Chương 17: Yến Văn Yến Kiệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Qua mấy chục chiêu. Sắc mặt Trục Nguyệt càng lúc càng tái nhợt, chân mặc dù đã điểm huyệt cầm máu, nhưng bởi vì không ngừng vận động, máu bắt đầu nhỏ xuống. Trục Nguyệt vẫn cố gắng ngưng tụ công lực, không chịu nhận thua.

     Trục Nguyệt xoay thắt lưng  một cái, bỗng nhảy lên mấy trượng, dừng trên đỉnh một cây đại thụ. Ngọc Linh cũng đồng thời nhảy lên, mũi kiếm chém về phía mắt cá chân Trục Nguyệt. Trục Nguyệt tựa hồ dùng rất nhiều khí lực để nhảy lên, thật vất vả mới đứng vững, thấy kiếm thức của Ngọc Linh, miễn cưỡng chuyển động thân hình, nhưng đã chậm nửa nhịp.

     Ngọc Linh lại vung trường kiếm trong tay, từ thực biến hư, đem kiếm phong phóng ra. Trục Nguyệt nhìn ra Ngọc Linh nương tay, liền cười nhẹ một tiếng.

     Ngọc Linh thở dài, nói: "Trục Nguyệt thiếu cung chủ, ngươi nhận thua là được, vì sao còn muốn gắng gượng chịu đựng?"

     Trục Nguyệt miễn cưỡng cười nói: "Võ công của ngươi đúng là không kém. Chẳng qua ta có nỗi khổ bất đắc dĩ trong lòng, không bằng ngươi nhường ta một bước, ngày sau nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ báo đáp ngươi thật tốt."

     Ngọc Linh nhìn xuống, lắc đầu nói: "Ta không dám."

     Trục Nguyệt một bên tấn công, một bên thấp giọng nói: "Ngươi thấy ngọn núi bên kia không? Ngươi chỉ cần công kích ít hơn một chiêu, để ta chạy ra ngoài ba trượng, vượt qua ngọn núi kia là được."

     Ngọc Linh lắc đầu nói: "Sư huynh sẽ tức giận."

     "Vậy thì có làm sao, nam tử hán đại trượng phu, chịu mắng vài câu thì có gì, nếu ta bị bắt về, mới là sống không bằng chết."

     Ngọc Linh còn chưa nói gì, thanh âm Ngọc Kỳ đã truyền tới: " Ngọc Linh, hạn ngươi trong vòng ba chiêu bắt lấy đào phạm, nếu không gia pháp xử trí."

     Ngọc Kỳ vừa nói xong, trường kiếm Ngọc Linh lật một cái, tay trái vươn ra, "xoát xoát xoát", lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, điểm ba khu huyệt đạo của Trục Nguyệt. Trục Nguyệt từ ngọn cây rơi xuống như lá rụng.

     Hồng nhi cùng Lệ Nhi không khỏi đồng thanh kinh hô lên. Ngọc Tường đưa tay tiếp lấy thân hình Trục Nguyệt, nhưng tuyệt không chạm lâu, đã chuyển vứt cho Hồng Nhi, Lệ Nhi. Hai nữ tử vội vàng tiếp lấy.

     Ngọc Linh cũng rơi xuống, đối Ngọc Kỳ khom người nói: " Tiểu đệ may mắn không làm nhục mệnh."

     Trục Nguyệt tức giận nhìn về phía Ngọc Linh. Ngọc Linh cười một tiếng, trong lòng lại nói: "Sư huynh tức giận có thể chỉ quở trách ngươi vài câu, nhưng sẽ đánh cho cái mông ta nở hoa. Ta cũng không dám thả ngươi bỏ chạy."

     Địa lao Bão Long Sơn Trang. Ngọc Kỳ cách hàng rào nhìn Trục Nguyệt. Trục Nguyệt nhắm mắt không nói lời nào. Ngọc Kỳ quay người liền đi. "Chờ đã, chờ đã." Trục Nguyệt mở mắt ra hô.

     Ngọc Kỳ xoay người lại, nhìn Trục Nguyệt. Trục Nguyệt nói: "Các ngươi đây là có ý gì? Muốn giết cứ giết, vì sao lại muốn cầm tù ta ở đây? Chẳng lẽ muốn nhốt ta cả đời sao?"

     Ngọc Kỳ khẽ nhếch hai mắt nói: "Trục Nguyệt thiếu cung chủ, ngươi thân phạm đại tội, giết chóc quá nặng. Sư phụ khai ân mới cầm tù ngươi ở đây, ngươi nên thành tâm hối lỗi, hảo hảo suy nghĩ lại, không nên đánh chủ ý gì khác. Về phần phải nhốt đến khi nào, ta cũng không thể cho ngươi đáp án chính xác."

     Trục Nguyệt khẽ nói: "Lần này ngươi bắt ta về, lần sau ta vẫn sẽ chạy trốn. Bổn cô nương có thời gian cả đời để chạy trốn, ngươi có thể mỗi ngày đều nhìn chằm chằm ta sao?"

     Ngọc Kỳ lạnh lùng nói: " Vậy ngươi liền chạy trốn thử xem. Chỉ là lần sau nếu chạy trốn lại bị bắt, sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi như vậy."

     Trục Nguyệt nói: "Vậy còn muốn thế nào?"

     Ngọc Kỳ phân phó: "Ngọc Tường, ngươi nói cho nàng nghe phép tắc địa lao một chút ."

     Ngọc Tường đáp một tiếng, cất cao giọng nói: "Địa lao đào phạm, lần thứ nhất đánh năm mươi roi, nếu có lần hai, đánh gãy hai chân, nếu có lần ba, xử tử."

     Ngọc Kỳ nói: "Đây là lần thứ nhất ngươi chạy trốn, nếu không phải thấy ngươi có thương tích trên người, hừ."

     Trục Nguyệt nghe, vừa sợ vừa tức giận: "Có thương tích trên người thì sao? Ta chết còn không sợ, còn sợ roi của ngươi hay sao? Ngươi, ngươi nếu hạ được ác tâm, cứ tới đánh đi." Nói đến đây, nước mắt đã lộp bộp rơi xuống.

     Ngọc Kỳ phân phó: "Trông nàng cho thật kỹ." Nói xong xoay người đi ra ngoài. Trục Nguyệt nhìn theo bóng lưng Ngọc Kỳ khóc không thành tiếng.

     Ra khỏi địa lao, Ngọc Lân cùng Ngọc Linh đang đợi. Thấy Ngọc Kỳ, hai người vội tới hành lễ.

     Ngọc Kỳ hỏi: "Thương thế của Chu tổng quản không có gì đáng ngại chứ?"

     Ngọc Lân: " Vâng, đã bôi thuốc băng bó một lần nữa."

     Ngọc Kỳ ừ một tiếng, thuận miệng hỏi: "Sao không thấy Yến Văn và Yến Kiệt?"

     Ngọc Lân cùng Ngọc Linh nhìn nhau, Ngọc Lân nói: " Bởi vì chuyện Trục Nguyệt chạy trốn, Chu tổng quản mười phần tức giận, đã hạ lệnh đem Yến Văn Yến Kiệt xử tử."

     Ngọc Kỳ nhướng mày, "Xử tử?"Ngọc Linh nói: "Vâng. Lúc Chu tổng quản đuổi theo đào phạm, đã mệnh Yến Văn Yến Kiệt đi Hình đường chịu phạt. Sau khi trở về, đã truyền lệnh, mệnh chưởng hình đệ tử trực tiếp xử tử hai người."

     Ngọc Kỳ tim đập thình thịch, nếu bởi vì Trục Nguyệt chạy trốn, hại Yến Văn Yến Kiệt mất mạng, vậy tội lỗi của Trục Nguyệt sẽ càng lớn. Ngẩng đầu nhìn thần sắc Ngọc Lân cùng Ngọc Linh một chút, hỏi: "Yến Văn Yến Kiệt hiện đang ở đâu?"

     Ngọc Linh cười nói: "Liền biết không thể gạt được sư huynh. Ta cùng nhị ca đã đem Yến Văn Yến Kiệt giấu đến nơi an toàn rồi."

     Địa lao Bão Long Sơn Trang chính là tạo thành từ Vạn Niên Hàn Thiết, trừ phi có chìa khoá mở cửa, nếu không cho dù nội lực mạnh hơn nữa, cũng vô pháp phá cửa mà ra. Trong sơn trang lại có trận pháp trùng điệp thiết kế theo Cửu Cung Bát Quái phương vị, người chưa quen thuộc trận pháp căn bản không có cách chạy thoát.

     Yến Văn Yến Kiệt vốn phụng mệnh trông coi Trục Nguyệt. Đêm qua lúc kiểm tra theo thông lệ, Yến Văn bị Trục Nguyệt ảnh hưởng, đem Trục Nguyệt từ trong lao thả ra. Sau đó Yến Kiệt vì trợ giúp ca ca, đưa Trục Nguyệt cùng Hồng Nhi, Lệ Nhi rời khỏi Bão Long Sơn Trang.

     Sáng nay, lúc Chu Kỳ tuần tra, phát hiện Trục Nguyệt bỏ trốn, biết được chính là Yến Văn Yến Kiệt tự thả phạm nhân, phi thường tức giận, bởi vì sốt ruột truy bắt đào phạm, chỉ cho người áp giải Yến Văn Yến Kiệt đi Hình đường.

     Vừa rồi sau khi hồi phủ, không thèm lo băng bó vết thương lần nữa, liền chạy tới Hình đường, tức giận ra lệnh xử tử hai người. Đúng lúc Ngọc Linh phụng mệnh đi thăm Chu Kỳ, vội vàng cầu tình cho hai người. Chu Kỳ nghe Ngọc Linh cầu tình, càng thêm tức giận: "Chuyện của Bão Long Sơn Trang, vốn do thuộc hạ toàn quyền làm chủ, Ngọc Linh thiếu gia không cần quản." Nói xong, lại muốn tự mình động thủ đánh chết hai người bọn họ.

     Yến Văn Yến Kiệt chỉ quỳ ở đó, không dám cầu tình, cũng không dám tránh né.

     Chu Kỳ vừa tức giận vừa thất vọng với hai nghĩa tử kiêm thuộc hạ này. Chỉ hận bọn hắn sao lại phụ lòng mình nhiều năm dạy bảo, lại làm ra loại chuyện tự thả phạm nhân.

     Võ công của Yến Văn Yến Kiệt tuy không phải do Chu Kỳ truyền thụ, nhưng hai đứa bé từ lúc sáu bảy tuổi, đã luôn do Chu Kỳ dạy dỗ, tình phụ tử sâu nặng cũng sớm hình thành.

     Theo Chu Kỳ, nguyên nhân tự thả phạm nhân nhất định là vì mê luyến nhan sắc Trục Nguyệt. Cái này càng không thể tha thứ. Cho dù trong lòng cũng có muôn vàn không nỡ, lại một lòng muốn xử tử hai người, lấy đó làm gương.

     Ngọc Linh đương nhiên không thể trơ mắt nhìn Yến Văn Yến Kiệt chết. Mắt thấy chưởng phong của Chu Kỳ đã đánh đến, Ngọc Linh nhanh như gió điểm huyệt đạo Chu Kỳ. Chu Kỳ vạn lần không nghĩ tới Ngọc Linh dám làm như thế. Yến Văn Yến Kiệt càng là bối rối.

     Yến Văn nhướng mày nói: "Tiểu Linh to gan, ngươi làm cái gì?"

     Ngọc Linh không dám nhìn Yến Văn, lại đối Chu Kỳ xá dài một cái: "Chu tổng quản, thứ cho Ngọc Linh đắc tội. Yến Văn Yến Kiệt tội không đáng chết, hôm nay ngài xử tử bọn hắn, về sau nhất định sẽ hối hận. Ngọc Linh làm càn." Nói dứt lời, thuận tay điểm huyệt đạo Yến Văn Yến Kiệt, một tay một người ôm lên, nghênh ngang rời đi, lưu lại Chu Kỳ bị điểm huyệt không thể động đậy kém chút tức chết ở đó.

     Ngọc Kỳ nghe Ngọc Linh tự thuật thật có chút choáng váng. Hắn nhìn Ngọc Linh đầy mặt ý cười, đang muốn nói chuyện, đã có người cao giọng nói: " Tiểu Vạn thỉnh an sư huynh."

     Một bóng người màu lam nhảy tới, dừng cách Ngọc Kỳ khoảng ba bước, cung kính tiến lên thêm vài bước, hành lễ: "Ngọc Kỳ sư huynh."

     Ngọc Linh kỳ quái hỏi: " Sao ngươi lại ở đây?"

     Tiểu Vạn: "Đương nhiên là đi theo Tiểu Khanh lão đại đến." Chuyển sang đối Ngọc Kỳ khom người nói: "Lão đại đến, hiện đang ở đại sảnh, mời sư huynh nhanh đi qua."

     Ngọc Linh có chút sững sờ, nói: "Tiểu Khanh lão đại tới rồi sao?"

     Tiểu Vạn: "Đúng vậy." Sau đó trầm thống mà nhìn Ngọc Linh nói: "Ngươi thảm."

     Phòng nghị sự Bão Long Sơn Trang. Sảnh không lớn cũng không nhỏ, bố trí thanh tĩnh mà trang nghiêm.

     Tiểu Khanh nở nụ cười nhàn nhạt, ngồi ở chủ vị, đang uống trà. Chu Kỳ ngồi ở vị trí của khách tương bồi. Sắc mặt Chu Kỳ trắng bệch, hiển nhiên là đang áp chế lửa giận.

     Ngọc Kỳ, Ngọc Lân, Ngọc Linh cùng nhau hành lễ. Tiểu Khanh thả xuống chén trà trong tay, thanh âm không nóng không lạnh: "Trừ Ngọc Linh, đều đứng lên đi."

     Đám người Ngọc Kỳ tạ ơn sư huynh, đứng dậy. Chỉ có Ngọc Linh còn quỳ ở đó, trong lòng hô to xui xẻo.

     Ngọc Kỳ khom người nói: " Tiểu Khanh sư huynh." Tiểu Khanh khẽ nói: "Ngươi là muốn giải vây cho Ngọc Linh."

     Ngọc Kỳ đành phải nói: "Tiểu đệ không dám."

    "Ngươi đứng sang một bên."Ngọc Kỳ khom người hành lễ, đứng sang một bên.

     Tiểu Khanh đã hướng Ngọc Linh nói: "Yến Văn Yến Kiệt là đệ tử sơn trang, thưởng phạt bọn hắn, quyền tại tổng quản. Chu tổng quản muốn xử trí đệ tử thế nào, khi nào lại cần đến sự đồng ý của ngươi rồi?"

     Ngọc Linh: "Không cần. Tiểu đệ chỉ là muốn cầu tình cho Yến Văn Yến Kiệt."

     Tiểu Khanh mỉm cười: "Ngươi nếu muốn cầu tình, nên nói rõ đạo lý, sao lại dĩ hạ phạm thượng, dám ra tay với tổng quản?"

    "Tiểu đệ lỗ mãng."

    "Tạ lỗi với Chu tổng quản."

     Ngọc Linh chuyển hướng Chu Kỳ chắp tay nói: "Chu tổng quản, Ngọc Linh vô lễ, ngài chớ để trong lòng."

     Chu Kỳ sợ hãi đứng lên, vội né qua một bên, nói: "Ngọc Linh thiếu gia, xin ngài mau mau đứng lên, đại lễ bực này, Chu mỗ không dám nhận."

     Tiểu Khanh mỉm cười nói: "Chu tổng quản, Ngọc Linh hắn nhỏ tuổi lại nóng ruột tính mạng Yến Văn Yến Kiệt, ra tay quá mức, tuyệt không phải thuần tâm đối ngài bất kính, ngài đừng để trong lòng. Đợi chuyện này qua đi, ta sẽ phạt nặng hắn."

     Chu Kỳ vội khoát tay khom người nói: "Tiểu Khanh thiếu gia, thuộc hạ sao dám. Ngài đừng trách phạt Ngọc Linh thiếu gia."

     Tiểu Khanh đi đến đỡ Chu tổng quản dậy: "Chu tổng quản, Bão Long Sơn Trang chính là môn hộ của Phó gia, Chu tổng quản được sư phụ giao trọng trách quản lý, có thể thấy sư phụ đối với ngài coi trọng. Chúng ta làm đệ tử, sao có thể bất kính với ngài."
     "Thuộc hạ sợ hãi. Thuộc hạ còn có nhiều chỗ chưa chu toàn, không phải tất cả đều là lỗi của Ngọc Linh thiếu gia." Hành động này của Tiểu Khanh, đã cho Chu Kỳ đủ mặt mũi. Chu Kỳ vốn rất tức giận vì đụng phải Ngọc Linh, đang chuẩn bị chào từ giã Phó Long Thành, đơn xin từ chức đều đã viết xong.

     Bên này Chu Kỳ đã kiếm đủ mặt mũi. Tiểu Khanh mới phân phó: "Ngươi đi mang Yến Văn Yến Kiệt đến giao cho Chu tổng quản xử lý."

     Ngọc Linh đáp một tiếng, xoay người ra ngoài.

     Tiểu Khanh để Chu tổng quản cùng Ngọc Kỳ đều ngồi xuống, mới nói với Chu Kỳ: "Chu tổng quản, Yến Văn Yến Kiệt rốt cuộc phạm sai lầm gì, mà muốn xử tử nghiêm trọng như vậy?"

     Nhắc đến chuyện này, Chu Kỳ không khỏi mười phần đau xót, nói: "Đều là thuộc hạ quản giáo không nghiêm, hai nghịch tử này thế mà tự thả tù phạm. Ai! Thuộc hạ thực sự thẹn với lệnh chủ."

     "Tự thả tù phạm?" Tiểu Khanh trầm ngâm nói, "Là thả Trục Nguyệt sao?"

     "Vâng. Thuộc hạ hổ thẹn." Liền đem chuyện Yến Văn Yến Kiệt tự thả Trục Nguyệt, cùng hôm nay nhờ đám người Ngọc Kỳ hỗ trợ bắt  Trục Nguyệt về, từng cái từng cái  bẩm báo một phen.

     Sau đó nói: "Tiểu Khanh thiếu gia. Trục Nguyệt luyện tập Hồng Nhan Mị Tình Kiếm mười phần tà ác, thỉnh ngài bẩm lệnh chủ nhanh chóng phế bỏ võ công Trục Nguyệt, tránh để nàng nguy hại giang hồ."

     Tiểu Khanh cười nói: "Chu tổng quản nói cực phải." Ngọc Kỳ nghe hai người đối thoại, muốn nói lại thôi.

     Tiểu Khanh chuyển đề tài nói: "Chỉ là chuyện của Trục Nguyệt, có liên quan đến võ lâm bí sử, tình hình hiện tại còn chưa rõ, thỉnh Chu tổng quản chiếu cố thêm một thời gian."

     Chu Kỳ đáp tiếng vâng.

     Tiểu Khanh lại cười nói: "Đúng rồi, ta đến đây còn có chuyện khác thỉnh tổng quản hỗ trợ."

     Chu Kỳ nghiêm mặt nói: "Tiểu Khanh thiếu gia khách sáo rồi, có việc gì kính xin cứ phân phó."

     Tiểu Khanh mỉm cười nói: "Việc này ta đã tính toán kỹ, không ngờ trong trang lại xảy ra chuyện, đành phải nghĩ cách khác."

    "Tiểu Khanh thiếu gia, rốt cuộc là chuyện gì? Chẳng lẽ thuộc hạ có chỗ nào sai sót, làm kế hoạch của ngài bị cản trở sao?"

    "Cũng không có gì. Ta vốn định phân phó Yến Văn Yến Kiệt đi làm một số việc, nếu ngươi muốn phạt nặng hai người bọn hắn, ta đành đổi người khác."

     Chu Kỳ nghe Tiểu Khanh nói, không khỏi im lặng. Có thể được Tiểu Khanh phân phó đi làm việc, đối với Yến Văn Yến Kiệt mà nói, không thể nghi ngờ là cơ hội khó có được. Nếu không phải Yến Văn Yến Kiệt phạm phải sai lầm như vậy, Chu Kỳ nghe được tin này, chỉ sợ sẽ vui vẻ nhảy dựng lên.

   Nghĩ đến phụ tử ba người ở bên nhau ngần ấy năm, Chu Kỳ cảm thấy trong lòng đau âm ỉ.

     Ngọc Kỳ hơi chắp tay nói: "Chu tổng quản. Yến Văn Yến Kiệt tất nhiên có sai, nhưng hai người còn chưa tới mười tám tuổi, thật sự tội không đến chết, ngài cho bọn hắn một cơ hội chuộc tội có được không?"
     Tiểu Khanh nghe vậy cười nói: "A, Yến Văn Yến Kiệt còn chưa tròn mười tám tuổi sao?"

     Chu Kỳ: "Vâng." Nguyên lai theo quy củ Phó gia, đệ tử chưa tròn mười tám tuổi, trừ phi phạm vào trọng tội, được Phó Long Thành phê chuẩn, mới có thể xử tử. Chu Kỳ nghĩ đến đây, tâm lý chợt thả lỏng. Hắn vốn trong cơn thịnh nộ mới muốn xử tử hai người, hiện giờ nghĩ đến tình phụ tử, không khỏi mềm lòng.

     "Thuộc hạ sơ suất."

     Tiểu Khanh đã nói tiếp: "Chu tổng quản quá lời. Chu tổng quản công chính nghiêm minh, không làm việc thiên tư, vốn là tấm gương của chúng ta. Yến Văn Yến Kiệt nếu đã có chỗ miễn tránh, thôi thì thay hình phạt khác vậy."

     Chu Kỳ hơi chần chờ nói: "Hai nghịch tử này bị sắc dục mê hoặc, thật khó dung thứ."

     Tiểu Khanh mỉm cười nói: "Bị sắc dục mê hoặc. Ta thấy Yến Văn Yến Kiệt mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng được Chu tổng quản dạy bảo, vẫn luôn rất có phẩm hạnh, trong đó chỉ sợ có ẩn tình khác. Chu tổng quản có từng hỏi qua hai người bọn hắn chưa?"

     Chu Kỳ không khỏi đỏ mặt, nói: "Thuộc hạ sơ ý." Nguyên lai trong lúc Chu Kỳ phẫn nộ, chỉ vẻn vẹn hỏi một câu: "Là các người thả Trục Nguyệt đi?" Yến Văn Yến Kiệt cúi đầu nói "vâng". Chu Kỳ liền cho mỗi người một cái bạt tai, đánh cho hai người lăn trên đất. Sau khi được thuộc hạ khuyên nhủ, mới đi đuổi bắt đào phạm trước, đem hai người nhốt vào hình đường. Sau khi trở về, không nói hai lời, liền muốn xử tử hai người, căn bản chưa cho hai người bất luận cơ hội giải thích nào.

     Bên này, Ngọc Linh đã mang Yến Văn Yến Kiệt đến. Yến Văn Yến Kiệt quỳ trên mặt đất, đầu cũng không dám ngẩng.

     Chu Kỳ đè xuống nộ khí, hỏi: "Hai người các ngươi vì sao muốn tự thả phạm nhân?"

     Yến Văn lúc này mới khẽ nâng lên đầu nói: "Là Tiểu Văn đáng chết, không dám cầu phụ thân khoan dung, chỉ thỉnh phụ thân bỏ qua cho Tiểu Kiệt, hắn từ đầu đến cuối đều là nhận lệnh từ hài nhi."

     Tiểu Khanh mỉm cười, nói: "Yến Văn, ngươi tự mình mở cửa nhà lao, sau đó bị Hồng Nhan Mị Tình Kiếm của Trục Nguyệt chế phục sao?"

     Yến Văn đỏ mặt, lắc đầu nói: "Phụ thân có lệnh, Tiểu Kiệt và hài nhi không được bước vào ngục thất giam giữ Trục Nguyệt, Yến Văn sao dám kháng lệnh."

     Tiểu Khanh: "A, vậy thì thật kỳ lạ. Ngươi đã thừa nhận là ngươi cùng Tiểu Kiệt thả phạm nhân bỏ chạy, cái này phải giải thích thế nào."

     Yến Văn cúi đầu nửa ngày, nói: "Là Tiểu Văn sai. Tiểu Văn không dám tranh luận."

     Yến Kiệt há to miệng, lại không dám lên tiếng.

     Chu Kỳ không khỏi cả giận quát: "Nghịch tử này, ngươi đã phạm vào đại sai, đã không thành thật thừa nhận, còn dám nói chưa từng bước vào địa lao? Chìa khóa cửa nhà lao do ngươi bảo quản, ai có thể cầm đi?"

     Ngọc Kỳ nhìn Yến Văn Yến Kiệt một chút, gật đầu với Tiểu Khanh.

     Tiểu Khanh cười nói: "Ngọc Kỳ, ngươi nói xem, là chuyện gì xảy ra."

    "Cái này tiểu đệ không dám khẳng định, chỉ là đoán được đại khái đã xảy ra chuyện gì."

    "Không sao, ngươi nói thử một chút."

    "Yến Văn tuy không nói dối, nhưng vẫn có chỗ giấu diếm. Chìa khoá dù ở trên người Yến Văn, nhưng lại bị người nào đó nhân cơ hội lấy đi, Yến Văn vì bảo vệ người này, cho nên tự thừa nhận sai lầm. Còn Yến Kiệt thì sao, đương nhiên là vì Yến Văn."

     Yến Văn cùng Yến Kiệt nhìn nhau, đều cúi đầu xuống.

     Tiểu Khanh: "Người này là ai?"

     Ngọc Kỳ: "Nên là Hồng Nhi hoặc Lệ Nhi đi."

     Yến Văn nghe xong, không khỏi dập đầu nói: "Thỉnh Tiểu Khanh lão đại khai ân, Lệ Nhi cũng là bị bức bách."

     Chu Kỳ quát: "Ngươi còn không nói thật."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro