Chương 24: Lật lại án cũ (thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Thiên Hỉ dùng sức lắc lắc cửa, cửa thoáng cái bị đẩy ra. Không có khóa! Trong lòng nàng có chút mừng rỡ, bước nhanh ra, rồi lại đột nhiên đứng lại.

Một nam tử anh tuấn mày kiếm mắt sáng, mặt như quan ngọc, dáng người cao lớn mang theo ý cười đứng ở nơi đó, "Cô nương có chuyện gì?" Thanh âm giống như khuôn mặt tuấn dật của hắn, trong trẻo mà dễ nghe.

Thiên Hỉ tuy rằng đã sớm có người trong lòng, nhưng thấy dung mạo nam tử vẫn nhịn không được nhịp tim nhảy loạn, bất giác thu liễm tính tình, cúi đầu đáp: "Không có gì." Sau đó xoay người đi vào trong phòng, đóng cửa lại, trái tim vẫn còn đập thình thịch!

Trời ạ, trên đời này còn có một nam tử anh tuấn như vậy sao? Còn soái hơn Phượng Các nhiều. Nghĩ đến Phượng Các, Thiên Hỉ cảm thấy trong lòng đau đớn. Phượng Các, Phượng Các, ngươi ngay cả hài tử của chúng ta cũng không thèm liếc mắt một cái.

Đúng, hài tử. Thiên Hỉ thầm hận mình làm sao còn tâm tư thưởng thức dung mạo nam nhân khác. Ta phải đi cứu con của ta. Một lần nữa, nàng cố gắng vận nội lực, nhưng vẫn thất bại.

Thất Sát Lệnh Chủ chết tiệt kia không biết dùng thủ pháp gì, hết thảy hành động của mình vẫn như thường, không có bất kỳ cái gì khó chịu, chỉ là ngưng tụ không nổi một điểm công lực. Chẳng lẽ công lực mình vất vả luyện mười mấy năm đều đã bị phế đi, Thiên Hỉ cảm thấy một trận tuyệt vọng.

Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, sau đó, cửa bị đẩy ra. Tiểu Mạc cùng một thiếu niên ôm hai đứa bé trong tã lót đi vào. Thiên Hỉ kinh hô một tiếng, nhào tới. Tiểu Mạc cùng thiếu niên giao hài tử cho Thiên Hỉ, Thiên Hỉ gắt gao ôm hai đứa nhỏ ở trong ngực.

Tiểu Mạc cười nói: "Hai tử rất tốt, vừa mới ngủ thiếp đi."

Thiên Hỉ dùng mặt thay phiên nhau dán lên hai đứa nhỏ. Sau đó vội vã đến bên giường, cởi bỏ bao bọc của hai đứa nhỏ, cẩn thận nhìn kỹ cơ thể chúng.

Hai đứa bé bị đánh thức, một đứa trong số đó mở to mắt tò mò nhìn nương, đứa còn lại nhếch miệng, oa một tiếng khóc lên. Thiên Hỉ gói hai hài tử lại, lại một lần nữa dán mặt lên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của hai đứa nhỏ.

Thiếu niên trẻ tuổi nhìn Tiểu Mạc, lại nhìn Thiên Hỉ, có chút luống cuống tay chân. Tiểu Mạc vỗ vỗ vai hắn, dẫn hắn lui ra ngoài. Thiếu niên trẻ tuổi vừa đi vừa nhịn không được quay đầu lại nhìn Thiên Hỉ.

Thiên Hỉ tựa hồ cũng cảm giác được cái gì, cũng ngẩng đầu nhìn lại, nhìn bóng lưng thiếu niên trẻ tuổi có chút sững sờ. Tiểu hài tử lại khóc lên, Thiên Hỉ vội vàng đi dỗ, tuy rằng khá lạnh nhạt nhưng lại cẩn thận từng li từng tí, từ ái chi tình lộ rõ trên mặt.

"Ngươi ngẩng đầu lên." Tiểu Khanh chắp tay sau lưng, nói với hắc y thiếu niên cúi đầu quỳ trước mặt.

Hắc y thiếu niên lên tiếng ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời, làm cho khuôn mặt anh tuấn của hắn thoạt nhìn tràn đầy sức sống.

Hắc y thiếu niên này chính là Phượng Các. Hắn vậy mà không bị cung quy xử tử.

Phượng Các từ lúc biết chuyện, đã cùng rất nhiều nam hài tử ở trong một ngọn núi tiếp nhận huấn luyện cực kỳ nghiêm khắc cùng tàn nhẫn. Thứ học được là giết người và phục tùng, mặc kê ngươi có muốn hay không, có thích hay không. Mỗi ngày ngoại trừ luyện tập chính là luyện tập.

Bọn họ nhất định phải luyện tập thật tốt, bởi vì nếu vượt qua khảo nghiệm, bọn họ sẽ là sát thủ của Bích Lạc Thập Nhị Cung. Trung thành với Bích Lạc Thiên đại nhân, phục tùng Bích Lạc Thiên đại nhân. Hắn từ nhỏ đã bị quán thâu dạng tư tưởng như vậy. Nếu không vượt qua khảo nghiệm, vậy thì chỉ có thể chết.

Những người huấn luyện bọn hắn được gọi là "Lệnh chủ". "Lệnh chủ" đều đeo mặt nạ, võ công cao cường. "Lệnh chủ" lúc tới lúc đi, có sáu bảy người phân biệt dạy bọn hắn một ít võ công sắc bén mà ngoan độc. Đối với phân phó của "Lệnh chủ" không thể có nửa điểm vi phạm, hơi có chút lười biếng hoặc sai lầm, sẽ bị trừng phạt cực nặng, thậm chí xử tử.

Đêm giao thừa hàng năm đều là cơn ác mộng khủng khiếp. Bởi vì vào ngày này, tất cả mọi người phải tham gia giết chóc, chỉ có người thắng mới có thể sống sót, mới có thể bắt đầu một năm huấn luyện mới.

Nhìn quen sinh mệnh vô thường, Phượng Các đối với cái chết cũng không sợ hãi. Nhưng theo thời gian, hắn ngày càng sợ hãi. Bởi vì, hắn sợ có một ngày hắn sẽ cùng ca ca Long Trì bị phân đến sinh tử tổ.

Vào đêm giao thừa hai năm trước, hắn và Long Trì bị phân đến một tổ.

Ngay trong đêm đó, quy củ của Bích Lạc cung đã thay đổi.

Khi hắn cùng Long Trì, còn có mười tám người khác tụ tập ở sinh tử sảnh, cửa đột nhiên mở ra.

Tân Bích Lạc Thiên đại nhân hủy bỏ quyết đấu sinh tử tổ.

Phượng Các cùng Long Trì còn có Kình Dương cùng các huynh đệ khác thề trung thành với tân Bích Lạc Thiên đại nhân. Qua không lâu, bọn hắn mới biết Bích Lạc Thiên đại nhân lại là một thiếu niên anh tuấn lớn hơn mình không quá mấy tuổi. Chẳng qua, điều này cũng không ảnh hưởng đến sự kính sợ của bọn hắn đối với Bích Lạc Thiên đại nhân.

Bọn hắn bị đưa đến Thanh Thiên Lâu, bắt đầu từ tạp dịch, mỗi ngày vẫn phải tiếp nhận huấn luyện nghiêm khắc như trước, lại cũng không tàn nhẫn cùng lãnh khốc như lúc ở trong núi. Bọn hắn chậm rãi bắt đầu nguyện ý nói chuyện, trên mặt có nụ cười, cũng có hỉ nộ ái ố của người thường.

Mà Phượng Các ở một năm sau, gặp được nữ nhân thay đổi vận mệnh của hắn.

Ngày đó Phượng Các đã ôm tâm tất chết. Sau khi Long Trì đi, vốn một lòng chờ chết. Nào ngờ quỳ đến sáng hôm sau, Kình Dương đến truyền mệnh lệnh của Bích Lạc Thiên đại nhân. Phạt Phượng Các nhậm chức thủ vệ thạch lao bên dưới Thanh Thiên Lâu, mười năm không được điều chuyển, cũng không được nghỉ ngơi.

Phượng Các nằm nằm mơ cũng chẳng ngờ, Bích Lạc Thiên đại nhân luôn lãnh khốc vô tình, chấp pháp như sơn vậy mà lại mở một mặt lưới, tha chết cho hắn. Thạch lao bên dưới Thanh Thiên Lâu vốn cầm tù "hoa hồng" chờ khách nhân đến trả, hai năm trước đổi thành giam cầm một ít phạm nhân trọng tội.

Những phạm nhân này đều bị phong võ công, cầm tù dưới mặt đất. Có tám người. Thủ vệ trông coi không cho phép nói chuyện với nhau, càng không được cùng phạm nhân nói chuyện. Như cùng sống với người chết, thật sự là một công việc khổ sai, nhưng có thể tiến hành luân ca làm một ngày nghỉ một ngày.

Phượng Các bị phạt đi làm thủ vệ, mười năm không được điều chuyển cũng không được nghỉ ngơi, trên thực tế chẳng khác nào giam cầm mười năm dưới đất, nhưng đây cũng là pháp ngoại khai ân.

Phượng Các đã không cần phải chết, làm sao còn quản thủ vệ dưới đất khô khan tẻ nhạt. Hơn một tháng này im lặng không nói, không thấy ánh mặt trời, đối với một người thiếu niên chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi mà nói, thật sự là khổ không thể tả. Bất quá Phượng Các không hề oán hận mà lặng yên chịu đựng.

Phượng Các vậy mà nhận được mệnh lệnh, đến Hỉ Lai Trấn nghe lệnh. Trong lòng khó tránh khỏi thấp thỏm. Không biết có phải nữ nhân của mình đã có tin tức hay không, không biết ca ca của mình có bị mình liên lụy hay không, hắn có rất nhiều chuyện muốn biết. Người mang hắn đến phục mệnh lại chính là Kình Dương, nửa chữ cũng không chịu tiết lộ.

Khóe miệng Tiểu Khanh lướt qua một tia ý cười: "Phượng Các, ngươi rất có bản lĩnh a."

Phượng Các vội vàng cúi đầu: "Phượng Các đáng chết."

Tiểu Khanh mỉm cười: "Nữ nhân ngươi tình nguyện chết cũng phải bảo vệ kia, tên của nàng ấy là Thiên Hỉ."

Phượng Các kinh hãi: "Thiên Hỉ?!" Sau đó dập đầu: "Bích Lạc Thiên đại nhân, tất cả sai lầm của Thiên Hỉ, Phượng Các đều nguyện gánh vác, thỉnh Bích Lạc Thiên đại nhân khai ân, cho phép Phượng Các thay nàng chịu phạt."

Tiểu Khanh đi đến trên ghế ngồi xuống, nâng chén trà lên. Phẩm một chút, mới mở miệng nói: "Thiên Hỉ sai lầm, bất luận kẻ nào cũng không thay nàng chịu phạt được, huống hồ ngươi vốn là thân mang tội."

Phượng Các còn muốn mở miệng, Tiểu Khanh khoát tay, nói: "Ngươi cũng không cần quá lo lắng. Bây giờ Thiên Hỉ tìm được chỗ dựa cực kỳ vững chắc, ta cũng chưa chắc có thể phạt nàng." Nói xong, không khỏi cười một tiếng.

Phượng Các nghe vậy thì ngẩn người. Nhất là dáng vẻ của Bích Lạc Thiên đại nhân, thoạt nhìn nào còn nửa điểm uy nghiêm bức người, quả thực giống như là ca ca của mình.

Tiểu Khanh thu lại nụ cười, nói: "Ngươi đối với Thiên Hỉ hiểu biết bao nhiêu, các ngươi lại biết nhau như thế nào, ngươi cẩn thận nói một chút."

Phượng Các đáp một tiếng. Sau đó có chút ngượng ngùng nói: "Thuộc hạ là từ chỗ ngài mới biết nàng gọi là Thiên Hỉ."

Tiểu Khanh có chút khó tin: "Ngươi thật ngay cả tên của nàng cũng không biết?"

...

Thiên Hỉ rúc vào ngực Phượng Các: "Tên ta là gì không quan trọng, ngươi chỉ cần biết, đời này ngươi là nam nhân duy nhất của ta, ta là nữ nhân duy nhất của ngươi là đủ rồi."

Sau đó ngẩng đầu nhìn Phượng Các: "Ta sẽ là nữ nhân duy nhất của ngươi chứ?" Phượng Các gật gật đầu, hôn lên môi Thiên Hỉ...

Mười hai tháng trước. Vào ban đêm, Phượng Các phạm sai lầm bị phạt đang ở trong phòng mình sao chép kinh thư thật dày. Hắn duỗi thắt lưng, tự đấm đấm tay, mệt muốn chết. Nhưng trước khi bình minh, nhất định phải sao chép xong những kinh thư này. Đây là mệnh lệnh của Long Trì.

Phượng Các ném bút, duỗi dài hai tay ai thán nói: "Ông trời a, vì sao kẻ sinh ra sớm hơn một canh giờ không phải là ta." "Xuỳ", hắn dường như nghe thấy ai đó cười nhẹ. Phượng Các lắc đầu, chẳng lẽ mình chép kinh thư quá mệt mỏi, sinh ra ảo giác, nơi này làm sao có thể có tiếng cười của nữ tử chứ.

Phượng Các khom lưng nhặt bút, đột nhiên vọt vào phòng ngủ của mình, "xoạch" một cái kéo xuống màn che bằng lụa. Một nữ tử xinh đẹp mặc bạch y mang theo nụ cười nghịch ngợm, hai tay ôm đầu gối ngồi trên giường của hắn, đôi mắt đẹp kia đang nhìn hắn.

Đôi mắt xinh đẹp sâu như biển lớn, Phượng Các chưa từng thấy qua ánh mắt xinh đẹp như vậy, hắn tựa hồ rơi vào trong đôi mắt thâm mỹ kia. Hắn nhất thời thất thần.

Lúc hắn nhớ ra thì đã muộn, một thanh trường kiếm chỉ vào cổ họng hắn. "Đừng nhúc nhích, bằng không sẽ chết." Chủ nhân của thanh kiếm là cô nương có đôi mắt xinh đẹp như đại hải, đã trượt xuống giường, dựa sát vào người hắn, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng nói.

Lỗ tai Phượng Các có chút ngứa, hắn lại có chút tức giận, đối với một sát thủ Bích Lạc Thập Nhị Cung đã được huấn luyện lâu năm mà nói, dễ dàng bị khống chế bởi một cô nương như thế, thật sự quá mất mặt.

Phượng Các nở nụ cười: "Trên thế giới này thứ không thể uy hiếp tại hạ nhất chính là sinh mệnh của tại hạ."

Đôi mắt xinh đẹp thoáng qua một tia kinh ngạc, lập tức lại bi thương nồng đậm: "Ngươi cùng ta giống nhau." Lời nói của nữ tử sâu kín, dường như từ nơi rất xa thổi tới.

Đinh đang đinh đang, bên ngoài truyền đến một trận tiếng chuông thanh thúy. Trong mắt nữ tử hiện lên sợ hãi cùng hoảng loạn, nhưng thanh âm vẫn thản nhiên: "Nhanh như vậy liền phát hiện có người xâm nhập Thanh Thiên Lâu."

Phượng Các mỉm cười: "Tự tiện xông vào Thanh Thiên Lâu là tử tội." Nữ tử hừ một tiếng: "Ta không sợ chết. Nhưng ta không muốn chết. Ngươi giúp ta."

Phượng Các cũng hừ một tiếng: "Giúp ngươi? Ta cũng không sợ chết, nhưng ta cũng không muốn chết."

"Phượng Các", ngoài phòng truyền đến thanh âm của Long Trì. Nữ tử khẩn trương nhìn về phía Phượng Các. Trong đôi mắt mỹ lệ, rơi xuống giọt nước mắt trong suốt: "Ngươi nếu hét lên, người chết, sẽ là ta."

"..." 

"Ngươi có muốn ta chết không?"

"..."

"Đại ca. Cho phép ta ra khỏi phòng sao?" Phượng Các cao giọng đáp.

"Thanh Thiên Lâu dường như có người ngoài lẻn vào, động đến cơ quan trong lâu. Bích Lạc Thiên đại nhân phân phó không cần quá để ý. Ngươi vẫn nên tiếp tục chép kinh thư đi. Nếu chép không xong, sáng mai ngươi cứ chờ chịu roi đi." Thân ảnh Long Trì đã đi xa, Phượng Các ở trong phòng vẫn khom người đáp một tiếng.

"Cô nương bị thương sao, bị thương ở chân?"

"Không cẩn thận bị ngã, ngươi có kim sang dược không?"

Phượng Các đem kim sang dược đưa cho nàng, tự mình xoay người lại, chờ nàng băng bó xong. Một mặt lại ở trong lòng thở dài cùng hối hận, mình đây là làm gì? Nữ hài tử này rõ ràng là tự tiện xông vào Thanh Thiên Lâu bị cơ quan làm bị thương, mình đây là đang bao che cho ngoại địch sao.

Cô nương dường như nhìn thấu tâm tư của hắn, nói: "Cảm tạ ngươi đã giúp ta."

Phượng Các thở dài: "Nơi này là căn cứ của Bích Lạc Thập Nhị Cung, vốn không cho phép người ngoài tự tiện vào. Ngươi là ai, vào đây như thế nào?

Nữ hài tử đem chân băng bó kỹ, nói, "Ta cũng là người của Bích Lạc Thập Nhị Cung. Tử Vi cung."

Phượng Các vui vẻ, là người của mình? Nữ hài tử nói tiếp: "Chẳng qua, ta vốn là người của Tỷ Muội Cung, ta gia nhập Tử Vi cung chính là vì muốn ám sát Bích Lạc Thiên."

Phượng Các phản xạ có điều kiện giữ chặt cổ tay nữ tử: "Ngươi là thích khách?"

Nữ tử tùy ý Phượng Các nắm cổ tay, nước mắt lại chảy xuống: "Ta ngay cả Thanh Thiên Lâu không có người trông coi cũng không vào được, làm sao có cơ hội giết Bích Lạc Thiên đại nhân. Ngươi đem ta giao nộp đi."

Tại sao nhìn thấy nước mắt của nàng, ta lại mềm lòng. Phượng Các ở trong lòng ngàn lần tự hỏi chính mình, lại không có đáp án, nhẹ nhàng buông tay ra.

"Ngươi là ai? Vì sao phải ám sát Bích Lạc Thiên đại nhân" Phượng Các xoay người, nghiêm túc hỏi.

"Ta là ta, tại sao lại phải nói với ngươi? Về phần ám sát Bích Lạc Thiên đại nhân, ta có lý do của ta, ngươi cũng không cần hỏi."

Nữ tử một lần nữa nằm lên giường: "Phượng Các, ngươi còn không chép sách, chẳng lẽ là chờ sáng mai chịu phạt sao? "

Phượng Các đầy mặt sầu não nói: "Chậm trễ hồi lâu như vậy, nào còn có thể chép xong." Dứt lời, Phượng Các hoảng hốt mất mấy giây, vì sao mình và thích khách này lại giống như bằng hữu quen biết nhiều năm, tự nhiên như thế.

Nữ tử mỉm cười: "Ta giúp ngươi chép. Ngươi mang đến đây."

Phượng Các lắc đầu nói: "Không cần. Ta vẫn nên chờ chịu roi đi. Chân ngươi có tổn thương, nghỉ ngơi đi."

Nữ tử nghiêng đầu, "Phượng Các".

"Làm gì?"

"Không có gì, ta gọi tên của ngươi dường như rất thuận miệng." Dứt lời nhẹ nhàng cười.

"Ngươi tên là gì?

"Ngươi không cần phải biết."

Phượng Các hừ một tiếng: "Nhất định là tên ngươi quá khó nghe, cho nên không dám cho ta biết."

"Ngươi nghĩ thế nào thì tuỳ." Nữ tử xoay người hướng vào bên trong, không để ý tới Phượng Các. Phượng Các nhìn đường cong quyến rũ của nàng, trong lòng bỗng nhiên ầm ầm nhảy dựng.

Ánh nến lập loè, màn che rũ xuống, có mỹ nữ ở trên giường... Đây có phải là diễm phúc bay tới trong truyền thuyết không? Phượng Các không khỏi cười ra tiếng.

"Ngươi đang nghĩ cái gì?" Nữ tử quay đầu lại. Phượng Các ha ha cười. Mặt nữ tử đột nhiên đỏ lên, hung hăng nói: "Cho ngươi cười, ngày mai để xem mông của ai sẽ nở hoa."

Bộ dáng tuy rằng giả bộ ngoan độc, nhưng khóe mắt tất cả đều là ý cười.

Phượng Các nghe xong, lại giống đột nhiên ăn phải con ruồi, cũng không cười nổi nữa. Cúi đầu ủ rũ ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh giường.

Nữ tử nhìn thấy, rốt cuộc nhịn không được, lại không dám cười quá lớn tiếng, che miệng mặt đều nhịn cười đến đỏ. Phượng Các vốn định trừng nàng vài cái, lại nhìn phát ngốc.

"Ca ngươi thường phạt ngươi sao? Nữ tử hỏi.

"Không, kỳ thật ta thường hay khi dễ ca ta."

"Ta mới không tin."

"Thật."

Trong phòng nhỏ, ánh nến vẫn lập loè như trước, Phượng Các ngồi trên ghế mặt mày hớn hở kể lại cái gì đó, nữ tử nửa dựa vào giường, đối mặt Phượng Các, nghe rất hứng thú.

Bọn hắn khi thì cao hứng, khi thì đau thương. Sau đó, nữ tử bắt đầu kể, Phượng Các nghe. Phượng Các không ngừng kéo ghế dựa về phía trước, cách giường càng ngày càng gần, cách nữ tử càng ngày càng gần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro