Chương 55: Phần Tâm chi chú (trung)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Ngọc Linh tụt lại phía sau ba bước, cẩn thận từng li từng tí đi theo Tiểu Mạc. Tuy Tiểu Khanh lão đại không hoàn toàn tin lời Bình Quả nói nhưng vẫn tạm thời nhốt Bình Quả lại, lại lệnh cho Ngọc Linh cùng Tiểu Mạc đi Lan Nhược Khê "Mời bà bà tới".

    Mặt trời chiếu sáng, cỏ cây tươi tốt, phong cảnh tuyệt đẹp.

    "Ngọc Linh." Tiểu Mạc dừng bước, gọi sư đệ.

    "Sư huynh có gì phân phó?" Ngọc Linh vội vàng dừng bước, khom người đáp lời, vẫn cách Tiểu Mạc ba bước.

    Tiểu Mạc nhìn bộ dạng sợ sệt của Ngọc Linh, cười thở dài: "Ngươi làm gì vậy? Chẳng lẽ ta sẽ ăn thịt ngươi sao? Lại đây, đến bên cạnh sư huynh."

    Ngọc Linh đành phải cất bước, cọ đến bên cạnh Tiểu Mạc: "Sư huynh muốn giáo huấn Linh nhi sao?"

    Tiểu Mạc bất đắc dĩ cười cười: "Ngươi cũng không phạm gì sai, sư huynh vì sao phải giáo huấn ngươi."

    Ngọc Linh nhìn Tiểu Mạc một cái, vẫn có chút thấp thỏm: "Sư huynh không phải đã từng nói, sư huynh giáo huấn sư đệ không cần lý do gì sao."

    Tiểu Mạc biết chuyện xảy ra một năm trước còn khiến Ngọc Linh lòng còn sợ hãi, không khỏi cười nói: "Bây giờ tâm tình của sư huynh rất tốt, nếu ngươi không phạm sai lầm, sẽ không giáo huấn ngươi."

    Ngọc Linh lúc này mới yên lòng, khom người nói: "Đa tạ sư huynh."

    "Bình Quả từng nói tính tình bà bà có chút cổ quái, một lát ngươi không được phép hành động thiếu suy nghĩ, nếu làm hỏng việc, sư huynh liền phải giáo huấn ngươi." Tiểu Mạc ôn hòa nói.

    Ngọc Linh vội vàng vâng dạ. Nhìn bộ dạng kinh sợ của Ngọc Linh, trong lòng Tiểu Mạc cũng nhịn không được cười.

    Tiểu Mạc rất ít khi nổi nóng, đối xử với các sư đệ cũng ôn hòa nhất, nhưng Ngọc Linh lại bởi vì rơi vào tay Tiểu Mạc một lần, bị Tiểu Mạc hung hăng giáo huấn một trận, cho nên trong những sư huynh này, trừ Tiểu Khanh lão đại, hắn sợ nhất chính là Tiểu Mạc.

    "Nếu gặp phải người của Tỷ Muội Cung, Linh nhi có thể giết bọn họ không?" Ngọc Linh xin Tiểu Mạc chỉ thị.

    "Tại sao muốn giết người?" Tiểu Mạc không thích giết chóc.

    "Không phải muốn giết. Chẳng phải là nói diệt cỏ tận gốc sao? Tiểu Kiệt có lòng tốt giúp đỡ mấy nữ nhân kia, kết quả các nàng chẳng những trở lại Tỷ Muội Cung làm ác, còn hại hắn bị giáo huấn."

    Ngọc Linh có chút lo lắng cho Yến Kiệt. Sau khi mình cùng Tiểu Mạc sư huynh phụng mệnh ra ngoài, hẳn cũng là lúc lão đại đi phạt Yến Nguyệt sư huynh cùng Tiểu Kiệt. Tiểu Mạc thở dài.

    Ngọc Linh nhìn sắc mặt sư huynh, có chút sợ hãi, nhỏ giọng hỏi: "Linh Nhi nói sai sao?"

    Kỳ thật lời Ngọc Linh nói cũng không tính là sai. Bất quá ngoại trừ người bị Tỷ Muội Cung uy hiếp mê hoặc, từ Tô Khả Nhi, Âu Dương Uyển Nhi, đến Trục Nguyệt, Thính Hương, thậm chí cả Kinh Kha, Vũ Văn Tiêu Tiêu, những người này tựa hồ đều có chỗ đáng chết, nhưng muốn giết hết bọn hắn sao? Tiểu Mạc luôn cảm thấy không đành lòng. Là mình quá mức lòng dạ đàn bà sao?

    "Ông trời có đức hiếu sinh." Tiểu Mạc thở dài: "Người trên giang hồ sát khí đã nặng, nên từ bi nhiều hơn một chút."

    Ngọc Linh liền cười: "Khẩu khí của sư huynh càng ngày càng giống Thiên Phật đại sư."

    Tiểu Mạc trừng mắt nhìn Ngọc Linh một cái: "Tiểu Kiệt thu nhận đám người Quan Nhi tuy là có ý tốt, nhưng hắn không nên trộm dược liệu trong nhà đi bán lấy tiền, chỉ riêng tội này, lão đại liền không thể tha nhẹ cho hắn."

    Nói đến đây, bỗng nhiên đưa tay đánh vào gáy Ngọc Linh một cái: "Chuyện Tiểu Kiệt quyên tặng cho Quan Bắc một trăm vạn lượng bạc, ngươi có biết không?"

    Ngọc Linh giật nảy mình, vội vàng nói: "Linh nhi cũng là gần đây mới biết. Chuyện này hoàn toàn không liên quan đến  Linh nhi."

    Tiểu Mạc nhìn bộ dạng hốt hoảng của Ngọc Linh, cười trách cứ: "Chuyện này tuy rằng ngươi không tham dự, nhưng tội biết chuyện không báo hẳn cũng có đi? Ngươi nghĩ lão đại không biết sao."

    Ngọc Linh vội vàng túm lấy ống tay áo sư huynh: "Sư huynh, Linh nhi thật sự oan uổng. Đều là sau khi Tiểu Kiệt làm xong mới nói cho Linh nhi biết." Lại cảm thấy có chút kỳ lạ: "Làm sao lão đại biết chuyện này?"

    Tiểu Mạc cười cười nói: "Ngươi hẳn biết Trần Lưu là địa bàn của ai?"

    "Là địa bàn của Cái Bang Thượng Quan Ưng, lão đại cùng Thượng Quan Ưng hình như có chút giao tình."

    Tiểu Mạc gật gật đầu: "Lão đại cố ý ở lại đó ba ngày, trong đó có một ngày, chính là đi bái phỏng Thượng Quan Ưng."

    "Chẳng lẽ là Thượng Quan Ưng mật báo? Chuyện của Tiểu Kiệt bị Cái Bang biết? Thượng Quan Ưng không lẽ lại bất lịch sự như vậy." Ngọc Linh khó mà tin được đường đường là người đứng đầu Cái Bang, lại đến trước mặt lão đại cáo trạng việc nhỏ của Tiểu Kiệt.

    "Nói năng cho cẩn thận." Tiểu Mạc cảnh cáo nhìn sư đệ một cái, lại nhịn không được cười nói: "Kỳ thật cái này cũng không trách được Thượng Quan bang chủ."

    Ở đất Kinh Kỳ có một phú hộ, gia tài ngàn vạn, nhưng vi phú bất nhân [1], tá điền xung quanh hận thấu xương, gọi là Trình Bái Bì. Hắn bất học vô thuật [2], lại thích giả vờ phong nhã, từng đến hoa phường do Tiểu Tỉnh quản lý mua huệ lan cao bằng người, bị Tiểu Tỉnh giáo huấn một trận. Trình Bái Bì mặc dù đuối lý, vẫn tìm tới thương hội địa phương đại náo, về sau Tiểu Khanh bồi thường ba trăm lượng để chấm dứt chuyện này, lại phạt Tiểu Tỉnh ba ngàn lượng.

[1] Vi phú bất nhân (为富不仁): tham làm giàu thì không có lòng nhân đức. Hình dung những người giàu có khắc bạc thành tính, chỉ biết cái lợi.

[2] Bất học vô thuật (不学无术): không có học vấn cũng không có bản lĩnh làm việc.

    Trình Bái Bì vẫn cảm thấy ác khí trong lòng khó tiêu, treo thưởng vạn lượng bạc chiêu mộ nhân thủ, ý đồ đập phá cửa hàng của Tiểu Tỉnh. Sau khi nữ nhi Trình Mỹ Lệ của hắn biết chuyện, đương nhiên cũng phải giúp phụ thân trút giận. Hắn dù phách lối ương ngạnh, nhưng lại rất sủng ái nữ nhi duy nhất này, nâng niu như trân bảo. Bởi vì Mỹ Lệ thích tập võ, liền bỏ ra một số tiền lớn đưa nữ nhi đến chỗ của Thiên Phật sư thái ở Thiên Phật am.

    Mỹ Lệ là đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, luyện võ chẳng qua là vì chơi vui. Nhưng thường thì càng là đại tiểu thư như vậy, lại càng kiêu ngạo. Biết phụ thân chiêu mộ nhân thủ, có chút khịt mũi coi thường, quyết định tự mình đi giáo huấn Tiểu Tỉnh.

    Nhưng không nhìn thấy Tiểu Tỉnh, vừa hay gặp được Yến Kiệt thay Tiểu Tỉnh đi làm việc. Nàng đương nhiên không cần tốn nhiều sức liền "khuynh đảo" dưới chân Yến Kiệt. Trình đại tiểu thư dưới cơn nóng giận, đích thân treo thưởng cho cao thủ trút giận thay nàng, rốt cuộc dẫn sói vào nhà.

    Tiểu Mật Phong, một trong những cao thủ hái hoa nổi danh trên giang hồ đã để mắt tới miếng thịt béo bở Trình gia. Tiểu Mật Phong trẻ tuổi anh tuấn, hơn nữa còn cố ý lấy lòng, rất nhanh đã chiếm được tín nhiệm của hai phụ tử Trình Mỹ Lệ.

    Trình Mỹ Lệ rất nhanh chọn được ngày lành tháng tốt mang Tiểu Mật Phong đi giáo huấn Yến Kiệt. Yến Kiệt phất phất tay, dễ như trở bàn tay khiến Tiểu Mật Phong cũng "khuynh đảo" dưới chân mình.

    Tiểu Mật Phong tuy không phải là đối thủ của Yến Kiệt, nhưng đối phó với hai phụ tử Trình Mỹ Lệ lại dư dả. Lúc Trình Mỹ Lệ dùng từ ngữ không quá lễ phép mời hắn rời đi, hắn lập tức bắt cóc Trình Mỹ Lệ, nhốt nàng trên lầu các, cũng mở miệng muốn một trăm vạn lượng tiền chuộc.

    Một trăm vạn lượng này đối với Trình Bái Bì mà nói, đương nhiên không tính là gì, vì bảo vệ sự an toàn của nữ nhi, hắn lập tức dâng bạc lên.

    Nhưng Tiểu Mật Phong thấy bạc dễ dàng đến tay như vậy, dường như chợt hiểu ra cái gì: Nếu làm tế tử của Trình Bái Bì, không phải càng có lợi ích hơn một trăm vạn lượng kia sao? Cho nên lập tức thay đổi yêu cầu, trong vòng ba ngày muốn cùng Trình Mỹ Lệ thành thân, hơn nữa còn "tự nguyện" đến Trình gia ở rể.

    Trình Bái Bì cũng không thể đưa nữ nhi vào miệng sói, hắn lập tức treo thưởng ba trăm vạn lượng cầu hiền. Trong vòng ba ngày nếu có thể cứu được nữ nhi, không chỉ có thể nhận được ba trăm vạn lượng, còn có thể trở thành hiền tế của Trình Bái Bì.

    Yến Kiệt vừa lúc đang cần bạc, đi bóc xuống bảng cáo thị, lại chỉ có một yêu cầu, có thể cứu người, tiền thưởng cũng chỉ thu một trăm vạn lượng, nhưng hôn sự thì miễn bàn.

    Tiểu Mật Phong đã trói Trình Mỹ Lệ trốn đến chỗ cữu cữu của hắn là phó chưởng môn phái Điểm Thương. Yến Kiệt cũng không quan tâm nhiều chuyện như vậy, trực tiếp đến phái Điểm Thương, đả thương hơn trăm đệ tử của Điểm Thương phái, bắt Tiểu Mật Phong ra ném vào đại lao, thả Trình Mỹ Lệ trở về.

    Yến Kiệt đến chỗ Trình Bái Bì lấy một trăm vạn lượng tiền thưởng, một xu cũng không động đến trực tiếp quyên cho đoàn thể từ thiện địa phương đang quyên góp tiền cho chiến sự Quan Bắc.

    Yến Kiệt cũng không dám trực tiếp lộ diện, mà đem ngân phiếu một trăm vạn này thông qua tay một tiểu khất cái quyên góp. Vốn tưởng rằng chuyện này liền làm được thiên y vô phùng*. Nhưng trùng hợp chính là tên tiểu khất cái này vừa vặn không phải khất cái bình thường, mà chính là thiếu bang chủ Cái Bang đang trải nghiệm cuộc sống, Thượng Quan Hồng đại nhân.

*Thiên y vô phùng (Áo trời không kẽ hở): ban đầu là chỉ quần áo của tiên nữ mặc không hề có khe hở. Sau này người ta dùng để chỉ những kế hoạch không hề có bất kì sai sót thiếu sót nào.

    Thiếu bang chủ liền khắc sâu ghi nhớ dung mạo của Yến Kiệt, cũng thỉnh người vẽ một bức chân dung theo miêu tả của nàng, mang theo bên người, hy vọng có thể tìm được vị thiếu hiệp anh tuấn, khẳng khái thiện lương, võ công cao cường này.

    Càng trùng hợp hơn chính là, thiếu bang chủ vậy mà đem chân dung cầm tới trước mặt Tiểu Khanh: "Tiểu Khanh ca, ngài giúp ta tra người này được không?"

    "Người này? Hắn làm cái gì?"

    "Hắn là đại anh hùng nha. Đơn thương độc mã xông vào Điểm Thương phái, dũng cảm đấu với Tiểu Mật Phong, cứu Trình Mỹ Lệ, quyên tặng trăm vạn lượng mà không để lại danh tính." Thiếu bang chủ sùng bái đến mức ánh mắt đều tỏa sáng. Cái Bang nhãn tuyến khắp thiên hạ, những chuyện phát sinh gần đây rất nhanh đã báo đến tai thiếu bang chủ.

    "Thế nhưng, hắn lại giống như đột nhiên biến mất, cũng không ai biết lai lịch của hắn. Ta hoài nghi hắn đã đến nơi khác rồi. Tiểu Khanh ca ca, huynh giúp ta tìm hắn đi."

    Thượng Quan Hồng mở khăn tay ra, bên trong có một cái đùi gà đã khô, nhớ lại đám đông ồn ào chen chúc trước thùng quyên góp, bất quá chỉ ném vào vài ba lượng bạc vụn, ngẫu nhiên có một tờ ngân phiếu trăm lượng xuất hiện liền có thể khiến đám đông vỗ tay reo hò, còn người ném ngân phiếu thì miễn cưỡng bày ra khuôn mặt kỳ thật đã mười phần đắc ý nhưng lại cố tình tỏ ra khiêm tốn.

    Lúc này, nàng ngẩng đầu, nhìn thấy một thiếu niên tuấn dật một thân bạch y, thoải mái ngồi ở trên mái nhà của tầng hai đối diện, mái ngói lưu ly cùng ánh mặt trời rực rỡ khiến cho thiếu niên giống như thần này càng lộ ra vẻ cao không thể chạm tới. Hắn ngửa đầu nhìn trời, trong tay là bầu rượu sứ thanh hoa tinh xảo, một dòng rượu ngon đang được rót vào cái miệng quyến rũ mê người của hắn.

    Bên tay hắn đặt một đĩa gà nướng béo ngậy. Khi đôi mắt sáng tỏ thấu triệt của hắn quét qua đám người tầm thường bên dưới, bên miệng lộ ra một nụ cười giễu cợt. Hắn bỗng nhiên nhìn thấy Thượng Quan Hồng. Hắn mỉm cười, hàm răng trắng đều tăm tắp khiến người ta có cảm giác rất thiện cảm.

    Một cái đùi gà cùng một xấp ngân phiếu bỗng nhiên rơi xuống bên cạnh Thượng Quan Hồng: "Đây là một trăm vạn lượng, thay ta quyên nó đùi gà liền tặng cho ngươi." Một giọng nói giống như thiên âm vang lên bên tai Thượng Quan Hồng.

    Thượng Quan Hồng giống như bị thổi bay cơn buồn ngủ, đem một xấp ngân phiếu lớn kia thả vào thùng quyên góp. Khi nàng quay đầu nhìn thiếu niên kia lần nữa, thiếu niên nhẹ nhàng chợt lóe, liền không còn tung tích, khinh công tuyệt đỉnh a. Thượng Quan Hồng đang muốn đuổi theo, đám đông thét chói tai đã bao vây Thượng Quan Hồng: "Trời ạ, một tên ăn mày thế mà lại quyên góp đến một trăm vạn lượng a."

    "Đây mới thực là đại ái vô ngôn a." Ngay lập tức, các phóng viên lớn nhỏ của nhật báo Kinh Thành, nhật báo buổi tối, nhật báo cuộc sống và các loại hình khác đã vây Thượng Quan Hồng ở giữa, yêu cầu nàng phát biểu cảm nghĩ khi quyên góp.

    Nhớ tới tình cảnh hỗn loạn và khủng khiếp lúc đó, cùng với thảm trạng khi mình rốt cuộc từ dưới chân mọi người bò ra, Thượng Quan Hồng vẫn lòng còn sợ hãi.

    Tiểu Khanh nhìn ánh mắt u mê của Thượng Quan, cười nói: "Hắn thật sự có thần khí như vậy?"

    Thượng Quan Hồng dùng sức gật cái đầu nhỏ của nàng: "Huynh không biết thân ảnh tiêu sái kia, thần sắc ngạo mạn kia, còn có bộ dáng nâng chén mời hoàng hôn kia anh tuấn cỡ nào a."

    Tiểu Khanh khẽ cười nói: "Hồng nhi, ngươi sẽ sùng bái một đại anh hùng mông nở hoa sao?"

    "Từ lúc lão đại xuất phát từ Trần Lưu đã nóng lòng muốn bắt Yến Kiệt đi giáo huấn rồi." Tiểu Mạc thở dài, nhưng cũng không nhịn được cười.

    "Tiểu Kiệt lần này thảm." Ngọc Linh thở dài. Mấy câu Thượng Quan Hồng tổng kết cuối cùng ở trong tai lão đại nghe được chính là: Tuỳ ý làm bậy, cử chỉ quái đản, uống rượu phóng túng. Nếu lão đại tâm tình không tốt, lại trị hắn thêm cái tội danh ỷ kỹ khinh người, giậu đổ bìm leo, cái mông của Tiểu Kiệt có làm bằng sắt cũng bị lão đại đánh thành tám cánh.

    "Kỳ thật Tiểu Kiệt cứu Trình Mỹ Lệ là không sai. Bất quá hắn không nên không phân tốt xấu mà đả thương Phó chưởng môn phái Điểm Thương, còn nhận một trăm vạn lượng tiền thưởng kia, tuy hắn không giữ lại một xu, chung quy cũng khó thoát khỏi hiềm nghi thi ân cầu báo, giậu đổ bìm leo." Tiểu Mạc cũng nghĩ giống Ngọc Linh.

    Huống hồ chuyện lớn như vậy, Yến Kiệt lại dám tự tiện chủ trương, giấu diếm không báo, tội danh bất kính tôn trưởng này cũng đủ để lão đại đánh hắn một trận.

    "Chỉ sợ Yến Kiệt còn không biết lão đại đã biết rõ chuyện này, nếu lại biện minh thêm hai câu..." Tiểu Mạc thở dài. Nhớ tới hoả khí mấy ngày nay của lão đại, trong lòng không khỏi rùng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro