Chương 43: Kế hoạch sát "Khanh" (hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    "Ta gọi Kinh Kha, cũng là tôn sứ của Tỷ Muội Cung." Hắc y nam tử nhìn Tiểu Khanh. Vũ Văn Tiêu Tiêu cung kính đi theo phía sau Kinh Kha.

    "Tôn sứ đại nhân?" Tiểu Khanh cười nói: "Có gì chỉ giáo?"

    "Cầu thân." Kinh Kha vẫn mặt mang ý cười, chỉ chỉ Tiểu Mạc: "Nữ nhi của ta muốn gả cho hắn. Hắn phụ trách."

    Tiểu Khanh cũng nhìn về phía Tiểu Mạc. Tiểu Mạc có chút bối rối: "Tiểu đệ hoàn toàn không biết vị Kinh tiên sinh này đang nói cái gì."

    "Thật sao?" Trực giác của Tiểu Khanh mách bảo, nam nhân tên Kinh Kha này sẽ không đùa cợt, cũng sẽ không nói bậy.

     "Không biết lệnh ái là vị nào?" Tuy Tiểu Khanh cảm thấy hiện tại dường như không phải là thời điểm để đàm luận loại chuyện này, vẫn lễ phép hỏi một câu.

    "Tôn Kiếm Lan, nữ nhi của Nguyễn Đinh Đinh."

    Nữ nhi của Kinh Kha tên Tôn Kiếm Lan, còn là nữ nhi của Âu Dương phu nhân Nguyễn Đinh Đinh.

    Tiểu Khanh phí một chút công sức mới duy trì được lễ phép: "Hôn nhân đại sự, vẫn nên bàn bạc kỹ hơn."

    Sắc mặt Nguyễn Đinh Đinh tái nhợt, suýt nữa hôn mê bất tỉnh. Nam nhân này, mình đã mười bảy năm không gặp.

    "Nữ nhi của ta ngươi dựa vào cái gì mà hứa cho người khác." Nguyễn Đinh Đinh nhìn Kinh Kha, nam nhân này cùng mình trải qua một đêm xuân liền biến mất không tung tích.

    "Đinh Đinh muốn đem nàng hứa cho Bội Hiển thật sao?" Kinh Kha rất tự nhiên vòng tay qua vai Nguyễn Đinh Đinh, nhìn vết thương của nàng, trên mặt lộ ra vẻ thương tiếc: "Nhưng Bội Hiển cũng là nhi tử của ta, huynh muội thành hôn cũng không tốt lắm."

    Mặt Mộ Dung Vân cùng Trần Huyền Y cũng trắng bệch, cũng may Âu Dương Quyền và Tôn Vô Kích đang bị mê hoặc tâm trí, bằng không liền phải hộc máu ngất đi.

    "Nợ phong lưu của tôn sứ cũng thật không ít." Mộ Dung Vân cắn răng.

    "Vân nhi, Tiêu Tiêu cùng Uyển Nhiên lại có thêm ba huynh muội, ngươi xem tốt bao nhiêu." Kinh Kha nhìn Trần Huyền Y một cái: "Nha đầu ngươi thấy phụ thân cũng không vấn an một tiếng sao?"

    "Bội Hiển bị người của ngươi bắt đi." Nguyễn Đinh Đinh trước khôi phục tinh thần.

    "Là nha đầu Uyển Nhi kia làm." Kinh Kha cười cười: "Mấy năm nay không thể dạy hắn võ công, để hắn ở trong tay tên phế vật Âu Dương Quyền chà đạp."

    "Câm miệng!" Tiểu Mạc mặc dù không muốn nhận Âu Dương Quyền làm cha, nhưng cũng không thể chịu được kẻ khác ở trước mặt mình nhục mạ cha mình. Đây chẳng lẽ là máu mủ tình thâm trong truyền thuyết sao?

    Kinh Kha đột nhiên vươn tay, một cỗ chưởng phong mạnh mẽ đánh ra. Tiểu Khanh vung quạt xếp lên, lui ra sau một bước, bên miệng chảy ra máu tươi, không ngờ võ công của Kinh Kha lại cao như vậy. Trong lòng Tiểu Khanh sinh ra một cỗ hàn ý.

    "Kinh tiên sinh, chuyện hôn sự của Tiểu Mạc và lệnh ái, bây giờ tại hạ có thể trả lời ngươi." Tiểu Khanh ngăn cản động tác của Tiểu Mạc, mỉm cười nói.

    "Nếu ngươi từ chối, sẽ chết." Kinh Kha vẫn mỉm cười, ở điểm này hắn có vài phần giống Tiểu Khanh, bên môi luôn mang theo nụ cười.

    "Hắn sẽ không chết." Kinh Kha chỉ chỉ Tiểu Mạc: "Ta sẽ mê hoặc tâm trí của hắn, để cho hắn cùng Kiếm Lan thành thân, làm khôi lỗi (con rối) trượng phu cả đời."

    Tiểu Khanh cười nhạt một tiếng: "Kinh tiên sinh có thể thử xem."

    "Hiện tại cùng ngươi động thủ, ta thật sự cảm thấy có chút thắng mà không vui." Kinh Kha cười nhạt, một đạo kim quang đã công về phía Tiểu Khanh.

    Kim Chiết Phiến của Tiểu Khanh mở ra, bộ dáng linh hoạt, làm cho Kinh Kha nhìn thấy thần sắc khẽ động: Thật đáng tiếc cho một thiếu niên trẻ tuổi như vậy.

    Trăm chiêu đã qua, Kinh Kha một chưởng vỗ trúng vai Tiểu Khanh, trước khi chưởng thứ hai chụp xuống, Tiểu Mạc đã một kiếm ba thức ép Kinh Kha lui về phía sau nửa bước.

    Trong mắt Kinh Kha hiện lên một tia kinh ngạc, hơn nữa còn có sát ý nồng đậm: "Kiếm pháp rất đẹp mắt, là ai dạy ngươi."

    Kiếm pháp này chính là do Phó Long Tinh sáng tạo ra.

    "Đáng tiếc người ngươi gặp phải là Kinh Kha." Kinh Kha cười dài một tiếng, đột nhiên xông tới, đóa đóa kiếm hoa Tiểu Mạc kéo lên toàn bộ thất bại. Bỗng nhiên kiếm hoa ngừng lại, Tiểu Mạc lảo đảo lui về phía sau, kiếm trong tay lại bị Kinh Kha đoạt mất.

    Trên trường sam màu đen của Kinh Kha có một vết rách, lộ ra y phục trắng tinh bên trong. Hắn nghiêng đầu nhìn một cái: "Đáng tiếc lực đạo kém một chút."

    Tiểu Mạc mất kiếm, sắc mặt trở nên tái nhợt, hồi lâu mới bỗng nhiên xoay người quỳ gối trước mặt Tiểu Khanh: "Tiểu đệ mất kiếm, xin lão đại phạt nặng."

    Tiểu Khanh mỉm cười nói: "Kinh tiền bối chẳng qua chỉ đùa một chút, muốn nhìn xem kiếm của ngươi mà thôi." Bước lên một bước, vươn tay nói: "Trả lại kiếm của xá đệ."

    Kinh Kha cười, còn chưa nói gì, Tiểu Khanh đã áp sát, đánh lên cổ tay, nâng tay đoạt thanh kiếm về.

    Tất cả mọi người bao gồm cả Kinh Kha, đến lúc Tiểu Khanh cầm kiếm trở về mới phục hồi lại tinh thần.

    "Cất đi." Tiểu Khanh đảo ngược chuôi kiếm, đưa kiếm cho Tiểu Mạc: "Nếu kiếm lại rời tay, tất sẽ phạt nặng."

    Tiểu Mạc nhận kiếm, cúi đầu đứng lên.

    Kinh Kha hồi lâu mới cười nói: "Quả thật là anh hùng xuất thiếu niên, khó trách tỷ tỷ muốn nhanh chóng trừ khử ngươi."

    Trong lòng Tiểu Khanh lại âm thầm bội phục ngũ thúc Long Tinh, còn tưởng rằng một chiêu này chỉ để dạy mình đi đối phó Mộ Dung Thái Cuồng, không nghĩ tới quả thật hữu dụng.

    "Không biết lệnh tỷ là vị nào? Cùng ta có thù oán gì sao?"

    "Cùng ngươi thì không có, bất quá cùng lệnh sư có." Kinh Kha cười cười.

    "Đồ đệ trả nợ thay sư phụ vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa." Tiểu Khanh cười nói: "Nếu như lệnh tỷ có bản lĩnh này."

    "Phó Tiểu Khanh, không hổ là nhi tử của Mộ Dung Phong, đệ đệ của Mộ Dung Thái Cuồng, đã đến lúc này rồi, vẫn là vừa điên vừa cuồng." Một nữ tử bạch y mỹ lệ xinh đẹp chầm chậm bước tới. Phía sau nàng là Âu Dương Uyển Nhi cùng La Lan toàn thân hắc y.

    "Hưu phu nhân?" Tiểu Khanh cười hỏi.

    "Mộ Dung Tiểu Khanh." Hưu phu nhân nhàn nhạt trả lời.

    "Vãn bối họ Phó." Tiểu Khanh thản nhiên nói: "Phu nhân hẳn là Thúy Vi." Năm đó lúc cung diệt, ba tỳ nữ tùy thân của Triển Hồng Nhan là Thúy Vi, Lục La, Hồng Tụ đều chưa chết, hiện giờ lại họa loạn giang hồ, xem ra quả thật là trung thành tận tâm với Triển Hồng Nhan.

    Hưu phu nhân thật lâu không nói gì, sau đó mới cười nói: "Xem ra ngươi biết không ít, hơn nữa cũng đã lĩnh ngộ được bí mật trên bức họa."

    "Kỳ thật cũng không có bí mật gì đáng nói. Thúy Vi vốn am hiểu thuật dịch dung. Nhưng dịch dung cũng vẫn sẽ có ngày bị bại lộ bí mật, cho nên không bằng thay đổi dung nhan."

    "Ngươi quả thật là một kỳ tài. Cả cái này mà ngươi cũng có thể nghĩ đến." Hưu phu nhân không khỏi có chút đắc ý: "Trải qua mười năm nghiên cứu, hiện giờ ta đã có thể tuỳ tiện thay đổi dung mạo của một người, cũng có thể dễ dàng đem da mặt của một người đặt lên mặt một người khác."

    "Xem ra phu nhân mặc dù đã thay đổi gương mặt, nhưng vẫn nhớ mãi không quên dung mạo ngày xưa của mình, cho nên rất coi trọng bức họa kia."

    Hưu phu nhân không phủ nhận, chỉ là khẽ thở dài, đáng tiếc cho tư chất của ngươi, võ công của ngươi, trí tuệ của ngươi, khuôn mặt tuấn dật của ngươi; Càng là tiếc nuối từ tận đáy lòng, vì sao Phó Tiểu Khanh này không phải là đệ tử môn hạ của ta chứ?

    "Trảm Hoa Cung còn muốn đông sơn tái khởi* sao?" Tiểu Khanh hỏi.

*Đông sơn tái khởi (东山再起): khôi phục lại lực lượng sau khi thất bại

    "Là Tỷ Muội Cung." Hưu phu nhân khẽ cười nói: "Tỷ Muội Cung rất nhanh sẽ quật khởi giang hồ, hiệu lệnh thiên hạ."

    Tiểu Khanh liền cười nhẹ một tiếng. Nụ cười này rất khiến Hưu phu nhân phát điên.

    "Mặc dù rất luyến tiếc giết ngươi, nhưng ta càng không thể dưỡng hổ di hoạ (nuôi hổ gây hoạ)." Hưu phu nhân bước lên một bước: "Ngươi có thể để lại vài câu di ngôn."

    Tiểu Khanh cười nói: "Tại hạ quả thật là có hai chuyện, chỉ là không biết các nàng có chịu nói hay không."

    Hưu phu nhân cười nói: "Ngươi cứ hỏi đi, nếu bọn họ biết tự nhiên sẽ nói cho ngươi."

    "Âu Dương phu nhân!" Tiểu Khanh ôm quyền với Nguyễn Đinh Đinh, mấp máy môi, mọi người lại đều không nghe được giọng của hắn.

    "Tại hạ mạo muội. Ngài chỉ cần đáp phải hay không liền được."

    Nguyễn Đinh Đinh hơi đỏ mặt, trầm ngâm một chút, mới nói: "Phải." Nói đến đây, nhìn Tiểu Mạc một cái, lại nói: "Chuyện này, ta tin tưởng ngươi sẽ không truyền ra ngoài."

    Tiểu Khanh lại chuyển sang Trần Huyền Y: "Trần cô nương, ta vẫn muốn hỏi vấn đề lúc đầu, chuyện Kim Lũ Y, ngươi là từ chỗ ai nghe được?"

    "Là Yến Kiệt." Trần Huyền Y đỏ mặt, trong lòng lại tức giận nói: Ngươi cứ phải bức ta làm một tên tiểu nhân bội bạc để làm cái gì, hiện giờ ngươi đã sắp phải chết, còn muốn trở về trách phạt Yến Kiệt sao?

    "Lời Trần cô nương nói tại hạ có thể tin không?" Danh dự của Trần Huyền Y ở chỗ Tiểu Khanh không tốt lắm.

    "Là Yến Kiệt nói cho Linh Tê biết, Linh Tê lại nói cho ta biết. Ngươi đã là người sắp chết, ta còn lừa ngươi làm gì." Trần Huyền Y nói đến câu cuối cùng, trong lòng đột nhiên cảm thấy đau xót.

    Tiểu Khanh hừ lạnh một tiếng. Lập tức vung tay lên, một đạo lệnh tiễn bắn lên bầu trời, nở ra một chùm pháo hoa đẹp mắt.

    "Ngươi còn có nhân thủ?" Hưu phu nhân có chút kinh ngạc, nhưng cũng không thèm để ý.

    "Phó công tử, ngài triệu tập chúng tiểu nhân sao?" Hai bóng người màu xanh rất nhanh đã đi tới, đến trước người Tiểu Khanh quỳ xuống thỉnh an.

    "Âu Tứ, ngươi lại đây." Âu Tứ đáp một tiếng, không biết Tiểu Khanh gọi hắn có chuyện gì, quỳ tiến lên hai bước, ngẩng đầu nói: "Phó công tử có gì phân phó."

    Tiểu Khanh nhấc tay, "bốp" một tiếng, nặng nề cho hắn một bạt tai. Thân thể Âu Tứ lắc một cái, run giọng gọi: "Phó công tử."

    "Các ngươi đứng qua một bên trước, một hồi lại thu thập các ngươi." Tiểu Khanh lạnh lùng nói.

    Âu Tứ, Âu Ngũ đáp lại, mới đứng lên, cung kính đứng ở phía sau Tiểu Mạc, Tiểu Mạc lắc đầu.

    Hưu phu nhân cười nói: "Phó công tử thật có nhã hứng, đã đến lúc này còn muốn quản giáo hạ nhân."

    Tiểu Khanh cười nhạt một tiếng.

    Đột nhiên, Hưu phu nhân biến sắc. Hai bóng người màu xanh lại vọt đến trước mặt. Yến Nguyệt một thân y phục màu lam cùng Ngọc Tường đã quỳ xuống trước người Tiểu Khanh: "Lão đại."

    "Yến Nguyệt, ngươi lại đây." Tiểu Khanh thản nhiên nói.

    Yến Nguyệt liếc nhìn Âu Tứ, Âu Ngũ một cái, trong lòng thở dài, đầu gối di chuyển hai bước, quỳ đến trước mặt Tiểu Khanh, ngẩng đầu nói: "Lão đại có gì phân phó."

    Đãi ngộ giống như Âu Tứ, "bốp" lại là một bạt tai, chỉ là nặng hơn một chút, bên môi Yến Nguyệt lập tức chảy máu, đáng thương cho đôi môi gợi cảm của Yến Nguyệt, vốn đã có mấy chỗ tổn thương, lúc này lại thêm một chỗ.

    "Đứng sang một bên." Tiểu Khanh lạnh lùng nói.

    Hưu phu nhân nhịn không được đem ánh mắt xoay tới xoay lui trên người Yến Nguyệt: "Yến thiếu hiệp. Đây là ý gì?"

    Yến Nguyệt mỉm cười: "Chuyện ta muốn biết Tạ Bách Minh đều đã nói cho ta, chỉ là hắn thật sự quá khiến người ta chán ghét, cho nên ta thà bị lão đại trách phạt, cũng phải một chưởng giết chết hắn."

    Tiểu Khanh nhìn Yến Nguyệt một cái, Yến Nguyệt thu lại nụ cười, khom người nói: "Lão đại yên tâm, việc lão đại giao đều đã làm xong."

    Mộ Dung Vân nhịn không được nói: "Ngươi...ngươi cư nhiên dùng khổ nhục kế."

    Tiểu Khanh cười lắc đầu: "Chỉ là tương kế tựu kế mà thôi. Yến Nguyệt và Ngọc Tường vốn nên phạt. Chỉ là lễ vật mà Âu Dương cô nương tặng đã nhắc nhở ta, Tạ Bách Minh lại tới kịp thời như thế, cho nên ta rất muốn biết, mục đích các ngươi làm như vậy là gì."

    Mộ Dung Vân hừ lạnh một tiếng: "Mục đích? Mục đích chính là để giết ngươi càng dễ dàng hơn."

    'Kế hoạch sát Khanh' từ lúc đám người Tiểu Khanh chưa rời khỏi Đại Minh Hồ đã bắt đầu. Đáng tiếc, vẫn không có cơ hội tốt để xuống tay. Võ công cao cường của Yến Nguyệt cùng kiếm pháp tinh diệu của Tiểu Mạc, cả Ngọc Tường cũng không thể khinh thường, khiến kế hoạch này hết lần này đến lần khác bị trì hoãn.

    Cho nên, nếu muốn diệt trừ Tiểu Khanh, nhất định phải làm hắn đơn độc. Mục đích ban đầu của kế trộm kiếm bất quá chỉ là muốn điều đi nhân thủ bên cạnh Tiểu Khanh để thuận tiện xuống tay mà thôi. Nhưng đêm đó, chuyện Tiểu Khanh dùng gia pháp nghiêm trị Tiểu Mạc, đã khiến Mộ Dung Vân nảy ra chủ ý tốt hơn.

    "Nếu gia pháp của Phó gia ngươi có thể đem người đánh cho sống không bằng chết, không bằng liền mượn tay ngươi, một mặt có thể trừ đi mấy cường địch cho chúng ta, mặt khác cũng để ngươi nếm mùi thống khổ vì bị xa lánh phản bội, tự mình đưa mình lên tuyệt lộ." Mộ Dung Vân cay nghiệt nói.

    Mộ Dung Vân cùng Minh phu nhân vốn là bằng hữu tốt, giết chết Tiểu Khanh, cũng là vì báo thù cho Minh phu nhân.

    "Đáng tiếc Yến thiếu hiệp và Ngọc Tường còn có Tiểu Mạc quá làm chúng ta thất vọng. Thế mà thà rằng bị ngươi đánh chết cũng không muốn phản bội ngươi." Mộ Dung Vân chỉ vào Tiểu Khanh: "Có điều, dù vậy bọn hắn vẫn không cứu được ngươi. Đều bị thương nặng như vậy, cho dù trở lại bên cạnh ngươi, chẳng qua cũng là cùng ngươi chết."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro