Chương 16: Tai vách mạch rừng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    "Vãn bối Phó Tiểu Khanh, đây là sư đệ Triệu Ngọc Tường của ta." Tiểu Khanh lần thứ hai khom người hành lễ.

    Âu Dương Quyền nhìn thoáng qua Tiểu Mạc, lại chuyển ánh mắt đến trên người Yến Nguyệt: "Vị tiểu huynh đệ này là?"

    "Vãn bối Yến Nguyệt, phụng lệnh Võ Tu Võ lão gia ở nông trường quan ngoại Võ gia, đặc biệt đến chúc thọ Âu Dương tiền bối!" Yến Nguyệt ôm quyền.

    "Yến Nguyệt?" Âu Dương Quyền nghe Yến Nguyệt gọi Võ Tu là Võ lão gia thì lấy làm lạ: "Đa tạ Yến thiếu huynh, không biết ngươi và Võ tràng chủ ở quan ngoại xưng hô thế nào?"

    "Yến Nguyệt là gia đinh của nông trường Võ gia." Yến Nguyệt lần thứ hai ôm quyền, không muốn giải thích nhiều về vấn đề này: "Âu Dương tiền bối, Tiểu Mạc còn đang hành lễ với ngài." Âu Dương Quyền đối với nhi tử mười mấy năm chưa gặp của mình giống như không thấy, lại vẫn dây dưa với Yến Nguyệt, khiến Yến Nguyệt vô cùng tức giận. Hắn có thể thấy được Tiểu Mạc bị ủy khuất.

    Âu Dương Quyền lúc này mới liếc Tiểu Mạc một cái: "Sáng sớm ngày mai ngươi cùng Tiểu Khanh đến Âu Dương gia đi."

    "Vâng." Tiểu Khanh khom người đáp. Tiểu Mạc đứng dậy nhưng không nói gì. Âu Dương Quyền nhíu mày một cái, lại không có phát tác.

    "Yến thiếu huynh võ công xuất chúng, không biết là môn hạ của người phương nào? Lệnh tôn lệnh đường xưng hô thế nào?" Âu Dương Quyền vẫn cực kỳ hứng thú với Yến Nguyệt. Hắn không tin lấy phẩm mạo cùng võ công của Yến Nguyệt vậy mà chỉ là một gia đinh của nông trường Võ gia.

    "Vãn bối thuở nhỏ phụ mẫu đều đã mất, võ công cũng là tập luyện lung tung mà thôi." Yến Nguyệt rõ ràng không kiên nhẫn, nhưng e ngại Âu Dương Quyền là phụ thân của Tiểu Mạc, cho nên thái độ này coi như cung kính.

    Âu Dương Quyền "ồ" một tiếng, nói với Tiểu Khanh: "Giang Nam là nơi ngọa hổ tàng long, Phó thiếu hiệp mọi việc đều nên cẩn trọng".

    Bốn người cáo từ, đi qua một hành lang dài, ba gian thượng phòng cuối cùng chính là chỗ ở của bọn họ. Trong đó tỷ muội Dung gia cùng Thanh Dực chiếm một gian, huynh đệ bọn họ bốn người hai người một gian.

    "Nhanh như vậy đã có khách đến tận cửa a." Yến Nguyệt có chút hiếu kỳ.

    "Thanh Dực có thể gặp nguy hiểm hay không." Ngọc Tường không kịp suy nghĩ nhiều, đẩy mạnh cửa phòng Thanh Dực ra: "Thanh Dực." Những lời phía sau lại cứng rắn thu lại.

    Thanh Dực ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh một cái ghế dựa, bên cạnh là tỷ muội Dung thị, một mỹ nhân mặc cung trang diễm lệ ngồi ngay ngắn trên ghế, đang lạnh lùng nhìn mình.

    "Là nương ta." Thanh Dực khoa trương nhỏ giọng nói cho Ngọc Tường biết.

    Thanh Bích hừ một tiếng, Thanh Dực vội vàng cúi đầu đứng im.

    "Ngọc Tường, còn không bồi tội với Thanh tiền bối." Tiểu Khanh, Yến Nguyệt, Tiểu Mạc đi vào. Thấy Thanh Bích cung chủ sắc mặt không tốt, Tiểu Khanh vội vàng khẽ trách Ngọc Tường.

    Ngọc Tường lần đầu tiên nhìn thấy nhạc mẫu tương lai, không khỏi vừa xấu hổ vừa khẩn trương, vội vàng khom người nói: "Vãn bối Ngọc Tường bái kiến Thanh tiền bối. Không biết tiền bối ở đây nên đã có chỗ mạo phạm, xin tiền bối thứ lỗi."

    "Thế nào, bình thường ngươi vào phòng Thanh Dực cũng trực tiếp xông vào như vậy sao?" Thanh Bích cũng không có ý định chấp nhận lời xin lỗi của Ngọc Tường.

    "Thanh tiền bối. Ngọc Tường lo lắng cho an nguy của Thanh cô nương nên mới nhất thời nóng nảy, tiền bối đừng để trong lòng." Tiểu Khanh hơi khom người.

    "Các ngươi là ai?" Ánh mắt Thanh Bích đảo qua mấy người, biết rõ còn cố hỏi.

    Tiểu Khanh lại bẩm báo một lần nữa. Ánh mắt Thanh Bích nhìn lướt qua người Yến Nguyệt vài cái, còn tốt, vẫn chưa đến mức không phân biệt rõ nặng nhẹ như Âu Dương Quyền, lập tức đem ánh mắt đặt lên người Ngọc Tường đang có chút co quắp: "Ngươi hướng Thanh Dực cầu hôn?"

    "...Vâng". Ngọc Tường nhìn Thanh Dực một cái, bởi vì lừa gạt Thanh Bích cung chủ mà có chút ngượng ngùng, Ngọc Tường có ngu ngốc đến mấy cũng không đến mức tranh luận với Thanh Bích cung chủ là Thanh Dực cầu hôn trước vào lúc này.

    "Không có quy củ!" Thanh Bích trách cứ: "Hôn nhân đại sự há có thể đùa giỡn? Không bẩm báo tôn trưởng làm chủ, chuyện lớn như vậy lại dám tự chủ trương, sư phụ các ngươi dạy các ngươi như vậy sao?"

    "Thanh tiền bối. Chuyện này là ý của vãn bối. Bởi vì là tạm thời quyết định trên đường, cho nên còn chưa kịp bẩm báo với sư phụ, nhưng Thanh cô nương tú ngoại tuệ trung*, đoan trang mỹ lệ, lại là viên minh châu trên tay Thanh tiền bối, sư phụ nếu biết, tin tưởng cũng sẽ không trách cứ vãn bối."

*Tú ngoại tuệ trung: vừa xinh đẹp lại thông minh.

    Tiểu Khanh là thủ đồ của Phó gia, trưởng huynh như cha, hôn sự của Ngọc Tường hắn đương nhiên có thể làm chủ, "Chúng vãn bối không biết tiền bối ở phụ cận, nếu không cũng nhất định sẽ kịp thời hướng tiền bối bẩm thỉnh, nếu có chỗ thất lễ, kính thỉnh tiền bối hàng trách."

    Câu trả lời của Tiểu Khanh lúc nào cũng luôn đúng chỗ.

    Thanh Bích nhìn Tiểu Khanh một cái: "Ngươi là thủ đồ của Phó gia, quả thật miệng lưỡi lanh lợi."

    Tiểu Khanh cảm thấy câu này rất quen, hình như Tôn nhị phu nhân cũng từng nói như vậy. Trong lòng thầm cười một tiếng.

    "Nếu đã như vậy, chính là nói sư đệ ngươi nguyện ý làm rể Thanh Bích cung ta." Thanh Bích cười đổi đề tài khác.

    Thanh Dực vội vàng ở bên cạnh lắc tay, lại nháy mắt, lại lắc đầu.

    "Thanh Dực, không có quy củ, trưởng bối nói chuyện, ngươi đang làm gì vậy?" Thanh Bích trừng mắt nhìn Thanh Dực một cái.

    "Cung chủ, thuộc hạ có lời..." Dung Tú Phương muốn xen vào.

    "Lỗi của ba vị trưởng lão, một hồi rồi nói sau. Bây giờ tất cả đều ở bên cạnh lắng nghe là được." Thanh Bích cung lạnh lùng đảo mắt qua tỷ muội Dung thị. Ba người vội vàng cúi đầu.

    Tiểu Khanh hơi do dự một chút: "Thanh tiền bối, chuyện này còn có chút hiểu lầm. Ngọc Tường hắn không thể ở rể."

    "Cái gì?" Thanh Bích thiếu chút nữa đập bàn đứng lên, "Trong võ lâm ai mà không biết quy củ chọn rể của Thanh Bích cung ta? Nếu không thể ở rể? Vì sao lại muốn cầu hôn Dực nhi?"

    "Thanh tiền bối, chuyện này vãn bối còn có hạ tình cần bẩm báo." Tiểu Khanh đang suy nghĩ phải uyển chuyển tìm từ thế nào mới không đến mức khiến Thanh Bích mượn đề tài này mà phát tác.

    Thanh Bích đã kiên quyết xua tay: "Hoặc là vào Thanh Bích cung ta, hoặc là hôn sự coi như bỏ qua, không có chỗ thương lượng."

    "Nếu Thanh tiền bối đã phân phó như thế, vãn bối đành phải tuân mệnh." Trong chuyện kén rể này, Tiểu Khanh không nghĩ sẽ nhượng bộ.

    Thanh Bích sầm mặt xuống: "Đã như vậy, hôn sự này coi như thôi, ai cũng đừng nhắc lại."

    Ngọc Tường nhìn sư huynh, không dám lên tiếng, ngoan ngoãn đứng ở một bên, ánh mắt bất lực nhìn Thanh Dực.

    "Nương, hôn sự không thể hủy bỏ." Thanh Dực vội vàng mở miệng phản đối. Tỷ muội Dung thị cũng vội vàng gật đầu.

    "Ngươi không được nói nhảm. Chẳng lẽ ngoài Phó gia hắn nữ nhi của Thanh Bích ta không gả được cho người tốt hơn sao?" Thanh Bích hừ lạnh một tiếng, "Hắn cũng không vội, ngươi gấp cái gì?"

    "Đó là bởi vì... Bởi vì hắn là nam nhân, chiếm tiện nghi không cần phụ trách cao hứng còn không kịp, làm sao có thể gấp gáp." Thanh Dực vội vàng trả lời.

    "Cái gì?" Ngoại trừ Thanh Dực, sắc mặt mọi người đều biến đổi.

    "Thanh Dực, ngươi đang nói cái gì vậy?" Thanh Bích giận dữ quát hỏi!

    Thanh Dực cắn răng một cái, bất chấp tất cả, "Ta và Ngọc Tường đã là phu thê rồi." Lời còn chưa dứt, đã vội vàng né ra sau lưng Ngọc Tường, nắm lấy vai Ngọc Tường mà trốn.

    Ngọc Tường đỏ bừng cả khuôn mặt, nhìn Thanh Bích cung chủ đã như muốn ăn thịt người, nói: "Cái kia, vãn bối, vãn bối..."

    "Lời Dực nhi nói có thật không?" Thanh Bích cắn răng, từng bước tiến về phía trước.

    Ngọc Tường rất muốn trốn sau lưng Tiểu Mạc sư huynh, hắn không dám nhìn lão đại, lại nhìn về phía Yến Nguyệt.

    Yến Nguyệt cười đến miệng đều muốn tét ra: "Thanh tiền bối, xin hãy bình tĩnh. Có lẽ đây chỉ là một trò đùa của Thanh cô nương mà thôi."

    A, đúng rồi, nha đầu chết tiệt này, ta thiếu chút nữa đã bị lừa. Thanh Bích tỉnh táo lại, "Triệu Ngọc Tường, ta hỏi ngươi, ngươi thành thật trả lời, lời Dực nhi nói là thật sao?"

    Thanh Dực ở sau lưng Ngọc Tường dùng tay khẽ véo Ngọc Tường.

    "Chờ đã, ngươi nói với đại sư huynh ngươi đi. Ngươi hẳn không dám nói dối sư huynh ngươi." Thanh Bích đưa ánh mắt ngắm đến trên người Tiểu Khanh: "Phó thiếu hiệp, môn hạ Phó gia quy củ sâm nghiêm, lệnh sư đệ hẳn sẽ không làm ra chuyện bất chấp lễ pháp như vậy."

    Tiểu Khanh mỉm cười một cái, nhìn rất ôn hòa, rất tiêu sái, Ngọc Tường thấy lại có chút run rẩy: "Tiểu đệ không dám."

    Tiểu Mạc, Yến Nguyệt đều thở phào nhẹ nhõm.

    "Ngọc Tường, ngươi không được chối." Thanh Dực cũng không thể nhìn kế hoạch thất bại: "Buổi tối bốn ngày trước, sư huynh ngươi bọn họ đều có việc, ba vị trưởng lão ra ngoài uống rượu, ngươi không phải đã đến giường của ta sao..." Giọng Thanh Dực thấp xuống.

    Sắc mặt đám người Tiểu Khanh lại biến: Chính là ngày Tôn nhị phu nhân đến mang Tôn Kiếm Lan đi, Ngọc Tường quả thật từ trong phòng Thanh Dực mặt đỏ bừng đi ra, lẽ nào...

    Sắc mặt Ngọc Tường càng đỏ, hoảng lên: "Là ngươi bảo ta lên giường..."

    "Không cần biết ai bảo ai, ta hỏi ngươi, ngươi có lên hay không." Thanh Dực có chút đỏ mặt rụt cổ.

    Ánh mắt của mọi người cùng nhau tập trung lên người Ngọc Tường, Ngọc Tường nhìn ánh mắt nóng rực của mọi người, theo bản năng muốn lui về phía sau, da đầu cũng có chút tê dại.

    "A." Ngọc Tường giật mình, thì ra là Dung Tú Hải bỗng nhiên bay ra sau lưng hắn, "Ngươi rốt cuộc đã lên giường tiểu cung chủ chưa?"

    "... Lên rồi". Ngọc Tường đành phải thừa nhận.

    "Phù" Thanh Dực thở ra một hơi dài.

    "Ngươi, muốn chết." Một đạo bạch tuyến đánh thẳng vào trán Ngọc Tường. Thanh Bích đã giận dữ ra tay. Còn có ba thanh trường kiếm khác cũng đồng thời đâm về phía Ngọc Tường. "Keng" một tiếng, trường kiếm trong tay Tiểu Mạc vừa động, đem kiếm của ba tỷ muội Dung thị cùng ống tay áo của Thanh Bích đều đẩy ra: "Thanh tiền bối, xin hạ thủ lưu tình."

    "Tránh ra." Thanh Bích nào còn có thể hạ thủ lưu tình, hận không thể một kiếm đâm Ngọc Tường mấy lỗ thủng. Trường kiếm lại vung lên, "keng keng keng keng" lại toàn bộ đều bị kiếm của Tiểu Mạc hất bay ra ngoài.

    Thanh Bích thu trường kiếm lại: "Kiếm của ngươi quả nhiên có chút thành tựu, bất quá muốn thay người ra mặt, ngươi vẫn còn kém một chút."

    "Vãn bối không có ý này, chỉ là chuyện này..." Tiểu Mạc muốn giải thích, Thanh Bích cung chủ lại căn bản không rảnh quan tâm, quát lớn: "Kiếm trận, bắt hắn cho ta." Trong tiếng quát, trường kiếm của nàng run lên, cùng Tiểu Mạc đối chiến.

    Trường kiếm của bốn thị nữ đứng sau lưng nàng nhao nhao ra khỏi vỏ, hỗ trợ ba tỷ muội Dung thị cùng tấn công Ngọc Tường.

    "Ngươi ở lại." Tiểu Khanh nhìn thoáng qua Yến Nguyệt, Yến Nguyệt đang chuẩn bị thay Ngọc Tường đón kiếm trận, Tiểu Khanh đã hạ lệnh xuống. Hắn đành phải đứng sang một bên.

    Ngọc Tường túm lấy Thanh Dực, tránh đi thất kiếm, chiêu kiếm thứ hai đã đâm tới. Ngọc Tường chỉ còn cách rút kiếm ra chống cự.

    Tiếng "ầm ầm" vang lên, vách tường bên trái và vách tường bên phải bởi vì kiếm khí trong phòng khuấy động mà đồng thời sụp đổ. Thì ra cấu tạo của khách điếm Thượng Khê này đều là bằng gỗ, vách tường là gỗ mỏng, ở giữa chỉ có một tầng bùn đất mỏng, lại không có gạch.

    Hai gian phòng bên phải vốn là của đám người Tiểu Khanh, cho nên là trống không, vách tường bên trái đổ xuống, chỉ nghe hai tiếng kêu thất thanh, hai nữ hài tử mặt đầy bụi đất vội vàng tránh đi.

    Hai người vẫn luôn dán lỗ tai lên tường nghe lén, vách tường bỗng nhiên vỡ vụn, khiến cho hai người đầy bụi đất, vô cùng chật vật.

    "Mộ Dung Yên Nhiên cùng Vũ Văn Uyên Nhiên." Yến Nguyệt nhìn bộ dáng chật vật của hai người, không khỏi mỉm cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro