có thể chạy đến khách điếm kinh thành quấy rầy một nhà phu nhân đây.

"Ta cũng không tin đệ tử Phó gia các ngươi có thể làm ra chuyện không biết quy củ như vậy. Là do người làm mẫu thân như ta lo lắng cho nữ nhi, không thể không đến hỏi một chút, còn thỉnh Tiểu Khanh thiếu gia thông cảm.

"Phu nhân quá lời. Nếu Tiểu Mạc thật có chỗ thất thố, vãn bối sẽ tuyệt không khoan thứ. Nhìn Ngọc Tường xuôi tay đứng đối diện nói: "Ngươi đi xem một chút, làm sao Tiểu Mạc còn chưa tới."

Ngọc Tường đáp, vừa muốn cáo lui, Tiểu Mạc đã ở ngoài cửa cao giọng cáo tiến. Đi vào trong phòng, trông thấy Tôn nhị phu nhân cùng Âu Dương Bội Hiển, trong lòng thầm kêu xui xẻo, đến trước mặt Tiểu Khanh khom người thi lễ.

Tiểu Khanh hỏi: "Tiểu Mạc, khoảng thời gian này ngươi có ra ngoài hay không?"

     "Tiểu đệ chưa từng bước ra cửa phủ nửa bước."

Âu Dương Bội Hiển đã nhảy dựng lên nói: "Tiểu tử ngươi quả thật ở đây, bản thiếu gia nhất thời không chú ý mới trúng ám toán của ngươi, bây giờ ngươi có dám cùng bản thiếu gia tái chiến không?"

Tôn Nhị phu nhân quát khẽ: "Bội Hiển, không được vô lễ."

Bội Hiển mặc dù khinh cuồng, lại rất nghe lời Lam Tú Trúc, liền hừ một tiếng, lui ra phía sau nửa bước.

Tôn Nhị phu nhân cười nói: "Tiểu Mạc thiếu gia."

Tiểu Mạc khẽ khom người: "Tôn nhị phu nhân gọi Tiểu Mạc là được."

Lam Tú Trúc: "Tiểu Mạc, ngươi có từng thấy Kiếm Lan không? Ta hỏi chính là gần đây."

Tiểu Mạc hơi do dự một chút. Tôn nhị phu nhân đã nói: "Tiểu Mạc. Kiếm Lan là nữ nhi của ta, mẫu thân như ta lo cho nữ nhi, từ Giang Nam xa xôi đuổi theo, Kiếm Lan có không hiểu chuyện, ta cũng sao nỡ đối xử với nàng không tốt. Nhi nữ chưa chắc đều hiểu được nỗi khổ tâm của bậc phụ mẫu." Nói xong thì thở dài.

Ngọc Tường nghe, há miệng muốn nói chuyện, lại nuốt trở vào, vẻ mặt lo lắng. Tiểu Khanh vừa nhìn đã minh bạch. 

Nửa canh giờ trước đúng là Tôn Kiếm Lan đã tìm tới Phó gia, ở cổng gặp được Ngọc Tường. Ngọc Tường biết chuyện của Kiếm Lan cùng Tiểu Mạc, vì vậy lén dẫn Kiếm Lan tới hậu viện, để Kiếm Lan đi gặp Tiểu Mạc.

Tiểu Mạc lúc đó đang giúp Tiểu Tỉnh chỉnh lý vườm ươm, chuẩn bị tổ chức một đại hội đấu giá hoa cỏ trong phủ để gom góp ba ngàn lượng.

Ngọc Tường đưa Kiếm Lan đến nơi, đứng xa xa chỉ một cái, liền chuồn đi. Kiếm Lan lấy hết dũng khí, đẩy cửa hoa phòng, thì nhìn thấy Tiểu Mạc mặc một thân áo ngắn đang bê một chậu hoa lan muốn ra ngoài. Bốn mắt nhìn nhau, không khỏi sững sờ.

Kiếm Lan lại nhịn không được, gọi một tiếng, "Tiểu Mạc", liền nhào tới. Tiếu Mạc đang ôm hoa lan, có chút không biết làm sao.

Sau đó Kiếm Lan nghe thấy có người kinh hô: "Kiếm Lan". Kiếm Lan vội rời khỏi vòng tay Tiểu Mạc, nhìn sang thì thấy cách đó không xa, một thiếu niên anh tuấn toàn thân hắc y, tay ôm hoa lan đang tò mò nhìn mình, chính là Tiểu Tỉnh.

Bên cạnh Tiểu Tỉnh, có mấy người ăn mặc như tôi tớ vậy mà là ca ca Tôn Kiếm Hàn đã rời nhà mấy tháng cùng Khả Nhi nữ giả nam trang.

"Đại ca sao lại ở đâu." Sau đó bổ nhào vào lòng ca ca khóc lên.

Một lát sau, mới ngừng khóc. Huynh muội hai người không nghĩ đến sẽ gặp nhau ở đây, đồng thời hỏi: "Ngươi sao lại ở đây." Sau đó cùng nhìn về phía Tiểu Mạc." Tiểu Tỉnh cũng tò mò nhìn về phía Tiểu Mạc.

Tiểu Mạc cảm thấy đầu mình lập tức lớn thêm không ít.

Ngày đó Tôn Kiếm Hàn được Phó Long Tinh cùng Phó Long Tình trợ giúp, sau khi chữa trị cho Khả Nhi thân trúng kịch độc, hai người liền cải trang giả thành huynh đệ rồi rời khỏi Phó gia.

Hai người nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy nơi càng nguy hiểm thì càng an toàn. Hai người từng bị người của Tôn gia bắt được ở kinh thành, Tôn gia nhất định không nghĩ đến hai người sẽ ở lại kinh thành. Huống hồ lúc này Khả Nhi phát hiện mình có mang, cũng không nên lặn lội đường xa, chuyến đi đến quan ngoại chỉ có thể tạm hoãn.

Trùng hợp vừa lúc hoa phường Phó gia do Tiểu Tỉnh quản lý muốn tuyển thêm thợ làm vườn. Tôn Kiếm Hàn xuất thân Giang Nam thế gia, vốn có nhiều nghiên cứu với hoa cỏ, Khả Nhi cũng cũng rất thích chăm sóc hoa cỏ, hai người liền đến ứng tuyển.

Tiểu Tỉnh thấy hai người mi thanh mục tú, tuấn tú lịch sự, ăn nói kéo léo không tầm thường, dù nhìn ra Khả Nhi là nữ giả nam trang, có thể có chút ẩn tình, nhưng tuyệt không phải kẻ xấu, liền cũng không hỏi nhiều, lưu hai người lại.

Tôn Kiếm Hàn cùng Khả Nhi hết sức cao hứng, lưu lại hoa phường Phó gia làm việc, còn ở phụ cận mua một gian nhà nhỏ, tạm thời trải qua cuộc sống yên bình.

Hôm nay, Tiểu Tỉnh muốn mở đấu giá hoa cỏ trong phủ, nhờ hai người đến giúp đỡ. Hai người cho rằng Phó gia rộng lớn, Tiểu Tỉnh lại là vãn bối, đương nhiên sẽ không nhìn thấy Phó Long Tinh cùng Phó Long Tình, liền đáp ứng, đợi bố trí tốt sân sau liền đi. Nào biết vừa đến liền nhìn thấy Tiểu Mạc.

Tiểu Mạc nhìn bộ dạng hai người, thoáng cái liền nhận ra Tôn Kiếm Hàn, dù hắn chưa từng gặp qua Khả Nhi, cũng đoán được nữ hài tử đoan trang này nhất định là sát thủ Khả Nhi kia của Tỷ Muội Cung, kẻ khiến Tôn Kiếm Hàn không tiếc đào hôn trốn nhà.

Tiểu Mạc không muốn phiền phức, chỉ đơn giản chào hỏi, tuyệt không vạch trần thân phận hai người. Kiếm Hàn cùng Khả nhi thở phào một hơi, bốn người cũng bận rộn lên. Không nghĩ tới, Tôn Kiếm Lan cũng tìm đến.

"Nương cùng đại sư huynh, nhị sư huynh đã tìm đến, còn ở kinh thành bắt được ta. Là ta lén cầu đại sư huynh thả đi."

Kiếm Hàn cau mày nói: "Ngươi thật là hồ nháo, làm như vậy nương hẳn rất lo lắng."

"Nương mới sẽ không lo lắng cho ta. Nương chỉ thích cái Âu Dương vô lại kia, nào còn quản sống chết của ta."

Kiếm Hàn quát khẽ: "Không cho phép nói bậy."

Kiếm Lan bĩu môi, lại nhìn về phía Tiểu Mạc: "Tiểu Mạc, ngươi có biết ta chịu bao lớn ủy khuất không, người ta chạy hơn nghìn dặm đường tới tìm ngươi, ngươi lại tránh không gặp. Ngươi cũng không hỏi xem Hồng Liên tỷ tỷ đi đâu sao? Ngươi thật không có lương tâm." Nói, nước mắt lại rơi xuống.

Tôn Kiếm Hàn, Khả Nhi, Tiểu Tỉnh cùng trừng mắt nhìn Tiểu Mạc.

Tiểu Mạc thở dài: "Hồng Liên đâu? Các người sao không ở cùng nhau?"

"Hồng Liên tỷ tỷ bị môn chủ Kim Kê Môn bắt. Bây giờ không biết thế nào." Nói, nước mắt lại lộp bộp rơi xuống.

Ngày đó Kiếm Lan cùng Hồng Liên đi an táng nghĩa phụ mẫu của Hồng Liên, cũng chính là phu phụ Thôi chưởng môn Địa Thử Môn, Hồng Liên nghĩ tới nghĩ lui, quyết định giải tán Địa Thử Môn.

Sau khi Kiếm Lan theo nàng xử lý xong mọi chuyện, hai người ở khách điếm chờ Tiểu Mạc bảy ngày, cũng không gặp được, quyết định đến hiệu vải nhà Tiểu Mạc ở kinh thành.

Hai người đến kinh thành, còn chưa chờ được Tiểu Mạc, đã gặp phải môn chủ Hách Tam Quốc của Kim Kê Môn, Hách Tam Quốc cứng rắn nói khi còn sống Thôi chưởng môn Địa Thử Môn đã từng đem Hồng Liên gả cho hắn, muốn hỏi cưới Hồng Liên. Hai người không phải đối thủ của Hách Tam Quốc. Hồng Liên liền bị bắt đi.

Tiểu Mạc nghe vậy nội tâm sốt ruột, vội hỏi chuyện xảy ra khi nào. Kiếm Lan trừng mắt nhìn Tiểu Mạc một cái: "Ngươi bây giờ mới nhớ tới sốt ruột sao? Bây giờ chỉ sợ Hồng Liên tỷ tỷ đã khó giữ được tính mạng rồi."

Tiểu Mạc biết lúc này gấp cũng vô dụng, đối Kiếm Lan nói: "Làm sao ngươi tới được đây?

"Là một sư đệ của ngươi dẫn ta đến. Ngươi không được mắng hắn. Ta đã nói mọi chuyện chỗ này ta sẽ gánh vác."

Tiểu Mạc thầm cười khổ. Chỗ của ta ngươi gánh vác được hết, chỗ Tiểu Khanh sư huynh ta phải gánh vác thế nào đây.

"Mặc kệ Hồng Liên tỷ tỷ bây giờ thế nào, ngươi cũng nên đi cứu nàng mới đúng."

Tiểu Mạc thở dài: "Bây giờ đã qua hai mươi mấy ngày, Hồng Liên chỉ sợ. . ." Hách Tam Quốc nếu là kẻ háo sắc, Hồng Liên rơi vào trong tay hắn, giờ phút này chỉ sợ đã chịu nhục, theo tính tình của Hồng Liên, e đã tự sát bỏ mình.

Kiếm Lan thiên chân vô tà, không nghĩ đến những cái này, chỉ thúc giục: "Dù sao ngươi cũng phải đi cứu Hồng Liên, Hồng Liên là vì ngươi mới đến kinh thành, mới có thể bị Hách Tam Quốc bắt, ngươi không đi cứu nàng, Hách Tam Quốc sẽ không thả nàng đi."

Tiểu Mạc thở dài. Kiếm Lan hỏi: "Tại sao còn chưa đi?"

Tiểu Tỉnh nói: "Tiểu Mạc bị cấm túc, không thể rời khỏi Phó gia nửa bước."

"Kia thì có quan hệ gì, len lén chuồn đi chẳng phải được rồi sao. Ta thường xuyên bị nương cấm túc, cũng vẫn chạy loạn khắp nơi đấy thôi."

Tiểu Mạc không khỏi cười khổ một tiếng. Kiếm Hàn nói: "Lan nhi không nên làm khó người khác. Mỗi nhà quy củ mỗi khác. Ngươi đừng hại Tiểu Mạc."

Tiểu Mạc thở dài: "Đa tạ Tôn đại ca thông cảm."

     Tiểu Tỉnh: "Ta đi xem thử một chút."

     Tiểu Mạc lắc đầu: "Ngươi còn chưa kiếm được ba ngàn lượng, chớ chọc Lão đại sinh khí. Ta đi tìm Ngọc Kỳ sư huynh hỏi một chút."

Lời còn chưa dứt, Tiểu Hòa ở ngoài phòng lên tiếng: "Tiểu Mạc sư huynh? Lão đại phân phó ngươi đi qua."

Nhịp tim Tiểu Mạc lập tức chậm nửa nhịp.

Tiểu Hòa đi vào, thấy bên trong nhiều người như vậy, có chút giật mình. Lại chưa hỏi gì, khom người nói với Tiểu Mạc: "Sư huynh, Tôn nhị phu nhân của Giang Nam Tôn gia đến phủ muốn gặp sư huynh."

Kiếm Lan hoảng sợ thốt lên: "Nương đến rồi." Tiểu Hòa nhìn huynh muội Kiếm Lan một chút, nói với Tiểu Mạc: "Lão đại gọi sư huynh sang đáp lời."

Kiếm Lan vội nói: "Ngươi không thể nói ra chúng ta ở đây. Chúng ta phải trốn ở đâu mới tốt a."

Tiểu Mạc thở dài, nhìn về phía Kiếm Lan, cảm thấy có chút khó xử.

Tôn Kiếm Hàn ôm quyền nói: "Xá muội được nuông chiều thành quen, làm khó Đinh huynh đệ rồi. Ta lập tức mang nàng rời đi trước, về sau hữu duyên gặp lại." Lại đối Tiểu Tỉnh chắp tay tạ ơn đoạn tình nghĩa chủ tớ này."

Kiếm Lan dù vạn phần không muốn rời xa Tiểu Mạc, cũng biết lúc này không phải thời điểm có thể bốc đồng, nước mắt rưng rưng mà nói: "Vậy ngươi về sau nhất định phải tới tìm ta."

Tiểu Tỉnh dẫn huynh muội Kiếm Hàn rời phủ rồi, Tiểu Mạc mới đến đáp lời.

Bây giờ Tôn nhị phu nhân hỏi thẳng như vậy, Tiểu Mạc thật có chút do dự.

Tiểu Khanh nhìn thần sắc Tiểu Mạc, trong lòng hừ một tiếng. Chẳng lẽ Tiểu Mạc dám chống lại lệnh của mình, chạy tới kinh thành gặp riêng Kiếm Lan, cũng để nàng chạy trốn rồi.

Tiểu Khanh cười nhạt một tiếng: "Tiểu Mạc, Tôn nhị phu nhân hỏi ngươi, ngươi đã nghe rõ, sao còn không trả lời."

Tiểu Mạc thở dài nói: "Không dối gạt Tôn nhị phu nhân, nửa canh giờ trước, Kiếm Lan đúng là đã tìm tới Phó gia."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro