Chương 22: Long Trì Phượng Các

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Thiên Hỉ run rẩy một chút, đưa tay từ trên mặt lấy xuống một cái mặt nạ da người tinh xảo. Lúc này Tiểu Mạc mới thấy rõ bộ mặt thật của Thiên Hỉ, là một nữ hài tử tuổi chừng mười sáu mười bảy, dung mạo vô cùng thanh tú. Tuy rằng sắc mặt cùng đôi môi bởi vì sợ hãi mà tái nhợt, nhưng vẫn điềm đạm đáng yêu.

    Hắc y thiếu niên bên phải vốn buông tay đứng hầu ở một bên, thấy dung mạo thiên hỉ, liền biến sắc.

    Bích Lạc Thiên thản nhiên hỏi: "Kẻ phản cung, nên xử phạt như thế nào?"

    Hắc y nhân bên trái cung kính đáp: "Nên lăng trì xử tử."

    Thiên Hỉ sợ tới mức mềm oặt tại chỗ, dập đầu nói: "Bích Lạc Thiên đại nhân, Thiên Hỉ nhất thời hồ đồ, xin ngài nể tình Thiên Hỉ từng trung thành tận tâm phụng dưỡng đại nhân, thưởng Thiên Hỉ được toàn thây đi. Bích Lạc Thiên đại nhân khai ân." Vừa nói vừa dập đầu xuống đất, ầm ầm rung động.

    Hắc y thiếu niên bên trái bỗng đá một cước ra, đem Thiên Hỉ đá ngã xuống đất. Máu chảy ra từ miệng Thiên Hỉ, răng cũng rụng xuống mấy cái. Thì ra Thiên Hỉ muốn thừa dịp mọi người không kịp chuẩn bị, cắn lưỡi tự sát.

    Thiếu niên bên trái tên là Kình Dương, vốn là người trong Linh Tinh Cung của Bích Lạc Thập Nhị Cung. Linh Tinh Cung là hình ti. Sau khi Phó gia tiếp quản, ngoại trừ Tham Lang cùng Kình Dương, những người còn lại đều đã đền tội. Hai người này tuổi chưa đầy mười tám, nhưng trời sinh lòng dạ sắt đá, đặc biệt là Tham Lang vừa lạnh lùng lại tâm ngoan thủ lạt. Kình Dương tuy cũng lãnh đạm, nhưng chẳng qua là do hoàn cảnh cùng thói quen mà thôi.

    Bích Lạc Thiên nhìn cũng không thèm nhìn, cất bước đi vào Hỉ Lai trà quán.

    Tiểu Mạc, Hồng Loan yên lặng đi theo. Kình Dương một tay nhấc Thiên Hỉ lên, cũng đi vào.

    Không biết Tiểu Mạc ấn vào cơ quan gì, mặt đất của quán trà đột nhiên mở về hai phía, dưới đất hiện ra một cái cửa động lớn, bậc đá xanh ngoằn ngoèo uốn lượn.

    Dưới lòng đất của Hỉ Lai trà quán hoá ra lại là một trạm dừng của Bích Lạc Thập Nhị Cung.

    Bên trong thạch lao dưới lòng đất. Thiên Hỉ co rút ở góc tường, run lẩy bẩy. Một tay của nàng nhẹ nhàng vẽ một cái gì đó trên mặt đất, nhìn kỹ, là đang viết hai từ: "Long Trì". Miệng nàng cũng nhẹ nhàng lẩm bẩm: "Long Trì, Long Trì."

    Có tiếng bước chân chậm rãi nhẹ nhàng đến gần, Thiên Hỉ đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên một tia tinh quang.

    Hắc y thiếu niên vừa rồi vẫn đứng bên phải Bích Lạc Thiên đang dọc theo bậc thang đá chậm rãi đi xuống. Bước đi của hắn trầm ổn, tần suất vừa phải, trên khuôn mặt trẻ tuổi mà anh tuấn mang theo một loại u sầu nhàn nhạt nói không nên lời.

    Thiên Hỉ bỗng nhiên nhắm hai mắt lại, vô thanh vô tức, như thể  đã chết.

    Hắc y thiếu niên đứng trước cửa lao hồi lâu, rốt cuộc đẩy cửa ra, đi vào. Hắn đi tới bên cạnh Thiên Hỉ, đứng đó một lúc, lại xoay người đi, khi hắn vừa định cất bước, Thiên Hỉ lại mở mắt, bỗng nhiên ôm lấy chân hắn.

    "Long Trì, cứu ta."

    Hắc y thiếu niên hơi sửng sốt một chút, nói: "Ngươi biết ta là Long Trì?"

    Thiên Hỉ buông tay ra, sửa sang lại tóc, vết máu trên mặt nàng đã lau sạch, nhưng khóe miệng cùng mặt vẫn sưng đỏ. Bởi vì thiếu mấy cái răng, lúc nói chuyện có chút mơ hồ không rõ, nhưng mà, nàng vẫn là một nữ hài tử khiến người khác yêu mến.

    "Ta biết ngươi là ca ca của Phượng Các, Long Trì."

    Bên miệng hắc y thiếu niên lướt qua một nụ cười khổ. Thiên Hỉ sâu kín nói: "Ta sẽ không nhầm lẫn hai huynh đệ các ngươi nữa. Bởi vì ta biết Phượng Các nhất định đã chết."

    Trong mắt Long Trì hiện lên một tia đau đớn. "Là ngươi hại chết Phượng Các."

    "Là ta hại hắn, nhưng mà kẻ muốn mạng của hắn không phải là ta, mà là Bích Lạc Thiên."

    Long Trì đột nhiên xoay người lại, đe dọa nhìn Thiên Hỉ: "Nếu không phải ngươi phản bội Thập Nhị Cung, ám sát Tử Vi lệnh chủ, Phượng Các sẽ không bởi vì để lộ cơ mật mà vi phạm cung quy, càng sẽ không bị Bích Lạc Thiên đại nhân xử tử."

    Nước mắt Thiên Hỉ lộp bộp rơi xuống, nàng lẩm bẩm: "Ngươi nói đúng, là ta hại chết Phượng Các." Sau đó cười khổ hỏi: "Phượng Các chết như thế nào? Rất đau đớn sao?"

    Long Trì thở dài một hơi, cảm giác trước mắt tựa hồ có sương mù bốc lên. Long Trì cùng Phượng Các là huynh đệ song sinh, bộ dạng hai người cơ hồ giống nhau như đúc. Nhưng Phượng Các lanh lợi bốc đồng, Long Trì tuy rằng chỉ sinh sớm hơn hắn vài phút, nhưng lại trầm ổn hơn nhiều.

    Hai người đều là hộ vệ trước người Bích Lạc Thiên đại nhân. Long Trì phụ trách ngoại phòng, Phượng Các phụ trách nội vụ. Một tháng trước, lúc Long Trì đang tuần tra trong Thanh Thiên Lâu của Bích Lạc Thiên, bỗng nhiên phát hiện một bóng người vụt ra từ trong thư phòng của Bích Lạc Thiên đại nhân. Long Trì nhận ra chính là đệ đệ Phượng Các, lên tiếng gọi: "Phượng Các."

    Phượng Các nhấc chân bỏ chạy, Long Trì cảm thấy có chút kỳ quái, nhảy ra khỏi lan can đáp xuống trước mặt Phượng Các, nhíu mày hỏi: "Phượng Các, ngươi hoảng hốt cái gì?"

    Phượng Các thấy là Long Trì, thở dài một hơi, lấy tay vỗ ngực nói: "Đại ca dọa chết ta rồi."

    Long Trì thấy trên đầu Phượng Các quả thật chảy ra mồ hôi mịn, không khỏi cười nói: "Làm sao vậy? Bích Lạc Thiên đại nhân mắng ngươi sao?"

    Phượng Các một bên lấy tay lau trán, một bên nói: "Mới không có, Bích Lạc Thiên đại nhân không ở trong thư phòng."

    Long Trì khẽ nhíu mày: "Bích Lạc Thiên đại nhân không có ở đây, ngươi đi thư phòng làm cái gì? Chẳng lẽ ngươi đã quên quy củ của Bích Lạc Thiên đại nhân, không được triệu hoán, thư phòng không được tự tiện vào?"

    Phượng Các vội vàng giơ ngón tay lên ý bảo Long Trì nhỏ giọng một chút, khẩn trương nói: "Ngươi hô lớn như vậy làm cái gì, cẩn thận người khác nghe được." Sau đó bày ra bộ dáng tươi cười nói: "Đại ca nhìn lầm rồi, ta không có tiến vào trong thư phòng, chỉ là ở cửa thư phòng quét dọn bụi bặm, ta còn có việc, ta đi trước."

    Long Trì muốn gọi hắn lại, nhưng vẫn không lên tiếng. Long Trì trở lại chỗ ở của hai huynh đệ, đây là một tòa tứ hợp tiểu viện, hai gian chính phòng, một trái một phải. Long Trì ở bên trái.

    Sáng sớm hôm sau, Long Trì đang ăn sáng. Gã sai vặt nhìn đông nhìn tây, bộ dáng muốn nói lại thôi. Sau khi Long Trì ăn sáng xong, hỏi: "Ngươi làm sao vậy."

    Tương Tử mới chỉ mười bốn mười lăm tuổi, ngày thường đi theo Long Trì cùng Phượng Các làm việc tập võ, đồng thời hầu hạ hai người sinh hoạt hàng ngày. Tương Tử chần chừ nói: "Ngày hôm qua nhị gia phân phó Tương Tử không cần chuẩn bị cơm tối, hôm nay lại phân phó không được cho phép không được bước vào phòng nhị gia một bước, hôm nay cũng không ăn cơm." Sau đó vội vàng nói: "Là Tương Tử lắm miệng", vội vàng thu dọn đồ vật lui xuống.

    Long Trì đi tới trước cửa phòng Phượng Các. Vừa định nhấc tay gõ cửa, lại buông xuống. Cửa phòng không đóng. Long Trì lắc đầu, đẩy cửa vào.

    Trong phòng yên tĩnh. Phượng Các còn chưa trở về. Long Trì xoay người chuẩn bị rời đi, bỗng có một tiếng gọi khẽ: "Phượng Các." Một thân hình mềm mại ôm chặt lấy Long Trì.

    Long Trì cả kinh, hai vai trùng xuống, vặn thân thể, đối phương còn chưa kịp ôm chặt, hắn đã thoát thân, xoay người, rút kiếm, chỉ thẳng vào ngực đối phương.

    Một nữ tử xinh đẹp cười khanh khách đứng trước mặt Long Trì: "Phượng Các ngươi làm gì vậy?"

    Trường kiếm trong tay Long Trì run lên: "Ngươi là ai? Vì sao ở trong phòng Phượng Các, Phượng Các đâu?"

    Đôi mắt nữ tử xinh đẹp đảo quanh một vòng, nói: "Phượng Các còn ở đâu được, không phải đang ở trước mắt ta sao?" Dứt lời, tiến lên phía trước một bước.

    "Đại ca." Phượng Các từ ngoài cửa như một trận gió xông vào, giơ tay ấn về phía kiếm của Long Trì, nghiêng người chắn trước nữ tử.

    Long Trì giật mình nhìn Phượng Các. Nữ tử dịu dàng ngoan ngoãn ừ một tiếng, duỗi tay phải ra, cầm trong tay một cái ống đồng nhỏ xinh, nàng nhẹ nhàng xoay một cái, đem ống đồng đặt vào túi nhỏ màu tím trên thắt lưng. Nữ tử cười nói: "Bộ dạng đại ca ngươi cùng ngươi thật giống nhau."

    Phượng Các quàng tay qua vai nữ tử, nói: "Đương nhiên, ta cùng đại ca là song sinh."

    Long Trì trầm mặt xuống, nói: "Phượng Các." Phượng Các vội vàng cho Long Trì một ánh mắt nịnh nọt cầu xin tha thứ, lại giữ chặt tay Long Trì: "Đại ca, Phượng Các sau này lại giải thích được không? Nàng ấy không thể ở lại quá lâu, ta cùng nàng nói mấy câu, lập tức sẽ đưa nàng đi."

    Long Trì kinh hãi vì đệ đệ lớn mật, dám đem nữ tử giấu trong căn cứ của Bích Lạc Thập Nhị Cung. Long Trì trầm giọng nói: "Phượng Các to gan, nơi này là địa phương nào? Ngươi lại dám đưa người ngoài vào. Làm sao nàng ấy vào đây được?"

    Phượng Các vội vàng nói: "Đại ca đừng hiểu lầm, nàng vốn cũng là người của Thập Nhị Cung. Chúng ta chỉ là gần gũi hơn một chút thôi."

    Long Trì nghe nói nữ tử này cũng là người của Thập Nhị Cung, có chút thả lỏng. Bởi vì căn cứ của Bích Lạc Thập Nhị Cung ở Thanh Thiên Lâu là chuyện thập phần bí mật, phụ cận Thanh Thiên Lâu âm thầm bố trí cơ quan dày đặc, người ngoài căn bản không cách nào tiến vào. Cho dù là người của Bích Lạc Thập Nhị Cung không phụng lệnh cũng không thể tiến vào.

    Long Trì: "Vậy thỉnh cô nương xuất trình lệnh bài thông hành." Nữ tử mỉm cười, tay trái đưa vào trong ngực, lấy ra một cái lệnh bài màu đen, nhẹ nhàng vẽ một vòng cung, tay trái cầm lệnh bài, lòng bàn tay hướng ra ngoài, đặt lệnh bài trên bụng cách huyệt đan điền ba tấc, ngón út khẽ giơ lên, ba ngón tay ở giữa khép lại, dùng lòng bàn tay chống đỡ lệnh bài, đẩy ngón cái ra ngoài. Trên lệnh bài xuất hiện một đồ án hình đóa hoa.

    Long Trì thấy lệnh bài cùng tư thế cầm lệnh của nàng, hoàn toàn yên lòng. Lệnh bài thông hành của Thanh Thiên Lâu chính là lệnh bài chữ "Hoa" , thủ thế cũng hoàn toàn chính xác. Bởi vì dù Phượng Các có thể nói cho nàng biết tư thế cầm lệnh, khối lệnh bài này cũng tuyệt đối không phải là giả. Lệnh bài đều do Bích Lạc Thiên đại nhân tự mình giao cho lệnh chủ các cung.

    Long Trì vẫn không vui nói: "Cô nương nếu là người trong Thập Nhị Cung, đương nhiên biết quy củ trong cung, cô nương mau rời khỏi đây, miễn cho hai người cùng bị phạt."

    Nữ tử cười nói: "Giữa cung chúng không được có tư tình nam nữ, đây là quy củ quỷ quái gì."

    Phượng Các nhìn sắc mặt Long Trì, túm lấy tay nữ tử nói: "Được rồi, được rồi, ngươi đừng nói nữa, đi trước đi."

    Nữ tử ừ một tiếng, nói: "Ngươi tiễn ta đi."

    Long Trì thấy bộ dáng tình thâm ý nồng của hai người, trong lòng thở dài không ngừng.

    Bích Lạc Thập Nhị Cung hình đường. Phượng Các thẳng tắp quỳ trên mặt đất. Đêm tối, trong phòng chỉ có một ngọn đèn dầu leo lét. Đây là khoảnh khắc đen tối nhất trước bình minh.

    Long Trì từ ngoài cửa đi vào, ánh trăng bên ngoài kéo dài bóng của Long Trì.

    "Đại ca sao lại tới nơi này?" Phượng Các lộ ra một tia kinh hỉ.

    Long Trì thở dài, trong lòng nói: Phượng Các, Phượng Các, ngươi biết ngươi phạm vào sai lầm lớn thế nào không?

    Long Trì lạnh lùng hỏi: "Phượng Các, ngươi muốn chết sao?"

    Phượng Các cúi đầu: "Thực xin lỗi ca ca, ta không thể nói."

    "Có phải vì nữ nhân đó không?" Giọng Long Trì không khỏi cao lên.

    Phượng Các vẫn cúi đầu như trước, nhưng thanh âm lại rất kiên định: "Thực xin lỗi, đại ca. Ta yêu nàng ấy, ta phải bảo vệ nàng ấy."

    Trái tim Long Trì chùng xuống. Hắn hiểu rất rõ đệ đệ này. Phượng Các bốc đồng, xúc động và cố chấp, nhưng dám đảm đương. Nếu hắn dám từ chỗ Bích Lạc Thiên đại nhân trộm đi lệnh bài Tử Vi cung cùng lệnh bài thông hành, sẽ tự mình gánh chịu hậu quả, dù là đánh đổi mạng sống cũng sẽ không tiếc.

    "Bích Lạc Thiên đại nhân rất tức giận phải không?" Phượng Các ra vẻ thoải mái hỏi.

    Long Trì nắm chặt nắm đấm, nói: "Trước khi bình minh lên, ngươi hãy nói ra tên của nữ tử kia, nếu không, cung quy luận xử."

    Phượng Các trầm mặc một chút. Hắn ngẩng đầu nhìn Long Trì: "Đại ca tin không? Ta thật sự không biết tên của nàng, ta không có hỏi, cho dù biết, ta cũng sẽ không nói."

    Long Trì rốt cuộc không thể khống chế được nữa, bất ngờ đánh Phượng Các một chưởng ngã ra đất: "Tên khốn kiếp nhà ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn vì một nữ nhân ngay cả tên tuổi cũng không biết mà chết sao? Có đáng không?"

    Phượng Các lấy tay che mặt, một lần nữa quỳ lên. Đôi mắt của hắn vẫn phát sáng: "Đại ca, ta yêu nàng! Nàng tên gì, là ai không quan trọng. Điều quan trọng là nàng ấy cũng yêu ta."

    Long Trì thật vất vả mới khống chế được chính mình, lạnh lùng nói: "Yêu? Nàng yêu ngươi sẽ để cho ngươi gánh chịu sai lầm lớn như vậy sao?"

    Phượng Các lắc đầu nói: "Ta không trách nàng. Nàng đã đi sai đường, nếu ta không giúp nàng, nàng một mình sẽ rất thảm. Ta biết có một ngày, nàng có lẽ cũng sẽ bị Bích Lạc Thiên Đại Nhân bắt được, có lẽ cũng sẽ chết. Thế nhưng lúc ta còn sống, ta có thể biết nàng còn sống thật tốt, ta liền yên tâm."

    Long Trì không còn lời nào để nói. Đây là tình yêu sao?

    Phượng Các do dự một chút, nói: "Đại ca, ta muốn cầu huynh một chuyện."

     ...

     "Ngươi tại sao không nói chuyện? Phượng Các hắn rốt cuộc chết như thế nào? Tiếng kêu của Thiên Hỉ kéo Long Trì trở về thực tại.

    Long Trì nhìn nữ nhân trước mắt, nữ nhân tên Thiên Hỉ này chính là nữ nhân hắn nhìn thấy ở cùng Phượng Các, cũng là nữ nhân Phượng Các hy sinh tính mệnh cũng phải bảo hộ.

    Long Trì lạnh lùng nói: "Chết thì chết, ngươi cần gì phải hỏi."

    Thiên Hỉ khó có thể tin nói: "Phượng Các là đệ đệ ngươi, ngươi coi thường cái chết của hắn như vậy sao?"

    Long Trì tiến về phía trước một bước, Thiên Hỉ run rẩy một chút, vẫn ngẩng đầu hỏi: "Xem ra ngươi là đem cái chết của Phượng Các đổ lên người ta? Đương nhiên cũng đúng, giết ta so với cùng Bích Lạc Thiên đại nhân là địch dễ dàng hơn nhiều."

    Long Trì không để ý tới lời của Thiên Hỉ, khôi phục trầm ổn, nói: "Trước khi Phượng Các chết, cầu xin ta một chuyện, cho nên ta đến gặp ngươi."

    Hai tay Thiên Hỉ ôm lấy hai chân, ừ một tiếng.

    Long Trì ra vờ thờ ơ, hỏi: "Ngươi đã từng lừa dối Phượng Các, rằng ngươi có cốt nhục của hắn, có thật không?"

    Tư thế Thiên Hỉ vẫn không thay đổi, ừ một tiếng. Thanh âm không lớn, nghe vào trong tai Long Trì, lại làm cho hắn giật mình cả kinh. "Ngươi nghiêm túc?" Giọng Long Trì có chút run rẩy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro