Chương 51: Bí ẩn thân thế (hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Nhị tiểu thư của Vũ Văn thế gia, Vũ Văn Uyển Nhiên sinh ra. Đại hỉ sự, dựng lên trăm dặm hỉ lều, không cần biết quen biết hay không quen biết, chỉ cần nói một câu may mắn, liền có thể ở trên yến tiệc uống đến hộc máu.

    Kinh Kha liền uống nôn ra máu.

    Mộ Dung Vân ôm nữ nhi nói với Kinh Kha: "Nhìn xem, là dòng máu của ngươi." Trên làn da non nớt của hài tử, có một nốt ruồi giống như giọt lệ màu đỏ.

    Trong số các khách mời đến chúc mừng, nhan sắc của Nguyễn Đinh Đinh khiến vô số nam nhân thèm nhỏ dãi. Nàng lại coi trọng Kinh Kha.

    Trong miếu hoang, Kinh Kha khóc lóc nghẹn ngào trong lòng của Nguyễn Đinh Đinh: "Vân nhi."

    Nguyễn Đinh Đinh đã phất tay cho hắn một cái tát mạnh: "Tên ta là Nguyễn Đinh Đinh. Ngươi đúng là một kẻ hèn nhát." Nguyễn Đinh Đinh thu thập y phục xong, nghênh ngang rời đi.

    Một khắc kia, Kinh Kha đã nghĩ đến cái chết. Hắn lấy gươm tự đâm vào ngực mình.

    "Ngươi không thể chết. Qua vài năm nữa, ta sẽ để Tiêu Tiêu bái ngươi làm sư phụ, ngươi phải dạy võ công cho hắn. Nếu ngươi chết, hắn sẽ trở thành hài tử không phụ thân." Mộ Dung Vân nhìn Kinh Kha, dùng tay vuốt ve lông mày hắn: "Ngươi cũng biết ta nuôi Tiêu Tiêu thành bộ dáng gì. Nếu ở lại Vũ Văn gia, gia pháp của Vũ Văn gia hơn phân nửa sẽ lấy mạng hắn."

    "Nếu ngươi tiết lộ quan hệ của chúng ta, chết chính là Tiêu nhi." Mộ Dung Vân đã đi thật lâu, Kinh Kha vẫn còn có thể ngửi được mùi thơm trên người nàng.

    Ba năm trước, Mộ Dung Vân dẫn Kinh Kha đến gặp Hưu phu nhân: "Đây là sư phụ của ta."

    Từ đó trở đi, Kinh Kha gia nhập Tỷ Muội Cung, dựa vào võ công cao cường, dần dần nổi bật, nhiều lần lập chiến công, cuối cùng được vinh thăng chức "Tôn sứ".

    Hưu phu nhân, cũng chính là Lục La, là sư phụ của Mộ Dung Vân.

    "Thanh Dực, Tôn Kiếm Lan, Vũ Văn Uyển Nhiên, đều là nữ nhi của ta." Kinh Kha nở nụ cười, "Có lẽ ta nên nhờ ngươi chiếu cố các nàng."

    Nguyễn Đinh Đinh và Kinh Kha trải qua một đêm xuân, liền mang thai nữ nhi. Nhưng Âu Dương Quyền lúc ấy đã được chẩn đoán không thể sinh thêm. Cho nên, Nguyễn Đinh Đinh đem nữ nhi đưa cho nhị phu nhân Tôn gia Lam Tú Trúc. Lấy tên là Tôn Kiếm Lan.

    "Âu Dương Bội Hiển không phải cũng là nhi tử của ngươi sao?" Tiểu Khanh nhớ rõ Kinh Kha từng nói Tôn Kiếm Lan cùng Âu Dương Bội Hiển là huynh muội, không thể thành thân.

    Kinh Kha cười lắc đầu: "Lam Tú Trúc cho là đúng. Kỳ thật, Âu Dương Bội Hiển quả thật là huyết mạch của Âu Dương thế gia. Nếu ngươi có thể đồng ý hôn sự của Kiếm Lan và Tiểu Mạc, ta có thể nói cho ngươi một ít bí mật của Âu Dương thế gia."

    "Những chuyện này không cần ngươi nói ta cũng có thể tra ra được." Tiểu Khanh chưa bao giờ bàn điều kiện với người khác. Tất nhiên, có lẽ cũng có những trường hợp ngoại lệ.

     "Ngươi đặt ở bên kia trước đi, một lát ta uống sau." Ngọc Tường đem đầu chôn ở trong chăn.

     Hồng Loan bê thuốc, có chút buồn cười, nói: "Ngọc Tường thiếu gia, ngài mau uống đi. Thuốc này càng nguội sẽ càng đắng."

     "Hồng Loan tỷ tỷ, coi như ta đã uống rồi không được sao?" Ngọc Tường cầu khẩn.

     "Chỉ là một chén thuốc mà thôi, ngươi đến cùng đang làm gì." Yến Nguyệt cảm thấy Ngọc Tường biến thành dạng này, mình tựa hồ cũng có chút thật mất mặt.

     Hắn xốc chăn lên, lộ ra cái đầu của Ngọc Tường: "Mau lại đây uống."

     "Yến Nguyệt sư huynh, uống thuốc này ta sẽ chết." Ngọc Tường gắt gao vùi đầu vào gối, thanh âm mơ hồ vọng ra.

     "Ngươi không uống mới sẽ chết." Yến Nguyệt uy hiếp hắn.

     Ngọc Tường thở dài, đành phải khẽ nhấc đầu lên khỏi gối: "Vậy Yến Nguyệt sư huynh đút ta uống đi."

     Yến Nguyệt nhìn Hồng Loan, lộ ra một nụ cười ngượng ngùng.

     Hồng Loan cung kính hai tay đưa chén thuốc cho Yến Nguyệt.

     Yến Nguyệt nhận lấy, dùng tay gõ gõ đầu Ngọc Tường: "Ngươi muốn nằm sấp uống sao?"

     Ngọc Tường lấy tay vuốt vuốt đầu, nghiêng người: "A." Hắn khoa trương kêu lên.

     "Ngươi lại thế nào nữa?" Yến Nguyệt nhịn xuống tính tình.

     "Sư huynh, đụng phải vết thương, rất đau, ta cảm thấy có lẽ ta không đứng dậy được, bằng không lát nữa hẵn uống đi."

     "Bây giờ, lập tức uống." Yến Nguyệt sầm mặt.

     Ngọc Tường nhăn mày nhăn mặt tựa vào bên người Yến Nguyệt, nhìn nước thuốc đen sì trong tay Yến Nguyệt.

     "A!" Ngọc Tường lại kêu lên.

     "Ngươi là muốn bị đánh trước rồi mới uống?" Yến Nguyệt trừng mắt nhìn Ngọc Tường.

     "Thứ thuốc này mùi vị rất lạ." Ngọc Tường nhìn Hồng Loan: "Hồng Loan tỷ tỷ, trong thuốc sẽ không thả cái gì đặc biệt đắng vào chứ."

     "Ngọc Tường thiếu gia yên tâm, đây chính là thuốc hạ sốt điều chế theo cổ phương." Hồng Loan cố nhịn cười: "Bên trong có chút lá liễu."

     Yến Nguyệt vừa đưa chén đến bên miệng Ngọc Tường, Ngọc Tường bỗng nhiên lùi về sau trốn, đầu đập một cái vào cằm Yến Nguyệt, "A" hai người đồng thanh a một tiếng, cái chén trong tay Yến Nguyệt rơi xuống đất vỡ nát.

     "Ngươi làm gì vậy?" Yến Nguyệt dùng tay vuốt vuốt cái cằm. Ngọc Tường cũng dùng tay vuốt vuốt đầu: "Sư huynh, ta không uống được, ta dị ứng với lá liễu."

     "Sao ta lại không biết ngươi dị ứng với lá liễu." Tiểu Khanh cùng Tiểu Mạc chậm rãi đi đến, nhìn chén thuốc dưới đất, không cần đoán cũng biết Ngọc Tường đang giở trò gì.

     "Lão đại." Ngọc Tường sợ tới mức trực tiếp quỳ xuống đất.

     "Lại đi sắc một chén tới." Tiểu Khanh trừng mắt nhìn Yến Nguyệt, sao mà có chút chuyện này cũng làm không xong.

     Hồng Loan lên tiếng, đi nhặt cái chén dưới sàn lên.

     "Tiểu Mạc nhặt đi." Tiểu Khanh phân phó: "Ngươi đi giúp Hồng Loan sắc thuốc."

     Tiểu Mạc lên tiếng, đi qua nhặt cái chén trên mặt đất lên, Hồng Loan đứng đó, mặt có chút đỏ.

     "Đi sắc thuốc đi." Yến Nguyệt nhìn Hồng Loan, kỳ thật nữ hài tử này rất không tệ, nấu ăn cũng ngon, lại rất ngoan cường độc lập. Không biết lão đại có thật định gả nàng cho Tiểu Mạc không.

     "Yến Nguyệt." Tiểu Khanh cười nhạt nói: "Yến Kiệt cùng Ngọc Linh phạm sai lầm, ngươi đi thay ta trách phạt."

     "Vâng." Yến Nguyệt biết lão đại là cố ý. "Muốn phạt bọn hắn thế nào, còn thỉnh lão đại chỉ thị."

     "Ngươi đi thẩm vấn, xem bọn hắn sai ở những đâu, sau đó tự xem mà phạt đi."

     "Không cho phép phóng túng, cũng không cho phép làm việc thiên tư." Tiểu Khanh đi đến bên cạnh Yến Nguyệt: "Đi đi, ngươi là sư huynh của bọn hắn, cũng nên thường xuyên quản giáo bọn hắn."

     "Nằm xuống đi." Tiểu Khanh đi đến chiếc ghế bên giường ngồi xuống, phân phó Ngọc Tường.

     "Lão đại, tiểu đệ có thể nằm sấp không." Ngọc Tường thấy lão đại thế mà không quở trách mình, lá gan cũng lớn hơn.

     "Lưng của ngươi vẫn còn đau sao?"

     "Cũng không có đau đến vậy." Ngọc Tường ngoan ngoãn nằm xuống, Tiểu Khanh thay hắn đắp chăn lên.

     Trán Ngọc Tường rất nóng, Tiểu Khanh bắt mạch cho hắn.

     "Vươn tay ra." Tiểu Khanh phân phó.

     Ngọc Tường vâng lời vươn bàn tay đến về phía lão đại. Tiểu Khanh nhìn kỹ lòng bàn tay của hắn một chút, lại nhìn móng tay của hắn một chút.

     Bàn tay của Ngọc Tường thon dài, móng tay được cắt tỉa cẩn thận, sạch sẽ. Trong lòng bàn tay hơi ấm mà khô ráo.

     Lòng bàn tay đột nhiên truyền đến một trận đau nhức, Ngọc Tường khẽ nhíu mày, thấy lão đại nhìn hắn, lập tức thay thành một khuôn mặt tươi cười: "Không đau."

     Tiểu Khanh dùng chủy thủ đâm vào lòng bàn tay Ngọc Tường, một giọt máu lăn ra.

     Tiểu Khanh nhìn, hơi trầm ngâm một lúc.

     "Lão đại, tiểu đệ cảm thấy tốt hơn nhiều rồi." Ngọc Tường vẫn là không muốn uống thuốc, nhưng cũng không dám nói với lão đại.

     "Uống thuốc khó như vậy sao?" Tiểu Khanh quả thực không thể lý giải: "Ngươi sáu tuổi hay mười tuổi? Người lớn mười sáu tuổi còn sợ uống thuốc?"

     "Không phải tiểu đệ sợ uống thuốc, mà là không uống được." Ngọc Tường nhìn sắc mặt Lão đại, nhỏ giọng biện bạch: "Lão đại không biết thuốc có bao nhiêu đắng đâu, sẽ khiến tiểu đệ đắng chết."

     Nhìn Hồng Loan lại bưng thuốc tới, Ngọc Tường đã cảm thấy trong bụng đều là nước đắng.

     Tiểu Khanh đành phải cứng rắn nói: "Ngươi tự mình uống nhanh lên, nếu không ta liền sai người mỗi ngày nấu cho ngươi mười chén nước hoàng liên, xem ngươi uống tới khi nào thì đắng chết."

     Ngọc Tường biết lão đại là nói được làm được. Hắn đành phải nhận lấy chén thuốc, nhắm mắt lại, hít sâu vài hơi, phảng phất như sắp oanh liệt hi sinh, đưa chén thuốc lên miệng.

     "Được rồi." Tiểu Khanh thở dài, đưa tay nhận lấy cái chén trong tay Ngọc Tường. "Ngươi không muốn uống thì nằm đi."

     Ngọc Tường quả thật không tin vào lỗ tai mình: "Lão đại, mười chén nước hoàng liên kia..."

     "Cho phép ngươi không uống rồi, còn nói nhảm nhiều như vậy." Tiểu Khanh lắc đầu, đưa thuốc cho Hồng Loan: "Đi lấy thêm hai cái chăn cho hắn đắp đi."

     "Sư huynh." Ngọc Kỳ tiến vào phục mệnh: "Tiểu đệ đã hỏi Thính Hương, nàng nói nàng cùng Âu Dương Uyển Nhi đều là gần đây mới bái ở dưới gối Kinh Kha, là nghĩa nữ."

     "Ta nhớ rõ nàng từng nói mẫu thân nàng tên Lục La." Thính Hương này từ trước đến nay vẫn luôn miệng đầy lời dối trá, lời của nàng thật không thể quá tin.

     "Bọn người Âu Dương tiền bối qua hai canh giờ nữa sẽ tỉnh lại. Sư huynh định xử lý thế nào?"

     "Trước cứ điểm huyệt đạo đi, trừ Âu Dương tiền bối. Sai người trông chừng, hắn vừa tỉnh lại thì lập tức đến bẩm ta." Tiểu Khanh cười nói.

     "Yến Kiệt, ngươi cứ nhất định phải lao vào mũi đao của lão đại sao? Một nam nhân sao lại thích nói nhiều như vậy. Đến ta cũng muốn đánh ngươi một trận." Yến Nguyệt trừng mắt nhìn Yến Kiệt.

     "Thảm, thảm." Yến Kiệt rủ đầu xuống: "Không nghĩ đến Trần Huyền Y thế mà lại bán ta."

     "Ai mà biết Trần Huyền Y kia lại đến Âu Dương gia tìm Kim Lũ Y gì chứ." Ngọc Linh cũng cảm thấy xui xẻo, chuyện mình cùng Ngọc Tường chém Kim Lũ Y làm sao cũng bị Lão đại biết. Tăng thêm chuyện thả đi thủ phạm chính là Hưu phu nhân, khó trách Lão đại để mình cùng Yến Kiệt ở trong mưa quỳ một cái chính là bốn năm canh giờ.

     Yến Nguyệt nhìn hai người, bày ra uy nghiêm của sư huynh, quát: "Quỳ tốt!"

     Yến Kiệt cùng Ngọc Linh giật nảy mình, lại hếch eo lên. Yến Kiệt nhịn không được nói: "Sư huynh, chúng ta quỳ rất thẳng."

     Yến Nguyệt cười mắng: "Người bị phạt còn dám mạnh miệng. Xem ra đúng là không đặt sư huynh ta ở trong mắt."

     Yến Kiệt nhìn cây roi trong tay Yến Nguyệt: "Sư huynh thật muốn đánh chúng ta sao?"

     "Không đánh các ngươi, lão đại liền đánh ta. Mà sau khi đánh ta, sẽ lại đánh các ngươi gấp bội, có thể làm sao?" Yến Nguyệt có chút bất đắc dĩ.

     "Hơn nữa, các ngươi cũng quả thật nên đánh." Yến Nguyệt sầm mặt, dùng roi điểm Yến Kiệt một cái: "Bắt đầu từ ngươi, mỗi người năm mươi roi. Đều cởi quần ra."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro