Chương 19: Thất Sát Lệnh Chủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm lạnh như nước. Hỉ Lai Trấn  yên tĩnh như thường ngày. Nơi này tuy gọi là trấn, nhưng người cũng không nhiều, mấy chục hộ gia đình đều mang họ "Tề", nghe nói đều từ cùng một nhánh tổ tiên tản xuống cành lá, người trong trấn ít nhiều đều có chút quan hệ thân thích.

Hỉ Lai Trấn nằm ngay dưới chân Bão Long Sơn. Dọc theo đường lớn mà đi, quanh co một hồi, liền có thể đi thẳng đến đại môn Bão Long sơn trang.

Cư dân Hỉ Lai Trấn làm việc lúc mặt trời mọc và nghỉ ngơi khi mặt trời lặn. Nơi đây luôn yên bình, tĩnh lặng. Của rơi không ai nhặt, đêm ngủ không đóng cửa.

Địa điểm tiêu khiển duy nhất trong trấn là Hỉ Lai trà quán. Trà ở đây nguyên chất mà giá cả lại hợp lý, đôi khi sẽ có tiên sinh kể chuyện điển tích lịch sử hoặc những câu chuyện thú vị trên giang hồ. Thỉnh thoảng còn có các cô nương đàn hát hiến khúc mãi nghệ, chỉ bán nghệ không bán thân.

Vào buổi tối, Hỉ Lai trà quán luôn đóng cửa muộn nhất, tiễn đi vị khách cuối cùng, tiểu nhị Hỉ Nhị đang chuẩn bị đóng cửa, bỗng nhiên cảm giác có gì đó không đúng, trong gió đêm lạnh lẽo, lại có chút hương thơm.

Cằm Hỉ Nhị nửa ngày không khép lại được. Hắn đã mười bảy hoặc mười tám tuổi, mà chưa bao giờ nhìn thấy nhiều cô nương xinh đẹp như vậy. Có khoảng hai mươi, ba mươi hoặc hơn trăm người. Những cô nương này trang điểm lộng lẫy, mặc y phục xanh đỏ rực rỡ. Nhưng tất cả đều có một điểm chung - mỗi người trong tay đều cầm một thanh trường kiếm, dưới ánh trăng lóe ra một chút hàn quang. Nếu không phải những cô nương này trên tay có kiếm, Hỉ Nhị suýt chút nữa đã tưởng họ là tiên nữ trên trời hạ phàm nữa nha.

Trong nháy mắt, những nữ tử này đã tới trước quán trà, các nàng cười hì hì nhìn Hỉ Nhị. Hỉ Nhị bỗng nhiên cảm thấy một cỗ hàn ý lạnh thấu xương. Tuy rằng đã từng mơ ước cảm giác được một đám mỹ nữ vây quanh, nhưng sẽ không nghĩ tới, lúc thật được nhiều mỹ nữ vây quanh như vậy, lại có cảm giác đáng sợ đến thế.

Nếu không phải Hỉ Nhị còn có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của mình, hắn sẽ cho rằng mình bỗng nhiên mất đi thính lực. Bởi vì nhiều nữ nhân như vậy ở cùng một chỗ, cư nhiên lại không phát ra một chút âm thanh nào.

Những nữ tử này càng vây càng gần, càng vây càng nhiều, rất nhiều đôi mắt xinh đẹp đều ở trên người Hỉ Nhị đảo tới đi lui, Hỉ Nhị cảm giác mình dường như đã bị các nàng ăn sống nuốt tươi rất nhiều lần.

Hỉ Nhị nhẹ nhàng ho khan một cái tăng thêm dũng cảm, sau đó nói: "Các vị cô nương, tiểu quán đã đóng cửa..." Lời tiếp theo hắn đã không thể nói nên lời, bởi vì hắn phát hiện, bên trong trà lâu đã chật kín người.

Hỉ Nhị ho khan một lần nữa, nói: "Các vị cô nương đã không để ý tiểu quán đơn sơ, tiểu quán đương nhiên hoan nghênh các vị khách nhân, không biết mọi người muốn uống trà gì?"

Trong phòng vẫn rất yên tĩnh. Hỉ Nhị đột nhiên phát hiện, ngoài phòng, không, là cả trấn đều rất yên tĩnh, hơn nữa còn rất lạnh lẽo. Dường như mình đã trở thành người sống duy nhất ở đây.

Hỉ Nhị đành phải ho khan một cái nữa, còn chưa mở miệng, đã nghe thấy có người cười duyên nói: "Tiểu ca, thân thể ngươi không thoải mái sao?"

Hỉ Nhị nhìn mọi người xung quanh trong phòng, cũng không phát hiện là ai mở miệng, nhưng lại cảm thấy lưng dường như có hơn mười con sâu đang bò, mồ hôi lạnh chảy ra.

Bởi vì, hắn phát hiện, những nữ tử này cư nhiên đều đang cười, cười đoan trang đến thế, nhưng lại một tia thanh tức cũng không có. Hắn muốn tông cửa mà chạy, lại phát hiện tựa hồ có chút không nhúc nhích được.

Hắn mãnh liệt quay đầu lại, trên vai mình quả nhiên có một bàn tay, rất trắng, cơ hồ không có nửa điểm huyết sắc. "Ma", hắn gần như thất thanh kêu lên. Nhưng hắn lại rất nhanh đem tiếng kinh hô nuốt trở về. Bởi vì hắn nhìn thấy một khuôn mặt, đây là khuôn mặt xinh đẹp nhất mà hắn từng thấy trong đời, không có một khuyết điểm nào.

Một nữ tử mặc bạch y, đại khái mười bảy mười tám tuổi, hoặc lớn hơn. Nàng cười, trên người có loại mị hoặc nói không nên lời. "Tiểu ca, ngươi có cảm thấy không khỏe không?" Nàng khẽ nhếch môi, thanh âm êm tai như ra hoàng oanh rời cốc.

Hỉ Nhị vội vàng lắc đầu nói: "Không có, thân thể ta luôn rất khỏe mạnh."

Nữ tử bạch y cười cười, lấy tay vén tóc lên. Mái tóc đen nhánh mượt mà, không có một chút lộn xộn. Nàng cười nói: "Ta tên Tiểu Hoa, tên của chàng là gì?"

Tiểu Hoa, nữ tử xinh đẹp như vậy cư nhiên gọi là Tiểu Hoa. Hỉ Nhị bỗng nhiên cảm thấy cái tên này là cái tên đẹp nhất trên thế giới. Hắn không khỏi nở nụ cười, lá gan cũng lớn hơn rất nhiều. "Tên ta là Hỉ Nhị."

"Hỉ Nhị", Tiểu Hoa nhẹ nhàng lặp lại cái tên này. Nếu vậy Hỉ Tam, Hỉ Tứ ở đâu, có lẽ còn có Hỉ Đại?" Hỉ Nhị lắc đầu nói: "Không có, chỉ có Hỉ Nhị."

"Phải không?" Tiểu Hoa nghiêng đầu nhìn Hỉ Nhị. Hỉ Nhị vội vàng lắc giẻ lau trong tay, nói: "Vâng, cô nương muốn trà gì, ta sẽ đi chuẩn bị."

Tiểu Hoa cười cười, "Sao vậy, ta nhớ ngươi giống từng nói chỗ này đã đóng cửa?"

Hỉ Nhị vội vàng nói: "Vâng, vốn nên đóng cửa. Nhưng các cô nương." Hỉ Nhị không nói tiếp. Bởi vì hắn phát hiện các cô nương vẫn luôn ở trong trà quán đã biến mất.

Ma. Ý niệm này lại dâng lên trong não Hỉ Nhị. Tiểu Hoa tựa hồ nhìn thấu tâm tư của hắn, đặt tay lên vai Hỉ Nhị, nói: "Chúng ta không phải là ma, chúng ta là sát thủ."

Hỉ Nhị có chút không tin, "Sát thủ?" Tiểu Hoa cười nói: "Đúng vậy." Dứt lời, tay lần mò trên người Hỉ Nhị, "Là sát thủ."

"Cô nương đừng đùa." Hỉ Nhị còn chưa nói hết, tay Tiểu Hoa bỗng nhiên nắm chặt cổ Hỉ Nhị, Hỉ Nhị có chút hít thở không thông. Tiểu Hoa vẫn cười nói: "Chúng ta thật sự là sát thủ. Ngươi nếu không tin, bây giờ ta có thể giết chết ngươi."

Hỉ Nhị đương nhiên tin. Tiểu Hoa buông tay ra, nhưng vẫn như cũ dựa vào người Hỉ Nhị. Người từ ngoài cửa nhìn vào không biết, còn nghĩ là một đôi tình nhân thập phần thân mật.

Tiểu Hoa nhéo nhéo cánh tay Hỉ Nhị, "Dáng người ngươi rất được a." Hỉ Nhị dở khóc dở cười, nói: "Vâng, đa tạ cô nương khen ngợi. Ta mỗi ngày đều làm việc, nên là..."

Tiểu Hoa bỗng nhiên dựng thẳng tay đặt lên môi Hỉ Nhị. ngươi biết ta ghét nhất loại người nào trong đời không?"

Hỉ Nhị đành phải theo lời nàng hỏi: "Cô nương ghét loại nào nhất?"

Tiểu Hoa nở nụ cười, đôi môi đỏ hồng nở rộ xinh đẹp như cánh hoa, "Ta hận nhất kẻ nói dối lừa gạt ta, nhất là nam nhân nói dối."

Hỉ Nhị vui vẻ nói: "Ta không giỏi nói dối."

Tiểu Hoa ừ một tiếng, nói: "Đó là tốt nhất. Vậy ngươi nói cho ta biết, mọi người trong thị trấn này đã đi đâu rồi?"

Hỉ Nhị có chút kỳ quái, hỏi: "Người trong trấn không phải đều ngủ ở nhà sao?"

Tiểu Hoa cười khanh khách nói: "Ngủ? Tiểu Diệp, ngươi đến nói cho hắn."

"Vâng", một cô nương mặc hồng y bước ra, Tiểu Diệp rất thích cười, trên mặt có lúm đồng tiền nhỏ, nàng cười nói: "Trấn này có 98 người, 32 con lợn, 102 con vịt, 83 con gà và 16 con chó. Nhưng bây giờ, ngoại trừ tiểu ca ngươi ra, chúng ta không phát hiện trong trấn này còn có gì thở được."

Hỉ Nhị nhíu mày hỏi: "Đều chết rồi sao?"

Tiểu Diệp lắc đầu: "Đã biến mất. Mất tích. Không có xác. Không có máu. Là biến mất."

Hỉ Nhị nhìn Tiểu Diệp, lại nhìn Tiểu Hoa, không khỏi cười nói: "Hai vị cô nương thật biết nói đùa. Ta còn biết trong trấn này ngoài ta ra còn có ít nhất hai người đang thở."

Tiểu Diệp ồ lên một tiếng, ép người tới gần, hỏi: "Ở đâu?"

Hỉ Nhị nhìn Tiểu Diệp cùng Tiểu Hoa, mỉm cười.

Tiểu Diệp nhìn nụ cười vui vẻ của Hỉ Nhị, dậm chân nói với Tiểu Hoa: "Tỷ tỷ, ngươi xem người này thật đáng ghét."

Tiểu Hoa cũng cười tủm tỉm nói: "Rất đáng ghét."

Tiểu Diệp giả bộ hung ác nói: "Tiểu ca ngươi dám trêu chọc tỷ muội chúng ta, là muốn chết sao. Chẳng lẽ, ngươi không biết chúng ta là ai?"

Hỉ nhị thở dài nói: "Biết. Cô nương này từng nói qua các người dường như sát thủ."

Tiểu Diệp nhìn Hỉ Nhị, nói: "Ngươi không tin sao?"

Hỉ Nhị lắc đầu nói: "Nữ tử trẻ tuổi mỹ lệ như cô nương, sao có thể là sát thủ?"

Tiểu Diệp che miệng khẽ cười một cái: "Ngươi không chỉ trông đáng yêu, nói chuyện cũng khiến người ta thích như vậy."

Hỉ Nhị nghe Tiểu Diệp nói hắn đáng yêu, không khỏi cười khổ một cái.

Tiểu Diệp đã rút kiếm trong tay ra, chỉa về phía cổ Hỉ Nhị, lạnh lùng nói: "Chúng ta chính là sát thủ, hơn nữa còn là sát thủ máu lạnh của Bích Lạc thập nhị cung, sợ rồi sao."

Hỉ Nhị Cố nén cười: "Bích Lạc thập nhị cung?"

Tay Tiểu Hoa run lên, trường kiếm cũng chỉ về trước ngực Hỉ Nhị, nhưng vẫn nũng nịu nói: "Không sai, chúng ta chính là người của Bích Lạc thập nhị cung, sát thủ Tử Vi cung - Tiểu Hoa."

Tiểu Diệp ngẩng đầu lên: "Sát thủ Tử Vi cung - Tiểu Diệp, thế nào."

Hỉ Nhị thở dài nói: "Thì ra quả thật là sát thủ, thất kính."

Tiểu Diệp nhìn Tiểu Hoa, hỏi: "Làm sao bây giờ? Phải giết hắn sao?l

Tiểu Hoa cười nói: "Thì sao, ngươi không nỡ?"

Tiểu Diệp vậy mà đỏ mặt lên, mắng: "Tỷ tỷ nói lung tung, ta thì có cái gì không nỡ. Ta sẽ giết hắn."

Nói dứt lời, trường kiếm trong tay vung lên, đâm thẳng tới.

Hỉ Nhị khẽ động, bỗng từ dưới sự khống chế của hai vị cô nương dễ dàng thoát thân. Tiểu Hoa và Tiểu Diệp không khỏi có chút kinh ngạc.

Tiểu Hoa cười nói: "Xem ra tỷ muội chúng ta đã nhìn nhầm, thân thủ của các hạ không tệ nha."

Tiểu Diệp cũng cười nói: "Vóc người tốt, võ công cũng tốt, bây giờ ta còn thật sự có chút không nỡ giết ngươi nữa nha."

Hỉ Nhị mỉm cười, "Ta chưa từng nói ta không biết võ."

Đôi mắt Tiểu Hoa đảo quanh một cái, nói: "Vậy ngươi chắc hẳn không gọi là Hỉ Nhị. Xem ra ngươi đã lừa gạt ta."

Hỉ Nhị thở dài: "Cô nương chắc hẳn cũng không gọi Tiểu Hoa."

Tiểu Diệp cười cười: "Ta gọi là Tiểu Hoa. Ngươi tên gì?"

Hỉ Nhị xoay tay một cái, một lệnh bài hình tròn xuất hiện, "Ta là chủ nhân của lệnh này."

Tiểu Hoa và Tiểu Diệp đồng thời kinh hô một tiếng, trên lệnh bài đen nhánh không biết do vật gì chế thành kia có hai chữ đỏ như máu: "Thất Sát!"

Tiểu Hoa: "Ngươi là Thất Sát Lệnh Chủ?"

Hỉ Nhị cũng không thu hồi lệnh bài, thản nhiên nói: "Hai vị nhìn xem lệnh bài này có phải thật không?"

Tiểu Hoa và Tiểu Diệp liếc nhau, đồng thời cúi người hành lễ: "Thuộc hạ tham kiến Thất Sát Lệnh Chủ."

Hỉ Nhị đem lệnh bài thu hồi, nói: "Xem ra các ngươi đã nhận lệnh chủ như ta."

Tiểu Hoa cung kính nói: "Vâng. Thất Sát Lệnh này sẽ không giả."

"Tốt. Các ngươi đứng lên đi."

Tiểu Hoa và Tiểu Diệp đáp một tiếng, đứng dậy. Tiểu Hoa: "Không biết lệnh chủ có nhiệm vụ gì ở đây?"

"Lời này là lời ngươi nên hỏi sao?"

Tiểu Hoa vội khom người nói: "Vâng, thuộc hạ sơ suất. Thuộc hạ chỉ là hiếu kỳ."

Hỉ Nhị mỉm cười, nói: "Cung chủ  của các ngươi đến rồi sao?"

Tiểu Hoa nghe xong, hơi ngẩn ra, mới trả lời: "Chúng thuộc hạ phúc cạn, còn chưa từng thấy qua dung nhan thật của cung chủ. Lần hành động này, chính là Hồng Loan tỷ tỷ truyền lệnh."

Hỷ Nhị à một cái, hỏi:"Những nữ tử vừa rồi là ai?"

Tiểu Hoa do dự một chút, nói: "Là người của Tỷ Muội Cung."

"Người của Tỷ Muội Cung? Tử Vi Cung vì sao lại đi cùng người trong Tỷ Muội Cung."

"Ta và Tiểu Diệp chỉ là phụng mệnh hành sự, những thứ khác cũng không rõ ràng."

"Các ngươi đến trấn này, muốn làm gì?"

Tiểu Hoa: "Không biết. Chúng ta chỉ là phụng lệnh của Hồng Loan tỷ tỷ, ngụy trang thành cung nhân Tỷ Muội Cung, cùng các nàng đến Hỉ Lai trấn, về phần muốn làm cái gì, phải chờ mệnh lệnh tiếp theo. Không nghĩ đến sẽ gặp ngài ở đây."

Hỉ Nhị không nói gì nữa, lại đối ngoài cửa khẽ cau mày: "Cô nương là ai?"

Ngoài cửa có người nhẹ nhàng cười nói: "Không hổ là Thất Sát Lệnh Chủ của Thập Nhị Cung, ta cẩn thận như vậy, vẫn là bị phát hiện."

Theo lời nói, một nữ tử mỹ lệ mặc cung trang nhẹ nhàng bay vào. Nữ tử này mang một thân hồng sa, trên mặt từ hai mắt trở xuống cũng được che bởi một bức hồng sa. Chỉ lộ ra hai con mắt và đôi lông mày cong cong tinh tế, cùng cái trán trơn bóng trắng như tuyết.

Tuy rằng chỗ mà nữ tử để lộ ra không nhiều lắm, nhưng lại cho người ta cảm giác nàng chính là là một đại mỹ nhân.

Nàng nhẹ nhàng bay tới, đứng trước người Hỉ Nhị, vén áo thi lễ: "Tiểu nữ Chu Tước, là tổng quản Bắc Tứ Cung của Tỷ Muội Cung."

Hỉ Nhị ôm quyền đáp lễ: "Chu cô nương."

Chu Tước khẽ cười nói: "Ngươi cái người này thật là. Mọi người đều nói tên cho ngươi, ngươi sao còn keo kiệt không chỉ giáo. A, nếu như ngươi còn nói gọi là Hỉ Nhị, liền không nói cũng được."

Hỉ Nhị mỉm cười, nói: "Chu cô nương rất biết nói chuyện. Tại hạ Phó Tiểu Mạc."

Chu Tước hơi sửng sốt một chút: "Phó Tiểu Mạc? Ngươi họ Phó?"

Tiểu Mạc cười nói: "Thế nào?"

Chu Tước cười khanh khách: "Người của Phó gia Hồ Đại Minh lại là Thất Sát Lệnh Chủ của Bích Lạc thập nhị cung, thật là tin tức lớn."

Tiểu Mạc chờ nàng cười xong. Mới thản nhiên hỏi: "Kẻ dùng trọng kim thỉnh sát thủ thất sát cung tru sát chín mươi tám mạng người ở Hỉ Lai trấn chẳng lẽ là cô nương?"

Chu Tước ừ một tiếng, cười nói: "Không sai. Không chỉ người, phàm là thứ còn thở, gà chó không tha." Lời nói độc ác như vậy, từ trong miệng nàng thốt ra, giống như chỉ là đàm luận chuyện muốn đi đâu ăn cơm thoải mái như vậy.

Tiểu Mạc thở dài: "Cô nương thật tàn nhẫn."

Chu Tước cười nói: "Ta chỉ là tâm địa tàn nhẫn một chút, nhưng không bằng bích lạc thập nhị cung các ngươi ra tay tàn nhẫn. Không chỉ giết sạch người và súc vật nơi này, mà ngay cả thi thể cùng huyết tinh cũng không thấy một điểm, thật sự là rất chuyên nghiệp, làm cho người ta bội phục."

Tiểu Mạc kỳ quái hỏi: Cô nương sao lại nói lời này?"

"Ta đã sai người cẩn thận điều tra. Hiện tại trấn này trống không không một bóng người, ngay cả gà chó cũng không thấy một con, tự nhiên là do các ngươi đã xử lý sạch sẽ."

Tiểu Mạc: "Có lẽ người ở đây biết tin, đều đã chạy trốn."

Chu Tước cười nói: "Phó Lệnh chủ thật biết nói đùa. Người của chúng ta đã thiết lập bình chướng ở trăm dặm ngoài trấn, đừng nói là người, cho dù là chim bay cũng đừng hòng trốn thoát một con. Có điều, những cái này tựa hồ cũng không dùng đến, các người xử lý rất sạch sẽ. Một trăm vạn lượng ngân phiếu này cũng thật đáng giá."

Tiểu Mạc thở dài: "Đa tạ Chu cô nương khen ngợi. Chẳng qua, tại hạ lấy làm thẹn."

"Làm sao?"

"Tại hạ bất quá chỉ tới trước một bước so với các cô nương. Khi đến đây, nơi này đã là cái dạng này."

Chu Tước nhìn Tiểu Mạc, bỗng nhiên cười nói: "Nam tử hán đại trượng phu, làm thì làm, còn chối cái gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro