Chương 57: Khuất đả thành chiêu* (thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Khuất đả thành chiêu (屈打成招): vu oan giá hoạ; bị bức cung; bị tra tấn phải nhận bừa; đánh cho nhận tội.

Sau khi Ngọc Kỳ giải khai huyệt đạo cho Tôn Vô Kích, Tôn Vô Kích đối với nguyên nhân tại sao mình lại ở chỗ này, đã không còn chút kí ức nào. Chỉ nhớ hình như mình vội vã chạy đến Âu Dương gia, ở trong khách điếm ngủ lại mà thôi. Nhìn thấy Ngọc Kỳ thì vô cùng kinh ngạc.

Ngọc Kỳ mới giải thích một câu, Tôn tiền bối trúng mê dược, Tôn Vô Kích đã nổi giận xuất chưởng, Ngọc Kỳ né tránh, phần lớn đồ đạc trong phòng này đều bị đập nát, bất đắc dĩ đành phải điểm huyệt hắn lần nữa.

"Sư huynh." Ngọc Kỳ vội vàng hành lễ với sư huynh.

Tôn Vô Kích đã quát lớn: "Phó Tiểu Khanh, ngươi dám đối xử với lão phu như thế?"

    Tiểu Khanh vội khom người: "Vãn bối có chuyện muốn bẩm báo, thỉnh tiền bối nguôi giận." Ngọc Kỳ được lệnh lui xuống trước.

     Rốt cuộc, Tôn Vô Kích đã chịu nghe Tiểu Thanh giải thích. Tiểu Thanh  đích thân tiễn Tôn Vô Kích ra khỏi khách điếm. Trở vào trong phòng, Ngọc Kỳ đã sai người dọn dẹp và sắp xếp lại bàn ghế.

"Sư huynh, tính tình của vị Tôn tiền bối này quả thật rất lớn." Ngọc Kỳ cười nói.

Tiểu Khanh cười cười: "Thủ đồ La Phi Hổ cùng chất nhi Tôn Kiếm Hàn của Tôn tiền bối đều là người thông minh, nếu có thể cùng hắn đến đây, hắn cũng sẽ không tuỳ tiện bị người ta hạ mê dược trong khách điếm."

Đáng tiếc La Phi Hổ cùng Tôn Kiếm Hàn bởi vì chuyện của Tô Khả Nhi, bị Tôn nhị phu nhân Lam Tú Trúc mượn được cớ, khiến Tôn Vô Kích đem hai người đánh cho một trận, đến khi Tôn Vô Kích ra cửa, hai người không cách cùng theo.

"Tôn Kiếm Hàn bởi vì chuyện của Tô Khả Nhi, chỉ sợ Tôn nhị phu nhân sẽ không dung túng cho hắn." Ngọc Kỳ nghĩ đến Âu Dương Bội Hiển, trong lòng khổ sở thay cho Tôn Kiếm Hàn. Dựa theo tính tình của Tôn nhị phu nhân, nếu chọc giận nàng, chỉ sợ con ruột cũng sẽ không dung tình, huống chi Tôn Kiếm Hàn bất quá chỉ là con của tiên phòng.

Tiểu Khanh nhớ tới lúc ở Phó gia, Tôn nhị phu nhân ngoan độc đá Tôn Kiếm Hàn, cũng hơi lắc đầu. Nếu không phải được Kiếm Lan cứu giúp, Tô Khả Nhi cùng với thai nhi trong bụng chỉ e sớm đã không còn ở nhân gian.

"Tôn tiền bối biết Tô Khả Nhi vì Tôn gia sinh thêm một nam đinh thì nói thế nào?" Ngọc Kỳ cười hỏi.

Hồng Loan lần này phụng mệnh đến đây, còn mang đến một tin tức tốt, Tô Khả Nhi đã sinh hạ một nhi tử, nhũ danh Mộ Nhi.

Tôn Vô Kích nghe xong tin tức này, bỗng một chưởng đem cái ghế còn sót lại trong phòng cũng vỗ cho nát vụn: "Tôn Kiếm Hàn, tên súc sinh nhà ngươi! Xem lão tử trở về có lột da ngươi ra không!"

Ngọc Kỳ nhìn Tiểu Khanh, một lúc lâu sau mới cười nói: "Lão đại thứ tội."

Tiểu Khanh đương nhiên biết Ngọc Kỳ tuy không nói ra miệng, nhưng cũng là đối với hành động này của Tôn Vô Kích rất có oán thầm, cười cười, để Ngọc Kỳ đưa Vương Vũ Xung tới.

Sau khi Vương Vũ Xung tỉnh lại, nhìn Tiểu Khanh cùng Ngọc Kỳ lại không nói gì, sắc mặt vẫn âm trầm như trước.

"Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Vương chưởng môn không cần để ở trong lòng." Tiểu Khanh thản nhiên nói.

Vương Vũ Xung do dự hồi lâu, bỗng nhiên ôm quyền, xoay người rời đi.

"Lần này Vương Vũ Xung cũng nhận được giáo huấn không nhỏ." Ngọc Kỳ cũng không có hảo cảm gì với người này.

Tiểu Khanh cười cười: "Cơ nghiệp trăm năm của phái Hằng Sơn đáng nguy a."

Vũ Văn Kính cầm kiếm trong tay, không có bất kỳ phản ứng gì với hai người trước mặt.

Tiểu Khanh cầm trong tay cái chuông Nguyễn Đinh Đinh cho hắn, nhẹ nhàng lắc một cái, "đinh" một tiếng. Vũ Văn Kính đứng lên, trường kiếm trong tay đã đâm về phía Ngọc Kỳ, Ngọc Kỳ vội vàng di chuyển, "xoẹt" một tiếng, trường bào bị kiếm khí của Vũ Văn Kính làm rách, Ngọc Kỳ vừa động, đã trở lại phía sau Vũ Văn Kính, một chỉ kia lại không điểm xuống.

Vũ Văn Kính một kiếm đâm vào không trung, đã thu tay, lại ngồi xuống, như tượng đất điêu khắc.

Tiểu Khanh mỉm cười nhìn Ngọc Kỳ. Ngọc Kỳ vừa bị một kiếm sắc bén của Vũ Văn Kính dọa tới mức ra một thân mồ hôi lạnh, nhìn thấy nụ cười của lão đại, mồ hôi lạnh vừa mới lui xuống lại túa ra.

"Lão đại." Ngọc Kỳ quỳ một gối xuống đất: "Ngọc Kỳ biết sai."

Tiểu Khanh thản nhiên nói: "Ngươi càng ngày càng buông lỏng."

Một kiếm này, nếu lại nhanh hơn một điểm, Ngọc Kỳ không chết cũng sẽ trọng thương.

"Muốn sống lâu hơn một chút, nhất định phải thời khắc bảo trì cảnh giác." Đây là ý thức chung của người trên giang hồ.

Thính Hương ở trong bếp đang vật lộn với một củ khoai tây. Cuối cùng, khoai tây đã thành công thoát khỏi nguy cơ bị gọt vỏ mà chạy xuống đất. Thính Hương bay lên một cước, đá khoai tây lên, sau đó dùng xẻng phân thây nó trong không trung.

Hồng Loan nhìn Thính Hương, chỉ cười. Thính Hương muốn trút giận, đành phải đi lấy một củ khoai tây khác, trên mặt đất mấy trăm củ khoai tây đang chờ Thính Hương.

"Đại nhân của các ngươi muốn hành hạ chết ta sao?" Thính Hương cảm giác cổ tay mình sắp gãy rồi.

"Đây là ngược đãi phạm nhân." Thính Hương oán giận, đem khoai tây cơ hồ đã bị gọt cho không còn gì ném vào trong thùng nước, bên trong đã có một đống khoai tây đã gọt vỏ xong, đương nhiên mỗi củ khoai tây đều chỉ còn sót lại một mẩu nhỏ.

"Nếu ngươi có thể chỉ gọt sạch vỏ mỗi củ khoai tây, hoặc là gọt ít đi một chút, thì ba bốn mươi củ này là đủ rồi." Hồng Loan không khỏi xót xa cho những củ khoai tây lãng phí.

"Có thể gọt thành như vậy đã không tệ rồi." Thính Hương nhìn khoai tây trong tay liền tức giận: "Bổn tiểu thư lớn đến chừng này còn chưa bao giờ làm qua loại chuyện như thế."

"Chỉ sợ một lát nữa ngươi còn phải đi làm thêm một chuyện mà ngươi chưa từng làm." Hồng Loan cũng có chút đồng cảm với Thính Hương: "Đại nhân dặn dò, chuyện cho heo ăn cho gà ăn cũng do Thính Hương cô nương phụ trách."

"Cái gì?" Thính Hương rốt cuộc nhịn không được phẫn nộ quát:  "Bảo hắn giết ta đi. Loại chuyện này, ta chết cũng không làm."

Thính Hương đầu đầy mồ hôi, hai tay lắc lắc cái thìa thật lớn, khuấy đều những phần khoai đã bị nàng gọt theo vỏ trong một cái nồi rất khoa trương.

"Khó trách hắn thấy ta cố ý gọt sạch nhiều khoai tây như vậy cũng không làm khó, thì ra những thứ này quả thật sẽ không lãng phí, còn có thể nấu cho heo ăn." Thính Hương ở trong lòng nghiến răng nghiến lợi mắng Tiểu Khanh: "Phó Tiểu Khanh, ngươi để bổn cô nương nấu nhiều đồ như vậy, là muốn mệt chết ta, hay là muốn cho heo ăn chết vì bể bụng?"

Mở khách điếm thì mở khách điếm, sao phải nuôi heo nuôi gà? Thính Hương vô cùng tức giận.

"Ta có thể nấu đồ ăn cho chúng, cũng có thể cho gà vịt ăn, nhưng tuyệt đối sẽ không đi cho heo ăn, heo sẽ ăn thịt người." Thính Hương xách một cái thùng đồ ăn cho heo khổng lồ, càng đi về phía chuồng heo càng sợ hãi. Sau khi nghe nói Đường Nhất Hạc bị heo ăn thịt, nàng gặp ác mộng mất mấy ngày.

Đời này của Thiên Lang Tống Nam cũng là lần đầu tiên làm loại chuyện này, cầm roi trong tay, uy hiếp một nữ nhân đi cho heo ăn. Hắn cố giữ cho khuôn mặt của mình lãnh túc. Đường đường là kim bài sát thủ, vậy mà đi làm loại chuyện này, nếu bị đồng bọn biết nhất định sẽ cười mình chết, có lẽ nên giết nữ nhân trước mắt này diệt khẩu.

Thính Hương nhìn nam tử trẻ tuổi anh tuấn nhưng vẻ mặt lại túc sát này, lại nhìn roi trong tay hắn, nhắm mắt lại, hít thở thật sâu. Sau đó lộ ra nụ cười ngọt ngào nhất: "Tống đại ca, ngươi tha cho ta một lần đi. Ta thực sự không dám cho heo ăn. Coi như đã cho ăn không được sao?"

Tống Nam lạnh lùng lắc đầu: "Thính Hương cô nương, mệnh lệnh của đại nhân tại hạ không dám vi phạm. Hơn nữa đại nhân còn đang chờ tại hạ đi phục mệnh, Thính Hương cô nương vẫn nên tốc độ một chút đi, đừng để tại hạ khó xử."

Thính Hương nhìn roi trong tay Tống Nam, biết Phó Tiểu Khanh là cái gì cũng làm ra được, cắn răng, đi đến bên cạnh chuồng heo. Lại bị tiếng hoan hô nhảy nhót nhiệt tình vì muốn ăn cơm của đàn heo doạ sợ tới mức chân đều mềm nhũn.

Nàng một bên dùng thìa múc đồ ăn cho heo, hung hăng đập vào máng heo, một bên ở trong lòng mắng: "Phó Tiểu Khanh, một ngày nào đó, bổn cô nương sẽ khiến ngươi đẹp mặt. Cho heo ăn, cho heo ăn, ngươi là họ hàng của heo sao? Một ngày không cho ăn, heo sẽ chết sao?"

Tiểu Khanh trong tay cầm một tờ giấy tuyên thành, nhìn chăm chú, phía trên viết đầy chữ cực nhỏ. Đây là dịch trạm vừa mới tám trăm dặm khẩn cấp đưa đến.

Tiểu Khanh xem xong, mới cười nói với Tống Nam: "Nói đi."

Tống Nam lên tiếng: "Thính Hương đã tuân theo mệnh lệnh của đại nhân cho gà, vịt, heo ăn. Hiện giờ đang ở trong phòng bếp chờ đại nhân phân phó." Tống Nam do dự một chút, dừng lại không nói nữa.

"Nàng ấy còn nói gì nữa, ngươi cứ nói thẳng là được." Tiểu Khanh cảm thấy rất kỳ lạ, Thính Hương quả thật làm những việc này, xem ra uy lượng của roi vẫn rất cường đại.

"Vâng." Tống Nam nhìn sắc mặt Bích Lạc Thiên đại nhân, thấp thỏm nói: "Thính Hương nói thuộc hạ đi xin chỉ thị đại nhân, có cần nàng qua đây... cho đại nhân ăn không." Nói xong câu này, Tống Nam đã ra một thân mồ hôi.

Tiểu Khanh mỉm cười: "Để nàng ăn cơm đi."

"Vâng." Tống Nam thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra đại nhân không có tức giận.

"Vũ Văn Tiêu Tiêu có nghe lời không?" Tiểu Khanh đương nhiên sẽ không quên một phạm nhân khác.

"Vũ Văn Tiêu Tiêu bổ củi, chỉ bổ không đến một phần ba." Tống Nam bẩm báo.

"Chỉ bổ nhiêu đó thôi sao?" Tiểu Khanh hơi thu lại nụ cười.

"Lão đại, tiểu đệ đi xem Vũ Văn Tiêu Tiêu, củi tuy rằng bổ không nhiều lắm, nhưng đều dựa theo yêu cầu của lão đại một chút cũng không kém, hơn nữa hai canh giờ này cũng chưa từng nghỉ ngơi." Ngọc Kỳ có ấn tượng không tệ với Vũ Văn Tiêu Tiêu. Trước ngực hắn có vết thương, lại bị phong nội lực, đối với một đại thiếu gia như vậy mà nói, có thể làm được đến mức này đã không tệ rồi. Trên tay hắn hẳn đều đã bị búa mài ra bọng máu.

"Củi không bổ xong không cho phép nghỉ ngơi, cũng không cho phép ăn cơm." Tiểu Khanh lạnh lùng nói.

Tống Nam lĩnh mệnh mà đi.

Đương nhiên, không có cơm ăn ngoại trừ Vũ Văn Tiêu Tiêu, còn có Yến Nguyệt cùng Yến Kiệt sắp quỳ thành hóa thạch trong viện.

Yến Kiệt mấy lần nhìn thấy lão đại cùng Ngọc Kỳ sư huynh đi qua hành lang phía trước, đều sợ tới mức tim như ngừng đập nửa ngày. Trận đòn này mặc dù trốn không thoát, nhưng vẫn ngóng trông đến chậm một chút.

Tiểu Khanh rốt cuộc cùng Ngọc Kỳ đi tới. Yến Kiệt cho dù cụp đầu xuống, cũng nhìn thấy cây cửu khúc xà tiên dài một thước trong tay Ngọc Kỳ, vô thức liền kéo căng cơ bắp trên lưng.

"Lão đại, lỗi của Yến Kiệt, đều là lỗi của Yến Nguyệt, thỉnh lão đại phạt ta là được." Yến Nguyệt hơi cúi đầu, thay Yến Kiệt cầu tình.

"Sai ở đâu?" Tiểu Khanh nhìn Yến Nguyệt, ngữ điệu ôn hòa.

"Yến Kiệt trộm dược liệu trong nhà đi bán, Yến Nguyệt không có nghiêm khắc quản giáo, ngược lại còn thay hắn giải vây, giấu diếm không báo, dung túng cho sai lầm của sư đệ, nguyện chịu phạt nặng." Giọng Yến Nguyệt có chút run rẩy.

Lừa gạt tôn trưởng, nhận tội này lão đại nhất định sẽ giống lần trước hung ác đánh mình. Lần trước tuy rằng bị phạt, nhưng là ở trong phòng, trước mặt sư huynh đệ mình, đều là cùng nhau chịu phạt lớn lên, mặc dù cảm thấy xấu hổ phẫn nộ, cũng vẫn có thể chịu đựng được.

Hiện giờ ý tứ của lão đại, rõ ràng là muốn ở trong viện này trừng phạt mình. Nhưng trong khách điếm này ít nhất cũng có hai mươi ba mươi người, ngoại trừ sát thủ của Bích Lạc Cung, Vũ Văn Tiêu Tiêu, Kinh Kha và các nam nhân khác, còn có mấy nữ nhân Thính Hương, Hồng Loan, nghĩ tới đây, Yến Nguyệt sợ đến cả người đều run rẩy.

"Sư huynh, Yến Nguyệt biết sai, Yến Nguyệt nguyện ý nhận phạt. Chỉ là muốn cầu lão đại khai ân, tạm thời ghi lại trận đòn này, chờ trở về Phó gia, cho dù phạt gấp bội, tiểu đệ cũng tuyệt không oán hận." Yến Nguyệt dập đầu cầu xin, đầy mặt đỏ bừng.

Tiểu Khanh ném thư của Mộ Dung Vân cho Yến Nguyệt: "Vì sao Mộ Dung Vân muốn gặp ngươi?"

Yến Nguyệt cả kinh toàn thân run lên, nhưng không có lên tiếng.

"Ngươi còn giấu ta chuyện gì?" Giọng của Tiểu Khanh đã lạnh đi.

Yến Nguyệt cúi đầu. Chẳng lẽ lão đại đã biết chuyện Hưu phu nhân nói với mình?

Tiểu Khanh nhìn Yến Nguyệt: "Xem ra lần trước vẫn là đánh nhẹ."

Ngọc Kỳ cầm roi đứng ở phía sau Yến Nguyệt, Yến Nguyệt đã cởi trường bào, lại khẩn cầu nhìn lão đại.

"Quần cũng cởi." Trong giọng nói của Tiểu Khanh mang theo một loại uy nghiêm không thể kháng cự.

Ngọc Kỳ bước lên trước một bước, dùng sức kéo mạnh quần của Yến Nguyệt đến đầu gối. Yến Nguyệt chỉ cảm thấy đầu nóng ran, trên lưng đã truyền đến một trận đau nhức, roi của Ngọc Kỳ đã xoay tròn đánh xuống.

Mỗi một roi tựa hồ đều mang theo một vệt máu, Yến Nguyệt đau đến hít vào một ngụm khí lạnh, trong lòng lại cảm kích Ngọc Kỳ. Ngọc Kỳ để lại tiết khố trên người cho hắn.

Tiểu Khanh không nói gì nữa, chỉ bình tĩnh nhìn.

Vết roi cũ hằn trên lưng Yến Nguyệt vẫn dữ tợn như trước, còn chưa lành lại. Một roi quất xuống, da thịt lập tức nứt ra rãnh máu. Phần lưng rất nhanh đã một mảnh huyết hồng.

Yến Kiệt quỳ gối bên cạnh, nghe tiếng roi quất lên người sư huynh, cố kìm nén không để nước mắt rơi xuống. Mặc dù roi còn chưa quất lên người mình, nhưng tiếng rên rỉ nhịn xuống đau đớn của sư huynh cũng khiến Yến Kiệt tựa hồ cảm nhận được cái đau kịch liệt kia, đau đến không thể chịu nổi, nhưng chỉ có thể chịu đựng.

Lão đại không lên tiếng, Ngọc Kỳ đương nhiên không dám dừng lại. Chỉ là lưng Yến Nguyệt dường như đã tìm không thấy chỗ nào có thể hạ roi nữa, roi đành phải rơi xuống mông Yến Nguyệt, roi lướt qua, tiết khố bằng bông lập tức rách toạc, Yến Nguyệt rốt cuộc nhịn không được nữa, lên tiếng: "Sư huynh, Yến Nguyệt nói."

"Hưu phu nhân từng nói, biết thân thế của Yến Nguyệt." Yến Nguyệt ngẩng đầu nhìn về phía lão đại, trong mắt đều là khẩn cầu: "Lão đại tha cho tiểu đệ lần này đi. Tiểu đệ không dám hỏi về thân thế của mình, nhưng nếu nàng có thể cứu Ngọc Tường, cầu lão đại cho phép Yến Nguyệt đến hẹn."

Tiểu Khanh tiến lại gần Yến Nguyệt, một cái tát đánh cho Yến Nguyệt ngã nhào xuống đất. Yến Nguyệt vội vàng quỳ tốt một lần nữa, mặt đã sưng lên thật cao.

Tiểu Khanh đã tiếp lấy roi trong tay Ngọc Kỳ, một cước đá vào lưng Yến Nguyệt, đem hắn đá đến quỳ sấp trên mặt đất, giơ roi lên hung hăng đánh lên mông Yến Nguyệt, lực đánh cực lớn, đánh cho Yến Nguyệt nhịn không được kêu thảm một tiếng, thân thể nghiêng về phía trước, gần như ngã sấp xuống.

"Quỳ tốt!" Tiểu Khanh lạnh lùng quát. Yến Nguyệt chống hai tay xuống đất, miễn cưỡng thừa nhận lực đánh càng ngày càng nặng của lão đại. Máu tươi đã thuận theo cánh tay nhỏ xuống mặt đất.

Roi mang theo tiếng gió gào thét, dày đặc quất lên mông và đùi Yến Nguyệt.

Yến Nguyệt cắn môi, không lên tiếng, chỉ xem như mình đã chết, mặc cho lão đại đánh.

"Phó huynh quả thật đang giáo huấn Yến Nguyệt huynh." Kinh Kha một thân bạch y bỗng nhiên xuất hiện trong sân. Tống Nam đuổi theo phía sau đã sợ tới mức quỳ rạp trên mặt đất: "Thuộc hạ đáng chết."

Tiểu Khanh dừng roi trong tay, nhìn Kinh Kha: "Kinh huynh là đến xem hình?"

Kinh Kha đã bước đến gần Yến Nguyệt, nhìn Yến Nguyệt cả người máu me đầm đìa, trong mắt đều là thương tiếc, hắn quỳ ngồi bên cạnh Yến Nguyệt, thở dài: "Phó huynh lúc đánh người lại cùng ca ca ta giống nhau như đúc."

Yến Nguyệt ngước khuôn mặt tái nhợt đầy mồ hôi lạnh lên, cười với Kinh Kha một cái: "Kinh huynh vẫn nên trở về đi. Ta bị đánh quen rồi."

Kinh Kha đưa tay vuốt mái tóc đã ướt đẫm mồ hôi của Yến Nguyệt một cái.

"Phó huynh, Kinh Kha không dám cầu Phó huynh bỏ qua cho Yến Nguyệt huynh. Chỉ là tha cho hắn nghỉ ngơi một khắc được không? Dù sao cũng phải cho hắn lấy lại hơi thở rồi hẵn đánh tiếp, cũng không thể cứ đánh chết trong một lần, không có gì vui thú."

Tiểu Khanh không thèm để ý đến lời châm chọc của Kinh Kha, quát: "Yến Nguyệt, quỳ tốt."

Yến Nguyệt theo tiếng quát của sư huynh, quỳ thẳng người.

"Ngươi là bởi vì muốn biết thân thế của mình, cho nên đối với chuyện Ngọc Tường bị hạ độc làm như không biết?" Tiểu Khanh dùng roi nâng mặt Yến Nguyệt lên, để cho hắn ngẩng đầu nhìn mình.

"Yến Nguyệt không dám, cũng sẽ không làm như vậy." Yến Nguyệt bởi vì bị sư huynh hoài nghi mà cảm thấy đau lòng.

Roi của Tiểu Khanh đã "chát" một tiếng, quất vào trên mặt Yến Nguyệt, nửa bên mặt chưa bị đánh sưng của Yến Nguyệt lập tức xuất hiện một rãnh máu, sau đó, vùng da hai bên vết roi lập tức sưng tấy lên.

"Ngươi thật sự không làm sao?" Tiểu Khanh lần nữa dùng roi nâng mặt Yến Nguyệt lên.

"Yến Nguyệt không có làm." Yến Nguyệt nhìn lão đại, nước mắt rốt cuộc chảy xuống không ngừng được.

"Ngọc Kỳ, tới vả miệng! Hắn không nói thật không cho ngừng." Tiểu Khanh rốt cuộc thu hồi roi, lại lạnh lùng ra lệnh.

Ngọc Kỳ đáp, bước đến bên người Yến Nguyệt, Yến Nguyệt khẽ nhắm mắt lại: "Cho dù sư huynh đánh chết Yến Nguyệt, Yến Nguyệt cũng là không có làm."

Theo tiếng "bốp, bốp" vang lên, mặt Yến Nguyệt đã sưng đến cơ hồ biến dạng, máu trong mũi cùng miệng không ngừng nhỏ xuống, giọng nói cũng có chút mơ hồ, nhưng Yến Nguyệt vẫn chỉ là bốn chữ: "Yến Nguyệt không làm."

"Xem ra Phó huynh là muốn bức chết Yến Nguyệt huynh." Kinh Kha rốt cuộc không thể nhẫn nại nữa, lúc Yến Nguyệt lần thứ hai bị một cái bạt tai đánh ngã xuống đất, liền đè Yến Nguyệt lại, không cho hắn quỳ lên nữa.

"Sư huynh." Ngọc Kỳ cũng nhịn không được mà quỳ xuống dập đầu: "Yến Nguyệt hắn có hồ đồ đến mấy, cũng sẽ tuyệt không làm ra chuyện phản bội sư môn, cầu lão đại tha cho hắn lần này đi."

Yến Nguyệt đã miễn cưỡng đẩy Kinh Kha ra, một lần nữa quỳ thẳng, khẽ ngẩng đầu nói: "Yến Nguyệt không có làm."

Tiểu Khanh lạnh lùng thốt: "Tốt nhất là ngươi không có làm, nếu ngày sau bị ta tra ra ngươi có bất kỳ hành động phản bội sư môn nào, ta đều sẽ đánh chết ngươi."

Yến Nguyệt cung kính đáp: "Dạ, Yến Nguyệt ghi nhớ."

"Quỳ sang một bên hối lỗi." Tiểu Khanh rốt cuộc tạm thời bỏ qua cho Yến Nguyệt.

Yến Kiệt đã đem tất cả những chuyện gần đây mình làm có khả năng trái với phân phó của lão đại, đều nghĩ lại một lần.

Lúc lão đại gọi tên hắn, dù đã chuẩn bị hồi lâu, nhưng Yến Kiệt vẫn sợ tới mức run rẩy: "Dạ, lão đại."

Không đợi lão đại hỏi câu tiếp theo, Yến Kiệt đã dập đầu nhận sai. Tội trộm dược liệu trong nhà đi bán, tội không biết giữ miệng, cùng với chuyện cứu Trình Mỹ Lệ, cầm một trăm vạn lượng bạc, tất cả đều khai báo.

"Yến Kiệt biết sai, thỉnh lão đại phạt nặng." Yến Kiệt run giọng nói.

"Một trăm vạn lượng?" Tiểu Khanh nhìn Yến Kiệt.

"Tiểu Kiệt không dám lừa gạt lão đại. Tuy trên bảng cáo thị ghi ba trăm vạn lượng, nhưng tiểu đệ chỉ thu một trăm vạn lượng. Hơn nữa một xu cũng không giữ lại, toàn bộ đều quyên góp ra ngoài."

"Còn gì nữa?" Tiểu Khanh lắc nhẹ roi trong tay.

Yến Kiệt không biết lão đại còn muốn hỏi cái gì, có chút mờ mịt không biết làm sao.

"Yến Kiệt, ngươi cũng học được bản lĩnh." Tiểu Khanh điểm roi lên lưng Yến Kiệt, không nói gì nữa.

Yến Kiệt đương nhiên biết quy củ, có mấy lần đại ca nổi giận đánh hắn, chính là lột sạch treo lên cây ở sân sau Bão Long sơn trang, cầm roi quất mạnh. Loại tư vị này, mỗi lần Yến Kiệt nhớ tới đều run rẩy.

Roi trong tay Tiểu Khanh lão đại đánh vào người, tuyệt đối không nhẹ hơn đại ca. Nước mắt Yến Kiệt rốt cuộc nhịn không được lộp bộp rơi xuống.

"Lão đại, Tiểu Kiệt thật sự không có giấu diếm gì hết. Lão đại tha cho Tiểu Kiệt đi." Yến Kiệt nghẹn ngào nói. Trong lòng vẫn đang liều mạng suy nghĩ, mình rốt cuộc còn làm sai chuyện gì không nhớ ra được đây.

Tiểu Khanh nghe Yến Kiệt khóc nháo, roi trong tay ngược lại càng nặng hơn, lại quất mấy chục roi mới dừng tay, quát hỏi: "Nhớ chưa, còn làm chuyện gì sai?"

Yến Kiệt quay đầu, đáng thương nhìn lão đại: "Tiểu Kiệt đã đau đến hồ đồ, thật sự nghĩ không ra. Xin lão đại chỉ rõ, Tiểu Kiệt nhất định sẽ quyết tâm sửa đổi."

"Quỳ thẳng!" Tiểu Khanh lại quất Yến Kiệt một roi, đi qua trước mặt hắn, "Vươn tay ra."

Yến Kiệt run rẩy vươn hai tay ra. Ngọn roi trong tay Tiểu Khanh hung hăng rơi vào lòng bàn tay hắn.

"Chát" một tiếng, trên lòng bàn tay hai tay đồng thời xuất hiện một lằn roi to bằng ngón tay, đau đến mức khiến hai tay Yến Kiệt đều hơi hạ xuống, lại vội vàng giơ lên.

"Ngươi quả thật có bản lĩnh, lại dám trộm dược liệu trong nhà đi bán? Càng lớn càng không biết quy củ. Bàn tay này là để ngươi làm chuyện sai sao?" Tiểu Khanh rất ít khi mắng đệ tử lúc đánh người, lần này Yến Kiệt khiến hắn tức giận không nhẹ.

Theo lời trách cứ, ngọn roi trong tay hắn từng cái đánh vào tay Yến Kiệt, lòng bàn tay Yến Kiệt rất nhanh đã sưng như bánh bao, nóng rát đau đớn đến mức khiến cánh tay Yến Kiệt run lên, lại không dám nhúc nhích, còn phải tận lực duỗi thẳng.

Tiểu Khanh lại đánh một roi, Yến Kiệt rốt cuộc nhịn không được giật ngón tay một cái, roi thứ hai của Tiểu Khanh không đánh vào tay, mà là quất lên cánh tay Yến Kiệt: "Lớn mật!"

Yến Kiệt khóc lóc cầu xin: "Lão đại đừng đánh tay Tiểu Kiệt nữa, sẽ bị đánh nát mất, vẫn là đánh mông Yến Kiệt đi." Yến Kiệt chỉ cảm thấy đánh tay còn đau nhức hơn roi đánh lên người nhiều.

"Ngươi còn dám cầu xin tha thứ." Ngọc Kỳ rốt cuộc nhịn không được mà nhắc nhở Yến Kiệt: "Lúc ngươi quyên góp lại dám uống rượu phóng túng, còn không nhận sai với lão đại."

Tiểu Khanh lạnh lùng nhìn Ngọc Kỳ một cái, roi trong tay đã quất lên người Ngọc Kỳ.

"Lão đại." Yến Kiệt run rẩy túm lấy vạt áo của lão đại, lại đau đến phải nhanh chóng buông tay: "Lão đại đánh oan Tiểu Kiệt rồi. Tiểu Kiệt sao dám uống rượu phóng túng chứ."

"Đánh oan ngươi?" Tiểu Khanh ngừng đánh Ngọc Kỳ, nhìn về phía Yến Kiệt: "Ngươi biết xảo ngôn giảo biện phải bị phạt thế nào không?"

Yến Kiệt ủy khuất khóc lóc: "Xin lão đại tin Tiểu Kiệt, Tiểu Kiệt thật sự không có uống rượu. Nếu Tiểu Kiệt thật sự uống, tuyệt đối không dám không nhận."

Tiểu Khanh không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Yến Kiệt.

Yến Kiệt cúi người xuống, bàn tay đầy máu vừa chạm đất, hắn liền đau đến nỗi lập tức nhấc lên, lại cắn răng hạ xuống: "Lão đại, Tiểu Kiệt thật sự không có."

Roi của Tiểu Khanh đã đánh lên mông và đùi Yến Kiệt, roi roi thấy máu, thân thể Yến Kiệt run lên theo mỗi một roi Tiểu Khanh hạ xuống, đã đau đến nỗi ngay cả khí lực khóc cũng không có.

"Lão đại, tha cho Tiểu Kiệt đi. Tiểu Kiệt nhận sai. Là Tiểu Kiệt sai." Yến Kiệt rốt cuộc không chịu nổi nữa.

"Ngươi uống rượu rồi?" Tiểu Khanh rốt cuộc dừng tay.

"Dạ. Tiểu Kiệt tự ý uống rượu, lão đại dạy phải." Đầu Yến Kiệt vùi giữa hai cánh tay, giọng nức nở ủy khuất.

"Chưa được phép lại uống rượu phóng túng, nên phạt thế nào?" Giọng của Tiểu Khanh vẫn lạnh như băng.

"Phạt năm mươi roi." Giọng nói của Yến Kiệt mang theo tiếng khóc nức nở, nghe khiến lòng người xót xa.

"Biết rõ cố phạm, giảo biện kháng hình thì sao?"

"Phạt thêm năm mươi." Yến Kiệt ngẩng đầu cầu xin: "Lão đại, Tiểu Kiệt thật sự không chịu nổi, một trăm roi này cho Tiểu Kiệt nợ ngày mai lại đánh đi mà."

"Câm miệng!" Tiểu Khanh lạnh lùng trách cứ: "Lúc làm sao không  nghĩ đến hôm nay."

Ngọc Kỳ cầm roi, nhìn Yến Kiệt từ lưng đến chân đều là vết roi chồng chất, làm sao còn xuống tay được.

Nhưng nhìn thần sắc của lão đại, căn bản không có chỗ hòa hoãn.

"Yến Kiệt, ngươi nhịn thêm một chút." Ngọc Kỳ cắn răng, quất một roi xuống.

Yến Kiệt đau đớn "a" một tiếng, kêu lên: "Lão đại, sư huynh, đừng đánh, Tiểu Kiệt đau muốn chết." Kêu thì kêu, nhưng người lại quỳ ở đó nhúc nhích một cái cũng không dám.

"Sư huynh." Roi trong tay Ngọc Kỳ bỗng nhiên bị ai đó cầm lấy.

Yến Nguyệt buông roi trong tay Ngọc Kỳ ra, nói với Tiểu Khanh: "Không phải sư huynh đã đồng ý để Yến Nguyệt chịu phạt thay Yến Kiệt sao? Một trăm roi này, liền thưởng cho Yến Nguyệt đi."

Yến Kiệt sao có thể để Yến Nguyệt thay mình chịu phạt, vội vàng nói: "Yến Nguyệt sư huynh, Tiểu Kiệt không sao, vẫn nên đánh Tiểu Kiệt đi. Vết thương ngày hôm qua của huynh còn chưa lành mà."

Yến Nguyệt trách mắng: "Câm miệng! Ngươi thật muốn để lão đại đánh chết ngươi sao."

Yến Kiệt nhìn vẻ mặt của sư huynh, cũng không dám nói nữa.

Khi lão đại phạt người, không thích nhất là cầu xin tha thứ, nếu mình nói thêm một câu nữa, chỉ sợ cả mình và Yến Nguyệt sư huynh đều lại phải bị phạt nặng.

Tiểu Khanh lạnh lùng nói: "Yến Kiệt bây giờ dám nói dối giấu diếm, trách nhiệm của ngươi quả thật không nhỏ. Một trăm roi này liền cho phép ngươi chịu thay."

"Tạ sư huynh dạy dỗ." Yến Nguyệt dập đầu xuống.

Roi trên tay Ngọc Kỳ lại rơi xuống người Yến Nguyệt, Kinh Kha đã không đành lòng nhìn nữa, lảo đảo rời đi.

"Sư huynh, Tiểu Mạc cùng Ngọc Linh trở về phục mệnh." Tiểu Mạc cùng Ngọc Linh mang theo Thạch Lựu - bà bà của Bình Quả tiến vào trong viện, thấy Yến Nguyệt và Yến Kiệt cả người đầy máu, vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ.

Tiểu Khanh ra hiệu bảo Ngọc Kỳ ngừng roi trước, ôm quyền với Thạch Lựu: "Làm phiền bà bà."

Sắc mặt Thạch Lựu vẫn âm trầm như trước, ánh mắt lại dừng trên người Yến Nguyệt cùng Yến Kiệt: "Đánh rất hay. Dưới côn bổng dạy ra hiếu tử, thiếu niên không chịu roi vọt không thể phát triển tiền đồ."

Tiểu Khanh lạnh nhạt cười, mời Thạch Lựu vào phòng.

Lúc Thạch Lựu muốn cất bước vào nhà, nói với Tiểu Khanh: "Khi ta làm việc, không thích ầm ĩ."

Tiểu Khanh cười cười, nói với Yến Nguyệt và Yến Kiệt: "Lần này trước tha cho các ngươi, về phòng đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro