Chương 14: Biếu tặng linh đan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   La Phi Hổ ngẩng đầu nhìn về phía Tôn nhị phu nhân. Tôn nhị phu nhân nói: "Ngươi là thủ đồ Tôn gia, trừ huynh muội Kiếm Hàn sản nghiệp của Tôn gia ngươi cũng có thể được chia không ít a."

     La Phi Hổ biến sắc: "Nhị phu nhân. Đệ tử chưa từng nghĩ tới chuyện này."

     Tôn nhị phu nhân hừ một tiếng: "Chưa từng nghĩ tới. Ngươi cho rằng ta không biết gì hết sao. Kiếm Hàn có thể mang theo tiện nhân kia thuận lợi chạy khỏi Tôn gia, ngươi nhất định đã bỏ khá nhiều công sức a. Ngươi làm như vậy, chính là muốn để Kiếm Hàn bị đại bá của hắn trục xuất khỏi Tôn gia, vậy thì ngươi có thể chiếm toàn bộ gia sản Tôn gia có phải không?"

     Mặt La Phi Hổ đỏ lên, cảm giác nhận phải vũ nhục cực lớn, hắn hít mạnh một hơi nói: "Nhị phu nhân hiểu lầm rồi. Đệ tử đúng là đã giúp Kiếm Hàn sư đệ, nguyện chịu gia pháp xử trí. Chỉ là La Phi Hổ có thể thề với trời, chưa từng có qua ý nghĩ muốn chiếm lấy gia sản Tôn gia."

     Tôn Kiếm Lan vốn bị dọa đến trốn ở một bên, thở mạnh cũng không dám, bây giờ cũng đứng ra nói: "Nương oan uổng đại sư huynh rồi."

     "Oan uổng!" Tôn nhị phu nhân bỗng nhìn về phía Tôn Kiếm Lan. Kiếm Lan chưa bao giờ thấy nương dùng loại ánh mắt này nhìn mình, bị dọa đến chân đều run rẩy."

     Tôn nhị phu nhân cười lạnh mấy tiếng nói: "Nhìn gia sản khổng lồ, ai có thể không động tâm. Chỉ có hai tên ngu xuẩn các ngươi bị người ta bán còn không biết. Ta hỏi ngươi, ngươi làm sao có thể trốn khỏi khách điếm, có phải cũng là đại sư huynh tốt của ngươi thả đi không.

     Tôn Kiếm Lan đúng là được La Phi Hổ thả đi, nghe Tôn nhị phu nhân nói vậy, lúng ta lúng túng không dám lên tiếng.

     Trên mặt La Phi Hổ xanh một trận đỏ một trận, bỗng nhiên cao giọng nói: "Đệ tử chi tâm, nhưng chiêu nhật nguyệt. Nếu không thể được phu nhân tin tưởng, đệ tử liền đổ máu tại chỗ, lấy huyết minh chí."

     Tôn Kiếm Hàn vội nói: "Đại sư huynh không thể."

     Tôn nhị phu nhân liên tục cười lạnh, dường như căn bản không tin tưởng lời của La Phi Hổ.

     La Phi Hổ cắn răng nói: "Sư đệ sư muội, chỗ sư phụ lão nhân gia ngài, các ngươi thay vi huynh tận hiếu đi." Nói dứt lời, xoay tay vỗ lên đầu mình.

     Lực đạo cực kì hung mãnh, bọn người Tiểu Mạc trong lòng kinh hô một tiếng, muốn ra tay nhưng đã không kịp, mắt thấy La Phi Hổ sắp phải đổ máu tại chỗ. Bỗng, bạch quang lóe lên, "ầm" một tiếng La Phi Hổ ngã văng ra ngoài, một đóa hoa nhài màu trắng nho nhỏ rơi xuống mặt đất.

     Mọi người đều thất kinh.

     Lại nghe tiếng người cười nói: "Đại trượng phu sao có thể xem thường sống chết."

     Nói chuyện chính là Phó Long Thành!

     Sau khi Tiểu Mạc đi gặp Tôn nhị phu nhân, Tiểu Tỉnh mang huynh muội Tôn Kiếm Hàn rời phủ, vừa lúc xa xa nhìn thấy sư phụ Phó Long Thành dìu sư nương Hoa Ngọc Hoa hồi phủ.

     Tiểu Tỉnh tự nhiên chột dạ, vội vàng trước giấu mấy người ra sau giả sơn lại nói. Phó Long Thành cùng Ngọc Hoa lại bị hoa tươi đầy sân hấp dẫn, liền lưu luyến thưởng thức.

     Bọn Tiểu Tỉnh mặc dù gấp, nhưng càng không dám đi qua. Qua một lúc, Ngọc Hoa mới cùng Phó Long Thành đi về Đông viện nghỉ ngơi. Bọn Tiểu Tỉnh thở dài nhẹ nhõm, vừa muốn động thân, liền bị Tôn nhị phu nhân phát hiện.

     Tôn nhị phu nhân lần này đến kinh thành, trừ tìm Tôn Kiếm Lan, cũng thuận tiện đuổi bắt Tôn Kiếm Hàn. Vừa rồi bị bọn Tiểu Khanh chọc tức, đang không có chỗ phát tiết, vậy mà để nàng bắt được Tôn Kiếm Hàn mang theo Khả Nhi ở cùng Tôn Kiếm Lan, lập tức giận đến không kềm được, xem Tôn Kiếm Hàn như chỗ trút giận.

     Tôn nhị phu nhân nhìn như ôn nhu đoan trang, tính tình lại tàn nhẫn khó chơi, có tiếng khó chọc. Bình thường ở Tôn Phủ, Tôn đại phu nhân còn nể nàng ba phần. Đệ tử trong phủ cũng đều cẩn thận hầu hạ, không dám làm nàng tức giận.

     Phó Long Thành đưa Ngọc Hoa về an giấc, chợt nghe trong vườn ầm ĩ, xa xa vừa hay nhìn thấy La Phi Hổ bị Tôn nhị phu nhân bức bách tự sát. Vừa lúc bên cạnh có một gốc hoa nhài nở rộ thơm ngát, liền phóng đi đóa hoa, đánh trúng La Phi Hổ, cứu tính mạng của hắn.

     Hắn dễ dàng bước một bước, đã đi tới trước mặt đám người. Tôn nhị phu nhân nhìn Phó Long Thành ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái, lại càng thêm thành thục, trong lòng không biết là tư vị gì. Âu Dương Bội Hiển cùng bọn người La Phi Hổ đều bị người có võ công tuyệt thế trước mắt làm kinh ngạc đến ngây người.

     Bọn người Tiểu Khanh đồng thời khom người gọi: "Sư phụ".  Âu Dương Bội Hiển biến sắc, bỗng nhiên hô lên: "Kim Long Lệnh Chủ, ngươi là Kim Long Lệnh Chủ." Sau đó nhìn về phía Tiểu Khanh nói: "Là các người."

      Âu Dương Bội Hiển còn cảm thấy kỳ quái tại sao nhìn Tiểu Khanh giống như có quen biết, hoá ra đúng là khi còn bé từng đối đầu. Trong lòng không khỏi nhớ tới, năm đó tiện chủng kia bị bọn hắn mang đi, không biết còn sống hay chết.

      Tiện chủng mà Âu Dương Bội Hiển nghĩ đến là Âu Dương Bội Hách, cũng chính là Tiểu Mạc bây giờ. Chỉ là bây giờ Tiểu Mạc đã trưởng thành thành thiếu niên anh tuấn, khác hoàn toàn với dáng vẻ gầy gò khi còn bé, hiện giờ lại đổi tên thành Tiểu Mạc, vì vậy nhất thời không nhận ra.

     Lam Tú Trúc cau mày nói: "Bội Hiển. Không được vô lễ."  Âu Dương Bội Hiển vội vàng lui lại.

     Lam Tú Trúc nhìn thoáng qua Phó Long Thành, lạnh lùng nói: "Phó đại thiếu gia, từ dạp này tốt nhất."

     Phó Long Thành ôm quyền nói: "Tôn nhị phu nhân đến Long Thành lại không nghênh đón từ xa, còn thỉnh thứ tội."

     Sau khi Phó Long Thành hồi phủ, đã nghe đệ tử bẩm báo Tôn nhị phu nhân Giang Nam Tôn gia tới tìm Tiểu Mạc. Tôn nhị phu nhân là biểu tỷ của Long Thành, tính tình người cay nghiệt khó chơi, trong lòng Phó Long Thành mười phần không muốn cùng biểu tỷ này dây dưa. Tôn nhị phu nhân đã không muốn gặp hắn, hắn tự nhiên vui vẻ thanh nhàn, làm như không biết.

     Lúc ấy Tiểu Tỉnh mang huynh muội Kiếm Hàn cùng Khả Nhi giấu đằng sau giả sơn, đã bị Phó Long Thành phát hiện. Phó Long Thành mơ hồ đoán được ba người thần sắc hốt hoảng mà Tiểu Tỉnh mang theo có thể là người Tôn nhị phu nhân muốn tìm, lại không vạch trần, chỉ mặc kệ Tiểu Khanh xử lý.

     Nào biết chuyện lại biến hóa thành ra như thế, huynh muội Tôn Kiếm Hàn tình cờ bị Tôn nhị phu nhân đang lạc đường bắt được, cũng ở trong phủ phát uy, trách cứ tử tôn, thậm chí muốn giết chết La Phi Hổ, lúc này mới không thể không hiện thân.

     Lam Tú Trúc khẽ hừ một tiếng: "Không dám, ngươi là Kim Long Lệnh Chủ vang danh thiên hạ, còn có nhiều đồ đệ có bản lĩnh như vậy, ta chỉ là nhị phu nhân Tôn gia, sao có thể lọt vào mắt ngươi?"

     Phó Long Thành mỉm cười nói: "Biểu tỷ hà tất nói ra lời như vậy? Long Thành vừa hồi phủ, cũng không biết biểu tỷ ghé thăm. Là bọn vãn bối chiêu đãi không chu đáo sao? Một hồi biểu tỷ cứ việc trách phạt là được."

     Lam Tú Trúc nghe vậy, sắc mặt hơi hoà hoãn, nói: "Long Thành không cần để trong lòng, ta chỉ tức giận chính mình, vì cái gì lại bất hạnh như thế, hai hài tử này đều khiến ta không bớt lo." Dứt lời, vành mắt đều đỏ.

     Phó Long Thành mỉm cười: "Biểu tỷ không cần lo lắng, vãn bối có bao nhiêu người có thể mọi chuyện đều thuận theo tâm ý trưởng bối. Chậm rãi dạy bảo bọn hắn là được."

     Lam Tú Trúc nhìn nhi tử cùng huynh đệ La Phi Hổ quỳ trên mặt đất, nó: "Các người trước đứng dậy tham kiến Phó Đại Hiệp đi."

     Tôn Kiếm Hàn lúc này mới đứng dậy, cùng hai vị sư huynh hành lễ với Phó Long Thành. Tôn Kiếm Lan cũng tới hành lễ: "Phó thúc thúc." Trong lòng tràn ngập tò mò với  vị sư phụ trẻ tuổi anh tuấn này của Tiểu Mạc.

     Lam Tú Trúc lại đối Âu Dương Bội Hiển nói: "Bội Hiển, mau qua hành lễ. Vị Phó đại hiệp này là Kim Long Lệnh Chủ vang danh thiên hạ, cũng là biểu đệ họ hàng xa của Lam di."

      Tổ phụ của Phó Long Thành có giao hảo với huynh đệ Cô Tô Tra Lương Thiết, Tra Lương Đồng. Tra Lương Đồng có một nữ nhi, tức Tra Lương Phi Phi, vốn là thanh mai trúc mã cùng Phó Thanh Thư phụ thân Phó Long Thành, về sau Phó Thanh Thư cưới Ngọc Nhan công chúa làm thê.

     Tra Lương Thiết có một nữ nhi tên Tra Lương Phương Phi, gả vào Đại Lý Lam gia, sinh ra một nữ nhi, tức Lam Tú Trúc. Mà Đại Lý Lam gia chính là nhà mẹ đẻ của tổ mẫu Phó Long Thành.

     Lam Tú Trúc mặc dù cùng thế hệ với Phó Long Thành, lại lớn hơn Phó Long Thành 7 tuổi. Thời điểm Phó Long Thành mười tuổi, Lam Tú Trúc đã mười bảy tuổi, chính là độ tuổi nở rộ. Lúc ấy sắp gả vào Tôn gia, từng theo phụ thân đến Phó gia làm khách. Phó gia Mộc Long lệnh cũng là lúc đó Phó Thanh Thư đưa cho chất nữ này.

     Lúc Phó Long Thành mười tám tuổi tiêu diệt Trảm Hoa Cung, Lam Tú Trúc đã là nhị phu nhân Tôn gia. Lúc Lam Tú Trúc gả vào Tôn gia, Kiếm Hàn còn không đến hai tuổi. Tôn Kiếm Hàn chính là do Tôn Vô Bạnh cùng tiền phu nhân sinh ra, mẫu thân Kiếm Hàn mất vì khó sinh.

     Lam Tú Trúc gả vào Tôn gia là do ý của phụ thân, Lam Tú Trúc cũng không nguyện ý. Thời điểm ký kết hôn ước, Lam Tú Trúc cùng tình lang đã có thai, tức Âu Dương Bội Hiển, về sau đưa cho Âu Dương phu nhân Nguyễn Đinh Đinh nuôi dưỡng .

     Kiếm Hàn lúc còn nhỏ rất quấn Lam Tú Trúc, Lam Tú Trúc vừa mất thân tử, cũng mười phần yêu thương Kiếm Hàn, coi như do mình đẻ ra. Nhưng quan hệ với trượng phu Tôn Vô Bạnh lại không hòa hợp.

     Lúc ấy Phó Long Thành hành tẩu giang hồ, tiếng tăm lẫy lừng. Từng được Tôn Vô Kích gia chủ Tôn gia mời đến Tôn gia làm khách. Lam Tú Trúc không nghĩ đến Kim Long Lệnh Chủ vang danh thiên hạ thế mà là Long Thành lúc nàng xuất giá từng gặp qua, hết sức cao hứng.

     Tôn Vô Kích đưa ra đề nghị để Kiếm Hàn nhập vào môn hạ Phó Long Thành, nàng lại không nỡ để Kiếm Hàn rời xa mình. Huống hồ, Kiếm Hàn càng lớn, càng quy củ, đoan chính hơn Âu Dương Bội Hiển. Lam Tú Trúc một mặt thập phần cao hứng, một mặt lại có chút cảm xúc khó nói nên lời, không muốn Tôn Kiếm Hàn quá ưu tú, cho nên nhã nhặn từ chối đề nghị của Tôn Vô Kích.

     Mọi người lúc này mới rõ ràng quan hệ giữa Tôn nhị phu nhân và Phó Long Thành. Tiểu Khanh trong lòng âm thầm kêu thảm, hắn biết Tôn nhị phu nhân nếu đã có Phó gia Mộc Long Lệnh, khả năng cùng Phó gia có chút nguồn gốc. Lại không nghĩ rằng quan hệ lại gần như thế. Khó trách Tôn Nhị phu nhân dám ở Phó gia vô lễ như thế. Nàng lại còn là tỷ tỷ họ hàng xa của sư phụ.

Đáng tiếc Tôn Nhị phu nhân cũng không phải là trưởng bối nhân từ gì, một lát nhất định không thiếu được ở trước mặt sư phụ cáo trạng, sư huynh đệ mình không chừng còn bị sư phụ đánh cho cái mông nở hoa.

Âu Dương Bội Hiển đi đến trước mặt Phó Long Thành cung kính nói: "Vãn bối Âu Dương Bội Hiển tham kiến Phó thúc thúc Phó đại hiệp." Dứt lời liền hành đại lễ.

Phó Long Thành nhẹ nhàng đỡ hắn, nói: "Không cần đa lễ."

Âu Dương Bội Hiển không quỳ xuống được, nhưng vẫn ôm quyền khom người, mười phần cung kính nói: "Đa tạ Phó thúc thúc. Vãn bối trẻ tuổi càn rỡ, có chỗ thất lễ, thỉnh Phó Đại Hiệp cứ việc trách cứ."

Âu Dương Bội Hiển vốn bị thương cổ tay, cái hành lễ này tác động lên thương thế, đau đến sắc mặt trắng bệch, lại một tiếng cũng không kêu lên.

Phó Long Thành khẽ gật đầu một cái, cảm thấy gia phong Âu Dương gia đúng là không sai, biết tròn biết méo. Lam Tú Trúc đau lòng không thôi, nói: "Bội Hiển thương thế của ngươi thật không sao chứ?"

Âu Dương Bội Hiển miễn cưỡng cười một tiếng, cụp mắt đứng bên cạnh Lam Tú Trúc. Làm ra bộ dáng đệ tử nhà lành.

Phó Long Thành thấy thì hỏi: "Bội Hiển bị thương sao?"

Lam Tú Trúc khẽ nói: "Đồ đệ của Phó đại hiệp từng người đều có bản lãnh như vậy, bị thương đương nhiên là Bội Hiển."

   Ánh mắt Phó Long Thành nhàn nhạt đảo qua bọn người Tiểu Khanh. Lam Tú Trúc để ở trong mắt, trong lòng cười một tiếng. Lại nói: "Chẳng qua là người trẻ tuổi động thủ tương bác, khó tránh khỏi có chỗ thất thủ, Long Thành cũng không cần để trong lòng."

Âu Dương Bội Hiển khom người nói: "Đúng vậy. Cao túc của Phó đại hiệp võ công cao cường, tiểu chất thua tâm phục khẩu phục." Dáng vẻ quang minh lỗi lạc.

Tiểu Mạc thấy hắn giả vờ thành dạng này, trong lòng tức giận đến muốn hộc máu. Âu Dương Bội Hiển để lại ấn tượng cho Phó Long càng tốt, lát nữa sư phụ liền sẽ xử phạt huynh đệ mình càng nặng. Nhưng trong loại trường hợp này, hết lần này tới lần khác không đến phiên mình nói chuyện, chỉ có thể mặc cho Âu Dương Bội Hiển một mình ở đó tự nói tự hát.

     Phó Long Thành: "Tiểu Khanh, ngươi có mang theo Kim Lân Đan tam thúc ngươi điều phối ra trên người không."

Tiểu Khanh khom người bẩm: "Vâng. Tháng này Tam thúc điều phối bảy viên, đều ở trên người đệ tử." Nói dứt lời, từ trong ngực xuất ra một cái  bình nhỏ tinh xảo, hai tay dâng cho sư phụ.

Phó Long Thành nhận lấy, đối Lam Tú Trúc nói: "Biểu tỷ, đây là thuốc hay chỗ tam đệ Long Tình, đối với người học võ có lợi rất lớn. Nếu biểu tỷ không chê, Long Thành đem bảy viên này tặng cho vãn bối của biểu tỷ."

Lam Tú Trúc nghe, không khỏi cười nói: "Vật quý giá như vậy, tỷ tỷ từ chối thì bất kính." Dứt lời liền nhận lấy. "Các người còn không tạ ơn Phó thúc thúc.

Âu Dương Bội Hiển, bọn tiểu bối Tôn gia cùng khom người cảm tạ.

"Khó được biểu tỷ đến phủ, thỉnh nhập phủ nghỉ ngơi. Ta để bọn đệ đệ tới hành lễ." Kỳ thật bây giờ, lão tứ Phó Long Vũ đi Quan Ngoại Tiêu Cục, lão tam Phó Long Tình đi Bách Độc Cốc, lão Lục Phó Long Dạ cùng Lão Thất Long Thường hộ tống Vô Ưu Mạc Sầu đi Giang Nam, đều không có trong phủ. Đệ đệ Phó Long Thành chỉ chính là lão nhị Phó Long Bích cùng lão ngũ  Phó Long Tinh.

Lam Tú Trúc thở dài nói: "Tình huống hôm nay vẫn nên miễn đi. Mặc dù chúng ta là thân thích, chẳng qua ta mang theo người đến phủ ngươi bắt người, cũng là quá thất lễ, ngày khác lại đến tạ lỗi."

Phó Long Thành có hơi thẹn: "Long Thành giáo đồ vô phương, biểu tỷ chê cười."

Lam Tú Trúc cười nói: "Long Thành không cần khách khí, đâu phải vãn bối nào mọi chuyện cũng đều thuận theo tâm ý trưởng bối, chậm rãi dạy bảo là được." Lời này chính là Long Thành vừa rồi khuyên Lam Tú Trúc.

Long Thành thầm cười khổ, lại mỉm cười nói: "Vâng. Biểu tỷ nói đúng lắm."

"Ta cũng mệt mỏi một ngày, không quấy rầy nữa. Huống hồ việc này còn phải sớm chút bẩm thỉnh đại bá của Kiếm Hàn xử trí." Mỉm cười, nói: "Ta còn phải đa tạ đệ tử trong phủ ngươi chiếu cố hai huynh muội bọn họ."

Phó Long Thành mỉm cười, từ chối cho ý kiến.

Lam Tú Trúc mang theo nhi tử, nữ nhi khí thế dào dạt mà đi. Bọn Tiểu Khanh đứng sau lưng sư phụ, thở mạnh cũng không dám. Phó Long Thành xoay người lại, hừ một tiếng.

Tiểu Khanh khom người nói: "Sư phụ, chuyện hôm nay đều là chủ ý của Tiểu Khanh, có chỗ không đúng, đệ tử nguyện ý lĩnh trách." Tiểu Mạc, Tiểu Tỉnh, Ngọc Tường cũng cùng khom người xuống."

Phó Long Thành lạnh lùng nói: "Ngươi đi theo ta." Dứt lời, hướng viện tử của mình đi đến.

Tiểu Khanh ngầm hít một hơi, sau đó đuổi theo. Tiểu Mạc nhìn Tiểu Tỉnh, cười khổ một tiếng. Ngọc Tường phát sầu nói: "Thảm, thảm. Nếu Tiểu Khanh lão đại bị trách phạt, chúng ta càng phải nếm mùi đau khổ."

Tiểu Mạc phất tay gõ đầu Ngọc Tường một cái, quát khẽ: "Ai cho phép ngươi tự ý làm chủ, đem tiểu thư Tôn gia đưa vào phủ."

Ngọc Tường cúi đầu quẫn bách cười nói: "Tiểu đệ là có ý tốt."

     Tiểu Mạc: "Ý tốt." Lời này, ngươi giữ lại cùng Tiểu Khanh lão đại nói đi.

    Trở lại viện của mình, Phó Long Thành dừng bước, cũng không trực tiếp tiến vào nội đường, nói: "Ngươi đi tịnh thất chờ trước, ta đi xem Ngọc Hoa một chút."

Ngọc Hoa đang may một kiện trường sam, Minh Long cũng ở trên bàn bên cạnh Ngọc Hoa, thập phần nghiêm túc viết cái gì đó.

Phó Long Thành nhẹ nhàng gõ gõ cửa, gọi: "Ngọc Hoa."

Phó Minh Long liền vội vàng đứng lên, mở cửa phòng, khom người: "Phụ thân."

Phó Long Thành vào trong, Ngọc Hoa đã buông quần áo trong tay xuống, đi đến gọi một tiếng: "Long Thành."

Phó Long Thành mỉm cười: "Sức khoẻ nàng tốt không."

Hoa Ngọc Hoa đỏ mặt lên cười nói: "Vừa mới rời đi không bao lâu, sao có thể không tốt được."

Phó Long Thành nhẹ gật đầu, nói: "Nàng không thể mệt nhọc, nghỉ ngơi nhiều chút." Ngọc Hoa dịu dàng ngoan ngoãn gật gật đầu.

Phó Long Thành nhìn về phía Minh Long hỏi: "Ngươi sao lại ở đây."

Minh Long cúi đầu đáp: "Là Tiểu Hòa sư huynh cho hài nhi nghỉ nửa ngày, để hài nhi tới bồi nương."

"Người luyện võ quý ở kiên trì bền bỉ, ngươi than khổ với Tiểu Hòa, Tiểu Hòa mới thả ngươi đi phải không?"

Minh Long nghe phụ thân tra hỏi, bị dọa đến tim đập bình bịch, khom người nói: "Hài nhi không dám than khổ."

Phó Long Thành trầm mặt xuống: "Ngươi dám nói láo?"

Minh Long bịch một tiếng quỳ xuống đất, nói: "Hài nhi không dám. Lời hài nhi nói đều là thật. Là Tiểu Hòa sư huynh thấy hài nhi vất vả, Tiểu Khanh sư huynh lại không có phân phó khác, cho nên mới để hài nhi đến bồi nương."

Ngọc Hoa nhìn sắc mặt Phó Long Thành, lại nhìn nhi tử, mười phần đau lòng.

Phó Long Thành ừ một tiếng, thở phào nhẹ nhõm nói: "Sư huynh của ngươi thông cảm cho ngươi, chính ngươi cũng không thể lười biếng."

"Vâng."

"Ngươi đứng lên đi." Minh Long dập đầu một cái, đứng lên, tim vẫn còn nhảy bình bịch.

Phó Long Thành kỳ thật mười phần yêu thích Minh Long, cũng có rất nhiều lời muốn nói cùng nhi tử. Chẳng qua đột nhiên xuất hiện một nhi tử lớn như thế, hắn còn có chút không thể thích ứng, chưa định vị được vị trí của phụ thân. Bất giác đối xử nghiêm khắc với nhi tử giống như đồ đệ cùng đệ đệ của mình.

Nhưng hắn nhớ tới khi còn bé, phụ thân cũng không phải đối với mình như vậy, phụ thân tuy rằng nghiêm khắc, chính mình cũng không sợ hãi, tình cảm với phụ thân cũng rất thân thiết, nhưng đối với Minh Long, ngoại trừ răn dạy ra, tựa hồ cũng không có gì để nói, nhi tử cũng càng ngày càng sợ mình.

Phó Minh Long từ nhỏ lớn lên bên cạnh mẫu thân, rất được cưng chiều, bây giờ đến Phó Gia, khắp nơi quy củ sâm nghiêm, lời của phụ thân càng chính là lệnh, không ai dám có nửa điểm trái nghịch, bất giác có chút sợ hãi, ở trước mặt Phó Long Thành ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

Phó Long Thành lại dặn dò Ngọc Hoa vài câu, mới trở lại tịnh thất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro