Chương 63: Bình sa lạc nhạn (hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    "Chưa đọc? Thật sự chưa đọc sao?" Yến Nguyệt cầm Nhan thị gia huấn, không thể tin nổi mà nhìn Vũ Văn Tiêu Tiêu.

    "Đây đại khái là cuốn sách mà đại bá ngươi thích nhất, lão đại phân phó ngươi phải học thuộc lòng không sót một chữ."

    Vũ Văn Tiêu Tiêu không tiếp lời, cầm rìu lên, dùng sức bổ một khúc gỗ thành hai khúc, rồi lại chẻ làm bốn khúc, rồi thành tám khúc. Nghiêm túc, tỉ mỉ. Tuy rằng nội lực đã hoàn toàn mất đi, nhưng chính xác vẫn phải có.

    "Đọc sai một chữ, phải đánh một roi." Yến Nguyệt vô cùng thắc mắc Vũ Văn Tiêu Tiêu vậy mà còn có thể bảo trì bình tĩnh, lão đại nói được làm được, hơn bốn vạn chữ "Gia huấn", đủ để đem cái mông của Vũ Văn Tiêu Tiêu đánh thành tám cánh.

    "Đại bá ta? Là ca ca của sư phụ ta?" Vũ Văn Tiêu Tiêu nhìn bộ dạng sốt ruột của Yến Nguyệt, trong lòng có chút buồn cười.

    Yến Nguyệt rất lấy làm lạ, Tiêu Tiêu biết rõ sư phụ chính là phụ thân, lại không chịu thống khoái mà kêu.

    "Phụ thân ngươi là người của Long Tuyền Dương gia." Yến Nguyệt đơn giản nói cho Vũ Văn Tiêu biết, nhiều hơn hắn cũng không rõ ràng lắm.

    "Lão đại của chúng ta hình như có quan hệ rất tốt với đại bá ngươi." Nói đến đây thì thở dài: "Ngươi là chất nhi của lão đại, lão đại giáo huấn ngươi càng sẽ không nương tay. Nếu ngươi thật sự xui xẻo không học thuộc được quyển sách này, cứ chờ bị lão đại đánh chết đi."

    Kỳ thật, ngày đầu tiên bị bắt, Kinh Kha đã trịnh trọng phân phó Vũ Văn Tiêu Tiêu: "Phó Tiểu Khanh luận bối phận vẫn là thúc thúc của ngươi, nếu ngươi không muốn hại chết phụ thân, thì đừng làm trái mệnh lệnh của hắn."

    Sư phụ cũng chỉ nói một câu như vậy. Vũ Văn Tiêu Tiêu hận Tiểu Khanh là vì đả thương sư phụ, còn bắt giữ đám người mình, mà sư phụ lại tựa hồ không có vẻ gì là ghi hận. Bất quá ở đáy lòng, Tiêu Tiêu vẫn có địch ý với Phó Tiểu Khanh.

    Yến Nguyệt thì khác, cho dù Yến Nguyệt đã đâm Kinh Kha một kiếm, Vũ Văn Tiêu Tiêu vẫn không hận hắn nổi. Cái này không giống lúc hắn bị Tiểu Khanh đánh bằng roi, tuy rằng không dám phản kháng, trong lòng lại không biết đã ảo tưởng muốn giết chết Tiểu Khanh bao nhiêu lần.

    Nhưng khi Yến Nguyệt đánh hắn, hắn ngoại trừ ủy khuất, cũng chỉ có ủy khuất. Yến Nguyệt vậy mà bởi vì mình nói vài câu mạo phạm Phó Tiểu Khanh mà đánh mình.

    "Chết thì sao?" Vũ Văn Tiêu tức giận: "Có bản lĩnh thì đánh chết ta đi, miễn cho lại bị làm nhục."

    Lời còn chưa dứt, Yến Nguyệt đã một cước đá vào chân hắn, suýt chút nữa đá ngã Tiêu Tiêu: "Đã đến lúc này rồi còn mạnh miệng. Ngươi mà chết thì ai cầu tình cho phụ thân ngươi?"

    Vũ Văn Tiêu Tiêu đứng vững thân thể, mới ủy khuất nói: "Ở trong mắt ngươi trừ lão đại của các ngươi ra, chỉ e không còn ai khác, còn quản sống chết của ta làm cái gì."

    Yến Nguyệt nhìn bộ dạng của Vũ Văn Tiêu Tiêu, lại nhịn không được mà bật cười: "Khẩu khí này của ngươi là đang ghen sao?"

    Vũ Văn Tiêu tức giận đến mức xoay người, chỉ chuyên tâm bổ củi, không để ý đến Yến Nguyệt nữa.

    Yến Nguyệt đi qua, lấy tay vò vò đầu Vũ Văn Tiêu Tiêu: "Nếu Yến đại ca không thèm để ý đến sống chết của ngươi, còn cùng ngươi ở chỗ này dài dòng làm cái gì?"

    Vũ Văn Tiêu Tiêu lúc này mới cảm thấy tâm lý dễ chịu hơn một chút, miệng lại nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi chỉ một lòng muốn hoàn thành nhiệm vụ lão đại các ngươi giao phó."

    "Gọi là Phó thúc thúc, cái gì mà 'lão đại các ngươi', 'lão đại bọn hắn', nghe không được tự nhiên."

    Vũ Văn Tiêu do dự một chút, mới hỏi: "Yến đại ca, ý của ngươi là, họ Dương kia... Đại bá là đến làm khó sư phụ?"

    Vũ Văn Tiêu Tiêu dùng hai chữ làm khó, nhưng trong lời nói lại rất thấp thỏm.

    "Nghe nói gia quy nhà đại bá ngươi vô cùng nghiêm khắc, nếu hắn đến, chiếu theo những chuyện Kinh huynh gây ra, chỉ sợ chết nhiều sống ít." Yến Nguyệt nói thẳng, lại cười nói: "Ta thấy ngay cả lão đại cũng lo sợ đây này." Nhớ tới chuyện buổi sáng lão đại thận trọng phân phó, Yến Nguyệt dùng đầu gối nghĩ cũng biết Dương Vinh Thần này là người như thế nào.

    "Không cần nghĩ nhiều như vậy. Đem "Gia huấn" này học thuộc trước quan trọng hơn." Yến Nguyệt thở dài, đứng thẳng dậy, mở sách ra: "Ta đọc cho ngươi nghe, mau chóng nhớ kỹ đi." Đánh giá Vũ Văn Tiêu Tiêu từ trên xuống dưới: "Từ nhỏ đến lớn ngươi có từng nghe người ta khen mình là hài tử thông minh lanh lợi không?"

    Vũ Văn Tiêu Tiêu trừng mắt nhìn Yến Nguyệt một cái. Yến Nguyệt rõ ràng là đang hoài nghi chỉ số thông minh của mình mà.

    ...

    "Yến Kiệt, đến cõng ta. Tiểu sư huynh sắp chết rồi." Ngọc Tường quỳ ngồi trên mặt đất, phân phó Yến Kiệt.

    Yến Kiệt cố nhịn cười: "Tiểu sư huynh, ngươi bất quá chỉ là quỳ bảy tám canh giờ mà thôi, không có khoa trương như vậy chứ."

    "Sư huynh phân phó ngươi đến cõng thì cứ cõng, nói nhảm nhiều vậy." Ngọc Tường duỗi tay chờ.

    "Có cần ta đến cõng ngươi không." Tiểu Khanh cười đi tới.

    "Tiểu đệ không dám để lão đại cõng." Ngọc Tường cúi đầu.

    "Tự đứng lên!" Tiểu Khanh cười mắng: "Cũng biết mình là sư huynh của Yến Kiệt sao."

    Sinh thần của Ngọc Tường trước Yến Kiệt và Tùy Phong mấy ngày, là tiểu sư huynh của hai người bọn hắn. Nhưng còn kém chín chắn hơn hai người bọn hắn, thời điểm hai người bọn hắn chăm sóc Ngọc Tường còn nhiều hơn một chút.

    Ngọc Tường không còn cách nào khác đành phải cố gắng tự mình thử đứng lên, đáng tiếc, thời gian quỳ quá lâu, thật sự là đứng không nổi.

    "Lão đại, cho Ngọc Tường chậm rãi chút đi." Ngọc Tường đưa tay xoa xoa đầu gối.

    Tiểu Khanh cười cười, đi qua ôm lấy Ngọc Tường: "Thạch Lựu bà bà sắp đi rồi, ngươi thế nào cũng phải đi tạ ơn ân cứu mạng."

    Yến Kiệt đi theo phía sau lão đại, nhìn Ngọc Tường vùi đầu vào vai lão đại, không khỏi mỉm cười. Nhớ tới lúc sau khi mình bị đại ca phạt đòn, cũng thường xuyên tìm cớ, hy vọng đại ca có thể ôm mình vào trong lòng dỗ dành an ủi.

    Nghĩ đến đại ca, Yến Kiệt không khỏi hoảng hốt, không biết lão đại định phạt đại ca thế nào đây.

    Huống hồ nếu đại ca biết là mình cáo trạng trước mặt lão đại, không biết muốn trách phạt mình thế nào đây.

    Nghĩ tới nghĩ lui, liền tự trách, mình không nên chỉ vì muốn tránh được một kiếp, mà đem chuyện của đại ca cùng Lệ nhi tỷ tỷ nói ra.

    ...

    Tiểu Mạc cầm trường kiếm trong tay, gật đầu với Tống Nam.

    Tống Nam lắc nhẹ chiếc chuông đồng trong tay.

    Ánh mắt vốn mê mang của Vũ Văn Kính bỗng nhiên trở nên sắc bén, trường kiếm trong tay đâm về phía Tiểu Mạc. Thế đi vừa tàn nhẫn vừa nhanh.

    Tiểu Mạc nhanh chóng đỡ lấy. Xet, xẹt, xẹt ba kiếm đâm vào không khí, Vũ Văn Kính lại ngồi trở về, không nhúc nhích.

    Trên trán Tiểu Mạc đã lấm tấm mồ hôi.

    "Đại nhân, đã hai canh giờ rồi, không bằng nghỉ ngơi một chút trước đi." Tống Nam khom người nói.

    Ăn điểm tâm xong, hắn liền cùng Tiểu Mạc phụng lệnh tới đây thăm dò phản ứng của Vũ Văn Kính. Hắn chỉ phụ trách rung chuông, hai canh giờ trôi qua, cổ tay đã có chút đau nhức, Tiểu Mạc lại phải đối phó với công kích sắc bén của Vũ Văn Kính, lại chỉ có thể phá giải, không thể né tránh, càng không thể đả thương Vũ Văn Kính, chỉ sợ sớm đã kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần rồi.

    Tiểu Mạc khẽ thở dài, hắn sao lại không muốn nghỉ ngơi, nhưng lão đại có lệnh, nhất định phải trong thời gian ngắn nhất thăm dò tất cả chiêu thức võ công của Vũ Văn Kính. Bây giờ hai canh giờ đã trôi qua mà vẫn không có manh mối, sự kiên nhẫn của lão đại cũng không tốt lắm.

Tiểu Mạc có chút phiền muộn, hắn biết lão đại là muốn tôi luyện hắn, nếu không lão đại đã gọi Yến Nguyệt sư huynh, Ngọc Linh hoặc Yến Kiệt đến. Có lẽ bọn họ đã đoán ra bí mật trong những chiêu thức võ công này của Vũ Văn Kínhh rồi.

Không phải Tiểu Mạc đánh giá thấp bản thân, kỳ thật, tiến cảnh trên phương diện võ công có quan hệ rất lớn với tư chất của mỗi người. Tư chất của Tiểu Mạc đã rất xuất sắc, nhưng nhân ngoại hữu nhân* a... Vì vậy, càng cần phải khổ luyện nhiều hơn...

*Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân: trên trời còn có trời, trên người còn có người.

    Tống Nam không còn cách nào, đành phải trừng mắt nhìn Thính Hương dù bận vẫn ngồi ở một bên ung dung uống trà: "Thính Hương cô nương, thỉnh ngươi lại nhìn kỹ một chút, võ công của Vũ Văn Kính này đến cùng có cái gì khác biệt."

    "Kiếm pháp cũng không có gì khác biệt." Thính Hương đứng dậy, cười nói: "Sự khác biệt lớn nhất, chính là nội lực của Vũ Văn Kính này tựa hồ không bằng hai năm trước, có phải do uống thuốc quá lâu hay không ta cũng không dám nói."

    Tiểu Mạc cũng cảm giác được, Tác Tràng Kiếm của Vũ Văn Kính thắng ở nội lực, nội lực phải có chỗ mạnh độc đáo mới đúng lý.

    "Đại nhân, tổng đàn đã đưa đồ đến." Ngoài cửa, Hồng Loan cung kính bẩm báo.

    "Đến sớm hơn một chút, không phải sẽ đỡ phiền phức hơn sao." Thính Hương phàn nàn.

    Trong một chiếc hộp gỗ tinh xảo, bên trong là một chiếc hộp gỗ tinh xảo được niêm phong chặt chẽ, trong hộp lại là một cái chén phỉ thúy, xung quanh chén tràn ra hàn khí, bên trong có hai khối hàn băng vạn năm, giữa hàn băng khảm một ống pha lê nhỏ trong suốt, bên trong có máu đỏ.

    Nhỏ máu nhận thân.

    Tiểu Mạc có chút muốn cười, xem ra mình nên đổi nghề đi thì hơn, mấy ngày nay chuyện trích máu nhận thân này đã làm bảy tám lần.

    Thính Hương nhìn Tiểu Mạc một cái, thăm dò: "Tiểu Mạc, hình như hai ngày trước, ta cũng từng bị lấy máu..."

    "Thính Hương cô nương cũng không phải cốt nhục của Kinh Kha tiên sinh." Tiểu Mạc nhìn Thính Hương một cái, nàng cứ nhất định phải tự nhận mình là cốt nhục của Kinh Kha lưu lại đây, còn chịu thương chịu khó đi làm chuyện cho heo gà ăn, rốt cuộc muốn làm gì.

    "Ta là nữ nhi mà tôn sứ đại nhân nhận nuôi, ân dưỡng dục lớn hơn trời, không được sao." Thính Hương lạnh lùng xoay người ra khỏi phòng.

    "Còn làm cái gì nhỏ máu nhận thân, ngu muội, dung tục!" Thính Hương đã đi xa, giọng nói vẫn truyền tới rõ ràng.

    ...

    "Lão đại đúng là liệu sự như thần." Tiểu Mạc khom người lấy lòng lão đại. Để lão đại đợi hồi lâu mới đến đáp lời, trong lòng Tiểu Mạc có chút thấp thỏm. Tâng bốc lão đại trước hẳn sẽ không sai.

    Tiểu Khanh chỉ ừ một tiếng: "Người giả trang Vũ Văn Kính này nhất định phải là người cực kỳ quen thuộc bên cạnh hắn, hoặc là người của Vũ Văn thế gia, nếu không, kiếm pháp kia làm sao có thể bắt chước đến một điểm cũng không kém."

    "Lão đại anh minh." Tiểu Mạc lại khom người. Lão đại quả thật là anh minh, từ cái đêm mình cùng Vũ Văn Kính giao thủ, Tiểu Khanh liền hoài nghi Vũ Văn Kính đã bị người đánh tráo. Bây giờ dùng máu của Tiểu Hòa nhận thân, Vũ Văn Kính này quả thật là người khác giả trang. Nhưng trên mặt lại không nhìn ra bất kỳ dấu vết dịch dung nào.

    "Không phải dùng thuốc, cũng không phải là mặt nạ da người, có lẽ là kiệt tác của Hưu phu nhân, chẳng qua là chỉnh dung giải phẫu mà thôi." Tiểu Khanh thản nhiên nói, trong lòng lại có chút lo lắng: Kỹ năng này của Hưu phu vô cùng đáng sợ, nếu có thể tùy ý đổi dung mạo của một người thành một người khác, ngày đó thiên hạ ắt đại loạn.

    "Ngọc Kỳ và Ngọc Linh sao còn chưa trở về." Tiểu Khanh hơi nhíu mày.

    "Tiểu đệ lập tức đi kiểm tra." Tiểu Mạc thấy tâm tình của lão đại hình như đột nhiên lại không tốt, vội vàng thoát thân.

    "Tiểu Linh nhất định là mượn cơ hội chuồn ra ngoài chơi. Chờ hắn trở về, lão đại đánh hắn đi." Lần này Yến Kiệt bị phạt rất nặng, Ngọc Linh lại giễu cợt hắn, trong lòng rất mất cân bằng, tốt nhất là để cho lão đại cũng đánh hắn một trận mới tốt.

    "Yến Kiệt, ngươi một vạn câu 'Tiểu Linh' còn chưa gọi xong?" Tiểu Khanh nhìn Yến Kiệt một cái.

    Yến Kiệt gật gật đầu: "Một ngày gọi mười lần, tính ra còn có thể gọi hơn hai năm nha." Huống chi hắn còn muốn gọi tiết kiệm, định gọi thêm mấy năm nữa.

    "Từ bây giờ trở đi, vẫn gọi là sư huynh." Tiểu Khanh cười phân phó: "Chờ Dương đại ca đi rồi, lại gọi 'Tiểu Linh' cũng không muộn."

    "Dạ." Yến Kiệt cung kính đáp.

    ...

    "Lão đại!" Tiểu Mạc ôm Ngọc Kỳ một thân đầy máu xông vào phòng Tiểu Khanh: "Ngọc Kỳ sư huynh bị thương nặng."

    Tiểu Khanh ôm lấy Ngọc Kỳ đặt lên giường, chạm vào tâm mạch của Ngọc Kỳ, lập tức mở trường sam của Ngọc Kỳ ra, bên sườn có một miệng vết thương cực dài, huyết nhục mơ hồ, máu tươi còn đang phun ra.

    Phất tay điểm huyệt đạo Ngọc Kỳ, lại một chỉ điểm hướng tâm mạch Ngọc Kỳ. Ngọc Kỳ tỉnh lại, nhìn Tiểu Khanh, lại nhắm mắt lại.

    Tiểu Khanh lấy ra một cái bình phỉ thúy màu vàng nhạt, nhẹ nhàng đổ thứ bột màu trắng bên trong lên vết thương của Ngọc Kỳ. Chỗ miệng vết thương truyền đến đau đớn kịch liệt, làm cho cơ thể Ngọc Kỳ khẽ run lên.

    "Lấy kim, nước sạch, vải sạch đến. Mang canh nhân sâm đến." Tiểu Khanh bình tĩnh phân phó.

    Nội lực của Tiểu Khanh chậm rãi đưa vào trong cơ thể Ngọc Kỳ: "Bảo trì thanh tỉnh."

    Ngọc Kỳ bỗng nhiên phun ra một ngụm máu đen.

    Tiểu Khanh đem viên Kim Lân Đan cuối cùng trong ngực đút cho Ngọc Kỳ ăn.

    Tiểu Khanh nhẹ nhàng mở vết thương đã cầm máu ra, nhìn nội tạng bên trong, thở phào nhẹ nhõm, rút chỉ bông, nhanh chóng chỉnh tề khâu miệng vết thương đang chảy máu lại.

    Mỗi lần mũi kim đi xuống, Ngọc Kỳ dường như đều sẽ đau ra một thân mồ hôi lạnh. Nhưng hắn vẫn nhắm hai mắt, không rên một tiếng.

    Tiểu Khanh rốt cuộc khâu xong. Ngọc Kỳ gần như đã hư thoát.

    Canh nhân sâm ấm áp được bưng tới. Đây là mật chế phối phương của Phó Long Tình, có thể đề khí bổ huyết, bồi bổ và phục hồi cơ thể.

    Uống hết một chén canh sâm, Ngọc Kỳ tựa hồ ngay cả khí lực để mở mắt cũng không có.

    Tiểu Khanh nhẹ nhàng đắp chăn cho Ngọc Kỳ.

    Ngọc Kỳ suy yếu nói: "Thật xin lỗi, lão đại."

    Tiểu Khanh nhàn nhạt cười nói: "Nằm ở đây bán ngoan cái gì, vẫn nên mau mau dưỡng tốt, chờ bị ăn đòn đi."

    Ngẩng đầu nhìn Ngọc Linh quỳ ngoài cửa: "Tự thỉnh gia pháp, ở trong sân hầu."

    Trái tim Ngọc Linh khẽ run lên, đáp một tiếng, quỳ gối lui ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro