Chương 62: Bình sa lạc nhạn (trung)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Một nữ tử mỹ lệ như bước ra từ mộng cảnh từ từ trồi lên từ dưới suối, mái tóc bồng bềnh, y phục tung bay, nàng mỉm cười mị hoặc, lơ lửng trên dòng suối trong vắt, nước gợn sóng phản chiếu cái bóng của nàng như thật như ảo.

    "Trục Nguyệt!" Ngọc Kỳ nhịn không được kinh hô thành tiếng.

    "Sư huynh cẩn thận." Đoạn Thủy Kiếm trong tay Ngọc Linh loé lên thanh quang, "keng" một tiếng, một giọt nước trong suốt chạm vào thân Đoạn Thủy Kiếm.

    Ngọc Kỳ rùng mình. Ánh mắt Trục Nguyệt dành cho hắn nhìn thì như triền miên, nhưng sâu trong đó lại phủ đầy sát cơ.

    Trục Nguyệt khẽ mỉm cười một cái, như đang thở dài, chậm rãi giơ tay lên, một thanh trường đao mỏng như cánh ve, lưu chuyển nhẹ nhàng như nước đã nằm ngang trước ngực.

    Một cỗ sát khí cường đại đánh thẳng tới trước mặt, Ngọc Kỳ không chút do dự, vung tay bổ ra một chưởng.

    Thân hình Trục Nguyệt nhoáng lên một cái, trường đao trong tay phản chiếu ánh mặt trời, cơ hồ đã chém tới trước mặt Ngọc Kỳ.

    Đoạn Thủy Kiếm trong tay Ngọc Linh vẽ ra một đường vòng cung, nhanh chóng chém về phía chân của Trục Nguyệt.

    Trục Nguyệt xoay người tránh đi, buông tha Ngọc Kỳ, nhìn về phía Ngọc Linh: "Công tử là muốn đả thương Nguyệt nhi sao?"

    Ngọc Linh chỉ trong một chiêu đã phát hiện võ công của Trục Nguyệt so với ngày đó lúc chạy khỏi Bão Long sơn trang, đã hơn gấp mười lần.

    "Ngọc Linh, lui về." Ngọc Kỳ đương nhiên cũng cảm giác được Trục Nguyệt hôm nay đã rất khác so với trước kia.

    Trục Nguyệt dường như đã hoàn toàn không còn tình ý với mình. Vừa rồi thừa dịp mình xuất thần, ngầm hạ sát chiêu, nếu không phải Ngọc Linh kịp thời xuất kiếm, chỉ sợ mình đã bị thương dưới giọt nước kia.

    Những giọt nước phóng ra với nội lực mạnh mẽ của Trục Nguyệt e là so với binh khí thông thường chỉ có hơn chứ không kém.

    Ngọc Kỳ lẫm liệt đứng đó.

    Trục Nguyệt mỉm cười: "Ngọc Kỳ, ngươi là Ngọc Kỳ." Lời nói ôn nhu, nụ cười ngọt ngào, nhưng trường đao trong tay lại chém thẳng vào người Ngọc Kỳ.

    Bóng người tung bay, Trục Nguyệt xảo tiếu yên nhiên*, như bay múa trên trời, dáng người uyển chuyển, chiêu chiêu đoạt mạng.

*Xảo tiếu yên nhiên (巧笑嫣然): xảo tiếu = tươi cười, yên nhiên = xinh đẹp -> cười xinh đẹp.

    Ngọc Linh nhìn kỹ thân thủ của hai người, dụng tâm tìm hiểu võ công của Trục Nguyệt.

    Mười hai nữ tử mặc bạch y, trên áo cài hoa hồng trắng, đánh thẳng về phía Ngọc Linh. Thân pháp võ công của những nữ tử này tương tự những nữ tử tập kích Bão Long sơn trang vào đêm hôm đó, công lực lại cao hơn gấp mấy lần.

    Ngọc Kỳ đánh cùng Trục Nguyệt lại càng đánh càng kinh hãi, chợt hối hận vì ngày đó lúc ở Bão Long sơn trang không nghe theo lời khuyên của Chu Kỳ mà phế đi võ công của Trục Nguyệt. Lập tức lại vì loại ý nghĩ này mà có chút đỏ mặt.

    Tiểu Khanh tuyệt đối sẽ không vì chuyện đã làm mà hối hận.

    Lưỡi đao xẹt qua, trên vai Ngọc Kỳ đã thấy máu.

    Trường đao trong tay Trục Nguyệt thế mà không dính một giọt máu nào.

    "Thiền Dực Đao quả thật là đao tốt." Trục Nguyệt cười khẽ, như một thiếu nữ có được bảo bối mà mừng rỡ.

    Thiền Dực Đao là bảo đao gia truyền của Lạc Dương Tô gia, tương truyền đao còn người còn, đao mất người vong.

    Ngọc Kỳ cả kinh, Trục Nguyệt lại tạo sát nghiệt. Trong lòng lập tức liền đau xót, Trục Nguyệt giết người, vì sao mình lại đau lòng?

    Đao thứ hai xẹt qua bắp chân Ngọc Kỳ, máu lại túa ra.

    "Đồ phụ bạc nhà ngươi." Trục Nguyệt cười thê lương: "Nếu ta không chém ngươi ngàn đao, đau đớn trong lòng sao có thể giải?"

    Đoạn Thủy Kiếm của Ngọc Linh vung ra, một nữ tử kêu thảm một tiếng, cánh tay trái bị đứt lìa. Cánh tay bị chặt đứt máu tươi đầm đìa vẫn còn được bao bọc trong lụa mỏng tinh xảo, rơi xuống mặt đất đá sạch sẽ, nhìn thấy mà giật mình.

    "Công tử quả thật là không hiểu thương hương tiếc ngọc." Trục Nguyệt cười khẽ một tiếng, trường đao trong tay phải vẫn chém về phía Ngọc Kỳ, tay trái lại bắn ra một giọt nước trong suốt, đánh về phía Ngọc Linh.

    Mà nữ tử bị đứt cánh tay trái kia dùng tay phải điểm huyệt cầm máu, lại lần nữa gia nhập chiến đoàn.

    Ngọc Kỳ tránh được trường đao của Trục Nguyệt, một chưởng đánh trúng vai Trục Nguyệt, còn chưa vận lực, Trục Nguyệt đã kêu lên một tiếng. Ngọc Kỳ bất giác rụt lại.

    Trục Nguyệt cười, trường đao cắt ngang trường bào của Ngọc Kỳ, kéo ra một dải huyết hoa.

    Trường kiếm của hai nữ kiếm thủ cũng tấn công về phía Ngọc Kỳ.

    Ngọc Linh nhân cơ hội, Đoạn Thủy Kiếm tấn công Trục Nguyệt.

    "Keng" một tiếng giòn vang, đao kiếm giao nhau, hai người vừa chạm liền tách ra. Sắc mặt ôn nhuận của Trục Nguyệt có chút tái nhợt.

    Ngọc Linh cũng là khí huyết cuồn cuộn, nhưng thần sắc vẫn không thay đổi.

    Tinh mang trong mắt Trục Nguyệt lóe lên, đao thứ hai mang theo khí thế sét đánh lôi đình bổ xuống Ngọc Linh.

    "Keng", đao kiếm lại giao nhau, Trục Nguyệt nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi.

    Ngọc Linh sắc mặt tái nhợt, bên miệng cũng rỉ máu.

    "Lòng dạ công tử thật độc ác, đúng thật là muốn cùng Nguyệt nhi đồng quy vu tận." Trục Nguyệt dùng ánh mắt ai oán nhìn Ngọc Linh.

    "Còn khí lực thì vẫn nên dùng trên đao đi." Ngọc Linh lạnh lùng thốt. Trục Nguyệt vốn xuất thân từ môn hạ Tiểu Thục Sơn, tâm pháp hồng nhan mị tình kiếm hẳn đã mượn lực lượng nội đan của dị thú để đột phá cực hạn. Nhưng loại võ công mị hoặc tâm trí này đối với Ngọc Linh không có chút tác dụng nào.

    Ngọc Kỳ nghe vào tai, lại có phần kinh hãi.

   Khuôn mặt vốn trắng nõn của Ngọc Linh mơ hồ ửng hồng, làm cho hắn thoạt nhìn càng gọi là tuấn dật xuất trần. Ngọc Kỳ lại biết Ngọc Linh nhất định cũng bị nội thương rất nặng. Chỉ là Ngọc Linh không chịu nhận thua, lại là một người cực kỳ lãnh ngạo, hẳn đã đem máu tươi vốn muốn phun ra nuốt mạnh trở vào.

    Ngọc Kỳ trong lòng rét lạnh, một chưởng vung lên, đánh bay hai nữ nhân bên cạnh ngã xuống đất. Mặc dù hắn không chấn đứt tâm mạch của hai người, lại đã đủ để hai người mất đi năng lực tái chiến.

    Những nữ hài tử này bất quá đều mới mười sáu mười bảy tuổi, dung mạo ưa nhìn, Ngọc Kỳ thật sự khó có thể đột nhiên hạ sát chiêu.

    "Ngọc Linh, lui về." Ngọc Kỳ phân phó. Hắn không thể để Ngọc Linh gặp nguy hiểm.

    Ngọc Linh mặc dù đáp "tuân mệnh", nhưng chân lại rất chậm chạp, Đoạn Thủy Kiếm trong tay vẫn vung ra. Hiện giờ mình cũng không nắm chắc tất thắng, nếu sư huynh bị thương trong tay Trục Nguyệt, vậy nên làm thế nào?

    "Thỉnh sư huynh cho phép tiểu đệ lại cùng nàng đánh thêm một chiêu đi." Ngọc Linh cắn răng một cái, kiếm thứ ba đâm về phía Trục Nguyệt.

    "Keng" một tiếng, cơ thể Trục Nguyệt gần như bị đẩy ra ngoài một trượng, trong miệng phun ra hai ngụm máu tươi.

    Ngọc Linh lảo đảo lui về phía sau, Đoạn Thủy Kiếm suýt chút nữa thì rời tay bay đi, mạnh mẽ phun ra một ngụm máu tươi, gần như ngã xuống đất.

    Ngọc Kỳ đã bay lên đỡ lấy Ngọc Linh, đồng thời vung chưởng đánh bay một nữ tử bạch y đang đánh về phía Ngọc Linh ra ngoài.

    Trường kiếm của Ngọc Linh xoay một vòng, đâm xuyên qua ngực một bạch y nữ tử. Bạch y nữ tử bất quá mới mười sáu mười bảy tuổi kêu thảm một tiếng, chết ngay tại chỗ.

    Ngọc Linh nhìn nữ hài tử dường như cũng trạc tuổi mình, trước khi chết ai oán cùng sợ hãi hằn rõ trên khuôn mặt non nớt kia, không khỏi ngẩn người.

    Tuổi của hắn tuy nhỏ lại đã giết chóc không ít. Nhưng đây là lần đầu tiên hắn giết chết nữ nhân, còn là nữ hài tử trẻ tuổi như vậy.

    "Tỷ tỷ!" Trong số đám nữ kiếm thủ có một nữ hài tử khuôn mặt thanh tú, thê lương kêu lên một tiếng, lệ rơi đầy mặt, trường kiếm trong tay đã bay đến.

    Ngọc Linh hơi do dự một chút, Đoạn Thủy Kiếm quét ra, kiếm phong lạnh thấu xương, bốn nữ tử xông đến toàn bộ bị chém ngang.

    Máu bắn tung tóe.

    "Còn không ngừng tay, các nàng chính là ví dụ." Ngọc Linh lạnh lùng nói.

    Mấy nữ tử còn lại sợ hãi đứng tại chỗ, nhất thời bị cảnh tượng thê thảm trước mắt doạ sợ ngây người.

    Ngọc Kỳ cũng có chút kinh ngạc. Cả người Ngọc Linh tản ra sát khí lạnh thấu xương, khiến trái tim Ngọc Kỳ khẽ run lên. Đây là Tiểu Linh ở trước mặt mình tuy nghịch ngợm nhưng cung kính sao?

    Hơi thở của Trục Nguyệt dần dần ổn định, sắc mặt lại trở nên hồng nhuận: "Ai dám lui? Cung quy nghiêm trị."

    Mấy nữ hài tử kia dù trên mặt lộ vẻ sợ hãi, lại đều cắn răng, lao đến.

    "Ngọc Linh!" Ngọc Kỳ muốn ngăn cản, đã quá muộn, trường kiếm của Ngọc Linh quét qua, sau một mảnh tiếng hét thảm thiết, mấy nữ tử còn lại đều bị chém giết trên mặt đất, máu tươi khắp nơi, trong vũng máu lênh láng, từng cánh hoa hồng màu trắng hết sức chói mắt.

    "Hay cho một chiêu bình sa lạc nhạn." Một nữ tử mặc cung trang mỹ lệ nhẹ nhàng vỗ tay, chậm rãi đi tới." Một chiêu kiếm bình thường như vậy, ở trong tay Ngọc Linh công tử lại biến thành phù chú đòi mạng."

    "Hưu phu nhân." Ngọc Kỳ tiến lên một bước, sóng vai đứng cùng Ngọc Linh.

    "Thì ra Kỳ nhi cũng đến." Hưu phu nhân mỉm cười nói.

    Ngọc Linh nghe nàng gọi sư huynh là Kỳ nhi, không khỏi cười một tiếng. Nhất tiếu khuynh thành! Mấy nữ tử đối diện này nhìn thấy, đều không nhịn được ngẩn người một chút.

    Mỹ nữ cười một tiếng có thể làm nam tử khuynh thành; Mỹ nam cười, nữ tử cũng không thể may mắn thoát khỏi.

    "Lời này của tiền bối là bắt đầu nói từ đâu?" Ánh mắt Ngọc Kỳ đảo qua vài nữ tử phía sau Hưu phu nhân. Tôn Kiếm Lan, Thanh Dực cũng mặc một thân bạch y, buông tay đứng hầu ở phía sau Hưu phu nhân, trên vạt áo cũng có hoa hồng trắng đang lay động.

    Mà một tử y nữ tử, đôi mắt lấp lánh, chính là Trục Tinh.

    "Nguyệt nhi, đến đây, đến bên cạnh nương." Hưu phu nhân từ ái vẫy tay gọi.

    Trục Nguyệt vội vàng đi qua, khom người hành lễ: "Nương, nữ nhi đáng chết, không thể hoàn thành mệnh lệnh của nương."

    "Nếu biết người đến là biểu ca của ngươi, nương sao có thể lệnh ngươi giết hắn." Hưu phu nhân nâng Trục Nguyệt lên. Đám người Trục Tinh cùng khom người hành lễ: "Đại cung chủ!"

    "Ngọc Kỳ cũng không có dạng cữu mẫu như Hưu phu nhân." Ngọc Kỳ cười cười, hắn không thích cùng Hưu phu nhân lá mặt lá trái.

    "Đứa nhỏ này, ngay cả người thân của mình cũng không nhận sao?" Hưu phu nhân đưa tay vuốt lọn tóc một cái, thở dài.

    "Nam nhân sống đến tình trạng như ngươi, quả thật là cực kỳ mặt dày vô sỉ!" Ngọc Linh rốt cuộc không nhịn được cười lạnh một tiếng.

    Ngoại trừ Ngọc Kỳ hơi nhíu mày, Trục Nguyệt cùng Trục Tinh không chút biến sắc, Tôn Kiếm Lan cùng Thanh Dực đều nhịn không được lộ ra thần sắc kinh ngạc trong ánh mắt, nhìn Ngọc Linh, lại nhìn Hưu phu nhân, lại vội vàng cúi đầu xuống.

    Hưu phu nhân cười khẽ, đoan trang hỏi: "Lời này của Ngọc Linh công tử là mắng lão phu sao?"

    Hưu phu nhân tự nhận mình là "lão phu", tinh mang trong mắt Trục Nguyệt chợt lóe, lập tức biến mất.

    "Xem ra Hưu phu nhân tựa hồ đã nắm chắc có thể giết chết được chúng tại hạ."

    "Không phải là chuyện có nắm chắc hay không." Hưu phu nhân híp mắt, cười nói: "Người có thể vạch trần thân phận của lão phu, đều phải chết."

    "Vậy các nàng cũng phải chết sao?" Ngọc Kỳ vẫn cười hỏi, lại đem ánh mắt quét tới trên người Trục Nguyệt cùng Trục Tinh.

    Trục Nguyệt vẫn cười nhẹ, giống như lời Ngọc Kỳ nói không liên quan đến nàng.

    Trục Tinh biến sắc, bất giác muốn lui về phía sau, rồi lại mạnh mẽ phanh lại bước chân.

    "Các nàng là nữ nhi của lão phu." Hưu phu nhân cười cười: "Hổ dữ không ăn thịt con."

    "Nữ nhi của ngươi?" Ngọc Linh cười lạnh: "Không biết phu nhân ngươi là mẫu thân của các nàng, hay là phụ thân?"

    Hưu phu nhân nhìn Ngọc Linh một cái, trên mặt ửng đỏ: "Phẩm mạo này của ngươi, lão phu ngưỡng mộ trong lòng đã lâu." Liếm liếm đầu lưỡi: "Ngọc Linh, chỉ riêng cái tên của ngươi, đã khiến lão phu thèm nhỏ dãi."

    Đoạn Thủy Kiếm trong tay Ngọc Linh đã như rồng bay đến trước mặt Hưu phu nhân. Hưu phu nhân chính là muốn bức Ngọc Linh tức giận.

    Trường kiếm của Ngọc Linh đâm tới, mà Hưu phu nhân, Trục Nguyệt, Trục Tinh tam đại cao thủ hợp lực ra đòn, Ngọc Linh có võ công cao hơn nữa cũng không thể làm gì.

    Ngọc Kỳ không chút nghĩ ngợi, xoay người vỗ một chưởng vào ngực Hưu phu nhân.

    Hưu phu nhân vọt lên một cái, né tránh một chưởng của Ngọc Kỳ, trong tay lóe lên một tia sáng lạnh, "Keng" một tiếng, cùng Đoạn Thủy Kiếm trong tay Ngọc Linh giao nhau. Ngọc Linh cả kinh, Đoạn Thủy Kiếm đã bị khóa chặt.

    Hai thanh trường đao của Trục Nguyệt và Trục Tinh nhân cơ hội này cùng nhau chém về phía Ngọc Linh.

    Ngọc Linh nếu muốn lui, thì phải bỏ kiếm. Thế nhưng muốn Ngọc Linh bỏ kiếm, chẳng khác nào để hắn đi chết.

    Ngọc Kỳ không chút nghĩ ngợi, xoay người vỗ một chưởng vào Trục Nguyệt, lại xoay người, loan đao trong tay Trục Tinh đang nhắm ngay vào yếu điểm trước ngực Ngọc Linh cắm phập vào dưới sườn Ngọc Kỳ.

    Đoạn Thủy Kiếm trong tay Ngọc Linh rốt cuộc cũng phá tan nội lực của Hưu phu nhân, nhanh chóng thu về, thuận thế hất một cái, búi tóc của Hưu phu nhân rơi xuống đất.

    Hưu phu nhân cả kinh, quát: "Lui." Ôm lấy Trục Nguyệt, cùng Trục Tinh lăng không rời đi.

    Tôn Kiếm Lan và Thanh Dực nhân cơ hội này chạy về phía Ngọc Linh và Ngọc Kỳ.

    Máu từ trên người Ngọc Kỳ phun ra, Ngọc Linh ôm lấy Ngọc Kỳ, lại bị Ngọc Kỳ làm cho suýt nữa thì ngã xuống đất, khó khăn lắm mới dùng Đoạn Thủy Kiếm trong tay trụ lại, đã không nhịn được, há miệng phun ra một ngụm máu tươi.

    "Sư huynh! Ngọc Linh! "Tiểu Mạc dẫn theo mười kiếm thủ áo đen vội vàng chạy tới.

    "Tiểu Mạc." Tôn Kiếm Lan thấy Tiểu Mạc, mắt nhoè đi, liền muốn nhào vào trong lòng Tiểu Mạc.

    Tiểu Mạc đã ôm lấy Ngọc Kỳ. Ngọc Kỳ sắc mặt tái nhợt, ngất đi.

    Ngọc Linh vội vàng nói: "Trên đao có độc."

    Tiểu Mạc vội vàng đút Kim Lân Đan vào miệng Ngọc Kỳ. Sau khi thăm dò tâm mạch Ngọc Kỳ, nước mắt suýt thì trào ra: "Sư huynh bị thương rất nặng."

    Ngọc Linh nghe xong, chỉ cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, lại phun ra một ngụm máu tươi, Tiểu Mạc đã thu lại nước mắt, quát: "Về trước rồi nói sau."

    Ôm lấy Ngọc Kỳ, như làn khói đi về phía khách điếm Lan Nhược. Ngọc Linh theo sát phía sau.

    Tôn Kiếm Lan thấy Tiểu Mạc chỉ đặt sự chú ý trên người Ngọc Kỳ, đối với mình thế mà không thèm liếc nhìn một cái, nỗi chua xót cùng ủy khuất trong lòng chợt hóa thành hàn ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro