Chương 22: Sơ kiến Bình Quả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Từ Lan Nhược đình đi về phía Tây, vượt qua Lan Nhược phong, băng qua Lan Nhược khê, chính là Lan Nhược thôn, cách Lan Nhược thôn ba mươi dặm là Tây Phong.

    Lan Nhược thôn là một thôn nhỏ. Bây giờ đã là giờ Dần, mặt trời mặc dù chưa lên cao nhưng sắc trời cũng đã sáng, gió nhẹ nhàng thổi, một cánh đồng lúa rộng lớn, hai bên nở đầy hoa dại rực rỡ.

    Thanh sơn ẩn ẩn thủy điều điều. Thu tận Giang Nam thảo vị điêu (2 câu trong bài thơ "Ký Dương Châu Hàn Xước phán quan" của Đỗ Mục. Lê Nguyễn Lưu dịch: Non xanh khuất khuất nước mang mang. Thu muộn Giang Nam cỏ úa vàng).

    Giang Nam cảnh sắc hữu tình, làm cho lòng người thoải mái.

    Quán trọ nhỏ tuy rằng chỉ có sáu bảy gian phòng, nhưng lại sạch sẽ gọn gàng, tiểu viện có hàng rào, trong viện trồng hoa liễu, cửa sổ chạm trổ hơi mở, cảnh xuân tươi đẹp xuyên thẳng vào phòng.

    Tiểu Mạc tắm nước ấm, thay một bộ trường bào màu xanh nhạt vừa người, trên bàn có một tấm gương đồng cổ, phản chiếu khuôn mặt trẻ tuổi anh tuấn có chút sầu lo của hắn.

    Hắn khoanh chân ngồi ở trên giường, yên lặng điều tức. Mấy ngày nay ngày đêm rong ruổi, chuyện vặt vãnh cũng nhiều, may mắn có tâm pháp đặc biệt của sư môn, yên lặng điều tức một canh giờ là có thể bù cho giấc ngủ một đêm.

    Nhưng lúc này Tiểu Mạc lại không cách nào ổn định tâm tình.

     Âu Dương Bội Hách, cái tên này cách hắn rất xa, nhưng chưa bao giờ rời khỏi hắn. Khuôn mặt tái nhợt của nương, bàn tay lạnh lẽo lướt qua mặt hắn, Tiểu Mạc không thể nào quên được. "Âu Dương Quyền ta không có đứa con này!"

    "Tiểu súc sinh này chết chưa hết tội." "Mẫu thân ngươi vụn trộm."... Hình ảnh hỗn loạn khiến đầu Tiểu Mạc toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

    (Tiểu Mạc tên thật là Âu Dương Bội Hách, là do Âu Dương Quyền và con gái một ngư dân tên Đinh Hồng Chúc sinh ra. Bội Hách sáu tuổi, theo mẫu thân tìm đến Âu Dương gia. Chính thất của Âu Dương Quyền là Nguyễn Đinh Đinh vu khống Đinh Hồng Chúc không tuân thủ phụ đạo, Đinh Hồng Chúc bị gia pháp xử tử. Bội Hách cũng bị trục xuất khỏi gia môn, suýt thì chết dưới tay của Âu Dương Bội Hiển, nhi tử của Nguyễn Đinh Đinh, sau đó được Tiểu Khanh đi ngang qua cứu, mang về Phó gia. (Câu chuyện này xem chi tiết trong "Phó Gia Kim Long truyền kỳ chi Tỷ Muội cung")

     Âu Dương Quyền sớm đã không nhận Tiểu Mạc là con, mười năm qua, chưa bao giờ có nửa phần tin tức. Khi Tiểu Mạc xử lý Kim Long Mộc Lệnh ở Giang Nam Tôn gia, tình cờ gặp Âu Dương Bội Hiển, Âu Dương Bội Hiển vẫn chưa nhận ra Tiểu Mạc, lại lầm tưởng Tiểu Mạc có tư tình với Tôn Kiếm Lan, muốn ám toán hai người, kết quả bị Tiểu Mạc đả thương. Sau khi Tiểu Mạc trở về Phó gia, còn bởi vì chuyện này bị Tiểu Khanh phạt nặng.

    Sau đó không đến nửa tháng,  Âu Dương Quyền viết thư cho gia chủ Phó gia hồ Đại Minh, mời Phó gia mùa thu tháng chín đến Tây Phong.

    Phó Long Thành quyết định nhân cơ hội này để Tiểu Mạc trở về Âu Dương gia.

    Trong lòng Tiểu Mạc cũng từ lâu đã không nhận Âu Dương Quyền là phụ thân, vẫn lấy họ "Đinh" của mẫu thân làm họ, căn bản không muốn dính dáng gì đến Âu Dương gia.

    Thế nhưng sư mệnh khó cãi. Tiểu Mạc đành phải trái lòng đi Tây Phong, vốn định ứng phó cho xong việc. Ai ngờ Tiểu Khanh lão đại dường như bị sư phụ nghiêm lệnh chuyến đi này không thể xảy ra một chút sai lầm, vậy mà cùng nhau đi tới. Tiểu Mạc cho dù muốn động chút tâm tư, cũng không có khả năng.

    Trước khi Đinh Hồng Chúc qua đời, từng nghiêm lệnh nhi tử không được báo thù, bởi vì Âu Dương Quyền cùng Nguyễn Đinh Đinh đến cùng vẫn là phụ thân và đại nương của Tiểu Mạc. Nhưng Tiểu Mạc nhìn mẫu thân chết thảm lại không cách nào báo thù, sự thống khổ này ai có thể hiểu được đây? Thân là con, vậy mà lại không thể làm gì.

    Tiểu Mạc miễn cưỡng ổn định tinh thần, thở dài một hơi, đi đến bên cửa sổ, xuyên qua cửa sổ nhìn về phía xa xăm.

    Trên sườn núi không xa có một cây hồng lớn cành lá xum xuê, những quả hồng đỏ như đèn lồng, vừa đáng yêu, vừa khiến người ta thèm nhỏ dãi.

    "Hôm nay nhất định phải leo lên được, Oa Oa, cổ vũ cho ta đi!" Khuôn mặt của Bình Quả ửng hồng, phủi phủi đất trên quần áo, leo lên một lần nữa. Một con chó phốc hươu nhỏ đáng yêu đang thò mũi cẩn thận ngửi một quả hồng đã rơi trên mặt đất, căn bản không để ý tới lời nói hào hùng của Bình Quả.

    "Dùng sức, dùng sức, cố lên, Bình Quả ngươi nhất định sẽ làm được." Bình Quả di chuyển cơ thể từng chút một, giẫm lên thân cây, "Được rồi, được rồi." Nàng với tới một nhánh cây, dùng sức một chút, rốt cuộc cũng đẩy được mình lên.

    "Thành công!" Bình Quả vui vẻ hét lên, chó phốc hươu nhỏ dưới gốc cây bắt đầu ngửa đầu sủa về phía Bình Quả.

    "Hướng tới mục tiêu cao hơn đi!" Bình Quả xoa tay, cẩn thận đứng lên, lại trèo lên một cành cây cao hơn, lại thêm cành nữa, lại thêm cành nữa, "Oa Oa, thấy ta lợi hại không." Bình Quả đắc ý nói, dùng tay hái một quả hồng vừa đỏ vừa lớn, đặt ở trong gùi sau lưng, lại một quả, lại một quả. Cái gùi nhỏ sau lưng càng ngày càng đầy, cũng càng ngày càng nặng.

    Bên cạnh có một quả trông thật ngon, thật đỏ nha, Bình Quả nhón mũi chân, dùng tay kéo nhánh cây xuống, dùng sức, dùng sức mà hái. Chiếc gùi nhỏ trên lưng trượt đi, rơi xuống dưới gốc cây, ai nha, Bình Quả vội vàng đưa tay bắt lấy, "răng rắc" nhánh cây gãy mất.

    "A!" Bình Quả hét lên một tiếng rồi rơi xuống, nhắm chặt hai mắt.

    Hơn nửa ngày trôi qua, Bình Quả cũng không dám mở mắt.

    "Cô nương không sao chứ?" Một giọng nói dịu dàng dễ nghe vang lên.

    Bình Quả mở mắt ra, một khuôn mặt vô cùng anh tuấn đập vào mắt.

    Tiểu Mạc nhìn cô nương trong lòng mỉm cười: "Cây cao như vậy nên cẩn thận một chút nha." Tay trái Tiểu Mạc vòng quanh eo Bình Quả, tay phải cầm gùi nhỏ, cẩu cẩu Oa Oa đang cọ cọ bên chân Tiểu Mạc, không ngừng lắc lư cái đuôi nhỏ, tỏ vẻ thân thiện.

    "Đa tạ ngươi." Mặt Bình Quả đỏ như quả táo. Nhận lấy cái gùi nhỏ: "Ta tên Bình Quả. "

    Tiểu Mạc gật gật đầu: "Ngươi còn cần rất nhiều sao? Ta giúp ngươi hái."

    "Không cần, không cần." Bình Quả lắc tay: "Thế này là đủ rồi, bà bà không ăn được nhiều." Thì ra Bình Quả đang giúp bà bà hái quả hồng làm bánh hồng./

    Bình Quả đeo chiếc gùi nhỏ lên lưng: "Đa tạ công tử đã cứu giúp. Không biết công tử xưng hô thế nào?"

    "Ta là Đinh Tiểu Mạc." Tiểu Mạc cũng có chút bối rối: "Nếu cô nương không có việc gì, tại hạ cáo từ trước."

    "A, bái biệt công tử."

    Tiểu Mạc hơi gật đầu, hắn phải đi, lão đại đã nói qua chỉ nghỉ ngơi một canh giờ, bây giờ đã đến giờ xuất phát.

    "Công tử." Hai tay Bình Quả cầm một quả hồng vừa to vừa đỏ, đưa tới trước mặt Tiểu Mạc. Trên khuôn mặt thanh tú có chút ửng hồng.

    Tiểu Mạc cười cười, nhận lấy quả hồng, ngồi xổm xuống, cúi đầu đưa tay sờ sờ đầu cẩu cẩu, tiểu cẩu dường như rất thích Tiểu Mạc, liên tục lắc lắc cái đuôi nhỏ với Tiểu Mạc. "Đây là chó của ta, Oa Oa." Bình Quả cũng cúi đầu xuống, ôm lấy cẩu cẩu.

    Tiểu Mạc đã đi rất xa, quay đầu nhìn lại, thân ảnh xinh đẹp kia vẫn ôm cẩu cẩu ở dưới gốc cây hồng treo đầy đèn lồng đỏ, vẫy tay với mình.

      ...

    "Đừng nhúc nhích!" Vũ Văn Uyển Nhiên cầm một thanh chủy thủ sắc bén đặt ở cổ họng Ngọc Tường.

    "Vũ Văn cô nương." Ngọc Tường có chút muốn cười, lại cảm thấy thời điểm này hình như không phải lúc để cười.

    Ngọc Tường vừa mới tắm rửa thay y phục sạch sẽ, Vũ Văn Uyển liền từ cửa sổ đang mở rộng nhảy vào.

    "Ta bị thương." Vũ Văn Uyển Nhiên gần như ngã vào trong lòng Ngọc Tường. Ngọc Tường đương nhiên đỡ nàng dậy, sau đó liền trở thành cái dạng như bây giờ.

    "Triệu Ngọc Tường." Vũ Văn Uyển Nhiên cẩn thận nhìn Ngọc Tường, mặt gần như dán sát vào mặt Ngọc Tường, "Ngươi có gì đặc biệt hơn người mà dám cự tuyệt hôn sự với bổn cô nương?"

    Vũ Văn Uyển nhiên nghiêng người về phía trước, bộ vị nào đó nhô ra trên thân thể yểu điệu tự nhiên cũng áp vào ngực Ngọc Tường. Ngọc Tường chỉ cảm thấy trước ngực mềm mềm rất dễ chịu, khuôn mặt thanh tú của Uyển Nhiên cùng khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa đáng yêu của Thanh Dực cũng có chút khác biệt.

    "Không phải ta từ chối. Là ý của sư huynh." Ngọc Tường cũng không muốn chọc Uyển Nhiên tức giận, dù sao chủy thủ vẫn còn kề trên cổ hắn. Hơn nữa, lão đại cũng từng nói qua, Vũ Văn Uyển nhiên là muội muội của Tiểu Hòa, cũng là người một nhà nha.

    "Ý của sư huynh ngươi." Uyển Nhiên lại tiến đến gần, đột nhiên phát hiện cái gì, vội vàng lui về phía sau, Ngọc Tường đã đoạt lấy chủy thủ của Uyển Nhiên.

    "Trả lại cho ta." Sắc mặt Uyển Nhiên có chút đỏ.

    Ngọc Tường đưa chủy thủ qua. Uyển Nhiên nhận lấy, nhìn Ngọc Tường: "Ngươi ngược lại nghe lời."

    Ngọc Tường cười nói: "Ngươi nhưng không tức giận nữa sao?"

    Uyển Nhiên nhìn Ngọc Tường, trong lòng khẽ động: "Nếu gả cho phu quân dễ ức hiếp, cũng không tệ." Ngước mắt nhìn Ngọc Tường, thật sự rất tuấn tú. Sắc mặt không khỏi đỏ lên.

    "Này, họ Triệu kia." Uyển Nhiên nói chuyện vẫn không khách khí như trước, nhưng ngữ khí lại đã ôn nhu hơn nhiều: "Ta hỏi ngươi, chuyện của ngươi cùng Thanh Dực, có phải là thật hay không?"

    Ngọc Tường biết Uyển Nhiên từng ở trong khách điếm nghe được Thanh Dực nói chuyện "lên giường" với mình, cái này rất khiến Ngọc Tường rất buồn bực, mấy vị sư huynh đều không nghe hắn giải thích, bây giờ có người nhắc tới, Ngọc Tường cuối cùng cũng có cơ hội giải thích.

    "Màn che của Thanh Dực bị rơi xuống, cho nên ngươi đành phải lên giường giúp nàng treo lên? Chỉ thế thôi sao?" Uyển Nhiên thiếu chút nữa cười ra tiếng.

    Ngọc Tường mười phần khẳng định gật đầu: "Chính là như vậy. Oan uổng chết ta."

    "Nói như vậy, ngươi và Thanh Dực không có gì?" Uyển Nhiên trong lòng cao hứng, nhìn thấy trên bàn bày một đĩa hồng đỏ, cầm lấy một quả, đặt ở bên miệng.

    "Tuyệt đối không có gì." Ngọc Tường cũng đi tới bên cạnh bàn, cầm lấy một quả hồng.

    "Ngươi gạt ta! Nhất định là có cái gì đó, bằng không mặt ngươi sao có thể bị đánh thành cái dạng này? Chẳng lẽ không phải bị mẫu thân Thanh Dực đánh ở Lan Nhược đình sao?"

    Mặt Ngọc Tường tuy đã không còn quá sưng, nhưng chỗ bên môi bị dập nát vẫn rõ ràng như trước. Ngọc Tường thở dài: "Ngươi không tin thì thôi." Ai nha, Thanh Dực vừa ôn nhu vừa nhu thuận, vì sao mẫu thân nàng lại hung hãn như vậy!

    Sớm biết mẫu thân Thanh Dực lợi hại như vậy, mình thật sự không nên đồng ý lời cầu hôn của Thanh Dực. Bây giờ là ván đã đóng thuyền, thực sự là không còn cách nào nữa

    Uyển Nhiên nhìn vẻ mặt ủy khuất của Ngọc Tường, không khỏi cười nói: "Ta tin tưởng ngươi." Trong lòng lại nghĩ, Thanh Dực nhất định cũng là thấy tên này dễ ức hiếp, cho nên "Bá Vương ngạnh thượng cung*", một lòng muốn gả cho hắn. Nàng nếu đã nhanh chân lên trước, mình liền chịu thiệt.

*Bá Vương ngạnh thượng cung: "bá vương" chỉ những người siêu mạnh mẽ, "ngạnh thượng cung" tạm hiểu là "xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ"; mà "cường cung" thì hiển nhiên sẽ bắn ra "cường tiễn". Từ "cường tiễn" [đọc là "qiang jian"] hài âm hoàn toàn với "cưỡng gian"; mà "cưỡng gian" thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên cổ nhân vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ "bá vương ngạnh thượng cung" đặng thay thế cho hai từ "cưỡng gian".

    Đang nghĩ ngợi, quả hồng đã đến bên miệng, cắn một miếng. "Ai nha." Nước quả hồng lập tức bắn tung tóe ra ngoài, không chỉ làm bẩn tay và mặt Uyển Nhiên, mà còn có vài giọt văng lên trường sam màu lam mà Ngọc Tường mới thay.

    "Ngươi làm gì lại đột nhiên đi tới." Uyển Nhiên bất chấp nước quả hồng trên khóe miệng cùng trên tay, trước nói với Ngọc Tường, Ngọc Tường đưa khăn mặt bên cạnh cho Uyển Nhiên, cười nói: "Loại hồng này không phải ăn như vậy."

    Dứt lời, cầm lấy một quả, nhẹ nhàng cắn nhẹ một lỗ rồi mút mạnh cho Uyển Nhiên xem. Uyển Nhiên cười cười, nhận lấy khăn, lau sạch tay và mặt, suy nghĩ một chút, đến trước mặt Ngọc Tường giúp hắn lau lau y phục.

    Mặc dù văng lên không nhiều, nhưng màu đỏ vẫn còn rõ ràng trên trường sam màu lam. "Ta sẽ mua y phục mới cho ngươi." Uyển Nhiên ném khăn mặt trong tay, cầm lấy quả hồng, học dáng vẻ của Ngọc Tường đặt quả hồng bên miệng rồi mút.

    "Không cần, y phục mới của ta còn một ít." Ngọc Tường kéo ngọc bội bên hông về phía trước, "Che lại, liền nhìn không rõ. "

    "Ngọc Tường, ta muốn vào." Ngoài cửa, Thanh Dực nhỏ giọng nói.

    "Là Thanh Dực." Ngọc Tường nhìn Uyển Nhiên, không khỏi có chút bối rối.

    "Ngươi hoảng cái gì?" Uyển Nhiên cười nói: "Sợ nàng ăn ngươi sao?"

    Ngọc Tường vội vàng túm lấy tay Uyển Nhiên, kéo nàng đến trước cửa sổ, ý bảo Uyển Nhiên nhảy ra ngoài trước.

    Uyển Nhiên bị Ngọc Tường nắm tay, trong lòng đang có cảm giác kỳ lạ, thấy Ngọc Tường đúng là đưa mình đến bên cửa sổ, không khỏi bĩu môi, bỗng nhiên vùng khỏi tay Ngọc Tường, chạy đến trước cửa.

    Vừa lúc Thanh Dực đẩy cửa vào. Cánh cửa liền đập vào đầu Uyển Nhiên.

    "A!" Uyển Nhiên ôm đầu kêu lên. "A!" Thanh Dực không ngờ trong phòng Ngọc Tường lại còn có một nữ tử, cũng kêu lên một tiếng.

    Ngọc Tường đã phi thân tới, túm  lấy Thanh Dực kéo vào, nhanh chóng đóng cửa lại, dựa lưng vào cửa, cười nói với hai cô nương: "Thật khéo, các ngươi còn chưa biết nhau nha."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro