Chương 52: Tiểu vũ sơ tinh* (thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Tiểu vũ sơ tinh: mưa nhỏ vừa tạnh.

    "Sư phụ, người đỡ hơn chưa?" Mộ Dung Vân lo lắng nhìn Hưu phu nhân.

Hưu phu nhân sắc mặt tái nhợt, đang điều tức. Nàng mở mắt ra, nhịn lại nhịn, vẫn phun ra một ngụm máu tươi.

"Hai tiểu tử Yến Kiệt cùng Ngọc Linh này đúng là đáng ghét, cơ hồ hủy tu vi nửa đời của lão phu." Hưu phu nhân hiếm khi lộ ra bộ mặt dữ tợn.

"Sư phụ yên tâm, Vân nhi nhất định sẽ giúp sư phụ báo thù." Mộ Dung Vân kinh hồn bạt xác nhìn sư phụ, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống.

"Vân nhi lại đây." Hưu phu nhân vươn tay ôm lấy Mộ Dung Vân, nhẹ nhàng vuốt ve người nàng nói: "Vân nhi, không bị thương chứ."

Mộ Dung Vân sắc mặt tái nhợt, cả người không tự chủ được mà run lên: "Đều do Vân nhi vô năng. Thỉnh sư phụ trách phạt."

Hưu phu nhân cười cười: "Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Tuy rằng lần này chúng ta thất bại, nhưng chưa đến cuối cùng, ai cũng không thể xem thường thắng bại."

"Mấy nha đầu kia đâu?" Cổ áo Mộ Dung Vân đã bị Hưu phu nhân kéo ra. Tay Hưu phu nhân đặt ở trên ngực Mộ Dung Vân.

"Đều nhốt ở phòng phía sau." Mộ Dung Vân đau đến có chút run rẩy, lại nhúc nhích một cái cũng không dám.

"Ngươi để Tiêu nhi ở lại, thật sự là một sai lầm." Sắc mặt Hưu phu nhân có chút lạnh xuống.

"Sư phụ." Mộ Dung Vân cố nhịn đau đớn như bị xé rách lồng ngực, run giọng nói: "Vân nhi cũng là không còn cách nào khác. Sư phụ tha cho Vân nhi lần này. Vân nhi nhất định sẽ nghĩ biện pháp lấy công chuộc tội."

Hưu phu nhân nâng tay kia lên, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán Mộ Dung Vân: "Vân nhi, sư phụ cũng không nỡ phạt ngươi. Chỉ là lần này chúng ta tổn thất không ít nhân thủ. Sư phụ cũng không có cách nào giải thích với cung chủ."

"Vâng." Mồ hôi lạnh của Mộ Dung Vân không giảm, ngược lại càng ngày càng nhiều.

"Ngươi đi gọi nha đầu Uyển Nhiên kia tới đây." Hưu phu nhân rốt cuộc buông Mộ Dung Vân ra.

"Sư phụ, người phạt Vân nhi thế nào cũng được, nhưng Uyển Nhiên nàng..." Mộ Dung Vân "bịch" một cái quỳ gối trước mặt Hưu phu nhân. Thanh âm run rẩy, lại nói không nên lời.

"Ngươi xem ngươi." Hưu phu nhân đi tới, nâng mặt Mộ Dung Vân lên: "Vân nhi, bây giờ sư phụ bị thương nặng, có thể làm gì với Uyển Nhiên chứ."

"Sư phụ khai ân." Mộ Dung Vân chỉ dập đầu.

"Vậy ngươi mang Yên Nhiên tới đây đi. Để cho Uyển Nhiên nhìn là được." Hưu phu nhân lạnh lùng nói: "Đây đã là sư phụ phá lệ khai ân rồi."

Ngọc Kỳ đứng trên hành lang, hít thở không khí mang theo mùi thơm của đất sau cơn mưa. Mưa nhỏ vừa tạnh, đã bắt đầu nắng.

Gạch đỏ trong sân đã được cọ rửa vô cùng sạch sẽ, cỏ trong khe nứt giữa các viên gạch dường như cũng xanh tươi hơn. Trong sân, đâu đâu cũng có tường hoa xanh ngắt, điểm xuyết từng đóa hoa đủ màu sắc, nhìn hết sức vui mắt.

Trên phiến lá, trên cánh hoa thỉnh thoảng còn có giọt nước lăn xuống. Chuồn chuồn, hồ điệp đã lại nhẹ nhàng nhảy múa. Sắc trời đã sáng lên, mặt trời dường như cũng được một đêm mưa gột rửa, tỏa ra ánh sáng trong suốt.

Hắn hít sâu vài hơi, dọc theo hành lang rẽ qua hai khúc cua, liền nhìn thấy Tiểu Mạc.

Tiểu Mạc vẫn ở tư thế đó, thắt lưng thẳng tắp, ánh mắt nhìn thẳng, buông tay đứng hầu trước cửa.

"Sư huynh." Tiểu Mạc tiến nhanh tới một bước hành lễ.

Bởi vì là thỉnh an sớm, Tiểu Mạc hành đại lễ theo thói quen.

Ngọc Kỳ đi qua đỡ hắn lên. Canh ba đêm qua sau khi Âu Dương Quyền tỉnh lại, liền cùng Tiểu Khanh ở trong phòng nói chuyện. Tiểu Khanh phân phó Ngọc Kỳ đi nghỉ ngơi, lưu lại Tiểu Mạc ở ngoài cửa chờ lệnh. Không nghĩ tới đến canh giờ này, vẫn chưa nói xong.

Yến Nguyệt cũng đi tới, thấy Ngọc Kỳ, nhẹ giọng cười nói: "Sư huynh, sớm."

"Ngươi theo ta." Ngọc Kỳ nhìn Yến Nguyệt một cái, trầm giọng  phân phó.

Yến Nguyệt đi theo Ngọc Kỳ vào phòng, Ngọc Kỳ đã lệnh hắn quỳ xuống. Yến Nguyệt đành phải nhấc vạt áo lên quỳ xuống đất, lại vô cùng ủy khuất, không biết mình lại làm sai cái gì.

"Ai cho phép ngươi chữa thương cho Kinh Kha?" Ngọc Kỳ hận không thể cho Yến Nguyệt một cái tát: "Không phải ta đã nói qua, chuyện của Kinh Kha ngươi không được nhúng tay vào sao."

Buổi sáng, Ngọc Kỳ theo thường lệ tuần sát các phạm nhân bị giam giữ. Ngoài ý muốn phát hiện, thương thế nội phủ của Kinh Kha thế mà lại có chuyển biến tốt. Ngọc Kỳ vội vàng phong mấy huyệt đạo của Kinh Kha.

Kinh Kha bị thương rất nặng, đổi lại là người có nội lực hơi kém hơn một chút, sớm đã quy thiên. Hơn nữa loại nội thương này, cần người có nội lực cực kỳ cao cường vận công chữa thương cho hắn mới có thể được cứu.

Mà người có nội lực cao cường như vậy cũng không nhiều. Hưu phu nhân tuy đã trốn thoát, lại bởi vì cứng rắn chịu chưởng lực của Yến Kiệt cùng Ngọc Linh, bản thân đã bị nội thương, căn bản không cách nào trị liệu cho Kinh Kha. Kinh Kha cho dù trở về, cũng sẽ bị thương nặng mà chết.

Cho nên Mộ Dung Vân mới không để ý đến hắn mà rời đi, mặc cho hắn tự sinh tự diệt.

Thế nhưng Tiểu Khanh và Yến Nguyệt cũng có công lực cỡ này. Tiểu Khanh tự nhiên sẽ không cứu hắn, như vậy, người cứu hắn cũng chỉ có thể là Yến Nguyệt.

Lúc Ngọc Kỳ phát hiện thương thế Kinh Kha chuyển biến tốt, trong lòng thật sự là vừa sợ vừa giận. Lá gan của Yến Nguyệt không khỏi cũng quá lớn đi. Cái này khác nào trực tiếp vi phạm mệnh lệnh của lão đại.

Yến Nguyệt khẽ cúi đầu: "Thương thế của Kinh Kha sư huynh cũng biết, nếu không dùng nội lực bức ra ứ huyết trong cơ thể hắn, chỉ sợ hắn thật sự sẽ mất hết công lực."

"Ngươi là thật muốn lão đại đánh chết ngươi." Ngọc Kỳ nhìn Yến Nguyệt: "Chuyện ngươi phạt nhẹ Yến Kiệt cùng Ngọc Linh, lão đại còn có thể mở một con mắt, nhắm một con mắt cho qua. Lần này ngươi dự định thế nào? Ngươi cho rằng ngươi thật sự là làm bằng sắt sao?"

Yến Nguyệt cúi đầu: "Dù sao cũng đã làm rồi. Lão đại muốn phạt, Yến Nguyệt chịu là được."

"Ngươi chịu là được?" Ngọc Kỳ cầm lấy chổi lông gà trên bàn, hung hăng quất Yến Nguyệt một cái. Trong lòng tức giận, Yến Nguyệt thật sự có chút không hiểu chuyện.

Hưu phu nhân đào thoát, nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ. Tôn Kiếm Lan và Thanh Dực cũng còn ở trong tay Tỷ Muội Cung. Mấy đại gia tộc Vũ Văn gia, Mộ Dung gia, Âu Dương gia, Lĩnh Nam Tôn gia, cùng với Hằng Sơn Phái đều bị Tỷ Muội Cung âm thầm lợi dụng, nhất định sẽ có đại biến phát sinh.

Giang Nam nhìn như yên ổn, kỳ thật đã phong khởi vân dũng*, giang hồ rung chuyển. "Bây giờ chính là lúc cần nhân thủ, ngươi nhất định phải để lão đại đánh cho ngươi không xuống giường được sao?" Ngọc Kỳ lại quất Yến Nguyệt một cái, lạnh giọng quát hỏi.

*Phong khởi vân dũng (風起雲湧): gió nổi mây hiện.

Yến Nguyệt làm sao không biết hậu quả của chuyện này. Chỉ là, khi Vũ Văn Tiêu Tiêu quỳ gối trước mặt hắn cầu hắn cứu Kinh Kha một mạng, hắn thật sự không đành lòng cự tuyệt.

"Ai bảo Yến đại ca uống qua rượu của ngươi, coi như trả lại nhân tình cho ngươi." Yến Nguyệt cười, đỡ Vũ Văn Tiêu Tiêu lên. Tuy biết rõ sẽ bị lão đại trừng phạt nghiêm khắc, hắn vẫn đi chữa thương cho Kinh Kha.

   Nhưng lão đại còn chưa phát hiện, đã bị Ngọc Kỳ sư huynh đánh trước.

    Yến Nguyệt không khỏi thầm oán, đều nói tính tình Ngọc Kỳ sư huynh là tốt nhất, nhưng đến lúc đánh sư đệ vẫn không hề nương tay.

Yến Nguyệt nhịn không được lấy tay xoa xoa cánh tay bị Ngọc Kỳ quất qua: "Tiểu đệ cũng biết những cái này. Nhưng làm cũng đã làm, cũng không thể gạt được lão đại. Cầu sư huynh ở trước mặt lão đại cầu tình nhiều hơn, tạm ghi lại trận đòn này trước, chờ xong xuôi việc bên này lại phạt đi."

   Tiểu Mạc vẫn đứng ngoài cửa. Trong phòng, Âu Dương Quyền cùng Tiểu Khanh nói rất nhiều chuyện. Thậm chí bao gồm một số bí mật của riêng hắn.

    Mặc dù Âu Dương Quyền tuân theo lệnh của mẫu thân thành hôn với Nguyễn Đinh Đinh thuộc một đại thế gia. Nhưng kỳ thật trong lòng Âu Dương Quyền cũng có một nữ tử mỹ lệ mà hắn thích, nử tử này hóa ra là Lam Tú Trúc. Lam Tú Trúc thậm chí còn mang thai cốt nhục của hắn.

     Lam Tú Trúc muốn cùng Âu Dương Quyền bỏ trốn. Âu Dương Quyền cự tuyệt, hắn không thể để cho Lam Tú Trúc cùng mình chạy trốn đến tận đẩu tận đâu. Hắn càng không nỡ từ bỏ danh tiếng cùng địa vị của Âu Dương Quyền.

      Mặc dù Nguyễn Đinh Đinh cùng Âu Dương Quyền sống với nhau rất hạnh phúc nhưng vẫn chưa thể có con. Dù sao trong bụng Lam Tú Trúc cũng là cốt nhục của hắn, Âu Dương Quyền liền nghĩ ra một diệu kế.

     Dưới sự ám chỉ của Âu Dương Quyền, Lam Tú Trúc đã lập mưu với Nguyễn Đinh Đinh. Nguyễn Đinh Đinh giả vờ mang thai. Sau đó, nhi tử của Lam Tú Trúc là Âu Dương Bội Hiển được đưa đến phòng của Nguyễn Đinh Đinh.

    "Chúc mừng lão gia, phu nhân sinh hạ một tiểu thiếu gia." Âu Dương Bội Hiển cứ như vậy bị Âu Dương Quyền mừng rỡ như điên ôm ở trong ngực.

     Nghe đến đây, Tiểu Khanh không nhịn được nhếch mép mỉm cười.

     Đây là bí mật mà Kinh Kha biết. Âu Dương Bội Hiển thực sự là nhi tử của Âu Dương Quyền. Nhưng Nguyễn Đinh Đinh lại nghĩ rằng Lam Tú Trúc có tình cảm với Kinh Kha... Nguyễn Đinh Đinh và Lam Tú Trúc cũng xem như là khuê mật, nhưng các nàng vẫn có tính toán riêng cũng tính toán lẫn nhau.

      Dù thiết kế giữ nhi tử bên mình nhưng Âu Dương Quyền và Lam Tú Trúc cũng không thể ở bên nhau được nữa.

       Nguyễn Đinh Đinh không thể thụ thai thêm nữa. Trong danh gia vọng tộc, chỉ có một nhi tử độc nhất khó tránh khỏi sẽ bị chỉ trích, hơn nữa xung đột trong Âu Dương gia cũng khiến hắn có chút bất lực. Âu Dương Quyền chán nản đi du ngoạn khắp nơi để thư giãn và tình cờ gặp Đinh Hồng Chúc.

    Có lẽ, có một khắc nào đó, hắn đã thật muốn cùng Đinh Hồng Chúc ở cái làng chài nhỏ này bên nhau cả đời. Nhưng hắn không thể, hắn không đành lòng để mất đi vị trí bá chủ một phương, mất đi quyền thế, phú quý cùng tôn nghiêm.

    Hắn vẫn rời khỏi Đinh Hồng Chúc và trở về Âu Dương gia. Điều hắn không ngờ tới chính là Đinh Hồng Chúc lại tìm được đến Âu Dương gia cùng cốt nhục của hắn.

    "Ta vốn dĩ muốn đối xử tốt với mẫu tử họ, dù sao thì Tiểu Mạc cũng là một điều bất ngờ."

     Ngày hôm đó khi Tiểu Mạc đến Âu Dương gia, Âu Dương Quyền đã nhận ra Tiểu Mạc cùng huyết thống với mình và xác nhận Tiểu Mạc thật sự là nhi tử của hắn.

     "Nhưng có đôi khi, ta thật sự không nhịn được, lúc đó trong nhà có người nghi ngờ năng lực quản lý Âu Dương gia của ta, vì xuất thân của Đinh Hồng Chúc và Tiểu Mặc mà cười nhạo ta..." Âu Dương Quyền muốn thu phục lòng người nên ngày càng lãnh đạm Tiểu Mạc.

       "Quả thật không phải Nguyễn Đinh Đinh bày mưu hãm hại Hồng Chúc." Âu Dương Quyền do dự một chút, nhưng vẫn nói với Tiểu Khanh, "Đây là mệnh của Hồng Chúc."

      Âu Dương Quyền vì muốn hẹn hò với Lam Tú Trúc mà đã bí mật xây một lối đi ngầm trong hoa viên. Nguyễn Đinh Đinh thường xuyên tới đây nhưng vì Lam Tú Trúc cải trang thành một nam tử mặc hắc y nên Nguyễn Đinh Đinh chưa bao giờ để ý. Nhưng hắn chưa từng nghĩ rằng mình sẽ đụng phải Đinh Hồng Chúc.

       Tiểu Khanh nghe đến đây thì đột nhiên bừng tỉnh. Nếu Đinh Hồng Chúc đem chuyện này nói ra, Nguyễn Đinh Đinh tất nhiên sẽ không nghi ngờ, nếu Nguyễn Đinh Đinh phát hiện mật đạo trong hoa viên, phát hiện hắc y nhân đeo mặt nạ kỳ thật chính là Lam Tú Trúc cải trang, hậu quả đương nhiên là cái mà Âu Dương Quyền làm sao cũng không muốn thấy.

       Vì vậy, để bảo toàn địa vị cùng danh tiếng của mình, Âu Dương Quyền đương nhiên phải hy sinh Đinh Hồng Chúc, thậm chí còn trục xuất Tiểu Mạc ra khỏi Âu Dương gia.

        Âu Dương Quyền lạnh lùng nói: "Tiểu Mạc có phải là nhi tử của ta hay không cũng không sao. Con cháu thế gia thường phải vì lợi ích của gia tộc mà hy sinh. Cho dù Tiểu Mạc chết thật, ta cũng còn nhi tử Âu Dương Bội Hiển này."

      "Hồng Chúc bị oan, trong lòng ta không phải không có áy náy." Âu Dương Quyền rốt cuộc thở dài một hơi, không biết là thật thấy có lỗi hay chỉ là giả vờ: "Ta tin trên trời Hồng Chúc có linh, nhất định sẽ hiểu và tha thứ cho sự khổ tâm của ta."

     Tiểu Khanh gần như không giữ được sự lịch thiệp của mình được nữa, lại chỉ lạnh lùng không nói gì với Âu Dương Quyền.

    Có quá nhiều câu chuyện danh gia vọng tộc hy sinh cốt nhục của mình, tất nhiên Tiểu Khanh không quan tâm cũng không có tâm tình đi quan tâm. Nếu không phải có liên lụy đến thân thế của Tiểu Mạc, Tiểu Khanh ngay cả hỏi cũng sẽ không hỏi, nghe cũng sẽ không nghe.

    Nhưng khi sự thật lộ ra, Tiểu Khanh vẫn cảm thán từ tận đáy lòng. Hắn cảm thấy rét lạnh thay cho Tiểu Mạc.

    "Phó Thiếu Hiệp, ngươi có biết ai đã giúp lão phu ổn định vị trí gia chủ không?" Âu Dương Quyền điều chỉnh tâm trạng, đổi chủ đề, cười hỏi, lại tự đáp: "Chính là lệnh sư." Tiểu Khanh ở trong lòng thở dài, hắn không dám nghi ngờ hành động của sư phụ, sư phụ cũng có khổ tâm của sư phụ. Âu Dương lão gia từng giúp đỡ cố hoàng đế giành được quyền thừa kế, Phó gia cũng nợ Âu Dương gia một ân tình.

    "Lại để lệnh sư giúp Âu Dương gia một lần nữa. Hài tử Tiểu Mạc này, về sau liền là nô bộc của Phó gia đi. Tuy hắn cũng là huyết mạch của Âu Dương gia, nhưng lão phu cũng không có ý định để hắn nhận tổ quy tông. Miễn cho ngày sau cùng Bội Hiển huynh đệ tương tàn."

    "Bất quá Bội Hiển vô luận là cơ trí hay võ công đều không kiệt xuất, nếu muốn duy trì địa vị trên giang hồ của Âu Dương gia, còn cần Phó thiếu hiệp giúp đỡ nhiều hơn. Lão phu trước cảm tạ Phó thiếu hiệp."

Tiểu Khanh nhìn lão hồ ly âm hiểm ngoan độc lòng dạ cực sâu trước mặt, trong lòng không khỏi xót xa cho Tiểu Mạc. Tiểu Mạc sao lại có loại phụ thân như vậy a.

Lời này của Âu Dương Quyền nói thật hoàn mỹ, không cho Tiểu Mạc nhận tổ quy tông, thực ra là không cho Tiểu Mạc quyền lợi cùng địa vị với tư cách nhị công tử Âu Dương gia, nhưng huyết mạch của Tiểu Mạc vẫn là của Âu Dương gia hắn, nhất định cũng nên vì Âu Dương gia mà tận một phần tâm lực.

Quan trọng nhất là vì Tiểu Mạc quá mức ưu tú, Âu Dương Quyền lo lắng nhi tử ưu tú sẽ khiến cho người làm phụ thân như hắn không có địa vị. Một người ngay cả con ruột cũng phải tính kế cùng phòng bị, quả thật không xứng làm phụ thân.

"Âu Dương tiền bối khách khí." Tiểu Khanh cười nhạt nói.

     "Tiểu Mặc tuy võ công không kém, nhưng lại rất ngông cuồng tự cao tự đại, không biết tôn trọng trưởng bối." Âu Dương Quyền đã lại bày ra tư thái của bậc phụ thân. "Hơn nữa, cũng không đến phiên tiểu bối như hắn bình phẩm ân oán giữa các trưởng bối. Về phần chuyện này, kính thỉnh Phó Thiếu Hiệp nhắc nhở hắn nhiều hơn."

    Ý tứ của Âu Dương Quyền rất rõ ràng, cho dù Đinh Hồng chúc là mẫu thân của Tiểu Mạc, thì ta vẫn là phụ thân của Tiểu Mạc, ân oán giữa phụ mẫu, hắn còn nhỏ không có tư cách để nói!

    "Âu Dương thế gia là danh gia vọng tộc, đệ tử Phó gia các ngươi càng là có quy củ. Nguyễn Đinh Đinh là phu nhân mà Âu Dương gia cưới hỏi đàng hoàng, chung quy vẫn là đại nương của hắn, há có thể dung hắn bất kính!" Âu Dương Quyền hơi nhíu mày.

    Vì Tiểu Mạc là nhi tử của Âu Dương Quyền, hắn nên trung thành và hiếu thảo với Âu Dương gia, đó là nghĩa vụ của Tiểu Mạc. Đây chính là toàn bộ tư duy của Âu Dương Quyền.

    Tiểu Khanh chỉ có thể cười khổ trong lòng, lại không thể phản bác. Âu Dương Quyền quả thật là một phụ thân cặn bã, ai có thể chịu được hắn chứ?

"Tiền bối xin hãy yên tâm. Về sau Tiểu Thanh nhất định sẽ càng thêm ước thúc hắn." Tiểu Khanh khom người, che giấu đi sự khinh thường trong mắt.

      "Vào đi, Tiểu Mạc." Tiểu Khanh  gọi Tiểu Mạc vào trong phòng.

      Lòng bàn tay Tiêu Mạc lạnh lẽo, hắn âm thầm hít sâu một hơi, sau đó nhẹ nhàng mở cửa ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro