Chương 16: Trục Nguyệt đào thoát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngọc Kỳ bê thức ăn đẩy ra cửa phòng Ngọc Tường, Ngọc Tường đang đoan chính quỳ gối trước cửa sổ. Nghe thấy cửa phòng mở, liền ngoái lại, gọi: "Sư huynh."

"Ngươi đứng lên đi."

"Tạ sư huynh." Bò lên, dùng tay xoa xoa đầu gối. Đi đến bên cạnh bàn. Ngọc Kỳ đem đồ ăn dọn ra, phân phó Ngọc Tường ăn cơm.

Ngọc Tường một tay xoa chân, một tay cầm đũa, cắn một miếng rồi thở dài: "Sư huynh có cảm thấy trù nghệ của Lương Thần tỷ tỷ gần đây tựa hồ giảm đi không ít không."

Ngọc Kỳ cười nói: "Làm sao có thể, vẫn giống như trước kia nha."

"Huynh nhìn một chút, thịt này không mềm chút nào, làm dai quá."

"Lúc trước không phải nói thích đồ ăn Lương Thần làm sao, bây giờ lại chọn ba chọn bốn."

"Ngày xưa so với Vương thẩm Lương Thần tỷ tỷ cũng còn tạm được. So với hương vị sư nương làm lại kém rất nhiều."

"Đúng vậy a. Trù nghệ của sư nương quả thật tinh diệu."

"Đúng đúng. Sư huynh, không bằng bây giờ chúng ta đến chỗ sư phụ, cùng sư phụ sư nương ăn cơm hẳn tốt hơn nhiều."

Ngọc Kỳ khẽ trách cứ: "Tốt cái gì mà tốt? Gần đây thân thể sư nương không tốt, ngươi còn dám để sư nương vất vả xuống bếp, mau ăn đi."

Ngọc Tường đáp "Vâng". Ngoan ngoãn ăn cơm.

Ngọc Kỳ múc cho Ngọc Tường một chén canh, nói: "Tối nay Ngọc Lân, Ngọc Linh trực cũng rất tận tâm lực, cơm tối cũng không ăn liền đi rồi."

Ngọc Tường đang uống canh, nghe sư huynh nói thì sặc một cái, ho lên.

Ngọc Kỳ vốn chỉ thuận miệng nói một chút, nhưng nhìn bộ dạng Ngọc Tường, dường như có điểm kỳ lạ.

Ngọc Kỳ đợi Ngọc Tường ho xong, mới nói: "Tối nay chẳng lẽ không phải hai người bọn họ trực sao?"

"Vốn là vậy."

Ngọc Kỳ nhíu mày một chút: "Ngọc Tường, ngươi biết Phó gia đệ tử phải đáp lời thế nào không."

"Vâng. Tiểu đệ nói là, tối nay vốn là nhị ca, tam ca trực, nhưng buổi chiều tiểu đệ nhìn thấy Yến Nam, Yến Bắc sư huynh, nghe nói nhị ca, tam ca thỉnh hai người bọn họ trực thay."

Ngọc Kỳ ồ một tiếng, nhớ tới dường như từ sau khi dùng điểm tâm đến giờ mình chưa từng thấy qua hai người bọn họ. Không khỏi trầm giọng hỏi: "Chẳng lẽ nhị ca, tam ca ngươi không có trong phủ sao?"

Ngọc Tường đau khổ, ngập ngừng nói: "Vâng."

"Bọn hắn đi đâu?"

Ngọc Tường cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: "Tiểu đệ, tiểu đệ không biết." Thanh âm nhỏ như muỗi kêu.

Ngọc Kỳ khẽ quát: "Ngươi thật không biết sao?"

Ngọc Tường bịch một tiếng quỳ xuống đất, nói: "Sư huynh vẫn nên đánh Ngọc Tường bản tử đi."

Ngọc Kỳ nhìn bộ dạng khẳng khái chịu chết của Ngọc Tường, không khỏi có mấy phần buồn cười, lại có chút tức giận, không biết Ngọc Lân, Ngọc Linh đi làm cái gì, Ngọc Tường càng không dám nói.

Môn quy Phó gia sâm nghiêm, nếu đến giờ Tý đệ tử vẫn chưa quy phủ sẽ bị phạt nặng. Bình thường Ngọc Linh làm việc luôn có mấy phần không hợp phép tắc, sơ suất cũng khá nhiều, nhưng Ngọc Lân lại ổn trọng hơn nhiều. Bây giờ Ngọc Lân cùng Ngọc Linh không biết đi làm những gì, đã gần đến giờ Tý Ngọc Lân, Ngọc Linh vẫn chưa hồi phủ.

Ngọc Kỳ ngồi trong phòng, có mấy phần sốt ruột. Ngẫm lại mấy ngày nay, đúng là rất ít khi gặp hai người bọn họ. Trong lòng Ngọc Kỳ không khỏi có chút áy náy, mình gần đây bởi vì Trục Nguyệt, tựa hồ đối các sư đệ có chút nghiêm khắc cùng lạnh lùng, bọn hắn đừng xảy ra chuyện gì mới tốt.

Nếu là bình thường, Ngọc Kỳ cũng không lo lắng, bây giờ Tỷ Muội Cung khắp nơi rình mò Phó gia, thực lực sâu không lường được. Hết lần này tới lần khác Trục Nguyệt lại là nhị thiếu cung chủ Tỷ Muội Cung. Bây giờ Trục Nguyệt bị giam giữ tại Phó gia, Tỷ Muội Cung ắc sẽ hành động, nếu Ngọc Lân, Ngọc Linh không biết nông sâu, bị Tỷ Muội Cung lợi dụng, vậy liền không xong.

Sư phụ Phó Long Thành lại có nhiều độ lượng với Tỷ Muội Cung, không làm ra động thái lớn chống trả, chỉ là binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngăn. Ngọc Kỳ đương nhiên không dám chất vấn cách làm của sư phụ, chỉ là nghĩ kĩ lại, dường như cùng tính cách ghét ác như cừu của sư phụ có chút không thích hợp.

Tiếng chiêng của người tuần tra ban đêm rõ ràng truyền tới, giờ Tý đã đến. Ngọc Kỳ đứng dậy, chân mày cau lại, Ngọc Lân, Ngọc Linh thế mà không quy phủ đúng hạn.

Ngọc Tường quỳ gối bên cạnh, tiếng chiêng từng tiếng từng tiếng truyền tới, sắc mặt Ngọc Kỳ sư huynh cũng càng ngày càng trầm xuống, trong lòng không khỏi sợ hãi, hi vọng nhị ca, tam ca nhanh chóng tiến vào, lại cũng lo hai người bọn họ trở về, Ngọc Kỳ sư huynh tức giận, sẽ phạt nặng.

Cửa viện "kẹt" một tiếng vang lên, Ngọc Lân, Ngọc Linh rốt cục trở về. Hai người đẩy ra cửa viện, không khỏi đều dừng bước. Trong đại sảnh ánh đèn vẫn sáng, Ngọc Kỳ sư huynh còn chưa nghỉ ngơi. Hai người nhìn nhau, kiên trì đẩy ra cửa đại sảnh.

Ngọc Lân, Ngọc Linh quỳ đến trước người Ngọc Kỳ hành lễ, gọi: "Sư huynh." Ngọc Kỳ thấy Ngọc Lân, Ngọc Linh bình an vô sự, lo lắng trong lòng toàn bộ chuyển thành tức giận, thanh âm lạnh lùng nói: "Các người còn biết trở về."

Ngọc Lân nghe đại ca tra hỏi, không dám trả lời, cúi đầu xuống. Ngọc Linh lại dùng ánh mắt nhìn về phía Ngọc Tường, không biết chuyện mình cùng Ngọc Lân sư huynh đã biết bao nhiêu. Ngọc Tường vội vàng dùng ánh mắt thuần khiết vô tội nhìn lại, thể hiện mình tuyệt đối không có mật báo.

"Các người đi đâu? Dám tự tiện xuất phủ, còn quá giờ quy phủ."

Ngọc Linh vội giành trả lời trước: "Sư huynh, đều là Ngọc Linh sai. Ngọc Linh trong lòng phiền muộn, nên lôi kéo nhị ca ra ngoài giải sầu, ở tửu lâu chậm trễ một hồi, mới về muộn."

"Chỉ như vậy sao?"

"Vâng."

Ngọc Kỳ nhíu mày một cái, không nói gì. Trong phòng nhất thời yên tĩnh, tĩnh đến mức Ngọc Tường phảng phất có thể nghe được tiếng tim đập của mình, nghẹn đến thập phần khó chịu.

Ngọc Lân nói khẽ: "Đại ca, đều là Ngọc Lân không làm tròn trách nhiệm của huynh trưởng, đại ca phạt Ngọc Lân đi."

Ngọc Linh vội nói: "Sư huynh, là tiểu đệ cứng rắn kéo lấy nhị ca, đại ca muốn phạt liền phạt Ngọc Linh là được."

Ngọc Kỳ nhẹ giọng hừ một tiếng: "Các người quá giờ quy phủ, đều phải chịu phạt, ai cũng không được miễn, tranh cái gì mà tranh."

Ngọc Lân cùng Ngọc Linh đáp vâng, cúi đầu xuống.

"Các ngươi quá giờ quy phủ, theo quy củ mỗi người năm mươi roi. Hôm nay muộn rồi, đều trước quỳ ngoài sân, ngày mai đến Bão Long Sơn Trang lại phạt các ngươi."

Ngọc Lân, Ngọc Linh lên tiếng. Ngọc Linh hỏi: "Sư huynh, chúng ta phải đi Bão Long Sơn Trang sao?"

"Hôm nay Tiểu Khanh sư huynh phân phó ta qua bên đó làm việc, cũng mang theo ba người các ngươi cùng đi." Sau đó nói: "Bây giờ giang hồ khó lường, người của Tỷ Muội Cung âm thầm vây quanh, các ngươi tốt nhất cẩn thận chút, đừng gây ra sơ suất nào, nếu không nhất định nghiêm trị theo gia pháp."

Ngọc Lân lên tiếng, Ngọc Linh cười làm lành nói: "Sư huynh yên tâm, chúng ta không dám."

Sáng sớm hôm sau, Ngọc Kỳ mang theo Ngọc Lân, Ngọc Linh, Ngọc Tường hướng Phó Long Thành bái biệt. Bốn người bốn kỵ, hướng Bão Long Sơn Trang mà đi.

Cách Bão Long Sơn Trang hơn hai mươi dặm là một mảnh ruộng đồng rộng lớn, cỏ xanh um tùm, cảnh sắc hài hòa, khắp nơi tràn ngập một loại hoa nhỏ màu vàng nhạt không biết tên.

Bốn người không khỏi cưỡi ngựa chậm dần, nhẹ nhàng đi qua bụi hoa. Bỗng nhiên, phía trước truyền đến tiếng đánh nhau. Ngọc Linh nghe thấy, cầm cương ngựa vọt tới, "Sư huynh, ta đi xem xảy ra chuyện gì." Thanh âm truyền về, người đã xông vào rừng cây phía trước.

Ngọc Kỳ vừa muốn nói chuyện, Ngọc Linh đã cao giọng hô: "Là Chu Kỳ Chu tổng quản."

Bọn người Ngọc Kỳ vội vàng phóng ngựa qua. Trong rừng cây, bốn nam ba nữ đang đánh đến náo nhiệt. Trong đó có một nữ tử áo trắng váy trắng, mỹ lệ như tiên tử được họa ra, chỉ là dường như trên người có thương tích, trong lúc giơ tay nhấc chân dáng người mỹ diệu, kiếm pháp tinh kỳ, nội lực lại không tốt, nhưng bốn nam tử kia cho dù toàn lực ứng phó với nàng, vẫn chỉ có thể cố gắng duy trì.

Ngọc Kỳ nhìn nữ tử này, trong lòng nhất thời dâng lên muôn vàn cảm xúc. Nàng chính là Trục Nguyệt, nữ tử mỹ lệ nhưng lại thê lương.

Trục Nguyệt cũng nhìn thấy, đột nhiên dừng lại, giơ tay vén mấy lọn tóc rối bù, lúc này trường tiên của một nam tử vừa vặn quét về phía Trục Nguyệt, Trục Nguyệt lại tựa hồ không thấy, chỉ gửi cho Ngọc Kỳ một nụ cười mỹ lệ. Trường tiên quét trúng chân Trục Nguyệt, "chát" một tiếng, máu tươi tuôn ra, thân hình Trục Nguyệt thoắt một cái.

Người sử dụng trường tiên chính là Chu Kỳ. Chu Kỳ không nghĩ đến mình sẽ một chiêu đắc thủ, không chút nghĩ ngợi, roi thứ hai quét thẳng đến phần eo Trục Nguyệt. Chân Trục Nguyệt bị thương, lại tựa hồ kẻ bị tổn thương là người khác, chỉ đối Ngọc Kỳ mỉm cười.

Ngọc Kỳ nhìn thấy máu của Trục Nguyệt, trong lòng đau đớn như dao cắt, hắn cắn môi một cái, còn chưa nói gì, roi thứ hai của Chu Kỳ đã đến, nếu thật trúng chiêu này, Trục Nguyệt không chết cũng sẽ tàn phế. Trục Nguyệt lại không hề có ý tránh né.

Ngọc Kỳ không kịp suy nghĩ nhiều, quát khẽ: "Dừng tay". Trường kiếm trong tay giương lên, điểm thẳng về phía vai trái Chu Kỳ, chẳng qua chỉ có ý bức bách Chu Kỳ rút chiêu.

Chu Kỳ thật vất vả mới có cơ hội này, một lòng muốn tính mạng Trục Nguyệt, hạ thủ không lưu tình chút nào, thấy trường kiếm của Ngọc Kỳ, cũng không mảy may để trong lòng, trường tiên vẫn hướng Trục Nguyệt quét xuống.

Hai nữ tử đồng thanh kinh hô, hai nàng chính là Hồng Nhi, Lệ Nhi.

Ngọc Linh cách gần nhất, nghe thấy tiếng quát của sư huynh, nhưng chiêu thức của Chu Kỳ vẫn không thay đổi, không chút nghĩ ngợi, chủy thủ trong ngực "vèo" một cái vung ra, cắt về phía trường tiên trong tay Chu Kỳ. Trường tiên này là Chu Kỳ nhận từ sư phụ, mười phần quý trọng, không thể có tổn hại, thấy thế vội vàng lui về, lúc này trường kiếm của Ngọc Kỳ đâm đến, Chu Kỳ lùi lại, vừa vặn đối diện với mũi kiếm.

Trường kiếm sắc bén, lập tức đâm vào da thịt, Chu Kỳ hơi khựng lại, chủy thủ trong tay Ngọc Linh đã đến, "xoát" một cái, đem trường tiên cắt xuống khoảng ba tấc, bay lơ lửng trên mặt đất.

Mọi người đều bàng hoàng. Chu Kỳ vai tổn thương, roi đứt.

Trục Nguyệt gọi khẽ: "Ngọc Kỳ, ngươi đến rồi."

Ngọc Kỳ vội vàng thu kiếm, gọi: "Chu tổng quản."

Chu Kỳ sắc mặt cực kỳ khó coi, nhất thời sửng sốt không biết nói gì, không nghĩ đến roi sư phụ truyền lại cho mình lại bị chính tay mình làm hư, trong lòng vô cùng khổ sở. Ba người trẻ tuổi đi cùng Chu Kỳ vốn là thủ vệ của Bão Long Sơn Trang, cũng nhận biết đám người Ngọc Kỳ, sững sờ ngay tại chỗ, không biết nên làm thế nào cho phải.

Ngọc Linh đã thu hồi chủy thủ, thấy trường tiên bị chặt đứt, cũng có mấy phần hổ thẹn, vội tránh sang một bên.

Ngọc Kỳ lần nữa khom người nói: "Chu tổng quản, tại hạ thật sự là vô tình."

Chu Kỳ miễn cưỡng ôm quyền nói: "Ngọc Kỳ thiếu gia. Chu Kỳ học nghệ không tinh, sao có thể trách được Ngọc Kỳ thiếu gia."

Ngọc Kỳ không khỏi cảm thấy vô cùng áy náy với Chu Kỳ, khom người nói: "Chu tổng quản, Ngọc Linh sơ ý tổn thương binh khí của ngài, thỉnh ngài chớ để ở trong lòng." Dứt lời quát lên: "Ngọc Linh, mau nhận lỗi với Chu tổng quản."

Chu Kỳ lạnh lùng nói: "Ngọc Kỳ thiếu gia không cần như thế. Chu Kỳ chẳng qua chỉ là một tổng quản của Phó gia, mấy vị thiếu gia muốn thế nào, Chu Kỳ tự nhiên nghe lệnh, bây giờ cũng là tự rước lấy nhục, làm sao dám trách hai vị thiếu gia."

Ngọc Tường đã hỏi: "Hồng Nhi, Lệ Nhi các người sao lại cùng Trục Nguyệt cô nương ở đây."

Chu Kỳ: "Ta còn đang định bẩm báo với mấy vị thiếu gia, thuộc hạ trông coi không tốt, để phạm nhân bỏ trốn, hiện đang đuổi bắt, còn thỉnh mấy vị thiếu gia chỉ thị, phải đối đãi như thế nào với mấy đào phạm này."

Ngọc Kỳ lúc này mới nhìn về phía Trục Nguyệt, trông thấy ánh mắt Trục Nguyệt, trong lòng đau xót, nhưng lại vô cùng phẫn nộ, hắn kiềm nén lửa giận, thản nhiên nói: "Trục Nguyệt thiếu cung chủ định bỏ trốn khỏi Bão Long Sơn Trang sao?"

Trục Nguyệt dường như cảm nhận ra được Ngọc Kỳ đang tức giận, nàng khẽ cười cười, có chút tinh quái đáp: "Ừm". Giọng vô cùng dịu dàng.

Mọi người có mặt tại đó nghe vào tai, đều cảm thấy tim đập thình thịch. Chu Kỳ đã cả giận quát: "Yêu nữ nhà ngươi, còn dám ở đây giở trò mị hoặc, quả nhiên là không biết xấu hổ."

Ngọc Kỳ nghe Chu Kỳ nói chỉ cảm thấy hết sức chói tai. Lại không tiện nói gì, đối Trục Nguyệt nói: "Trục Nguyệt thiếu cung chủ từng nói muốn triệt để thay đổi, thoát ly Tỷ Muội Cung, cũng là giả?"

Trục Nguyệt mỉm cười: "Thật thì thế nào, giả lại thế nào? Ta chỉ là một yêu nữ, Ngọc Kỳ thiếu gia rất quan tâm sao?"

Ngọc Kỳ khẽ cắn môi dưới, nói: "Tại hạ mặc kệ Trục Nguyệt thiếu cung chủ nghĩ như thế nào. Trước khi Phó gia thả ngươi đi, ngươi tốt nhất vẫn nên ở lại Bão Long Sơn Trang đi."

Trục Nguyệt cười nói: "Ngươi nếu ở Bão Long Sơn Trang bồi ta, ta liền nơi nào cũng không đi nữa."

Chu Kỳ nghe, không thể kìm được, nói: "Yêu nữ này, cư nhiên lại dám nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy." Dứt lời, lần nữa huy động trường tiên trong tay quét về phía Trục Nguyệt.

Ngọc Kỳ thầm thở dài một tiếng, lần nữa ngăn lại nói: "Chu tổng quản, thỉnh chậm."

Trục Nguyệt nhẹ nhàng lắc eo, lách mình tránh qua, miệng cười khanh khách: "Cái người này thật kỳ lạ, ta nói chuyện của ta, có liên quan gì tới ngươi, ngươi sao lại tức thành dạng này."

"Võ công của ngươi bết bát như vậy, da mặt lại còn dày, nếu không phải nể mặt Ngọc Kỳ, không muốn tổn thương người của Phó gia, ta đã sớm giết ngươi rồi."

Chu Kỳ tức đến phổi muốn nổ tung, nhưng cũng biết lời Trục Nguyệt nói là thật, mấy người mình đúng là không phải đối thủ của yêu nữ này. Chuyện làm hắn đau lòng nhất là, thiếu niên anh hùng như Ngọc Kỳ, lại dường như cũng bị yêu nữ Trục Nguyệt này mê hoặc.

Gần như có thể nói hắn nhìn Ngọc Kỳ lớn lên. Làm người khiêm tốn hữu lễ, ôn hòa điềm tĩnh, là một thiếu niên tốt cỡ nào a. Hắn không thể để Ngọc Kỳ bị hủy ở trong tay yêu nữ này. Nhất là hai nghĩa tử Yến Văn, Yến Kiệt. Nhớ tới không khỏi càng thêm đau lòng, tâm huyết mười mấy năm của mình, cứ như vậy hủy ở trong tay yêu nữ này.

Ngọc Kỳ bình ổn lại cảm xúc, thản nhiên nói: "Trục Nguyệt Thiếu Cung Chủ, độc thương của ngươi chưa lành, lại có thương tích trong người, vẫn nên về Bão Long Sơn Trang thì tốt hơn, nếu động thủ, e sẽ lại thêm tổn thương."

Trục Nguyệt mỉm cười nhìn về phía Ngọc Kỳ, ôn nhu nói: "Ngươi là đau lòng ta sao?"

Ngọc Kỳ sầm mặt xuống, lạnh lùng nói: "Thiếu Cung Chủ nếu không chủ động vậy liền trói, tại hạ đắc tội."

Trục Nguyệt yếu ớt thở dài, nói: "Ngươi phải động thủ với ta sao?"

Ngọc Kỳ trong lòng đau xót, nói: "Lập trường khác biệt."

Trục Nguyệt thu nụ cười, nhìn về phương xa, trong mắt lệ quang lập loè, yếu ớt nói: "Ta có nỗi khổ bất đắc dĩ, nhất định phải rời đi Bão Long Sơn Trang, ngươi đừng ép ta tổn thương ngươi."

Ngọc Kỳ nghe vậy trong lòng rất tức giận: "Ngươi còn muốn về Tỷ Muội Cung sao?"

Trục Nguyệt nhìn Ngọc Kỳ, thở dài một tiếng: "Ta có nỗi khổ tâm."

Chu Kỳ lúc này vết thương đã băng bó xong, ở bên cạnh nghe được vừa giận vừa vội, chen lời: "Ngọc Kỳ thiếu gia, cần gì cùng yêu nữ này nhiều lời, vẫn nên mau chóng bắt nàng về sơn trang, tránh mọi chuyện hoá phức tạp."

Ngọc Kỳ biết không thể khoan dung Trục Nguyệt nữa, nói: "Thiếu Cung Chủ, nếu bây giờ ngươi chịu quay về, tại hạ sẽ không truy cứu chuyện ngươi tự mình trốn khỏi địa lao."

Trục Nguyệt nhìn Ngọc Kỳ, nước mắt tách tách rơi xuống. Gọi khẽ: "Ngọc Kỳ. . ."

Ngọc Kỳ trầm giọng nói: "Thiếu Cung Chủ chớ làm khó ta."

Trục Nguyệt mỉm cười, nói: "Ta không quay về, ngươi có thể làm gì? Ngũ thúc ngươi không ở đây, Phó gia ngươi còn ai có thể làm gì được ta?"

Ngọc Kỳ hừ nhẹ một tiếng: "Thiếu Cung Chủ không khỏi quá tự tin đi."

Ngọc Linh ở bên cạnh khom người nói: "Sư huynh, để tiểu đệ lãnh giáo bản lĩnh của vị Thiếu Cung Chủ này một chút được chứ?"

Ngọc Kỳ nhìn Ngọc Linh, nói: "Ngươi cẩn thận chút."

Ngọc Linh khẽ khom người, ngẩng đầu lên, đối Trục Nguyệt mỉm cười, nói: "Tại hạ Ngọc Linh, thỉnh Thiếu Cung Chủ chỉ giáo."

Trục Nguyệt không khỏi hơi "A" một tiếng, đôi mắt sáng lên, cười nói: "Ngọc Kỳ, sư đệ này của ngươi thật là soái khí."

Trục Nguyệt có khi tâm cơ phức tạp, có khi tâm tư lại thuần khiết như trẻ con, nghĩ cái gì thì nói cái đó. Lời này để người khác nghe thấy, lại dễ sinh ra hiểu lầm.

Chu Kỳ nghe, trong lòng thầm mắng một tiếng: "Quả thật là yêu nữ."

Ngọc Linh cười nói: "Trước thỉnh Thiếu Cung Chủ băng bó kỹ vết thương, điều tức một chút, nếu không tại hạ mà đắc thắng, chỉ sợ ngươi cũng không phục."

Trục Nguyệt bị thương ở chân, bây giờ máu đã ngừng chảy, hành động vẫn khá bất tiện.

Chu Kỳ cau mày nói: "Ngọc Linh thiếu gia, nàng là sơn trang đào phạm, ngươi chỉ cần bắt giữ nàng là được, cũng không phải giang hồ luận võ, có cái gì mà phục hay không phục."

Ngọc Linh vừa rồi làm hỏng binh khí của Chu Kỳ, trong lòng vốn có áy náy, nghe Chu Kỳ nói vậy, cũng không tiện phản bác, nhìn Ngọc Kỳ cười một tiếng.

Ngọc Kỳ thản nhiên nói: "Tốc chiến tốc thắng."

Kỳ thật Trục Nguyệt tổn thương ở chân, băng bó ở đây cũng có nhiều bất tiện. Ngọc Kỳ chỉ hi vọng có thể sớm đưa Trục Nguyệt về Bão Long Sơn Trang, dù ở trong địa lao, nhưng vẫn có thể chiếu cố thích đáng. Chu Kỳ lại có nhiều thành kiến với Trục Nguyệt, Ngọc Kỳ không muốn để Chu Kỳ có càng nhiều thứ để nói.

Trục Nguyệt nghe Ngọc Kỳ nói, trong mắt lướt qua một tia chua xót. Cũng không nói gì, tay áo dài vung lên, im hơi lặng tiếng công hướng Ngọc Linh.

Trục Nguyệt thân trúng độc Mị Tình Đan, nội lực tổn hao, nhưng chiêu thức vẫn tinh diệu. Ngọc Linh đương nhiên không chịu chiếm cái tiện nghi này, cũng chỉ dùng ra ba phần nội lực, cùng Trục Nguyệt đánh lên.

Võ công Ngọc Linh tinh diệu, Trục Nguyệt rất là giật mình. Không nghĩ đến Phó gia ngoại trừ Phó Long Tinh, còn có thiếu niên anh hùng không sợ Hồng Nhan Mị Tình Kiếm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro