Chương 20: Nhĩ ngu ngã trá*

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Nhĩ ngu ngã trá: Ngươi dối ta gạt

Tiểu Mạc còn chưa mở miệng, Chu Tước đã nói: "Đúng rồi, ngươi nhất định là sợ hành động của mình bị tôn trưởng biết được, chỉ sợ ngươi cũng chỉ có một con đường chết."

Tiểu Mạc thở dài nói: "Tại hạ nếu thật làm ra những loại chuyện này, chỉ sợ tôn trưởng tại hạ cũng sẽ không biết."

Con ngươi Chu Tước vừa chuyển, bỗng nhiên lui ra sau một bước, nói: "Thế nào, ngươi tính toán giết chúng ta diệt khẩu sao?"

"Chu cô nương nếu đã biết Phó gia Hồ Đại Minh, thì cũng biết loại chuyện này nếu truyền ra ngoài, tại hạ tất khó có thể sống sót, nhưng tại hạ còn chưa muốn chết, cho nên đành phải..."

Chu Tước cười khanh khách: "Thân phận của Lệnh chủ Bích Lạc Thập Nhị Cung luôn thần bí. Ta còn buồn bực vì sao ngươi lại tự thừa nhận mình là Thất Sát Lệnh Chủ, có lẽ đã sớm tính toán chuẩn bị diệt khẩu."

Tiểu Mạc từ chối cho ý kiến, khẽ gật đầu.

Tiểu Hoa và Tiểu Diệp vội khom người nói: "Loại chuyện này không cần lệnh chủ tự mình động thủ, thỉnh để thuộc hạ đi trước cống hiến sức lực."

Chu Tước thấy vậy, chậc chậc nói: "Hai vị thuộc hạ này của ngươi thật đúng là chân thành. Có điều, các người dường như quên mất, hiện giờ trên cái trấn này đều là người của Tỷ Muội Cung ta." Dứt lời, liền huýt sáo, hướng ngoài cửa bỏ chạy.

Tiểu Mạc còn chưa ra tay. Trường kiếm trong tay Tiểu Hoa lắc một cái, đuổi theo. Tiểu Diệp cũng vội vàng đuổi theo.

Dưới ánh trăng, Tiểu Hoa cùng Tiểu Diệp tay múa trường kiếm, cùng Chu Tước chiến thành một đoàn. Tiểu Mạc nghe thấy tiếng quát tháo đánh nhau ngoài cửa, lắc đầu nở nụ cười, cũng cất bước đi ra.

Trên đường tuy rằng chỉ nghe thấy tiếng đánh nhau của ba nữ nhân, nhưng người lại không ít. Những mỹ nữ sát thủ của Tỷ Muội Cung như u linh vô thanh vô tức đứng trong ánh trăng.

Ánh mắt Tiểu Mạc lười biếng xuyên qua ba người trong sân, dừng trên mái hiên. Nơi đó có bốn năm nữ tử cầm trường kiếm đang đứng, cùng những nữ tử khác tựa hồ cũng không khác nhau. Nhưng Tiểu Mạc vẫn nhẹ nhàng liếc mắt một cái.

Chỉ nghe a một tiếng, chân Tiểu Diệp trúng một kiếm, máu chảy ồ ạt. Tiểu Diệp lảo đảo một chút, đứng vững thân hình, lại vung kiếm đánh tới.

Tiểu Mạc thầm thở dài. Đây chính là sát thủ, đối với mục tiêu không chết không ngừng. Ai có thể nghĩ đến những nữ hài tử trẻ tuổi nhìn xinh đẹp như vậy, lại là nữ ma đầu đua nhau giết người không chớp mắt đây.

Tiểu Mạc cất giọng nói: "Tiểu Diệp, ngươi lui xuống."

Tiểu Diệp đáp một tiếng, lui xuống, mồ hôi lạnh trên đầu liên tục đổ xuống, e là bị thương không nhẹ. Lại không kịp băng bó, đến trước người Tiểu Mạc khom người nói: "Thuộc hạ vô năng, nguyện lĩnh trách phạt của lệnh chủ."

"Không sao, ngươi băng bó vết thương, nghỉ ngơi một chút đi."

Tiểu Diệp nghe khẩu khí dịu dàng của Tiểu Mạc thì cảm thấy rất lạ, sửng sốt một chút, đáp lại, đi sang một bên, đơn giản xử lý vết thương, hết sức chăm chú nhìn về giữa sân.

Tiểu Mạc thấy có chút kỳ quái. Võ công của Tiểu Hoa tuy rằng không kém, nhưng vẫn thua Chu Tước một bậc. Tiểu Hoa kiếm kiếm sắc bén, tựa hồ muốn đẩy Chu Tước vào chỗ chết, mà Chu Tước dường như lại kiếm hạ lưu tình.

Trong bầu trời đêm bỗng nhiên truyền đến một tiếng thét dài trong trẻo. Vẻ mặt Tiểu Hoa biến sắc, trong lúc ngẩn người, Chu Tước đã đắc thủ một chiêu, đá Tiểu Hoa xuống đất, trường kiếm trong tay điểm về phía cổ họng Tiểu Hoa.

Tiểu Hoa hơi ưỡn người, cũng không dám động đậy.

Lúc này, Tiểu Mạc không ra tay cũng không được. Tiểu Mạc âm thầm thở dài, nói: "Chu cô nương thân thủ quả nhiên bất phàm, tại hạ cũng muốn lĩnh giáo."

Trường kiếm trong tay Chu Tước vừa thu lại, cười cười: "Được, để ta lĩnh giáo bản lĩnh của Thất Sát Lệnh Chủ một chút."

Tiểu Hoa mượn cơ hội bò dậy, đi tới bên cạnh Tiểu Diệp, trên khuôn mặt xinh đẹp không có bất kỳ biểu tình gì.

Tiểu Mạc thở dài: "Cô nương ở trước mặt nhiều người như vậy vạch trần thân phận tại hạ, là muốn bức bách tại hạ đại khai sát giới sao?"

Chu Tước khẽ nói: : "Tỷ Muội Cung vốn không đội trời chung cùng Phó gia ngươi. Bất luận ngươi chết trong tay chúng ta hay Phó gia quy pháp, đối với Tỷ Muội Cung ta mà nói, đều là thiên đại hảo sự."

"Xem ra Chu cô nương rất hy vọng nhìn thấy tại hạ chết đi."

Trường kiếm Chu Tước thu lại, cười nói, "Cũng không phải như vậy. Nếu ngươi chịu phản Phó gia, quy thuận Tỷ Muội Cung ta, ngươi không chỉ có thể tiếp tục làm thất sát lệnh chủ của ngươi, Tỷ Muội Cung ta còn có thể xuất lực trợ giúp ngươi, ngươi cân nhắc đi."

"Tiếp tục làm Thất Sát Lệnh Chủ của ta? Tỷ Muội Cung muốn thống nhất giang hồ, diệt trừ đối lập, chẳng lẽ sẽ dung hạ được Bích Lạc Thập Nhị Cung chúng ta sao?"

"Ngươi cũng nói là diệt trừ đối lập. Nếu Thất Sát Cung ngươi quy thuận Tỷ Muội Cung ta, vậy chính là người mình."

Tiểu Mạc ồ một tiếng.

Chu Tước tiếp tục nói: "Bích Lạc Thập Nhị Cung các ngươi quy pháp sâm nghiêm, tuy rằng làm cho không ít nhân sĩ giang hồ nghe đến liền biến sắc, nhưng dù sao cũng chỉ là tổ chức ám sát, nói một câu ngươi không thích nghe, chính là khó lên đại nhã chi đường, chỉ sợ Phó lệnh chủ ngươi dù kiếm được rất nhiều bạc, cũng chỉ có thể giấu ở nơi bí mật dùng tay đếm cho đã ghiền."

"Thế nhưng, nếu các ngươi quy thuận Tỷ Muội Cung ta, liền có thể đường đường chính chính đứng trên giang hồ, rượu ngon mỹ nữ hưởng dụng không hết, chân chính hưởng thụ được khoái hoạt do tiền tài mang đến! Còn có hậu thuẫn cường đại của tỷ muội ta duy trì, không cần lo lắng nhân sĩ danh môn chính phái gì đó vây quét, một mũi tên trúng mấy con chim nha."

Tiểu Mạc cười nói: "Nghe rất có lý."

"Loại chỗ tốt rõ ràng như này, người thông minh như Phó Lệnh Chủ chẳng lẽ nhìn không ra sao?"

Tiểu Mạc mỉm cười, "Tài ăn nói của Chu cô nương quả là rất tuyệt diệu, bất quá người của Bích Lạc Thập Nhị Cung ta đều rất trung thành với Bích Lạc Thiên đại nhân."

Chu Tước lắc lắc ngón trỏ, nói: "Vậy thì chưa chắc nha."

"A, chẳng lẽ, Thập Nhị Cung ta thật có phản loạn sao?"

Chu Tước cười nói: "Phó Lệnh chủ là đang cố gạt ta sao? Ta không thể nói với ngươi. Nhưng Phó Lệnh Chủ ngươi nghĩ thế nào, có thể nói cho ta biết không?"

"Chu cô nương, tại hạ lĩnh giáo." Dứt lời, nhấc tay ôm quyền, làm động tác mời.

Chu Tước liền thu lại tươi cười, oán hận nói: "Bổn cô nương hảo tâm hảo ý nói nửa ngày, ngươi cư nhiên nghe không vào, vậy đừng trách ta không khách khí." Nói xong, trường kiếm đâm thẳng đến ngực Tiểu Mạc.

Thân hình Tiểu Mạc chợt lóe, tránh đi, dưới chân lại nhoáng lên một cái, cơ hồ trượt ngã. Chu Tước không khỏi cười nói: "Nghe nói Thất Sát Lệnh Chủ võ công cao cường, bây giờ xem ra lời đồn không bằng gặp mặt."

Tiểu Mạc nhíu mày nói: "Ngươi dùng độc!"

Chu Tước gia tăng thế công, lại dùng ánh mắt vô tội nói: "Chỉ cần có thể đánh bại ngươi, dùng võ công dùng độc hay là dùng kế, ta đều không tiếc thử, bất quá, độc bây giờ ngươi trúng thật sự không phải là ta hạ, ta còn chưa kịp dùng a." Dứt lời, bỗng giơ tay trái lên.

Tay phải Tiểu Mạc vươn ra, bắt lấy tay trái Chu Tước, mặc dù bắt được, nhưng một chút lực đạo cũng không có, Chu Tước đã giơ lên chân phải, đá Tiểu Mạc bay ra ngoài, ầm ầm mấy tiếng, dừng ở trước mặt Tiểu Hoa Tiểu Diệp.

Tiểu Diệp vội vàng bảo hộ trước người Tiểu Mạc, kinh hãi hỏi: "Lệnh chủ, ngài thế nào rồi?"

Tiểu Mạc cười khổ đứng lên, lau vết máu bên miệng nói: "Không sao. Chỉ là ta đại khái trúng một loại độc dược tán công, hiện giờ nội lực hoàn toàn mất đi, không còn một tia khí lực."

Tiểu Hoa có chút do dự, nhưng vẫn cùng Tiểu Diệp một trái một phải bảo hộ trước người Tiểu Mạc.

Tiểu Diệp cắn răng nói: "Chúng ta xông ra ngoài."

Chu Tước không thèm để ý chút nào, khẽ vung tay lên, hơn mười nữ sát thủ ở tứ phía lập tức vây quanh, mũi kiếm hướng vào trong, vây lấy ba người Tiểu Mạc.

Chu Tước ung dung nói: "Xông ra? Đúng là nói chuyện viển vông. Các người cùng nhau chết ở đây ngược lại còn có khả năng. Không bằng ta đại phát thiện tâm, đem các ngươi chém thành một đống thịt vụn, các ngươi ngược lại có thể sống chết cùng nhau." Nói xong, nhẹ nhàng nở nụ cười.

Nữ nhân này thật kỳ quái, nói chuyện máu tanh kinh tởm như vậy, ngữ khí vẫn ngây thơ nhẹ nhàng. Tiểu Mạc muốn mắng nàng vài câu, cũng không mở miệng được.

Tiểu Diệp lại có thể. Tiểu Diệp mắng: "Nữ nhân đáng chết không biết xấu hổ này, ta làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi."

Chu Tước hừ một tiếng, "Chết đến nơi còn cứng miệng." Vung tay lên, hơn mười kiếm thủ gào thét mà lên. Tiểu Diệp vốn bị thương, Tiểu Mạc tuy thân pháp linh hoạt nhưng không có nội lực, toàn bộ đều dựa vào Tiểu Hoa cố gắng chống đỡ. Không lâu sau, Tiểu Diệp lại trúng hai kiếm, Tiểu Hoa cũng trúng hai kiếm, đều mất đi năng lực tái chiến. Bị chúng kiếm thủ dùng kiếm áp chế.

Chu Tước tách đám người ra, nhìn ba người, cười nói: "Người là dao thớt, ta là thịt cá. Tư vị này thế nào?"

Tiểu Mạc mỉm cười. Lúc này, hắn còn có thể cười nổi.

Chu Tước hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: "Ngươi đến bây giờ còn cười được? Ngươi là đoán được ta sẽ không giết ngươi ngay sao?"

Tiểu Mạc cười, "Đương nhiên."

Chu Tước vuốt lại tóc, nói: "Không sai. Vị Thất Sát Lệnh Chủ này giữ lại còn có chút giá trị lợi dụng, ta tự nhiên sẽ để ngươi sống thêm một thời gian."

Chu Tước vung tay lên, hai mỹ nữ đi tới, kéo Tiểu Mặc sang một bên. Chu Tước xoay người rời đi, nhẹ giọng nói: "Chém hai nha đầu này cho ta."

Tiểu Hoa vội vàng hét lên một tiếng, "Chờ đã."

Chu Tước đầu cũng không xoay lại, nói: "Thế nào, ngươi ngại chết như vậy quá dễ dàng sao? Ta còn có rất nhiều loại tử pháp khiến ngươi đến âm tào địa phủ cũng không quên được, ngươi muốn thử không."

Tiểu Diệp cắn răng nói: "Ngươi muốn giết thì giết, không cần nói nhảm."

Chu Tước xoay người lại, nói: "Sát thủ Tử Vi Cung, quả thật có chút can đảm. Bất quá thân phận các ngươi thấp kém, giữ lại đối với ta thật sự không có tác dụng gì lớn." Vung tay lên, một chữ "giết" lại muốn ra khỏi miệng.

"Chờ đã, chờ đã." Tiểu Hoa bỗng nhiên lật tay, lấy ra một khối lệnh bài đen nhánh, hình dạng cùng kết cấu giống hệt cái mà Tiểu Mạc lấy ra, chỉ là trên đó khắc hai chữ đỏ như máu: "Tử Vi".

Tiểu Diệp kinh ngạc kêu lên: "Tử Vi lệnh?"

Chu Tước ồ một tiếng, nói: "Ngươi là Tử Vi lệnh chủ?"

Tiểu Hoa thu lại lệnh bài, cười nói: "Ta tuy không phải Tử Vi lệnh chủ, nhưng ta là người duy nhất biết nàng ở đâu."

Chu Tước nhìn Tiểu Hoa, nói: "Thú vị. Ngươi nếu đã biết Tử Vi lệnh chủ ở đâu, đương nhiên cũng biết Tử Vi Cung đã đầu quân cho Tỷ Muội Cung ta, vì sao còn giúp Thất Sát Cung đối nghịch với chúng ta? Chẳng lẽ, các ngươi không phải thật lòng đầu hàng sao?"

Tiểu Mạc xen vào: "Bích Lạc Thiên đại nhân đã sớm hoài nghi trong Thập Nhị Cung có kẻ phản loạn, thì ra lại là Tử Vi Cung."

Bích Lạc Thập Nhị cung Tử Vi Cung là nhánh duy nhất trong Thập Nhị Cung hoàn toàn do nữ sát thủ tạo thành, ngoại trừ Tử Vi lệnh chủ, còn có truyền lệnh quan Hồng Loan, Thiên Hỉ, cùng mười sáu nữ sát thủ.

Tiểu Diệp không tin nói: "Thất sát đại nhân, ngài không nên tin lời khiêu khích của địch nhân, đệ tử Tử Vi Cung luôn trung thành với Bích Lạc Thiên đại nhân nhất, sao có thể phản loạn? Tiểu Hoa tỷ tỷ, ngươi lấy Tử Vi lệnh từ đâu ra?"

Tiểu Hoa cũng lấy tay vuốt lại tóc, nói: "Chu Tước tổng quản, Tử Vi Cung có người muốn đầu nhập vào Tỷ Muội Cung, đáng tiếc, người đó không phải là Tử Vi lệnh chủ."

Chu Tước a một tiếng, nhìn về phía Tiểu Hoa. Tiểu Hoa nhìn Tiểu Mạc và Tiểu Diệp, nói: "Bích Lạc Thập Nhị Cung luôn nhận lệnh không nhận người. Lệnh bài này nằm trong tay ai, người đó chính là lệnh chủ."

Tiểu Mạc cười nói: "Tuy rằng lệnh bài là chết, người là sống, nhưng chỉ có lệnh chủ chân chính mới hiểu được phương pháp mở ra lệnh bài, mới có thể nhìn thấy danh sách sát thủ giấu trong lệnh bài. Nếu không phải lệnh chủ nhậm chức truyền thừa, hoặc được Bích Lạc Thiên đại nhân chỉ thị, cho dù lấy được lệnh bài chẳng qua cũng chỉ là một khối đồng vụn."

Chu Tước cười nói: "Không sai. Ta thiếu chút nữa bị nha đầu ngươi lừa. Ngươi chết vẫn phải chết, nhưng lệnh bài này ta sẽ nghiên cứu chút. Không biết chừng ta cũng có thể làm Tử Vi lệnh chủ."

Tiểu Hoa biến sắc, "Ngươi thật sự muốn giết ta?"

Chu Tước ừ một tiếng. Vung tay lên. Tiểu Hoa bỗng nhiên nở nụ cười, giơ tay lên, một khối lệnh bài khác xuất hiện, quát: "Tuần sát của Tỷ Muội Cung ở đây, kẻ nào dám động?"

Dưới ánh trăng, có thể thấy rõ tấm lệnh bài đồng trong tay Tiểu Hoa, phía trên có một chữ "lệnh" thật lớn, ở giữa còn có hai chữ, bên cạnh khắc bóng lưng của một mỹ nữ. Tuy rằng là bóng lưng, nhưng lại khắc được có thần như thế, yểu điệu động lòng người, khiến cho người ta sinh ra ý nghĩ kỳ quái.

Chu Tước hơi sửng sốt một chút, vẫn khom người hành lễ: "Chu Tước tham kiến tuần sát nhị đại nhân. Đệ tử Tỷ Muội Cung xung quanh cũng cùng hành lễ.

Tiểu Hoa mỉm cười, nói: "Chu tổng quản, lệnh bài này có thể là giả không?"

Lệnh bài của Tỷ Muội Cung đương nhiên không thể giả được, cũng sẽ không thể bị người khác đoạt đi. Bởi vì mỗi khối lệnh bài đều có liên quan mật thiết đến tính mạng người cầm lệnh, nếu cách xa người cầm lệnh hơn mười bước, liền sẽ lệnh hủy người vong.

Tiểu Mạc nghe xong, thầm than: "Lệnh bài của Tỷ Muội Cung thật tân tiến."

Tiểu Hoa bỗng chỉ vào Chu Tước, nói: "Vây lại cho ta." Sát thủ Tỷ Muội Cung ở chung quanh có chút sững sờ. Tiểu Hoa cất cao giọng quát: "Thế nào, các ngươi dám chống lệnh sao? Chẳng lẽ đã quên cung quy? Vây lại!"

Chu Tước mỉm cười. Lập tức có hơn mười kiếm thủ vây quanh Chu Tước. Tình thế trong sân bị lật ngược, Tiểu Diệp choáng váng. Tiểu Mạc cũng có chút bối rối.

Tiểu Hoa hừ một tiếng: "Cung chủ đã sớm hoài nghi Chu tổng quản bất trung với Tỷ Muội Cung, xem ra quả thật là như thế. ngươi lấy mạng che xuống, ta ngược lại muốn xem ngươi là ai."

Chu Tước khẽ thở dài, nói: "Tuần sát đại nhân là ghi hận thuộc hạ vừa rồi bất kính với ngài sao? Thuộc hạ thật sự không biết..."

"Câm miệng." Tiểu Hoa lạnh lùng nói: "Ngươi cho rằng đeo mạng che mặt là có thể giả mạo Chu Tước sao? Ngươi phải biết thân phận và diện mạo thật của mỗi người các ngươi đều có trong tư liệu của tổng đàn. Chân dung Chu tổng quản ta cũng đã thấy qua, xem ngươi còn có thể mạo danh đến bao giờ."

Chu Tước đảo mắt một cái: "Đã như vậy, thỉnh tuần sát đại nhân xem rõ chút." Dứt lời, nhẹ nhàng vươn tay, cởi mạng che mặt ra. Một khuôn mặt mỹ lệ hiện lên dưới ánh trăng, thuần khiết như tiên nữ.

Chu Tước cười nhẹ một tiếng với Tiểu Mạc.

Tiểu Hoa nhìn dung mạo Chu Tước có chút giật mình, Tiểu Diệp thậm chí còn kêu lên: "Hồng Loan tỷ tỷ!"

Tiểu Hoa nhìn thấy nàng liền cười nói: "Ta còn tưởng là ai, thì ra Chu Tước chính là Hồng Loan, Hồng Loan chính là Chu Tước, ngay cả ta cũng giấu được. Ngươi hóa ra chính là gian tế của Tỷ Muội Cung ta."

Tiểu Diệp nghe xong, nói với Tiểu Hoa: "Tỷ tỷ, ngươi, ngươi mới là gian tế của Tử Vi Cung ta. Ngươi làm vậy sao xứng với ân cứu mạng của Bích Lạc Thiên đại nhân."

Tiểu Hoa trách cứ: "Câm miệng. Ngươi thì biết gì? Bích Lạc Thiên đại nhân chân chính sớm đã bị người khác hại, hiện giờ Bích Lạc Thập Nhị Cung đã rơi vào tay người ngoài, ta chính là muốn mượn lực lượng của Tỷ Muội Cung báo thù cho Bích Lạc Thiên đại nhân."

"Ngươi nói cái gì? Tỷ tỷ ngươi hồ đồ rồi sao?"

Chu Tước cười nói: "Kẻ hồ đồ chính là ngươi, Tiểu Diệp. Ngươi nghĩ nàng vẫn là tỷ tỷ Tiểu Hoa của ngươi sao?"

Tiểu Hoa quay sang Chu Tước, nói: "Ta không phải Tiểu Hoa thì là ai?"

Chu Tước ngẩng đầu lên, "Ngươi là Thiên Hỉ."

"Ta là Tiểu Hoa, sao lại là Thiên Hỉ được."

Chu Tước cười nói: "Dung mạo của Tiểu Hoa đã bị hủy trong một lần làm nhiệm vụ, Bích Lạc Thiên đại nhân đã chế tạo cho nàng một bức mặt nạ tinh mỹ, nàng vẫn luôn đeo trên mặt, cho nên kẻ nào đeo mặt nạ này đều có thể gọi là Tiểu Hoa."

Tiểu Hoa cười khanh khách, "Đây có thể coi là lý do sao?"

"Cái này đương nhiên không tính. Ta nói ngươi là Thiên Hỉ, là bởi vì chỉ có Thiên Hỉ mới có thể trong lúc Tử Vi lệnh chủ không hề phòng bị mà giết chết nàng, cũng cướp đi lệnh bài!"

Lại thở dài một tiếng, "Bởi vì Tử Vi lệnh chủ chính là Tiểu Hoa, ngươi giết Tiểu Hoa lại phát hiện Tử Vi lệnh trên người nàng, cho nên dùng Tử Vi lệnh quy hàng Tỷ Muội Cung."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro