Chương 58: Khuất đả thành chiêu (hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Yến Kiệt nằm sấp trên giường, nước mắt vẫn rơi không ngừng được, thỉnh thoảng lại nhẹ giọng rên rỉ.

    Ngọc Linh đang giúp hắn bôi thuốc, nhưng mỗi khi tay muốn chạm xuống, Yến Kiệt liền liều mạng kêu đau.

    Ngọc Linh nhịn không được mắng: "Tiểu Kiệt, ngươi có chút tiền đồ có được hay không, cũng không phải nữ hài tử, còn muốn để ta bôi thuốc không hả."

    "Đau sắp chết rồi, còn bôi thuốc làm gì? Ngươi cứ để ta đau chết đi." Yến Kiệt thấp giọng thút thít.

    Ngọc Linh đành phải nhẹ tay hơn một chút, dỗ dành hắn: "Làm sao có thể đau chết ngươi, lần trước ta cũng bị Tiểu Mạc sư huynh đánh thành dạng này, chẳng phải cũng tốt rồi sao."

    "Cái này không giống." Nước mắt Yến Kiệt rơi càng nhiều.

    "Ngươi còn dám khóc." Ngọc Linh cẩn thận nghe ngóng động tĩnh: "Nếu lão đại nghe được, sẽ thật đánh chết ngươi."

    "Để hắn đánh chết ta đi." Yến Kiệt vô thức cử động tay một chút, lại đau đến liên tục kêu to.

    Ngọc Linh rốt cuộc cũng bôi thuốc xong cho hắn, ngồi xuống bên giường, nhìn nước mắt của Yến Kiệt tựa hồ đã làm ướt gối đầu, vành mắt cũng đỏ hoe.

    "Tiểu Kiệt, ngươi đang khóc thật sao?" Ngọc Linh nâng đầu Yến Kiệt lên.

    Yến Kiệt xoay đầu lại, hai hàng nước mắt lăn dài trên má. Khuôn mặt anh tuấn trẻ tuổi có vô hạn uỷ khuất.

    "Làm sao? Không lẽ thật sự như lời lão đại nói? Càng lớn càng không có quy củ? Lão đại lột quần đánh ngươi, ngươi mang thù rồi?" Ngọc Linh vô cùng kinh ngạc lại xoay đầu Yến Kiệt.

    "Ta sao dám ghi thù lão đại." Nước mắt Yến Kiệt càng rơi mãnh liệt: "Hắn là lão đại, cho dù đánh chết ta, không phải ta cũng chỉ có thể chịu đựng sao."

    "Vậy ngươi khóc cái gì?" Ngọc Linh nhịn không được cười nói: "Lúc ta bị đánh, cũng không khóc thành cái dạng giống ngươi."

    Yến Kiệt không nói lời nào.

    "Được rồi. Lão đại cũng không có ở chỗ này, Văn sư huynh cũng không có ở đây, ngươi khóc cho ai xem? Hơn nữa hiện tại đánh cũng đánh xong rồi." Ngọc Linh rất không có kiên nhẫn khuyên nhủ: "Ai bảo ngươi dám không biết phép tắc, uống rượu phóng túng. Ngươi cũng nên đánh."

    "Ta không có uống rượu phóng túng." Yến Kiệt bởi vì ấm ức thanh âm cũng lớn hơn một chút, lại vội vàng hạ thấp giọng: "Lần này sư huynh thật sự oan uổng ta."

    "Ngươi còn không nhận sai?" Ngọc Linh lắc đầu: "Ngươi có biết làm sao mà lão đại biết được chuyện này không?"

    Ngọc Linh đem chuyện nghe được từ chỗ Tiểu Mạc kể một lần cho Yến Kiệt, sau đó mới nói: "Thượng Quan Hồng sao phải oan uổng ngươi? Nàng là bởi vì sùng bái ngươi mới nói với lão đại. Có phải do ngươi tự tìm không?" Ngọc Linh nhịn không được cười: "Nói ngươi, cầm bầu rượu tinh xảo nâng rượu mời hoàng hôn. Ha ha, phỏng chừng lúc ấy lão đại đã muốn đánh cái mông của ngươi rồi."

    "Tiểu khất cái kia là Thượng Quan Hồng?" Yến Kiệt kinh ngạc, lập tức uất hận nói: "Nha đầu chết tiệt này, trong bầu rượu của ta chính là nước a."

    Yến Kiệt thật muốn nắm chặt nắm đấm, nhưng đau, lòng bàn tay đau, hắn đành phải lấy đầu đập vào gối một cái: "Dùng bầu rượu uống nước không được sao?"

...

    Bình Quả thấy bà bà đến thì hết sức cao hứng. Thạch Lựu bà bà mỉm cười với Bình Quả, khó được có chút biểu tình từ ái, rồi lại biến thành một khuôn mặt cực kỳ âm trầm.

    Ngọc Tường cảm thấy Thạch Lựu bà bà rất giống bà ngoại sói viết trong truyện, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mình.

    "Đừng nhúc nhích!" Thạch Lựu bà bà bỗng nhiên nắm lấy cánh tay Ngọc Tường.

    Ngọc Tường không chút nghĩ ngợi, vung tay né tránh. Thạch Lựu bà bà giật nảy mình, tức giận nói: "Ngươi có muốn để ta phá chú cho ngươi hay không."

    Tiểu Khanh nhìn Ngọc Tường một cái, Ngọc Tường đành phải lại ngoan ngoãn di chuyển về bên cạnh bà bà.

    "Chúng vãn tài sơ học thiển, đối với Phần Tâm Chú trong người xá đệ lại càng chưa bao giờ nghe nói, bà bà thật sự có biện pháp giải trừ sao?" Tiểu Khanh đến bây giờ cũng không biết mình làm như vậy là đúng hay không.

    Nếu đúng, có thể cứu được tính mạng của Ngọc Tường là tốt nhất. Nếu Thạch Lựu và Bình Quả này đều là giang hồ phiến tử*, không những làm chậm trễ Ngọc Tường, mình ở chỗ sư phụ cũng nhất định sẽ bị phạt một trận rất nặng.

*Phiến tử: Kẻ dùng thủ đoạn phỉnh gạt người khác

    ...

    Yến Nguyệt vẫn là một bộ cẩm bào màu lam sạch sẽ, đứng trước cửa sổ, nhìn trăng tròn trên bầu trời.

    "Sư huynh." Tiểu Mạc bưng thuốc tiến vào.

    Yến Nguyệt nhận lấy, uống một hơi cạn sạch.

    "Ngọc Tường thế nào rồi?" Hắn vẫn có chút lo lắng cho Ngọc Tường, hiện tại đã qua một ngày.

    "Thạch Lựu bà bà quả thật là cao thủ trong phương diện này." Tiểu Mạc cũng không biết nên hình dung như thế nào: "Ngọc Tường đã hoàn toàn khỏi, sốt cũng hạ. Nhưng bà bà bởi vì tiêu hao công lực quá lớn nên đã hôn mê. Bình Quả đang chăm sóc bà bà."

    "Ngọc Tường thật sự đã tốt lên rồi sao?" Trong lòng Yến Nguyệt rốt cuộc buông xuống một tảng đá lớn, nếu Ngọc Tường thật sự có gì không hay xảy ra, mình làm sao có thể an tâm sống tiếp.

    "Tuy độc Phần Tâm Chú đã giải, nhưng lại không tốt lắm."

    Sau khi Tiểu Khanh cùng bà bà xác nhận Ngọc Tường đã hoàn toàn không còn gì đáng ngại, lập tức phạt Ngọc Tường quỳ ngoài sân.

    Tiểu Mạc mỉm cười, nhớ lại hôm nay trước khi mình cùng Ngọc Linh đi đón bà bà, Ngọc Tường lén giữ chặt mình hỏi có thể để cho bà bà kia giải chú gì đó trong Ngọc Tường chậm một chút hay không.

    Xem ra Ngọc Tường cũng có năng lực đoán trước tương lai, biết mình khỏe rồi, lão đại nhất định sẽ không bỏ qua.

    "Lão đại vốn định đánh hắn một trận, may nhờ có Bình Quả cô nương cầu tình." Tiểu Mạc khẽ thở dài, lão đại có thể nghe lọt lời cầu tình cũng không nhiều.

    "Ngọc Tường không có gì đáng ngại là được rồi." Yến Nguyệt mỉm cười: "Vậy xem ra lão đại là chuẩn bị bỏ qua ước hẹn canh ba của Mộ Dung Vân."

    "Ngươi muốn đi đến thế sao?"Tiểu Khanh đi vào.

    "Lão đại." Yến Nguyệt uốn gối quỳ xuống đất. Tiểu Mạc cũng vội vàng quỳ bên cạnh.

    "Có vết thương sao không ở trên giường nghỉ ngơi." Tiểu Khanh lạnh lùng nói, ngồi xuống ghế, nhìn Yến Nguyệt.

    "Sư huynh lo lắng cho Ngọc Tường." Tiểu Mạc ở bên cạnh tiếp một câu, bắt gặp ánh mắt của lão đại, vội vàng ngậm miệng không nói nữa.

    "Chẳng qua chỉ là vết thương ngoài da..." Yến Nguyệt nhẹ giọng nói.

    "Ngươi đây là đang chê ta đánh nhẹ phải không?" Tiểu Khanh nhìn Yến Nguyệt đe dọa.

    "Yến Nguyệt không dám." Yến Nguyệt cúi thấp đầu xuống.

    "Tiểu Mạc ra ngoài đi." Tiểu Khanh phân phó.

    Tiểu Mạc cáo lui ra ngoài, trong lòng vô cùng lo lắng Yến Nguyệt lại nói gì đó chọc giận lão đại.

    Một lúc lâu sau, Tiểu Khanh mới nói: "Ngươi đứng lên đi."

    Yến Nguyệt đáp một tiếng, buông tay đứng ở một bên.

    "Sao lại không nói lời nào? Bởi vì ta phạt ngươi, trong lòng ngươi ghi hận sao?"

    Yến Nguyệt lại lập tức quỳ xuống.

    "Cởi quần áo ra." Tiểu Khanh lạnh lùng phân phó.

    Yến Nguyệt chỉ nghĩ lão đại vẫn muốn trách phạt mình, không nhịn được ở trong lòng cười khổ một cái, quả nhiên là vậy, một trăm roi hôm nay chịu thay cho Yến Kiệt bất quá mới chỉ đánh được hai mươi mấy cái.

    Trường bào bị cởi ra, Yến Nguyệt ở bên trong mặc một bộ áo trong màu trắng, áo trong lại cởi ra, chính là một kiện vải bông màu trắng, vải bông rất dày, mơ hồ đã thấm ra vết máu. Yến Nguyệt nhẹ nhàng hít sâu một hơi, đem vải bông cũng tháo xuống.

    Vết roi ngang dọc trên lưng lập tức hiện ra trước mắt Tiểu Khanh. Mùi thơm nhàn nhạt của Tử Ngưng Lộ cũng không thể che lấp được mùi máu tươi. Mấy lằn roi tung hoành kia vẫn còn đang rỉ máu.

    Tiểu Khanh nhìn, mím môi một cái, Yến Nguyệt đợi một lúc, mới nhớ ra lão đại hình như không mang theo roi tới, "Yến Nguyệt đi thỉnh gia pháp. " Yến Nguyệt muốn đứng lên.

    Tiểu Khanh đè hắn lại. Tay Tiểu Khanh rất lạnh, đầu vai Yến Nguyệt cũng chằng chịt vết roi, Tiểu Khanh cảm giác được Yến Nguyệt bởi vì bị mình chạm vào mà da thịt bất giác liền run rẩy một chút.

    Tiểu Khanh thu tay lại: "Sư phụ biết thân thế của ngươi. Lần này trở về, ta sẽ thay ngươi cầu tình trước mặt sư phụ. Nếu ngươi lại làm trái lệnh của sư phụ, tự tiện tìm hiểu suy đoán lung tung, roi của sư huynh sẽ chỉ càng nặng."

    Yến Nguyệt xoay đầu lại nhìn Tiểu Khanh một cái, lại vội vàng xoay trở về: "Đa tạ lão đại. Yến Nguyệt ghi nhớ lời dạy dỗ của lão đại." Do dự một chút, lại nói: "Lão đại, Hưu phu nhân đúng là từng lấy thân thế của Yến Nguyệt làm mồi nhử thuyết phục Yến Nguyệt, nhưng Yến Nguyệt không có đồng ý. Chuyện Ngọc Tường bị trúng độc, Yến Nguyệt thật sự không biết chút nào, nếu không, Yến Nguyệt thà người trúng độc chính là mình." Nói đến đây, nước mắt của Yến Nguyệt không nhịn được mà rơi xuống.

    "Câm miệng!" Tiểu Khanh lạnh lùng quát.

    Yến Nguyệt sợ tới mức run rẩy, thở cũng không dám.

    "Nếu ngươi thật sự làm những chuyện này, sư huynh đã sớm đánh chết ngươi, còn để ngươi ở đây ủy khuất lau nước mắt như một cô nương sao." Tiểu Khanh rốt cuộc cũng có chút ý cười, trách cứ.

    "Ta biết ngươi có một loại nội công tâm pháp có thể gia tốc khả năng khép lại của vết thương, ngươi vận công chữa thương đi." Lúc Tiểu Khanh ra cửa, thản nhiên phân phó.

    "Yến Nguyệt có thể sao?" Yến Nguyệt quả thật không thể tin đây lại là lời của lão đại.

    "Chỉ một lần này." Tiểu Khanh dừng bước, nhìn Yến Nguyệt: "Đứng lên đi. Đầu gối của ngươi là làm bằng sắt sao?"

    ...

    "Yến Kiệt, thật thật xin lỗi." Thính Hương mặt đỏ bừng, luống cuống đứng trước giường Yến Kiệt: "Ngươi cũng biết lão đại của các ngươi, lời nói dối của ta cho tới bây giờ đều chưa từng gạt được hắn, đành phải nói thật."

    Thính Hương bưng một bát cháo, thấp giọng dỗ dành Yến Kiệt: "Ta cố ý nhờ Hồng Loan làm cháo cho ngươi."

    Yến Kiệt nằm sấp trên giường, trùm chăn kín đầu, im lặng.

    "Yến Kiệt, Yến Kiệt." Thính Hương vẫn gọi: "Ta biết ngươi bị lão đại của các ngươi đánh cho rất thảm, tay cũng sưng đến không bưng được bát. Để ta lấy công chuộc tội đi."

    "Ra ngoài." Yến Kiệt oán hận nói: "Nữ nhân miệng rộng không giữ chữ tín. Nữ nhân đều là một kẻ cũng không đáng tin."

    "Ây, ngươi mắng ta thì mắng ta, làm gì mắng nữ nhân." Thính Hương có chút không vui, lại lập tức cười nói: "Chẳng lẽ ngươi vì bị Tiểu Khanh cởi quần đánh mông mà xấu hổ không dám gặp người đấy chứ."

    "Đúng đấy được chưa. Ra ngoài." Yến Kiệt lại có chút ủy khuất.

    "Không sao, không sao, hài tử nhà ai mà chưa từng bị đánh mông chứ, có gì phải xấu hổ. Đến ăn cháo đi kẻo nguội." Thính Hương nhích đầu lại gần giường của Yến Kiệt.

    "Phiền chết rồi." Yến Kiệt đối với Thính Hương này cũng là không có cách gì: "Ngươi để đó đi, ta tự ăn."

    "Ta đút ngươi ăn." Thính Hương thấy Yến Kiệt có chút hòa hoãn, cười nói, sau đó động thủ kéo chăn của Yến Kiệt xuống, lộ ra cái đầu của Yến Kiệt, thấy Yến Kiệt nằm sấp trên gối, lông mi thật dài chớp chớp, chỉ cảm thấy vô cùng đáng yêu, nhịn không được đưa tay sờ sờ mặt Yến Kiệt: "Tiểu Kiệt ngoan, tỷ tỷ đút ngươi ăn."

    Yến Kiệt nhìn Thính Hương, hồi lâu mới phản ứng lại: "Ngươi làm gì vậy? Muốn dạ dày của ta nôn ra hết cháo của ngươi sao?"

    Thính Hương vội vàng cười nói: "Ngươi không được nôn, bây giờ đều do ta dọn dẹp phòng ốc, quét đông quét tây, sắp mệt chết rồi."

    "Ta nghe nói ngươi còn cho heo ăn." Yến Kiệt nhìn Thính Hương, rốt cuộc nhịn không được bật cười: "Đường đường là hoa khôi Thính Hương Uyển, còn làm loại chuyện này."

    "Còn không phải tại lão đại ma quỷ kia của các ngươi sao, nói là không cho phép phạm nhân ăn không ngồi rồi. Bây giờ Tiêu Tiêu còn đang bổ củi không có cơm ăn đâu." Thính Hương oán giận, lại vội vàng quay đầu nhìn ra cửa.

    "Mau đến đây, ta cho ngươi ăn, ta còn phải đi cho heo ăn nữa." Thính Hương bưng bát, cầm thìa nhỏ, dùng sức múc một muỗng lên.

    "Trần tỷ tỷ, ta cũng không phải heo." Yến Kiệt nhìn tư thế kia của Thính Hương, nhất thời khẩu vị gì cũng không còn.

    "Dùng bầu rượu uống nước?" Tiểu Khanh nhìn Ngọc Linh.

    Ngọc Linh gật đầu nói: "Đúng vậy. Sư huynh."

    "Tết năm ngoái, Tiểu Kiệt lén uống một ly rượu, sau đó liền say, bị Yến Văn sư huynh hung hăng giáo huấn một trận. Tiểu Kiệt sao dám uống rượu nữa chứ?" Ngọc Linh rất tin lời Tiểu Kiệt. Lúc ấy Tiểu Kiệt nằm trên giường, cũng là mình bôi thuốc cho hắn, cũng thấy Yến Kiệt hối hận đến thế nào: "Rượu cay cay, uống vào dạ dày khó chịu muốn chết, đầu cũng choáng váng, còn bị đại ca đánh thành dạng này, ai nói gì cũng sẽ không uống nữa."

    Tiểu Khanh gật gật đầu: "Hắn còn khóc sao?"

    Ngọc Linh đỏ bừng mặt, không dám không trả lời câu hỏi của lão đại, lại không muốn Tiểu Kiệt bị phạt, đành phải ngập ngừng nói: "Vâng, khóc. Có điều bây giờ không khóc, Trần Huyền Y, ừm, Thính Hương nấu cháo cho hắn."

    Yến Kiệt và Yến Nguyệt đều một ngày không ăn gì.

    Tiểu Khanh đưa ánh mắt phóng tới trên người Tiểu Mạc.

    "Tiểu đệ cũng đã đưa cơm cho Yến Nguyệt sư huynh." Tiểu Mạc vội vàng khom người đáp.

    "Ngươi đi xem Ngọc Kỳ đi." Tiểu Khanh nhớ tới hôm nay Ngọc Kỳ nói giúp cho Yến Kiệt, mình từng quất hắn mười mấy roi, không khỏi có chút hối hận.

    Yến Kiệt vẫn vùi đầu trong chăn.

    Thính Hương cầm một bát cháo, cố nén giận nói: "Này, bát này là bát cuối cùng ta đi hâm lại cho ngươi, nếu ngươi lại làm đổ, ta sẽ thật sự mặc kệ ngươi."

    Yến Kiệt vẫn là hai chữ: "Ra ngoài."

    Vừa rồi hai người thật vất vả mới nói chuyện bình thường được, Thính Hương chuẩn bị đút cháo cho Yến Kiệt ăn, nào biết sau khi nghe một câu của Thính Hương, Yến Kiệt lại trở mặt.

    "Tuổi còn nhỏ không nên uống rượu, chuyện tuy nhỏ nhưng cũng không được tự tiện làm. Đệ tử quy ngươi cũng chưa nhớ kỹ, khó trách sẽ bị đánh."

    "Ra ngoài." Yến Kiệt dùng tay quấn vải trắng dễ dàng hất đổ cái bát trong tay Thính Hương, lại vùi đầu vào.

    "Ngươi hờn dỗi với ai? Lại như vậy, ta sẽ đi mách lão đại của các ngươi, để hắn lại đánh ngươi một trận." Thính Hương uy hiếp.

    "Phó Tiểu Khanh." Thính Hương kinh hãi kêu lên.

    Tiểu Khanh mỉm cười một cái, đón lấy bát cháo từ tay Thính Hương.

    "Ngươi không cần thông đồng với Tiểu Linh để lừa gạt ta." Yến Kiệt tuy trùm chăn kín đầu nhưng vẫn nghe thấy có người đẩy cửa vào: "Nói cho lão đại ta cũng không sợ, ngay cả quyền không ăn gì ta cũng không có sao?"

    "Trần cô nương, mời ra ngoài trước." Tiểu Khanh mỉm cười nói.

    "Hiếm khi ngươi ôn nhu bảo ta ra ngoài như vậy." Thính Hương đưa bát cho Tiểu Khanh, an tĩnh rời khỏi phòng, đến ngoài cửa phòng mới nhớ tới mình tựa hồ đã cười đến có chút ngớ ngẩn, không phải định nhìn hắn hung hăng mắng hắn một trận để hắn tự mình đi cho heo ăn sao.

    "Thật sự là lão đại, chết rồi, chết rồi." Yến Kiệt một bên ở trong lòng thầm mắng mình phản ứng chậm chạp, một bên cẩn thận thò đầu ra.

    "Lão đại." Yến Kiệt muốn xuống giường thỉnh tội.

    "Ngươi nằm nghiêng là được." Tiểu Khanh nhìn vành mắt Yến Kiệt quả thật còn đỏ, có chút đau lòng.

    Kỳ thật Yến Kiệt còn nhỏ hơn Ngọc Tường mấy ngày, chỉ là Yến Kiệt ở dưới trướng nghĩa phụ Chu Kỳ của Bão Long Sơn Trang, sớm đã trưởng thành mà làm việc, đại ca Yến Văn của hắn lại càng quản dạy nghiêm khắc, cho nên Yến Kiệt tuy rằng nghịch ngợm nhưng tính cách kiên cường, rất có chủ ý. Làm cho Tiểu Khanh thường quên mất kỳ thật Yến Kiệt bất quá vẫn còn là một hài tử chưa tới 16 tuổi.

    Yến Kiệt động đậy một chút trên người đau muốn chết, tay cũng không giúp được gì.

    Tiểu Khanh ngồi nửa người trên giường, ôm lấy Yến Kiệt, để hắn dựa vào ngực mình.

    Nước mắt của Yến Kiệt lập tức rơi xuống.

    "Dùng bầu rượu uống nước? Mệt cho ngươi còn nghĩ ra được." Tiểu Khanh lau nước mắt cho Yến Kiệt: "Ủy khuất?"

    "Yến Kiệt sai rồi. Lão đại dạy phải. Nhưng Tiểu Kiệt quả thật không uống rượu."

    "Đánh cũng đánh xong rồi, roi cũng không thể quay về." Tiểu Khanh bưng cháo đút cho Yến Kiệt: "Lần này đánh ngươi nhiều, sư huynh ghi lại cho ngươi. Lần sau lại phạm sai lầm nhỏ, sư huynh có thể miễn phạt cho ngươi một lần."

    "Sai lầm nhỏ gì có thể miễn phạt?" Hai mắt Yến Kiệt suýt chút nữa thì sáng lên.

    "Ngươi mỗi ngày đều chờ để phạm lỗi sao?" Tiểu Khanh đập một bàn tay xuống mông Yến Kiệt, tuy rằng không nặng, nhưng mông Yến Kiệt bây giờ đều là vết thương chồng chất, đau đến mức khiến Yến Kiệt nhếch miệng: "Tiểu đệ lỡ lời, sư huynh chớ để trong lòng."

    "Sư huynh, thật xin lỗi." Yến Kiệt ăn cháo xong, lại nằm sấp trên giường: "Đều tại ta cùng Ngọc Linh sơ suất, để cho Hưu phu nhân chạy thoát."

    Tiểu Khanh cười cười: "Nếu nàng không chạy thoát, chúng ta sao có thể đem các nàng một lưới bắt hết đây."

    "Ý của sư huynh là?" Yến Kiệt đã cảm thấy rất kỳ lạ, ngày đó mình cùng Ngọc Linh vốn có thể ngăn cản Hưu phu nhân, nhưng vừa lúc ấy lão đại lại ra một kiếm, hắn cùng Ngọc Linh đành phải lui về phía sau.

    "Sau khi Hưu phu nhân trở về, sẽ một lần nữa bố trí triệu tập toàn bộ lực lượng, chuẩn bị cùng chúng ta quyết phân thắng bại. Cho nên, ngươi cũng nên dưỡng thương mau mau một chút, nếu không, lần náo nhiệt này sẽ không góp được." Tiểu Khanh hiếm khi ôn hòa trả lời thắc mắc của sư đệ.

    "Lão đại, có phải đại ca cũng tới hay không?" Yến Kiệt đột nhiên phúc chí tâm linh*.

*Phúc chí tâm linh: Vận khí tới đầu óc sáng suốt linh lợi hơn.

    Tiểu Khanh cười một cái: "Lúc đầu vốn định chờ đại ca ngươi đến đánh ngươi."

    "Lão đại, ngài nhất định không được để cho đại ca đánh ta nữa. Bằng không Tiểu Kiệt thật sự không dậy nổi." Yến Kiệt nghe nói đại ca tới liền sợ hãi, mình ở chỗ đại ca còn nợ roi a.

    Tiểu Khanh vừa giúp Yến Kiệt sửa lại góc chăn, vừa cười khiển trách: "Lời này của ngươi nếu để Yến Văn nghe được, trước liền đánh ngươi."

    "Lão đại cũng không cần về sau mới miễn phạt cho Tiểu Kiệt, lần này dùng ở chỗ đại ca đi." Yến Kiệt cầu xin Tiểu Khanh.

    Tiểu Khanh thấy Yến Kiệt đúng là sợ đến toát mồ hôi, cảm thấy có chút kỳ lạ, lại ngồi xuống hỏi: "Yến Kiệt, ngươi còn làm sai chuyện gì sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro