Chương 28: Dị thú đào thoát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thôn Kình Giao thấy Ngọc Linh tới, lập tức ở dưới đáy động gầm lên, rất có tư thế muốn cùng Ngọc Linh quyết phân cao thấp.

Ngọc Tường cười nói: "Thôn Kình Giao này thì bị bệnh chỗ nào, chỉ là muốn chúng ta đến để mắng chúng ta."

Ngọc Linh cũng cảm thấy buồn cười: "Gia hỏa này xem ra lòng dạ còn rất hẹp hòi." Lấy một miếng thịt bò lớn từ chỗ Thiết Linh ném xuống, nói: "Ngươi da dày vảy dày lại không bị hỏng chỗ nào, cần gì phải nhỏ mọn như vậy, ăn thịt ăn thịt đi."

Lời còn chưa dứt, Thôn Kình Giao đã quét thịt bò ra ngoài. Thịt bò văng khắp nơi, thiếu chút nữa văng đến trên người bọn họ. Thiết Anh vội vàng lấy giẻ lau thu dọn.

Ngọc Linh bực bội nói: "Một tù phạm tính tình lại lớn như vậy. Chắc là ăn nhiều thịt quá nên hoả khí lớn. Không ăn mới càng tốt."

Hắn cùng Ngọc Tường thương lượng, muốn để dị thú bỏ cái tính tình gắt gỏng này, nên bắt đầu từ chế độ ăn uống. Hai người bảo phòng bếp hấp hai khay bánh bao nóng hổi, quyết định để Thôn Kình Giao ăn chay.

Bốn người cầm bánh bao ném cho Thôn Kình Giao, cũng nói mấy lời ăn chay có lợi như thế nào cho thân thể. Đem Thôn Kình Giao tức giận đến oa oa kêu to. Ngọc Linh và Ngọc Tường lúc này mới có chút hả giận, vỗ vỗ tay nghênh ngang rời đi.

Liên tiếp mấy ngày, dị thú bị đói đến thật sự chịu không nổi, lần nữa gào thét, dường như có ý nhận sai. Ngọc Linh cùng Ngọc Tường đến xem, cảm thấy thú vị. Cũng biểu đạt đại nhân nên có đại lượng, đem bánh bao không đổi thành bánh bao thường, đương nhiên cũng là bánh bao nhân chay. Liên tiếp hai ngày ném ít bánh bao xuống.

Đến ngày thứ ba, Ngọc Linh và Ngọc Tường lại mang bánh bao đến, dị thú đã có chút chút ỉu xìu, ô ô chủ động cùng Ngọc Linh câu thông. Đáng tiếc lại mơ hồ không rõ, không biết nó nói cái gì.

Sau đó, cuộn một khối thiết mộc vạn năm lên, ném cho Ngọc Linh. Thiết Mộc dài như một thanh kiếm, màu sắc đen nhánh, to bằng cánh tay người lớn nhưng nặng đến vài trăm cân. Đây chính là một bảo bối. Hai người không nghĩ đến trên tay Thôn Kình Giao vậy mà còn có bảo bối như vậy.

Bội kiếm của Ngọc Tường chính là một thanh kiếm bản rộng chế tạo từ thiết mộc vạn năm. Dài 70cm, rộng 9cm, nhưng nặng ba trăm cân, không đề tụ nội lực đừng nói múa, cầm cũng phải cố sức. Cho nên Ngọc Tường rất ít khi mang kiếm bên người. Bội kiếm của Ngọc Linh chính là một kiện bảo kiếm thượng cổ có thể tiêu kim đoạn ngọc, tên là "Đoạn Thủy". Hai người liền đem bảo bối này thuận nước đẩy thuyền tặng lại, tiện nghi Thiết Linh.

Nếu dị thú tặng trọng lễ như vậy, đương nhiên là có việc muốn cầu. Ngọc Linh liền hào phóng hỏi dị thú muốn hồi báo gì. Dị thú mấy lần bày tỏ, Ngọc Linh rốt cuộc hiểu được, Thôn Kình Giao chỉ muốn ăn một con gà trống. Ngọc Linh cùng Ngọc Tường cười ngặt nghẽo, không ngờ Thôn Kình Giao bị đói bụng mấy ngày, cả thịt bò cũng không dám ăn. Bất quá thấy dị thú có thành ý như thế, liền phân phó phòng bếp cầm một con gà trống sống ném cho dị thú.

Theo lý thuyết một con gà lớn như vậy, căn bản không không nuôi nổi dạ dày của Thôn Kình Giao, nó làm sao có thể chỉ cần một con gà chứ.

Câu trả lời đã được tiết lộ vào ngày hôm sau. Buổi tối khi Ngọc Linh và Ngọc Tường đến chỗ Thôn Kình Giao, Thôn Kình Giao bảo Ngọc Linh thò đầu vào, nó có chuyện quan trọng muốn nói.

Ngọc Linh bán tín bán nghi, vừa mới thò đầu xuống, đột nhiên một cỗ hỏa diễm phun tới.

Ngọc Linh tránh đi cực nhanh, vẫn bị hỏa diễm hun đến cả mặt đen xì. Thì ra Thôn Kình Giao sau khi ăn gà trống sống, vậy mà có năng lực phun lửa.

Dị thú phun lửa, giống như dầu hỏa, cực kỳ nóng. Hơn nữa ngọn lửa cao đến mức thiêu rụi một khối thềm đá. Lần này làm mấy người sợ hãi không nhẹ. Nếu chuyện Thôn Kình Giao đột nhiên phun lửa truyền ra ngoài, chuyện bốn người "bức hại" Thôn Kình Giao không phải sẽ lộ ra sao.

Nếu để Tiểu Khanh lão đại biết bọn hắn không có việc gì lại tới nơi này hồ nháo, Tiểu Khanh lão đại có thể sẽ "bức hại" bọn hắn nhiều gấp mười lần sự "bức hại" mà bọn hắn dành cho Thôn Kình Giao.

Ngọc Linh kinh hãi, tìm một cơ hội hỏi Chu Kỳ, vì sao chỉ cho dị thú ăn thịt bò, không phải rất lãng phí sao, nếu cho ăn thịt gà không phải sẽ rất tiết kiệm sao.

Chu Kỳ cười nói: "Nghe nói dị thú nếu ăn gà, nhất là gà trống, sẽ có năng lực phun lửa, cho nên chỉ cho ăn thịt bò." Ngọc Linh và Ngọc Tường hai mặt nhìn nhau.

Ngọc Linh tuyệt vọng hỏi: "Chẳng lẽ dị thú sẽ luôn có năng lực như vậy sao?"

Chu Kỳ: "Không phải. Phun vài chục lần phải ăn gà một lần nữa để phun tiếp."

Ngọc Linh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, bọn họ quyết định thay phiên nhau thủ hộ, tuyệt đối không để chuyện dị thú phun lửa truyền ra ngoài.

Hai người cùng Thiết Linh, Thiết Anh bốn người thay phiên nhau chờ đợi, dị thú phun lửa, liền đem hỏa diễm kia đánh xuống. Trong mấy ngày, bốn người mệt mỏi đến mức kiệt sức. Hơn nữa Ngọc Linh Ngọc Tường còn không thể luôn ở chỗ này, vì không muốn để Tiểu Khanh lão đại nghi ngờ, bọn hắn còn cần đi làm việc. Cứ như vậy, mấy người khổ không thể tả.

Ngọc Linh quyết định kéo thêm một người xuống nước. Vốn là muốn tìm Tiểu Mạc. Lúc ấy Tiểu Mạc vì chuyện Thiên Hỉ mà lo lắng, hai người không có cơ hội nhắc tới, liền đi tìm Tiểu Vạn.

Tiểu Vạn thở dài: "Ta bị các ngươi hại thảm. Còn tưởng rằng là chuyện gì thú vị, thì ra là chuyện muốn chết như vậy."

Ngọc Linh một mặt chú ý động tĩnh dị thú, một mặt an ủi Tiểu Vạn: "Sư huynh đừng quá phiền muộn, mấy ngày nay dị thú cũng phun ra gần hết rồi, cứ kiên trì thêm chút là tốt rồi. Đến lúc đó, ta mời sư huynh đến đáy động xem một chút. Ta thấy ở dưới đáy động của dị thú kia tựa hồ cất giấu không ít bảo bối."

Đến nửa đêm, Thôn Kình Giao thở hổn hển, không thể phun ra hỏa diễm nữa. Ngọc Linh quá đỗi vui mừng. Thôn Kình Giao liền yêu cầu cho thêm một con gà trống để ăn.

Ngọc Linh cười nói: "Chẳng lẽ chúng ta điên rồi sao mà lại cho ngươi ăn gà, ngươi chờ ăn bánh bao đi."

Thôn Kình Giao hừ vài tiếng, tựa hồ muốn hiến ra thêm bảo bối gì đó, lại luyến tiếc, một hồi liền không còn tiếng động.

Cứ như vậy, ngược lại gợi lên lòng hiếu kỳ của Ngọc Linh. Chẳng lẽ trong huyệt động của Thôn Kình Giao còn có bảo bối gì sao. Nghĩ tới nghĩ lui, quyết định không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con. Dứt khoát tự mình xuống huyệt động của Thôn Kình Giao đi tìm tòi hư thực.

Lời này vừa nói ra, lại dọa sợ Thiết Anh cùng Thiết Linh. Thiết Anh nói: "Ngọc Linh, bây giờ chúng ta đã náo loạn không nhẹ, nếu ngươi xuống dưới đó xảy ra sơ xuất gì, hoặc không cẩn thận trợ giúp nó bỏ chạy, chúng ta không chịu nổi a."

Ngọc Linh hăng hái nói: "Ngươi đang nói gì vậy? Chẳng lẽ hai chân chúng ta còn sợ bốn chân của nó sao. Ta là sinh vật cấp cao như vậy, còn không đối phó được con ba ba này sao? Ngươi an tâm, ta đi xuống tìm, nếu thật sự có bảo bối gì, cũng không uổng công chúng ta chịu khổ nhiều như vậy." Dứt lời, hắn liền cắm đầu nhảy xuống đáy động. Đám người Ngọc Tường ngăn cản không kịp.

Thôn Kình Giao bị nhốt lâu như vậy, còn chưa bao giờ có người xuống huyệt động giam giữ nó. Ngọc Linh nhảy vào mới phát hiện, thì ra huyệt động này sâu như vậy. Hắn ở trên không trung lộn vài lần, để giảm tốc độ rơi của mình, mới không đến mức như tảng đá lớn mà nện xuống.

Có một luồng không khí lạnh lẽo trong hang động. Thôn Kình Giao nằm úp sấp trên mặt nước, như một ngọn đồi không nhúc nhích. Trong phạm vi ánh mắt của Ngọc Linh, tất cả đều là nước, tối đen như mực, lại càng không có chỗ đặt chân. Ngọc Linh trong lòng hô xui xẻo, đã bõm một tiếng rơi xuống nước.

Một cỗ hàn ý lạnh thấu xương tủy. Nhưng điều khiến Ngọc Linh bất ngờ chính là, nước này tuy lạnh nhưng lại sạch sẽ dị thường. Ngọc Linh vốn tưởng rằng Thôn Kình Giao ở trong động này ăn uống sinh hoạt nhiều năm như vậy, nơi nó ở nhất định giống như một cái hố phân. Đây cũng là điều hắn mới nghĩ tới sau khi nhảy xuống. Lúc đó đã quá muộn.

Ngọc Linh bơi trong nước lạnh. Dòng nước dường như chảy khá xiết. Mơ hồ giống như có thứ gì đó đang nằm. Ngọc Linh vận chuyển chân khí, chống lại cái lạnh, dùng vỏ kiếm vỗ vỗ Thôn Kình Giao. Nói: "Ngươi còn có bảo bối nào giấu ở đây không?"

Thôn Kình Giao bỗng nhiên đứng lên, mang theo một mảng lớn bọt nước, hướng Ngọc Linh đập đầu xuống. Động tác mãnh liệt, làm cho người ta không ngờ tới, lại càng không thể tin là vật có thân thể khổng lồ như vậy có khả năng làm được.

Ngọc Linh chùng người xuống, nhưng lại quên là đang ở trong nước, mười thành lực đạo bất quá chỉ còn bảy thành, cho dù là nội lực tinh thuần của hắn hạ xuống nhanh chóng, vẫn bị Thôn Kình Giao hung hăng đè lên một chút, mắt hắn bốc lên kim tinh, thiếu chút nữa há miệng kêu đau.

Thôn Kình Giao đã bắt đầu tấn công hắn. Ngọc Linh đột nhiên lui lại, lưng dán lên vách đá lạnh lẽo. Những móng vuốt sắc nhọn lóe hàn mang của Thôn Kình Giao khó khăn vươn đến trước mắt hắn chưa tới một quyền, lại không thể với tới được nữa.

Kiếm của Ngọc Linh mang theo vỏ kiếm chém qua, Thôn Kình Giao đau đớn, nổi lên một mảng sóng lớn lui về phía sau. Ngọc Linh ngẩng đầu lên khỏi mặt nước, hít một hơi. Thì ra kết cấu nơi này có chút giống cái giếng, mặc dù rất rộng nhưng bốn phía đều có tường bao bọc, sâu không lường được.

Ngọc Linh cười một tiếng, hắn đã nhìn ra, ba móng vuốt của Thôn Kình Giao bị một sợi chỉ nhỏ lấp lánh ngân quang xích lấy, toàn bộ thân thể lơ lửng trong nước. Sợi tơ này chính là Kim Tằm Ti, có thể co có thể duỗi, vô cùng dẻo dai, không phải thứ mà lợi khí bình thường có khả năng chặt đứt. Vì vậy, Thôn Kình Giao dù có thể di chuyển nhưng khoảng cách lại bị hạn chế. Ngọc Linh vung vỏ kiếm lên, đánh loạn vào đầu và mặt của Thôn Kình Giao.

Trên người Thôn Kình Giao, thậm chí bụng đều được bao phủ bởi một lớp vảy màu đen cực kỳ cứng. Lòng bàn tay của Ngọc Linh bị chấn đến tê dại, Thôn Kình Giao lại bị thương không nặng. Chẳng qua cơn tức này khiến nó khó chịu, Thôn Kình Giao ô ô kêu lên, huy động móng vuốt và đầu, cùng Ngọc Linh đánh cho lách cách rung động.

Ngọc Tường nhìn không rõ, nhưng dị thú phía dưới gầm lên, bọt nước bắn tung toé, rất đáng sợ. Đám người sợ kinh động người khác, lại không dám lớn tiếng la hét, chỉ dùng hết sức cúi đầu nhìn xuống.

Tuy rằng lực đạo của Thôn Kình Giao rất lớn, nhưng hành động lại bị khống chế, thời gian này lại không ăn gì, thân thể suy yếu, qua một hồi, đã có chút lực bất tòng tâm. Thôn Kình Giao bỗng nhiên phát ra một loại tiếng kêu kỳ quái.

Ngọc Linh thân thủ nhanh nhẹn, võ công cao cường, nhưng quần áo vẫn bị làm cho nghiền nát, cả người đau nhức, chật vật không chịu nổi. Trong lòng rất là tức giận. Thôn Kình Giao hiện đã không còn sức lực, Ngọc Linh liền có thể đem nó đánh cho càng ác.

Bỗng nhiên, một đạo bạch quang vọt về phía mặt Ngọc Linh. Mũi chân Ngọc Linh đạp một cái lên người của Thôn Kình Giao, đằng không né qua. Một thanh lợi kiếm cắm thẳng về phía lòng bàn chân Ngọc Linh.

Có nhầm lẫn gì không, Thôn Kình Giao vậy mà có thể dùng kiếm sao? Ngọc Linh không kịp suy nghĩ nhiều, trường kiếm trong tay ra khỏi vỏ, chém về phía lợi kiếm, chỉ nghe một tiếng kêu thảm, một con thú bốn móng vuốt rơi xuống nước, máu bắn ra tung tóe.

Ngọc Linh đã bắt được thanh kiếm bị hắn chém rơi. Hóa ra là sừng nhọn của một con vật gì đó trông rất giống kiếm. Sau đó, một cái đuôi quét về phía Ngọc Linh. Ngọc Linh vặn người, dùng một góc độ khó tin tránh đi.

Ngọc Linh võ công cao, trên giang hồ hiếm người bì kịp.

Trường kiếm bay múa, Ngọc Linh lấy khí ngự kiếm, giống như tiên nhân, dùng một ngụm chân khí trảm long trừ giao.

Trong nước đột nhiên trở nên náo nhiệt. Một con cá sấu ba đuôi dài hơn mười trượng; Ngoài ra còn có một con tê tê vàng trên đầu có hai sừng dài, sừng có thể co duỗi; Một con rắn bay màu đỏ có hai cánh; Một con cóc trắng to bằng con trâu, dưới sự chỉ huy của Thôn Kình Giao, phối hợp ăn ý tấn công Ngọc Linh.

Ngọc Linh nín thở ngưng khí, cả người có cương khí hộ thân bao phủ. Những thứ khủng bố này không chừng đều mang theo kịch độc hoặc chất ăn mòn cực mạnh, nếu cương khí hộ thân có một chút ngưng trệ, đều rất nguy hiểm.

Thôn Kình Giao thấy gọi rất nhiều trợ thủ đến, Ngọc Linh vẫn nhảy nhót tưng bừng như cũ, nhảy lên nhảy xuống không có dấu hiệu thất bại, thập phần nôn nóng. Bỗng nhiên lại kêu hai tiếng, há miệng hít vào.

Ngọc Linh bỗng nhiên cảm thấy một trận hít thở không thông, tựa hồ không khí trong động này đều bị Thôn Kình Giao hút đi. Ngọc Linh vội vàng nhảy vào nước, lặn xuống dưới. Bỗng nhiên phát hiện trên vách tường phía trước tựa hồ có ánh sáng lấp lánh. Ngọc Linh lướt một cái, vọt tới.

Thôn Kình Giao ngao một tiếng, cũng vọt về phía ánh sáng kia. Ngọc Linh đã nhìn thấy trên vách đá có một cái động, trong động có một quả trứng hình bầu dục to như quả dưa hấu. Không biết là bảo bối gì. Lúc này Thôn Kình Giao đã lao tới trước mặt hắn.

Há có lý này, hoá ra Thôn Kình Giao ở trong nước tốc độ vậy mà nhanh hơn Ngọc Linh. Ngọc Linh không kịp suy nghĩ nhiều, trường kiếm chém một cái về phía Thôn Kình Giao. Thôn Kình Giao vừa chuyển thân thể, Ngọc Linh đã dùng vỏ kiếm khiều quả trứng kia tới, ôm vào trong ngực, kéo nó lên khỏi mặt nước.

Thôn Kình Giao rống lên một tiếng, thân hình cao như ngọn núi đứng lên, lao đến cắn Ngọc Linh. Ngọc Linh thân pháp uyển chuyển, từ trong nước như rồng bay lên trời, Thôn Kình Giao đứng dậy, cái đầu khổng lồ của nó vừa chạm tới chân Ngọc Linh.

Mũi chân Ngọc Linh điểm một cái lên cái sừng nhọn của Thôn Kình Giao, thân hình lại vút lên, đã nhảy ra khỏi cửa động cao hai trượng. Bay ra ngoài.

Khí lực của Thôn Kình Giao đã dùng hết, một lần nữa rơi xuống nước, khơi dậy bọt nước thật lớn. Kèm theo một tiếng gầm tê lòng liệt phế, một lượng lớn máu tươi nhuộm đỏ mặt nước, sau đó máu tan vào gợi sóng lăn tăn rồi biến mất.

Ngọc Tường cầm quả trứng kia, cả người trầm xuống, cơ hồ té ngã. "Trời ạ, sư huynh đây là trứng gì, chẳng lẽ cũng là vạn năm thiết mộc sao, sao lại nặng như vậy."

Thiết Linh nhận lấy, thân trứng bóng loáng, tựa hồ như thủy ngân lưu động dưới ánh trăng. Nhưng cũng nặng bốn năm trăm cân.

Ngọc Linh gần như kiệt sức, một bên vận khí điều tức, một bên ý bảo Thiết Linh đưa trứng cho hắn.

Hắn nhận lấy, vào tay cực nặng. Không khỏi cười nói: "Đây là lấy từ đáy động kia, Thôn Kình Giao hình như rất bảo bối nó. Chẳng lẽ là nó đẻ trứng." Sau đó nhếch miệng nói: "Đau chết ta rồi. Toàn thân ta giống như đều tan ra thành từng mảnh. Ngọc Tường mau đỡ ta trở về."

Trong phòng ngủ, Ngọc Linh thay một bộ trường sam, tiêu sái tuấn mỹ không nói nên lời, ngay cả ánh trăng ngoài cửa sổ tựa hồ cũng đều bị hắn hấp dẫn, càng tập trung vào... quả trứng trên bàn trước mặt hắn. Trên thân quả trứng kia tựa hồ có vầng sáng gì đó theo ánh trăng lưu động, tựa hồ đang hấp thu tinh hoa minh nguyệt.

Ngọc Linh đưa tay gõ gõ trứng, cảm thấy thật kỳ lạ. Bỗng nhiên mặt đất dường như rung chuyển một chút.

Ngọc Tường đang rót trà, tay nghiêng một cái làm trà đổ ra ngoài. Hai người đồng thời trở nên cảnh giác, ngoài cửa đã vang lên tiếng chuông thanh thúy. Âm thanh tuy rằng không lớn, nhưng Ngọc Linh cùng Ngọc Tường lại đồng thời biến sắc, thân hình Ngọc Linh chợt lóe, đã vọt ra ngoài cửa.

Trong viện, một tòa tháp đen đang trừng bằng đôi mắt đỏ như máu, trong cái miệng khổng lồ giống như rồng của nó phát ra hơi nóng. Thôn Kình Giao đã phá vỡ cấm chế địa lao, chạy ra ngoài.

Sau khi Ngọc Linh và Ngọc Tường đi, Thôn Kình Giao thập phần yên tĩnh. Thiết Anh cùng Thiết Linh cũng không quản nó nữa, trở lại phòng ăn cơm. Thôn Kình Giao nhẹ nhàng hoạt động một chút, nó vậy mà mượn một kiếm trong nước của Ngọc Linh khi đó chặt đứt Kim Tàm Ti vây khốn chân sau của nó. Kim Tàm Ti vây khốn chân trái, chân phải và chân trước của nó vốn là một sợi tơ, qua nhiều năm đã nhập vào trong thịt. Hiện giờ bị bảo kiếm của Ngọc Linh chém gần đứt, nó lại mượn lực nhảy lên, Kim Tàm Ti ở chân sau bên trái triệt để bị nhổ bỏ. Mặc dù gây ra đau đớn dữ dội, nhưng lại bởi vậy mà thoát khốn.

Thôn Kình Giao thét dài một tiếng, tái xuất mặt đất, hoàn toàn hủy đi vòm đá, cũng kinh động Thiết Anh, Thiết Linh. Hai người vừa kéo chuông báo động vừa ngăn cản. Thế nhưng Thôn Kình Giao lại không hướng hậu sơn chạy đi, mà là hướng tiền viện chỗ bọn Ngọc Linh chạy tới.

Ngọc Linh lao ra khỏi cửa. Trong sân, Tiểu Khanh tay cầm kim chiết phiến, đứng ở bên trái, cùng Thiết Anh, Thiết Linh, Tiểu Tỉnh, Tiểu Vạn phân thành năm phương vị đem Thôn Kình Giao vây ở giữa.

Tiểu Vạn, Tiểu Tỉnh mỗi người trong tay có một sợi kim tàm ti, đang tìm cách dùng kim tàm ti vây khốn Thôn Kình Giao. Trên người Thôn Kình Giao có lớp vảy thật dày, đao thương bất nhập, nhưng tay chân lại có một chỗ to bằng hạt đậu xanh không được vảy bao phủ, có thể dùng kim tàm ti xuyên qua, khóa nó lại. Thôn Kình Giao đối với trường kiếm trong tay mọi người không chút sợ hãi, nhưng kim tàm ti ở dưới ánh trăng chớp động quang mang lại làm cho nó có chút do dự, không khỏi toát ra vẻ sợ hãi, gầm nhẹ hai tiếng.

Nhất là khi nhìn thấy Ngọc Linh cầm kiếm nhập cuộc, Đoạn Thuỷ kiếm lưu động dưới ánh trăng, vừa phẫn nộ với Ngọc Linh, lại sợ hãi võ công cao cường của hắn, gầm lên không thôi.

Tiểu Khanh quát: "Công". Sáu đạo hàn mang lập tức xông về phía Thôn Kình Giao, Thôn Kình Giao đuôi dài như kiếm, nghênh đón hết thảy. Giống như cao thủ võ lâm, có chiêu có thức, chiêu pháp lại thần kỳ. Nhưng võ công của mọi người, nhất là Ngọc Linh làm cho Thôn Kình Giao cảm thấy uy hiếp. Vòng tròn càng vây càng nhỏ. Thôn Kình Giao bỗng nhiên há to miệng, vù vù phun ra một đoàn hỏa diễm. Đám người vội vàng lui ra.

Ngọc Linh kinh hãi, không thể tưởng được Thôn Kình Giao này lại giảo hoạt như thế, cư nhiên vẫn còn có thể phun lửa. Thôn Kình Giao thấy mọi người lui về phía sau, liền muốn xông tới phòng của Ngọc Linh. Ngọc Linh biết nó là muốn đoạt quả trứng kia, xoẹt xoẹt xoẹt đám ra ba kiếm, đem Thôn Kình Giao vây ở tại chỗ.

Thôn Kình Giao phát ra tiếng ô ô đinh tai nhức óc. Gào thét. Lại phun ra mấy ngọn lửa. Đám người đành phải lui lại. Thôn Kình Giao mắt thấy không lấy được lợi, ánh mắt xoay chuyển bốn phía, định thoát thân trước rồi nói sau. Ầm một tiếng, lưng phát ra một trận tiếng nổ, mọc ra hai đôi cánh thật lớn, mở ra, vậy mà rộng khoảng một trượng. Lướt trên đất, liền muốn bay lên trời.

Tiểu Khanh cũng nhìn ra Thôn Kình Giao tựa hồ muốn chạy trốn từ trên không trung, hừ một tiếng, quát: "Cầm Long trận."

Cầm Long trận chính là một trong những trận pháp hợp luyện của đệ tử Phó gia, ba người, năm người, bảy người, nếu phù hợp đều có thể sử dụng, trường kiếm giao nhau trên không trung, kiếm khí tung hoành, lấy thế thái sơn áp đỉnh, từ trên xuống dưới phong bế toàn bộ đường lui của địch nhân. Nhân số càng nhiều, uy lực càng mạnh.

Tiểu Khanh, Tiểu Tỉnh, Tiểu Vạn, Thiết Anh, Thiết Linh cộng thêm Ngọc Linh cùng Ngọc Tường, vừa vặn bảy người. Bảy người bọn họ hợp kiếm vây khốn Thôn Kình Giao tuyệt đối không thành vấn đề. Theo một tiếng đồng thanh đáp lại, sáu đạo kiếm quang phóng lên trời, bao trùm lấy Thôn Kình Giao.

Thôn Kình Giao chợt cảm thấy kiếm quang đầy trời đánh úp lại, vốn tưởng rằng không có chỗ tránh né, chỉ có thể bay xuống mặt đất, không nghĩ tới ở hướng tây bắc vậy mà có một khe hở. Thôn Kình Giao liên thanh gầm lên, thân hình vốn khổng lồ bỗng nhiên biến nhỏ, hóa thành giao long từ khe hở hướng tây bắc bay lên trời, biến mất trong bóng đêm.

Tiểu Khanh nhìn Thôn Kình Giao thoát khốn mà đi, quay đầu lại nhìn mọi người, ánh mắt rơi vào trên người Ngọc Tường. Ngọc Tường vẻ mặt bối rối, trong tay có một thanh đào mộc kiếm bị gãy.

Vừa rồi nói là lục đạo kiếm quang? Một điểm cũng không sai, chính là lục đạo. Tại sao lại có khoảng trống ở phía tây bắc? Rất đơn giản, chính là bởi vì Ngọc Tường, hắn không mang theo kiếm.

Đối với người luyện võ mà nói, vũ khí vốn là sinh mệnh thứ hai, nên tùy thời tùy chỗ mang theo bên người. Nhưng Ngọc Tường chê thiết mộc kiếm quá nặng, thỉnh Tiểu Mạc giúp hắn làm một thanh kiếm có thân kiếm giống như thiết mộc kiếm, nếu có huynh trưởng hoặc trưởng bối dạy dỗ, luận bàn võ công, Ngọc Tường mới đem đào mộc kiếm ra, thay bằng thanh kiếm bản rộng chân chính, bình thường đều đặt đào mộc kiếm vào trong vỏ kiếm, mang theo trên người để giả vờ, mà thanh kiếm chân chính vẫn luôn đặt trong phòng.

Tiểu Khanh ra lệnh, hắn tự nhiên theo lệnh sử dụng chiêu thức, tay phải giơ kiếm hướng lên trời. Kiếm gỗ đào bị chân khí thúc giục cùng sáu thanh kiếm khác bức bách, liền gãy. Ngọc Tường lúc này mới nhớ ra, vừa rồi hắn cầm kiếm nhảy ra, lại quên đổi kiếm bản rộng chân chính.

Tiểu Khanh thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nở nụ cười: "Thôn Kình Giao sao lại có thể phá vỡ cấm chế đào thoát, ai có thể giải thích một chút?"

Ngoại trừ Tiểu Tỉnh, Tiểu Vạn, Ngọc Linh, Ngọc Tường, Thiết Anh, Thiết Linh cùng quỳ xuống đất.

Tiểu Khanh thu lại quạt gấp, hừ một cái: "Rất tốt."

Đám người Ngọc Tường đều bất giác run lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro