Chương 23: Bình Dương quận chúa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Tiểu Khanh quỳ trên mặt đất, thở mạnh cũng không dám, nín hơi ngưng khí nghe huấn.

    Người khiển trách hắn không ai khác chính là sư phụ Phó Long Thành, gia chủ của Phó gia Hồ Đại Minh, kim long lệnh chủ danh chấn thiên hạ. Đứng bên cạnh là ngũ thiếu gia Phó Long Tinh cực kỳ anh tuấn của Phó gia.

    Phó Long Thành lạnh lùng nói: "Rốt cuộc là ai cho ngươi lá gan lớn như vậy? Ở Hỉ Lai Trấn đại khai sát giới còn chưa tính, lại còn dám lăng trì xử tử người khác."

    Tiểu Khanh một lần nữa dập đầu nói: "Sư phụ, Tiểu Khanh biết sai rồi. Lăng trì xử tử chẳng qua chỉ là cung quy của Bích Lạc Cung quy định như thế, đệ tử kỳ thật cũng không dám thật sự hình trách. Xin sư phụ bớt giận."

    Phó Long Tinh ở bên khom người nói: "Đại ca, kỳ thật chuyện này tiểu đệ cũng khó thoát tội, đều là năm đó tiểu đệ chủ trương để Tiểu Khanh đóng vai Bích Lạc Thiên, hắn thi thoảng không nắm giữ tốt chừng mực cũng có thể tha thứ."

    "Nắm giữ không tốt chừng mực? Ta thấy hắn đóng cũng thật giống."

    Sau đó khiển trách Phó Long Tinh: "Ngươi cũng biết khó từ tội lỗi? Bảo ngươi ra ngoài điều tra án mạng, ngươi ngược lại đem toàn bộ Bích Lạc Thập Nhị Cung lật lên. Lật lên thì thôi, lại để cho đệ tử Phó gia liên lụy vào trong đó. Ta thấy mấy đứa Tiểu Khanh càng ngày càng giống sát thủ rồi."

    Phó Long Tinh chỉ có thể vâng dạ nhận sai. Tiểu Khanh càng là thở mạnh cũng không dám.

    Phó Long Thành vì sao lại tới nơi này? Kỳ thật rất đơn giản. Là Tiểu Mạc hướng Phó Long Thành cáo trạng.

    Hỉ Lai Trấn đã là môn hộ của Bão Long Sơn Trang, Phó gia đương nhiên không thể không có phòng bị. Hỉ Lai trà quán vốn là một trạm gác của Phó gia. Hơn nữa dưới lòng đất có một thông đạo bí mật hướng thẳng đến thạch lao dưới lòng đất của Bão Long Sơn Trang.

    Đám người Tiểu Khanh trở lại Bão Long sơn trang. Tiểu Mạc cầu kiến tiểu khanh, vì Thiên Hỉ cầu tình, hy vọng có thể miễn tội chết cho Thiên Hỉ. Tiểu Khanh chẳng những không cho phép, còn răn dạy Tiểu Mạc một trận. Nói đây là quy củ của Bích Lạc Thập Nhị Cung.

    Tiểu Mạc đành phải nói: "Hài tử của Thiên Hỉ còn nhỏ, thỉnh lão đại suy nghĩ lại."

    Tiểu Khanh kỳ quái hỏi: "Hài tử còn nhỏ? Lời này từ đâu mà ra?"

    Thì ra là Long Trì đi cầu Tiểu Mạc. Thiên Hỉ thế mà thật sự đã sinh ra một đôi long phượng thai cho Phượng Các, vừa mới hơn hai tháng, hiện đang nuôi dưỡng trong một hộ dân.

    Tiểu Khanh nghe xong một mặt cảm thấy hoang đường, một mặt cũng có chút khó có thể tin. Triệu Long Trì tới cẩn thận hỏi kỹ. Long Trì liền đem chuyện của Phượng Các cùng Thiên Hỉ nói qua một lần, sau đó dập đầu nói: "Bích Lạc Thiên đại nhân, Long Trì nguyện thay Thiên Hỉ chịu phạt, thỉnh ngài tha chết cho Thiên Hỉ."

    Tiểu Khanh rất tức giận, Long Trì lại dám tự ý đi thăm phạm nhân. Không chỉ không cho phép hai người cầu tình, còn sai người kéo Long Trì xuống đánh một trăm roi, nghiêm lệnh bất luận kẻ nào cũng không được đi thăm Thiên Hỉ nữa.

    Tiểu Mạc thấy cầu tình không thành, còn khiến Long Trì bị phạt, rất là không đành lòng. Lần thứ hai lên tiếng khẩn cầu Tiểu Khanh, Tiểu Khanh liền nói: "Thiên Hỉ tất nhiên là sợ hình trách, tạo ra câu chuyện như vậy thật không đáng tin." Đợi sau khi trở lại Thanh Thiên Lâu, lập tức lăng trì xử tử Thiên Hỉ, còn để Tiểu Mạc giám hình. Đây kỳ thật chỉ là Tiểu Khanh hù dọa Tiểu Mạc mà thôi.

    Sau khi Long Trì bị phạt, vết thương rất nặng, Tiểu Mạc đi thăm hắn. Tiểu Mạc cũng không chắc chắn lời Thiên Hỉ nói có phải là thật hay không.

    Long Trì nghe xong, liền lấy ra một cái ngọc bội nói: "Thiên Hỉ nói đôi phu thê thay nàng nuôi con từng nhận ân huệ của nàng. Họ sẽ giao đứa bé cho người cầm ngọc bội này."

    Long Trì nói tiếp: "Nàng đã sớm đoán ra nếu rơi vào tay Bích Lạc Thiên đại nhân, ta nhất định sẽ đi gặp nàng... Nữ nhân này, tính toán mưu kế cũng thật tường tận."

    Tiểu Mạc không khỏi cười nói: "Chẳng lẽ Phượng Các thật có hai hài tử sao. Vậy cũng phải chúc mừng đại bá phụ là ngươi nha."

    Long Trì cười khổ nói: "Thiên Hỉ muốn hai đứa nhỏ này lớn lên báo thù cho Phượng Các."

    Tiểu Mạc: "Chẳng lẽ nàng cho rằng Phượng Các đã chết?"

    "Đúng vậy, theo quy củ Phượng Các phải bị xử tử." Sau đó cố gắng đứng dậy nói: "Huynh đệ chúng ta đều chịu ân huệ của lệnh chủ đại nhân ngài." Tiểu Mạc đè hắn lại nói: "Không cần như vậy. Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta sẽ tìm ra cách."

    Tiểu Mạc trở về phòng, suy nghĩ mãi không biết nên làm thế nào. Lúc hắn đang cầm ngọc bội suy nghĩ. Ngọc Linh dẫn Ngọc Tường đẩy cửa vào.

    Hai người hành lễ xong, Ngọc Linh cười nói: "Tiểu Mạc sư huynh có muốn nghe chuyện tốt hay không?"

    Tiểu Mạc thu hồi suy nghĩ, hỏi: "Chuyện tốt gì."

    Ngọc Tường đột nhiên lên tiếng: "Tiểu Mạc sư huynh, ngọc bội của ta sao lại ở chỗ huynh?"

    Ngọc bội trong tay Tiểu Mạc là lấy từ Thiên Hỉ, sao lại là của Ngọc Tường chứ. Ngọc Tường vội vàng thò tay vào ngực, lấy ra một cái ngọc bội, lại giống hệt cái trong tay Tiểu Mạc. Nhìn kỹ mới phát hiện, tuy rằng hai khối ngọc bội kết cấu cùng hình dạng đều giống nhau như đúc, thậm chí đều điêu khắc hoa văn phượng hoàng giống nhau.

    Nhưng Tiểu Mạc vẫn nhìn ra có chút khác biệt. Ngọc bội của Ngọc Tường là phượng hoàng có sừng, mà ngọc bội của Thiên Hỉ, trên đầu phượng hoàng là lông vũ. Nói cách khác, ngọc bội của Thiên Hỉ được điêu khắc phượng, ngọc bội của Ngọc Tường điêu khắc hoàng. Một trống một mái.

    Ngọc Tường cảm thấy thập phần kỳ lạ, cầm ngọc bội so sánh, nhìn thế nào cũng giống như một đôi. Ngọc bội của Ngọc Tường mang trên người từ nhỏ, là do phụ mẫu để lại. Vì sao Tiểu Mạc lại có một cái.

    Tiểu Mạc cũng có chút kỳ quái, nói: "Ngọc bội này không phải của ta, chính là của một... một bằng hữu."

    Ngọc Linh đăm chiêu nói: "Chẳng lẽ Ngọc Tường ngươi còn có một huynh muội mất tích, mà bằng hữu của Tiểu Mạc sư huynh chính là huynh muội của ngươi." Nói xong, ranh mãnh nở nụ cười. Ngọc Tường cũng thấy buồn cười.

    Tiểu Mạc trong lòng khẽ động, chẳng lẽ Thiên Hỉ thật sự là huynh muội của Ngọc Tường. Nhìn kỹ lại, Thiên Hỉ và Ngọc Tường thật sự có vài phần giống nhau, không, quả thực là càng nhìn càng giống. Ngọc Tường lúng túng nói: "Tiểu Mạc sư huynh, sao ánh mắt lại quái lạ như vậy."

    Tiểu Mạc thu hồi ánh mắt, nói: "Các ngươi ra ngoài trước, ta có việc phải làm."

    Ngọc Linh mang Ngọc Tường hậm hực đi ra, Ngọc Linh có chút thất vọng nói: "Thật là còn chưa nói cho Tiểu Mạc sư huynh chuyện vui kia."

    Ngọc Tường cũng có chút thất vọng, lại lập tức cao hứng nói: "Không bằng chúng ta đi nói cho Tiểu Vạn sư huynh biết."

    "Được." Ngọc Linh cũng hào hứng, hai người cao hứng bừng bừng, cùng nhau đi.

    Tiểu Mạc ở trong phòng trải giấy mực ra, thở dài một hơi, thầm niệm mấy lần A Di Đà Phật. Viết: "Ân sư đại nhân..."

    Phó gia nhận được truyền thư bằng bồ câu của Bão Long Sơn Trang. Phó Long Thành liền mang theo Phó Long Tinh chạy suốt đêm tới Bão Long Sơn Trang

    Phó Long Thành vào nội đường, cho các đệ tử khác lui, chỉ lưu lại Tiểu Khanh.

    Tiểu Khanh không biết vì sao sư phụ lại đột nhiên tới đây. Phó Long Thành đã hỏi: "Có phải ngươi dùng thân phận Bích Lạc Thiên đại khai sát giới ở Hỉ Lai Trấn hay không?"

    Thì ra trong thư Tiểu Mạc viết, Tiểu Khanh lão đại lấy thân phận Bích Lạc Thiên lệnh sát thủ Bích Lạc Thập Nhị Cung ở Hỉ Lai Trấn đánh chết hơn một trăm thải y sát thủ của Tỷ Muội Cung, ít ngày nữa sẽ tấn công vào căn cứ Ngọc Nữ Sơn. Vẫn muốn lấy sát thủ Bích Lạc Thập Nhị Cung làm chủ lực, đệ tử cho rằng giết chóc như thế là làm trái rộng nhân chi huấn, cho nên bạo gan bầm báo sư phụ, thỉnh sư phụ trách phạt.

    Tiểu Khanh trong lòng kêu "Chết rồi", chuyện này sư phụ làm sao biết nhanh như vậy. Vội vàng quỳ rạp xuống đất, đem chuyện bẩm báo một lần.

    Phó Long Thành nghe nói còn muốn lăng trì xử tử một cung chúng tên Thiên Hỉ theo cung quy, thì càng thêm tức giận. Kỳ thật chuyện này Tiểu Mạc cũng không dám đề cập tới trong thư.

    Tiểu Khanh lần thứ hai dập đầu nhận sai, thỉnh sư phụ trách phạt. Phó Long Thành nhìn Tiểu Khanh một chút, cái trán đều có chút bị đập sưng, tức giận dần dần tiêu tan, nói: "Đều là ta chiều hư ngươi. Chuyện lần này ta có thể không truy trách, chuyện Ngọc Nữ Sơn, ngươi xử lý cẩn thận, nếu không cùng nhau xử phạt."

    Tiểu Khanh ra khỏi nội đường, lấy tay xoa xoa trán, phát hiện y phục của mình đều ướt đẫm mồ hôi. Hai tay mười ngón giao nhau, xương cốt phát ra trận trận tiếng vang: "Tiểu Mạc, ngươi chết chắc." Như gió phóng tới chỗ ở của Tiểu Mạc.

    "Tiểu Khanh lão đại tha mạng", theo tiếng kêu gào của Tiểu Mạc, một trận âm thanh lách cách bang bang ở trong phòng Tiểu Mạc vang lên.

    Qua thời gian một chén trà, Tiểu Khanh mang theo nụ cười nhàn nhạt, phủi tay, từ trong phòng Tiểu Mạc đi ra. Phía sau truyền đến thanh âm ỉu xìu của Tiểu Mạc: "Tiểu Khanh lão đại đi thong thả."

    Tiểu Vạn ở trước giường thoa thuốc lên mặt Tiểu Mạc. Mặt Tiểu Mạc tím xanh, khóe mắt có chút ứ huyết, khóe miệng còn có chút vết máu. Ngọc Linh và Ngọc Tường đang giúp Tiểu Mạc sửa sang lại đồ đạc trong phòng.

    Tiểu Vạn dường như nặng tay hơn chút, Tiểu Mạc "a" một tiếng kêu lên. Ngọc Linh cùng Ngọc Tường đi tới, Ngọc Linh nhịn không được cười nói: "Tiểu Mạc sư huynh, Ngọc Linh thật sự bội phục huynh, Tiểu Khanh lão đại huynh cũng dám đi trêu chọc."

    Tiểu Mạc thở dài, nói: "Ta còn tưởng rằng gần đây lão đại có chút thay đổi."

    Tiểu Vạn lắc đầu nói: "Thay đổi chỗ nào. Vẫn là có lý động gia pháp, vô lý động chân tay." Dứt lời, mấy người không hẹn mà cùng bật cười.

    Tiểu Mạc lấy ngọc bội của Thiên Hỉ ra, bảo Ngọc Tường đi hỏi sư phụ chuyện hai khối ngọc bội này một chút. Ngọc Linh nói: "Chẳng lẽ huynh thật sự cho rằng bằng hữu của huynn có quan hệ với Ngọc Tường sao?"

    Tiểu Mạc ừ một tiếng, nói: "Ta thấy người kia và Ngọc Tường thật đúng là rất giống nhau."

    Ngọc Tường nhận lấy ngọc bội, có chút do dự nói: "Thân thế của ta sư phụ cho tới bây giờ vẫn chưa từng nói qua, ta không dám hỏi."

    Ngọc Linh hai tay ôm lấy vai Ngọc Tường, nói: "Ngươi còn nhỏ, đến lúc thích hợp sư phụ nhất định sẽ nói cho ngươi biết. Huống hồ sư phụ thương ngươi nhất, bây giờ ngươi đi hỏi sư phụ, sư phụ cũng sẽ không tức giận."

    Ngọc Tường kỳ thật cũng rất muốn biết khối ngọc bội kia rốt cuộc có quan hệ gì với khối ngọc bội này hay không, càng muốn biết thân thế của mình. Nhìn ánh mắt cổ vũ của ba vị sư huynh, gật gật đầu.

    Ngọc Tường đứng bên cạnh Phó Long Thành, không biết mở miệng như thế nào. Phó Long Thành đang cẩn thận quan sát một bức thư pháp, bức thư pháp có vẻ cũ kỹ nhưng bút pháp lại vô cùng tinh xảo.

    Ngẩng đầu nhìn Ngọc Tường, cười hỏi: "Ngươi có chuyện gì?"

    Ngọc Tường thấy tâm tình sư phụ không tệ, vội vàng đưa hai khối ngọc bội tới, nói: "Sư phụ, ngài nhìn xem, hai khối ngọc bội này có gì khác nhau không."

    Phó Long Thành nhìn hai khối ngọc bội, có chút kinh ngạc hỏi: "Ngọc Tường, ngươi từ đâu mà có được ngọc bội này?"

    Cái hắn cầm chính là khối mà Tiểu Mạc đưa cho, cũng chính là khối của Thiên Hỉ kia.

    Ngọc Tường nhìn thần sắc sư phụ, sư phụ quả thật biết khối ngọc bội này, vội vàng đáp lời: "Khối ngọc bội này là Tiểu Mạc sư huynh đưa cho đệ tử, hắn nói là của một bằng hữu của hắn."

    "Bằng hữu của Tiểu Mạc?" Phó Long Thành lại cẩn thận quan sát ngọc bội một chút. Ngọc bội này chính là mười sáu năm trước chính mình tặng đi, đương nhiên sẽ không sai, tuy rằng khi đó mình bất quá mười một mười hai tuổi, nhưng sẽ không nhớ lầm.

    Đôi ngọc bội này lúc ấy tặng cho một nữ tử đẹp tựa thiên tiên, trên chiếc giường trước mặt nàng, một đôi hài tử phấn nộn đang nằm, nàng cao hứng đem hai khối ngọc bội lần lượt bỏ vào trong tã lót của hai đứa bé, cao hứng nói: "Ta thay Hi nhi, Tường nhi nhà chúng ta cảm tạ tiểu thúc thúc."

    Trên mặt Phó Long Thành hiện lên chút ý cười. Hắn nhìn Ngọc Tường, Tường nhi bây giờ đã lớn như vậy, mười sáu năm trôi qua, đứa bé năm đó đã như ngọc thụ lâm phong, tuấn tú lịch sự. Vậy Hi nhi, nếu còn sống nên là đại cô nương xinh đẹp tựa tiên tử như mẫu thân nàng.

    Ngọc Tường thăm dò hỏi: "Sư phụ, khối ngọc bội này có liên quan đến thân thế của đệ tử sao?"

    Phó Long Thành mỉm cười, gật đầu nói: "Không sai."

    Ngọc Tường khó tránh khỏi có chút kích động, quỳ xuống nói: "Sư phụ, phụ mẫu đệ tử rốt cuộc là ai? Họ vẫn còn sống chứ?"

    Phó Long Thành nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói: "Ngươi rất muốn biết sao?"

    Ngọc Tường ngập ngừng nói: "Vâng. Sư huynh bọn họ đều biết mình họ gì tên gì, chỉ có đệ tử, đệ tử thân là con, nhưng lại không biết phụ mẫu..." Ngẩng đầu nhìn sư phụ một chút, trong mắt nước mắt đã rưng rưng.

    Phó Long Thành đưa ngọc bội điêu khắc hoàng cho Ngọc Tường, nói: "Ngươi đi gọi Tiểu Mạc vào."

    Sư phụ vẫn là không nói, Ngọc Tường vô cùng thất vọng, cũng không dám hỏi nữa, đáp lại, đi mời Tiểu Mạc.

    Phó Long Thành nhìn mặt Tiểu Mạc, khóe miệng thoáng qua một tia ý cười, "Là Tiểu Khanh đánh?"

    Tiểu Mạc có chút ngượng ngùng, đáp: "Đệ tử nên đánh."

    Phó Long Thành cười cười, lấy ngọc bội ra, hỏi:  "Ngươi lấy ngọc bội này từ đâu?"

    Tiểu Mạc liền đem chuyện Thiên Hỉ nói đơn giản một chút.

    Phó Long Thành hỏi: "Thiên Hỉ chính là sát thủ của Bích Lạc Thập Nhị Cung bị nhốt trong địa lao chờ thụ hình?"

    "Vâng."

    Sắc mặt Phó Long Thành trở nên lạnh lẽo.

    Tiểu Mạc không biết mình nói sai ở đâu, trái tim bịch bịch nhảy dựng lên.

    Trong địa lao, Thiên Hỉ nhắm mắt cuộn mình ở góc tường, tóc xoã tung, thoạt nhìn nào còn nửa phần bộ dáng tâm kế thâm trầm, tâm ngoan thủ lạt.

    Tiểu Mạc mở cửa lao, gọi: "Thiên Hỉ!"

    Thiên Hỉ nghe thấy có tiếng người, vẫn không thay đổi tư thế, thản nhiên nói: "Thế nào, bây giờ phải hành hình sao?"

    Tiểu Mạc không biết dùng từ như thế nào, dừng một chút, nói: "Sư phụ ta muốn gặp ngươi."

     "Sư phụ ngươi?" Thiên Hỉ bỗng nhiên ngẩng đầu lên, "Người của Phó gia Hồ Đại Minh?" Ánh mắt của nàng lướt qua mọi người, rơi xuống trên người Phó Long Thành, trong ánh mắt có vài phần nghi hoặc, lập tức dâng lên hận ý cùng sát khí mãnh liệt.

    Phó Long Thành sắc mặt bình thản, hắn lấy ngọc bội ra, hỏi: "Cô nương làm sao có ngọc bội này?"

    Thiên Hỉ nhìn thấy ngọc bội, sắc mặt đại biến, giống như phát điên vọt tới, quát: "Ngươi làm gì con ta rồi?"

    Tiểu Mạc không thể tưởng tượng được Thiên Hỉ bỗng nhiên lại phát tác, vội vàng đánh ra một chưởng, Thiên Hỉ trốn cũng không trốn, chịu một chưởng, cơ hồ té ngã, nhưng vẫn giương nanh múa vuốt xông về phía Phó Long Thành.

    Phó Long Thành không nhúc nhích, Thiên Hỉ vọt tới trước người hắn khoảng ba bốn bước lại rốt cuộc vọt không qua được, trước người Phó Long Thành có một đạo khí tường vô hình khiến nàng nửa bước khó dời. Nàng gầm lên, cố gắng hết sức, nhưng không thể di chuyển thêm một bước.

    Tiểu Mạc vội khom người nói: "Sư phụ thứ tội, đệ tử thất trách." Phó Long Thành khẽ lắc đầu, Tiểu Mạc lui sang một bên.

    Thiên Hỉ rốt cuộc không còn khí lực, héo rũ trên mặt đất, lẩm bẩm: "Ta làm quỷ cũng sẽ không buông tha cho sư đồ các ngươi."

    Phó Long Thành đưa ngọc bội cho nàng, Thiên Hỉ đưa tay tiếp lấy, ôm chặt trong ngực. Phó Long Thành ôn nhu nói: "Cô nương yên tâm, hài tử của ngươi vẫn rất tốt, không ai sẽ gây bất lợi cho chúng."

    Thiên Hỉ trừng mắt nhìn Phó Long Thành một cái, nói: "Giả nhân giả nghĩa. Sư đồ các ngươi đều giống nhau, ngoài mặt nói một đằng, sau lưng làm một nẻo."

    Phó Long Thành thấy có chút kỳ quái, Tiểu Mạc vội vàng dùng biểu tình vô tội nhìn về phía sư phụ, người Thiên Hỉ nói cũng không phải mình.

    Phó Long Thành bình thản hỏi: "Cô nương có biết ta sao?"

    Thiên Hỉ cắn cắn môi, lắc đầu: "Mặc dù ta không biết ngươi, nhưng ngươi là kẻ thù lớn nhất của ta, chắc chắn không sai, ta chỉ hận không thể giết ngươi để trả thù." Dứt lời liền ho khan, một tia máu theo khóe miệng chảy xuống.

    Phó Long Thành khẽ thở dài, bỗng giơ tay lên, đem một viên thuốc nhét vào miệng Thiên Hỉ, Thiên Hỉ muốn phun ra nhưng viên thuốc kia vào cổ họng liền tan ngay.

    "Ngươi cho ta ăn cái gì? Nói cho ngươi biết, ta chết cũng không sợ, ngươi muốn tra tấn ta thế nào cũng là uổng phí tâm cơ, ta sẽ không cầu xin tha thứ."

    Phó Long Thành ồ một tiếng, nói: "Cô nương cùng tại hạ rốt cuộc có thâm cừu đại hận gì? Có thể giải thích một chút không, như vậy ta mới có thể nghĩ xem làm thế nào để xử lý ngươi."

    Thiên Hỉ hừ một tiếng, nói: "Đâu chỉ là có thù oán, mà là thù sâu như biển. Mười sáu năm trước ngươi giết cả nhà ta, hai năm trước lại sai người giết Bích Lạc Thiên đại nhân nuôi dưỡng ta, đệ tử ngươi giả mạo Bích Lạc Thiên đại nhân, giết chết Phượng Các người mà ta yêu, bây giờ còn muốn lăng trì xử tử ta, đây không phải là thù sâu như biển thì là cái gì?"

    "Mười sáu năm trước giết cả nhà ngươi? Phụ mẫu của ngươi là ai?"

    Thiên Hỉ cười lạnh: "Ngươi đúng là quý nhân hay quên, nhớ không ra sao? Ta chính là trưởng nữ của Bình Dương Vương, mẫu thân ta chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Chu Phi Phi!"

    Phó Long Thành đè nén vui sướng trong lòng, nói: "Ngươi thật sự là nữ nhi của Chu Phi Phi, Ngọc Hi?"

    "Thế nào, ngươi giật mình rồi sao? Ta năm đó may mắn thoát chết, được Bích Lạc Thiên đại nhân cứu, chính là để chờ có một ngày tìm ngươi báo huyết hải thâm thù này!"

    Phó Long Thành cười nói: "Nếu ngươi muốn báo thù ta, sao có thể dễ dàng nói chết." Tay trái lật một cái, Thiên Hỉ nhíu mày. Thì ra Phó Long Thành dùng lưỡi dao sắc bén cực mỏng cắt vào ngón tay nàng. Thiên Hỉ cảm thấy hành động của Phó Long Thành rất kỳ lạ, nhưng không mở miệng hỏi.

    Phó Long Thành phân phó: "Tiểu Mạc, đưa Thiên Hỉ về sơn trang, chăm sóc thật tốt, để nàng mau chóng hồi phục như cũ."

    Tiểu Mạc vội vàng khom người đáp lại. Phó Long Thành bước ra khỏi địa lao.

    Thiên Hỉ có chút mờ mịt, sau đó hung hăng nói: "Ngươi sẽ hối hận." Nói xong, lại nắm chặt ngọc bội trong tay.

    Đằng Long Uyển Bão Long Sơn Trang, Phó Long Thành tâm tình rất tốt, trên giường có một đôi hài nhi được bao bọc trong vải gấm, đều đã đi vào giấc ngủ. Hắn đang mỉm cười nhìn hai đứa nhỏ.

    Phó Long Tinh cũng rất tò mò về hai đứa nhỏ này, hỏi: "Đại ca, bọn chúng thật sự là chất nhi của Ngọc Tường?"

    Phó Long Thành cười nói: "Không sai. Chúng cũng là ngoại tôn của Chu tỷ tỷ."

    "Chu tỷ tỷ?" Phó Long Tinh cũng có chút cao hứng: "Đại ca đã tìm được đại nữ nhi của Chu tỷ tỷ rồi?"

    Phó Long Thành gật đầu cười nói, "Đúng vậy, tiểu Bình Dương quận chúa năm đó, bây giờ đã làm mẫu thân."

    Ngoài cửa, Tiểu Khanh đi vào, thi lễ: "Sư phụ, sư thúc."

    Phó Long Thành hỏi: "Chuyện bảo ngươi làm thế nào rồi?"

    Tiểu Khanh bẩm báo: "Đệ tử đã lệnh Phượng Các chiều nay đến đây. Đệ tử cũng đã gửi thư đi Phó gia, thỉnh Long Tình sư thúc mau chóng đến."

    Phó Long Thành chắp tay cười nói: "Ngươi đi điều tra kỹ hồ sơ của Thiên Hỉ, xem nàng cùng cung chủ Bích Lạc Thiên của Bích Lạc Thập Nhị Cung rốt cuộc có quan hệ gì? Nàng lại gia nhập Bích Lạc Thập Nhị Cung như thế nào."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro