Chương 25: Lật lại án cũ (trung)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng chuông thanh thúy đánh thức giấc mộng đẹp của Phượng Các. Hắn muốn giơ tay lên, mới phát hiện cánh tay mình đang vòng trên một thân thể mềm mại.

    Hắn cúi đầu, nữ tử trong ngực vẫn ngủ say như trước. Trên khuôn mặt trắng nõn rải rác vài sợi tóc. Lông mi dài cong cong, chiếc mũi tinh xảo, cái miệng nhỏ nhắn, hương thơm động lòng người.

    Phượng Các nhẹ nhàng chống người lên. Đưa đầu về cái trán trơn bóng của nữ tử. Lại không dám hôn xuống.

    Nữ tử nhẹ nhàng ưm một tiếng, càng dựa vào Phượng Các, lẩm bẩm gọi: "Nương."

    Ý cười tiêu sái của Phượng Các ngưng ở trên mặt. Nương, chữ này nghe có vẻ xa xôi cùng lạ lẫm như vậy. Mình cũng hẳn là có nương a. Nhưng vì sao mình một chút ấn tượng cũng không có nữa nha. Hắn có chút ảo não.

    Nữ tử bỗng nhiên cả kinh, tỉnh lại, xoay người đi tìm kiếm. Phượng Các đưa tay đè tay nàng lại. Nữ tử nhìn Phượng Các một chút, mặt đỏ lên. Phượng Các ngượng ngùng buông tay ra.

    Nữ tử mỉm cười một lần nữa, nói: "Lại qua một ngày."

    Phượng Các bỗng nhiên nhớ tới cái gì, a một tiếng xoay người xuống giường, chạy ra ngoài, sau đó lại chạy trở về, đem ngón trỏ tay phải đặt ở bên miệng xuỵt một cái. Nữ tử vừa muốn nói chuyện. Phượng Các vội vàng xua tay.

    Phượng Các chạy ra bàn, cầm cây bút đêm qua bỏ vào miệng liếm liếm, vội vàng viết mấy chữ trên giấy, đưa đến trước mặt nữ tử.

    Trên đó viết: Có người ở phía đối diện, chớ có lên tiếng.

    Nữ tử gật đầu.

    Phòng Phượng Các cùng phòng đại ca đối diện nhau. Cửa sổ phòng ngủ đối diện với sân. Nữ tử trốn bên cạnh cửa sổ, lén lút nhìn ra phía ngoài.

    Phượng Các hướng bên này nhìn lại. Nữ tử mỉm cười. Phượng Các mặc dù không nhìn thấy, nhưng dường như cảm giác được, cũng khẽ mỉm cười một cái.

    "Tương Tử. Đại ca có về không?" Một thiếu niên áo xanh mười bốn mười lăm tuổi bưng hộp thức ăn đi tới. Phượng Các nhẹ giọng hỏi hắn.

    "Long Trì thiếu gia phụng mệnh ra ngoài. Ngài muốn đi sớm một chút sao?"

    Phượng Các mừng rỡ, "Đại ca đi ra ngoài sao?" Lại bước tới cầm hộp thức ăn nói: "Ta rất đói, ngươi đi chuẩn bị thêm một chút. À phải rồi, không cần phải vào phòng, ở đây gọi ta là được. Ta không gọi ngươi ngươi không cần vào phòng dọn dẹp, nhớ chưa?"

    "Heo." Có người lạnh lùng nói. Phượng Các cầm hộp thức ăn cũng không quay đầu lại đáp lễ: "So với sói khiến người ta thích hơn." Người nói chuyện chính là Kình Dương. Hắn ở viện tử cách Phượng Các không xa. Phải đi ngang qua chỗ ở của Phượng Các.

    Kình Dương trợn trắng mắt. Phượng Các đã đẩy cửa phòng mình, thò đầu ra nói: "Hơn nữa còn là sói mặt cười."

    Nói xong, lách vào phòng, đóng cửa lại. Kình Dương tức giận. Bởi vì Kình Dương chưa bao giờ cười, không biết tại sao Phượng Các luôn gọi hắn là sói mặt cười. Kình Dương không giỏi nói chuyện, mỗi lần đều bị Phượng Các mỉa mai một phen.

    Phượng Các bê đồ ăn vào. Nữ tử đi đến bên cạnh bàn. Phượng Các cười nói: "Cát nhân tự có thiên tướng. Đại ca đã ra ngoài, không cần phải chịu phạt. Đói bụng không, mau ăn đi."

    Nữ tử mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Tiện nghi ngươi. Ngươi một hồi mau đem kinh thư chép cho xong đi." Dứt lời, cầm bánh bao cắn một miếng. Bánh nhân thịt heo, nhân thịt tròn vo thơm phức. Nữ tử dùng đũa lấy nhân thịt ra, nhìn Phượng Các: "Ngươi cũng đói bụng rồi đi." Nói xong, đem nhân thịt ném về phía Phượng Các.

    Phượng Các một hơi tiếp được, nói: "Bánh bao này ngon nhất chính là nhân."

    Nữ tử không để ý tới hắn, cầm đũa đem nhân thịt bên trong mấy cái bánh bao khác cũng lấy ra, ném cho Phượng Các.

    Tương Tử ở ngoài cửa hô lên: "Phượng Các thiếu gia, ta lại mang bánh bao đến."

    Phượng Các ra cửa, chỉ chốc lát sau lại cầm một hộp thức ăn khác trở về. Đặt đối diện nữ tử, hai người yên lặng ăn sáng.

    Phượng Các chép kinh thư. Nữ tử ngồi trong phòng, buồn bực nhàm chán. Nàng cầm giấy ném về phía Phượng Các. Phượng Các đầu cũng không ngẩng lên, tay trái bắn một cái, đem giấy bật trở về đánh lên trán nữ tử.

    Nữ tử hừ một tiếng, xé một xấp giấy, vò thành mấy cục nhỏ, giống như thiên nữ tán hoa ném về phía Phượng Các. Phượng Các dùng bút vẽ một vòng, mực bắn tung tóe, hai người không dám cất tiếng cười đùa, nhưng cũng chơi rất vui vẻ.

    Nửa tháng sau, vết thương ở chân của nữ tử đã lành. Nàng nép mình bên cạnh Phượng Các, gọi: "Phượng Các."

    Phượng Các ừ một tiếng. Nàng lại gọi một tiếng, Phượng Các không để ý tới nàng nữa. Nàng ngẩng đầu nhìn vào mắt Phượng Các, "Phượng Các, ngày mai nếu ta rời đi, khi nào mới có thể gọi tên ngươi nữa a. "

    Phượng Các cùng nữ tử quỳ trên mặt đất, dập đầu với trăng sáng ngoài cửa sổ. Nữ tử lấy ra một chiếc khăn tay màu đỏ che trên đầu. Phượng Các nhẹ nhàng mở khăn tay ra. Tài tử giai nhân dưới đêm trăng tròn. "Phượng Các, từ hôm nay trở đi, ta chính là nữ nhân của ngươi."

    Phượng Các nằm trên giường, bên gối đã không còn giai nhân, chỉ có lạc hồng rực rỡ. Trên bàn có một tờ giấy, trên đó chỉ có bốn chữ nhỏ xinh đẹp: ""Đời này không đổi."

    "Vì cái gì không nói cho ta biết tên của ngươi?"

    "Ta không muốn ngươi gọi tên của ta, bởi vì tương tư mà tiều tụy."

    "Ngươi nhất định phải đi sao?"

"Ta có thể lưu lại sao?"

    "Ngươi còn quay lại không?"

    "Ta quay lại, ngươi sẽ giết ta. Ngươi không giết ta, ngươi sẽ chết. Ngươi muốn ta quay lại sao?"

    "Ta chờ ngươi."

    "Nếu ta không chết, ta sẽ quay lại."

    "Ta chờ ngươi. Đời này không đổi."

    "Đời này không đổi."

    Một tháng trước, Phượng Các trở về phòng, phòng cũng không có gì khác biệt. Hắn lại giống như cảm giác được cái gì đó, nhanh chóng vọt tới phòng ngủ. Trên giường của chính mình, lụa mỏng rủ xuống.

    Phượng Trì chậm rãi đi tới, nhẹ nhàng đẩy màn ra. Trên giường, một nữ tử xinh đẹp ôm đầu gối mà ngồi, đôi mắt xinh đẹp sâu như biển rộng, trong mắt hàm chứa thâm tình vô hạn, nhìn Phượng Các.

    "Phượng Các, Phượng Các, ngươi có khỏe không?"

    Phượng Các nhắm mắt lại, lại mở ra, hắn nhào tới, ôm nàng thật chặt vào trong ngực. Hắn hôn nàng, khẩn trương cùng nóng bỏng. Nàng đáp lại, đột nhiên đè lại tay Phượng Các ngăn động tác tiếp theo của hắn.

    Khuôn mặt của nàng ửng đỏ, thì thầm: "Không được. Ta vừa mới sinh hài tử."

    " Hài tử?" Phượng Các ngạc nhiên: "Hài tử của chúng ta? Chúng ta có hài tử?"

    Nữ tử gật đầu.

    "Phượng Các thiếu gia." Một tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên. Phượng Các cùng nữ tử không hẹn mà cùng nín thở ngưng khí.

    "Tương Tử, có chuyện gì sao?"

    "Kình Dương thiếu gia mời ngài qua chơi cờ."

    "Ta không đi...Chờ đã, ngươi nói với hắn, ta...đang tắm rửa, một canh giờ sau sẽ qua."

    Nữ tử mỉm cười: "Thích nói dối."

    Phượng Các có chút đỏ mặt: "Nếu ta nói không đi, Kình Dương nhất định sẽ tìm tới cửa."

    Nữ tử nhẹ giọng hỏi: "Đại ca ngươi không có ở đây?"

    "Đại ca đang chấp vệ." Sau đó có chút hoảng hốt hỏi: "Ngươi vào bằng cách nào? Không bị phát hiện sao?"

    "Phượng Các, ngươi giúp ta."

    Phượng Các nhìn nữ tử: "Ta không thể phản bội Bích Lạc Thiên đại nhân."

    "Còn ta thì sao?"

    Phượng Các cúi đầu.

    Nữ tử cười nói: "Ngươi chỉ cần giúp ta đi tìm mấy món đồ."

    Phượng Các cầm tay nữ tử: "Vì cái gì? Ngươi nhất định phải làm sao?"

    Nước mắt của nữ tử lăn xuống: "Nếu ngươi còn như vậy, ta sẽ nhịn không được mà cầu ngươi."

    Phượng Các cắn cắn môi. Một tia máu tươi treo ở trên môi. Nữ tử nhón mũi chân, ngửa cằm lên, dùng đầu lưỡi nhỏ nhắn nhẹ nhàng liếm đi máu trên môi Phượng Các.

    "Vì cái gì chúng ta đều là kẻ thân bất do kỷ (không tự làm chủ bản thân được)."

    Nữ tử mỉm cười: "Phượng Các, chúng ta còn thời gian rất dài , chuyện sau này ai cũng không nói chắc được, không phải sao?"

    Phượng Các nắm chặt tay: "Ngươi muốn đối địch với Bích Lạc Cung, mà ta chính là người của Bích Lạc Cung."

    Nữ tử nhẹ nhàng dựa vào Phượng Các: "Ta chỉ là kẻ thù với cừu nhân của ta, ta có nói ta muốn cùng Bích Lạc Cung đối địch sao?"

    Phượng Các đẩy nàng ra, nắm bả vai nàng nói: "Nhưng ngươi muốn ám sát Bích Lạc Thiên đại nhân, chẳng lẽ không phải là muốn đối địch với toàn bộ Bích Lạc cung sao? Nếu như vậy, đại ca ta sẽ không bỏ qua cho ngươi? Ngươi phải làm sao bây giờ? Ta lại phải làm sao?"

    Nữ tử nhắm mắt lại: "Phượng Các, ngươi đã trưởng thành. Ngươi rốt cuộc cũng đã nghĩ tới những thứ này có đúng không."

    Phượng Các ảo não quay lưng lại nói: "Từ lần đầu tiên gặp ngươi, ta đã nghĩ đến, nhưng ta không nghĩ, không, là ta không dám nghĩ, không muốn nghĩ. Thế nhưng, từ sau khi ngươi rời đi, ta lại không lúc nào không nghĩ tới, nghĩ đến ta cũng sắp điên rồi."

    Nữ tử vươn hai tay, từ sau lưng ôm lấy Phượng Các, vùi đầu vào tấm lưng rộng lớn của Phượng Các. "Phượng Các, không cần nghĩ. Trên thế giới này vốn không có đúng hay sai. Hết thảy đều coi số trời. Nếu chúng ta đã không làm chủ được, thì cần gì phải suy nghĩ."

    Phượng Các cúi đầu: "Ta không muốn ngươi chết."

    Nữ tử ừ một tiếng. Phượng Các xoay người, ôm chặt nữ tử. Nước mắt chảy xuống má.

    Nữ tử không thể chết, Phượng Các sẽ chết. Bởi vì hắn đã quyết định giúp nàng ấy. Giúp nàng, chẳng khác nào phản bội Bích Lạc Thiên đại nhân, Phượng Các chỉ có thể lấy cái chết tạ tội.

    Nữ tử nằm trong lòng Phượng Các, nước mắt như hạt châu đứt dây: "Ta còn chưa thể chết. Bất quá, chờ chuyện của ta làm xong, ta nhất định sẽ đi cùng ngươi."

    Phượng Các hận không thể đem nữ tử nhập vào thân thể của mình. Hắn đau, trái tim hắn đau đớn, toàn bộ cơ thể hắn cũng đau đớn.

    Cái giá của một số đoạn tình cảm chính là mạng sống, mà những người yêu nhau, lựa chọn duy nhất mà họ có thể đưa ra cũng bất lực và đẹp đẽ nhất: Vì người, từ bỏ sinh mệnh.

    Căn cứ Thanh Thiên Lâu kỳ thật là một tòa đại trạch viện có hơn mười tòa nhà, nằm ngay trong núi Hoa Bình cách Bão Long sơn trang khoảng một trăm dặm.

    Địa thế núi Hoa Bình do tự nhiên hình thành, chỉ có một lối vào duy nhất. Thanh Thiên Lâu được xây dựng ở sườn núi.

    Trong căn cứ có hai mươi mốt đình viện lầu các lớn nhỏ bố trí theo ngũ hành bát quái. Lấy Thanh Thiên Lâu làm trung tâm, xung quanh là mười hai phân cung hành quán. Cũng chính là cứ điểm mỗi cung của Bích Lạc Thập Nhị Cung.

    Ngoài ra còn có ba tòa đại viện Tàng Sát Các, Lý Hình Viện, Sinh Tử Sảnh. Tàng Sát Các là nơi xử lý việc mua bán của Thập Nhị Cung. Lý Hình Viện là nơi hình trách. Sinh Tử Sảnh vốn là nơi tấn cấp luận võ của sát thủ Thập Nhị Cung, bây giờ được Tiểu Tỉnh cải thành một trang viên trồng mấy chục mẫu hoa và dược liệu.

    Sau khi Tiểu Khanh nhậm chức Bích Lạc Thiên đại nhân, Thập Nhị Cung ban đầu đổi thành Thất Cung, sau lại hợp thành Tam Cung. Tiểu Tỉnh là chủ sát, Tiểu Hòa phụ trách tư liệu cùng tin tức, Tiểu Mạc phụ trách xử lý và phòng ngự căn cứ Thanh Thiên Lâu.

    Thanh Thiên Lâu có ba mươi sáu đệ tử, lớn tuổi nhất chính là đám người Long Trì, Phượng Các cùng Kình Dương, bọn họ bất quá cũng vừa mới mười sáu tuổi. Có mười hai thiếu niên trong nhóm này, còn lại đều là mười bốn, mười hai tuổi mỗi loại có mười hai người. Bọn họ vốn là một nhóm sát thủ mới do Bích Lạc Thập Nhị Cung bồi dưỡng, còn chưa kịp đưa vào sử dụng Bích Lạc Thập Nhị Cung đã đổi chủ đổi quy củ.

    Những thiếu niên này vốn đều là những hài tử có căn cốt tư chất thích hợp với võ học bị người của Bích Lạc Thập Nhị Cung mua hoặc bắt về. Lúc bắt được cũng chỉ bốn năm tuổi. Qua mười mấy năm này, sớm cũng không biết phụ mẫu họ gì tên gì, nhà ở nơi nào. Huống hồ trong đó phần lớn vốn là cô nhi hoặc là bị người của Thập Nhị Cung biến thành cô nhi.

    Tiểu Mạc thay đổi cách huấn luyện tàn nhẫn và quản lý sâm nghiêm của Thanh Thiên Lâu trước kia, đổi thành phương pháp dạy dỗ đệ tử của Phó gia. Thanh Thiên Lâu xử phạt cực kỳ nghiêm khắc, đa số tử hình. Hơn nữa phương thức thi hành án tử hình cực kỳ tàn khốc, phần lớn là lăng trì.

    Tiểu Mạc vốn định chỉnh đốn lại quy chế, nhưng Tiểu Khanh lại không cho phép. Tiểu Khanh có suy nghĩ của Tiểu Khanh. Trừ ba mươi sáu người của Thanh Thiên Lâu còn chưa làm ác trên giang hồ, những sát thủ Bích Lạc Thập Nhị Cung khác dù không phải kẻ tàn ác, nhưng sát thủ dù sao cũng là sát thủ, trên tay người nào mà không có nhân mạng chết oan.

    Sát thủ vốn là dị loại trên giang hồ, kiệt ngạo bất tuân, khôn ngoan độc ác. Quy tắc của tổ chức sát thủ luôn nhiều nhất, cũng nghiêm khắc nhất. Nếu muốn tiếp tục khống chế những người này, quy củ vốn có của Bích Lạc cung vẫn rất hữu dụng.

    Tiểu Khanh nếu đã quyết định, Tiểu Mạc đương nhiên không dám phản đối nữa. Bất quá quy củ là quy củ, còn phải xem người có thể làm chủ chấp hình như thế nào. Tiểu Khanh tuy rằng nghiêm khắc, cũng không phải là kẻ ham giết chóc tàn nhẫn. Vì vậy, trong một hai năm này, Bích Lạc Cung còn chưa xử tử ai.

    Tất nhiên đó là bởi vì không ai phạm phải lỗi nguyên tắc nào cả. Thẳng đến khi Phượng Các phạm sai lầm.

    Phượng Các đi Thanh Thiên Lâu trộm lệnh bài thông hành Bích Lạc Thiên đặt trong thư phòng, cùng tư liệu tuyệt mật của Tử Vi Cung. Trùng hợp bị Long Trì phát hiện hắn tự tiện vào thư phòng của Bích Lạc Thiên. Nhưng Long Trì dù sao cũng yêu thương đệ đệ, không có trách cứ Phượng Các tại chỗ.

    Phượng Các cầm đồ muốn đưa về cho nữ tử đang chờ hắn (cũng chính là Thiên Hỉ) ở trong phòng, vừa vặn Kình Dương tới tìm hắn. Hắn đành phải đến chỗ Kình Dương đánh đại ba ván cờ, sau đó lấy cớ đau bụng mà chạy về. Lúc này Long Trì đã phát hiện Thiên Hỉ trốn trong phòng hắn.

    Phượng Các cầu Long Trì thả Thiên Hỉ. Long Trì chỉ cho rằng Phượng Các cùng người của Tử Vi Cung có tư tình, tuy rằng cung quy không cho phép, nhưng hắn dù sao cũng yêu thương đệ đệ, chỉ cảnh cáo Phượng Các cẩn thận tránh ngày sau bị phạt, hơn nữa hai người sẽ không có kết quả.

    Qua hơn một tháng, khi Tiểu Khanh trở lại Thanh Thiên Lâu, phát hiện tư liệu tuyệt mật của Tử Vi Cung bị mất, sau khi lần theo dấu vết, Long Trì lập tức nhớ tới chuyện của Phượng Các. Phượng Các đã đến trước mặt Bích Lạc Thiên đại nhân thỉnh trách.

    Phượng Các tuy thừa nhận tự tiện vào thư phòng, trộm đi đồ vật, lại không chịu nói ra đem đồ đưa cho kẻ nào, nguyện ý nhận cung quy trừng phạt. Long Trì khuyên đệ đệ không được, đành phải đi cầu Thất Sát lệnh chủ Tiểu Mạc. Hắn biết Tiểu Mạc là sư đệ cung chủ, hy vọng Tiểu Mạc có thể cầu tình cho Phượng Các.

    Phượng Các tư thông nữ tử, trộm đi văn kiện bí mật của Thập Nhị Cung, vốn là tử tội. Tiểu Mạc nghĩ hết chủ ý, mới cầu được Tiểu Khanh đáp ứng miễn tội thông địch phản cung của Phượng Các, dùng một câu niệm tuổi còn nhỏ (chưa tới mười tám tuổi) bị người mê hoặc, tạm miễn tử tội, đổi thành diện bích chung thân trong thạch lao dưới mặt đất.

    Sau đó Tiểu Mạc lại cầu, Tiểu Khanh chuẩn Phượng Các lấy mang tội chi thân làm thủ vệ địa lao, mười năm không được nghỉ ngơi, không được thuyên chuyển, lấy công chuộc tội, xem hiệu quả lại tính.

    Tử hình sửa thành chết chậm, chết chậm sửa thành vô kỳ hạn, vô kỳ hạn sửa thành có kỳ hạn. Tiểu Mạc biết kỳ thật Tiểu Khanh lão đại vốn rất thích huynh đệ Long Trì, Phượng Các. Thời gian đệ tử Phó gia ở Bích Lạc Thập Nhị Cung không nhiều lắm, nhưng mỗi tháng đều đi vài lần. Ngày thường tất cả công việc đều do Long Trì cùng Kình Dương phụ trách xử lý.

    Nhất là Long Trì, tuy tuổi còn trẻ, xử sự lại trầm ổn, khôn khéo giỏi giang. Tiểu Khanh hài lòng nhất. Cái gọi là yêu ai yêu cả đường đi, đối với Phượng Các thích gây họa cũng có nhiều khoan hồng, cho nên mới có thể lặp đi lặp lại nhiều lần giảm miễn hình phạt cho Phượng Các.

    Tiểu Khanh nghe Phượng Các tự thuật, nửa ngày không nói gì, chỉ uống trà. Tiểu Mạc đứng hầu bên cạnh Tiểu Khanh, lúc hắn thêm trà cho lão đại, tim cũng đập thình thịch.

    Hắn tuy rằng vẫn rất thắc mắc Phượng Các làm sao có cơ hội cùng Thiên Hỉ kết tần tấn chi hảo, đến nỗi sinh hạ ra hài tử, nhưng chỉ nghĩ là lúc nào đó Phượng Các ra ngoài làm việc cùng Thiên Hỉ ngẫu nhiên gặp gỡ, một đêm vui vẻ kết nợ tình. Không thể tưởng được hai người cư nhiên lại ở trong căn cứ Bích Lạc Thiên ngây người mười lăm ngày, còn tự mình bái thiên địa, thậm chí còn gặp nhau hai lần.

    Tiểu Khanh rốt cuộc buông chén trà xuống, thản nhiên hỏi: "Ngươi thấy thế nào?"

    Tiểu Mạc cẩn thận tìm từ: "Đối với chuyện này, tiểu đệ cũng là lần đầu nghe thấy, thập phần khiếp sợ."

    Tiểu Khanh hừ một tiếng, nói: "Phượng Các cư nhiên giấu Thiên Hỉ nửa tháng mà không ai phát hiện. Một sát thủ Tử Vi Cung hơn nửa tháng không biết đi đâu, sinh con xong cũng không ai biết. Ngươi cùng Tiểu Tỉnh là thế nào làm việc?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro