Chương 20: Lan Nhược chi ước (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Muốn được người khác tôn kính thì nên nói những lời làm cho người ta tôn kính." Ngọc Tường bước lên một bước.

"Ngọc Tường thiếu hiệp, Vương chưởng môn cũng là có ý tốt." Tạ Bách Minh vội vàng hoà giải. Chỉ là ý tốt này bị Vương Vũ Trùng nói ra khiến cho người nghe nghe như có ý trách cứ Tiểu Khanh không biết điều mà thôi.

"Cách nói chuyện của Vương chưởng môn quả thật có chút đặc biệt." Tiểu Mạc cũng lạnh lùng thốt.

"Lão phu vẫn luôn nói chuyện như thế. Làm sao, bằng vào thân phận của lão phu, nói những lời này không được sao?" Vương Vũ Trùng lập tức chĩa mũi nhọn vào Tiểu Mạc.

Tiểu Khanh mỉm cười, tính tình Vương Vũ Trùng tuy rằng khá xúc động, bất quá Ngọc Tường cùng Tiểu Mạc cũng có chút bất kính với trưởng bối, nhẹ giọng quát bảo ngưng lại: "Tiểu Mạc." Tiểu Mạc và Ngọc Tường nhìn sắc mặt lão đại, im lặng không nói nữa.

"Ta thật sự rất thắc mắc, lấy tính cách của Vương chưởng môn vậy mà còn có thể sống đến bây giờ." Yến Nguyệt đã sớm thấy Vương Vũ Trùng không vừa mắt, hắn cũng không cho phép Vương Vũ Trùng kiêu ngạo như vậy.

Vương Vũ Trùng liếc mắt nhìn Yến Nguyệt, cười lạnh một tiếng, "Ngươi muốn chết."

"Vậy thì xem là ai chết." Yến Nguyệt bước lên trước một bước, tay phải khẽ nâng lên.

"Yến thiếu hiệp." Tiểu Khanh hơi nhíu mày. Yến Nguyệt mỉm cười: "Sao vậy? Phó huynh là muốn tiếp tục quyết định thay tiểu đệ sao?"

Tiểu Khanh vừa rồi vì chặn miệng Tạ Bách Minh, từng nói chuyện của Yến Nguyệt hắn đã không thể làm chủ, hiện giờ Yến Nguyệt muốn giáo huấn Vương Vũ Trùng, cho nên mới dùng lời này để đáp lại Tiểu Khanh.

Tiểu Khanh đã sớm biết tính cách của Yến Nguyệt, muốn làm cái gì thà rằng bị đánh cho da tróc thịt bong cũng phải làm trước rồi nói sau. Chỉ là giờ phút này không phải lúc nhiều chuyện. Khẽ lắc đầu, cười nói: "Tiểu huynh không phải có ý này. Chỉ là hy vọng Yến thiếu hiệp có thể tạm thời đợi một chút hay không, tất cả mọi người đến đây đều là để chúc thọ Âu Dương tiền bối, Tạ cốc chủ cùng Vương chưởng môn lại được ủy thác mà đến, người làm khách lại ở trên đất của người ta tranh chấp, chỉ sợ không hợp lễ."

Tạ Bách Minh càng là lôi kéo Vương Vũ Trùng khuyên nhủ: "Vương chưởng môn, sao có thể cùng tiểu bối tranh chấp như vậy, không sợ truyền ra ngoài khiến giang hồ đồng đạo chê cười sao."

Vương Vũ Trùng tuy rằng tự cho mình võ công cao cường, chưa chắc đã sợ Yến Nguyệt, nhưng công phu trảm cột cờ bằng đậu phụ của Yến Nguyệt cũng làm cho hắn lòng còn sợ hãi, hắn tuy cuồng vọng, nhưng là người trọng thể diện, dù sao hắn cũng đã gặp qua nhiều sóng to gió lớn, hừ lạnh một tiếng: "Lão phu nể mặt Tạ cốc chủ cùng Âu Dương tiên sinh, tạm thời không so đo, nếu ngươi còn dám bất kính với lão phu, lão phu nhất định sẽ giáo huấn ngươi thật tốt."

Yến Nguyệt còn muốn nói nữa, Tiểu Khanh đã cười nói: "Khó được Vương chưởng môn độ lượng một phen. Yến thiếu hiệp mời lui sang một bên đi." Yến Nguyệt nhìn ra ý của lão đại, cũng không dám thật sự chọc giận lão đại, mỉm cười lui ra không nói thêm lời nào nữa.

"Đúng rồi, nói chuyện chính sự quan trọng hơn." Tạ Bách Minh vội vàng nhìn về phía Tiểu Khanh: "Chuyện cầu thân này, không biết ý Phó thiếu hiệp thế nào?"

Tiểu Khanh hạ thấp người thi lễ: "Đa tạ hai vị lao tâm, chỉ là hai sư đệ ta tuổi còn trẻ, kinh nghiệm giang hồ còn nông cạn, còn cần phải lịch luyện nhiều hơn, chuyện nhi nữ tình trường vẫn nên bàn luận sau, kính xin hai vị thuật lại với hai vị tiền bối Vũ Văn gia cùng Âu Dương gia, nói Tiểu Mạc cùng Ngọc Tường đa tạ vì được yêu mến, nhưng không dám trèo cao." Lại ôm quyền nói với Vũ Văn Tiêu Tiêu: "Kính xin đa tạ ý tốt của lệnh tôn."

Vũ Văn Tiêu Tiêu vội vàng đáp lễ.

"Ai nha." Tạ Bách Minh cười gượng hai tiếng: "Phó thiếu hiệp nếu đã có suy nghĩ khác, tại hạ cũng không tiện làm khó. Ý của thiếu hiệp, lão hủ và Vương chưởng môn tự nhiên sẽ thành thật hồi đáp. Chỉ là chuyện nam hôn nữ phối này, cũng là một trong những chuyện trọng đại của đời người, Phó thiếu hiệp có lẽ cũng nên cùng hai vị sư đệ thương lượng lại một chút."

Nói xong lời khách khí, Tạ Bách Minh cùng Vương Vũ Trùng ôm quyền cáo từ, Vũ Văn Tiêu do dự một chút, nói: "Mời hai vị bá bá về trước đi, ta còn có một số việc, lát nữa sẽ trở về."

Tạ Bách Minh cười dặn dò Vũ Văn Tiêu Tiêu hai câu, cùng Vương Vũ Trùng sắc mặt không tốt vội vàng rời đi.

"Yến Nguyệt huynh." Vũ Văn Tiêu Tiêu ôm quyền với Yến Nguyệt, Yến Nguyệt cười nói: "Ngươi có chuyện gì cứ nói đừng ngại."

"Hôm nay tiểu đệ từng may mắn nhìn thấy thân thủ của huynh, vô cùng kính nể, tiểu đệ bất tài, muốn thỉnh Yến Nguyệt huynh chỉ giáo một hai." Nói xong, mặt lại đỏ lên. Hắn chính là thiếu niên anh tuấn trong khách điếm ở cùng trung niên nhân cùng mỹ phụ. Trung niên nhân kia tự nhiên chính là Tác Tràng Kiếm Vũ Văn Kính, mỹ phụ kia chính là thân mẫu của Vũ Văn Tiêu Tiêu cùng Vũ Văn Uyển Nhiên, Mộ Dung Vân.

Yến Nguyệt cười cười, nhìn lão đại một cái.

Tiểu Khanh mỉm cười: "Khoảng cách đến canh ba còn có chút thời gian, các ngươi luận bàn cũng tốt. "

Vũ Văn Tiêu Tiêu tuy rằng dùng kiếm, nhưng kiếm thuật của hắn cũng không phải do phụ thân truyền lại. Bởi vì kiếm của Vũ Văn Kính chú trọng kiếm khí, cần tu vi nội lực cao, mà khi còn nhỏ hắn từng có kỳ ngộ, cho nên mặc dù chỉ mới khoảng bốn mươi, nhưng tu vi nội lực lại cực cao. Vũ Văn Tiêu Tiêu tuổi còn trẻ, tự nhiên chưa nói đến tu vi nội lực cao thâm gì, cho nên không thích hợp tập luyện Tác Tràng Kiếm.

Vũ Văn Tiêu xuất kiếm, công lực tăng lên. Yến Nguyệt vẫn như cũ tay không tấc sắt: "Lúc nên dùng kiếm thì ta tự nhiên sẽ dùng." Yến Nguyệt cười tự phụ.

Vũ Văn Tiêu Tiêu biết Yến Nguyệt tự cao về võ công của bản thân, cho nên tay không đối phó với mình, hắn cũng là người trẻ tuổi có chút tự phụ, trong lòng tức giận, ra tay lại càng thêm cẩn thận, ta nhất định sẽ bức ngươi xuất kiếm. Vũ Văn Tiêu Tiêu kìm nén bực bội trong lòng, một kiếm nhanh hơn một kiếm.

Tiểu Khanh nhìn hai người lẫn nhau phá chiêu dưới ánh trăng, trong lòng không khỏi có chút giật mình, không ngờ Vũ Văn Tiêu Tiêu tuổi tuy còn trẻ, nhưng kiếm pháp quả thật không kém, hơn nữa kiếm pháp này nhìn tựa hồ có chút quen mắt.

Yến Nguyệt tiêu sái tự nhiên hóa giải công kích sắc bén của Vũ Văn Tiêu Tiêu. Hắn rốt cuộc phát hiện vì sao hắn lại nhìn tiểu tử này thuận mắt, thì ra bộ dạng hắn lại có chút giống Tiểu Hòa. Yến Nguyệt tuy rằng thuở nhỏ cùng Tiểu Hòa lớn lên, nhưng ba năm gần đây vẫn luôn làm việc ở Võ gia Quan Ngoại, lần nữa nhìn thấy Tiểu Hòa, Tiểu Hòa đã khôi phục nữ trang, bây giờ nghĩ lại, Tiểu Hòa nếu vẫn mặc nam trang hình như có chút tương tự với Vũ Văn Tiêu Tiêu này.

Nói như vậy, Vũ Văn Tiêu Tiêu quả thật là một thiếu niên xinh đẹp. Nhớ tới Tiểu Hòa hại mình bị lão đại phạt quỳ, lại còn không có cơ hội trả thù, Yến Nguyệt chợt nổi lên suy nghĩ ranh mãnh, xoay người lấn đến gần, nhéo mạnh một cái trên mặt Vũ Văn Tiêu Tiêu, ha, da tiểu tử này thật sự rất mịn màng mềm mại, nhéo rất thoải mái.

"Ngươi..." Vũ Văn Tiêu Tiêu không khỏi ngẩn người, kiếm cũng ngừng lại.

"Ngươi không phải là nữ giả nam trang chứ?" Yến Nguyệt bỗng nhiên nhớ tới khả năng này. Kỳ thật bộ dạng Vũ Văn Tiêu Tiêu tuy rằng xinh đẹp, nhưng quả thật là một nam tử. Lông mày thô rậm, trên cằm đã thấy ẩn hiện râu quai nón, chỉ là hắn tuổi còn trẻ, lại là nhi tử độc nhất của Vũ Văn gia, từ nhỏ cùng một đống biểu tỷ biểu muội lớn lên, có chút thiếu nam tính mà thôi.

Nghe Yến Nguyệt trêu chọc, không khỏi cảm thấy bị vũ nhục: "Bổn thiếu gia đâu giống nữ tử?" Yến Nguyệt cảm thấy bộ dáng tức giận của Vũ Văn Tiêu tiêu cũng có chút cảm giác như đang hờn dỗi, không khỏi cười nói với Tiểu Mạc và Ngọc Tường: "Hai người các ngươi nhìn xem, hắn sẽ không nữ cải nam trang giống người nào đó chứ."

Tiểu Mạc lắc đầu cười, Ngọc Tường lại cảm thấy có khả năng này, cũng lộ ra một tia hoài nghi, Tiểu Hòa sư huynh, không đúng, Tiểu Hòa sư tỷ không phải cũng là như vậy sao.

"Các ngươi..." Vũ Văn Tiêu tiêu lần đầu tiên gặp phải loại vấn đề này, không biết nên biện giải thế nào mới tốt.

"Đừng làm loạn nữa." Tiểu Khanh nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Vũ Văn Tiêu Tiêu, cười trách Yến Nguyệt: "Ngươi làm gì vậy, có nhiều sư đệ như vậy còn không đủ cho ngươi khi dễ, ngay cả Vũ Văn thiếu hiệp cũng muốn trêu đùa sao?"

Yến Nguyệt nhìn bộ dáng quẫn bách của Vũ Văn Tiêu Tiêu, cảm thấy mình tựa hồ có chút quá phận, đại khái hẳn là đã làm tổn thương trái tim non nớt của hắn, cười nói: "Được rồi tiểu huynh đệ, ta chỉ là đùa giỡn với ngươi mà thôi. Vừa nhìn ta liền biết ngươi là một nam tử hán nha." Yến Nguyệt kỳ thật vừa vặn lớn hơn Tiêu Tiêu hai tuổi.

Vũ Văn Tiêu Tiêu nhìn nam nhân ôn nhu này dỗ dành mình, lại nhớ tới lúc ban ngày, đậu phụ trơn bóng mềm mại kia ở trong tay Yến Nguyệt lại trở nên có uy lực cực lớn như thế, lúc ấy trái tim mình bỗng nhiên đập thình thịch. Nghĩ tới đây, cả người toát mồ hôi lạnh, mình đang làm gì vậy.

"Yến... đại ca, võ công của huynh quả nhiên rất lợi hại, ngày sau tiểu đệ nhất định sẽ lại đến lĩnh giáo." Vũ Văn Tiêu Tiêu ôm quyền thi lễ, vội vàng cáo từ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro