Chương 41: Huynh bức đệ phản (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Lan Nhược tuy nhỏ, cũng có hương thuỷ hàng. (Nhà tắm công cộng ở Đại Tống kinh doanh rất phát đạt, được gọi là hương thuỷ hàng. Lấy ý từ "mộc dục hương thang" (tắm nước nóng thơm). Sự xa hoa của hương thuỷ hàng thượng hạng cũng không thua kém gì Hoa Thanh Trì của Dương Quý Phi.)

Ở phía tây Lan Nhược Thôn gần Lan Nhược Khê có một dãy viện lạc gạch đỏ ngói xanh, trong viện cỏ cây tinh xảo, hoa đỏ liễu xanh. Gian ngoài cùng bên phải là thượng phòng, trong phòng có giường la hán, ghế khắc hoa, bàn khảm vàng, màn gấm thêu, bên trong một gian hương thuỷ riêng thượng hạng mô phỏng cung đình.

Bên trong hồ đá cẩm thạch, làn nước trong veo tỏa hương thơm ngát. Cạnh hồ có bốn cái miệng rồng được điêu khắc bằng bạch ngọc bóng loáng đang phun ra từng dòng nước trong vắt nóng hổi.

Mực nước trong hồ không cao, Ngọc Tường hai tay vịn gối ngọc bên cạnh hồ, nằm sấp trong nước, thân thể thon dài vừa vặn toàn bộ bị che khuất trong nước, mặt nước có cánh hoa hồng nhẹ nhàng dạt lên bả vai hắn. Chỉ là tương phản giữa vết thương xanh xanh tím tím từ vai đến bắp chân cùng da thịt trơn bóng trước ngực hắn khiến người nhìn thấy vô cùng giật mình.

Yến Nguyệt nằm sấp trên gối ngọc bên cạnh hắn, cũng duỗi thẳng chân, ngâm thân thể ở trong nước. Vết thương trên người hắn còn dày hơn Ngọc Tường nhiều, cũng nặng hơn rất nhiều, nhất là mấy lằn roi bị ngâm trong nước nóng tựa hồ bởi vì chảy máu quá nhiều mà hơi có chút tái nhợt

"Làm gì vậy?" Yến Nguyệt đẩy đẩy Ngọc Tường, Ngọc Tường không ngẩng đầu: "Thật xin lỗi, sư huynh."

Yến Nguyệt cười cười: "Tốt nhất ngươi nên thu hồi nước mắt trước khi ta động thủ đánh ngươi."

"Sư huynh", một nam tử thanh tú bê khay đi vào: "Sư huynh sao còn chưa lên, rất nhiều vết thương trên người ngươi đều đã bị rách ra, không thể ngâm quá lâu."

"Đứng lại." Yến Nguyệt nhìn người đi vào, từ trên gối ngọc trượt xuống nước, chỉ ngẩng đầu kêu lên: "Ai cho phép ngươi tiến vào, còn không mau đi ra ngoài." Bởi vì động tác quá mạnh, trên người có vài vết thương đồng thời rỉ máu, lại nhanh chóng tan biến trong nước, theo những bọt nước khác phun ra cửa xả nước ở cuối bể.

Ngọc Tường cũng bối rối không kém Yến Nguyệt, cũng nhúng cả người xuống nước: "Tiểu Hòa sư tỷ, ta cùng sư huynh đều không có mặc quần áo."

Tiểu Hòa cũng có chút lúng túng, đứng tại chỗ, lại không muốn rời đi: "Là lão đại lệnh ta đến trị thương cho các ngươi, nếu các ngươi không muốn thì cùng lão đại nói đi."

Ngọc Tường vội vàng nói: "Chúng ta không phải không muốn, chỉ là nam nữ khác biệt."

Tiểu Hòa: "Ngươi cũng dám cùng ta nói như vậy, trước giờ mỗi lần ngươi bị lão đại đánh cho cái mông nở hoa, còn không phải sư huynh ta giúp ngươi bôi thuốc sao."

Ngọc Tường bị sặc nước ho khan: "Lúc đó ngươi vẫn là sư huynh của Ngọc Tường."

"Ngươi lui ra ngoài trước đi, để Long Trì vào." Yến Nguyệt đành phải nâng lên thân phận sư huynh.

Tiểu Hòa không tình nguyện đáp một tiếng.

Ngọc Tường thay xong trường sam màu lam, nằm sấp trên giường la hán thầm hít khí lạnh, vết thương được bôi qua Ngọc Ngưng Lộ vốn đã giảm bớt đau đớn, nhưng sau khi bôi tử kim dược do Tiểu Hòa mang đến, tất cả vết thương lại từng tia từng tia đau nhức.

Tử kim dược chính là thánh dược chữa thương của Bích Lạc Thập Nhị Cung, có thể làm cho ngoại thương nhanh chóng khôi phục như cũ, cầm máu tiêu bầm. Bích Lạc Thập Nhị Cung vốn là tổ chức sát thủ, quy củ nghiêm khắc, đệ tử có chút sai lầm cũng phải chịu hình phạt nghiêm khắc, cho nên thuốc trị thương của bọn họ cũng vô cùng thần kỳ. Thậm chí còn giam cầm mấy vị danh y đương thời trong địa lao làm y giả.

Sau khi Phó gia tiếp nhận Thập Nhị Cung, Phó Long Tình tiến hành nghiên cứu cải tiến mấy loại dược vật đặc biệt được bí chế, làm cho dược tính càng thêm thần kỳ.

Ngọc Tường âm thầm chịu đựng đau đớn, Yến Nguyệt sư huynh bị mình liên lụy, còn bị đánh nặng hơn mình, chắc hẳn cũng đau hơn mình, nhưng ngay cả lông mày cũng không nhíu một cái, mình cũng không thể để sư huynh chê cười.

Yến Nguyệt cũng mặc một bộ trường sam màu lam, đứng trước cửa sổ.

"Yến đại ca." Long Trì bưng canh nóng đưa cho Yến Nguyệt.

Ngọc Tường nhận lấy bát canh Kình Dương đưa tới, nói lời cảm tạ. Kình Dương rất ít nói, có chút giống Tiểu Tỉnh, lại lạnh lùng hơn Tiểu Tỉnh rất nhiều, nhưng Ngọc Tường vẫn cảm thấy hắn hẳn là một bằng hữu tốt.

"Ngươi nên quản Tiểu Hòa cho tốt." Yến Nguyệt trừng mắt nhìn Long Trì một cái. Tiểu Hòa mang mệnh lệnh của lão đại, tuy không tự mình động thủ bôi thuốc cho Yến Nguyệt và Ngọc Tường, nhưng cũng ở bên cạnh giám sát chỉ điểm Long Trì và Kình Dương suốt toàn bộ quá trình, Khiến bốn nam nhân đều khó chịu không tả nổi.

"Đây là cái gì, khó uống như vậy." Yến Nguyệt thích uống đồ ngọt, không thích đồ chua nhất.

Tiểu Hòa cười đi vào: "Cái này có thể hóa ứ giải nhiệt. Mỗi nửa canh giờ sư huynh phải uống một chén."

Yến Nguyệt nhíu mày, Tiểu Hòa liền cười nói: "Sư huynh đừng làm khó Tiểu Hòa, nếu ngày sau lão đại hỏi đến nhiệm vụ này, Tiểu Hòa cũng không dám lừa gạt lão đại."

Nhiệm vụ của Tiểu Hòa chính là chăm sóc Yến Nguyệt và Ngọc Tường bị thương.

Tiểu Hòa cầm bát rỗng hài lòng đi ra ngoài. "Long Trì, lát nữa đi hái chút lá hồng, ta muốn làm thuốc."

Long Trì đáp một tiếng. Nhìn Yến Nguyệt trừng hắn, Long Trì ngượng ngùng cười nói: "Ta nghe nói Bích Lạc Thiên đại nhân cũng không có biện pháp với nàng, tiểu đệ lại càng không làm gì được."

Yến Nguyệt có chút đồng tình với Long Trì: "Đại trượng phu sao có thể luôn bị một nữ tử áp ở bên dưới. Chờ chuyện này xong, ta nhất định sẽ giúp ngươi nghĩ ra một cách khiến cho Tiểu Hòa nếm chút khổ sở."

Mặt trăng lặn về tây, canh ba sắp tới.

Yến Nguyệt vẫn đứng trước cửa sổ như trước, Ngọc Tường nằm sấp trên giường La Hán tựa hồ đã ngủ say.

"Tạ cốc chủ." Yến Nguyệt thản nhiên nói.

"Yến thiếu hiệp có thính lực thật tốt." Tạ Bách Minh một thân hắc y nhảy vào viện, đẩy cửa đi vào, Nhìn Ngọc Tường đang đắp chăn gấm, có chút do dự.

"Hắn ngủ rất say." Yến Nguyệt cũng không quay đầu lại nói: "Tạ Cốc Chủ có chuyện gì cứ nói thẳng."

"Phó thiếu hiệp canh ba muốn đến Lan Nhược."

Yến Nguyệt nhịn không được cả người run lên, chợt quay đầu lại nhìn Tạ Bách Minh.

Tạ Bách Minh chỉ cảm thấy một cỗ sát khí bức bách đến mức mình cơ hồ không thở nổi: "Yến thiếu hiệp đừng hiểu lầm, hắn cũng không phải tới bắt ngươi."

"Tạ Bách Minh." Yến Nguyệt lạnh lùng nói: "Ngươi không muốn chết thì tốt nhất đừng giở trò gì. Nếu ngươi phản bội ta, ta nhất định sẽ giết ngươi trước khi hắn bắt được ta."

"Vâng, vâng." Tạ Bách Minh cười gượng nói: "Lão phu rất bội phục võ công của Yến thiếu hiệp. Chính vì vậy, lão phu  mới không đành lòng nhìn thiếu niên anh hùng như Yến thiếu hiệp chết oan dưới gia pháp của lệnh huynh, nên mới thỉnh Âu Tam quản gia mang huynh đệ các ngươi tạm thời tránh đi một thời gian, đợi lệnh huynh tiêu tan tức giận lại trở về nhận sai cầu xin tha thứ cũng không muộn."

Yến Nguyệt hừ một tiếng: "Xem ra ta còn phải cảm tạ ngươi." Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên vỗ một chưởng vào ngực của Tạ Bách Minh.

Tạ Bách Minh vốn tưởng mạng mình coi như xong, Yến Nguyệt đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, thân thể cũng lay động một cái.

Tạ Bách Minh tay ôm ngực lui ra sau vài bước, một chưởng này mặc dù đánh cho khí huyết của hắn cuồn cuộn, nhưng không có nguy hiểm đến tính mạng. Tạ Bách Minh ở trong lòng mừng thầm, nói: "Yến thiếu hiệp hối hận nghe lão phu khuyên bảo?"

Yến Nguyệt hừ lạnh một tiếng, không nói gì.

Tạ Bách Minh thở dài: "Lão phu biết Yến thiếu hiệp sợ Phó thiếu hiệp không tha thứ cho hành động trốn hình này của ngươi. Chỉ là, lão phu thật sự nghĩ không ra, Yến thiếu hiệp đối Phó thiếu hiệp lễ kính có thừa, vì sao Phó thiếu hiệp đối với ngươi lại không phải đánh thì là mắng, nửa phần thể diện cũng không lưu..."

"Huynh trưởng như cha. Ta đã nhận hắn làm huynh, hắn giáo huấn ta cũng là phải." Yến Nguyệt trầm mặc một chút, thở dài nói.

"Hắn đã huynh bất hữu, Yến thiếu hiệp sao phải khồ sở ủy khuất chính mình như vậy."

"Câm miệng!" Yến Nguyệt lạnh lùng nói.

Tạ Bách Minh im lặng không nói nữa, trong lòng lại có chút đắc ý nói: "Xem ra kế sách của Vân nhi quả thật hữu dụng, Yến Nguyệt nếu đã dám bước ra bước đầu tiên là "trốn hình", chắc hẳn đã có phản tâm, chỉ là nhất thời còn khó có thể hạ quyết tâm mà thôi. Lão phu liền giúp ngươi một phen."

"Đây là thuốc trị thương tốt nhất của Thần Y cốc." Tạ Bách Minh lấy ra một cái bình đặt lên bàn.

"Tiểu Mạc thế nào rồi?" Yến Nguyệt và Ngọc Tường cùng Âu Tam chạy trốn, nhưng Tiểu Mạc nhất quyết ở lại. Bởi vì dù sao hắn cũng là đệ tử Phó gia, nếu trốn hình trở về Phó gia cũng là tội chết.

"Yến huynh vốn không phải đệ tử Phó gia, có lẽ khi cơn giận của sư huynh tiêu tan sẽ không làm khó Yến huynh nữa. Ngọc Tường hắn còn nhỏ, lại được sư phụ sủng ái nhất, có lẽ cũng sẽ không trách phạt hắn nữa. Nhưng Tiểu Mạc không dám đi." Tạ Bách Minh đương nhiên nhớ rõ khi mình cùng Âu Tam khuyên ba huynh đệ toàn thân đầy máu chạy trốn, Tiểu Mạc đã nói những lời này.

Tạ Bách Minh lắc đầu: "Cái này Lão phu cũng không rõ lắm. Sau khi bốn người chúng ta ra khỏi Tây Phong, Yến thiếu hiệp nhất quyết muốn cùng Ngọc Tường tách khỏi lão phu và Âu quản gia. Âu Tam thế mà dẫn lão phu đi lạc trong một khe núi một lúc lâu mới ra ngoài được. Lão phu vừa đi ra, liền lập tức hỏi thăm tung tích của Yến thiếu hiệp."

"Tạ cốc chủ hao tâm." Yến Nguyệt lạnh lùng nói: "Là muốn Yến mỗ báo đáp ân cứu mạng của ngươi?"

"Đương nhiên là không." Tạ Bách Minh vội vàng nói: "Yến thiếu hiệp hiểu lầm rồi. Lão phu chỉ là muốn nhìn xem mấy người Yến thiếu hiệp có mạnh khỏe không. Dù sao cũng bị thương nặng như vậy."

"Không cần bận tâm." Yến Nguyệt do dự một chút: "Hắn đến Lan Nhược làm cái gì?"

Tạ Bách Minh biết chữ "hắn" này của Yến Nguyệt, đương nhiên là hỏi Phó Tiểu Khanh.

"Nghe nói là tới lấy kiếm rộng."

"Lấy kiếm rộng?" Yến Nguyệt ngẩn người: "Tìm được kiếm rộng rồi?"

"Phải. Kỳ thật trước khi Phó thiếu hiệp trách phạt các ngươi, Vũ Văn Uyển Nhiên đã khai báo chuyện lấy đi thanh kiếm." Tạ Bách Minh lắc đầu: "Tính tình Phó thiếu hiệp thật là vô cùng kỳ lạ, rõ ràng đã biết tung tích của kiếm rộng, còn phải mượn nguyên nhân này đánh các ngươi sống không bằng chết."

Sắc mặt Yến Nguyệt càng ngày càng trắng.

"Yến thiếu hiệp." Tạ Bách Minh do dự nói: "Lão phu nói một câu không nên nói, cái gọi là quan bức dân phản... Nếu Yến thiếu hiệp nguyện ý, lão phu vô cùng hoan nghênh Yến thiếu hiệp đến Thần Y Cốc ở vài ngày."

Yến Nguyệt ngây người hồi lâu, lạnh lùng nói: "Không đi."

"Yến thiếu hiệp cần gì phải nói dứt khoát như vậy." Tạ Bách Minh cười nói: "Có một chuyện, lão phu tin tưởng Yến thiếu hiệp nhất định sẽ có hứng thú."

Yến Nguyệt lạnh lùng nhìn Tạ Bách Minh: "Ngươi cho rằng hôm nay ta không giết được ngươi?"

Tạ Bách Minh không khỏi lùi lại một bước, lập tức cười nói: "Yến thiếu hiệp không muốn biết thân thế của mình sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro