Chương 29: Ngọc Nữ Trục Nhật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Ngọc Nữ không phải tiên nữ, mà là một quỷ hồn vì yêu thành hận vĩnh viễn không cách nào siêu sinh. Truyền thuyết kể rằng đã từng có một nữ tử xinh đẹp tên Ngọc Nữ sống bên hồ. Nàng chải mái tóc đen của mình bên hồ mỗi ngày. Mái tóc của nàng dài như vậy, mềm mại như vậy, ngay cả hồ nước cũng rung động.

    Hồ Yêu mê luyến nàng, hóa thân thành một nam tử khôi ngô để mê hoặc nàng. Ngọc Nữ yêu Hồ Yêu và cùng nhau ước hẹn. Sau khi Hồ Yêu chiếm được thân thể nàng, sáng hôm sau lại nhân lúc nàng ngủ say, lén cắt đi mái tóc dài của nàng. Và ở trên vầng trán trắng nõn của nàng, tàn nhẫn khắc xuống ấn ký của Hồ Yêu.

    Ngọc Nữ tỉnh dậy trong cơn đau dữ dội, nàng đưa tay chạm vào giọt máu đang rỉ ra từ trán mình, mái tóc xinh đẹp của nàng cũng bị nam nhân từng nói yêu nàng nắm ở trong tay. Hồ Yêu kiệt ngạo bất tuân chỉ một lòng thích Tuyết Nữ trên Thiên Sơn, nhưng lại không chiếm được trái tim của Tuyết Nữ. Cho nên hắn chỉ muốn chiếm hữu Ngọc Nữ, đùa bỡn nàng, thậm chí trộm đi mái tóc dài xinh đẹp của Ngọc Nữ để tặng cho Tuyết Nữ.

    Hồ Yêu nhảy xuống hồ, chỉ để lại cho Ngọc Nữ bóng lưng tuyệt tình của hắn. Ngọc nữ đau lòng bán linh hồn cho ma quỷ, nhảy xuống hồ biến thành một con thủy quỷ. Nàng lẻn vào cung điện của Hồ Yêu, dùng móng tay sắc bén móc ra trái tim của Hồ Yêu, đoạt lại mái tóc dài xinh đẹp của mình.

    Từ đó về sau, mỗi khi trăng lên, Ngọc Nữ đều sẽ chải mái tóc dài của nàng bên hồ, mà tóc của nàng lại chảy ra máu tươi, từng chút từng chút gợn sóng trong hồ. Dần dần, nước hồ trong vắt biến thành một huyết hồ cuồn cuộn.

    Ngọc Nữ hận tất cả nam nữ yêu nhau trên thế gian, nàng sẽ moi tim nam nữ, cắt xẻo nữ nhân.

    Ngọc Nữ Sơn vốn là nơi có phong cảnh tú lệ, hoa tươi mọc đầy núi đồi cùng dòng suối trong vắt. Dần dần, Ngọc Nữ Sơn trở nên âm u khủng bố, hoa tươi toàn bộ khô héo, dòng suối biến thành vũng bùn, đường núi quanh co bị che khuất bởi cây cối dữ tợn, khắp nơi đều là dây leo xấu xí mọc đầy gai nhọn, hổ lang ẩn hiện, độc xà khắp nơi. Ngọc Nữ Sơn quanh năm chìm trong sương mù.

   ...

    Hơi nước mờ mịt, thất thải khinh la, màn lụa thấp thoáng. Trên giá đỡ điêu phượng là váy lụa màu hồng phấn của nữ tử đang nhẹ nhàng múa may theo gió. Có một hồ nước, hơi nóng bốc lên, cánh hoa hồng bồng bềnh, nhẹ nhàng gợn sóng.

    Mái tóc đen dài bồng bềnh  trong nước, làn da dưới sóng nước dập dờn lộ ra sáng bóng. Đây là một khuôn mặt thanh tú xinh đẹp tuyệt luân. Dưới chiếc cằm nhọn dính đầy nước. Nàng thoải mái ngồi trong hồ, lộ ra bả vai mượt mà bóng loáng, cánh hoa hồng dưới làn sóng nước gợn sóng che đi bộ ngực của nàng, nhưng dưới lớp cánh hoa hồng, lộ ra nửa vòng ngực mềm mại khiến người mơ màng.

    Bên ngoài màn sa truyền đến tiếng bước chân, một mỹ nữ mặc cung trang cùng hai nha hoàn đi tới. Nàng chậm rãi cúi người: "Trục Nhật tham kiến Linh di."

    Trục Nhật, đại thiếu cung chủ Tỷ Muội Cung, hoa tín niên hoa*, cao quý đoan trang.

    *Hoa tín niên hoa: Là thời kỳ hoa nở. Chỉ nữ tử tuổi đến hai mươi bốn. Cũng biểu thị nữ đang ở thời kỳ tuổi trẻ có vẻ ngoài đẹp nhất.

    Nữ tử mỉm cười một cái, nhẹ nhàng vung tay: "Là Trục Nhật nha đầu sao, vào đi."  Nữ nhân mỹ lệ này chính là Nguyễn Linh Linh, người từng là một trong thiên hạ tứ đại mỹ nữ. Nàng hẳn đã ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, nhưng thoạt nhìn, bất quá bộ dáng chỉ hơn hai mươi tuổi, rất là kiều mị.

    "Tạ Linh di." Trục Nhật đứng lên, tách màn che ra, đi tới. Hai nha hoàn mà nàng mang theo đứng bên ngoài màn che.

    Tà váy dài trắng đung đưa. Nàng đi đến bên hồ nước, chậm rãi quỳ xuống: "Linh di phân phó Trục Nhật đến Ngọc Nữ Sơn, Trục Nhật không dám chậm trễ, vốn định lập tức khởi hành, chỉ là... cơ thể hơi khó chịu, vì vậy mới đến muộn một ngày."

    Nguyễn Linh Linh dùng tay nắm lấy một cánh hoa, nhìn cánh hoa, cười nói: "Nghe nói ngươi đã được cung chủ gả cho Liễu Tam Biến, Linh di còn chưa chúc mừng ngươi."

    Trong mắt Trục Nhật hiện lên một tia hận ý, lại lập tức biến mất, cúi đầu đáp: "Đa tạ Linh di."

    Nguyễn Linh Linh nhẹ nhàng nghiêng đầu, chiếc cổ trắng nõn bóng loáng như tơ lụa. Cười khẽ: "Với Linh di còn khách khí như vậy, đừng nói Linh di không thương ngươi. Vì không muốn để phu thê các ngươi chịu đựng nỗi khổ chia lìa, ta cố ý mời Liễu công tử tới nơi này, ngươi muốn cảm tạ Linh di thế nào đây."

    Trục Nhật không khỏi ngẩng đầu nói: "Liễu công tử cũng tới sao?" Trong lời nói lại có một tia sợ hãi.

    Nguyễn Linh Linh gật gật đầu: "Với khinh công của hắn, lúc này hẳn cũng sắp tới. Không bằng ngươi ở đây tắm rửa thay y phục, mọi người đều nói tiểu biệt thắng tân hôn, đêm nay các ngươi cũng đừng huyên náo quá mức a." Dứt lời, khúc khích cười.

    Sắc mặt Trục Nhật biến đổi, bỗng nhiên dập đầu: "Cầu Linh di ban ân điển. Tối nay, đổi người khác thị tẩm đi, thân thể đệ tử thật sự không thoải mái."

    Nguyễn Linh Linh khẽ cười: "Đây là ý gì. Tuy Liễu công tử có quyền lựa chọn nha đầu khác hầu hạ, nhưng ngươi đã là thê tử của hắn, ngươi tự mình phụng dưỡng mới là đúng lý. Huống hồ, Tỷ Muội Cung rất nhanh sẽ có một trận huyết chiến, chỗ cần nhờ đến Liễu công tử còn rất nhiều, ngươi đương nhiên phải làm cho hắn cao hứng mới đúng. Sao nào, cả một chút hy sinh nho nhỏ ngươi cũng không nguyện ý?"

    Trục Nhật hít sâu một hơi, nói: "Linh di, Trục Nhật thân là cung nhân Tỷ Muội Cung, vì lợi ích của Tỷ Muội Cung, cho dù tan xương nát thịt cũng không hề oán hận. Chỉ là, chỉ là tháng này đệ tử đã hầu hạ Liễu công tử hai lần, hiện giờ vết thương mới trên người vẫn chưa lành... Cho dù thiếp thân nguyện ý, chỉ sợ không thể làm Liễu công tử hài lòng."

    Khi Trục Nhật nói những lời này, tuy rằng thần sắc nhìn không ra dao động gì lớn, nhưng móng tay hai tay toàn bộ đều găm vào lòng bàn tay, máu tươi theo váy trắng chảy xuống.

    Nguyễn Linh Linh thở dài một tiếng, nói: "Ngươi đứa nhỏ này, Linh di cũng biết ngươi chịu khổ. Được rồi, để Linh nhìn xem thương thế của ngươi thế nào."

    Trục Nhật đứng lên, đem váy dài trên người cởi xuống. Y phục nhẹ nhàng rơi ở phía xa. Trục Nhật nhấc chân đi vào trong hồ, chậm rãi đi xuống dọc theo bậc thềm, cánh hoa trong nước dần dần bao phủ lấy mắt cá chân, bắp chân trắng nõn và cặp đùi như ngọc của nàng, nàng bước thêm một bước, nước liền bao phủ lấy thắt lưng nàng.

    Nàng loạng choạng suýt thì trượt chân. Trên người chảy ra từng giọt mồ hôi tinh mịn, nàng cắn chặt môi, mồ hôi lạnh từ trên đầu xâu thành chuỗi mà chảy xuống.

    Trục Nhật dường như cố nén đau đớn, run rẩy hỏi: "Đây là nước muối?"

    Nguyễn Linh Linh tự nhiên ừ một tiếng: "Tắm nước muối rất tốt cho nữ nhân, có thể làm da căng mịn, làn da bóng loáng như ngọc."

    Trục Nhật cắn chặt môi đáp: "Vâng. Nàng chậm rãi đi tới trước mặt Nguyễn Linh Linh khoảng một trượng, sau đó xoay người lại, đem thân thể đối diện với Nguyễn Linh Linh.

    Tầm mắt Nguyễn Linh Linh đối diện với bầu ngực cao vút của Trục Nhật. Nguyễn Linh Linh chăm chú quan sát, trong mắt mang theo ý cười, nhưng trong giọng nói lại mang theo vô hạn thương tiếc: "Liễu công tử tựa hồ có chút quá đáng."

    Trục Nhật eo cực nhỏ, bụng phẳng, làn da trắng nõn, bầu ngực cao vút. Nhưng mà hiện giờ bầu ngực vốn trắng nõn lại dày đặc vết bầm tím đỏ đen cùng từng đạo trầy xước hết sức chói mắt.

    Nguyễn Linh Linh nhấc ngọc thủ, nhẹ nhàng vuốt ve thân thể đầy vết thương của Trục Nhật: "Đã bôi thuốc chưa?"

    Trục Nhật bởi vì đau đớn, thân thể không tự chủ được mà run lên, đáp: "Vâng."

    Nguyễn Linh Linh thu tay lại, cười nói: "Ninh Hoa Chi trong Tỷ Muội Cung là thần kỳ nhất, vài ngày nữa sẽ giảm sưng giảm đau, vết thương cũng hoàn toàn không để lại sẹo."

    Trục Nhật đáp: "Vâng. Nhờ Ninh Hoa Chi dược hiệu thần kỳ, đệ tử mới có thể cách nửa tháng thương lại được dưỡng tốt, tiếp tục dốc sức vì Tỷ Muội Cung."

    Nguyễn Linh Linh rũ mắt xuống, nói: "Phía dưới cũng không đáng ngại sao?"

    "Cũng dùng Ninh Hoa Chi."

    "Vậy thì tốt, ngươi ra ngoài đi. Nước hoa hồng pha muối tuy rằng  tốt cho da, nhưng tên người ngươi có vết thương, chắc hẳn rất đau, vẫn nên ra ngoài đi."

    "Vâng." Trục Nhật chậm rãi bước ra khỏi hồ. Trong hai mắt lóe lên một tia hận ý, tựa hồ muốn thiêu đốt nàng.

    Hai thị nữ khoác y phục lên cho Trục Nhật. Đám người bước nhanh rời đi nơi đó.

    "Đổi một hồ mới nước." Nguyễn Linh Linh thản nhiên dặn dò.

    Trong phòng, Trục Nhật bốp một cái tát thị nữ vừa rồi phủ thêm cho nàng váy lụa ngã xuống. Hai nữ tỳ sợ tới mức run rẩy quỳ rạp xuống đất.

    "Bộ y phục này đã bẩn, ngươi còn dám mặc cho ta, ngươi có ý gì?"

    Thị nữ chỉ cầu xin tha thứ. Trục Nhật lạnh lùng nói: "Lệ nhi, ngươi rời khỏi Tỷ Muội Cung một thời gian, ngay cả quy củ trong cung cũng không nhớ được sao?"

   "Đại công chúa là lỗi của nô tỳ, Ngài tha cho nô tỳ đi." Lệ Nhi cầu xin. Thị nữ này không ai khác chính là Lệ Nhi.

    Trục Nhật cười lạnh: "Ngươi cũng có bản lĩnh. Thế nhưng có thể quyến rũ người của Bão Long sơn trang đầu nhập vào Tỷ Muội Cung. Nam nhân đó tên Yến Văn phải không?"

    "Vâng. Đại công chúa, Ngài tha cho nô tỳ đi. Nô tỳ thật sự không cố ý."

    Trục Nhật ngồi xổm xuống, tát vào mặt Lệ Nhi. "Ngươi còn dám cãi." Lệ Nhi bị đánh nghiên đầu qua một bên. Không dám nói nữa, chỉ biết cầu xin tha thứ.

     "Nha đầu thối nhà ngươi, tuổi còn trẻ đã có thể câu dẫn nam nhân a. Nếu đã có bản lĩnh như vậy, đêm nay để ngươi đi hầu hạ Liễu Tam Biến đi."

    Lệ Nhi kinh hãi, dập đầu nói: "Đại công chúa khai ân. Nô tỳ biết sai rồi, ngài phạt nô tỳ thế nào cũng được."

    Trục Nhật cười lạnh, đột nhiên xé rách xiêm y của Lệ Nhi, Lệ Nhi kêu lên một tiếng kinh hãi, Trục Nhật đã xé hết y phục của nàng thành từng mảnh nhỏ. Cơ thể thiếu nữ non nớt vừa mới phát dục, bầu ngực như quả táo đầy đặn, tuy rằng không lớn, nhưng lại tròn trịa động lòng người.

    Lệ Nhi dùng hai tay che trước ngực, không ngừng khóc.

    "Câm miệng." Trục Nhật quát. "Bỏ tay xuống, quỳ dậy." Nước mắt Lệ Nhi cuồn cuộn rơi xuống, cũng không dám phản kháng, đem hai tay đặt ở bên đùi, quỳ thẳng thân thể, lại nhịn không được nhẹ nhàng run rẩy.

    Trục Nhật đi đến ghế ngồi xuống, lấy tay nhẹ nhàng kéo lọn tóc mình, nói với một thị nữ khác: "Ngươi đi gọi thị vệ tên Yến Văn kia vào."

    "Yến Văn tham kiến đại công chúa." Ngoài cửa truyền đến thanh âm của nam tử thiếu niên.

    Lệ Nhi nghe thấy giọng nói của Yến Văn, nước mắt tuôn trào, nàng theo bản năng ôm tay trước ngực. Nàng muốn trốn tránh, nhưng không dám di chuyển.

     "Ngươi ngoan ngoãn nghe lời, nếu không, ngươi sẽ chết còn thảm hơn Hồng Nhi. Hơn nữa Yến Văn cùng Yến Kiệt cũng phải chết." Trục Nhật nhẹ nhàng nói.

    Lệ Nhi run lên một cái, buông hai tay xuống, rũ mắt quỳ thẳng.

     "Ngươi vào đi." Trục Nhật cười khanh khách lên tiếng.

    Theo một tiếng đáp lại, cửa bị đẩy ra, Yến Văn rũ một tay đi vào. Hắn liếc mắt một cái, liền nhìn thấy một nữ tử không một mảnh vải che thân đang quỳ trên đất. Không khỏi đỏ mặt, vội vàng dời ánh mắt, khom người nói: "Đại công chúa triệu hoán thuộc hạ là có việc gì phân phó?"

    Trục Nhật đứng dậy, cười khanh khách, tư sắc trêu người. Nàng cười cười, "Yến Văn, ngươi vừa gia nhập Tỷ Muội Cung, mọi chuyện đã quen chưa?"

    Yến Văn khom người đáp: "Vâng."

     "Ngươi vốn là nghĩa tử của trang chủ Bão Long sơn trang Chu Kỳ phải không?"

    "Vâng. Yến Văn bất hiếu, cô phụ ân dưỡng dục của lão nhân gia."

    Trục Nhật cười nói: "Chuyện này cũng không thể trách ngươi. Con người không phải cỏ cây, sao có thể vô tình. Huống hồ trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng. Nếu ngươi đã thích Lệ Nhi, hắn hẳn nên cao hứng mới đúng, không nên chẳng những không cho phép hai người yêu nhau, còn phế một cánh tay của ngươi. Ngươi hận hắn cũng là phải."

    Yến Văn ngẩng đầu nói: "Không phải. Ta không dám hận nghĩa phụ. Là Yến Văn không nghe lời, đương nhiên phải bị phạt."

    "A, phải không? Nếu thật là như vậy, sao ngươi còn giúp nhị công chúa Trục Nguyệt của chúng ta chạy thoát khỏi Bão Long sơn trang, còn cùng đến Tỷ Muội Cung nương tựa đây?"

    Yến Văn khom người đáp: "Chuyện này Yến Văn đã bẩm báo với Nguyễn phó cung chủ."

    "Ta cũng muốn nghe." Trục Nhật nói, đi tới trước mặt Lệ nhi thì dừng lại.

    Yến Văn thầm hít sâu một hơi: "Mặc dù Yến Văn nguyện ý chịu phạt. Nhưng nghĩa phụ hắn... hắn muốn giết Lệ Nhi, còn giận chó đánh mèo Yến Kiệt. Thuộc hạ không đành lòng để Lệ nhi chịu chết, cho nên liều chết dẫn Lệ nhi chạy trốn. May mà có Nguyễn phó cung chủ thu nhận."

    Trục Nhật vươn tay vuốt lọn tóc, cười khanh khách: "Thu lưu, từ này dùng rất tốt. Ngươi nếu đã phản bội Phó gia, thiên hạ lớn như vậy e là trừ Tỷ Muội Cung không còn chỗ cho các ngươi dung thân."

    Yến Văn khom người: "Thuộc hạ cảm kích Nguyễn phó cung chủ, nguyện hiến mệnh cho Tỷ Muội Cung."

    Trục Nhật dùng tay nâng mặt Lệ Nhi lên, để cho nàng ngẩng lên nhìn mình. Sau đó cười nói: "Nói như vậy, ngươi là vì nha đầu Lệ nhi kia mới đầu nhập vào Tỷ Muội Cung?"

    "Vâng."

    Trục Nhật bỗng hung hăng một chưởng tát vào mặt Lệ nhi, Lệ Nhi cắn chặt răng, một tia máu tươi từ trong miệng chảy ra, nàng lại không kêu một tiếng.

    Trong mắt Yến Văn hiện lên một tia chán ghét, hắn sớm đã nghe nói Trục Nhật là một kẻ biến thái, không biết nàng sao lại phải tra tấn tỳ nữ kia như vậy. Nhưng hắn vẫn là nhẫn nại.

    Trục Nhật cười cười, nói: "Mỹ nữ trong thiên hạ rất nhiều. Ngươi nếu đã có thể vì một nha đầu mà phản bội Phó gia, nói vậy cũng có thể vì một nữ nhân khác phản bội Tỷ Muội Cung."

    Yến Văn khom người đáp: "Thuộc hạ không dám."

    Trục Nhật ừ một tiếng, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Yến Văn, đẩy thân thể của nàng qua, hỏi: "Ngươi bao nhiêu tuổi?"

    Yến Văn không nhúc nhích, vẫn rũ mắt đáp lời: "Mười bảy."

    Trục Nhật cười cười: "Ta lớn hơn ngươi vài tuổi, ngươi gọi ta một tiếng tỷ tỷ đi."

    Yến Văn vẫn cung kính nói: "Thuộc hạ không dám."

    Trục Nhật dùng tay nhẹ nhàng lướt qua lưng Yến Văn: "Cái gì dám hay không. Quy củ của Tỷ Muội Cung ta cùng Phó gia các ngươi khác nhau. Thuộc hạ đều rất tùy tiện, quan hệ cũng rất thân mật." Thân thể của nàng cơ hồ dán lên người Yến Văn.

    Yến Văn đột nhiên lui lại: "Đại công chúa."

    Trục Nhật ngẩn người, mặt mày lại giãn ra cười nói: "Ngươi tuổi còn trẻ nên có vài phần định lực. Hay là bởi vì ngươi tuổi còn nhỏ nên không hiểu chuyện phong nguyệt?"

    Yến Văn hít sâu một hơi, đáp: "Nếu đại công chúa không có phân phó gì khác, thuộc hạ cáo lui trước."

    Trục Nhật cười khanh khách: "Chờ đã."

    Yến Văn bất đắc dĩ dừng bước, nhưng cũng không quay người lại: "Đại công chúa còn có phân phó gì nữa?"

    Trục Nhật đi tới trước mặt Lệ Nhi, Lệ Nhi đã sớm lệ rơi đầy mặt. Trục Nhật một cước đá vào ngực Lệ Nhi, Lệ Nhi thất thanh kêu lên đau đớn, ngã xuống đất.

    Sắc mặt Yến Văn biến đổi, nhịn không được nhìn Lệ Nhi. Rồi lại nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

    Trục Nhật ung dung nói: "Nhìn không ra ngươi thật đúng là một chính nhân quân tử. Có một mỹ nhân như vậy ở đây, ngươi ngay cả liếc mắt một cái cũng không thèm sao?"

    Yến Văn cắn môi: "Nàng ấy là ai?"

    Trục Nhật vui vẻ nhìn Yến Văn: "Ngươi thật không biết sao? Nàng ta là ai? Cơ thể của nàng ta không quen thuộc với ngươi sao? Xem ra ngươi cũng chưa chắc thật lòng yêu nàng nha."

    Yến Văn run giọng nói: "Là Lệ Nhi sao?"

    Trục Nhật ừ một tiếng, nói: "Đúng là nha đầu kia, ngươi chịu vì nàng phản bội Phó gia, không lẽ cả thân thể của nàng cũng chưa từng nhìn qua chứ."

    Yến Văn mạnh mẽ vọt tới, Lệ Nhi nằm sấp trên mặt đất, không một mảnh vải che thân gục ở nơi đó. Yến Văn không chút nghĩ ngợi, cởi áo khoác ra, đắp lên người Lệ nhi, nhẹ giọng gọi: "Lệ Nhi?"

    Sắc mặt Lệ Nhi tái nhợt, nhắm chặt hai mắt, nước mắt lại không ngừng chảy xuống, bên miệng mang theo một tia máu tươi.

    Cả người Yến Văn run rẩy, bỗng nhiên nắm chặt tay, muốn đứng lên. Bàn tay lạnh lẽo của Lệ Nhi đã túm lấy cánh tay hắn. Lệ Nhi mở mắt ra, trong mắt đầy sự khẩn cầu, lắc đầu.

    Yến Văn dùng quần áo quấn chặt Lệ Nhi, giận dữ quát: "Ngươi vì sao lại đối xử với Lệ Nhi như vậy?"

    Trục Nhật nhẹ nhàng đi tới, khom người xuống: "Thế nào, ngươi đau lòng sao? Muốn giết ta sao?"

    Yến Văn không thể nhẫn nại được nữa, tay trái cầm chuôi kiếm định rút ra. Một cỗ kình lực nhu hòa đè tay hắn lại. "Tỷ tỷ, Yến Văn sao dám to gan động thủ với tỷ." Thanh âm ngọt ngào truyền đến, mỹ nữ mặc sa y màu tím bay vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro