Chương 61: Bình sa lạc nhạn (thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Ngọc Kỳ, Yến Nguyệt, Tiểu Mạc, Ngọc Linh, Yến Kiệt, trường thân ngọc lập* đứng trong sân ngoài phòng Tiểu Khanh, nín thở cung kính chờ thỉnh an Tiểu Khanh buổi sáng.

*Trường thân ngọc lập (长身玉立 ): thường dùng để miêu tả đàn ông vóc dáng cao lớn, "ngọc lập" hiểu là dáng người thẳng tắp, mạnh mẽ rắn rỏi.

    Tiểu Khanh thay y phục màu lam nhạt, đi ra. Nhìn các sư đệ quy củ quỳ xuống hành lễ, cười cười, phân phó bọn hắn đứng lên.

    Ngọc Kỳ mặt như quan ngọc, khí sắc bình thản.

    Mặt Yến Nguyệt đã bớt sưng nhưng vết roi rõ ràng lại làm cho khuôn mặt vốn đã góc cạnh của Yến Nguyệt càng lộ ra vẻ lãnh tuấn, khóe môi hắn hơi nhếch lên, biểu hiện ra vẻ kiệt ngạo của hắn.

    Tiểu Khanh hơi nhíu mày, đi tới trước mặt Yến Nguyệt, dùng hai ngón tay kẹp lấy cằm Yến Nguyệt, lật trái lật phải.

    Yến Nguyệt bị hành động của Tiểu Khanh làm cho có chút hoảng hốt, chẳng lẽ khuôn mặt anh tuấn phi phàm này của mình lại chọc đến lão đại.

    "Vết thương này đã bôi thuốc chưa?" Tiểu Khanh hỏi.

    "Cũng không nặng." Yến Nguyệt không thích bôi Tử Ngưng Lộ trên mặt, thật sự quá thơm.

    Tiểu Khanh lạnh mặt: "Không phải lệnh ngươi vận công chữa thương rồi sao, sao trên mặt vẫn là bộ dạng này? Là muốn người ta nhìn thấy, nói lão đại ta ngược đãi sư đệ?"

    "Sư huynh vốn chính là ngược đãi sư đệ." Yến Nguyệt ở trong lòng thầm nghĩ, lại vội vàng cúi đầu cụp mắt. "Yến Nguyệt không dám. Lát nữa Yến Nguyệt sẽ bôi thuốc."

    Tiểu Khanh buông tha cho hắn, đưa ánh mắt đặt ở trên người Tiểu Mạc. Trong lòng Tiểu Mạc liền thấp thỏm.

    "Nhan thị gia huấn, chương Huynh đệ, đọc!" Tiểu Khanh nhìn Tiểu Mạc.

    Trong lòng Tiểu Mạc cảm thấy rất kỳ lạ, sao lão đại lại đột nhiên kiểm tra cái này. Từ lúc bảy tám tuổi Tiểu Mạc đã thuộc lòng Nhan thị gia huấn, cũng không ít lần bị phạt quỳ gối trong viện chép hơn bốn vạn chữ Nhan thị gia huấn.

    Cung kính đáp một tiếng, Tiểu Mạc cao giọng đọc thuộc lòng: "Phu có nhân dân mới có phu phụ, có phu phụ sau mới có phụ tử, có phụ tử sau mới có huynh đệ, một nhà thân thiết, chỉ như thế mà thôi. Từ xưa đến nay, cửu tộc vốn là tam thân, cho nên quan trọng nhất chính là nhân luân, không thể không dốc..."

    Tiểu Khanh gật gật đầu, liền biết Tiểu Mạc nhất định là không có vấn đề. Phất tay cắt ngang lời Tiểu Mạc, dặn dò: "Mấy ngày tới, các ngươi đem gia huấn này học thuộc lòng, nếu Dương đại ca khảo giáo đến, ai xảy ra vấn đề, ta nhất định sẽ nghiêm trị."

    "Dương đại ca muốn đến?" Tiểu Mạc đột nhiên cảm thấy trên trời dường như có mây đen bay tới.

    "Đại khái hai ngày nữa sẽ đến." Tiểu Khanh trừng mắt nhìn Tiểu Mạc một cái, Tiểu Mạc vội vàng thu hồi vẻ mặt như tận thế sắp tới, dối lòng mà nói: "Tiểu đệ cũng vô cùng nhớ Dương đại ca." Trong lòng lại cân nhắc làm sao mới có thể tìm được lý do thích hợp để biến mất khỏi đây.

    Tiểu Khanh lạnh lùng nhìn lướt qua mấy sư đệ, nhàn nhạt nói: "Ta kính Dương đại ca như huynh như cha, sư phụ cũng rất tán thưởng Dương đại ca. Nếu các ngươi dám ở trước mặt Dương đại ca thất lễ, cứ chờ bị treo lên cây ăn roi đi."

    Nhìn bộ dạng cung kính đáp lời của mấy sư đệ, Tiểu Khanh mới chậm rãi nói: "Mấy ngày nay các ngươi đều không ít lần bị giáo huấn, tốt nhất nên ghi nhớ trong lòng. Thận trọng từ lời nói đến việc làm, khiêm cung tự luật*."

*Tự luật (自律): tự hạn chế; tự ràng buộc; tự gò bó.

    Phân phó xong chuyện này, Tiểu Khanh lệnh cho Ngọc Kỳ mang Ngọc Linh đi dò xét động tĩnh của Hưu phu nhân, "Bất kỳ gió thổi cỏ lay nào trong vòng trăm dặm chung quanh khách điếm Lan Nhược đều phải bẩm báo."

    Sau đó lại phân phó Tiểu Mạc, lệnh cho hắn xử lý chuyện của Bích Lạc Thập Nhị Cung.

    "Để Vũ Văn Tiêu Tiêu học thuộc mười chương đầu." Tiểu Khanh chỉ Nhan thị gia huấn đặt trên bàn, "Buổi tối dẫn hắn tới đáp lời, sai một chữ, đánh một roi."

    "Vậy Tiêu Tiêu không cần bổ củi nữa?" Yến Nguyệt ở trong lòng mừng thay cho Tiêu Tiêu, ngồi trong phòng học thuộc lòng cũng tốt hơn đói bụng bổ củi nha, hơn nữa, hết thảy thế gia đệ tử có mấy người không học gia huấn của Nhan lão đầu này chứ, xem ra lão đại cũng không muốn tiếp tục làm khó Tiêu Tiêu nữa.

    "Củi vẫn phải bổ." Tiểu Khanh nói: "Hắn bổ củi, ngươi ở bên cạnh đọc cho hắn nghe, cũng tự ôn tập một chút."

    Yến Nguyệt ngây ra một lúc, mới mặt mày đau khổ đáp: "Lão đại đây là phạt hắn hay vẫn là phạt ta?"

    "Ngươi không nên phạt sao?"Tiểu Khanh nhìn Yến Nguyệt: "Còn muốn đòi phạt nặng hơn?"

    "Yến Nguyệt không dám, Yến Nguyệt đi làm ngay." Yến Nguyệt cảm thấy thân thể hiện tại của mình dường như không nên bị cái miệng không biết "khéo léo" này liên lụy nữa.

    "Nếu ngươi lại dám tự ý đưa đồ ăn cho Vũ Văn Tiêu Tiêu, ngay cả cơm của ngươi sư huynh cũng dứt khoát tiết kiệm." Tiểu Khanh cười khiển trách Yến Nguyệt.

    Yến Nguyệt biết nhất cử nhất động của mình đều không thể gạt được lão đại.

    Tất cả mọi người đều bị Tiểu Khanh khiển đi, chỉ giữ lại Yến Kiệt cung kính đứng nghiêm một bên.

    "Yến Kiệt, đêm qua ngươi dụng công điều tức rồi?"

    Loại vết thương ngoài da như roi vọt này, mặc dù đau ở da thịt, nhưng không tổn thương nội phủ. Người học võ đều là nội ngoại kiêm tu. Dù bị quất roi, không nên luyện gân cốt bên ngoài, nhưng lại không ảnh hưởng đến điều tức nội lực, hơn nữa điều tức nội lực mặc dù không thể giảm bớt đau đớn, nhưng rất hữu ích cho việc khôi phục thương thế.

    Nhưng lúc điều tức cần ngồi xếp bằng, cái mông bị quất roi tự nhiên phi thường đau đớn, cho nên Yến Kiệt liền trộm lười biếng, nằm sấp ngủ một đêm.

    Bây giờ nghe sư huynh tra hỏi, mồ hôi lạnh sau lưng liền túa ra, Yến Kiệt uốn gối quỳ xuống đất đáp: "Tiểu Kiệt nên phạt, đêm qua Tiểu Kiệt lười biếng không có luyện công." Lại xin khoan dung: "Cầu sư huynh tha cho Tiểu Kiệt lần này, hôm qua mông thật sự vô cùng đau đớn, Tiểu Kiệt ngay cả xoay người cũng đau, lại càng không dám ngồi."

    Tiểu Khanh biết Yến Kiệt nhất định sẽ lấy cái cớ này, nhưng cũng không trách cứ hắn, chỉ lệnh cho hắn trở về điều tức, không được nằm sấp nuôi nữa.

    Đợi Yến Kiệt đứng lên, Tiểu Khanh lại lệnh hắn đưa tay ra.

    Tay Yến Kiệt vẫn còn sưng tấy, dày đặc lằn roi rướm máu.

    Tiểu Khanh cầm Tử Ngưng Lộ, "Nếu bôi Tử Ngưng Lộ thì đã sớm tiêu sưng."

    Yến Kiệt sợ Tử Ngưng Lộ nhỏ lên tay đau, cho nên mới cầu Ngọc Linh bôi thuốc trị thương bình thường lên tay hắn.

    Tử Ngưng Lộ nhỏ xuống lòng bàn tay Yến Kiệt, Yến Kiệt đau đến mặt trắng bệch, nước mắt rơi lã chã.

    Tiểu Khanh nắm tay Yến Kiệt, nhìn mồ hôi lạnh trên trán Yến Kiệt, rất là đau lòng, nhưng mặt vẫn lãnh đạm như cũ.

    "Bây giờ thì biết đau rồi, sau này làm việc gì cũng phải cẩn thận." Cẩn thận rửa tay cho Yến Kiệt, lại bôi thuốc trị thương cho hắn: "Lúc bị đánh, không cho phép cuộn tay lại, lòng bàn tay bị đánh bất quá chỉ đau xong rồi thôi, nếu đầu ngón tay bị thương gân cốt, liền có cho ngươi nuôi."

    Yến Kiệt chỉ gật đầu đáp vâng, đợi Tiểu Khanh xử lý xong vết thương cho hắn, mới lấy mu bàn tay lau nước mắt, rụt rè nói: "Lão đại, lời hôm qua Tiểu Kiệt nói với lão đại, lão đại có thể quên đi không."

    Tiểu Khanh nhìn dáng vẻ đáng thương của Yến Kiệt, nhịn không được cười nói: "Sao, cáo trạng Yến Văn, bây giờ hối hận rồi?"

    ...

    Ngọc Linh đứng bên cạnh Ngọc Kỳ, tà áo khẽ tung bay trong gió núi. Hai người đứng trên một sườn đồi, nhìn khách điếm Lan Nhược dưới thung lũng.

    Khách điếm Lan Nhược ẩn hiện trong một mảnh hoa cỏ cây cối, vô cùng tĩnh mịch. Bốn phía đại môn tối đen, nếu không phải có treo hai chữ lớn "Khách điếm" trên cổng, thì thật dễ khiến người ta nhận nhầm là nhà riêng của đại hộ nhân gia nào đó.

    Nhìn về phía bên trái chừng mười dặm, là một ngôi làng nhỏ thưa thớt người ở. Xa xa là những ngọn đồi xanh trải dài, những cánh đồng lúa bát ngát.

    "Nếu lão đại đã biết chỗ dừng chân của Hưu phu nhân, vì sao không chủ động xuất kích? Ngược lại muốn ở đây chờ?" Ngọc Linh vừa theo Ngọc Kỳ xuống núi vừa hỏi.

    "Ngươi nghĩ là vì sao?" Ngọc Kỳ cười cười. Trên quan đạo bằng phẳng, thỉnh thoảng có vó ngựa phi nước đại. Khung cảnh yên ả tĩnh mịch vẫn như mọi khi. Giữa cánh đồng lúa, đám người đang lao động mặc dù mồ hôi đầm đìa, lại bởi vì mùa gặt sắp đến mà tràn ngập niềm vui được thu hoạch.

    "Tiểu đệ không biết, cho nên mới thỉnh giáo sư huynh." Ngọc Linh cười, cung kính đáp.

    Ngọc Kỳ cười liếc hắn một cái: "Nếu thật ngu xuẩn như thế, sư huynh cũng muốn đánh ngươi một trận."

    Ngọc Linh vội vàng nói: "Tiểu đệ biết rồi, là bởi vì Thanh Dực và Tôn Kiếm Lan còn ở trong tay Hưu phu nhân, cho nên lão đại sợ ném chuột vỡ bình."

    Ngọc Kỳ trừng mắt nhìn Ngọc Linh một cái, cười trách: "Nói năng cẩn thận, câu 'sợ ném chuột vỡ bình', cũng dám dùng đến trên người lão đại?"

    Ngọc Linh ứng sai, lại nhịn không được nói: "Kinh Kha này đúng là quen thói bốn phía lưu tình, vậy mà lại sinh ra một đống lớn nữ nhi như vậy."

    Ngọc Kỳ thu lại nụ cười, quở trách Ngọc Linh: "Ngươi càng ngày càng làm càn, lời này nếu bị lão đại nghe được, nhất định sẽ tát miệng ngươi."

    Ngọc Linh trong lòng không phục, lại cúi đầu đáp: "Dạ, tiểu đệ lỡ lời." Kỳ thật trong lòng lại nghĩ, ta cũng không có nói sai, Tôn Kiếm Lan, Thanh Dực, Vũ Văn Uyển Nhiên, Vũ Văn Tiêu Tiêu, muốn chứng thực liền có ngay bốn người.

    Lại hỏi: "Dương đại ca mà lão đại nhắc tới buổi sáng chính là đại ca ruột thịt của Kinh Kha sao?"

    Ngọc Kỳ gật gật đầu: "Kinh Kha vốn tên là Dương Vinh Hi, là bào đệ của đại ca Dương Vinh Thần. Có điều mười sáu năm trước đã phản bội Dương gia." Nói đến đây thì thở dài: "Lần này Dương đại ca đến, chỉ sợ là đến để thanh lý môn hộ."

    Ngọc Linh xem thường mà nói: "Loại người như Kinh Kha này quả thật vô liêm sỉ, tham sống sợ chết, không có cốt khí, chết cũng không có gì đáng tiếc."

    Ngọc Kỳ lạnh mặt mắng: "Không có quy củ."

    Ngọc Linh thấy sư huynh dường như thật sự có vài phần tức giận, cảm thấy vì loại người như Kinh Kha mà vô duyên vô cớ bị sư huynh giáo huấn cũng không đáng, liền cúi đầu không nói nhiều nữa.

    Ngọc Kỳ dừng chân ở ven đường, nhìn một gia đình đang bận rộn trên cánh đồng, một con chó lông vàng lười biếng nằm sấp trên bờ ruộng ngẩng đầu lên nhìn bọn hắn, rồi lại nằm xuống, tiếp tục thoải mái phơi nắng.

    Nhìn những bông lúa cao ngang hông nhấp nhô theo gió, Ngọc Linh nhịn không được cười cười: "Không biết có phải vì lần trước bị Tiểu Mạc sư huynh đánh cho hung ác hay không mà hiện giờ cứ hễ nhìn thấy cảnh tượng sóng lúa chập trùng này, cái mông liền sẽ mơ hồ đau nhức."

    Ngọc Kỳ nhớ tới chuyện lần đó lão đại cho tá điền thuê Ngọc Linh và Yến Kiệt hỗ trợ mùa thu hoạch với giá "một đồng tiền", quay đầu lại nhìn Ngọc Linh trách cứ: "Đều tại ta ngày thường quá mức dung túng ngươi, mới có thể để ngươi không có quy củ như vậy, chẳng trách Tiểu Mạc muốn giáo huấn ngươi."

    Ngọc Linh đáp một tiếng, thầm oán mình lắm miệng, sao lại đi nhắc tới chuyện này, len lén nhìn sư huynh, mặt sư huynh quả thật có chút lạnh lẽo, trong lòng cảm thấy thật kỳ lạ, Ngọc Kỳ sư huynh hình như cũng càng ngày càng nghiêm khắc rồi, không khỏi mười phần chán nản. Thấy sư huynh lại đi về phía trước, vội vàng nhắm mắt đuổi theo.

    Ngọc Kỳ lại ngừng bước chân. Ngọc Linh cũng vội vàng dừng lại, hốt hoảng hỏi: "Sư huynh, tiểu đệ lại làm gì sai sao? "

    Ngọc Kỳ vốn muốn dạy dỗ Ngọc Linh hai câu, nhìn bộ dạng khẩn trương của Ngọc Linh, liền không nhịn được cười nói: "Sư huynh chỉ là muốn nhắc nhở ngươi, lúc Dương đại ca đến, ngôn từ của ngươi càng phải cẩn thận hơn, miễn cho lại bị giáo huấn."

    Ngọc Linh nghe vậy thì lấy làm lạ: "Dương đại ca không phải đến để giáo huấn Kinh Kha sao, chẳng lẽ còn đi tìm chúng ta gây khó dễ?"

    Ngọc Kỳ cảnh cáo nhìn Ngọc Linh một cái: "Tóm lại ngươi cứ cẩn thận là được."

    Trong lúc nói chuyện, phía trước đã đến bên bờ Lan Nhược Khê, không còn bóng người, suối nước trong veo, róc rách chảy xuôi.

    Đoạn Thủy Kiếm trên người Ngọc Linh bỗng nhiên phát ra một tiếng rít gào. Đoạn Thủy Kiếm là thần binh cổ xưa, loại chuyện gặp địch cảnh cáo này vẫn là lần đầu tiên phát sinh.

    Ngọc Kỳ và Ngọc Linh không khỏi đồng thời dừng bước ngưng thần.

    Lân cận có cao thủ, hơn nữa sát khí cực nặng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro