Chương 42: Kế hoạch sát "Khanh" (thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôn Kiếm Lan cùng Thanh Dực nhìn về phía trước, trong mắt đều là sợ hãi. Không thể tưởng tượng được hai vị sư thái của Từ Hàng Tĩnh Trai lại có thể điểm huyệt của bọn họ.

    Đây là một chiếc giường lớn, thoải mái dễ chịu mà mềm mại, trong phòng có mùi thơm nhàn nhạt. Hai người đều được bọc trong một chiếc chăn gấm thơm ngát. Đây là nơi nào?

    "Hai nha đầu tỉnh chưa?" Một thanh âm tràn ngập từ tính nhàn nhạt vang lên. Theo tiếng bước chân nhẹ nhàng, một nam tử tóc dài xõa vai, mặc trường sam thêu rồng màu đen đi tới trước giường.

    Một khuôn mặt tuấn dật lại mang tà khí. Ngũ quan anh tuấn, đôi mắt biết cười, mũi và môi như được đẽo gọt. Không có buộc tóc, mái tóc dài chạm vai nhẹ nhàng tung bay.

    "Ngươi là ai?" Tôn Kiếm Lan rốt cuộc có thể phát ra tiếng, tay chân cũng có thể hoạt động. Cùng lúc đó, Thanh Dực cũng kêu lên một tiếng, không hẹn mà cùng dựa sát vào nhau. Hai người thế mà đồng dạng không có một mảnh vải.

    "Ngươi muốn làm gì?" Tôn Kiếm Lan cũng kinh hãi giống Thanh Dực, toàn thân phát run. "Đừng tới đây." Nàng gắt gao nắm lấy góc chăn, mà Thanh Dực lại ôm chặt lấy nàng, vùi đầu xuống.

    "Ta là phụ thân của hai ngươi." Nam tử cười nói: "Chuyện vốn muốn làm, đành phải không làm." Trong giọng nói mang theo vô hạn tiếc hận.

    "Phụ thân?" Thanh Dực ngẩng đầu lên. Nàng vô số lần khóc nháo hỏi mẫu thân, phụ thân là ai, nhưng mẫu thân mỗi lần đều tìm mọi cách an ủi, lại không nói cho nàng biết. Ở trong mộng nàng dường như đã nhìn thấy bóng lưng của phụ thân không biết bao nhiêu lần.

    Nam nhân tuấn dật lại mang tà khí này, là phụ thân của mình sao?

    "Ngươi nói hươu nói vượn!" Tôn Kiếm Lan vừa thẹn vừa phẫn nộ, không biết phải làm thế nào cho phải.

    "Ta cũng có chút thất vọng." Nam tử cười nói: "Đáng tiếc, thân thể kiều nộn như vậy, lại không thể hưởng dụng. Trong giọng nói quả thật mang theo một tia tiếc nuối.

    "Nữ nhân Kinh gia ta, trên ngực phải đều có nốt ruồi hình giọt nước. Ta đã cẩn thận kiểm tra qua, nốt ruồi của hai người các ngươi đều là thật."

    Tôn Kiếm Lan cùng Thanh Dực đồng thời ngẩn ra. Các nàng đương nhiên biết rõ trên người mình có nốt ruồi màu đỏ hình giọt nước.

    Nam tử phất tay một cái, chăn gấm bao bọc hai người "xoạt" một cái bay đến trong tay nam tử. Thanh Dực cùng Tôn Kiếm Lan không nhịn được kinh hô một tiếng, thân thể cứ như vậy liền hiện ra trước mặt nam tử. Đồng thời, cũng đều nhìn thấy nốt ruồi nhỏ màu đỏ trên ngực phải của đối phương.

    "Không ngờ Kinh Kha ta lại có một đôi nữ nhi kiều mỵ như vậy." Nam tử khẽ cười, "Mặc y phục vào trước đi."

    Quần áo của Tôn Kiếm Lan và Thanh Dực nằm rải rác trên chiếc ghế dài cạnh giường.

    "Bị phụ thân nhìn thấy thì có gì mà xấu hổ." Nam tử cười nhạt một tiếng, lại xoay người: "Tên phụ thân là Kinh Kha."

    Tôn Kiếm Lan cùng Thanh Dực lung tung mặc lại quần áo, Thanh Dực đã có chút khóc không thành tiếng. Tôn Kiếm Lan sắc mặt cũng trắng bệch, giống như đang ở trong mộng.

    "Người đâu." Kinh Kha thản nhiên phân phó.

    "Tôn sứ đại nhân." Thiên Thanh, Thiên Bạch của Từ Hàng Tĩnh Trai cùng nhau tiến vào hành lễ.

    "Hai người này chính là đồ đệ của trai chủ tên Thanh Nhất, Bạch Nhất sao?" Kinh Kha vẫn cười nói.

    "Tôn sứ đại nhân khai ân." Thiên Thanh, Thiên Bạch cuống quít quỳ xuống: "Tôn sứ đại nhân khai ân."

    "Hai người các ngươi bị nhìn thấu dịch dung, cho nên hai tiểu nha đầu kia liền bỏ chạy. Các ngươi liền bắt hai người các nàng đến thay thế phải không?" Thiên Thanh, Thiên Bạch chỉ dập đầu như giã tỏi.

    "Đây vốn là tội chết." Kinh Kha cười: "Có điều, các ngươi cũng coi như là lập được đại công. Công tội bù nhau, liền tha chết cho các ngươi một lần."

    "Mỗi người một cánh tay đi. Tự mình vào phòng bếp lấy dao chặt." Kinh Kha cười phân phó.

    "Tôn sứ đại nhân, ngài niệm tình nô tỳ từng làm ấm giường cho ngài, tha cho nô tỳ lần này đi." Thiên Thanh khóc lóc cầu xin.

    Kinh Kha nâng mặt Thiên Thanh lên, Thiên Thanh đã từ trên mặt kéo xuống một cái mặt nạ, khuôn mặt thanh tú thoạt nhìn còn nhỏ hơn Tôn Kiếm Lan một chút.

    Ánh mắt Kinh Kha có chút mờ mịt, sau đó cười nói: "Nữ nhân làm ấm giường cho ta càng không nên lừa gạt ta." Ngón tay nhẹ nhàng trượt xuống, siết chặt lấy cái cổ trắng nõn, chậm rãi dùng sức, Thiên Thanh sợ hãi nước mắt cũng rơi xuống.

    "Đừng để nước mắt ngươi làm bẩn tay ta." Kinh Kha nhíu mày, buông tay ném Thiên Thanh xuống đất. Thiên Thanh ho khan một tiếng.

    "Đi, mỗi người chặt một tay đi." Kinh Kha lấy ra một cái khăn vuông trắng sạch lau tay.

    "Tên gọi là gì?" Kinh Kha nhìn Tôn Kiếm Lan cùng Thanh Dực mặt như màu đất: "Có lẽ, ta có thể mời mẫu thân các ngươi đến ôn lại chuyện xưa."

    "Phó công tử, đã đến Lan Nhược khách điếm." Âu Tứ, Âu Ngũ dừng xe ngựa, cung kính vén rèm xe lên.

    Tiểu Khanh mỉm cười nhàn nhạt, nhìn một dãy phòng sáng đèn trong khách điếm Lan Nhược: "Việc làm ăn của khách điếm này xem ra không tệ."

    "Phó công tử. Tiểu đệ Vũ Văn Tiêu Tiêu thay mặt mẫu thân đến đón khách." Vũ Văn Tiêu Tiêu một thân bạch y, ôm quyền thi lễ: "Âu Dương huynh."

    Tiểu Mạc bị hắn gọi cho ngẩn người một lúc: "Vũ Văn huynh vẫn nên gọi ta là Đinh huynh nghe sẽ thoải mái hơn."

    "Đinh huynh? Thật là chê cười, đường đường là nhị thiếu gia Âu Dương gia lại họ Đinh, truyền ra ngoài không phải là trò cười sao." Giọng nói cay nghiệt của Nguyễn Đình Đinh truyền ra từ trong phòng.

    "Vũ Văn phu nhân, Âu Dương phu nhân!" Tiểu Khanh ôm quyền thi lễ: "Không biết tối nay là vị nào mời tại hạ?"

    "Phó Tiểu Khanh, ngươi quả nhiên dám đến." Trần Huyền Y một thân hắc y cùng Quan Nhi đi vào.

    Tiểu Khanh mỉm cười nói: "Xem ra ngươi cùng Âu Dương phu nhân đã can qua hoá ngọc bạch*."

*Can qua hoá ngọc bạch: Can qua (干戈): hai loại binh khí thời cổ, ở đây biểu thị chiến tranh. Ngọc bạch ( ): ngọc và lụa. "Bạch" là loại được dệt bằng tơ, là loại lễ vật được dùng khi các chư hầu thời cổ hội minh. Đây là thành ngữ dùng để ví biến chiến tranh thành hữu nghị.

    Nguyễn Đinh Đinh hừ lạnh một tiếng: "Kim Lũ Y vốn đã bị Phó gia ngươi đoạt được, ngươi lại lan truyền tin đồn nói đã đem vật này làm lễ vật giao cho Tiểu Mạc tặng lão gia, Phó thiếu hiệp đây là có ý đồ gì."

    "Trần cô nương nghe tin đồn từ đâu?" Tiểu Khanh nhìn về phía Trần Huyền Y.

    Trần Huyền Y đỏ mặt: "Ta từ đâu biết được ngươi không cần quản, tóm lại, ngươi hại ta mấy lần chịu nhục, thù này ta nhất định phải báo."

    "Tại hạ nghe được câu muốn báo thù này cũng không phải một hai lần. Lần này, không biết Trần cô nương có chỗ dựa gì?"

    Trần Huyền Y không khỏi vạn phần tức giận: "Ngươi đừng quá tự mãn, hôm nay bổn cô nương nhất định phải khiến ngươi quỳ xuống van xin."

    Tiểu Khanh cười cười: "Vũ Văn phu nhân, lệnh viện cầm một món đồ của xá đệ, không biết có thể trả lại hay không."

    Mộ Dung Vân không ngờ Tiểu Khanh đột nhiên chuyển đề tài sang chính mình, hơi kinh ngạc, nói: "Thanh kiếm rộng đúng là ở trong tay ta."

    "Tiểu Mạc, đi lấy về." Tiểu Khanh cắt lời Mộ Dung Vân, ra lệnh.

    Tiểu Mạc hơi khom người với Mộ Dung Vân: "Vũ Văn phu nhân."

    Nguyễn Đinh Đinh cười lạnh một tiếng: "Phó thiếu hiệp quả thật rất khí phách, đến lúc này vẫn còn ra lệnh."

    Tiểu Khanh hơi nhíu mày: "Âu Dương phu nhân đến đây là ý của Âu Dương tiền bối sao?"

    Sắc mặt Mộ Dung Vân lạnh xuống: "Phó thiếu hiệp còn trách Yến thiếu hiệp tuổi trẻ khinh cuồng, theo ta thấy Phó thiếu hiệp tựa hồ còn cuồng hơn mấy phần."

    Tiểu Khanh mỉm cười nói: "Xem ra ba vị là đứng ở cùng một chiến tuyến."

    Ba nữ nhân nhìn nhau: "Không sai, hôm nay chính là ba chúng ta mời ngươi đến luận võ."

    "Luận võ?" Khóe miệng Tiểu Khanh hàm chứa ý cười nhàn nhạt, nhìn lướt qua ba người, ba người này thế mà muốn cùng mình luận võ. Trong lòng Trần Huyền Y lại là một trận cuồng loạn, mỗi lần Tiểu Khanh lộ ra loại vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu này, đều mê chết người.

    "Thứ cho tại hạ nói một câu khinh cuồng, chỉ sợ ba vị liên thủ cũng không phải địch thủ của ta." Tiểu Khanh quả thật nói ra một câu khiến Trần Huyền Y tức muốn chết.

    Trần Huyền Y thu hồi mộng tưởng về khuôn mặt anh tuấn của Tiểu Khanh, oán hận nói: "Không sai, ba người chúng ta có thể không phải là địch thủ của ngươi, nhưng ngươi phải biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân*. Lần này, chúng ta mời toàn cao thủ vô cùng lợi hại đến đối phó ngươi, ngươi cứ đợi ta nhặt xác cho ngươi đi."

*Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân: Nghĩa là, trên trời còn có trời, trên người còn có người. Tương đương Vỏ quýt dày có móng tay nhọn

    Mộ Dung Vân hừ lạnh một tiếng, tiếp lời: "Uyển Nhiên đoạt kiếm của lệnh sư đệ, cũng là trừng phạt đúng tội, ai bảo hắn triêu tam mộ tứ*, rõ ràng đã có hôn ước với Thanh Dực, lại đến trêu chọc Uyển Nhiên. Sư huynh như ngươi còn một mực bao che cho hắn. Ta làm mẫu thân đương nhiên phải thay nữ nhi ra mặt."

*Triêu tam mộ tứ (朝三暮四): triêu - buổi sớm, mộ - buổi chiều, sáng nói ba tối nói bốn. Ban đầu vốn dùng chỉ kẻ lường gạt, khi nói thế này lúc nói thế kia; về sau thường dùng chỉ người hay thay đổi ý kiến, do dự bất quyết, tính tình sáng nắng chiều mưa.

    Tiểu Khanh cười cười: "Tại hạ còn tưởng rằng Vũ Văn phu nhân là vì chuyện lần trước Vũ Văn gia cùng Mộ Dung gia tụ tiễn hẹn gặp, Tiểu Khanh lại thất hẹn."

    Mặt Mộ Dung Vân đỏ lên: "Chuyện hồ nháo của hai nha đầu Uyển Nhiên và Yên Nhiên, ta cũng không rõ."

    Tiểu Khanh lại nhìn Nguyễn Đinh Đinh, Nguyễn Đinh Đinh cũng hừ lạnh một tiếng, lại hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Mạc một cái, mới nói với Tiểu Khanh: "Ở Lan Nhược Đình ta không giết chết Tiểu Mạc, đến nay vẫn cảm thấy tiếc nuối. Hôm nay nếu ngươi thua, liền lập tức mang hắn rời khỏi Tây Phong, vĩnh viễn không được nhắc tới danh xưng Âu Dương nhị thiếu gia nữa."

    Tiểu Mạc mỉm cười: "Ai lại đi tranh danh xưng Âu Dương nhị thiếu gia."

    Tiểu Khanh nhìn lướt qua Tiểu Mạc một cái, Tiểu Mạc hơi khom người, lui về phía sau vài bước.

    "Xem ra ba vị rất có lòng tin với người được mời đến." Tiểu Khanh mỉm cười nói: "Chẳng qua, nếu tại hạ may mắn thắng, cũng có mấy chuyện muốn ba vị giúp một tay."

    Nguyễn Đinh Đinh, Trần Huyền Y cùng nhìn về phía Mộ Dung Vân. Các nàng căn bản không phải muốn thiết lập ván cược gì hết, chỉ là lừa Tiểu Khanh mà thôi, kế hoạch chân chính của các nàng chính là diệt trừ Tiểu Khanh. Kế hoạch này, gọi là "Kế hoạch sát Khanh", là Mộ Dung Vân tự mình bày ra. Nói như thế chẳng qua là để đánh tan sự đề phòng của Tiểu Khanh mà thôi. Theo các nàng nghĩ, Tiểu Khanh nhất định sẽ chết.

    "Được, Phó thiếu hiệp nói ra nghe một chút." Mộ Dung Vân mỉm cười, ra vẻ rộng lượng nói.

    "Vũ Văn phu nhân trả lại kiếm rộng, Trần cô nương cùng Âu Dương phu nhân sao, chỉ cần trả lời ta một câu là được!" Yêu cầu của Tiểu Khanh rất đơn giản.

    "Nếu chúng ta giết không chết ngươi, đừng nói một câu, cho dù là một vạn câu, cũng không dám không trả lời ngươi." Trần Huyền Y ở trong lòng thầm nghĩ, sau đó vội vàng tự mắng mình: "Kế hoạch tinh diệu như thế sao có thể giết không chết hắn. Không lẽ mình bị hắn dọa sợ rồi sao."

    Trong nội viện đèn đuốc sáng trưng. Tiểu Khanh đứng chắp tay sau lưng. Ba hắc y nhân chậm rãi đi tới. Bọn họ mặc y phục màu đen, khăn che mặt màu đen. Hai người cầm kiếm, một người dùng dao.

    Tiểu Mạc nhìn bóng dáng của một người trong đó, có chút ngẩn người, thân hình nam tử cầm kiếm ở giữa rất quen thuộc, trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ: Tác Tràng Kiếm Vũ Văn Kính. Trong lòng Tiểu Mạc không khỏi có chút kinh ngạc, lấy thân phận của Vũ Văn Kính, vậy mà lại cùng người khác liên thủ đối phó sư huynh, thật sự có chút kỳ lạ.

    Tiểu Khanh ôm quyền. Ba hắc y nhân đồng thời xuất ra binh khí. Tiểu Khanh mỉm cười. Tay run lên, "xoạt" một tiếng, mở ra Kim Chiết Phiến, phỉ thúy khắc hoa trên quạt tỏa sáng rực rỡ dưới ánh trăng.

    "Kim Chiết Phiến!" Mộ Dung Vân nhịn không được khẽ hô một tiếng.

    Trần Huyền Y thấy Tiểu Khanh vừa bắt đầu liền xuất ra vũ khí, không khỏi vừa bội phục vừa hận. Tiểu Khanh làm việc cẩn thận, ánh mắt nhạy bén, xem ra đã phát hiện võ công của ba người này nhất định rất mạnh, liền không tự đại khinh cuồng nữa, trực tiếp xuất ra binh khí chuẩn bị. Nếu lần này vẫn không giết được hắn, hắn nhất định vẫn không đặt mình vào mắt.

    Trần Huyền Y luôn tự phụ về võ công dung mạo cùng trí tuệ của mình, nhưng ba lần bốn lượt đều thất thủ trong tay Tiểu Khanh. Mà Tiểu Khanh đối xử với nàng, cũng giống như đối đãi với bất kỳ một kẻ nào đối nghịch với hắn, không đuổi tận giết tuyệt, cũng không nhân từ nương tay. Cái này rõ ràng là công bằng, nhưng Trần Huyền Y ngược lại càng thêm khó chịu: Chẳng lẽ Trần Huyền Y ta không đáng để ngươi nhìn với con mắt khác sao?

    Trong sân, Tiểu Khanh đã giao đấu với ba hắc y nhân. Kiếm ảnh đao ảnh phiến ảnh ở dưới ánh trăng bay múa. Dáng người linh động phiêu dật của Tiểu Khanh khiến Mộ Dung Vân nhìn mà tim đập thình thịnh.

    Đại điển tế tổ của Mộ Dung gia, ba tiểu cô nương xinh đẹp chỉ có sáu bảy tuổi trốn ở trên đỉnh núi nhìn xuống phía dưới.

    "Mộ Dung Phong! Mau xem, Mộ Dung Phong" Mộ Dung Liên chỉ vào người được mọi người quỳ lạy bên dưới: "Hắn chính là thần thoại của Mộ Dung gia, thật anh tuấn nha"

    Mộ Dung Vân nhìn nam nhân tuấn dật phi phàm, cuồng ngạo bất kham kia: "Đó chính là Mộ Dung Phong sao? Phải chi hắn là của ta."

    "Dung Dung, ngươi sao lại không nhìn?" Mộ Dung Liên đẩy Mộ Dung Dung.

    "Có gì để nhìn?" Mộ Dung Dung cao ngạo trả lời, chỉ lắc lắc một cái chuông tinh xảo trong tay.

    "Mộ Dung Dung, ngươi lúc nào cũng nói một đằng làm một nẻo." Mộ Dung Vân nhìn bóng dáng Tiểu Khanh, hồi tưởng lại chuyện cũ, trong lòng oán hận, "Còn nói có cái gì để nhìn, kết quả ngay cả nhi tử cũng cùng hắn sinh ra. Chẳng qua, nhi tử của ngươi muốn tiếp quản Mộ Dung thế gia ta, một ngày còn Mộ Dung Vân ta, ngươi cũng đừng nghĩ đến."

    Mộ Dung Vân nhịn không được hừ một tiếng.

    Tiểu Mạc nhìn thấy giận dữ đố kị trong mắt Mộ Dung Vân, cảm thấy có chút kỳ lạ./

    "Tác Tràng Kiếm Vũ Văn Kính." Tiểu Khanh phất quạt xếp, tránh đi một kiếm một đao, xoay người ngăn cản, bức lui một đao một kiếm đang tới gần, "Hằng Sơn nhất kiếm Vương Vũ Xung." Lại công ra một chiêu: "Lĩnh Nam Tôn gia Tôn Vô Kích."

    Tiểu Khanh nhàn nhạt gọi ra danh hào của ba người. Ba người lại dường như chưa từng nghe thấy, tiếp tục công kích. Tiểu Khanh hơi giật mình. Có gì đó không bình thường. Ba võ lâm tiền bối nổi danh như vậy không có khả năng sau khi bị gọi ra danh hào còn có thể mặt dày liên thủ công kích một vãn bối như hắn.

    "Võ công của Phó thiếu hiệp quả thật là ngoài dự liệu." Nguyễn Đinh Đinh lạnh lùng nói: "Đã như vậy, lão gia cũng ra đi."

    Âu Dương Quyền mặt không biểu cảm bước vào.

    Tiểu Khanh do dự một chút, lại quên rằng hắn đang phải đối mặt với ba cao thủ hàng đầu. Chính trong nháy mắt này, ba người hai kiếm một đao đồng thời công tới. Tiểu Khanh ngăn trở một đao trí mạng, thế nhưng trên vai và chân đồng thời trúng kiếm.

    "Sư huynh." Trường kiếm trong tay Tiểu Mạc xuất thủ, "keng" một tiếng, vừa lúc đẩy ra một kiếm của Âu Dương Quyền đang đâm về phía sau lưng Tiểu Khanh. Tiểu Mạc chỉ cảm thấy lòng bàn tay tê rần, vết roi trên lưng cơ hồ đều đồng thời nứt ra, đau đến sắc mặt hắn trắng bệch. Không ngờ nội lực của Âu Dương Quyền lại tinh thuần như vậy.

    "Quả thật là nghịch tử." Nguyễn Đinh Đinh hừ lạnh một tiếng: "Chuyên môn đi cản trở phụ thân mình."

    Tiểu Mạc cùng Tiểu Khanh đứng sóng vai. Bốn người đối diện cũng đứng cạnh nhau.

    "Không thể làm Âu Dương tiền bối bị thương!" Tiểu Khanh còn chưa dứt lời, bốn người đối diện đã triển khai công kích sắc bén.

    Lúc này Tiểu Khanh đã phát hiện, bốn vị cao thủ này đều bị mê hoặc tâm trí, có thể đã bị người khác âm thầm khống chế.

    Ba người còn lại tuy rằng che mặt, nhưng ánh mắt lại giống hệt Âu Dương Quyền: Đờ đẫn, hung ác. Hơn nữa lúc Âu Dương Quyền vào viện, hắn dường như nghe được một tiếng chuông rất nhỏ.

    Trận chiến lại tiếp diễn, thế cục trong sân rõ ràng bất lợi cho phía Tiểu Khanh. Chính hắn bị thương hai chỗ, nhất là một kiếm trên vai kia, chính là Tác Tràng Kiếm Vũ Văn Kính gây ra, vào thịt cực sâu, gần như nhìn thấy xương.

    Mà Tiểu Mạc bởi vì bị hắn trách phạt hai ngày liên tục, đã sớm trọng thương, tay chân đều không linh hoạt. Bất quá đây đã là thành tựu Tiểu Mạc đạt được do thường xuyên bị phạt mang thương còn phải hầu hạ huấn luyện các loại, nếu đổi thành người bình thường, không chừng đều nằm trên giường không dậy nổi.

    Bốn cao thủ đối diện bọn hắn đều có nội lực cao thâm, trong lúc xuất chiêu cương mãnh hữu lực, vết thương trên người Tiểu Mạc phỏng chừng đều đã bị chấn đến lần nữa nứt ra, máu tươi đầm đìa. Chỉ là bởi vì băng vải quấn quá chặt mới không đến mức thấm máu ra y phục. Nhưng cái loại đau đớn này, đã làm cho Tiểu Mạc mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Tiểu Mạc lại không không rên một tiếng.

    Mà bất lợi lớn nhất chính là lúc hai người đối mặt với Âu Dương Quyền, khắp nơi đều bị quản chế. Có mấy lần Tiểu Khanh đối diện với công kích của Âu Dương Quyền còn có thể liên tiếp phản công. Tiểu Mạc lại bởi vì có sư huynh ở bên cạnh, rất sợ lại chịu thêm một tội danh bất kính với phụ thân, đối mặt với công kích của Âu Dương Quyền tất cả đều lấy né tránh làm chủ, mà võ công của Âu Dương Quyền rõ ràng lại ngang với Tiểu Mạc, cho nên Tiểu Mạc càng thêm bị động.

    Sau mấy chục chiêu, Tiểu Mạc lại trúng hai kiếm, trên vai và cánh tay máu tươi đầm đìa.

    Trần Huyền Y rốt cuộc đắc ý nói: "Không ngờ Phó thiếu hiệp cũng có ngày hôm nay. Có muốn vứt quạt cầu xin tha thứ hay không."

    Tiểu Khanh mỉm cười nói: "Không biết là chủ ý của vị nào, mê hoặc tâm trí của bốn người này, để bọn hắn cống hiến sức lực cho mấy vị."

    "Ngươi còn cười được." Trần Huyền Y hung tợn nói: "Nếu ngươi có thể bảo toàn tính mạng, lại đi hỏi vấn đề cũng không muộn."

    "Xem ra, đây cũng không phải đơn giản là luận võ." Tiểu Khanh mỉm cười: "Nếu ta cũng tìm chút trợ thủ, nói vậy cũng không tính là phạm quy."

    "Phó thiếu hiệp xin cứ việc tự nhiên." Mộ Dung Vân lạnh lùng cười nói: "Chính là không biết hai huynh đệ các ngươi có thể đợi đến lúc đó hay không." Nhẹ nhàng vỗ vỗ tay, hơn hai mươi hắc y nhân xông vào trong viện.

    "Không bằng chúng ta cũng liên thủ hướng Phó thiếu hiệp xin chỉ giáo một chút." Nguyễn Đinh Đinh âm hiểm cười nói: "Bằng không đợi khi bọn hắn biến thành thịt nát, chém lên cũng không có ý nghĩa gì."

    Tiểu Khanh không để ý, bất ngờ bị Âu Dương Quyền vỗ trúng một chưởng, phun ra một ngụm máu tươi.

    "Tiểu Mạc, lui." Tiểu Khanh vung quạt gấp lên, kim châm trong quạt "vèo vèo vèo vèo" bắn ra, bắn ngã bốn người trước mặt, cùng Tiểu Mạc chạy về phía Tây.

    "Phó Tiểu Khanh ngươi cũng có lúc làm chó nhà có tang*." Mộ Dung Vân cười lạnh nói: "Đuổi theo."

*Chó nhà có tang: chó mất chủ, bị ruồng rẫy chạy loanh quanh khắp nơi.

    Tiểu Khanh cùng Tiểu Mạc nhảy ra khỏi tường viện phía Tây, mới phát hiện bên tường có bảy tám thi thể hắc y nhân còn đang cầm kiếm. Xem ra lại có người âm thầm hỗ trợ. Tiểu Khanh cười với Tiểu Mạc.

    Tiểu Khanh phất tay, một đạo pháo hoa bay lên không trung, tản ra thành một vòng tròn chói mắt. Hai người vội vàng rời đi.

    Yến Nguyệt ngửa đầu nhìn pháo hoa đỏ rực trên bầu trời, vẻ mặt rất phức tạp.

    Tạ Bách Minh đương nhiên cũng nhìn thấy pháo hoa này: "Là pháo hoa của Phó Tiểu Khanh?"

    "Không sai. Đệ tử Phó gia nhìn thấy pháo hoa này, phải gấp rút đến tiếp viện, nếu không coi như kháng mệnh, tội có thể chết." Pháo hoa tiêu tán nhưng Yến Nguyệt vẫn ngửa đầu: "Nhất định là địch nhân cực kỳ lợi hại."

    "Yến thiếu hiệp muốn đi?" Tạ Bách Minh thở dài nói: "Đáng tiếc Yến thiếu hiệp đã bị thương nặng như thế, có đi chỉ sợ cũng là uổng mạng."

    Yến Nguyệt lạnh lùng nhìn Tạ Bách Minh, Tạ Bách Minh bất giác lại lui một bước, trong lòng thầm mắng chính mình nhát gan: "Yến Nguyệt hôm nay bất quá chỉ là một con hổ không răng, mình còn sợ hắn làm gì? Nếu không phải tôn sứ đại nhân hy vọng có thể thu hắn về thủ hạ của phu nhân, đã sớm giết hắn ở Âu Dương gia rồi."

    "Lão phu tuyệt đối không có ý giễu cợt Yến Thiếu Hiệp tham sống sợ chết, chỉ là muốn nhắc nhở Yến thiếu hiệp, xem có đáng giá hay không thôi." Tạ Bá Minh ho khan một tiếng: "Huống hồ, Yến thiếu hiệp không phải còn muốn kiểm chứng bí ẩn về thân thế của mình sao? Chết uổng như thế, thật đáng tiếc."

    Yến Nguyệt rốt cuộc cũng trở về phòng.

    Trên mặt Tạ Bách Minh lộ ra một nụ cười: "Vân Nhi, cuối cùng ta cũng giúp được một chuyện lớn cho ngươi."

    Không thể lui được nữa. Tiểu Khanh vẫn mang theo nụ cười.

    Kim Chiết Phiến trong tay Tiểu Khanh tựa hồ đã bị máu tươi nhuộm đỏ. Hắn hơi nhíu nhíu mày, mình trước giờ chưa từng chật vật như vậy. Y phục gần như ướt đẫm mồ hôi, trên người dính đầy máu, có chút là của mình, có chút là của Tiểu Mạc, vậy cũng thôi đi, lại có chút là của những kiếm thủ áo đen dũng mãnh không sợ chết kia. Không biết tên, ngay cả khi chết cũng không có âm thanh.

    Thi thể đầy đất, người sống cũng đều bị thương, trừ Âu Dương Quyền.

    Nguyễn Đình Đinh cũng trúng một kiếm trên vai. Nàng hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Đinh Tiểu Mạc, dù thế nào ta cũng là đại nương của ngươi, ngươi lại dám đả thương ta."

    Một kiếm này, chính là trong lúc hỗn chiến, Tiểu Mạc đánh bay kiếm của một kiếm thủ vừa lúc đâm vào vai nàng. Bản thân nàng có thể một kiếm lại một kiếm hướng chỗ yếu hại của Tiểu Mạc chào hỏi, Tiểu Mạc làm nàng bị thương một kiếm, nàng lại tức giận khó nguôi.

    "Âu Dương phu nhân, trong lúc hỗn chiến, khó tránh khỏi ngộ thương!" Tiểu Khanh nhìn bộ dạng tức giận ủy khuất của Nguyễn Đinh Đinh, có chút buồn cười: "Không bằng phu nhân tạm thời thu tay, đợi Âu Dương tiền bối khôi phục thần trí, lại để Tiểu Mạc bồi tội cùng hai vị."

    Nguyễn Đinh Đinh hừ lạnh: "Bồi tội thì không cần, các ngươi chết rồi mới có thể đảm bảo Âu Dương gia ta bình an."

    "Ngươi còn sức đánh tiếp sao?" Cánh tay Trần Huyền Y bị Tiểu Khanh đánh một cái, tuy rằng không gãy nhưng đau đến cầm đao cũng không cầm nổi. Lúc này nhìn Tiểu Khanh, trong mắt quả thực muốn phun lửa.

    Tiểu Khanh mỉm cười nói: "Ta có nắm chắc, trước khi huynh đệ chúng ta ngã xuống, nơi này ít nhất có bốn người ngã xuống trước."

    Lời này vừa nói ra, ba nữ nhân đều có chút biến sắc.

    "Đừng nghe hắn hù dọa." Trần Huyền Y nói trước: "Huyết chiến hơn một canh giờ, cho dù là người làm bằng sắt cũng hao hết khí lực, huống chi còn cùng mấy cao thủ đỉnh phong này giao thủ."

    Mộ Dung Vân cười nói: "Không sai. Không ngờ Phó thiếu hiệp sắp chết đến nơi, còn cuồng vọng như vậy."

    Nhìn nụ cười bình thản của Tiểu Khanh, bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ: "Xem ra Phó thiếu hiệp giống như còn đang chờ người giúp đỡ đến a. Cũng đúng, nếu Yến Nguyệt và Ngọc Tường cũng ở đây, tin tưởng Phó thiếu hiệp có thể còn có một cơ hội đánh cược."

    Tiểu Khanh cười nhạt: "Có lẽ hai người bọn hắn ở lân cận cũng không chừng."

    "Cho dù ở đây thì thế nào? Bọn hắn sẽ đến để giúp ngươi sao?" Mộ Dung Vân có chút đắc ý: "Ta đã khuyên Phó thiếu hiệp, huynh đệ lớn rồi, không thể không cho mặt mũi, sợ là sẽ huynh bức đệ phản. Nhưng Phó thiếu hiệp cũng không để ở trong lòng."

    "Bọn hắn dám." Tiểu Khanh vẫn lạnh nhạt như cũ: "Chẳng qua chỉ là đánh một trận, cho dù ta đánh chết bọn hắn, bọn hắn cũng không dám không nghe theo."

    "Phải không?" Mộ Dung Vân nhịn không được cười lạnh một tiếng: "Phó thiếu hiệp đừng nói chuyện cười nữa. Ngoại trừ Tiểu Mạc này còn hết lòng đi theo ngươi, sao không thấy Yến Nguyệt cùng Ngọc Tường chứ? Còn không phải bị ngươi đánh cho chạy mất rồi sao. Cũng thật đáng tiếc, nếu Tiểu Mạc không bị ngươi đánh trọng thương như thế, có lẽ ngươi còn có thể đau khổ đánh thêm một trận."

    Trần Huyền Y cũng lạnh lùng nói: "Đúng vậy. Cho dù bọn họ còn nguyện ý giúp ngươi, nhưng người đều đã bị ngươi đánh cho gần chết, đến bất quá cũng là uổng mạng mà thôi."

    Sắc mặt Tiểu Khanh rốt cuộc cũng có một chút biến hóa, tựa hồ có chút hối hận.

    "Ngươi chết cũng liền thôi, còn để Tiểu Mạc bồi ngươi cùng chết, sư huynh như ngươi làm thật tốt." Nguyễn Đình Đinh hung tợn nói.

    Tiểu Mạc vẫn đứng bên cạnh Tiểu Khanh, không nói một tiếng.

    "Tiểu Mạc." Tiểu Khanh khẽ gọi.

    "Xin sư huynh phân phó." Tiểu Mạc cung kính khom người đáp. Hắn vừa khom người, trên người không biết bao nhiêu vết thương đều sẽ từng tia từng tia đau đớn

    Tiểu Khanh cười cười: "Sư huynh cho ngươi đạo miễn tội phù, một hồi nếu lại nổi lên chém giết, vô luận là ai, vì tự bảo vệ mình, cũng có thể giết không tha."

    Tiểu Mạc khom người xác nhận.

    "Tiểu Khanh, ngươi cùng Tiểu Mạc chết thì chết, ngươi còn muốn hại Tiểu Mạc chết cũng mang tội danh đại nghịch bất đạo sao?" Tâm tư của Nguyễn Đinh Đinh có chút khiến cho người ta đoán không ra, những lời này, tuy rằng nói khó nghe, nhưng tựa hồ cũng là vì tốt cho Tiểu Mạc.

    "Bọn hắn không có cơ hội đại nghịch bất đạo." Một giọng nam nhân dễ nghe một truyền đến.

    "Tham kiến tôn sứ đại nhân." Đám người Mộ Dung Vân cùng cúi đầu hành lễ.

    Tiểu Khanh mỉm cười, nhìn nam tử áo đen chậm rãi đi tới như dạ mị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro