Chương 64: Lòng như dao cắt* (thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Nguyên văn: Tâm như đao cát (心如刀割)

   "Sư huynh." Ngọc Kỳ suy yếu gọi Tiểu Khanh đang muốn cất bước ra cửa.

    "Không phải lỗi của Ngọc Linh, là do tiểu đệ phán đoán sai." Ngọc Kỳ thấp giọng nói.

    "Phán đoán sai?" Tiểu Khanh cười nhẹ một tiếng: "Cút lên cho ta."

    Ngọc Kỳ cắn môi, run rẩy giãy dụa muốn xuống đất, chân lại không nghe sai khiến, đau đớn ở xương sườn càng làm cho hắn mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hắn ngã xuống đất, miệng vết thương đau như bị xé rách. Hắn miễn cưỡng quỳ thẳng người, lại không kiềm được mà cả người run rẩy.

    Tiểu Khanh nhìn Ngọc Kỳ, khẽ thở dài: "Ngươi muốn ăn đòn cũng không cần nóng vội lúc này." Lạnh giọng, lại nói: "Lỗi của ngươi, ta sẽ xử phạt gấp bội, lỗi của Ngọc Linh, cho dù là ai cũng không cầu tình được."

    Tiểu Khanh đi ra cửa, mới nói: "Đứng lên đi."

    Tiểu Mạc đỡ Ngọc Kỳ trở về, lại quỳ gối trước giường: "Sư huynh."

    Ngọc Kỳ mỉm cười: "Cẩn thận chút."

    Tiểu Khanh nhận lấy roi mây từ tay Ngọc Linh, thản nhiên nói: "Tự mình nói đã sai ở đâu."

    Ngọc Linh rũ hai tay xuống, khẽ cúi đầu: "Không có năng lực kháng địch, hại sư huynh bị thương nặng."

    Tiểu Khanh không nói gì, đợi một hồi mới hỏi: "Lúc thấy Hưu phu nhân đến, Ngọc Kỳ có từng lệnh ngươi ra tay không?"

    Sau lưng Ngọc Linh toát mồ hôi lạnh.

    Lúc Hưu phu nhân xuất hiện, Ngọc Kỳ truyền âm cho Ngọc Linh: "Không được hành động thiếu suy nghĩ."

    Nhưng Ngọc Linh sao có thể chịu đựng được lời vũ nhục của Hưu phu nhân.

    "Là Ngọc Linh tự tiện ra tay. Ngọc Linh biết sai, thỉnh lão đại phạt nặng."

    "Còn gì nữa?" Tiểu Khanh hỏi.

    Ngọc Linh do dự một chút, lão đại từng nói: "Nếu gặp cường địch, chớ tùy ý động thủ, kịp thời hồi báo là được."

    "Tiểu đệ làm trái với mệnh lệnh của lão đại, chỉ là, chỉ là Ngọc Linh cảm thấy nếu đã chạm mặt, sao có thể không chiến mà chạy, huống hồ công lực của Hưu phu nhân bất quá cũng chỉ như vậy, nếu không phải tiểu đệ..."

    Hắn thà bị đòn, cũng không muốn trực tiếp rút đi. Chỉ là không ngờ sau khi Hưu phu nhân bị mình cùng Yến Kiệt đả thương, nhanh như vậy đã khôi phục công lực, đến mức còn hại Ngọc Kỳ bị thương. Thật sự là quá chủ quan.

    Trong ánh mắt Tiểu Khanh nhìn Ngọc Linh, đã có hàn ý.

    Ngọc Linh tránh nặng tìm nhẹ nhận sai, chọc giận Tiểu Khanh.

    Ngọc Linh trời sinh thông tuệ, căn cốt khác hẳn người thường. Từ một năm trước võ công đã cao đến mức có thể xếp vào danh sách năm vị trí đầu ở Phó gia. Trừ Phó Long Thành, Phó Long Tinh, Phó Long Vũ, cho dù là tam thúc Long Tình đấu cùng Ngọc Linh thì cũng là cục diện ngang tay.

    Ngọc Linh tuổi còn trẻ đã có thành tựu này, khó tránh khỏi sẽ kiêu ngạo. Liên tiếp gây ra chuyện không lớn không nhỏ trên giang hồ.

    Cây mọc cao hơn rừng, gió tất thổi bật rễ. Phó Long Thành nghiêm lệnh Ngọc Kỳ dạy dỗ Ngọc Linh, không được ỷ kỹ mà kiêu.

    Ngọc Kỳ cũng cho Ngọc Linh một chút giáo huấn. Nhưng Ngọc Kỳ tính tình ôn hòa, đối Ngọc Linh trách phạt đều rất nhẹ, Ngọc Linh căn bản không để trong lòng.

    Thẳng đến vì chuyện cây san hô màu đỏ, Ngọc Linh làm nhục Võ Đang Lôi Chấn Tử, Tiểu Khanh đối với chuyện Ngọc Kỳ phóng túng Ngọc Lân và Ngọc Linh vô cùng tức giận, định số roi để Ngọc Kỳ hình trách, cũng bẩm thỉnh sư phụ, phong năm thành công lực của Ngọc Linh, coi như trừng trị.

    Bởi vì mệnh lệnh của Tiểu Khanh, Ngọc Kỳ đành phải đánh Ngọc Lân cùng Ngọc Linh mỗi người một trăm đại bản, nhưng ra tay lại giữ lại lực.

    Tiểu Khanh vốn tưởng rằng lần này Ngọc Lân cùng Ngọc Linh sẽ nhớ kỹ giáo huấn, nào biết Ngọc Linh vẫn là bộ dạng kia. Ngọc Linh thế mà bất chấp nguy hiểm cùng mệnh lệnh của Ngọc Kỳ, lấy một địch ba, lấy thân mạo hiểm, nếu không phải Ngọc Kỳ kịp thời ra tay, mạng nhỏ đáng lo.

    "Nếu không phải công lực của ngươi bị phong, chỉ một Hưu phu nhân sao có thể làm cho Ngọc Kỳ bị thương. Đây là lỗi của ta." Tiểu Khanh vẫn ngậm cười tiếp lời Ngọc Linh, trong nụ cười đã ẩn ẩn nhịn xuống nộ khí.

    "Sư huynh, là Linh nhi khinh địch, tự cho mình quá cao. Cầu sư huynh tha cho Linh nhi lần này." Ngọc Linh phản ứng tới, đã quá muộn.

    Roi trong tay Tiểu Khanh đã rít một tiếng, nặng nề quất vào trên lưng Ngọc Linh.

    Ngọc Linh trong lòng chấn động, ngã nhào xuống đất, sau đó trên lưng mới truyền đến đau đớn như thiêu đốt. Lão đại phạt người tàn nhẫn thế nào hắn biết rõ, nhưng lực đạo như hôm nay vẫn làm cho Ngọc Linh kinh tâm.

    "Sư huynh." Ngọc Linh bò lên quỳ tốt: "Linh nhi lần sau không dám."

    Ngọc Linh giỏi gây họa nhất, nhưng cũng sợ đau nhất. Ngày thường nhìn thấy gia pháp roi mây, trên lưng đều sẽ cảm thấy đau đớn mơ hồ.

    Roi mây đã như gió táp mưa sa nện lên lưng Ngọc Linh, Ngọc Linh biết lão đại không thích xin tha, hắn cắn chặt răng, im lặng chịu.

    Mình hại Ngọc Kỳ sư huynh trọng thương, vốn cũng nên phạt.

    Thế nhưng trận đòn càng lúc càng nặng cùng cơn đau càng lúc càng không thể chịu nổi làm cho Ngọc Linh tuy ở trong lòng nghĩ phải làm thế nào mới có thể kiên trì, nhưng tiếng rên rỉ lại không tự chủ được mà dần dần từ nhỏ biến lớn.

    Lực roi rơi xuống không hề giảm chút nào. Yến Kiệt và Ngọc Tường đứng ở một bên sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu.

    Tiếng rên rỉ của Ngọc Linh như nhát dao cứa vào tim Yến Kiệt. Nhớ tới ngày đó mình bị phạt, cái đau của Ngọc Linh hắn đương nhiên cảm nhận được. Yến Kiệt vốn còn nói đùa, muốn lão đại đánh Ngọc Linh một trận, không nghĩ đến Ngọc Linh thật sự sẽ bị phạt. Hơn nữa còn bị phạt nặng như vậy.

    Nước mắt của Ngọc Linh không kiềm được mà như máu trên lưng hắn, từng giọt rơi xuống. Hắn cắn chặt môi dưới, khống chế ý niệm muốn mở miệng cầu xin tha thứ trong đầu.

    Một người lạnh lùng cao ngạo như vậy, bây giờ đã đau đến rơi nước mắt. Thế nhưng roi mây trong tay Tiểu Khanh lại không hề có ý định dừng lại.

    Tiểu Mạc đứng ở bên cạnh, mấy lần muốn mở miệng cầu tình, nhưng nhìn sắc mặt giận dữ của lão đại lại cũng không dám hé răng. Cũng không phải vì sợ lão đại nổi giận lại thuận tay thưởng cho mình mấy roi, chỉ sợ nếu có người cầu tình, lão đại sẽ trừng phạt Ngọc Linh gấp bội.

    ...

    Khách điếm Lan Nhược vốn có tám gian thượng phòng, cộng thêm hai gian thượng phòng lão bản của khách điếm ở, bất quá chỉ có mười gian. Bây giờ người ngụ ở chỗ này cũng không ít.

    Kinh Kha một mình một phòng. Thính Hương và Hồng Loan cùng một phòng. Vũ Văn Tiêu Tiêu và Tống Nam một phòng. Sát thủ của Bích Lạc thập nhị cung chiếm hai phòng. Bình Quả và Thạch Lựu bà bà chiếm một phòng.

    Tiểu Khanh một mình chiếm một gian chính phòng có cả sảnh đường. Ngọc Kỳ ở chung phòng với Tiểu Mạc. Yến Nguyệt cùng Ngọc Tường một phòng. Ngọc Linh và Yến Kiệt ở chung một phòng.

    Sau khi Tôn Kiếm Lan và Thanh Dực đến thì đã không còn dư phòng.

    Ngọc Kỳ bị thương, Tiểu Khanh lại đang muốn trừng phạt Ngọc Linh cho nên đối Tôn Kiếm Lan cùng Thanh Dực ngược lại khoản đãi sơ sài, chỉ để Hồng Loan dẫn hai người đến phòng của nàng cùng Thính Hương trước.

    Nhưng hiện giờ Tôn Kiếm Lan và Thanh Dực lại đứng ở trước mặt Kinh Kha.

    Kinh Kha do dự một chút, vẫn cười nói: "Hiện tại nội lực của ta bị phong, cho dù muốn chạy trốn cũng không có bản lĩnh kia."

    Thanh Dực cười cười: "Chỉ cần tôn sứ đại nhân nguyện ý, tiểu tỳ nhất định sẽ nghĩ cách giải khai huyệt đạo của đại nhân, cứu đại nhân rời khỏi nơi này. Vân di và Hưu phu nhân còn đang chờ ngài."

    Nhắc tới Mộ Dung Vân, Kinh Kha có chút động tâm. Vân nhi cũng bị thương, không biết hiện tại thế nào rồi, còn có Uyển Nhiên cùng Thanh Dực, đều ở trong tay Hưu phu nhân.

    "Linh Tê, thuật dịch dung của ngươi tuy rằng tinh diệu, nhưng chưa chắc có thể gạt được con mắt của Phó Tiểu Khanh. Có lẽ, không chỉ ta không thể trốn thoát, ngươi cũng sẽ bị mắc kẹt ở đây."

    Thanh Dực hóa ra là Linh Tê giả trang.

    Linh Tê cũng biết điểm này, chẳng qua cũng không lo lắng, tay của nàng một mực chế trụ mạch môn của Tôn Kiếm Lan, một khắc cũng không dám lơi lỏng.

    Mặc dù Kinh Kha đã trọng thương, lại bị phong công lực, nhưng nàng vẫn không dám khinh thường.

    "Đa tạ đại nhân quan tâm." Linh Tê giữ Tôn Kiếm Lan, lại hơi lui về phía sau một bước: "Chỉ cần có thể cứu tôn sứ đại nhân, tiểu tỳ cho dù có hy sinh ở đây, cũng sẽ không có một tia oán hận."

    Tôn Kiếm Lan vẫn cúi đầu không nói lời nào, ngay cả nhìn cũng không thèm liếc kinh kha một cái.

    "Lan nhi, ngươi đang suy nghĩ gì?" Kinh Kha đối với nữ nhi này cũng không thể nói có tình yêu thương của người làm phụ thân gì, nhưng dù sao cũng là cốt nhục của mình, thấy sắc mặt có chút tái nhợt cùng thân hình gầy gò của Tôn Kiếm Lan, đáy lòng cũng lướt qua một tia thương yêu.

    "Âu Dương bá mẫu...nàng ta...thật sự là mẫu thân của ta?" Tôn Kiếm Lan rốt cuộc hỏi ra những lời này.

    Biến cố mấy ngày nay làm cho nàng có chút không biết phải làm sao, càng làm cho nàng lo sợ bất an chính là, chẳng lẽ mình không phải là Tôn gia đại tiểu thư gì, mà lại là một nữ nhi tư sinh không thể gặp người sao.

    Mặc dù Nguyễn Đinh Đinh vẫn luôn yêu thương nàng, nàng bị Lam Tú Trúc bức hôn, cũng từng nghĩ đến, nếu Nguyễn Đinh Đinh là mẫu thân của mình, nàng nhất định sẽ không bức bách mình. Thế nhưng, không thể tưởng tượng được, Nguyễn Đình Đinh lại thật sự là mẫu thân của mình.

    Nhìn Kinh Kha khẳng định gật đầu, Tôn Kiếm Lan vẫn cảm giác có một trận mê muội: "Nàng...các nàng vẫn luôn biết?"

    Khó trách Âu Dương bá mẫu cùng mẫu thân nhất định phải để mình gả cho Âu Dương Bội Hiển.

    Kinh Kha nhìn dáng vẻ bi thương của Tôn Kiếm Lan, trong lòng cũng thở dài, ngày đó mình nhận những nữ nhi này, thẳng thắn thừa nhận chuyện cũ, vốn tưởng rằng là phần thắng đang nắm trong tay, không ngờ lại sinh ra nhiều biến như vậy.

    Linh Tê cười nói: "Tôn sứ đại nhân, đợi chúng ta rời khỏi nơi này, ngài lại cùng mấy vị thiên kim tâm sự cũng không muộn."

    Kinh Kha nhìn Linh Tê trong đầu hình như đã có tính toán, không khỏi cũng động tâm. Mấy ngày nữa đại ca sẽ tới, mình tất nhiên sẽ không còn mạng. Mình chết cũng không quan trọng, nhưng Vân nhi chẳng phải sẽ khổ sở chết sao.

    ...

    Hưu phu nhân điều tức xong, đứng lên, vẫn đoan trang như trước, nhưng thần sắc ác độc trong mắt làm cho Trục Tinh ở bên cạnh đứng hầu âm thầm đề phòng.

    Trục Nguyệt đứng đó, một tay nhẹ nhàng vuốt ve một cánh hoa, ánh mặt trời ngoài cửa sổ phản chiếu trên làn da như ngọc của nàng, lông mi thật dài rũ xuống, đẹp tựa tiên nữ không dính khói lửa trần gian.

    "Ngọc Kỳ, ngươi chết chưa?" Trục Nguyệt thì thầm trong lòng, giống như còn oán giận.

    "Nguyệt nhi, một chưởng kia đánh vào ngươi không sao chứ?" Trên mặt Hưu phu nhân lộ ra vẻ từ ái.

    "Tạ phụ thân lo lắng, nữ nhi không có gì đáng ngại." Vẻ mặt và tư thế của Trục Nguyệt không thay đổi, giống như giọng nói ngọt ngào này không phải phát ra từ miệng Trục Nguyệt.

    "Bốp", Hưu phu nhân ra vung chưởng tát vào mặt Trục Tinh, Trục Tinh ngã nhào xuống đất, lại vội vàng bò dậy quỳ thẳng: "Sư phụ thứ tội."

    "Tinh nhi, ngươi quá làm sư phụ thất vọng." Giọng nói của Hưu phu nhân vẫn ôn nhu như vậy, chỉ có trong mắt lộ ra là một loại tia sáng như muốn ăn thịt người.

    "Đến bây giờ cũng không tìm được tiện nhân Mộ Dung Vân kia sao?" Hưu phu nhân nhắc tới Mộ Dung Vân, sắc mặt rốt cuộc trở nên xanh xám.

    Mộ Dung Vân mang theo Vũ Văn Uyển Nhiên cùng Mộ Dung Yên Nhiên, chẳng biết đã đi đâu.

    Hưu phu nhân không thể tưởng tượng được Mộ Dung Vân lại dám phản bội mình. Hắn vốn hạ lệnh cho nàng mang Mộ Dung Yên Nhiên tới trừng trị, hai canh giờ sau, hắn mới phát hiện Mộ Dung Vân phản bội.

    "Sư phụ, xin cho Tinh nhi thêm chút thời gian, ta nghĩ đại sư tỷ..." Lời còn chưa dứt, Hưu phu nhân lại tát vào mặt nàng một cái.

    "Đồ nhi lỡ lời." Nửa khuôn mặt xinh đẹp của Trục Tinh đã sưng lên thật cao, bên miệng cũng chảy ra một vệt máu tươi, nhưng nàng vẫn kính cẩn nghe theo mà thỉnh tội: "Là đồ nhi vô dụng, Tạ sư phụ trách phạt."

    Trục Nguyệt đi tới, ngồi xổm xuống, nhìn nhìn mặt Trục Tinh: "Tinh nhi, người mà phụ thân luôn yêu thương nhất phản bội hắn, trong lòng hắn tự nhiên tức giận lớn hơn một chút. Ngươi đừng oán hận phụ thân."

    "Tinh nhi không có oán hận sư phụ." Trục Tinh vội vàng bày tỏ lòng trung thành: "Một thân sở học của Tinh nhi đều do sư phụ ban tặng, chớ nói sư phụ trách phạt Tinh nhi, cho dù là muốn Tinh nhi đi chết, Tinh nhi cũng không một câu oán hận."

    Hưu phu nhân cười cười, đi qua đỡ Trục Tinh lên, dùng tay lau máu bên môi cho nàng: "Nha đầu này, cái miệng là nhu thuận nhất. Ngươi có lời gì cứ nói, sư phụ sẽ không trách tội ngươi."

    Trục Tinh tạ ơn không trách tội của sư phụ, mới giải thích nguyên nhân làm việc không hiệu quả.

    Mộ Dung Vân mang Vũ Văn Uyển Nhiên cùng Mộ Dung Yên Nhiên chạy trốn, ở trong thuốc của Hưu phu nhân hạ mê dược. Cho nên thắng được thời gian hai canh giờ chạy trốn, thế nhưng cũng sẽ không chạy quá xa, hẳn là còn ở phụ cận Lan Nhược sơn.

    Chỉ là trong núi này rừng cây rậm rạp, lại lo kinh động người trong khách điếm Lan Nhược, cho nên cũng không dám gióng trống khua chiêng lùng bắt. Hưu phu nhân biết những lời này chẳng qua cũng chỉ là nói nhảm, nhưng cũng không trách cứ nàng, lệnh cho nàng đi xuống nghỉ ngơi.

    Trục Nguyệt cũng muốn cáo lui, Hưu phu nhân cười nói: "Nguyệt nhi cần gì phải vội vàng rời đi, phụ tử chúng ta khó lắm mới nhận nhau, không bằng ngươi bồi nương..." Dừng một chút, lại tiếp lời: "Bồi phụ thân uống vài chén đi."

    Trục Nguyệt nhìn Hưu phu nhân đoan trang cao quý, chỉ cảm thấy vô cùng buồn cười. Trong lòng Hưu phu nhân sớm đã xem mình là nữ nhân, cho nên mới thốt ra chữ "nương" kia. Một nam nhân như vậy, khi còn trẻ cũng cực kỳ anh tuấn, vô cùng có dã tâm.

    Giang hồ đệ nhất kiếm, Đoạn Tràng Kiếm Thượng Quan Vô Song, xuất thân Tây Sở Thượng Quan gia, mười sáu tuổi nổi danh giang hồ, hai mươi bảy tuổi được xưng tụng là giang hồ đệ nhất kiếm, hắn anh tuấn tiêu sái, phong lưu thành tính, cùng Vũ Văn Kính, Liễu Tam Biến được mệnh danh là "Giang hồ tam đại kiếm thiếu".

    Sau khi Vũ Văn Kính kết thông gia với Mộ Dung thế gia, Liễu Tam Biến bởi vì yêu thành hận tuyệt tích giang hồ, Thượng Quan Vô Song cũng trải qua một bước ngoặt lớn trong cuộc đời hắn.

    Hắn khăng khăng một mực, không còn thuốc chữa mà yêu một người. Một người có dung mạo tuyệt thế, nhưng tâm như rắn rết.

    Người này, vĩnh viễn không có khả năng cùng Thượng Quan Vô Song hỉ kết liên lý*, đầu bạc đến già. Người này, cho dù gia chủ Thượng Quan thế gia có điên khùng. ngu xuẩn cũng sẽ không cho phép Thượng Quan Vô Song rước nàng vào nhà.

*Hỉ kết liên lý: ý chỉ chuyện vui kết hôn, chúc phúc vợ chồng ân ái như cây cùng gốc.

    Người này, chính là cung chủ Trảm Hoa Cung mười năm trước huyết tẩy giang hồ, Triển Hồng Nhan.

    Thượng Quan Vô Song yêu Triển Hồng Nhan như si như say. Hắn trăm phương nghìn kế muốn ở lại bên cạnh Triển Hồng Nhan. Nhưng nam nhân bên cạnh Triển Hồng Nhan, nhất định phải là nữ nhân.

    "Năm đó, là ta có lỗi với Nguyễn Linh Linh." Hưu phu nhân thở dài: "Chỉ là, không ngờ nàng lại sinh ra ngươi."

    Đêm cuối cùng Thượng Quan Vô Song làm nam nhân, hắn quá chén rồi cường bạo một nữ nhân được Triển Hồng Nhan sủng ái, Nguyễn Linh Linh.

    Sau đó, giang hồ đệ nhất kiếm, Đoạn Tràng Kiếm Thượng Quan Vô Song cũng bỗng nhiên tuyệt tích trên giang hồ, không bao giờ xuất hiện nữa, mà bên cạnh Triển Hồng Nhan lại có thêm một nữ nhân tên là Hưu phu nhân.

    Vì trở nên đoan trang, kiều mị, Thượng Quan Vô Song vốn am hiểu dược vật thậm chí đã tinh luyện một loại dược vật, ăn vào có thể làm cho nam nhân càng ngày càng giống nữ nhân, mà nữ nhân ăn lại càng ngày càng giống nam nhân.

    Trục Nguyệt rốt cuộc nhịn không được cười rộ lên, cười đến mê người, cười đến cả người run lên, tim như bị dao cắt, nước mắt lại trào ra, xoay người rời đi.

    Sinh ra là một sai lầm, sống là một bi kịch, bây giờ, nhìn phụ thân đã làm nữ nhân mười sáu năm, quả thật đã lại biến thành một trò hề.

    Lúc Trảm Hoa Cung tung hoành giang hồ, Trục Nguyệt đã sáu tuổi, nàng chỉ là một tiểu cô nương bị nương ngược đãi, một tiểu cô nương muốn bỏ nhà đi xa. Năm ấy nàng gặp Ngọc Kỳ.

    Một năm kia, giang hồ dậy sóng, Trảm Hoa Cung huyết tẩy giang hồ, thủ hạ trung thành và đắc lực nhất bên cạnh Triển Hồng, Hưu phu nhân luôn ở xa xa ẩn ý đưa tình nhìn Triển Hồng Nhan, thì ra chính là phụ thân của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro