Chương 27: Tai hoạ diệt môn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ta không tin, không thể nào. Các người lừa gạt ta. Kẻ giết phụ mẫu ta nhất định là..." Tiếng kêu khóc của Thiên Hỉ càng ngày càng nhỏ, nàng oa một tiếng nhào vào lòng Phượng Các, khóc lớn. Phượng Các vô cùng thương tiếc dùng tay phải ôm lấy Thiên Hỉ. Cánh tay trái của hắn đã phế, còn có chút không quen.

Vành mắt Ngọc Tường cũng đỏ lên, Ngọc Linh vỗ vỗ bả vai hắn, ý bảo rời đi trước, để Thiên Hỉ yên tĩnh một chút. Ngọc Tường lau mắt, nhìn Thiên Hỉ một cái, xoay người đi theo Ngọc Linh ra ngoài.

"Ngọc...Tường." Thiên Hỉ thập phần xa lạ gọi một tiếng. Ngọc Tường dừng bước, quay đầu lại.

Thiên Hỉ nhìn thiếu niên khôi ngô mang theo chút trẻ con trước mặt mà rơm rớm nước mắt. Đây chính là đệ đệ song sinh của mình sao, tuy rằng sinh cùng một mẹ, thời gian hai người ở chung một chỗ bất quá chỉ trăm ngày, liền chia lìa suốt mười sáu năm.

"Ngọc Hi tỷ." Ngọc Tường gọi ra lại rất thuận miệng. Hắn biết Thiên Hỉ chính là tỷ tỷ Ngọc Hi của hắn, hắn quả thực đã cao hứng một lúc lâu. Đã sớm ở trong lòng gọi vô số lần Ngọc Hi tỷ tỷ.

Thiên Hỉ: "Mấy năm nay, ngươi sống tốt không?"

Ngọc Tường đi qua, vươn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho Thiên Hỉ: "Tỷ tỷ, ta từ nhỏ đã lớn lên ở Phó gia, sư phụ, sư thúc cùng các sư huynh đều đối xử với ta rất tốt. Tỷ ở bên ngoài đã chịu khổ nhiều rồi."

Thiên Hỉ không kìm được nghẹn ngào nói: "Ta một lòng chỉ muốn báo thù cho phụ mẫu..."

Ngọc Tường gật gật đầu: "Nguyễn Linh Linh không chỉ là kẻ thù của chúng ta, mà cũng là kẻ thù của Ngọc Kỳ sư huynh và Ngọc Lân sư huynh của ta, hai vị sư huynh đã tiến vào Ngọc Nữ Sơn, ta tin tưởng chúng ta rất nhanh sẽ có thể báo thù."

Thiên Hỉ còn có một chút do dự: "Kẻ thù của chúng ta thật sự là Nguyễn Linh Linh sao?"

Ngọc Tường gật đầu khẳng định.

Ngọc Linh ở bên cạnh nói: "Ngoại tổ mẫu ngươi vốn là thân thích của Phó gia, tiền bối Chu Phi Phi, mẫu thân của ngươi là biểu tỷ của sư phụ. Lúc các ngươi trăm ngày tuổi, sư phụ đại diện Phó gia đi chúc mừng. Ngọc bội của ngươi và Ngọc Tường đều là do sư phụ tặng."

"Sau yến tiệc tối, sư phụ đến Bạch gia bảo tiếp tục uống rượu với Bạch Đình sư bá (Bạch gia bảo chủ Bạch Đình lúc ấy đã hơn ba mươi tuổi, hơn Phó Long Thành mười hai tuổi vì vậy mà kết thành huynh đệ khác phái, cùng kết bái còn có biểu huynh của Minh phu nhân, Nhậm Tiêu Dao). Nào biết Chu tiền bối sẽ bị sát hại vào đêm đó."

Phó Long Thành vốn cùng Bạch Đình và một vị võ lâm tiền bối nổi danh ở trong viện uống rượu, xa xa nhìn thấy hướng Bình Dương vương phủ dường như có ánh lửa. Bạch gia bảo cùng Bình Dương vương phủ vốn cách nhau trăm dặm, cho dù ba người khinh công cái thế, lúc chạy đến, Bình Dương vương phủ đã là một vùng biển lửa.

Phó Long Thành nhỏ tuổi nhất, cũng là người đầu tiên chạy đến, hắn vọt vào đám cháy, phát hiện khắp nơi đều là thi thể. Đây đều là những tôi tớ, hộ viện của Bình Dương vương phủ. Trong đại sảnh, Bình Dương Vương cùng Chu Phi Phi đều bị giết, đồng thời còn có vài vị võ lâm nhân sĩ có quan hệ rất tốt với Bình Dương Vương. Vết thương không có gì bất thường. Cuộc giao tranh cũng không kịch liệt. Trong phòng tuy rằng nồng nặc mùi máu tanh, Phó Long Thành vẫn ngửi được một loại hương hoa nhàn nhạt.

Hắn không kịp suy nghĩ nhiều, đem thi thể Chu Phi Phi và Bình Dương Vương cứu ra, giao cho Bạch Đình cẩn thận kiểm tra. Sau đó hai lần xông vào biển lửa. Thi thể của hai hài tử không được tìm thấy tại hiện trường. Có lẽ hài tử vẫn còn trong đó.

Lúc này ngọn lửa càng lúc càng dữ dội, căn bản khó mà khống chế, khắp nơi đều là khói trắng dày đặc cùng lửa nóng hừng hực. Phó Long Thành bất quá cũng chỉ là một hài tử mới lớn, công lực có hạn, cơ hồ không cách nào ngưng tụ chân khí hộ thân. Khi hắn vội vã đến sân sau, hắn tìm thấy một gia đinh lớn tuổi bên cạnh giếng đã bị đâm mấy nhát vào lưng, nhưng vẫn đang bò về phía miệng giếng, hai tay duỗi thẳng về phía miệng giếng.

Ý niệm vừa động, Phó Long Thành liền nhảy xuống giếng, trong thùng nước dưới đáy giếng, có một đứa bé đang hấp hối bên trong chiếc khăn ướt sũng, chính là Ngọc Tường. Trước khi chết, lão gia đinh đã đặt Ngọc Tường vào cái thùng bên cạnh giếng, sau đó ném thùng xuống giếng sâu, hy vọng có thể lưu lại một tia huyết mạch cho Bình Dương vương phủ.

Phó Long Thành ôm Ngọc Tường dưới đáy giếng thoát khỏi trận đại hỏa, đem Ngọc Tường về Phó gia nuôi nấng. Nhiều năm qua đi, không chỉ Phó gia mà ngay cả Bạch Gia Bảo cũng chưa từng buông lỏng điều tra huyết án ở Bình Dương vương phủ.

Mặt khác, Bạch Đình luôn cảm thấy nếu không phải hắn kéo Phó Long Thành đến Bạch gia bảo vì ngại bị giam chân ở Bình Dương vương phủ, mà để tất cả mọi người đều ở lại Bình Dương vương phủ, huyết án có lẽ sẽ không xảy ra.

Mặt khác, dựa theo quy củ võ lâm, Bình Dương vương phủ hẳn nên nằm trong phạm vi bao phủ của Bạch gia bảo, nếu đã dám ở Bình Dương vương phủ gây án, rõ ràng là không đem Bạch gia bảo để vào mắt, về công về tư, Bạch gia bảo đều không thể ngồi yên mặc kệ.

Chỉ là lúc ấy thủ pháp kẻ gây án sạch sẽ lưu loát, không còn người sống, cũng không có nhân chứng, thậm chí thủ pháp giết người cùng võ công cũng đều là chiêu thức bình thường trên giang hồ, cũng không có chỗ nào đặc biệt. Nhiều năm như vậy, tuy rằng phát hiện một ít dấu vết, nhưng cũng không có bằng chứng xác thực. Cho đến khi Thiên Hỉ xuất hiện.

Tiểu Hòa phụng mệnh điều tra tư liệu của Bích Lạc Thập Nhị Cung, rốt cục phát hiện chứng cớ. Đây là một bản ghi chép tường tận về huyết án và thân thế của Thiên Hỉ ở Bình Dương vương phủ mười sáu năm trước. Bản tư liệu này cũng không phải dễ dàng mà tìm được.

Thanh Thiên Lâu Bích Lạc Thập Nhị Cung tổng cộng chia làm ba tầng. Tầng một cơ quan dày đặc, tầng hai chính là thư phòng và nơi ở của Bích Lạc Thiên đại nhân, tầng ba là một cơ sở dữ liệu khổng lồ, bên trong chất đầy mấy vạn quyển tư liệu phức tạp.

Tiểu Hòa huy động mấy chục người cẩn thận tra cứu những tư liệu này, nhưng cũng không có bất kỳ ghi chép nào về Thiên Hỉ. Trong những tư liệu này phần lớn là các loại mua bán mười sáu năm qua Bích Lạc Thập Nhị Cung đã làm, người mua là người nào, khi nào và ở đâu kẻ nào dùng thủ đoạn gì, nhiệm vụ có hoàn thành hay không... đều rất chi tiết.

Ngoài ra còn có danh sách tài chính, các khoản đầu vào và chi tiêu của Bích Lạc Thập Nhị Cung cũng được liệt kê rất rõ ràng. Lại có một bộ phận, chính là tư liệu tuyệt mật của sát thủ Thập Nhị Cung, những sát thủ này có người được bồi dưỡng từ nhỏ, cũng có người sau này được mua về thu thập, xuất thân, bối cảnh, tính tình, sở thích, thói quen cũng được ghi chép rất tường tận.

Từ đó có thể thấy Hoàng Thu Tế hẳn là một người cực kỳ cẩn thận, làm việc lại tỉ mỉ, không có khả năng không ghi chép chuyện trọng đại như vậy a. Tiểu Hòa đứng giữa phòng suy nghĩ cẩn thận. Bỗng nhiên nhớ ta, có một lần, tứ thúc Phó Long Vũ đến nơi này, sau khi xem qua thiết lập cơ quan cùng bố cục của Thanh Thiên Lâu, từng nói qua, nơi này hẳn là còn có một mật thất.

Lúc ấy mình lười biếng, vẫn chưa từng tìm kiếm, hiện giờ xem ra, Hoàng Thu Tế nhất định đã đem một ít tư liệu trọng yếu giấu ở trong mật thất. Tiểu Hòa thiếu chút nữa lật cả Thanh Thiên Lâu lên, rốt cuộc phát hiện cơ quan bí mật trên trần nhà tầng ba, mở ra một mật thất từ trên tường thông thẳng xuống đất.

Bên trong có những món trang sức cực kỳ quý giá và các chứng cứ, ghi chép về thân phận của Hoàng Thu Tế và Nguyễn Linh Linh. Cũng tìm được hồ sơ vụ huyết án ở Bình Dương vương phủ. Không chỉ thế, quan trọng nhất là ở nơi đó lại có thể giải đáp được thân thế bí ẩn của Trục Nguyệt.

Tiểu Khanh thập phần hài lòng với biểu hiện của Tiểu Hòa, ghi một công cho Tiểu Hòa, làm cho các sư huynh đệ khác hâm mộ muốn chết.

Sau đó Tiểu Khanh đem việc này bẩm báo cho Phó Long Thành, Phó Long Thành cũng rất hài lòng. Tuy rằng cảm thấy Tiểu Khanh xử phạt Phượng Các có chút nghiêm khắc, nhưng cũng không nói gì. Chỉ là để Phượng Các cùng Thiên Hỉ một nhà đoàn tụ, cũng để Tiểu Khanh đi nói cho Thiên Hỉ biết thân thế của nàng. Chuyện khác đều giao cho Tiểu Khanh toàn quyền xử lý.

Bởi vì Phó gia dường như có một vị khách quan trọng đến thăm, Phó Long Thành về Hồ Đại Minh trước.

Thiên Hỉ nghe Ngọc Linh giải thích, nhất thời yên lặng không nói gì.

Ngọc Tường và Ngọc Linh đi vào trong viện, Ngọc Tường nhịn không được quay đầu nhìn xung quanh. Ngọc Linh cười nói: "Làm sao vậy, vừa mới rời đi liền nhớ tỷ tỷ rồi sao?"

Ngọc tường mơ hồ nói: "Không phải, ta chỉ nghĩ dường như chúng ta đã quên mất cái gì đó?"

Ngọc Linh cười cười: "Chuyện gì." Bỗng nhiên sắc mặt biến đổi: "Ai nha, Tiểu Vạn sư huynh..."

Hai người hốt hoảng chạy về sau núi của Bão Long sơn trang.

Phía trước Tiểu Tỉnh cùng Tiểu Khanh đang đi tới. Ngọc Linh và Ngọc Tường khom người gọi: "Lão đại."

Tiểu Khanh nhìn thần sắc hai người hỏi: "Các ngươi làm cái gì mà hoảng hốt như vậy."

Ngọc Linh kéo Ngọc Tường, cười nói: "Không có gì a. Lão đại, ta và Ngọc Tường chỉ là đi dạo sau bữa ăn."

Tiểu Khanh nhìn sắc trời, cười nói: "Tản bộ sau bữa ăn? Bữa sáng ở Bão Long Sơn Trang vào khoảng năm giờ, bữa trưa khoảng một giờ, bữa tối khoảng bảy giờ. Bây giờ là khoảng 10 giờ."

Ngọc Linh cười gượng nói: "Vâng. Ăn sáng. Chúng ta ăn khá nhiều, bây giờ cần tập thể dục, nếu không bữa trưa sợ không thể ăn được."

Ngọc Tường: "Đúng vậy, đúng vậy."

Tiểu Khanh mỉm cười, "Nếu các ngươi thích thể dục như vậy, liền san bằng cỏ trên sườn núi phía sau đi. Đừng chạy lung tung làm phiền ta."

Hậu viện Bão Long Sơn Trang có một nửa là bãi cỏ tự nhiên, tổng cộng hơn mười mẫu, con đường quanh co trải đá nhỏ nối thẳng đến đỉnh núi Bảo Long. Trên đó có vọng lâu và mấy tòa lầu chạm trổ.

Hai người liếc nhau một cái, trong lòng thầm kêu xui xẻo, cùng khom người đáp. Tiểu Khanh đi qua, hai người đang muốn chuồn đi, Tiểu Khanh quay đầu lại nói: "Các ngươi không có chạy đi quấy rầy dị thú chứ."

Cả hai đều giật mình, đồng thời cao giọng đáp: "Không có."

Tiểu Khanh mỉm cười cùng Tiểu Tỉnh rời đi. Ngọc Tường nhìn Ngọc Linh, khẩn trương muốn mở miệng, Ngọc Linh dùng mắt ra hiệu, lôi kéo Ngọc Linh bước nhanh rời đi.

Tiểu Khanh thản nhiên nói: "Kỳ lạ, gần đây dị thú ngược lại rất an tĩnh." Tiểu Tỉnh há miệng, lại ngậm lại, gật đầu trước, lại lắc đầu.

Tiểu Khanh có chút bất đắc dĩ nói: "Ngươi có thể mở miệng nói chuyện."

Tiểu Tỉnh vội vàng khom người: "Đa tạ lão đại."

Địa lao phía sau núi Bão Long sơn trang. Ngọc Linh và Ngọc Tường giống như hai đạo phi hồng, rơi thẳng xuống. Băng qua một khu rừng nhỏ, phía trước truyền đến tiếng nước. Trên bãi cỏ bằng phẳng, có một cái vòm đá hình tròn khổng lồ cao chừng ba thước.

Hai thiếu niên áo xanh đang nằm trên vòm đá nhìn xuống phía dưới. Ở giữa vòm đá chỉ lưu lại một lỗ tròn rộng mười trượng, bên trong tối đen như mực, sâu không lường được. Nghe được tiếng y phục sột soạt vang lên, hai người đồng thời nhảy lên. Ngọc Linh và Ngọc Tường đã phi thân tới.

Một thiếu niên trong đó oán giận nói: "Ngọc Linh, các ngươi sao giờ mới tới, Tiểu Vạn cũng sắp không kiên trì được nữa." Thiếu niên nói chuyện mắt ngọc mày ngài, bộ dạng rất anh tuấn sạch sẽ, thiếu niên bên cạnh cũng là mày kiếm tinh mục, rất là tuấn dật.

Hai thiếu niên này đều là người trong Thiết huyết tam thập lục kị của Phó gia, bộ dạng anh tuấn chính là Tiểu Cửu, tên là Thiết Anh, bộ dạng tuấn dật gọi là Thiết Linh, là Tiểu Thất. Hai người bọn họ cùng tuổi với Ngọc Linh, lớn hơn Ngọc Tường một chút. Tất cả đều 17 tuổi.

Ngọc Linh cười hắc hắc nói: "Chẳng lẽ Tiểu Vạn sư huynh bị dị thú ăn mất rồi?" Nói xong, đem đầu hướng về phía cửa động, nhìn xuống dưới.

Trong động truyền đến tiếng la của Tiểu Vạn: "Tuy chưa bị ăn hết, nhưng cũng lột da rồi, mau xuống thay ta."

    Ngọc Linh cười đáp một tiếng: "Tới đây." Dùng một tư thế cực kỳ đẹp mắt, đầu hạ chân nhào vào trong động.

    Trong động rất tối, có chút ẩm ướt, bên trong rất rộng lớn, cách chừng hai trượng Ngọc Linh nhẹ nhàng thay đổi tư thế, xoay người một vòng, đáp xuống một cái thềm nhô ra.

Hắn còn chưa kịp định thần, đột nhiên từ phía dưới bùng lên một chùm lửa mang theo mùi hôi thối, tập kích về phía Ngọc Linh. Ngọc Linh song chưởng lật một cái, trực tiếp đẩy lùi ngọn lửa. Có tiếng rên rỉ từ phía dưới vọng lại, làm cho tiếng vang càng thêm có chút khủng bố.

Ngọc Linh cười nói: "Đây là kết quả của việc không biết giao tiếp."

Trên thềm đá, Tiểu Vạn buông tay nằm ở đó. Quần áo trên người ướt sũng. Không biết là mồ hôi hay nước, hoặc cả hai. Thềm đá này chỉ to mấy trượng, vốn là một khối bệ đá, bây giờ một nửa đã bị hủy, phía dưới là một cái động tối đen như mực. Chính là huyệt động mà Bão Long sơn trang giam giữ dị thú.

Trong khoảng thời gian này, dị thú đột nhiên hoạt động kịch liệt, không ngờ tránh thoát được một cấm chế, làm sụp đổ một mảng đất nơi nó bị giam cầm, lộ ra cái đầu. Hơn nữa tiếng gầm chấn thiên. Để tăng cường quản lý, Chu Kỳ tổng quản của Bão Long sơn trang xây dựng một cái vòm đá mới ở phía trên địa huyệt, một mặt tiếp tục tạo thành ngăn cách với tầm mắt của dị thú, mặt khác cũng có thể ngăn cản một ít tiếng ồn.

Nơi này vốn do Yến Văn, Yến Kiệt trông coi. Sau đó hai người bởi vì tự ý trợ giúp Trục Nguyệt chạy trốn mà bị phạt, liền do Thiết Anh cùng Thiết Linh thay thế trông coi.

Ngọc Kỳ mang theo Ngọc Lân, Ngọc Linh, Ngọc Tường đến Bão Long sơn trang. Ngọc Kỳ cùng Ngọc Lân dựa theo kế hoạch của Tiểu Khanh, tiến vào Ngọc Nữ Sơn làm việc. Ngọc Linh và Ngọc Tường được tự do, hai người liền đem chủ ý đánh lên người dị thú.

Ngày đó, hai người vốn đang ở trên núi Bão Long chơi đùa, bỗng nhiên nghe được thanh âm ô ô.

Ngọc Tường thuận miệng nói: "Dị thú này gần đây thật sự rất ồn ào."

Ngọc Linh cười nói: "Nếu ngươi bị nhốt dưới lòng đất mấy chục năm, phỏng chừng cũng sẽ ồn ào như vậy."

"Ai bảo nó phạm sai lầm, làm hại mạng người. Huống hồ còn lớn lên đáng sợ như vậy."

Ngọc Linh cũng rất tò mò, nói: "Không biết dị thú này rốt cuộc phạm phải sai lầm gì, lại bị trừng phạt như vậy." Lại tiếc nuối nói: "Thật muốn đi xem dị thú kia rốt cuộc có bản lĩnh gì."

Ngọc Tường cũng rất tò mò: "Lần trước khi chúng ta tới từng nghe Chu tổng quản nói qua, dị thú này tên là Thôn Kình Giao, chính là một thượng cổ dị thú. Loại dị thú này vốn rất ôn hoà, không biết con này chịu kích thích gì, lại trở nên hung ác tàn bạo."

Ngọc Linh tiếc nuối nói: "Lần trước ta bị sư huynh phạt đóng cửa suy nghĩ, không được đi cùng các ngươi, các ngươi vậy mà được phép đi xem dị thú sao?"

Ngọc Tường có chút đắc ý, nói: "Đúng vậy. Chúng ta cầu ngũ thúc, ngũ thúc cho chúng ta đi xem bộ dáng của dị thú. Chẳng qua, dị thú kia rất là hung dữ, thấy ta cùng Ngọc Lân sư huynh chỉ ô ô không thôi, không biết nó nói gì khác."

"Đúng rồi, sư huynh không phải là điểu ngữ giả gì sao, không chừng có thể nghe hiểu được ngôn ngữ của Thôn Kình Giao kia.

Ngọc Linh phất tay, gõ đầu Ngọc Tường một cái nói: "Cái gì mà điểu ngữ giả, khó nghe như vậy. Đó là một loại thiên phú, ta đại khái có thể nghe hiểu được ngôn ngữ của một ít động vật. Đặc biệt là chim, bọn chúng dường như dễ câu thông hơn một chút."

Ngọc Tường càng cảm thấy hứng thú, một bên lấy tay sờ sờ đầu, một bên nói: "Dù sao thì, sư huynh có loại năng lực thần kỳ này, không biết có thể hiểu được ngôn ngữ của Thôn Kình Giao hay không."

Ngọc Linh cũng có vài phần động tâm, nói: "Bất quá chim và thú cũng khác biệt."

Ngọc Tường nói: "Vậy cũng không sai biệt lắm. Huống hồ nếu đã gọi là dị thú, nói vậy sẽ cao cấp hơn một chút, không chừng câu thông dễ hơn cũng không chừng. Đúng rồi, ta mới nhớ ra, ta hình như nghe Nguyệt Lãnh sư huynh nói qua, hắn có một biểu tỷ còn có thể sai khiến muỗi, thật sự rất lợi hại."

Ngọc Linh cười nói: "Ta thấy rất kinh khủng mới đúng. Một cô nương mỗi ngày đều nói chuyện với rệp, kiến và bất cứ thứ gì, rất đáng sợ."

Ngọc Tường nghe xong, cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cười nói: "Nghe nói vị biểu tỷ này còn có hôn ước với Hàm Yên sư huynh. Nhưng Hàm Yên sư huynh chưa bao giờ đề cập tới, nói vậy cũng là bởi vì nguyên nhân này."

Ngọc Linh cũng cười ha hả. Bỗng nhiên nhớ tới, nếu mình thật sự có thể sai khiến Thôn Kình Giao, vậy sẽ là một chuyện rất uy phong nha.

Nhưng dị thú bên kia thuộc cấm địa của Bão Long sơn trang, tự mình quấy rầy dị thú chính là phải chịu phạt. Ngọc Linh hỏi: "Không biết trông coi dị thú bên kia là vị sư huynh nào đây?"

Ngọc Tường cười nói: "Là Thiết Anh và Thiết Linh. Ngày hôm qua ta ở phòng bếp gặp Thiết Linh, hắn đang mang cơm cho Thôn Kình Giao."

Ngọc Linh không khỏi mừng rỡ: "Là hai người bọn họ a, thật sự là cơ hội khó có được." Thiết Anh, Thiết Linh cùng Ngọc Linh có quan hệ không tệ, lá gan cũng tương đối lớn, Ngọc Linh đi nhờ hai người bọn họ đương nhiên không có vấn đề gì.

Ngọc Tường tuy rằng sợ gây họa, nhưng lòng hiếu kỳ vẫn chiếm thế thượng phong, hắn cũng rất muốn biết Thôn Kình Giao mỗi ngày đều nói cái gì.

Nào biết tâm đề phòng của Thôn Kình Giao rất mạnh, tính tình quật cường. Phớt lờ Ngọc Linh. Hoàn toàn từ chối giao tiếp với Ngọc Linh. Không những thế, còn ô ô gào thét đem nước ngầm trong động hất lên mặt đất, khiến cho bốn người Ngọc Linh cả người ướt đẫm, rất là chật vật.

Khẩu khí này, Ngọc Linh làm sao có thể nhịn được. Bọn họ tìm kiếm một ít đá ở chung quanh, từng khối đá lớn đập xuống. Ba chi của dị thú bị vây khốn, chỉ giãy được một chân trước. Bất quá nó da dày thịt béo, căn bản không sợ, vung đầu cùng chân trước, đem phần lớn những khối đá kia đánh bay, thậm chí còn bay ra khỏi mặt đất, nện về phía mấy người Ngọc Linh.

Bốn người cuống quít tránh né, luống cuống tay chân. Thôn Kình Giao ô ô mấy tiếng, người không hiểu ngôn ngữ động vật cũng nghe ra ý đùa cợt của Thôn Kình Giao.

Ngọc Linh lại càng nghe ra, Thôn Kình Ngư mắng bốn người bọn họ là ngu ngốc. Vậy sao được. Bốn người tức giận không thể kiềm được. Vận chuyển một lượng lớn đá đến, dùng nội lực đánh ra, rốt cuộc đánh đến Thôn Kình Giao ai ai cầu xin tha thứ.

Ngọc Linh cùng Ngọc Tường náo loạn một hồi, sợ chuyện bị Tiểu Khanh lão đại phát hiện, liền quyết định tha cho Thôn Kình Giao một lần, không để ý tới nó nữa.

Nào biết qua ba ngày, Thiết Linh tới tìm Ngọc Linh, nói là Thôn Kình Giao ba ngày nay vậy mà tuyệt thực kháng nghị, đem đồ ăn đã ném xuống tất cả đều ném trở về. Hơn nữa còn im lặng nằm sấp dưới đáy nước. Có vẻ như bị bệnh gì đó.

Cũng may mấy ngày nay Tiểu Khanh lão đại bận xử lý chuyện của Bích Lạc Thập Nhị Cung, vẫn chưa hỏi kỹ chuyện Thôn Kình Giao, nhưng nếu thật sự xảy ra vấn đề gì, cũng không dễ giải thích.

Ngọc Tường có chút lo lắng: "Chẳng lẽ ngày đó chúng ta đánh hỏng Thôn Kình Giao rồi sao?"

Ngọc Linh cười nói: "Đã xưng là dị thú, còn chẳng chịu nổi bị đánh mấy cái sao? Nhất định là nó cố ý giở trò." Tìm một cơ hội, lại cùng Ngọc Tường chạy qua địa lao bên kia xem Thôn Kình Giao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro