Chương 15: Tiểu trừng đại giới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tĩnh thất mà Phó Long Thành đề cập là nơi hắn thường ngồi thiền, bên dưới Minh Vũ Đường ở Đông Uyển.

Tiểu Khanh bước vào nội đường, chuyển qua một bức bình phong, trên tường có điêu khắc một bức Bàn Long đồ, cự long bay lượn, sinh động như thật. Hắn đưa tay nhấn một cái ở mắt rồng bên trái, mặt tường tách ra, đi vào.

Nơi mà Tiểu Khanh đang đứng dường như là một căn phòng nhỏ được trải một tấm thảm mềm mại tinh xảo, trên tường căn phòng có khảm một viên dạ minh châu cực lớn đang phát sáng. Tiểu Khanh đưa tay nhẹ nhàng ấn vào viên ngọc, căn phòng nhỏ từ từ chìm xuống lòng đất, lờ mờ phát ra âm thanh của bánh răng đang quay.

Căn phòng nhỏ được xây dựng để đi xuống dưới lòng đất, một bên tường có thể đóng mở, Tiểu Khanh đi ra ngoài, bước vào một căn phòng khác.

     Tịnh thất mười phần rộng lớn. Là lợi dụng hang đá thiên nhiên dưới mặt đất tu sửa mà thành.

     Bên trái có một thạch sập to, một bộ bàn ghế cổ kính cạnh bên. Trên mặt bàn có một bộ ấm trà sứ men xanh, không nhiễm bụi trần, mười phần sạch sẽ. Đối diện thạch sập chừng ba trượng là một thạch đàm tự nhiên, trong nước cả nhà Kim Lân đang vô cùng vui vẻ sinh hoạt.

     Trong phòng phiêu tán nhàn nhạt mùi thơm, phảng phất như đặt mình vào trong núi rừng.

     Tiểu Khanh đi đến bờ đầm, nhìn gia đình Kim Lân ở trong nước. Gia đình Kim Lân đã sớm quen biết Tiểu Khanh, bơi đến bên đầm, đối Tiểu Khanh thổi bong bóng. Kim hoàng linh chi đung đưa trong làn nước, tản mát ra hương thơm thấm vào tim phổi.

     Tiểu Khanh cùng gia đình Kim Lân chào hỏi, rồi đi đến trước bàn đá bên trái, đoan chính quỳ xuống. Trên bàn đá có một giá đỡ bằng bạch ngọc, đặt một cây roi mây màu đen dài khoảng hai thước.

Cây roi mây này là một món quà từ Bạch Đình, huynh đệ kết bái của Phó Long Thành, sản xuất ở Gia Hưng. Gia Hưng có rất nhiều cây mây và nổi tiếng về nó. Gia đình nào có chút danh tiếng đều phải trang bị roi mây Gia Hưng, roi mây chủ yếu dùng làm gia pháp.

Gia pháp chính thức của gia tộc họ Phó là "Kinh Long Tiên" được đặt trong sảnh từ đường, nhưng Long Thành rất hiếm khi sử dụng nó mà thường trừng phạt các đệ tử bằng những thứ chẳng hạn như đằng trượng, roi ngựa, thước và cành mận gai, tất cả đều là lấy từ Hàn Nhật Phong của Phó gia, bề ngoài tuy rằng mềm dẻo linh hoạt, nhưng xét cho cùng vẫn vô danh.

Bạch Đình rất ngạc nhiên về điều này, xét đến quy mô của Phó gia và những đệ tử thích gây rối này, sao có thể không trang bị thêm roi mây Gia Hưng để huấn trách đệ tử. Vì vậy hắn đã mua một lô roi mây cao cấp và đưa chúng đến cho Phó Long Thành.

Phó Long Thành cũng không thể từ chối ý tốt của Bạch Đình, vì vậy hắn đã nhận và thưởng cho các đệ đệ của mình vài cái, còn cái này được đặt trong tĩnh thất. Roi mây kết cấu tốt, trọng lượng vừa phải, dẻo và bền, đánh vào da thịt liền đau thấu tim.

Vì lô roi mây này, Tiểu Khanh và các đệ tử khác thường xuyên nói xấu Bạch Đình, trong bụng vẫn gọi hắn là đại sư bá "nhiều chuyện".

Tiểu Khanh quỳ ở đó, roi mây rơi vào tầm mắt, liền cảm thấy cả người đau âm ỉ. Tiểu Khanh quỳ khoảng một khắc đã nghe thấy tiếng bước chân của sư phụ, cung kính gọi: "Sư phụ."

     Phó Long Thành đi đến cạnh bàn đá ngồi xuống, cất tiếng: "Chuyện hôm nay ngươi nói thế nào."

Tiểu Khanh dập đầu nói: "Sư phụ, chuyện hôm nay đều do đệ tử sơ suất, mới đắc tội Tôn nhị phu nhân, hại sư phụ xấu mặt, thỉnh sư phụ trách phạt."

Phó Long Thành cười nói: "Biểu tỷ luôn như thế, có bao nhiêu người có thể thuận theo ý nàng. Năm đó nàng theo cha đến Phó gia làm khách, ta còn chưa tròn mười tuổi, không cẩn thận đắc tội biểu tỷ, nàng ở trước mặt sư tổ ngươi cáo trạng vi sư, sư tổ ngươi dưới cơn tức giận, đánh vi sư một trận thật nặng."

     Nói xong hắn cười nói: "Mười năm trước, vi sư cầm kiếm xông pha giang hồ, lại gặp biểu tỷ, lần nữa làm nàng tức giận, nàng lại đến trước mặt sư tổ ngươi khiếu nại, nhờ có Bạch đại ca cầu tình, sư tổ ngươi mới miễn vi sư phạt đòn, nhưng cũng phải quỳ trọn ba canh giờ, đến nay ký ức vẫn còn mới mẻ."

     Có chút thở dài: "Đó cũng là lần cuối cùng sư tổ ngươi trách phạt vi sư." Nói đến đây, trong lòng nhất thời nhớ đến phụ thân của mình, xuất thần một hồi.

     Tiểu Khanh nghe sư phụ nói đến chuyện cũ, hết sức tò mò. Nhưng Phó Long Thành chỉ trầm tư, Tiểu Khanh cũng không dám hỏi kỹ, ngoan ngoãn quỳ đó.

Một lúc sau, Phó Long Thành định thần lại, nói: "Ta không nhất thiết phải tính toán chuyện với Tôn nhị phu nhân, nhưng nàng nói cái gì về vết thương của Âu Dương Bội Hiển?"

Tiểu Khanh cúi đầu đáp: "Đều là đệ tử sai."

Phó Long Thành trầm mặc không nói nữa, Tiểu Khanh cảnh giác ngẩng đầu liếc sư phụ một cái, "Có cần đệ tử mang roi mây tới không?"

Phó Long Thành lườm hắn một cái: "Nếu muốn ăn đòn, ngươi có thể tự đi Tri Quá Đường lĩnh phạt, ta không rảnh ở đây thu thập ngươi."

Tiểu Khanh dạ dạ vâng vâng, trong lòng vô cùng vui vẻ, xem ra mấy ngày nay có Hoa phu nhân trong phủ, tính khí của sư phụ thực sự đã khá lên rất nhiều, cũng chưa từng phạt mình bản tử.

Tiểu Khanh quỳ gối di chuyển vài bước đến bên bàn, rót trà cho sư phụ, hai tay dâng lên: "Sư phụ uống trà đi, Tiểu Khanh trở về nhất định sẽ dạy cho Tiểu Mạc một bài học, để hắn nhớ kỹ gia quy."

Long Thành tiếp trà, cười mắng: "Ngươi tốt nhất nhớ kỹ gia quy cho ta, chớ để bản tử lên thân."

Tiểu Khanh liên tục nói không dám.

     Sau khi uống trà, Long Thành hỏi: "Tiểu Mạc vào phủ hơn mười năm rồi phải không?"

     "Vâng. Mười một năm."

     Phó Long Thành ừ một tiếng, nói: "Lần này Tiểu Mạc đi Giang Nam, hẳn là để bái tế mẫu thân."

     "Vâng. Đây là lần đầu tiên Tiểu Mạc một mình đi tế bái nương."

     "Tháng sau là đại thọ sáu mươi của Âu Dương Quyền, Âu Dương gia thiết yến chiêu đãi thiên hạ võ lâm đồng đạo. Cũng đưa tới thiệp mời cho Phó gia."

Tiểu Khanh ngước nhìn sư phụ, giả vờ không hiểu sư phụ đang nói gì.

     "Tiểu Mạc vĩnh viễn là huyết thống của Âu Dương gia. Có một số việc là không cách nào trốn tránh. Bây giờ Âu Dương gia đã gửi thư mời, để Tiểu Mặc trở về Âu Dương gia đi."

Tiểu Khanh im lặng một lúc, sau đó nói: "Vâng, tất cả đều do sư phụ định đoạt, chúng đệ tử không dám phản đối."

"Không dám phản đối?" Phó Long Thành nhìn bộ dáng tức giận của Tiểu Khanh bật cười: "Ngươi gần đây có phải ngứa da hay không, sư phụ phân phó ngươi dám không làm sao?

Tiểu Khanh cúi đầu nói: "Đệ tử sao dám trái lời sư phụ, chỉ là... Tiểu Mạc uỷ khuất."

Phó Long Thành lạnh lùng trịnh trọng nói: "Anh hùng trên đời, có ai có thể không chịu nửa phần ủy khuất. Huống chi là cha hắn cho hắn sinh mệnh, cho dù muốn hắn uổng mạng, hắn cũng chỉ có thể chịu."

Sau khi nghe những gì sư phụ nói, Tiểu Khanh không dám nói nữa, chỉ cúi đầu, trông vô cùng uể oải.

    Phó Long Thành cảm thấy hơi đau lòng, nói: "Đứng lên đi bây, ta còn có một chuyện muốn nói với ngươi."

     Tiểu Khanh tạ ơn sư phụ, đứng lên, khom người đáp: "Tiểu Khanh nguyện ý tuân lệnh."

Phó Long Thành cười nhạt: "Ngọc Kỳ và Ngọc Lân đều là đệ tử của Phó gia, Phó gia đương nhiên không thể ngồi yên."

Tiểu Khanh lúc này mới ngẩng đầu, mắt sáng lên: "Sư phụ cho phép Tiểu Khanh tiến hành kế hoạch trấn áp núi Vân Lục rồi sao?"

     Tiểu Khanh trở lại Hỉ Duyệt Cư, đi vào chính đường, Tiểu Mạc, Tiểu Tỉnh, Tiểu Hòa đều ở. Tiểu Mạc, Tiểu Tỉnh thấy lão đại, tim đập bình bịch, khom người gọi: "Lão đại."

     Tiểu Khanh ừ một tiếng, nói: "Tiểu Hòa, mời Ngọc Kỳ sư huynh ngươi tới."

     Tiểu Mạc khom người nói: "Lão đại, chuyện hôm nay đều là Tiểu Mạc sai. Ngọc Tường tuổi nhỏ không biết phân tấc lão đại tha hắn lần này đi."

     Tất cả mọi người nghĩ là Tiểu Khanh muốn phạt nặng Ngọc Tường, mới có thể để Ngọc Kỳ tới.

     "Chuyện ngày hôm nay ngươi không đề cập tới kém chút ta đã quên." Cười nhạt một tiếng: "Hai người các ngươi còn dám đứng ở đây nói chuyện với ta."

     Tiểu Mạc, Tiểu Tỉnh vội vàng quỳ xuống. Tiểu Mạc: "Đều là tiểu đệ sai. Nguyện chịu sư huynh trách phạt."

     Tiểu Khanh nhìn thái độ hai người, tương đối hài lòng, mỉm cười nói: "Các người có biết sai ở đâu không?"

     Tiểu Mạc cùng Tiểu Tỉnh nhìn nhau một chút, đều không nói gì. Tiểu Khanh mỉm cười nói: "Chuyện hôm nay, tuy rằng là trùng hợp, nhưng vẫn là do các người ngày thường xử sự bất cẩn, xử trí không thoả đáng, mới khiến trưởng bối khó xử."

     Tiểu Mạc cùng Tiểu Tỉnh cúi đầu đáp: "Vâng."

     "Sư phụ mặc dù tuyệt không truy trách. Nhưng là vì sư phụ thương cảm. Chúng ta làm đệ tử không thể để sư trưởng khó xử."

     Tiểu Mạc cùng Tiểu Tỉnh cúi đầu xác nhận.

     "Chuyện như này không thể có lần sau." Sau đó nói: "Đi, ta tìm Ngọc Kỳ còn có chuyện cần làm, lần này không rảnh đánh các ngươi, trở về phòng mình quỳ đến hừng đông đi."

     Tiểu Mạc cùng Tiểu Tỉnh quả thực không thể tin vào tai của mình, còn tưởng rằng lần này thiếu không được bị đánh cho da tróc thịt bong, vội đồng thanh nói: "Tạ lão đại khoan thứ."

     ...

     Ngọc Tường không yên lòng luyện võ trong sân. Thấy Tiểu Hòa đến, nhanh chóng tiến lên chào đón: "Tiểu Hòa sư huynh, Tiểu Khanh lão đại trở về rồi sao?"

     Tiểu Hòa gật đầu: "Vừa trở về, phân phó ta mời Ngọc Kỳ sư huynh qua."

     Ngọc Tường kinh ngạc hỏi: "Mời Ngọc Kỳ sư huynh qua sao?"Tim kém chút thì ngừng đập.

    "Ngươi đã nói qua chuyện hôm nay cho Ngọc Kỳ sư huynh chưa?"

     Ngọc Tường thở dài, lắc đầu, nói: "Ngọc Kỳ sư huynh gần đây tâm tình không tốt lắm, ta nào dám nói."

     Tiểu Hòa an ủi: "Có lẽ lão đại tìm Ngọc Kỳ sư huynh vì chyện khác."

     Ngọc Kỳ vừa mới ra ngoài trở về, đang ở bên trong uống trà. Tiểu Hòa tiến đến, khom người vấn an. Bẩm: "Ngọc Kỳ sư huynh, Tiểu Khanh lão đại mời sư huynh qua đó nói chuyện."

     Ngọc Tường ở bên cạnh bịch một cái quỳ xuống. Ngọc Kỳ kỳ quái hỏi: "Ngọc Tường, ngươi làm gì vậy?"

     "Hôm nay tiểu đệ phạm sai lầm." Nói, đem chuyện mình tự tiện chủ trương, để Tôn Kiếm Lan nhập phủ tìm Tiểu Mạc, cùng chuyện về sau Tôn nhị phu nhân Lam Tú Trúc đại náo Phó gia.

     Ngọc Kỳ cau mày. Bình thường Ngọc Tường khá bối rối và rụt rè, việc gì cũng phải nhờ sư huynh quyết định, hôm nay hắn đã trở nên dũng cảm hơn, dám đưa ra quyết định của mình.

    "Ngọc Tường biết sai rồi, nếu lão đại muốn trừng phạt đệ thì phải làm sao?"

     Ngọc Kỳ quát khẽ: "Sao bây giờ ngươi mới nói chuyện này? Sớm đi chịu đòn nhận tội không phải càng tốt hơn sao. Nếu Tiểu Khanh lão đại thật trách phạt xuống, ai có thể nói giúp ngươi."

     Xoay người muốn đi, lại dừng lại nói: "Ngươi còn quỳ làm cái gì, về phòng đi. Một lát trở về, không thiếu cho ngươi quỳ."

     Ngọc Kỳ hít sâu một hơi, nhẹ nhàng gõ cửa: "Tiểu Khanh sư huynh."

     "Tiến vào."

     Ngọc Kỳ đẩy cửa đi vào. Tiểu Khanh đang ngồi trên ghế trong phòng, trong tay cầm một bức thư. Ngọc Kỳ bước đến trước mặt Tiểu Khanh, uốn gối hành lễ: "Lão đại."

     Tiểu Khanh mỉm cười: "Ngọc Kỳ không cần đa lễ. Ngồi bên này." Nói, chỉ vào chỗ bên cạnh mình.

     "Đa tạ lão đại. Chuyện Ngọc Tường làm hôm nay, tiểu đệ đã biết, đều là tiểu đệ quản không nghiêm."

     Tiểu Khanh khẽ xua tay: "Chuyện Ngọc Tường, ngươi trở về phạt hắn là được. Ta tìm ngươi là có chuyện khác, ngươi qua đây ngồi."

     Ngọc Kỳ hơi kinh ngạc, chắp tay đáp: "Vâng", rồi đứng dậy ngồi vào vị trí bên cạnh Tiểu Khanh.

     Tiểu Khanh đưa bức thư trong tay cho Ngọc Kỳ: "Ngươi xem một chút."

     Ngọc Kỳ hai tay nhận lấy. Loại thư này là công văn hàng tuần mà đệ tử ngoại phủ dùng để báo cáo tình hình cho nội phủ. Bình thường là màu trắng, nếu có chuyện khẩn cấp hoặc chuyện ngoài ý muốn sẽ sử dụng giấy màu lam nhạt. Phong thư này chính là màu lam nhạt.

     Chu Kỳ ở trong thư nói, Trục Nguyệt ở Bão Long Sơn Trang càng lâu, càng không an phận, lại bắt đầu tu luyện Hồng Nhan Mị Tình Kiếm. Mà dị thú gần đây ngày càng bực bội, tựa hồ đối Trục Nguyệt sinh ra cảm ứng, mỗi lần Trục Nguyệt luyện công, dị thú liền càng thêm gắt gỏng. Cuối thư còn mơ hồ nhắc tới Yến Văn, Yến Kiệt còn nhỏ không hiểu sự đời, e sẽ bị Hồng Nhan Mị Tình Kiếm gây thương tích.

     Cuối cùng, Chu Kỳ bẩm thỉnh Phó Long Thành, phải chăng nên nhanh chóng phế bỏ võ công Trục Nguyệt để lập lại trật tự hay không.

     Ngọc Kỳ đọc đi đọc lại mấy lần, trong lòng xoay chuyển trăm ngàn lần, không biết là tư vị gì. Đã hơn một tháng kể từ khi rời đi Bão Long Sơn Trang, hắn dù cố gắng hết sức để quên đi, nhưng ánh mắt u oán của Trục Nguyệt luôn trong lúc lơ đãng xâm nhập vào lòng hắn, đảo loạn tinh thần của hắn.

     Ngọc Kỳ đưa hai tay trả lại bức thư.

     Tiểu Khanh cười nói: "Chu quản sự cẩn trọng, làm việc gì cũng không xảy ra sai lầm. Giam giữ vị nhị thiếu cung chủ Tỷ Muội cung này ở Bão Long Sơn Trang, cũng không phải kế lâu dài."

     Ngọc Kỳ hỏi: "Tam thúc còn không thể giải được độc Mị Tình Đan sao?"

     Tiểu Khanh cười nói: "Trước mắt còn không thể. Huống hồ tam thúc phụng mệnh sư phụ đi nơi khác, tạm thời không thể trông coi bên này được."

     Ngọc Kỳ hít sâu một hơi, ép mình phải bình tĩnh nói: "Sư phụ phân phó thế nào?"

     Tiểu Khanh cười nói: "Sư phụ..." Cố ý không nói tiếp, để xem phản ứng của Ngọc Kỳ.

     Ngọc Kỳ vội ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Khanh, vẻ lo lắng hiện rõ trong mắt.

     Tiểu Khanh mỉm cười: "Ngọc Kỳ, ngươi rất quan tâm vị Trục Nguyệt cô nương này?"

     Ngọc Kỳ đỏ mặt, nói: "Vâng." Lời vừa ra khỏi miệng, đã cảm thấy không ổn. Ngọc Kỳ chưa bao giờ nói dối trước mặt Tiểu Khanh, Tiểu Khanh đã hỏi thì tự nhiên thành thật trả lời, trong lòng đã làm tốt chuẩn bị chịu mắng. Có điều, rốt cục có thể thẳng thắng nói ra ý nghĩ trong lòng mình, lại cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

     Tiểu Khanh cười nói: "Tốt lắm, vậy ngày mai ngươi lên đường đi Bão Long Sơn Trang, trước khi tam thúc trở về, ngươi phụ trách trông coi Trục Nguyệt, nếu xảy ra sai lầm gì, liền do ngươi chịu trách nhiệm."

     Ngọc Kỳ kinh ngạc nhìn Tiểu Khanh sư huynh, không biết lão đại có dụng ý gì. Tiểu Khanh đã thản nhiên nói: "Muốn ta lặp lại lần nữa?"

     Ngọc Kỳ vội đứng lên, khom người đáp: "Vâng, tiểu đệ tuân lệnh."

     Tiểu Khanh nhìn Ngọc Kỳ một chút nói: "Ngọc Kỳ, hai mươi sáu tháng này là sinh nhật của ngươi nha."

     "Vâng."

     Tiểu Khanh mỉm cười nói: "Qua cái sinh nhật này, ngươi liền tròn mười tám tuổi đi."

     "Vâng." Hắn không biết Tiểu Khanh lão đại sao lại đột nhiên nhắc đến chuyện này.

     Tiểu Khanh đứng dậy, nói: "Ngươi trở về đi."

     "Vâng". Khom người cáo lui.

     Ra khỏi Hỷ Duyệt Cư, Ngọc Kỳ không khỏi nhớ tới lời Tiểu Khanh nói.

     Dựa theo quy củ Phó Gia, mười tám tuổi là thành niên, tức là về sau có một số việc có thể tự mình làm chủ, không cần mọi chuyện đều phải xin chỉ thị tôn trưởng, có khá nhiều tự do. Nhưng nếu phạm sai lầm, xử phạt cũng so dĩ vãng càng thêm nghiêm khắc. Nếu có sai lầm lớn, sẽ bị trục xuất sư môn, thậm chí xử tử.

     Nghĩ đến đây, Ngọc Kỳ không khỏi toát mồ hôi lạnh.

     Ngọc Kỳ về An Duyệt Cư, Tiểu Hòa đang đợi, Ngọc Tường lo sợ bất an đứng ở một bên. Thấy Ngọc Kỳ vào, cả hai khom người hành lễ.

     Ngọc Kỳ nhìn thoáng qua Ngọc Tường, nói: "Ngươi biết sai rồi."

     "Tiểu đệ biết sai, nguyện chịu phạt."

     Tiểu Hòa khom người nói: "Ngọc Kỳ sư huynh."

     Ngọc Kỳ nhìn Tiểu Hòa một cái nói: "Ngươi là đến cầu tình cho hắn."

     Tiểu Hòa cười làm lành nói: "Vâng. Không phải tiểu đệ muốn đến, là Tiểu Mạc sư huynh phân phó, Tiểu Hòa không dám không đến."

     Ngọc Kỳ nhìn nụ cười của Tiểu Hòa, muốn nghiêm mặt cũng không được: "Hắn để ngươi đến nói cái gì?"

     Tiểu Hòa lần nữa hạ thấp người, Tiểu Mạc sư huynh là như thế này phân phó, hắng giọng một cái, học theo thanh âm Tiểu Mạc: "Ngọc Kỳ sư huynh, nơi này vốn không có phần cho tiểu đệ nói chuyện. Chỉ là Ngọc Tường bởi vì tiểu đệ mới phạm sai lầm. Thỉnh sư huynh đem cái sai này ghi lên người tiểu đệ đi."

     Tiểu Hòa nói xong, chỉ cười nhìn Ngọc Kỳ, không nói lời nào.

     Ngọc Kỳ nhịn không được cười nói: "Hắn bây giờ đang ở đâu, ta thật muốn đánh hắn một trận."

     Tiểu Hòa cười nói: "Kia liền thỉnh Ngọc Kỳ sư huynh đợi đến ngày mai được chứ? Hắn bị lão đại phạt quỳ, đã rất thảm."

     Ngọc Kỳ nghe, cười mắng: "Hắn xuất phủ một lần, liền rước lấy nhiều phiền phức như vậy, khó trách Tiểu Khanh sư huynh sinh khí."

     Tiểu Hòa cười nói: "Vâng, đều là lỗi của hắn. Vậy liền thỉnh Ngọc Kỳ sư huynh đem trận đòn này ghi lên đầu của hắn, bỏ qua cho Ngọc Tường lần này đi."

     Trong những sư huynh này, Tiểu Khanh hỉ nộ khó dò, Hàm Yên nhìn như ôn hòa, tính tình lại nghiêm khắc nhất, chỉ có Ngọc Kỳ mặc dù nhìn thì nghiêm khắc, đối đãi các sư đệ lại khoan dung nhất.

     Tiểu Mạc và Ngọc Kỳ có quan hệ tốt nhất, nên mới dám để Tiểu Hòa đến cầu tình, nếu là đổi thành Hàm Yên hoặc Tiểu Khanh, thì cũng không dám.

     Ngọc Kỳ nhìn Ngọc Tường, nói: "Chuyện hôm nay vốn nên đánh ngươi một trận thật nặng. Tiểu Mạc đã một lòng chịu tội thay ngươi, trận đòn này liền nhớ trên đầu hắn, ngươi về phòng quỳ hai canh giờ, hối lỗi thật tốt."

     Ngọc Tường thầm thở phào, khom người đáp: "Tạ sư huynh." Lại đối Tiểu Hòa khom người nói: "Thỉnh Tiểu Hòa sư huynh thay đệ đa tạ Tiểu Mạc sư huynh."

     Ngọc Tường cáo lui ra ngoài, Tiểu Hòa đối Ngọc Kỳ cười làm lành: "Sư huynh, tâm tình đã tốt lên chút nào chưa?" Ngọc Kỳ kỳ quái hỏi: "Ngươi có chuyện gì?"

     "Không phải ta. Vẫn là chuyện của Tiểu Mạc", sau đó đem chuyện Hồng Liên bị Kim Kê Môn bắt đi thuật một lần."

     Ngọc Kỳ nghe, có chút kỳ quái nói: "Chưởng môn Kim Kê Môn Hách Tam Quốc bắt Hồng Liên?" Sau đó lắc đầu nói: "Chuyện này có chút kỳ lạ. Hách Tam Quốc tuy không phải xuất thân danh môn chính phái, nhưng cũng là người đoan chính, sẽ không làm ra loại chuyện này."

     Tiểu Hòa thấy hắn nói chắc chắn như thế, không khỏi hiếu kỳ hỏi: "Chẳng lẽ sư huynh quen biết Hách Tam Quốc?"

     Ngọc Kỳ cười nói: "Hách Tam Quốc tinh thông kỳ nghệ, cùng Chu Kỳ quản sự rất tâm đầu ý hợp. Ta cùng hắn có duyên gặp mặt mấy lần. Hắn quyết không phải kẻ tham luyến nữ sắc."

     Ngọc Kỳ hơi dừng lại, nói: "Hách Tam Quốc có một nhi tử, tên là Hách Sự, trạc tuổi ngươi ta, tương đối ngang bướng, Hách Tam Quốc vì thế rất phiền lòng, đại khái việc này không tránh khỏi liên quan đến hắn."

     "Này cũng có khả năng." Thở dài nói: "Nếu Hồng Liên xảy ra chuyện gì, Tiểu Mạc sợ khó có thể an lòng."

     Ngọc Kỳ mỉm cười, nói: "Ngươi cũng không cần lo lắng quá mức, ngày mai ta lên đường đi Bão Long Sơn Trang, thỉnh hỏi Chu quản sự chuyện này một chút."

     Tiểu Hòa hạ thấp người nói: "Tiểu Hòa thay Tiểu Mạc đa tạ sư huynh." Lại nhìn Ngọc Kỳ một cái, muốn nói lại thôi.

     Ngọc Kỳ mỉm cười: "Ngươi còn có chuyện gì?"

     Tiểu Hòa điểm mũi chân một cái: "Sư huynh, nghe nói vị Trục Nguyệt cô nương kia rất đẹp có đúng hay không?"

   Ngọc Kỳ hơi sầm mặt: "Loại chuyện này, ngươi nghe ngóng làm gì."

     "Không phải, ta là, ta là quan tâm sư huynh nha."

     Ngọc Kỳ trừng mắt liếc hắn một cái: "Ngươi về nghỉ ngơi đi. Chuyện của sư huynh, ngươi không cần lo lắng."

    "Ồ". Tiểu Hòa có chút hậm hực. Xoay người ra ngoài, ngay cả lễ cũng không hành.

     Ngọc Kỳ cười cười, Tiểu Hòa này, thật sự là có đôi lúc rất giống nữ hài tử nha.

——————————————————

Tác giả có lời muốn nói:

   Trục Nguyệt là nhị thiếu cung chủ Tỷ Muội Cung, bị Phó gia bắt lấy trong trận Y Hồng Lâu ở kinh đô, nhốt tại Bão Long Sơn Trang.

   Trục Nguyệt xinh đẹp quyến rũ, luyện môn võ công cực kỳ tà ác, Hồng Nhan Mị Tình Kiếm, lấy thân làm kiếm, kiếm kiếm xuất thần nên đã mê hoặc và giết hại rất nhiều đệ tử võ lâm thế.

   Trùng hợp nàng lại là người Ngọc Kỳ yêu thời thơ ấu. Huyết hải thâm thù của Ngọc Kỳ không thể tách rời khỏi mẫu thân của Trục Nguyệt, Nguyễn Linh Linh. Vì lý do này, Ngọc Kỳ rơi vào mâu thuẫn đau khổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro