Chương 29: Thật giả khó biện (hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Hai mươi năm trước, cái danh Huyết Đồ Yến Cuồng Sát là một cơn ác mộng trong võ lâm. Không ai từng thấy qua bộ mặt thật của hắn, người đã gặp qua hắn đều đã là người chết, mà lại bị chém thành mảnh nhỏ, tử trạng cực thảm. Hắn tới vô ảnh, đi vô tung, chỉ trong ba tháng ngắn ngủi cuồng sát hơn vạn người, huyết án hơn ngàn vụ, nhưng lại không có một người sống sót. Kỳ lạ nhất chính là hôm nay hắn còn ở Giang Nam đồ sát, không quá một đêm, Mạc Bắc lại thêm oan hồn.

Sau mỗi cuộc tàn sát của Yến Cuồng Sát, hiện trường loang lổ  vết máu sẽ lưu lại chữ "Sát" đẫm máu. Bởi vì vụ huyết án đầu tiên xảy ra ở Thiệu Dương, là nước Yến ngày xưa, cho nên mọi người liền gọi ma đầu này là Yến Cuồng Sát, nhưng bộ mặt thật của hắn lại chưa ai thấy qua. Sau ba tháng mưa máu gió tanh, Yến Cuồng Sát biến mất. Hầu như tất cả các môn phái võ lâm đều có hảo thủ bị thương.

Sau đó không đến một năm, Trảm Hoa Cung hiện thân giang hồ, có tin đồn cái gọi là Yến Cuồng Sát bất quá chỉ là một loại thủ đoạn Trảm Hoa Cung dùng để huyết tẩy giang hồ, cái danh Yến Cuồng Sát liền không ai nhắc tới nữa.

Tạ Bách Minh cười nói: "Người này không chỉ có tồn tại, e rằng lão phu là người duy nhất từng nhìn thấy hắn." Nói đến đây, Tạ Bách Minh không khỏi rùng mình một cái. Phảng phất lại trở lại cái đêm hai mươi năm trước khiến hắn khiếp sợ khó quên.

Yến Nguyệt nhìn Vũ Văn Kính, Vũ Văn Kính cũng nhìn hắn. Trong lòng Yến Nguyệt thật sự rất không kiên nhẫn. "Lời tại hạ lời đã nói xong, nếu hai vị có chuyện gì, nói với ta cũng giống nhau. Nếu không có, tại hạ liền cáo từ trước."

"Yến thiếu hiệp cần gì phải vội như vậy." Mộ Dung Vân đứng dậy, chỉ vào bàn tiệc đã chuẩn bị sẵn trong phòng, cười nói: "Nếu đã tới, không phiền liền lưu lại ăn chút cơm rau dưa đi. Chúng ta vốn chuẩn bị để mời Phó thiếu hiệp cùng Ngọc Tường công tử đến dùng cơm. Nếu Yến thiếu hiệp đã thay hắn đến, sao không ngồi xuống vừa ăn vừa nói chuyện."

Yến Nguyệt hơi nhíu mày, không biết phu thê Vũ Văn Kính đang giở trò trò quỷ gì. Hắn phụng lệnh lão đại đến khéo léo từ chối lời mời, xem ra tựa hồ vốn nằm trong dự liệu của phu thê Vũ Văn Kính, hiện giờ phu thê bọn hắn đẩy đưa, lại nhất định phải giữ hắn lại ăn cơm. Không khỏi có chút không được tự nhiên.

Bất quá lúc Tiểu Khanh ra ngoài đã nói với Âu Tam cơm chiều của huynh đệ bọn hắn không cần đưa lên. Yến Nguyệt cũng chưa dùng cơm. Dù sao đồ ăn ở đây đều do Âu Dương gia chuẩn bị, ăn ở đâu mà không giống nhau. Yến Nguyệt đang chuẩn bị đáp ứng ngồi vào.

"Yến Nguyệt đại ca, ngươi tới rồi." Vũ Văn Tiêu Tiêu đẩy cửa phòng ra, đi vào. Hôm nay hắn một thân lam sam, càng lộ ra thanh dật xuất trần. Yến Nguyệt dáng người cao lớn vạm vỡ, khuôn mặt anh tuấn, trong mắt Tiêu Tiêu rất có khí chất nam nhi, bất giác liền muốn học bộ dáng của Yến Nguyệt, ngay cả phong cách ăn mặc, cũng cùng trước kia gấm vóc lụa là, màu sắc tiên diễm khác nhau rất lớn.

Thay vì cùng đôi phu thê Vũ Văn âm dương quái khí* này ăn cơm, chi bằng đi trêu chọc thiếu niên công tử thế gia này có ý tứ hơn, Yến Nguyệt cười nói: "Đa tạ thịnh ý của Vũ Văn tiền bối, vãn bối sao dám quấy rầy. Vãn bối vẫn nên cùng lệnh công tử dùng cơm thì tốt hơn. Nếu là hai vị có việc, không ngại hiện tại liền phân phó." Thấy Vũ Văn Tiêu Tiêu đến, Yến Nguyệt bất giác liền khách khí với phu thê Vũ Văn Kính, đổi xưng hô thành vãn bối.

*Âm dương quái khí: Tính tình cổ quái, làm cho người ta không biết đâu mà đoán định.

Vũ Văn Kính hơi lắc đầu, Mộ Dung Vân cười nói: "Không có chuyện gì quan trọng. Các ngươi đi đi." Vũ Văn Tiêu Tiêu vui mừng quá đỗi: "Tiểu đệ đang muốn cùng đại ca uống rượu đây." Cáo lỗi với phụ mẫu một tiếng, kéo Yến Nguyệt về phòng.

"Ca ca bị thương không sao chứ." Âu Dương Uyển Nhi đoan trang đến thăm Âu Dương Bội Hiển. Âu Dương Bội Hiển thay y phục đang muốn đi ra ngoài, nghe thấy Uyển Nhi tới, cuống quít kéo một bộ y phục khác che lên người, đã không kịp.

Âu Dương Uyển Nhi đã nhìn thấy một thân hắc y dưới áo ngoài của hắn: "Ca ca muốn đi ra ngoài?"

"Muội muội. Ngươi có biết có cách nào làm cho công lực của một người trong thời gian ngắn nhanh chóng tăng lên không?" Âu Dương Bội Hiển hung hăng ném y phục trong tay xuống đất, hôm nay hắn bị Tiểu Mạc một chiêu ném lên bàn, phẫn hận khó nguôi.

Âu Dương Uyển Nhi thở dài: "Tiểu muội đúng là biết một cách. Chỉ là, ngươi cũng biết đạo lý dục tốc bất đạt, nếu mạnh tay chống lại quy luật này, đương nhiên sẽ có chút tác dụng không tốt. Ca ca cũng nên suy nghĩ cẩn thận. Huống hồ nhị ca hắn..."

"Hắn không phải nhị ca ngươi!" Âu Dương Bội Hiển chém đinh chặt sắt nói: "Thiếu gia Âu Dương gia chỉ có thể có một."

"Ca ca không hối hận?"

Âu Dương Bội Hiển cười lạnh vài tiếng: "Âu Dương Bội Hiển ta chưa bao giờ làm chuyện khiến ta hối hận. Càng không cho phép bất cứ chuyện gì khiến ta hối hận cả đời!"

Âu Dương Uyển Nhi thở dài một tiếng. "Ca ca làm xong việc thì đến Vãn Hương các của ta đi." Nàng không hỏi Âu Dương Bội Hiển muốn làm chuyện gì, cũng không có ý định hỏi. Nhưng ở trong nhà mình lại mặc y phục dạ hành, dùng cánh tay nghĩ cũng biết tất không phải chuyện gì tốt.

"Đường huynh." Âu Dương Bội Hiển nhìn Đường Nhất Hạc cũng mặc hắc y: "Lệnh tôn không phát hiện ngươi đi ra chứ."

"Âu Dương huynh, chuyện này có nên suy nghĩ cẩn thận thêm một chút hay không, mẫu thân ngươi tất nhiên không cần phải nói. Chỉ riêng Tôn nhị phu nhân, nếu nàng phát hiện chuyện này là ngươi ta làm, sợ là sẽ ăn thịt chúng ta."

Âu Dương Bội Hiển nhếch khóe miệng, khinh miệt cười nói: "Đường huynh, đại trượng phu một lời đã định, đừng để tiểu đệ xem thường ngươi."

Đường Nhất Hạc tái mặt, lập tức hạ quyết tâm: "Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu."

Âu Dương Bội Hiển lúc này mới giơ ngón tay cái lên nói: "Đường huynh yên tâm, chuyện này chỉ vì lợi ích của Đường huynh, tiểu đệ cả đời ghi nhớ trong lòng."

"Bội Hiển huynh khách khí." Đường Nhất Hạc cười nói: "Ngươi xác định lúc này Tôn phu nhân không có ở đây sao?"

"Có ở đây hay không, Toái Kim Hàn của Đường huynh cũng sẽ không mất đi hiệu quả a." Âu Dương Bội Hiển cười lạnh: "Sớm làm cho xong chuyện này, ta còn có chuyện quan trọng khác."

Âu Dương Bội Hiển túm lấy Đường Nhất Hạc, từ cửa sổ trèo ra ngoài.

Lúc Âu Tam kích động tới báo nhị thiếu gia cùng cả nhà lão gia đánh nhau, Tiểu Khanh còn có chút không hoàn toàn tin tưởng, nếu Tiểu Mạc đổi thành Yến Nguyệt hoặc là Ngọc Tường thì đều có khả năng.

Trong lòng Yến Nguyệt xưa nay không biết quy củ là thứ gì. Ngọc Tường tuổi còn nhỏ, trưởng bối trong nhà đều thương hắn tiếc hắn, tuy bề ngoài nhìn thì ngoan ngoãn, nhưng lại có chút giống như hài tử bị cưng chiều, lúc phát tính tình, cũng rất tùy hứng.

Nhưng Tiểu Mạc thì không. Từ nhỏ lúc Tiểu Mạc vào Phó gia đã ở trước mặt Tiểu Khanh. Tiểu Khanh tuy chỉ lớn hơn hắn hai tuổi, hắn lại kính Tiểu Khanh như huynh như cha. Quy củ của Phó gia chính là quy củ của Tiểu Khanh, quy củ của Tiểu Khanh ai dám tuỳ tiện vi phạm. Yến Nguyệt cùng Ngọc Tường tuy cũng là đệ tử Phó gia, lại không thường xuyên đi theo bên người Tiểu Khanh, luôn có chỗ để thở, nhưng Tiểu Mạc không có.

Tiểu Khanh mỉm cười theo Âu Tam tiến vào trong viện, trận chiến bên trong vẫn chưa dừng lại.

"Tiểu Mạc." Thanh âm của Tiểu Khanh không lớn, lại đủ khiến Tiểu Mạc sợ đến trong lòng cuồng loạn. Hắn lập tức thu tay lại, lui ra phía sau một bước, quỳ xuống.

Âu Dương Quyền gần như nổi trận lôi đình: "Phó thiếu hiệp, đây chính là giáo dưỡng của đệ tử Phó gia ngươi? Đả thương huynh trưởng, uy hiếp mẫu thân, ngỗ nghịch phụ thân?"

Tiểu Mạc quỳ gối sau lưng sư huynh, tim đập loạn xạ. Tiểu Khanh sư huynh đối mặt với trách cứ của Âu Dương Quyền, chỉ thản nhiên khom người: "Âu Dương tiền bối, vãn bối sẽ cho hắn đạt được giáo huấn."

Một câu nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, Tiểu Mạc liền bị dọa cho mặt trắng bệch. Hắn biết lão đại lần này thật sự muốn trừng phạt mình.

Hai năm trước, Tiểu Mạc vừa tròn 15 tuổi theo Tiểu Khanh ra ngoài làm việc đi ngang qua Tân An. Tân An đang cùng Long Tuyền - một huyện lân cận, vì chuyện mở kênh lấy nước mà làm to chuyện.

Nguồn nước của Tân An đã cạn kiệt, nước sạch cách đó 50 dặm trở thành nguồn nước gần nhất. Nếu Tân An có một con kênh mới, Long Tuyền sẽ mất hàng trăm mẫu ruộng tốt. Bởi vì hành động của Tân An, phong thủy của Long Tuyền sẽ bị thay đổi, bách tính Long Tuyền kiên quyết không đồng ý. Đồng thời tu sửa đê đập lên cao, ngày đêm phòng thủ, thậm chí còn bịt cả con kênh ban đầu, muốn chặt đứt nguồn cung cấp nước của Tân An.

Sau nhiều lần đàm phán không thành, thế cục của Tân An và Long Tuyền đã thành nước với lửa. Tân An nhiều lần phái người ra sức phá đê thả kênh, đều bị ngăn trở, không công mà lui.

Tiểu Mạc lén giấu Tiểu Khanh, một mình đi lên đê nước. Nhìn thấy Dương Hạo Uy. Hắn chính là người hộ đê của Dương gia đánh bại mấy chục vị cao thủ của Tân An.

Dương gia các đời chinh chiến sa trường, vô luận triều đại thay đổi thế nào, Dương gia trung liệt tiết hiếu đều được người ta kính trọng. Lúc tiên hoàng lưu lạc dân gian lấy thân phận đệ tử Phó gia xông xáo giang hồ, từng cùng con cháu Dương gia có giao tình rất thân. Sau khi tiên hoàng đăng cơ, đã tự tay viết bốn chữ "Trung Hiếu Tiết Nghĩa" để khen ngợi.

Hiện giờ người nổi tiếng nhất Dương gia chính là thiếu niên nhanh nhẹn Dương Hạo Uy này, tuổi cũng ngang với Tiểu Mạc nhưng thanh danh đã sớm vang xa. Chín tuổi đạt Giải nguyên*, mười tuổi đạt Hội nguyên*. Nếu không phải chịu tan mẫu thân, chắc hẳn nhất định là một Trạng nguyên tài ba.

*Giải nguyên: là tên gọi người đỗ cao nhất trong khoa thi Hương.
  Hội nguyên: là tên gọi người đỗ cao nhất trong khoa thi Hội.

Mười hai tuổi san bằng toàn bộ ba tòa sơn trại trên núi Hùng Nhĩ làm ác mấy chục năm. Mười ba tuổi ngàn dặm truy sát sát thủ Ám Ảnh môn. Mười bốn tuổi dùng kiếm đánh bại hai vị chưởng môn Vương Phòng, Thái Hành, bình định trăm năm tranh chấp. Dương gia Kỳ Lân Dương Hạo Uy, là kiêu ngạo của Hà Nam.

Tiểu Mạc lần đầu tiên nhìn thấy thiếu niên tuấn dật như vậy ngoại trừ Ngọc Linh và ngũ thúc Long Tinh. Gấm vóc trường sam, ngọc diện môi son, trường mi nhập mấn, cao ngạo bất phàm.

Hạo Uy cũng không nghĩ tới, sẽ gặp được thiếu niên anh tuấn thanh nhã như Tiểu Mạc. Bên bờ sông, trên đê đập cao cao, hoa anh đào rải khắp trời đã trở thành ký ức vĩnh viễn khó quên trong lòng hai thiếu niên.

Chiến đấu một ngày, hai người không chỉ không có cừu hận, ngược lại cùng chung chí hướng.

"Hạo Uy phụng lệnh của phụ thân, không thể lui." Dương Hạo Uy sao lại không muốn giải quyết vấn đề cấp bách của Tân An. Nhưng chuyện trưởng lão trong tộc quyết định phụ thân còn phải chấp hành, mình lại có thể thế nào?

Dương gia và Tân An Long gia vốn là đối thủ trăm năm một mất một còn. Nhất là tranh chấp kênh đào, năm đó Long Tuyền đại hạn, Long gia bá chiếm kênh đào Tân An, không chịu thả nước cứu viện, hiện giờ tình thế nghịch chuyển, Dương gia đang muốn báo thù.

Huống chi Tiểu Mạc bất quá chỉ là người qua đường. Nhưng khi Tiểu Mạc dẫn Hạo Uy đi nhìn tình cảnh cả nhà lão ấu bách tính Tân An đi trăm dặm gánh nước tưới ruộng, thậm chí trẻ con cũng phải xách gáo gánh nước, Hạo Uy liền minh bạch sự kiên quyết của Tiểu Mạc.

Cừu hận gia tộc, tranh chấp địa phương, khổ chính là lê dân bách tính. Hoa màu là mạng sống của dân chúng, nước là mạng sống của hoa màu, nay hạn hán gay gắt, nếu không có kênh rạch, khác nào muốn cắt đứt đường sống của bách tính.

Hạo Uy và Tiểu Mạc uống rượu thâu đêm trong núi. Tân An cuối cùng cũng phá đê thành công.

Hạo Uy nói lời từ biệt với Tiểu Mạc, nụ cười nhàn nhạt, lại có thống khổ sắp sinh ly tử biệt.

Từ đường Dương gia. Hạo Uy gần như chết dưới gia pháp của phụ thân, Tiểu Mạc đoạt ra Hạo Uy cả người đầy máu, hơi thở thoi thóp.

Hạo Uy lắc đầu khuyên Tiểu Mạc rời đi, hắn trái lệnh phụ thân, nguyện lĩnh cái chết, Tiểu Mạc nhìn Hạo Uy đầy người đều là vết roi, dưới cơn tức giận vậy mà muốn chém tấm biển treo ở từ đường Dương gia xuống. Dương Vinh Thần phụ thân của Hạo Uy xuất kiếm ngăn Tiểu Mạc lại.

Tiểu Mạc sớm từ Hạo Uy biết phụ thân y lợi hại, bất quá hắn không sợ, cho dù hắn đánh không lại Dương Vinh Thần, hắn cũng nắm chắc có thể mang theo Hạo Uy chạy khỏi nơi này.

Bất quá, Dương Vinh Thần cũng không có cùng hắn động thủ, chỉ lạnh mặt phân phó hạ nhân một câu: "Đi mời Phó thiếu hiệp đến."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro