Chương 26: Lật lại án cũ (hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Tiểu Mạc phụ trách phòng ngự Thanh Thiên Lâu, Tiểu Tỉnh phụ trách quản lý tất cả sát thủ ngoại cung, Phượng Các và Thiên Hỉ chính là nằm dưới sự quản lý của hai người họ.

Tiểu Mạc khom người nói: "Tiểu đệ thất sát. Tiểu đệ quản lý không tốt, khó từ tội lỗi, nguyện lĩnh sư huynh trách phạt."

Tiểu Khanh đứng dậy nói: "Phạt ngươi? Ngươi dường như vẫn còn trong "Thân giới kỳ", phải không? (Sau khi phạm sai lầm và chịu phạt, trong khoảng thời gian này nếu lại phạm sai sẽ bị phạt gấp đôi. Giai đoạn đó được gọi là thân giới kỳ).

Tiểu Mạc mặt ủ mày ê đáp: "Vâng."

Phượng Các vội vàng dập đầu nói: "Đại nhân, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của thuộc hạ, đại nhân ngài muốn trừng phạt Phượng Các thế nào Phượng Các tuyệt đối không oán hận. Cầu ngài tha cho Tiểu Mạc đại nhân đi."

Tiểu Khanh nhìn Phượng Các  nói: "Lỗi của ngươi đúng là không nhỏ. Ngoài tư nhập Thanh Thiên Lâu trộm cắp tư liệu, lại dám tư tàng ngoại địch cùng tư định chung thân, cái nào theo cung quy cũng đều là tử tội."

Phượng Các run giọng nói: "Vâng. Phượng các nguyện lấy cái chết tạ tội."

Tiểu Mạc muốn mở miệng cầu tình, chạm đến sắc mặt lão đại, lại không dám nói. Trong lòng lo lắng bất an.

Tiểu Khanh lạnh lùng nói: "Ngươi nguyện lĩnh chết đó là tốt nhất."

Tiểu Mạc lấy hết dũng khí cầu tình: "Sư huynh, Phượng Các hắn tuổi còn nhỏ, ngài cho hắn một cơ hội khác đi."

Tiểu Khanh hơi trầm ngâm. Hành động của Phượng Các, đừng nói Tiểu Mạc khó thoát tội quản lý không nghiêm, Bích Lạc Thiên đại nhân như mình cũng thật sự mất hết mặt mũi. Nếu không nghiêm trị Phượng Các, quy củ của Bích Lạc thập nhị cung để ở đâu? Nhưng hiện giờ sư phụ đang ở trong sơn trang, nếu quả quyết xử tử Phượng Các, chỗ sư phụ nhất định sẽ bị trách tội.

Tiểu Khanh nói: "Nếu dựa theo tính tình của ta, tất sẽ ban chết cho ngươi. Chỉ là sư phụ làm người khoan dung, lại có nghiêm mệnh không được dễ dàng hủy đi tính mạng người khác. Tội chết của ngươi trước ghi lại, chờ ta bẩm báo lão nhân gia rồi quyết định."

Tuy rằng nguyện lĩnh cái chết, nhưng nếu thật sự đi chết, ai lại không sợ hãi chứ. Vừa rồi Tiểu Khanh bất quá trầm ngâm vài phút, đối với Phượng Các mà nói, lại dài như một thế kỷ, ngay cả tim đập dường như cũng bị đình chỉ, nghe Tiểu Khanh lần thứ hai tuyên phán hoãn tử, lúc này nhịp tim Phượng Các mới khôi phục lại.

Phượng các vội vàng nói: "Tạ Bích Lạc Thiên đại nhân."

Tiểu Khanh thản nhiên nói, "Tử tội có thể miễn, nhưng không thể không cho ngươi một chút giáo huấn." Dừng lại, nói: "Tiểu Mạc, phế cánh tay trái hắn cho ta."

Tiểu Mạc đáp một tiếng. Đi về phía Phượng Các.

Phượng Các tuy rằng sợ hãi, vẫn cắn chặt răng, vươn cánh tay trái ra.

Tiểu Mạc nhẹ nhàng thở dài một tiếng, chỉ tay như gió, nhanh chóng điểm hai huyệt đạo trên vai và ngực trái Phượng Các.

Phượng Các chỉ cảm thấy một trận đau đớn, cánh tay trái đã buông thõng xuống. Phượng Các cố nén đau đớn, lần nữa dập đầu: "Tạ Bích Lạc Thiên đại nhân." Hắn lại quên, cánh tay trái đã phế, cân bằng không ổn định, thân hình không khỏi lắc lư một chút. Vội vàng quỳ thẳng một lần nữa.

Tiểu Khanh cất cao giọng: "Người đâu."

Theo một tiếng gọi, Kình Dương đẩy cửa đi vào, khom người nói: "Đại nhân có gì phân phó?"

"Long Trì đâu?"

Kình Dương bẩm báo: "Ở địa lao hối lỗi."

"Ngươi cũng đem Phượng Các qua đó trước, để Long Trì quản giáo cho tốt."

Kình Dương đáp một tiếng, cùng Phượng Các thi lễ cáo lui. Cửa phòng lại đóng, trong phòng chỉ còn lại hai sư huynh đệ Tiểu Khanh cùng Tiểu Mạc.

Tiểu Khanh mỉm cười nói: "Bây giờ nói đến chuyện của ngươi."

Tiểu Mạc tim đập thình thịch, nói: "Chuyện của Phượng Các, đã khiến tiểu đệ hiểu được việc quản lý Thanh Thiên Lâu thật sự có sai lầm. Tiểu đệ sẽ nhanh chóng viết xong báo cáo cải chính nội bộ, trình lên sư huynh xem xét, cũng lập tức thanh lý chỉnh đốn nội vụ Thanh Thiên Lâu, nghiêm ngặt quản lý, quyết không nhân nhượng."

Tiểu Khanh ừ một tiếng nói: "Những chuyện này ngươi tự xem mà làm. Qua chút thời gian ta sẽ đi kiểm tra, ngươi tốt nhất đừng ra chỗ sơ suất nào."

Tiểu Mạc đáp: "Vâng. Vâng."
Tiểu Khanh bê trà lên, hỏi: "Còn gì nữa?"

Tiểu Mạc nhắm mắt nói: "Tiểu đệ thân là lệnh chủ Thất Sát cung, thuộc hạ vi phạm cung quy, lệnh chủ cũng không thể ngồi ngay. Hơn nữa tiểu đệ cách lần trước chịu phạt chưa tới ba tháng, cho nên còn đang trong thân giới kỳ, theo quy định nên tăng gấp bội trách phạt."

"Ngươi biết là được rồi."

Tiểu Mạc âm thầm thở dài: "Lão đại, bây giờ tiểu đệ đi lấy roi sao?"

Tiểu Khanh nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Tăng gấp bội trách phạt thế nào cũng phải đánh đủ một trăm roi, nhưng tháng sau ngươi còn phải đi chúc thọ Âu Dương tiền bối, đầy thương tích cũng không dễ nhìn."

"Đa tạ sư huynh thông cảm."

Tiểu Khanh mỉm cười: "Chớ vội tạ ơn. Phạt thì phải phạt. Cùng lắm đổi một phương pháp khác phạt là được."

Tiểu Mạc vội nói: "Tiểu đệ nguyện chịu đòn, cũng không muốn đi..."

Tiểu Khanh ngắt lời: "Chính là ngươi đi."

"Lão đại loại chuyện này tiểu đệ thật sự không làm được..."

Tiểu Khanh híp mắt lại, cười nói: "Thật sao?"

Tiểu Mạc nhìn biểu tình uy hiếp bất thường của lão đại, đành phải nói: "Không phải. Tiểu đệ tuân mệnh là được."

Tiểu Khanh uống một ngụm trà, nói: "Rất tốt. Ngươi nhanh chóng điều tra rõ ràng chuyện của Tống Ngọc Lâu, nếu thật sự có trọng thần triều đình liên lụy trong đó, phải thừa dịp trước khi vụ bê bối lớn này lan truyền khắp thiên hạ mà ngăn cản."

Tống Ngọc là mỹ nam tử nổi danh nhất thời cổ đại, nghe nói đẹp đến mức tu hoa bế nguyệt, trầm ngư lạc nhạn, thiên địa biến sắc, lúc hắn ra khỏi cửa, sẽ khiến nam nữ già trẻ vây lại xem. Tống Ngọc vì thế mà bước đi gian nan, cuối cùng không thể không lao xuống nước mà chết. (Còn có thuyết khác là bởi vì Tống Ngọc nhìn thấy cái bóng của mình ở trong nước, mê luyến đến khó có thể kiềm chế, cho nên lao xuống nước bị chết đuối.)

Cho nên, Tống Ngọc Lâu chính là nơi tụ tập mỹ nam, nổi danh giống như Y Hồng Lâu, chính là nơi nam phong lớn nhất kinh thành. (Giống như loại quán bar tập trung đồng tính nam hiện nay).

Bích Lạc thập nhị cung nhận được một đơn hàng, thê mua hung tru sát phu quân. Mà tên của vị phu quân này rõ ràng lại là một vị đại học sĩ lừng lẫy trong triều. Lý do thê tử muốn giết phu quân chính là vì đại học sĩ bề ngoài đạo mạo, sau lưng lại lén lút nam đạo nữ kỹ, vậy mà trường kỳ bí mật bao dưỡng một quan nhân trong Tống Ngọc Lâu. Thê tử không chịu nổi nhục nhã, càng lo lắng chuyện bại lộ, làm nhục con cái gia tộc, cho nên nhẫn tâm mua hung sát phu.

Tuy rằng nam phong rất thịnh, nhưng cũng là thứ bẩn thỉu không thể đưa lên sân khấu, nếu chuyện là sự thật, không phải sẽ trở thành vụ bê bối lớn nhất chấn động triều đường sao? Mặt mũi Hoàng Thượng đặt ở đâu, mặt mũi Phó gia lại đặt ở đâu.

Tống Ngọc Lâu mặt ngoài là một tòa trà lâu, kinh doanh trà và là nơi tụ tập của những người yêu trà, áp dụng chế độ thành viên cực nghiêm mật, thuộc về hội quán tư nhân, hơn nữa còn thuê rất nhiều cao thủ võ lâm làm hộ vệ, phòng vệ cực nghiêm mật.

Lo lắng kinh thành là nơi trọng địa sẽ gây ảnh hưởng lớn, đệ tử Phó gia vốn định âm thầm điều tra. Nhưng không có bằng chứng nào. Loại chuyện này, vốn là cực kỳ bí mật. Tiểu Khanh tự nhiên nghĩ đến nằm vùng điều tra là phương thức quen thuộc nhất cũng là hữu hiệu nhất. Thế nhưng, đi giả nam kỹ, những đệ tử này tránh còn không kịp, cũng không muốn đi.

Tiểu Khanh cũng cảm thấy buồn cười, đang nghĩ nên ép buộc ai đi. Vừa vặn, Tiểu Mạc xui xẻo đụng phải. Sau này danh hiệu Tiểu Vạn xui xẻo nhường cho Tiểu Mạc.

Tiểu Mạc nhìn lão đại tươi cười, liền biết có chuyện không tốt. Lúc này trong lòng hận chết Phượng Các, liên lụy chính mình chịu tội lớn như vậy.

Tiểu Khanh đương nhiên biết trong lòng Tiểu Mạc là một trăm vạn cái không muốn, lại uy hiếp: "Chuyện này rất trọng yếu, nếu là đả thảo kinh xà, nửa đường bỏ trốn, muốn điều tra nữa cũng khó. Nếu làm tốt, mười ngày nửa tháng là có thể tìm được chứng cớ. Vì vậy, làm thế nào để làm tốt, ngươi hiểu?"

Tiểu Mạc đáp: "Vâng. Lão đại yên tâm, tiểu đệ cũng không muốn lãng phí quá nhiều thời gian ở loại địa phương này." Lại cảm thấy có chút không cam lòng, nói: "Lão đại, chuyện này nếu làm tốt, có thể ghi công cho tiểu đệ hay không?"

Phó gia quy củ, phàm là làm việc, không cầu có công, nhưng cầu không tội. Nếu có thể được ghi công, những công tích này rất hữu dụng, có thể "lấy công đền đáp" để giảm nhẹ hình phạt khi phạm lỗi.

Tiểu Khanh lườm Tiểu Mạc một cái: "Ngươi hiện tại vốn là mang tội lập công, còn dám nói điều kiện với ta."

Tiểu Mạc ủ rũ đáp: "Vâng."

Tiểu Khanh nhịn không được cười nói: "Ngươi chú ý tự bảo vệ mình."

Tiểu Mạc mãnh liệt nhịn xuống xúc động trợn trắng mắt: "Vâng, tiểu đệ biết."

"Tốt lắm." Tiểu Khanh tiêu sái đứng lên. "Tư liệu của Tiểu Hòa đã được đưa tới chưa?"

"Vâng." Tiểu Mạc nói: "Năm đó cung chủ bích lạc thập nhị cung chính là Hoàng Thu Tế chết dưới kiếm của ngũ thúc, mười sáu năm trước dẫn người tập kích Bình Dương vương phủ, giết chết phụ mẫu Ngọc Tường. Lúc đó Ngọc Tường được người nhà giấu, ném xuống một cái giếng khô, sau đó được Phó gia cứu. Còn tỷ tỷ song sinh của Ngọc Tường là Ngọc Hi, cũng chính là hài tử đổi tên thành Thiên Hỉ lại được Hoàng Thu Tế ôm đi."

"Hoàng Thu Tế không biết vì nguyên nhân gì không giết chết Thiên Hỉ, ngược lại đem Thiên Hỉ đưa cho sư tỷ của nàng nuôi nấng. Thiên Hỉ bảy tuổi, lại được đưa đến Bích Lạc thập nhị cung, huấn luyện thành sát thủ. Hai năm trước chính lúc sau khi Hoàng Thu Tế bị giết, Thiên Hỉ đã từng mất tích một thời gian, sau đó lại trở lại Bích Lạc thập nhị cung."

Tiểu Mạc cười nói: "Sư tỷ của Hoàng Thu Tế là ai, lão đại nhất định đoán không ra."

"Chẳng lẽ không phải Nguyễn Linh Linh sao?"

Tiểu Mạc có chút giật mình, nói: "Lão đại sao lại nghĩ ra?"

Tiểu Khanh thản nhiên nói: "Bích Lạc thập nhị cung được thành lập cách đây 16 năm, ngay sau khi huyết án ở Bình Dương vương phủ xảy ra không lâu. Lúc đó, Bình Dương vương phủ không chỉ gà chó không lưu, mà tất cả tài sản đều bị cướp sạch. Sau đó chưa đầy bốn năm, lại có huyết án dưới chân Tiểu Hàn Sơn, phụ mẫu Ngọc Kỳ bị giết, thủ pháp giống như huyết án Bình Dương vương phủ. Mà huyết án Tiểu Hàn Sơn chính là do Nguyễn Linh Linh gây ra. Tiếp đến, Nam Hải Cẩm Tú cung phát sinh sự kiện bức cung, may mắn có sư phụ kịp thời chạy tới, Liên cung chủ mới tránh thoát một kiếp. Mà kẻ đứng đằng sau phản loạn ở Cẩm Tú cung cũng chính là Nguyễn Linh Linh."

"Những chuyện này nhị thúc (chỉ Phó Long Bích, nhị thiếu gia Phó gia, nghiên cứu tin tức cùng trận pháp) đã sớm suy đoán, huyết án Bình Dương vương phủ rất có thể cũng xuất phát từ tay Nguyễn Linh Linh. Nữ nhân Nguyễn Linh Linh này, tâm ngoan thủ lạt, lòng dạ hẹp hòi, nàng nếu đã danh liệt đệ tứ, sao có thể dung tam đại mỹ nữ xếp trước nàng đây."

Tiểu Mạc nghe xong không khỏi im lặng, nửa ngày mới thở dài nói: "Thiên hạ tứ đại mỹ nữ. Từ đây có thể thấy được sự mệt mỏi của danh vọng nha."

Tiểu Khanh khẽ gật gật đầu, nói: "Nguyễn Linh Linh khổ tâm bồi dưỡng Trục Nguyệt, dụng tâm sâu sắc, không khó đoán ra nàng có thể cũng dùng phương pháp này đối đãi Thiên Hỉ."

Tiểu Mạc: "Không sai. Khó trách Thiên Hỉ sẽ nhận giặc làm cha, lại cho rằng Hoàng Thu Tế là ân nhân nuôi dưỡng của nàng, Tỷ Muội cung là đối tượng trung thành của nàng, ngược lại muốn cùng Phó gia đối địch."

Tiểu Khanh: "Lúc ấy Trục Nguyệt tự nhận là người của Bình Dương vương phủ, cũng chính là nữ nhi của Chu cô cô, sư phụ từng lấy máu nhận thân, lại phát hiện không phải như vậy. Lần này đối với Thiên Hỉ cùng Ngọc Tường lần nữa lấy máu nhận thân, lại chứng minh Thiên Hỉ quả thật chính là Ngọc Hi năm đó mất tích."

Tiểu Mạc cười nói: Ngọc Tường rốt cuộc cũng biết thân thế của mình rồi sao?"

Tiểu Khanh: "Phải. Sư phụ nói với hắn rồi. Lúc phụ mẫu Ngọc Tường bị giết, Ngọc Tường bất quá vừa mới đầy tháng, tuy rằng hắn khổ sở, nhưng cũng không có đau đớn gì, đến Thiên Hỉ lại là mười mấy năm qua đều bị mô tả và lời kể đẫm máu quấn lấy, bị thấm nhuần ý nghĩ báo thù cho phụ mẫu chết thảm, lớn lên dưới sự huấn luyện sát thủ tàn khốc, rất bi thảm, cũng rất sớm trưởng thành."

Tiểu Mạc trầm mặc một chút: "Khó trách sư phụ đối với nàng càng thêm thương tiếc."

Tiểu Khanh mỉm cười một chút: "Chúng ta mau chóng đi bẩm báo với sư phụ đi. Nhân tiện, đi thăm hai tiểu điệt tử."

Tiểu Mạc cũng không khỏi cười nói: "Lão đại, từ bên Ngọc Tường mà luận, dường như nên gọi là ngoại sanh. A, lão đại, huynh rất thích trẻ con sao?"

Tiểu Khanh khẽ búng ngón tay: "Thích hay không thích cái gì? Thiên Hỉ cùng Phượng Các đều là người của Thập Nhị Cung ta, con của bọn họ cũng là người của Thập Nhị Cung ta, ta đương nhiên nên đi dạy dỗ."

"Lão đại, bọn chúng hình như chỉ vừa mới đầy tháng, bây giờ đã dạy dỗ có phải hơi sớm một chút hay không."

"Bốp", như thể ai đó bị đánh vào đầu.

"Lão đại, tiểu đệ sai rồi, hài tử nên được dạy dỗ từ nhỏ. Lão đại, mời..." Xa xa truyền đến thanh âm không thành thật của Tiểu Mạc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro