Chương 54: Phần Tâm chi chú (thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Xuyên qua sân, đi qua hai cánh cửa, một hành lang, trước cửa chính một thiếu nữ phấn y đang đứng.

    "Vị cô nương này." Tiểu Mạc hơi ôm quyền. Thiếu nữ xoay người lại, mặt mày thanh tú, dường như đã từng quen biết.

    "Là Đinh công tử sao? Ta là Bình Quả." Bình Quả không thể tưởng tượng được thiếu niên tuấn dật đi ra từ trong cửa lại là Tiểu Mạc.

    Từ ngày hôm kia khách điếm Lan Nhược đã treo biển từ chối tiếp khách ngoài cửa lớn. Khách điếm Lan Nhược vốn là tư gia của một gia đình giàu có được tu sửa lại. Đình viện rất lớn, ai cũng không biết trong khách điếm này phát sinh chuyện gì. Cổng lại có hắc y nhân mang bội kiếm trấn giữ.

    Nhưng người của thôn Lan Nhược cũng không ai muốn sinh sự. Bọn họ trái phải đều sát bên võ lâm thế gia, đối với ân oán cừu sát* nhìn mãi cũng thành quen, cũng biết loại cừu sát này trên cơ bản sẽ không liên lụy đến dân chúng vô tội, đương nhiên là nếu như không phải tự mình nhiều chuyện.

*Cừu sát: Vì thù hận mà giết nhau.

    Bình Quả chẳng lẽ là người của Tỷ Muội Cung? Tiểu Mạc luôn cảm thấy không giống.

    "Đinh công tử, ngươi là người trong võ lâm, ngươi có thể nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra trong thôn này không?" Bình Quả và bà bà sống ở bên dòng Lan Nhược Khê, một trong những nơi xa nhất của thôn. Hôm nay khi nàng đi lấy nước, có người cho nàng một thỏi bạc cùng một phong thư. "Ngài có quen biết Yến Nguyệt công tử không? Có người yêu cầu ta gửi cho hắn phong thư này."

    Tiểu Mạc nói cho Bình Quả Yến Nguyệt là sư huynh của mình, ngoài ra đại sư huynh cũng đây. Cũng an ủi Bình Quả: "Không có chuyện gì đâu, nơi này sẽ sớm được khôi phục như lúc đầu, chỉ là mấy ngày này đừng vào thôn."

    Bình Quả cười cười, biết chuyện trên giang hồ mình cũng không hiểu, liền đưa thư cho Tiểu Mạc.

    Tiểu Mạc mời Bình Quả vào bên trong chờ một chút: "Có lẽ sư huynh sẽ hỏi ngươi vài câu. Ngươi cứ thành thật trả lời là được."

    "Oa Oa?" Lúc này Bình Quả mới phát hiện con tiểu cẩu vốn đang ngửi tới ngửi lui tự mình chơi ở bên tường đã biến mất.

    "Hai vị đại ca có thấy một con chó không? Lớn như thế này, lông màu vàng, đuôi rất ngắn."

    Hai kiếm thủ đứng trước cửa cùng lắc đầu.

    Bình Quả nhìn vào trong viện. Tiểu Mạc mỉm cười nhìn Bình Quả: "Có lẽ đã chạy vào trong. Ta giúp ngươi xem thử."

    Bình Quả chờ trên một hành lang, nhìn thân ảnh cao lớn của Tiểu Mạc đi vào nhị môn.

    Tiểu Khanh nhận lấy thư nhìn một chút, sắc mặt liền lạnh lẽo: "Người đưa thư tới là ai? "

    "Là một cô nương tên Bình Quả, sống với bà bà bên Lan Nhược Khê. Buổi sáng, có một nữ tử trung niên cho nàng một thỏi bạc cùng phong thư này, nói là giao cho Yến Nguyệt công tử của khách điếm Lan Nhược." Tiểu Mạc khom người bẩm báo, không ngờ tới Bình Quả vô tội sẽ bị cuốn vào loại giang hồ cừu sát này.

    "Lời này là nàng nói? Hay ngươi nói?" Thanh âm của Tiểu Khanh rất lạnh.

    "Sư huynh thứ tội." Tiểu Mạc cuống quít quỳ xuống, đem chuyện mình từng gặp Bình Quả trong rừng hồng nói ra: "Nàng không biết võ công. Tiểu đệ có trực giác nàng không biết nói dối."

    "Trực giác?" Tiểu Khanh lặp lại một câu của Tiểu Mạc.

    Tiểu Mạc sợ hãi cúi đầu xuống: "Tiểu đệ lỡ lời. Tiểu đệ biết tội." Dễ tin lời người, tự cho là đúng, chính là phạm vào kiêng kị của lão đại. Tiểu Mạc bởi vì tin tưởng Bình Quả, trong ngữ khí tự nhiên mà toát ra.

    "Người đâu?" Tiểu Khanh nhìn Ngọc Tường đã ngủ say, thản nhiên hỏi.

    Tiểu Mạc thầm hít sâu một hơi, lúc mình nhận thư, đúng là từng định để Bình Quả rời đi, nhưng lại nhớ tới Lão đại có thể sẽ hỏi chuyện, mới mời Bình Quả lưu lại.

    "Gâu, gâu." Ngoài cửa truyền đến tiếng chó con sủa trong trẻo. Một con tiểu cẩu lông vàng từ cửa đang rộng mở chạy vào, lao thẳng đến bên chân Tiểu Mạc, lắc đầu vẫy đuôi lấy lòng.

    "Là chó của Bình Quả, gọi là Oa Oa." Tiểu Mạc vô thức duỗi tay sờ đầu Oa Oa.

    Tiểu Khanh nhìn tiểu cẩu đáng yêu, bên miệng bất giác hiện lên ý cười. Giống chó này khác hẳn với  Hổ Nhi ở nhà, còn không lớn bằng mèo nhà bình thường, nhìn bộ dạng chẳng qua chỉ nặng sáu bảy cân, đuôi ngắn ngủi. Khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng đôi mắt rất lớn, chiếc mũi nhỏ xinh, đôi tai dựng đứng, rất sạch sẽ, rất tràn đầy sức sống, lông màu vàng lấp lánh.

    Tiểu Mạc đương nhiên biết lão đại là người cực kỳ thích chó: "Vừa rồi tiểu cẩu chạy mất, tiểu đệ nói muốn giúp nàng xem một chút, mời Bình Quả chờ ở cửa lớn."

    Tiểu Khanh giao thư cho Ngọc Kỳ, phân phó Tiểu Mạc đưa Bình Quả vào.

    Bình Quả nghe Tiểu Mạc nói tiểu cẩu ở bên trong thì rất cao hứng, vội vàng theo Tiểu Mạc đi vào. Tiểu Mạc cười nói: "Đại sư huynh của ta có chút nghiêm khắc, sư huynh đang phạt hai vị sư huynh khác, ngươi không cần phải sợ."

    Bình Quả cười đáp, đi qua nhị môn, thấy trong sân có hai thiếu niên anh tuấn đang quỳ. Sắc mặt Bình Quả liền đỏ lên, đi theo phía sau Tiểu Mạc, đầu cũng không dám ngẩng lên.

    "Ngươi là Bình Quả cô nương." Bình Quả tuy đã nghe Tiểu Mạc giới thiệu sư huynh của hắn, nhưng chắc hẳn sư huynh của hắn nhất định là một lão giả cực kỳ lợi hại, cho nên cung kính thi lễ, đầu cũng không dám ngẩng lên. Đợi đến khi giọng nói trong trẻo này lọt vào tai, Bình Quả mới có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lại.

    Trong ánh nắng chói mắt, thiếu niên tuấn dật một thân hắc y trầm ổn đứng ở nơi đó. Ánh mắt sáng ngời, nụ cười ôn hòa, ngũ quan anh tuấn làm cho nam nhân trước mặt này thoạt nhìn có một loại khí chất vương giả thanh nhã.

    Khoảnh khắc Bình Quả chạm phải ánh mắt của Tiểu Khanh, tất cả những gì nghe được chỉ còn lại tiếng tim đập thình thịch của mình.

    "Ở nơi nào, ta đã gặp ngươi ở nơi nào, nụ cười của ngươi rất quen thuộc, ta nhất thời không nhớ ra, a, trong mộng gặp được ngươi, mộng, mộng của ta, nụ cười của ngươi mới ngọt ngào làm sao, là ngươi, mơ thấy chính là ngươi, giống như bông hoa nở trong gió xuân..."

    "Bình Quả cô nương?" Giọng nói ấm áp của Tiểu Khanh rốt cuộc cũng kéo Bình Quả trở về từ tiếng ca mơ màng, ngọt ngào và lãng mạn kia. Khuôn mặt của Bình Quả đỏ ửng như một quả táo.

    Tiểu Khanh hỏi cái gì, nàng cũng không nghe rõ.

    "Bình Quả, ngươi vẫn luôn sống ở Lan Nhược Thôn sao?" Tiểu Mạc nhìn Bình Quả tựa hồ có chút hoảng hốt, ở bên cạnh lặp lại câu hỏi của lão đại một lần nữa.

    "Vâng." Bình Quả có chút bối rối: "Hả? A, không phải. Ta theo bà bà mới chuyển đến đây không lâu."/

    "Oa Oa, ra là ngươi ở đây." Bình Quả rốt cuộc cũng chú ý tới tiểu cẩu bảo bối đang cọ cọ vào chân mình, vươn tay bế tiểu cẩu lên. Bình Quả hơi cúi đầu, bắt đầu nghiêm túc trả lời câu hỏi của Tiểu Khanh: "Ta là cô nhi, từ nhỏ đã đi theo bà bà."

    Bình Quả đột nhiên nhìn vào phòng trong, nhẹ buông tay, Oa Oa nhảy xuống đất, "Phó công tử, trong phòng của các ngươi dường như có chút không ổn."

    Tiểu Khanh cười hỏi: "Có gì không ổn?"

    Một câu nói của Bình Quả suýt chút nữa khiến Tiểu Mạc bật cười thành tiếng.

    Bình Quả nghiêm túc trịnh trọng nói: "Có yêu khí."

    Tiểu Khanh trừng mắt nhìn Tiểu Mạc một cái, mỉm cười: "Đa tạ Bình Quả cô nương đến đưa thư." Hắn ra hiệu Tiểu Mạc dẫn Bình Quả ra ngoài.

    Bình Quả nhìn vẻ mặt của Tiểu Khanh và Tiểu Mạc, liền biết hai người nghĩ cái gì, vội vàng nói: "Là thật. Tuy ta mới theo bà bà tu luyện không lâu, nhưng yêu khí trong phòng này vô cùng nặng, người bị yêu khí quấn lấy, chỉ sợ đã vô cùng nguy hiểm."

    Tiểu Khanh khẽ cau mày, nhưng còn chưa nói gì.

    Trong phòng bỗng nhiên truyền đến một tiếng "rầm" vang dội, giống như là tiếng Ngọc Tường từ trên giường rơi xuống. Tiểu Khanh đã vọt vào trong phòng. Bình Quả chỉ cảm thấy có ba làn gió nhẹ thổi qua trước mặt, người trước mắt đều không còn bóng dáng.

    Bình Quả bình tĩnh lại, vội vàng đi vào theo.

    Ngọc Tường đã được Ngọc Linh ôm về, mặt giống như bị thiêu đốt, đỏ đến doạ người, trong miệng còn không ngừng la hét: "Nóng, nóng chết rồi."

    "Thật xin lỗi lão đại. Tiểu đệ chỉ muốn truyền chút nội lực cho hắn, không ngờ Ngọc Tường lại đột nhiên nhảy xuống giường..." Ngọc Linh vội vàng thỉnh tội.

    Ngọc Tường thấy mấy vị sư huynh tiến vào, miễn cưỡng ngồi dậy: "Không phải lỗi của tam ca, là tại vừa rồi Tường nhi nóng quá, bây giờ đã tốt hơn nhiều."

    Tiểu Khanh ngăn Ngọc Tường nói tiếp, bảo Ngọc Tường nằm xuống, đắp chăn cho hắn. Ngọc Tường lúc này chỉ cảm thấy cả người như sắp bốc cháy, lại cắn răng không lên tiếng.

    Tiểu cẩu Oa Oa cũng vọt vào, lập tức sủa gâu gâu với Ngọc Tường.

    Bình Quả thoáng liếc mắt một cái nhìn thấy Ngọc Linh quỳ một chân trước mặt Tiểu Khanh, tuy chỉ là một bên, vẫn có chút ngẩn người: "Nam nhân này thật anh tuấn."

    Tiểu Khanh một bên lệnh cho Ngọc Linh đứng lên trước, một bên dùng ánh mắt trách cứ đảo qua Tiểu Mạc.

    Tiểu Mạc vội vàng nói với Bình Quả: "Bình Quả cô nương, để ta đưa ngươi ra ngoài."

    Lúc này Bình Quả mới đưa mắt nhìn Ngọc Tường, kinh hãi kêu lên: "Hắn bị người ta hạ Phần Tâm Chú, tính mạng đã như ngàn cân treo sợi tóc."

    Bình Quả còn chưa nói hết, Tiểu Khanh đã như gió lướt tới trước mặt nàng, ra tay nắm lấy cổ tay Bình Quả, nhưng lại buông ra rất nhanh, lui về phía sau.

    "Ngươi rốt cuộc là ai?" Tiểu Khanh lạnh lùng thốt: "Cho dù ngươi không có võ công, nhưng nếu nói bậy, ta cũng sẽ giết ngươi. "

    Bình Quả thấy Tiểu Khanh lạnh lùng, sợ tới mức quên trả lời.

    Trong thư chỉ có mấy chữ. "Ngọc Tường bị hạ Phần Tâm Chú tính mạng đang như ngàn cân treo sợi tóc, mời Yến Nguyệt công tử canh ba tối nay một mình đến Lan Nhược Khê gặp mặt, thiếp tự nhiên phụng lên phương pháp cứu mạng. Nếu Yến Nguyệt công tử không đến hẹn, hoặc mang thêm một người, thì thiếp chỉ đành nhìn Ngọc Tường chết." Mộ Dung Vân ký tên.

    Bình Quả vậy mà biết Phần Tâm Chú, như vậy nàng tuyệt đối không thiện lương nhu nhược giống như thoạt nhìn bên ngoài.

    "Bà bà biết làm phép trừ yêu, hai bà cháu chúng ta chính là làm nghề này để sống." Những giọt nước mắt của Bình Quả đảo quanh trong vành mắt: "Tay nghề của ta tuy không cao, nhưng chưa từng gạt người hại người. Phần Tâm Chú mà vị công tử này trúng phải đã vào đến nội phủ, cho nên trong phòng này mới đầy yêu khí."

    "Ngươi đã đọc thư?" Tiểu Khanh hòa hoãn ngữ khí lại hỏi.

    Bình Quả lắc đầu, có chút ủy khuất vì bị nhục nhã: "Nếu Bình Quả đã giúp người khác đưa thư, làm sao có thể lén đọc nội dung trong thư, bất nghĩa bất tín."

    Tiểu Khanh ra hiệu ý bảo Ngọc Kỳ đưa thư cho Bình Quả, Bình Quả đọc xong, ngược thở phào nhẹ nhõm: "Ngươi xem, trong thư này rõ ràng cũng nói vị công tử này trúng Phần Tâm Chú, ngươi vì sao lại không tin ta?"

    Tiểu Khanh không biết nàng ngốc thật hay giả ngốc, lạnh lùng nói: "Ta là đang hoài nghi ngươi chính là người hạ độc sư đệ ta, bằng không làm sao có thể nói ra Phần Tâm Chú."

    Bình Quả tức giận nói: "Sao ta có thể hạ phù chú độc ác như vậy lên người khúc. Chúng ta chỉ cứu người, không hại người." Dừng một chút, lại nói: "Đây không phải là độc, mà là phù chú." Lại trầm ngâm nói: "Người có thể hạ Phần Tâm Chú cũng không nhiều, Mộ Dung Vân này hẳn là một cao thủ, có lẽ bà bà sẽ biết nàng."

    Tiểu Khanh nhìn bộ dạng của Bình Quả, nếu như không phải làm bộ, thì chính là một cao nhân cực kỳ có thiên phú diễn kịch.

    "Ngươi không nói thật, chính là tự mình đòi đánh." Tiểu Khanh lạnh lùng ra lệnh cho Tiểu Mạc đi bẻ cành cây đến. Tuy Tiểu Mạc cảm thấy Bình Quả không giống như đang nói dối, nhưng chuyện liên quan đến an nguy của Ngọc Tường, đành phải đi bẻ cành cây.

    Bình Quả nhìn cành cây trong tay Tiểu Mạc nói: "Người giang hồ các ngươi đều không nói đạo lý như vậy sao? Dám lạm dụng tư hình?"

    Bình Quả vừa định chạy trốn đã bị Tiểu Mạc điểm huyệt đạo, động cũng không động được, vừa sợ hãi vừa ủy khuất: "Những thứ ta nói đều là sự thật. Ngươi còn muốn ta nói gì nữa."

    "Tại sao lại hạ độc? Hạ độc lúc nào? Ai sai khiến ngươi? Làm thế nào để giải độc?" Tiểu Khanh lạnh lùng nhìn Bình Quả.

    "Phù chú này thật không phải do ta hạ. Bởi vì muốn hạ Phần Tâm Chú, nhất định phải có một vật đồng mệnh trên người bản chủ. Ta từ trước tới nay chưa từng gặp qua sư đệ của ngươi, làm sao có thể lấy được thứ đó chứ, cho dù muốn làm phép hại hắn cũng không được." Bình Quả nhìn thấy cành cây dài hơn một mét trong tay Tiểu Mạc, giọng đều run lên.

    "Hơn nữa. Đây không phải là độc, là phù chú." Bình Quả ủy khuất kêu lên.

    "Cái gì gọi là vật đồng mệnh?" Tiểu Mạc vừa nói ra, đã có chút hối hận, quả nhiên, ánh mắt của lão đại đã lạnh lùng liếc qua.

    "Sư huynh, ý tiểu đệ là, có lẽ, có lẽ..." Tiểu Mạc có chút sợ hãi.

    "Làm phép trừ yêu." Bốn chữ này nghe vào tai Tiểu Khanh, là hết sức khinh thường. Sư phụ Phó Long Thành không thích loại lời nói quỷ thần này nhất.

    Tiểu Mạc nói như vậy, tự nhiên là tin tưởng mấy lời hoang đường như phù chú mà Bình Quả nói.

    Tiểu Khanh cho Tiểu Mạc một ánh mắt đợi lát nữa lại thu thập ngươi, quát Bình Quả: "Ta hỏi lại ngươi một lần cuối cùng, ngươi có nói hay không?"

    "Lão đại. Nếu Ngọc Tường thật sự trúng độc, dùng Kim Lân Đan cũng không nên không có hiệu quả như vậy. Chi bằng tạm thời nghe lời giải thích của vị Bình Quả cô nương này đi." Ngọc Kỳ thấy mặt Ngọc Tường dường như đã muốn chảy ra máu, biết rõ lời này có thể khiến lão đại tức giận, vẫn cẩn thận nói ra.

    Tiểu Khanh hơi trầm ngâm một chút.

    Bình Quả ôm Oa Oa đã thập phần ủy khuất mà nói: "Mặc kệ ngươi có tin vào pháp thuật hay không, vị công tử này không chịu nổi Phần Tâm Chú bao lâu nữa. Tuy pháp lực của ta còn nông không thể giải được, nhưng bà bà nhất định có thể giải. Các người mời bà bà đến là biết."

    "A, nếu ngươi không tin, có thể hỏi lệnh sư đệ một chút, có từng không tìm thấy vật tùy thân gì hay không, vật này tốt nhất là vật mang quanh năm, giống như kim tỏa, ngọc bội các loại." Bình Quả mười phần nắm chắc nói: "Nếu muốn hạ Phần Tâm Chú, nhất định phải dùng loại vật này."

    Ngọc Tường nghe xong lời của Bình Quả, bất giác run lên một cái, ánh mắt cẩn thận nhìn về phía lão đại.

    "Ngoài kiếm rộng, ngươi còn mất gì sao?" Tiểu Khanh thấy ánh mắt kinh hoảng của Ngọc Tường, lửa giận trong lòng dâng lên.

    Ngọc Tường vội vàng quỳ xuống.

    Ngọc Tường đem ngọc bội mang bên mình từ nhỏ, cũng là ngọc bội điêu hoàng mà sư phụ Phó Long Thành tặng lúc hắn trăm ngày tuổi, đưa cho Thanh Dực.

    Tiểu Khanh chắp tay đứng, cũng không lập tức tức giận.

    Ngọc Tường càng cảm thấy trong lòng thấp thỏm, không lẽ lão đại lại muốn đánh hắn một trận nữa sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro