Chương 65: Lòng như dao cắt (trung)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bình Quả nhìn Thạch Lựu bà bà bày lư hương trên bàn, thắp hương vái lạy, muốn khuyên lại không dám khuyên, chỉ ôm tiểu cẩu Oa Oa vào lòng, mím môi nhìn.

Thạch Lựu bà bà bái xong, rút ra một thanh kiếm gỗ đào, múa một hồi, bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi, vẩy lên kiếm gỗ đào, đứng lên, vẽ một vòng tròn trên bàn, từ trong ngực lấy ra một tiểu nhân bằng giấy.

Ngũ quan vẽ trên mặt người giấy lại có vài phần tương tự Tiểu Khanh. Bình Quả nhìn người giấy, trong mắt có chút không nỡ.

Thạch Lựu bà bà trừng mắt nhìn Bình Quả một cái, hai ngón tay kẹp lấy một cây kim châm, hướng về phía cánh tay trái của người giấy đâm xuống.

Sau đó lại đâm vào cánh tay phải của người giấy.

Bình Quả giống như không đành lòng nhìn, quay đầu đi chỗ khác.

Thạch Lựu bà bà nhe răng cười khẩy đâm vào ngực người giấy.

"Bịch" một tiếng, trên ngực người giấy giống như có một loại lực đẩy cường đại, trấn Thạch Lựu bà bà ngã xuống đất.

"Bà bà." Bình Quả kêu lên, thả Oa Oa ra, đi đến đỡ bà bà.

Thạch Lựu bà bà sắc mặt tái nhợt, bên miệng chảy ra máu, hoảng sợ nhìn về phía người giấy.

Người giấy vẫn nằm thẳng ở đó, kim châm trên hai tay vẫn còn đang run rẩy, chỉ là kim châm nàng vừa dùng để cắm vào ngực người giấy đã gãy thành hai đoạn, rơi xuống đất.

Thạch Lựu bà bà không cam lòng, đẩy Bình Quả ra, khoanh chân ngồi xuống, một lần nữa vận công, trong miệng lẩm bẩm, hai tay lại cầm một cây kim châm khác, chậm rãi vận công, lại phun một ngụm máu tươi lên kim châm.

"Bà bà, đừng mà." Bình Quả hét lên.

Thạch Lựu bà bà bỗng nhiên mở hai mắt ra, mạnh mẽ đâm kim châm đẫm máu về phía ngực người giấy.

...

Hồng Loan mặt như giấy vàng nằm trên giường. Thính Hương nhìn Linh Tê dịch dung thành Thanh Dực: "Thanh Dực đâu?"

Linh Tê cười nói: "Trần tỷ tỷ đến cùng vẫn là đau lòng muội muội."

Thính Hương hừ lạnh một tiếng: "Thanh Dực dù sao cũng là nữ nhi của tôn sứ đại nhân, ngươi bất quá chỉ là một nô tỳ, tốt nhất nên nhận rõ thân phận của mình."

Trên mặt Linh Tê mang mặt nạ dịch dung, nhìn không ra biến hóa gì quá lớn, bất quá một tia hàn quang xẹt qua trong mắt kia lại khiến Tôn Kiếm Lan trong lòng giật mình.

"Đa tạ tỷ tỷ nhắc nhở, Linh Tê không dám quên thân phận mình." Linh Tê cười tươi như hoa nở: "Thanh Dực cô nương rất tốt, phu nhân còn muốn giữ nàng để kiềm chế Thanh Bích cung chủ, tự nhiên sẽ không làm khó nàng."

Thính Hương nhìn Tôn Kiếm Lan một cái, Tôn Kiếm Lan gật gật đầu.

Nhưng sắc mặt tái nhợt của Tôn Kiếm Lan khiến Thính Hương có chút lo lắng: "Tôn cô nương, ngươi không thoải mái sao?"

Trên mặt Linh Tê lộ ra nụ cười châm chọc: "Trần tỷ tỷ yên tâm, Linh Tê cũng không dám làm khó Tôn cô nương." Trong lòng lại thầm nói, nàng chẳng qua là tâm đã nguội lạnh mà thôi.

Tôn Kiếm Lan đối với lời nói của Linh Tê chỉ làm như không nghe thấy.

"Đợi chuyện bên này kết thúc, Phu nhân hy vọng nữ nhi của tôn sứ đại nhân, Tôn Kiếm Lan cô nương, lập tức cùng đại công tử Âu Dương gia Âu Dương Bội Hiển thành thân." Linh Tê cười chúc mừng Tôn Kiếm Lan: "Tôn cô nương, Âu Dương công tử bây giờ đã khác xưa. Tin tưởng tháng sau tại đại hội luận võ của ngũ đại gia tộc Giang Nam, nhất định sẽ vang danh thiên hạ."

Thính Hương hơi nhíu mày, hỏi: "Sao, đại hội luận võ của ngũ đại gia tộc Giang Nam vẫn còn muốn cử hành như thường lệ sao?"

Linh Tê cười nói: "Trần tỷ tỷ sao lại hỏi câu này, Linh Tê chẳng qua chỉ là thân phận nô tỳ, cũng biết phu nhân hy vọng mượn đại hội luận võ mười năm một lần này của ngũ đại thế gia Giang Nam, một lưới bắt gọn thế lực võ lâm Giang Nam. Tỷ tỷ vậy mà còn đến hỏi ta."

Thính Hương cười cười: "Tâm tư của phu nhân ta làm sao mà đoán được, đương nhiên không thông minh bằng Linh Tê ngươi, đối với chuyện của phu nhân rõ như lòng bàn tay."

Linh Tê ở trong lòng thầm mắng Thính Hương miệng lưỡi lợi hại, lại vội vàng cúi đầu cụp mắt nói: "Trần tỷ tỷ thứ tội, Linh Tê vọng đoán ý bề trên, nguyện lĩnh tội thất ngôn."

"Không phải vọng đoán, bất quá chỉ là để lộ bí mật mà thôi." Thính Hương cười, thấy trong mắt Linh Tê hiện lên vẻ kinh hoảng, trong lòng cười lạnh.

Linh Tê sớm đã nghe nói qua Trần Huyền Y cùng Tô Khả Nhi lợi hại, hai nữ tử này đều cực kỳ được Hưu phu nhân yêu thích. Trục Tinh từng nhắc nhở nàng, không nên quá lộ mũi nhọn, cũng không nên cùng hai người các nàng nổi lên xung đột, ẩn nhẫn một chút. Dù sao hiện tại đều là thủ hạ của Hưu phu nhân.

Linh Tê cúi đầu, khom người nói: "Cầu tỷ tỷ tha cho Linh Tê lần này. Linh Tê có chỗ nào đắc tội tỷ tỷ, tỷ tỷ cứ việc trách phạt. Tội để lộ bí mật này, Linh Tê sợ là gánh vác không nổi."

Thính Hương mỉm cười đỡ Linh Tê dậy: "Ngươi nếu đã gọi ta một tiếng tỷ tỷ, tỷ tỷ làm sao có thể thật sự so đo với muội muội. Ta biết muội muội là người cung chủ cực kỳ yêu thương, ngày sau ở trước mặt cung chủ còn cần muội muội chiếu cố nhiều hơn."

Linh Tê cười nói: "Xem tỷ tỷ nói kìa. Tỷ tỷ đối xử với muội muội tốt như vậy, muội muội đương nhiên sẽ nhớ kỹ."

Tôn Kiếm Lan nhìn hai người vừa rồi còn đối chọi gay gắt, bây giờ lại tay trong tay thân thiết, hàn ý trong lòng càng nặng. Tôn Kiếm Lan, ngươi nếu ở cùng một chỗ với các nàng, chỉ sợ chết cũng không biết sẽ chết thế nào.

Tôn Kiếm Lan chợt hoài niệm thời gian bản thân còn ở nhà, khi đó mình vẫn là Tôn gia đại tiểu thư vô ưu vô lo. Mẫu thân tuy khắc nghiệt với người khác nhưng lại rất yêu thương mình, đại bá phụ, đại bá mẫu cũng thương mình, Âu Dương bá mẫu cũng thương mình.

Mình ở trong hiệu vải thuận tay chỉ một cuộn vải, sau đó đối Tôn lão chưởng quỹ hô: "Tiểu Mạc đâu, để hắn giúp ta đưa về phủ."

Tiểu Mạc, nếu ngươi ta vô duyên, vì sao ngươi lại khắc sâu như vậy trong lòng ta.

Lần đầu gặp Tiểu Mạc, mình từ trên lưng ngựa ngã vào trong lồng ngực ấm áp kia, ngửa đầu, nhìn thấy một đôi mắt ôn nhu quan tâm, hàng mi thật dài, sống mũi cao thẳng, đôi môi ẩm ướt. Ngay tại thời khắc đó, trong lòng đã có quyết định, kiếp này thân này lòng này, trừ hắn ra không còn có thể là ai khác.

Gặp lại Tiểu Mạc, dưới sự miễn cưỡng của đại bá mẫu, lần đầu tiên mình mặc vào bộ váy dài chấm đất thịnh hành nhất của tiểu thư quý tộc thế gia, từ trong kiệu đoan trang bước ra, thật cẩn thận đi hai bước, bước thứ ba lúc bước qua ngưỡng cửa cao cao của hiệu vải, lại giẫm lên tà váy. Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, mình đã làm tốt chuẩn bị chật vật té ngã trên mặt đất. Thế nhưng, thân thể nhu nhược lại lần nữa rơi vào một cái ôm ấm áp, ngửa đầu, vẫn là đôi mắt ôn nhu quan tâm kia. Tiểu Mạc, vẫn là Tiểu Mạc.

Dạ thám Ô Long Tự, rơi xuống dưới lòng đất tối đen, vẫn là vòng tay ấm áp của Tiểu Mạc đã khiến nàng vượt qua nỗi sợ bóng tối từ nhỏ.

Đại Minh Hồ, vườn hoa Phó gia, vẫn là cái ôm ấm áp của Tiểu Mạc đã biến nỗi tủi hờn lần đầu xa nhà của nàng thành niềm vui sướng.

Trong khách điếm Thượng Khê, bôn ba nhiều ngày, hoảng loạn không nơi nương tựa, cũng là khoảnh khắc ở trong vòng tay Tiểu Mạc, mới có chỗ dựa vào.

Mà cái ôm dịu dàng lần đó, lại trở thành lần cuối cùng trong kí ức.

Hắn đưa mình về bên cạnh mẫu thân, dù biết rõ mẫu thân muốn đưa mình đến Âu Dương gia thành thân.

Ở Âu Dương gia, bất quá chỉ cách hai cái viện lạc, lại giống như muôn sông nghìn núi, vô luận là trên hỉ yến hay là ở đại sảnh, Tiểu Mạc đều dường như không nhìn thấy sự tồn tại của mình.

Gặp lại nhau bên Lan Nhược Khê, mình thì bi hỉ đan xen biết bao, nhưng Tiểu Mạc lại như mặt nước phẳng lặng, trong mắt chỉ nhìn thấy sư huynh sư đệ của hắn, mình thì tính là cái gì?

Hưu phu nhân nói không sai, nam nhân đều là đồ bạc tình bạc nghĩa, nữ nhân như bọn họ bất quá chỉ là y phục cùng trang sức.

"Muốn có được nam nhân không khó, mấu chốt là phải xem tâm ngươi có đủ tàn nhẫn hay không." Hưu phu nhân đưa cho nàng một cái bình nhỏ: "Cho hắn uống cái này, từ nay về sau, trong mắt trong lòng hắn liền chỉ có một mình ngươi."

"Hắn đối với ngươi vô tình, ngươi còn hữu ý với hắn." Hưu phu nhân thở dài: "Ngươi tội gì phải làm khó mình. Chỉ cần trong mắt trong lòng hắn đều chỉ có một mình ngươi, ngươi còn quan tâm thủ đoạn gì để làm gì."

Hưu phu nhân đặt bình nhỏ lên bàn, người đã đi xa, giọng nói vẫn rõ ràng như cũ: "Đau khổ tưởng niệm hay là vui vẻ hạnh phúc, nên do nữ nhân nắm giữ trong tay, mà không phải là nam nhân."

Kiếm Lan nắm chặt cái bình trong tay. Tiểu Mạc, Tiểu Mạc. Lòng Kiếm Lan chợt như bị dao cắt.

...

Yến Nguyệt giúp Ngọc Kỳ từ từ vận chuyển nội lực. Sắc mặt Ngọc Kỳ vẫn tái nhợt như trước.

Một đao kia, từ dưới xương sườn xuyên thẳng đến bên hông, gần như xé toạc cơ thể Ngọc Kỳ. Trên đao có độc, chất độc ngấm vào bụng.

Tiểu Mạc gần như điểm hết huyệt đạo quanh người Ngọc Kỳ, mới ngăn được máu của hắn ngừng chảy.

Cũng may kịp thời ăn vào Kim Lân Đan, độc tính đã được giải trừ, dọc đường đi Tiểu Mạc dùng nội lực bảo vệ tâm mạch của Ngọc Kỳ, dùng tốc độ nhanh nhất trở về bên cạnh Tiểu Khanh.

Thứ bột màu vàng mà Tiểu Khanh rắc lên vết thương cho Ngọc Kỳ, chính là nấm linh chi mà kim lân ăn và khối vảy duy nhất rơi ra từ người kim lân lúc ấy điều phối thành, là vật cứu mạng trân quý nhất của Phó gia, chỉ có một bình nhỏ như vậy, Phó Long Thành đều để Tiểu Khanh mang ở trên người.

Lúc Tiểu Khanh lần đầu thấy vết thương của Ngọc Kỳ, trong lòng tự nhiên cũng vô cùng kinh hoảng, nhưng lại cố gắng trấn định. Trước tiên bảo vệ tâm mạch cho Ngọc Kỳ, xem xét độc trong ổ bụng đều đã không còn gì đáng ngại mới lập tức khâu vết thương lại.

Nhưng mà Tiểu Khanh một mặt thương tiếc Ngọc Kỳ, một mặt tự nhiên cũng vô cùng tức giận, không ngờ Ngọc Kỳ cư nhiên dám trở về với vết thương nặng như vậy. Nếu trong tay không có Kim Lân Phấn, e rằng tính mạng Ngọc Kỳ khó làm đảm bảo.

Phó gia vốn có thuốc gây tê cực tốt, Tiểu Khanh không những không dùng, ngược lại còn giải khai huyệt đạo bị phong bế của Ngọc Kỳ, tươi sống khâu hai mươi ba mũi. Ngọc Kỳ suýt thì chết vì đau, lại biết đây cũng là sư huynh đang trừng phạt mình, không dám mở miệng rên rỉ.

Nếu không phải Ngọc Kỳ bị thương cực nặng, Tiểu Khanh sớm đè hắn xuống đất trừng phạt thật nặng. Phó gia đối với chuyện giết chóc trên giang hồ có quy củ rất đặc biệt: không cầu có công, chỉ cầu không tội. Phó Long Thành luôn cho rằng giang hồ giết chóc mặc dù không thể tránh né, nhưng nếu vì loại chuyện này mà tổn thương chính mình, đã không khôn ngoan, còn là bất hiếu.

Nếu là đối địch trên chiến trường, thì chỉ có thể thắng không cho phép bại, bất kể là vì nguyên nhân gì, nếu thua trên chiến trường, nhẹ cũng phạt trăm roi, nặng thì xử tử.

Chỉ là gần đây quốc thái dân an, biên cương mặc dù thỉnh thoảng cũng có chiến tranh, nhưng còn chưa cần đến đệ tử Phó gia xuất chinh. Cho nên những đệ tử này thật không có kinh nghiệm huyết chiến sa trường gì.

Ngọc Kỳ đương nhiên biết, đợi vết thương của mình không còn gì đáng ngại, trận đòn thiên địa biến sắc của sư huynh là quyết không tránh thoát. Mình bị thương thành như vậy, sư huynh tất nhiên là cực kỳ đau lòng. Nếu hắn đã đau lòng, mình tất nhiên sẽ da thịt đau nhức.

Nội lực của Yến Nguyệt tinh thuần, đã truyền nội lực cho Ngọc Kỳ khoảng thời gian một chén trà, khí tức vẫn bình ổn như trước.

Ngọc Kỳ mở mắt ra, trên môi đã thấy chút huyết sắc, ra hiệu cho Yến Nguyệt dừng lại.

Yến Nguyệt cười nói: "Tiểu đệ không sao." Qua thêm một khắc mới thu tay lại, đỡ Ngọc Kỳ nằm xuống.

Trong sân, tiếng roi mây vùn vụt rõ ràng truyền đến, ngẫu nhiên còn có tiếng Ngọc Linh nhịn không được nghẹn ngào kêu thảm.

Yến Nguyệt nhìn Ngọc Kỳ, vừa muốn cất bước, Ngọc Kỳ đã nói: "Ngươi đứng lại cho ta."

Yến Nguyệt đành phải thu hồi bước chân, uốn gối quỳ xuống trước giường Ngọc Kỳ: "Ngọc Kỳ sư huynh, vẫn nên để lão đại đánh Yến Nguyệt đi. Một hồi Ngọc Linh sợ là sẽ chết."

Ngọc Kỳ trừng mắt nhìn Yến Nguyệt một cái, thầm nghĩ, nếu ngươi ra ngoài cầu tình, chỉ sợ không những không cứu được Ngọc Linh, còn phải tìm người khác đến cầu tình.

"Ngọc Linh nào dễ chết như vậy." Ngọc Kỳ đương nhiên biết lão đại tuyệt đối sẽ không đánh chết Ngọc Linh, nhưng trận đòn này e là cũng sẽ làm cho Ngọc Linh cả đời khó mà quên. Đều tại mình trước giờ quá phóng túng Ngọc Linh, Ngọc Linh mới có thể mắt cao hơn đầu, cuồng ngạo bất kham, nói năng bừa bãi, chọc giận lão đại.

"Lão đại vì chuyện Ngọc Linh cùng Yến Kiệt luận võ, sớm đã muốn giáo huấn hai người bọn hắn. Chỉ là bởi vì Tiểu Mạc cùng Yến Văn đã lôi hai người bọn hắn ra đánh cho gần chết, nên mới tạm thời tha cho. Lần này vừa vặn lại rơi vào tay lão đại, nào còn có thể bỏ qua." Ngọc Kỳ lắc đầu: "Yến Nguyệt, ngươi cũng cẩn thận. Phạm vào hai chữ 'Cung Mặc*', chính là phạm vào cấm kỵ của lão đại."

* Cung Mặc (恭默): cung = cung kính, mặc = yên lặng -> nôm na là cung kính, không nhiều lời.

Yến Nguyệt nghe vậy, nhịn không được lầm bầm: "Cái gì mà hai chữ cung mặc, còn không phải giống bộ dạng của Tôn lão phu tử kia sao, bất quá là 'cụp đuôi làm người' mà thôi."

Ngẩng đầu thấy Ngọc Kỳ đang trừng mắt nhìn mình, cười một cái, có chút chột dạ.

Ngọc Kỳ cũng không để ý tới hắn nữa, lại nhắm mắt lại.

Yến Nguyệt giúp Ngọc Kỳ đắp lại chăn, trong lòng thầm thở dài, Ngọc Kỳ sư huynh quả thật là tốt tính, vừa rồi nếu đổi lại là lão đại, nhất định sẽ lệnh mình tát miệng, không đem mình đánh thành đầu heo, tuyệt đối không cho phép dừng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro