Chương 18: Có ẩn tình khác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm qua Yến Văn và Yến Kiệt tuần tra, Lệ Nhi muốn nói chuyện riêng cùng Yến Văn. Khoảng thời gian này, Lệ Nhi cùng Yến Văn lâu ngày nảy sinh tình cảm, hai người dù chưa thề non hẹn biển, nhưng cũng là tình ý miên man. Yến Kiệt cùng Hồng Nhi đương nhiên cũng nhìn ra.

Lệ Nhi vốn rất ngượng ngùng, tối nay lại mười phần lớn mật, ôm lấy Yến Văn. Yến Văn có chút luống cuống tay chân, lại bởi vì Chu Kỳ huấn thị sâm nghiêm, mọi thứ luôn gò bó theo khuôn phép, không dám tự tiện chút nào.

Lệ Nhi cảm giác được Yến Văn khước từ, bỗng nhiên oa oa khóc lên. Yến Văn vội hỏi nguyên nhân.

Lệ Nhi nức nở nói: "Trục Nguyệt thiếu cung chủ gần đây độc phát càng ngày càng mạnh, đau đớn khó chịu." Chính nàng vốn may mắn được Trục Nguyệt đặc biệt chiếu cố, ở Tỷ Muội Cung, thậm chí trong Y Hồng Viện mới có thể may mắn thoát khỏi các loại tai họa, nhìn Trục Nguyệt chịu khổ như thế, trong lòng thật sự khó chịu, cho nên muốn khẩn cầu Yến Văn hỗ trợ.

Yến Văn nghe Lệ Nhi nói lời như vậy, đầu tiên là rất tức giận: "Ngươi bây giờ đã thoát ly Tỷ Muội Cung, là người của Phó gia, sao có thể nói ra lời không biết nặng nhẹ như thế."

Lệ Nhi nghe Yến Văn răn dạy, oa một tiếng khóc lớn lên. Yến Văn muốn không để ý tới, lại không hạ được ác tâm. Đành phải tới khuyên bảo.

Lệ Nhi ủy khuất nói: "Trục Nguyệt bị nhốt trong địa lao, mỗi ngày chịu đựng nỗi đau độc phát, đã rất đáng thương rồi. Bây giờ muội muội duy nhất lại bị xử tử vì liên lụy, Trục Nguyệt nhất định phải trở về cứu muội muội."

Yến Văn kỳ quái hỏi: "Mấy ngày nay các ngươi cũng không rời khỏi sơn trang nửa bước, những chuyện này làm sao biết được?"

"Đây là quy củ của Tỷ Muội Cung. Nếu cung chúng rời cung mấy tháng không về, thì phải dùng cực hình xử tử thân nhân còn lại trong cung."

Yến Văn vẫn lắc đầu không cho phép. Lệ Nhi nói: "Kỳ thật Trục Nguyệt thiếu cung chủ cũng muốn thoát ly Tỷ Muội Cung, chỉ bởi vì một lòng muốn chờ cơ hội giết chết Nguyễn Linh Linh, mới vẫn luôn ở Tỷ Muội Cung chờ đợi đến bây giờ."


"Những chuyện này ta cũng biết một chút."

"Nguyễn Linh Linh bây giờ đang ở Ngọc Nữ Sơn."

Yến Văn có chút không tin, nói: "Không phải nói Nguyễn Linh Linh đã đi Nam Hải rồi sao? Sao lại ở Ngọc Nữ Sơn? Tin tức này ngươi lại làm thế nào biết được?"

"Là thật. Mấy ngày trước, ngươi có thể phát hiện ở Ngọc Nữ Sơn xuất hiện sương mù màu lam bốc lên không, nhị thiếu cung chủ nói kia là tín hiệu truyền lệnh của Nguyễn Linh Linh."

"Ngọc Nữ Sơn, chẳng lẽ bên trong Ngọc Nữ Sơn thật có sào huyệt bí mật của Tỷ Muội Cung sao?"

"Thân phận ta thấp, loại chuyện này ta cũng không biết. Chẳng qua nhị thiếu cung chủ nói thế, vậy liền sẽ không sai."

"Đã như vậy, ta phải nhanh một chút bẩm báo cho phụ thân biết."

Lệ Nhi vội vàng ngăn lại, nói: "Những chuyện này nhị thiếu cung chủ sẽ không thừa nhận. Huống hồ Nguyễn Linh Linh có ở Ngọc Nữ Sơn hay không còn chưa xác định, cứ để nhị thiếu cung chủ đi xem liền biết."

Yến Văn có chút tức giận nói: "Ngươi vẫn là tìm cớ muốn để ta thả Trục Nguyệt đi đúng không. Loại hành động vi phạm trang quy này, tất bị phạt nặng."

Lệ Nhi nghe, không khỏi lại khóc lên: "Ta sao lại để ngươi làm chuyện trái trang quy. Nhị thiếu cung chủ vốn cũng quyết tâm thoát ly Tỷ Muội Cung, chỉ là bây giờ đại thù đang ở trước mắt, nàng không thể đi báo, phải có bao nhiêu khổ sở a. Huống hồ, nhị thiếu cung chủ thân trúng kịch độc, cũng cần giải dược của Nguyễn Linh Linh mới được."

Yến Văn: "Không bàn đến Nguyễn Linh Linh phải chăng có ở Ngọc Nữ Sơn không, chính là có, Nguyễn Linh Linh vốn là sư phụ của Trục Nguyệt, Trục Nguyệt có thể đánh thắng nàng sao? Chẳng lẽ không phải uổng công nộp mạng. Chuyện này vẫn nên bẩm báo phụ thân mới tốt."

Lệ Nhi bỗng đem một thanh chủy thủ đặt trước ngực, nói: "Ngươi nếu đi, ta lập tức chết trước mặt ngươi."

Yến Văn vội ngăn cản: "Ngươi tội gì phải vậy?"

Lệ Nhi khóc không thành tiếng: "Nhận ân của người, thì phải báo đáp. Nhị thiếu cung chủ cũng không phải chạy trốn thật, nàng chỉ là muốn đi Ngọc Nữ Sơn xác thực Nguyễn Linh Linh phải chăng có ở đó không, rất nhanh liền sẽ trở về, ngươi vì sao không đáp ứng? Chẳng lẽ nhị thiếu cung chủ chịu khổ ngươi không nhìn thấy sao? Ngươi giúp ta lần này đi. Nhị thiếu cung chủ nói, bất luận chuyện có thành hay không, nàng đều sẽ trở về trước khi trời tối."

Yến Văn thở dài một tiếng.

"Ta dùng tính mạng cam đoan với ngươi, nhị thiếu cung chủ nhất định sẽ không gạt ta. Nàng nói sẽ về trước khi mặt trời lặn, vậy nhất định sẽ trở về. Ngươi giúp ta lần này đi."

Trục Nguyệt mỉm cười nhìn về phía Yến Văn Yến Kiệt: "Các người yên tâm, ta không có chạy trốn. Ta chỉ đi Ngọc Nữ Sơn xác thực một sự kiện, chậm nhất buổi tối, nhất định sẽ trở về."

Lệ Nhi, Hồng nhi cùng Trục Nguyệt vừa mới rời đi Bão Long Sơn Trang không lâu. Chu Kỳ liền đi tuần tra buổi sáng theo thông lệ.

Yến Văn Yến Kiệt thấy phụ thân thì cố nén hoảng loạn, làm sao biết Chu Kỳ lại muốn vào địa lao kiểm tra. Chu Kỳ vốn chưa từng đi xem xét địa lao giam giữ Trục Nguyệt. Bởi vì đêm qua nhận được tin báo của Phó gia, hôm nay, Ngọc Kỳ muốn dẫn người tới tiếp quản, cho nên, mới phải đến địa lao xem một chút.

Hai người biết chuyện không giấu diếm được, đành phải bẩm báo Trục Nguyệt đã bỏ trốn. Chu Kỳ rất tức giận, không nói hai lời, sai người giải Yến Văn Yến Kiệt vào hình đường, sau đó hắn dẫn người đuổi theo, vừa vặn gặp được bọn Ngọc Kỳ.

Nghe Yến Văn Yến Kiệt trần thuật, Chu Kỳ mặc dù bởi vì hai người không phải mê luyến mỹ nữ Trục Nguyệt mới phạm vào sai lầm lớn mà cảm thấy trấn an, nhưng không nghĩ đến, tính chất sai lầm lại là giống nhau, vậy mà là vì một nha đầu Lệ Nhi của Tỷ Muội Cung.

Chu Kỳ vừa giận vừa thất vọng, nói: "Yến Văn, xảy ra chuyện lớn như thế, ngươi vậy mà biết chuyện không báo, vì tư tình của bản thân mà tự thả phạm nhân, gia quy Phó gia há có thể dung tha ngươi."

Sau đó đối Tiểu Khanh khom người nói: "Đều là thuộc hạ dạy con không nghiêm, khó mà thoát tội. Thỉnh Tiểu Khanh thiếu gia cho phép ta giết chết nghịch tử này, lại bẩm thỉnh lệnh chủ xử phạt thuộc hạ."

Tiểu Khanh đứng lên nói: "Chu tổng quản, người trẻ tuổi làm việc không biết nặng nhẹ cũng là khó tránh khỏi. Mặc dù hành vi của Yến Văn có vi phạm trang quy, nhưng may mắn được tổng quản ngăn chặn kịp thời, phạm nhân còn chưa trốn thoát. Bây giờ Yến Văn nói ra một manh mối rất trọng yếu, có thể cho phép hắn lấy công chuộc tội không."

Chu tổng quản còn muốn nói nữa, Tiểu Khanh đã mỉm cười, nói: "Chu tổng quản, ta có thể nói với ngài nhiệm vụ lần này của ta khi đến Bão Long Sơn Trang được chưa?"

Thì ra Phó gia nhận được tin tức xác thực, trong Ngọc Nữ Sơn có tổ chức thần bí ẩn tàng, tựa hồ là căn cứ của một tổ chức bí mật nào đó, huấn luyện bồi dưỡng một số lượng lớn cao thủ trẻ tuổi, không biết có ý đồ gì, Phó Long Bích đặc biệt lệnh cho tiểu khanh đến xử lý.

Bởi vì Ngọc Nữ Sơn cách Bão Long Sơn Trang rất gần, từ Bão Long Sơn Trang vượt qua hai ngọn núi chính là Ngọc Nữ Sơn, cách nhau không quá trăm dặm. Nhưng Bão Long Sơn Trang lại chưa từng phát hiện dị thường nơi Ngọc Nữ Sơn.

Tiểu Khanh: "Nếu tin tức Lệ Nhi nói cho Yến Văn là thật, vậy bên trong Ngọc Nữ Sơn nhất định ẩn giấu căn cứ trọng yếu của Tỷ Muội Cung."

Chu Kỳ nghe đến đây, không khỏi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hắn uốn gối quỳ xuống: "Thuộc hạ đáng chết, thuộc hạ đối với chuyện này vậy mà không biết chút nào."

Tiểu Khanh vội nâng hắn dậy: "Chu tổng quản cần gì tự trách. Bão Long Sơn Trang vốn có quy định người không phạm ta, ta không phạm người, Ngọc Nữ Sơn mặc dù cách Bão Long Sơn Trang rất gần, dù sao cũng không phải địa bàn Phó gia, Chu tổng quản không biết cũng là bình thường."

Ngọc Kỳ nhìn Tiểu Khanh, muốn nói lại thôi. Tiểu Khanh nói: "Ngọc Kỳ, ngươi có chuyện gì cứ nói đừng ngại."

"Nếu tiểu đệ nhớ không sai, Ngọc Nữ Sơn dường như thuộc sản nghiệp của Minh gia."

Tiểu Khanh gật nhẹ đầu, đối Chu Kỳ nói: "Yến Văn làm trái trang quy, niệm tình hắn tuổi nhỏ lại vi phạm lần đầu, tử hình liền miễn, đánh gãy một tay coi như trừng phạt đi."

Tiểu Khanh nói đến khách khí, kì thực đã làm chủ xử phạt. Huống hồ phạt đánh gãy tay cũng không thể nói là không nặng. Chu Kỳ sao có thể phản đối nữa, lên tiếng đáp lại, đối Yến Văn nói: "Còn không tạ ơn Tiểu Khanh thiếu gia."

Yến Văn dập đầu nói: "Đa tạ Tiểu Khanh sư huynh."

Tiểu Khanh lại nói: "Về phần Yến Kiệt, Chu tổng quản đánh hắn một trận để hắn nhớ kỹ chuyện này là được." Chu tổng quản lĩnh mệnh, tự mang Yến Văn Yến Kiệt đi hình đường thi phạt.

Nhìn Chu tổng quản đã rời đi, Ngọc Kỳ không khỏi thở dài.

Tiểu Khanh đứng dậy, nói, "Ngọc Kỳ, ngươi cùng ta đi ra ngoài một chút."

Đợi Ngọc Kỳ cùng Tiểu Khanh đi ra ngoài, Tiểu Vạn cùng Ngọc Linh mới ngồi xuống nói chuyện. Ngọc Linh hỏi: "Sao không thấy Tiểu Mạc cùng Tiểu Tỉnh sư huynh."

Tiểu Vạn lấy ra một cái gương tròn, vừa nhìn vừa nói: "Hai người bọn họ đi làm nhiệm vụ."

Ngọc Linh thò tay ra, chiếm lấy tấm gương, hỏi: "Gương này có gì hiếm lạ, ngươi sao lại nhìn không rời mắt a?"

Tiểu Vạn vội đoạt lại: "Ngươi cẩn thận chút, đừng làm hư. Đây không phải tấm gương bình thường."

Ngọc Kỳ hầu bên người Tiểu Khanh, đi vào hậu viên, con đường nhỏ quanh co nối thẳng lên đỉnh núi, hai đỉnh núi dựng đứng, ở giữa có thác nước trắng xoá trút xuống, dòng nước lại không quá xiết, nơi rơi xuống hình thành một đầm nước rộng hơn hai trượng, đầm nước trong vắt, chảy vào khe suối.

Tiểu Khanh: "Nơi này cảnh sắc không tệ, nếu có thể trường cư tại đây, cũng là tiêu diêu khoái hoạt."Quay đầu nhìn Ngọc Kỳ hỏi: "Ngươi đang suy nghĩ gì?"

"Lão đại có kế hoạch gì?"

"À, Ta muốn thả Trục Nguyệt ra ngoài."

Ngọc Kỳ không khỏi chấn động, nói: "Thả nàng ra đi đâu?"

Tiểu Khanh cười nói: "Thả nàng rời khỏi Bão Long Sơn Trang, nàng muốn đi đâu thì đi."

Ngọc Kỳ do dự nói: "Nàng không phải đối thủ của Nguyễn Linh Linh."

"Ngươi lo lắng Nguyễn Linh Linh giết nàng?"

Ngọc Kỳ thở dài một hơi: "Với tính tình của Trục Nguyệt, nàng tất nhiên sẽ đi tìm Nguyễn Linh Linh báo thù. Nhưng võ công của Nguyễn Linh Linh nhất định khó mà đối phó."

Tiểu Khanh cười nhạt nói: "Võ công của Nguyễn Linh Linh cao hơn nhiều so với tưởng tượng của ngươi."

"Chẳng lẽ Tiểu Khanh sư huynh đã thấy qua võ công của Nguyễn Linh Linh?"

Tiểu Khanh nhẹ nhàng nhếch khóe miệng: "Bích Lạc Thập Nhị Cung, tam cung đồng loạt xuất hiện, lại tổn thất quá nửa, Nguyễn Linh Linh vẫn có thể trốn vào Ngọc Nữ Sơn, cơ trí cùng võ công cao ngoài dự liệu a."

Bích Lạc Thập Nhị Cung vốn là một tổ chức sát thủ thần bí trên giang hồ, chỉ cần ngươi có thể lấy ra nổi tiền, ai bọn họ cũng sẽ thay ngươi diệt trừ, thủ đoạn tàn nhẫn, lại cực kỳ thần bí. Nghe đồn chủ nhân Bích Lạc Cung gọi Bích Lạc Thiên, nhưng Bích Lạc Thiên cao thấp mập ốm, họ gì tên gì, ngay cả sát thủ Bích Lạc Cung cũng không biết, bọn hắn đều chỉ phụng Bích Lạc Lệnh làm việc.

Mấy năm qua, Phó gia vẫn luôn trăm phương ngàn kế muốn đánh vào trong đó. Hai năm trước, Phó Long Tinh rốt cục thành công giết chết Bích Lạc Thiên chủ nhân Bích Lạc Thập Nhị Cung. Sau đó, Phó gia đệ tử triển khai thanh tẩy sát thủ của Bích Lạc Thập Nhị Cung, hơn hai trăm sát thủ bị đánh chết hơn phân nửa.

Chỉ có hơn trăm người, bởi vì tuổi còn nhỏ, làm ác không nặng, được giữ lại. Lúc ấy chuyện xử trí những người này, Phó Long Thành rất đau đầu. Những thiếu niên này từ nhỏ đã được huấn luyện nghiêm khắc thành sát thủ, nếu thả bọn họ vào giang hồ, tất sẽ trở thành một cỗ ám lưu cực không an toàn, có lẽ sẽ bị các tổ chức sát thủ khác lợi dụng. Nếu xử tử toàn bộ, lại cảm giác giết chóc quá nặng.

Nơi nào có giang hồ liền sẽ có sát thủ. Hơn nữa giang hồ vốn có quy tắc riêng của nó. Cuối cùng, Phó Long Tinh đề nghị, thay vì để mặc, không bằng khống chế chặt chẽ, giết người đáng chết.

Những sát thủ còn lại này, được Tiểu Khanh tổ chức lại thành bảy nhóm, vẫn thực hiện một số nhiệm vụ ám sát hoặc chém đầu, nhưng được kiểm soát chặt chẽ, mỗi một đơn hàng, đều sẽ điều tra tỉ mỉ, tuyệt đối không lạm sát người vô tội.

Bích Lạc Thập Nhị Cung kỳ thật đã biến thành Bích Lạc Thất Cung, chỉ là vẫn dùng cái tên này.

Chuyện Bích Lạc Thập Nhị Cung đã thay hình đổi dạng, trên giang hồ người biết cũng không nhiều. Nhưng Bích Lạc Thập Nhị Cung tổ chức càng nghiêm ngặt, càng thêm thần bí khó lường.

Tiểu Khanh bây giờ có một thân phận khác, chính là chủ nhân của Bích Lạc thập nhị cung – Bích Lạc Thiên.

Nhưng bí mật này, không có nhiều người biết.

Ngọc Kỳ nhìn thần sắc Tiểu Khanh, không khỏi im lặng. Một lúc lâu sau mới nói: "Lão đại chắc hẳn rất tức giận."

Tiểu Khanh nở nụ cười: "Là rất tức giận."

Tiểu Khanh vung tay lên, một thanh chiết phiến vàng rực xoạch mở ra. Quạt này bằng vàng nguyên chất, được chế tạo mười phần tinh xảo, khép mở linh hoạt, chuôi quạt cũng là vàng nguyên chất, trên mặt quạt khảm từng đoá từng đoá hoa ngọc mai làm từ phỉ thúy cùng ngà voi, sinh động như thật.

Đây là vũ khí của Tiểu Khanh. Chỉ là kim chiết phiến này quá mức phô trương, Tiểu Khanh rất ít khi cầm trên tay, luôn đặt trong tay áo. Nếu như Tiểu Khanh xuất ra binh khí, mọi người đều phải cẩn thận, đây nhất định là thời kì vô cùng đặc biệt.

Ngọc Kỳ thấy quạt xếp của Tiểu Khanh, bất giác giơ tay xoa xoa ót, cười nói: "Lão đại chắc hẳn đã lên kế hoạch xong?"

Tiểu Khanh nhẹ nhàng lắc lắc quạt xếp, thản nhiên nói: "Ta đã thỉnh sư phụ chuẩn tuyệt sát lệnh, giết không tha Nguyễn Linh Linh!"

Trong đầu Ngọc Kỳ bất giác hiện lên hình cảnh cha mẹ chết thảm, chỉ cảm thấy nhiệt huyết dâng lên, không khỏi nắm chặt song quyền, khom người gọi: "Lão đại."

Tiểu Khanh thu lại quạt xếp trong tay, nhìn Ngọc Kỳ nói: "Ngươi có thể chính tay đâm chết kẻ thù chính là tốt nhất." Lại nói: "Nếu Nguyễn Linh Linh chết trong tay Phó gia đệ tử, ngươi cũng không cần tiếc nuối, ta tin tưởng cha mẹ ngươi trên trời có linh thiêng cũng có thể cảm thấy an ủi."

"Vâng. Trong lòng dâng lên một cỗ ấm áp." Từ lúc ở trong địa lao chứng thực thủ phạm giết chết phụ mẫu mình chính là Nguyễn Linh Linh, Ngọc Kỳ thân làm con, không có một khắc nào không muốn tìm Nguyễn Linh Linh báo thù cho phụ mẫu. Nhưng thân là Phó gia đệ tử, hành động không thể tùy tâm sở dục. Dù trong lòng vô hạn lo lắng, nhưng tứ thúc Phó Long Vũ lại lệnh hắn không được hành động thiếu suy nghĩ.

Hóa ra hết thảy mọi chuyện, Phó Long Thành sớm đã an bài.

Trục Nguyệt bị cầm tù trong Bão Long Sơn Trang, người của Tỷ Muội Cung mấy lần xâm nhập, đều không thể đột phá phòng tuyến, bởi vì Phó Long Bích đã lệnh Phó gia thiết huyết tam thập lục kỵ hộ vệ ở sơn trang. Mà việc cầm tù Trục Nguyệt thời gian dài như vậy, ngoại trừ không để Trục Nguyệt tiếp tục ra sức cho Tỷ Muội Cung, tác dụng trọng yếu nhất là dùng nàng làm mồi nhử, dẫn Nguyễn Linh Linh ra.

Nghe nói Nguyễn Linh Linh đã đến Nam Hải, lại không ai biết hành tung của nàng. Nhưng người của Tỷ Muội Cung chắc chắn sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế truyền tin cho nàng. Bởi vì Nguyễn Linh Linh nhất định sẽ không từ bỏ sát thủ Trục Nguyệt hoàn mỹ này.

Sau khi Nguyễn Linh Linh biết Trục Nguyệt bị nhốt, quả thật từ Nam Hải trở về. Nàng vừa trở lại Trung Nguyên, Tiểu Khanh đã lệnh người của Bích Lạc Thập Nhị Cung đi bắt nàng. Không nghĩ đến Nguyễn Linh Linh võ công mưu trí hơn người, liên tục xông qua ba cửa ải, cho đến khi đến phụ cận Bão Long Sơn Trang, mới trốn vào Ngọc Nữ Sơn.

Tin tức này khiến Tiểu Khanh vừa sợ vừa tức. Không nghĩ đến võ công của Nguyễn Linh Linh lại cao như vậy, đồng thời cũng âm thầm bội phục sư phụ mưu tính sâu xa, nếu lúc trước đồng ý cho Ngọc Kỳ cùng Ngọc Lân đi báo thù, hai người nhất định dữ nhiều lành ít, e là báo thù không thành, ngược lại còn mất đi tính mạng.

Bây giờ quả thật chứng thực chuyện Phó Long Thành lo lắng. Phía sau Nguyễn Linh Linh có một cỗ lực lượng cường đại, đó chính là Tỷ Muội Cung. Mặc dù Phó gia dễ như trở bàn tay đánh tan Y Hồng Viện, nhưng thực lực Tỷ Muội Cung đúng là sâu không lường được, đây cũng chính là nguyên nhân Phó Long Thành không cho phép Phó gia đệ tử hành động thiếu suy nghĩ.

Ngọc Kỳ nghe Tiểu Khanh giải thích, trong lòng vô hạn cảm kích cùng khâm phục sư phụ.

"Còn một chuyện nữa. Ngũ thúc nói, lúc ở Y Hồng Viện cùng Trục Nguyệt động thủ, dường như phát hiện nội lực Trục Nguyệt bị quản chế, võ công nguyên bản của Trục Nguyệt tựa hồ còn cao minh hơn rất nhiều."

Ngọc Kỳ nghe vậy, bỗng nhiên giật mình, nói: "Tiểu Khanh lão đại, chẳng lẽ chuyện Trục Nguyệt bị bắt vào Bão Long Sơn Trang, Tỷ Muội Cung cũng là có ý đồ gì khác?"

Tiểu Khanh nhẹ nhàng lắc lắc quạt xếp: "Có khả năng Trục Nguyệt cũng không biết nội lực mình bị quản chế, cái này chỉ sợ đều là mưu kế của Nguyễn Linh Linh."

Nguyễn Linh Linh đã công khai nói ra thân phận của Trục Nguyệt cho nàng biết, xưa nay lại chưa từng lo lắng Trục Nguyệt sẽ làm chuyện bất lợi với Tỷ Muội Cung hoặc phản bội trốn khỏi Tỷ Muội Cung, mà Trục Nguyệt cũng đúng là không có làm như vậy. Lúc ấy sư phụ đã từng hỏi qua nguyên nhân, nhưng Trục Nguyệt lại nói là vì cố kỵ muội muội của mình, bây giờ xem ra, cách nói này rất gượng ép.

Bởi vì muội muội của Trục Nguyệt cũng có địa vị rất cao trong cung. Còn có gì khiến nữ tử khó chịu hơn so với việc bán sắc đây, phần lớn nữ tử không tiếc mạng sống để bảo vệ trong sạch, Trục Nguyệt cùng muội muội chẳng lẽ thật sự là bởi vì sợ chết mới không rời khỏi cung Tỷ Muội Cung sao?

Trục Nguyệt, Trục Nguyệt, ngươi đến cùng đang suy nghĩ cái gì? Ngọc Kỳ phảng phất nhìn thấy khuôn mặt thê lương của Trục Nguyệt, phía trên treo một chút nước mắt, hôm nay lúc bắt Trục Nguyệt, lời của Trục Nguyệt lại vang lên bên tai: "Ngọc Kỳ, ta có nỗi khổ tâm."

Chẳng lẽ Trục Nguyệt thật có nỗi khổ gì sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro