Chương 59: Ánh trăng ôn nhu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vũ Văn Tiêu Tiêu đem khúc gỗ cuối cùng vừa vặn bổ thành tám phần, rốt cuộc không thể kiên trì được nữa, quỳ ngồi trên mặt đất. Cái rìu trong tay cũng rơi xuống.

Tống Nam lạnh lùng nói: "Ngươi có thể trở về phòng nghỉ ngơi. Chỉ là bây giờ đã qua giờ Dậu, cơm hôm nay không được ăn."

Vũ Văn Tiêu Tiêu trầm mặc không nói gì, miễn cưỡng đứng lên, lúc quay đầu lại đã thấy Yến Nguyệt mặc một thân cẩm bào màu lam đứng dưới ánh trăng nhìn mình.

Tống Nam khom người cáo lui.

Vũ Văn Tiêu Tiêu vô thức đưa tay ra sau lưng, cúi đầu, không nói lời nào.

Yến Nguyệt đi tới, ngồi trên một cái ghế dài, vẫy vẫy tay với Tiêu Tiêu.

Vũ Văn Tiêu Tiêu do dự một lát, thật cẩn thận ngồi xuống bên cạnh Yến Nguyệt.

"Chặt mấy khúc gỗ này mất một ngày sao?" Yến Nguyệt cười nói: "Khó trách lão đại phạt ngươi nhịn đói."

"Lão đại các ngươi, thật sự là ma quỷ." Vũ Văn Tiêu Tiêu nghiến răng nghiến lợi nói.

Yến Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn, bỗng nhiên túm lấy Tiêu Tiêu, đặt hắn ở trên đùi mình, giống như đánh tiểu hài tử, hung tợn đánh vào mông hắn hai cái.

Vũ Văn Tiêu Tiêu đau đến nhịn không được khẽ kêu một tiếng, lại vội vàng nhịn xuống.

Yến Nguyệt xoay mặt Vũ Văn Tiêu Tiêu lên, phát hiện trên mặt Vũ Văn Tiêu Tiêu đã treo nước mắt.

"Lão đại đánh cái mông ngươi rồi?" Yến Nguyệt nhịn xuống ý cười.

Vũ Văn Tiêu Tiêu vừa quẫn bách, vừa ảo não: "Hôm nay không phải ngươi cũng bị hắn đánh sao?"

"Để ta xem một chút." Yến Nguyệt muốn cởi quần Vũ Văn Tiêu Tiêu xuống.

Vũ Văn Tiêu Tiêu sợ tới mức suýt chút nữa thì ngã xuống đất, dùng sức giữ trường bào của mình: "Không cần."

Yến Nguyệt cười cười, kéo Vũ Văn Tiêu Tiêu lại: "Ta bị lão đại đánh quen rồi, cũng không đau lắm. Ngươi ăn đòn còn ngồi xuống được, thật không dễ dàng."

Vũ Văn Tiêu tiêu thầm nghĩ, ngươi có biết vì vừa rồi ngồi một chút, bổn thiếu gia vất vả cỡ nào không.

"Ta là vì muốn tốt cho ngươi." Yến Nguyệt cười nhìn Tiêu Tiêu: "Lão đại của chúng ta không thể chọc được, ngươi tốt nhất nên ăn nói cẩn thận một chút, đừng có vô duyên vô duyên đi đòi đánh."

"Hắn dựa vào cái gì đánh ta?" Vũ Văn Tiêu Tiêu có chút không phục: "Ta đã lớn như vậy, ngay cả sư phụ cũng chưa từng đánh ta." Nhớ tới hai ngày nay chịu ủy khuất, nước mắt lại rơi xuống.

"Ai bảo ngươi rơi vào tay lão đại." Yến Nguyệt nhìn hắn rơi lệ, biết Vũ Văn Tiêu Tiêu nhất định đã chịu không ít ủy khuất.

"Một ngày nào đó, ta nhất định sẽ đòi lại cả gốc lẫn lãi." Vũ Văn Tiêu ngẩng đầu lên.

"Thật sao?" Yến Nguyệt lạnh lùng nhìn Vũ Văn Tiêu Tiêu.

Vũ Văn Tiêu Tiêu giật mình, xoay người muốn chạy, nhưng đã quá muộn, Yến Nguyệt đã lại túm lấy hắn đặt ở trên đùi, "bốp bốp" đánh xuống mấy cái: "Lại dám bất kính với lão đại của chúng ta, muốn ăn đòn sao?"

Vũ Văn Tiêu Tiêu dùng sức giãy dụa hồi lâu cũng không nhúc nhích được chút nào. Trên mông đau đớn khó nhịn, miệng lại không chịu nhận thua: "Ta không phục, ngươi cũng giống Phó Tiểu Khanh kia, đều là ma quỷ."

Yến Nguyệt nghe xong ngược lại mỉm cười, buông lỏng tay. Vũ Văn Tiêu Tiêu vội vàng thoát ra lùi về phía sau vài bước, mặt đầy nước mắt trừng mắt nhìn Yến Nguyệt.

Yến Nguyệt nhìn bộ dạng tức giận khó nguôi của hắn không khỏi cười rộ lên: "Ngươi đánh cũng không đánh lại, chạy cũng chạy không được, còn dám bướng như vậy, quả thật là chưa từng bị đánh."

Vũ Văn Tiêu Tiêu lại muốn chạy, Yến Nguyệt đã bắt lấy hắn, thoải mái đặt hắn lên ghế dài, tiện tay cầm lấy một thanh gỗ dài một xích, dùng sức đánh xuống mông Vũ Văn Tiêu Tiêu.

Vũ Văn Tiêu Tiêu giãy dụa không được, lại không dám lớn tiếng kêu to. Nếu bị người khác nhìn thấy, mình chẳng phải càng mất mặt sao. Cắn răng chịu một hồi, đã cảm thấy phi thường đau đớn. Từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng bị đánh như vậy.

Sáng sớm hôm nay, Tống Nam đưa hắn đến đây, Phó Tiểu Khanh cho hắn một cái rìu, bảo hắn bổ củi. Hắn nhận rìu, thuận tay ném ra ngoài.

Phó Tiểu Khanh chỉ khẽ cười một cái: "Ngươi lúc nào muốn bổ củi rồi thì nói."

Vũ Văn Tiêu Tiêu đang định nói, thiếu gia ta chết cũng sẽ không đi bổ củi, Tiểu Khanh đã đè hắn lên băng ghế này, kéo quần hắn xuống, dùng một cây roi mây quất thật mạnh vào mông hắn.

Trong nháy mắt, Vũ Văn Tiêu Tiêu thậm chí hoài nghi mình có phải đang gặp ác mộng hay không. Nhưng không khí lành lạnh vào buổi sáng sớm, cùng với cái đau không thể chịu nổi trên mông rốt cuộc để hắn nhận thức rõ ràng. Hắn vừa định chửi mắng.

Phó Tiểu Khanh lạnh lùng nói: "Nếu ngươi dám nói năng lỗ mãng, ta liền kéo ngươi đến cửa khách điếm đánh."

Vũ Văn Tiêu Tiêu lúc này mới phát hiện, thì ra mình yếu ớt và sợ đau như vậy.

"Ta nguyện ý bổ củi." Lúc nói ra lời này, hắn hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào. Nước mắt cũng bất giác rơi xuống, lại rất nhanh liền nuốt trở về.

Một ngày nay, hắn nhịn đau, ngồi cũng không dám ngồi, nghỉ cũng không dám nghỉ, vừa sợ hãi, vừa tức giận, vừa xấu hổ, lại một chút cũng không dám chậm trễ mà bổ củi.

"Nếu hắn không tuân lệnh, liền kéo đến cửa đánh." Phó Tiểu Khanh lạnh lùng phân phó, khiến Vũ Văn Tiêu Tiêu dựng rùng mình.

Bị phong công lực, Vũ Văn Tiêu Tiêu mới biết võ công hữu dụng cỡ nào. Đồng thời cũng thầm hối hận, nếu như trước kia mình luyện võ chăm chỉ hơn một chút, cố gắng một chút, tối thiểu cũng có thể chạy khỏi đây, không cần phải chịu loại tra tấn này.

"Còn dám bất kính với lão đại không?" Yến Nguyệt rốt cuộc dừng tay.

Vũ Văn Tiêu Tiêu bởi vì kìm nén  nước mắt, kìm nén không khóc kêu, cộng thêm sự đau đớn, gần như đã nói không nên lời.

Yến Nguyệt cầm thanh gỗ điểm lên thắt lưng hắn một cái. Vũ Văn Tiêu Tiêu sợ tới mức bất giác run lên.

"Xem ra ta nên cởi quần ngươi ra đánh." Yến Nguyệt lười biếng nói, Vũ Văn Tiêu nghe được lại kinh hồn tán đảm.

"Ta không dám." Vũ Văn Tiêu Tiêu rốt cuộc nghẹn ngào lên tiếng.

"Nói rõ ràng chút." Yến Nguyệt ngồi xổm xuống, nâng đầu Vũ Văn Tiêu Tiêu lên.

Vũ Văn Tiêu Tiêu cố nhịn ủy khuất, nói: "Ta không dám nói lão đại của ngươi là ma quỷ nữa."

Yến Nguyệt thở dài: "Ta nói một câu, ngươi nói lại một câu, sai một chữ đánh thêm mười lần."

"Tiêu nhi sai rồi." Yến Nguyệt mỉm cười, nhìn Vũ Văn Tiêu Tiêu.

"Tiêu nhi sai rồi." Vũ Văn Tiêu Tiêu đỏ bừng mặt.

"Yến đại ca dạy phải, sau này Tiêu nhi không dám bất kính với lão đại cùng Yến đại ca."

Vũ Văn Tiêu Tiêu cắn môi, kháng cự.

"Bốp", thanh gỗ trong tay Yến Nguyệt lại nặng nề rơi xuống mông Vũ Văn Tiêu Tiêu. Đau đến mức khiến hắn khẽ run lên.

"Yến đại ca dạy phải, sau này Tiêu nhi không dám bất kính với lão đại cùng Yến đại ca." Mang theo tiếng khóc nức nở, Vũ Văn Tiêu Tiêu rốt cuộc cũng nói ra.

"Được rồi, niệm tình ngươi lần đầu vi phạm, lần này Yến đại ca tha cho ngươi một lần. Nếu còn có lần sau, nhất định sẽ đánh ngươi một trận thật nặng." Yến Nguyệt nhìn Vũ Văn Tiêu Tiêu, ném thanh gỗ trong tay đi.

Vũ Văn Tiêu Tiêu muốn nhịn xuống nước mắt, nhưng chính là nhịn không được. Bây giờ người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

Yến Nguyệt thấy Vũ Văn Tiêu Tiêu còn nằm sấp ở đó, dùng chân đá đá chân hắn nói: "Còn nằm sấp đó làm gì, chẳng lẽ mới bị đánh mấy cái liền đứng đậy không nổi đấy chứ."

Vũ Văn Tiêu Tiêu hít vào một ngụm khí lạnh, miễn cưỡng đứng lên. Lại không nhìn Yến Nguyệt, chỉ nhìn bóng mình trên mặt đất.

Yến Nguyệt cười nói: "Lần này ngươi ngồi không được rồi."

Vũ Văn Tiêu Tiêu muốn hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, rốt cuộc vẫn buông tha cho tính toán này.

"Nếu đã đứng thì đứng cho đàng hoàng, không có quy củ." Yến Nguyệt phát hiện lúc mình dạy dỗ Tiêu Tiêu, rất có cảm giác của lão đại.

Vũ Văn Tiêu Tiêu miễn cưỡng khép chân lại, duỗi thẳng thắt lưng.

Yến Nguyệt cười cười, đặt bánh bao vào tay Vũ Văn Tiêu Tiêu: "Đại ca đặc biệt cố ý để dành một cái bánh bao cho ngươi."

Vũ Văn Tiêu Tiêu đẩy tay Yến Nguyệt ra, hừ một cái: "Ta không đói." Kỳ thật Vũ Văn Tiêu Tiêu đã hai ngày không ăn gì, thấy bánh bao thật rất muốn một ngụm nuốt hết vào. Nhưng mình vừa bị Yến Nguyệt đánh xong, làm sao có thể ăn đồ của hắn, đây coi là cái gì, tát một cái lại cho một quả táo ngọt sao? Coi ta là hài tử năm tuổi?

Yến Nguyệt liền cười, vẫn đem bánh bao đặt vào trong tay Vũ Văn Tiêu Tiêu: "Đại ca thế nhưng là mạo hiểm chịu đòn mà đến đây."

Vũ Văn Tiêu Tiêu nghe Yến Nguyệt nói, mới nhớ tới chuyện hắn vì cứu phụ thân mà chọc giận lão đại, có chút áy náy. Tên Tiểu Khanh ma quỷ kia không biết đã đánh Yến đại ca thành thế nào: "Thật xin lỗi, bởi vì cứu phụ thân ta, liên lụy ngươi bị Phó...lão đại các ngươi phạt."

Yến Nguyệt cười cười: "Kỳ thật cứu phụ thân ngươi, đối với phụ thân ngươi mà nói, có thể cũng không phải là chuyện tốt gì."

Vũ Văn Tiêu Tiêu nhịn không được hừ một tiếng.

Yến Nguyệt cũng không so đo với hắn, đưa bánh bao đến bên miệng Vũ Văn Tiêu Tiêu: "Tự mình cầm ăn hay là để đại ca giúp ngươi nhét vào."

Vũ Văn Tiêu Tiêu đành phải nhận lấy bánh bao, thấy Yến Nguyệt nheo mắt nhìn mình, chỉ đành đưa cái bánh bao lên miệng. Nhưng mùi bánh bao rốt cuộc cũng đánh gục lòng tự tôn của hắn, hắn rốt cuộc nhịn không được nữa, cầm lấy bánh bao cắn mạnh một ngụm, nhìn Yến Nguyệt, bắt đầu chậm rãi ăn.

Trong lòng lại nghĩ: Hôm nay ngươi bị đánh nặng như vậy, hơn phân nửa cũng vì nguyên do tự tiện chữa thương cho phụ thân, cho nên, hôm nay ngươi đánh bổn thiếu gia, bổn thiếu gia sẽ không so đo với ngươi.

Trong gió đêm trong trẻo lạnh lẽo, trên người Yến Nguyệt truyền đến hương trái cây nhàn nhạt.

"Yến đại ca có mùi gì thế, thật thơm." Vũ Văn Tiêu Tiêu thầm nghĩ, hắn cũng thích huân hương.

"Lại đây." Yến Nguyệt thấy Vũ Văn Tiêu Tiêu ăn xong bánh bao, ra hiệu hắn đi đến bên cạnh mình.

Vũ Văn Tiêu Tiêu do dự một lát, đi tới trước mặt Yến Nguyệt. Yến Nguyệt túm lấy tay hắn.

Vũ Văn Tiêu Tiêu lui về phía sau, hơi nhíu mày. Trên hai tay, nổi đầy những vết phồng rộp lấp lánh.

Yến Nguyệt đưa tay vuốt nhẹ, khiến Tiêu Tiêu đau đến mức rụt tay về.

"Bổ củi rất vất vả sao?" Yến Nguyệt lấy ra một cái bình phỉ thúy, ở trên tay Vũ Văn Tiêu Tiêu nhẹ nhàng rót một giọt.

"A!" Vũ Văn Tiêu Tiêu đột nhiên cảm thấy đau thấu xương, suýt chút nữa nhảy dựng lên, muốn giật tay ra, tay lại bị Yến Nguyệt nắm chặt.

"Đau không?" Yến Nguyệt nhìn Tiêu Tiêu: "Đây là Tử Ngưng Lộ, cho ngươi bôi lên chút vết thương này, có chút chà đạp nó."

Vũ Văn Tiêu Tiêu xoay mặt đi, cố nhịn đau đớn trên tay.

Yến Nguyệt lấy ra một miếng vải bông màu trắng, đem hai bàn tay của Vũ Văn Tiêu tiêu dùng sức quấn lại: "Ngày mai có thể còn có nhiều việc phải làm như vậy nữa, không chuẩn bị tay cho tốt, lại sẽ không có cơm ăn."

Vũ Văn Tiêu Tiêu nhìn hai tay, cười khổ một cái: "Nghe người ta nói, đại trượng phu thường vì ba đấu gạo mà khom lưng, ta còn cười nhạo, thì ra tư vị bị bỏ đói quả thật dễ khiến người ta cúi đầu."

"Ngươi đói được, Kinh huynh không đói được." Yến Nguyệt cười nói: "Huống hồ ngươi cũng không chịu nổi roi của lão đại."

Nếu Vũ Văn Tiêu Tiêu cùng Thính Hương không tuân lệnh Tiểu Khanh mà làm việc, ba người đều sẽ không có cơm ăn. Kinh Kha bị thương nặng chưa lành, không thể nhịn đói. Đương nhiên, mệnh lệnh của Tiểu Khanh đại nhân, càng không thể vi phạm.

"Cầm cái này, nhỏ vào trong nước nóng, rửa sạch vết thương." Yến Nguyệt đặt bình phỉ thúy vào lòng Vũ Văn Tiêu Tiêu.

"Nhất định phải dùng, bằng không ngày mai đại ca sẽ đích thân bôi thuốc cho ngươi." Yến Nguyệt đưa mắt nhìn về phía cái mông của Vũ Văn Tiêu Tiêu, dưới ánh trăng, trên trường bào đã mơ hồ thấm ra vết máu.

Ánh trăng ôn nhu chiếu lên hai người họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro