Chương 21: Lan Nhược chi ước (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Canh ba.

    Người của Thanh Bích cung còn chưa tới, Ngọc Tường đã rất khẩn trương.

    "Lão đại. Tiểu đệ phải cùng Thanh tiền bối nói cái gì đây?" Ngọc Tường cầu cứu.

    Tiểu Khanh nhìn Ngọc Tường thản nhiên cười: "Không phải ta đã phân phó qua rồi sao? Ngoại trừ không thể đáp ứng ở rể, những cái khác ngươi tự xem mà làm. Đúng rồi, cũng không được vô lễ với Thanh Bích cung chủ."

    "Vâng." Thanh Bích cung chủ nhất định yêu cầu nữ tế* ở rể, nói như vậy, chẳng phải là không có gì để nói sao. Trong lòng Ngọc Tường càng thêm lo lắng không yên.

*nữ tế (女婿): con rể

    Yến Nguyệt ngồi trên ghế đá, một đồng tiền giống như biết bay, lơ lửng trên không trung trước mặt hắn chừng một bước, "Yến Nguyệt sư huynh." Ngọc Tường túm lấy góc áo Yến Nguyệt: "Không bằng huynh đến nói chuyện với Thanh tiền bối đi."

    Đồng tiền chợt lóe lên rồi biến mất, Yến Nguyệt thu đồng tiền, thủ pháp cực nhanh: "Trước tiên ngươi nói xem, ta đem đồng tiền đặt ở đâu."

    Ngọc Tường đang có tâm sự, căn bản không chú ý, cười nói: "Đặt ở..." Lại ngước mắt nhìn Tiểu Mạc, Tiểu Mạc chớp chớp mắt.

    "Ở chỗ này." Ngọc Tường khẽ động, lấy đồng tiền từ trên vai trái của mình xuống, Yến Nguyệt vươn tay nhận lấy đồng tiền, cười nói: "Trong lòng ngươi nghĩ thế nào, liền nói với Thanh tiền bối thế ấy, có gì mà khó xử."

    Đưa tay vỗ vỗ bả vai Ngọc Tường: "Ngươi nhớ kỹ, trong vòng ba bước tất có cỏ thơm, đại trượng phu lo gì không có thê tử."

    "Vâng, sư huynh." Ngọc Tường cũng không hiểu lắm, hàng mi dài khẽ động, có chút mơ hồ.

    "Tiểu Mạc sư huynh." Ngọc Tường đi tới bên cạnh Tiểu Mạc. Tiểu Mạc vẫn đang lau kiếm. Kiếm của Tiểu Mạc rất bình thường, cũng không tốt lắm. Nhưng Tiểu Mạc lại rất coi trọng nó, hắn luôn mang theo một miếng da hươu mềm mại, lau kiếm của mình rất sáng, rất sạch sẽ.

    Tiểu Mạc nhìn Tiểu Khanh lão đại tựa hồ như đang ngắm trăng, thu hồi trường kiếm: "Thanh tiền bối là người thông tình đạt lý, Thanh Dực cô nương lan tâm huệ chất, đối với ngươi một mảnh tình thâm, ngươi phải xử lý cho tốt."

    Ngọc Tường gật đầu. Nếu Tiểu Khanh đã lệnh cho Ngọc Tường tự mình xử lý chuyện này, Tiểu Mạc và Yến Nguyệt đương nhiên cũng không dám nhiều lời.

    Ba canh một khắc. Người của Thanh Bích cung đã đến.

    Sắc mặt Thanh Bích rất không tốt. Vành mắt của Thanh Dực còn hơi đỏ, chắc là vừa khóc xong. Ba tỷ muội Dung gia càng là tức giận đầy mặt.

    "Trông bộ dạng ngươi thành thật trung hậu, hóa ra là giả heo ăn thịt hổ!" Dung Tú Phương tiến lên chính là một quyền.

    Ngọc Tường cảm thấy có chút kỳ lạ.

    Tiểu Khanh lại biết nhất định là lại xảy ra chuyện gì đó. Bởi vì lấy thân phận của Thanh Bích cung chủ, không có khả năng không không đến phó ước đúng giờ.

    Thanh Bích quát Dung Tú Phương ngừng tay, lại tự mình rút ra trường kiếm: "Triệu Ngọc Tường! Đừng nói ta làm tiền bối khi dễ vãn bối, là chính ngươi đáng chết."

    "Nương, chúng ta có phải nên cho Ngọc Tường một cơ hội giải thích hay không." Thanh Dực túm lấy tay mẫu thân, vành mắt lại đỏ lên: "Ngọc Tường hắn không phải người như vậy."

    Ngọc Tường ôm quyền nói: "Thanh tiền bối, vãn bối và Thanh Dực trong sạch."

    "Trong sạch? Ngươi quả thật đứng núi này trông núi nọ." Trường kiếm trong tay Thanh Bích đâm thẳng vào yết hầu Ngọc Tường. Trừ Thanh Dực, ba tỷ muội Dung gia, bốn tỳ nữ của Thanh Dực cùng nhau tấn công Ngọc Tường.

    "Thanh tiền bối xin hãy bình tĩnh, ta đã nói ta cùng Thanh Dực trong sạch a." Ngọc Tường né tránh mấy chiêu, đành phải lấy kiếm rộng ra, vừa tránh né công kích của Thanh Bích vừa thanh minh.

    "Trong sạch, ngươi rõ ràng là được tiện nghi còn khoe mẽ, bây giờ lại đổi ý không nhận, là muốn đi tìm nơi khác khoái hoạt." Sắc mặt Thanh Bích tái xanh: "Ta phải giết chết tên tiểu nhân vô sỉ đứng núi này trông núi nọ nhà ngươi". Võ công của Thanh Bích vốn cao hơn Ngọc Tường mấy phần, hiện giờ nén giận ra tay, uy lực càng lớn.

    "Thanh Dực, mau tới khuyên mẫu thân ngươi đi." Ngọc Tường thấy Thanh Dực chỉ ở bên cạnh cúi đầu không nói lời nào, cảm thấy có chút kỳ lạ. Sao Thanh Dực cũng có vẻ rất tức giận.

    Yến Nguyệt nhìn Tiểu Khanh, "Lão đại, Thanh tiền bối dường như thật muốn lấy mạng Ngọc Tường." Tiểu Khanh vẫn là bộ dáng mặc kệ, "Đúng vậy."

    "Đứng núi này trông núi nọ? Chẳng lẽ Thanh tiền bối tức giận như vậy là vì biết chuyện Vũ Văn gia cầu thân sao?" Tiểu Mạc giống như đang nói chuyện một mình.

    Tiểu Khanh lạnh lùng nhìn Tiểu Mạc một cái, Tiểu Mạc vội vàng cúi đầu, không nói gì nữa.

    Ngọc Tường lúc này mới hiểu vì sao bây giờ Thanh Bích còn giận dữ hơn cả lúc ở khách điếm, giữa mình và Thanh Dực phải chăng đã có chuyện gì vượt quy củ hay không, loại tình huống củi khô gặp liệt hỏa này cũng không phải là tử tội gì, nhưng nếu mình chân đạp hai thuyền, bội tình bạc nghĩa, Thanh Bích đương nhiên muốn đem mình bầm thây vạn đoạn.

    "Thanh tiền bối xin dừng tay, để vãn bối hướng ngài giải thích một chút." Ngọc Tường vung kiếm, bỗng nhiên nhảy ra phía sau Yến Nguyệt.

    "Có di ngôn gì thì để sau khi chết rồi nói." Trường kiếm của Thanh Bích đâm xuyên vào không khí.

    "Vũ Văn gia đúng thật đã tới cầu thân." Ngọc Tường trốn ở phía sau Yến Nguyệt, thò đầu ra nói.

    Thanh Bích thấy dáng vẻ của Ngọc Tường, cơ hồ tức giận đến choáng váng, không thể tưởng được Ngọc Tường thoạt nhìn mơ mơ màng màng, võ công cũng không kém, bên mình nhiều người cùng nhau vây công hắn như vậy, hắn cư nhiên vẫn muốn chạy liền chạy.

    "Tránh ra." Trường kiếm của Thanh Bích đâm thẳng vào mặt Yến Nguyệt.

    "Thanh tiền bối, vẫn nên nghe Ngọc Tường nói xong đi." Yến Nguyệt mỉm cười, hai ngón tay đã kẹp chặt thanh kiếm của Thanh Bích.

    Thanh Bích nhất thời kinh ngạc đến ngây người. Yến Nguyệt thế mà chỉ dùng hai ngón tay liền kẹp được kiếm của mình, tư thế này, nụ cười này...

    "Buông ra." Thanh Bích tức giận quát.

    "Ngọc Tườn, muốn nói cái gì còn không mau nói." Yến Nguyệt hơi nghiêng đầu nhìn Ngọc Tường phía sau.

    "Vâng." Ngọc Tường vội vàng khom người với Thanh Bích nói: "Chuyện Vũ Văn gia đến cầu thân trước đó vãn bối căn bản không biết, hơn nữa vãn bối cũng chưa bao giờ nói chuyện với Vũ Văn Uyển Nhiên kia, sư huynh cũng đã từ chối hôn sự này rồi."

    "Thật sao?" Thanh Dực nhịn không được chạy tới: "Ngọc Tường, ngươi không đồng ý sao."

    Yến Nguyệt cười, buông tay xuống, bước sang một bên.

    "Ta còn chưa lấy ngươi, làm sao có thể đi lấy người khác." Ngọc Tường cười rất tự nhiên.

     "Chẳng lẽ ngươi lấy Dực nhi rồi, có thể lại đi cưới người khác sao?" Lửa giận của Thanh Bích lại bùng lên.

    "Nương, nam tử tam thê tứ thiếp là rất bình thường mà." Thanh Dực cười càng tự nhiên hơn.

    Có loại nữ nhi này, Thanh Bích thật muốn hộc máu.

    "Nói như vậy, ngươi vẫn muốn lấy Dực nhi làm thê tử?" Thanh Bích miễn cưỡng đè xuống nộ khí, không còn cách nào khác, con gái lớn không giữ được a.

    "Chỉ cần tiền bối đồng ý không để Ngọc Tường ở rể." Ngọc Tường khom người đáp.

    "Ngươi!" Lửa giận Thanh Bích thật vất vả mới đè xuống lại bùng lên.

    "Nếu muốn cùng Thanh Dực thành thân, nhất định phải ở rể!" Trường kiếm của Thanh Bích lại nhấc lên, rất có ý ngươi mà không đáp ứng, ta liền một kiếm đâm chết ngươi.

    "Nương, ngài là muốn bức chết nữ nhi sao" Thanh Dực hai mắt đẫm lệ: "Bây giờ đã có người nguyện ý để nữ nhi gả cho hắn, hắn lại chỉ nguyện ý cưới ta, nương còn cố chấp như vậy. Trên đời này có được mấy nam nhân tốt nguyện ý đến ở rể nhà gái chứ, không bằng nương dứt khoát giam cầm nữ nhi ở Đông Hải cả đời đi."

    "Nha đầu này, ta..." Thanh Bích giơ tay lên.

    "Dực nhi, không được bất kính với mẫu thân ngươi như vậy." Ngọc Tường nghiêm mặt nói với Thanh Dực: "Mẫu thân ngươi là bởi vì luyến tiếc ngươi nên mới như vậy." Lại chuyển sang Thanh Bích cung chủ nói: "Vãn bối có một chủ ý, ngài xem có được không? "

    Chuyện khó xử như vậy mà Ngọc Tường nhanh như thế đã có chủ ý, Tiểu Mạc, Yến Nguyệt đều rất tò mò, Tiểu Khanh cũng có chút kinh ngạc.

    "Không bằng ngài cùng Thanh Dực gả tới đi?" Ngọc Tường từng chữ rõ ràng, có chút đắc ý nói.

    Yến Nguyệt thiếu chút nữa ngã sấp xuống, Tiểu Mạc nhịn không được cười một cái, Tiểu Khanh cũng bất lực, Thanh Dực nhất thời cũng không tìm được từ nào để giải vây cho Ngọc Tường.

    "Tên tiểu súc sinh nhà ngươi! Ta chém ngươi!" Thanh Bích quát to một tiếng, sắc mặt lập tức tái xanh, vung tay đánh thẳng vào mặt Ngọc Tường.

    "Thanh tiền bối." Ngọc Tường không kịp né tránh, đành phải ra tay, dùng cổ tay ngăn tay Thanh Bích lại: "Vãn bối là một mảnh thật tâm."

    Thanh Bích lần nữa vung tay phải lên, Ngọc Tường đột nhiên lui lại, một chưởng này của Thanh Bích lại thất bại.

    "Ngọc Tường, đứng im." Tiểu Khanh rốt cuộc lạnh lùng lên tiếng.

    "Bốp" một tiếng, chưởng thứ ba của Thanh Bích rốt cuộc đánh vào mặt Ngọc Tường, đánh cho đầu Ngọc Tường nghiêng sang một bên.

    "Bốp", Thanh Bích lại vung tay tát Ngọc Tường một cái nữa.

    Nửa bên mặt Ngọc Tường lập tức sưng lên. Yến Nguyệt nhíu mày. Thanh Bích lại vung một chưởng nữa ra ngoài.

    "Nương, ngài muốn đánh chết hắn sao?" Hai tay Thanh Dực cản lại, chắn ở trước mặt Ngọc Tường.

    Ngọc Tường bị đánh cho đau nhức, môi cũng dập nát: "Thanh tiền bối, vãn bối nhất thời lỡ lời, ngài đừng để bụng, vãn bối chỉ là hy vọng sau khi Dực nhi gả tới đây, ngài không cần một mình ở Đông Hải, cho nên mới muốn ở trong phủ xây dựng một đình viện cho ngài, phụ mẫu vãn bối mất sớm, nhất định sẽ phụng dưỡng ngài như thân mẫu. Nếu ngài không thích, vãn bối cũng không dám miễn cưỡng."

    Ngọc Tường bị tát hai cái, rốt cuộc tỉnh ra mình sai ở chỗ nào, vội vàng giải thích. Thanh Dực vốn cũng có chút tức giận, nghe Ngọc Tường nói xong, liền cao hứng: "Ngọc Tường, ngươi thật tốt." Nhìn mặt Ngọc Tường lại đau lòng vạn phần, nói với Thanh Bích: "Nương, ngài xem ngài kìa, đi đâu tìm được con rể tốt nguyện ý đón nhạc mẫu về ở chung như vậy nha." Nói đến hai chữ con rể, có chút thẹn thùng.

    Thanh Bích nghe Ngọc Tường giải thích, trong lòng cũng có vài phần hưởng thụ, nhìn mặt Ngọc Tường, lửa giận dần tiêu: "Lời tốt như vậy lại để ngươi nói thành cái dạng này, Dực nhi làm sao lại coi trọng ngươi chứ."

    "Thanh tiền bối, Ngọc Tường bản tính thuần hậu, đoan chính thiện lương, chỉ là bởi vì phía trên có quá nhiều sư huynh, đối với hắn bảo vệ quá mức, khó tránh khỏi khuyết thiếu kinh nghiệm, ăn nói không chu toàn, Thanh tiền bối cứ việc trách phạt." Tiểu Khanh khom người nói.

    "Ngọc Tường, quỳ xuống." Tiểu Khanh lạnh lùng quát: "Hướng Thanh tiền bối thỉnh phạt."

    Ngọc Tường lên tiếng quỳ xuống: "Thanh tiền bối, vãn bối ngôn từ có sai lầm, mạo phạm tiền bối, nguyện lĩnh tiền bối trách phạt."

    "Ngọc Tường." Thanh Dực vội vàng quỳ xuống bên cạnh Ngọc Tường: "Nương, ngài muốn phạt thì phạt nữ nhi đi."

    Thanh Bích nhìn nữ nhi quyết tâm không phải Ngọc Tường thì không gả, lại nhìn Ngọc Tường bị mình đánh sưng mặt vẫn cung kính như trước, tức giận trong lòng rốt cuộc tiêu tán, thở dài một hơi: "Nữ đại bất trung lưu*. Chuyện của các ngươi ta cũng không muốn quản nữa. Sau khi thay Thanh Bích cung đi Tây Phong, các ngươi cùng nhau trở về Thanh Bích cung một chuyến đi."

*Nữ đại bất trung lưu (Con gái lớn không thể giữ trong nhà): Con gái là con người ta

    "Tạ ơn nương." Thanh Dực cao hứng nói.

    "Phó thiếu hiệp, đứa nhỏ Dực nhi này không có tâm nhãn gì, một lòng chỉ đặt ở trên người lệnh sư đệ. Về sau, còn thỉnh lệnh sư đệ đối xử tử tế với Dực nhi." Thanh Bích dặn dò xong, mang theo ba tỷ muội Dung gia trở về Đông Hải, ba tỷ muội Dung gia vạn lần muốn ở lại chỗ này, nhưng lệnh của cung chủ lại không thể trái, đành phải rơi lệ mà từ biệt.

    Sắc trời đã sáng.

    "Đi Lan Nhược thôn thu thập đơn giản một chút, cũng nên đi yết kiến Âu Dương tiền bối rồi!" Ánh mắt Tiểu Khanh đảo qua Tiểu Mạc, lại nhìn về phía Yến Nguyệt: "Yến thiếu hiệp. Tiểu huynh còn có mấy câu, có thể nói không?"

    "Lão đại." Yến Nguyệt vội vàng quỳ một gối xuống: "Lão đại đừng gọi tiểu đệ như vậy, tiểu đệ biết sai rồi. Tiểu đệ nghe theo mệnh lệnh của lão đại."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro