Chương 66: Lòng như dao cắt (hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sư huynh." Ngọc Linh không dám cầu sư huynh tha cho mình, rồi lại thật sự chịu không nổi đau đớn, mở miệng cầu xin: "Linh nhi thật sự biết sai rồi, cầu sư huynh đánh nhẹ chút."

Ngọn roi trong tay Tiểu Khanh khựng lại một cái. Hắn bỗng nhiên cảm thấy lòng ngực đau xót. Giọng nói ủy khuất nghẹn ngào của Ngọc Linh sao mà giống Vân nhi đến thế.

"Sư huynh." Tiểu Mạc tiến lên một bước, quỳ xuống bên cạnh Tiểu Khanh: "Tha cho Ngọc Linh lần này đi, hắn đã nhận được giáo huấn rồi."

Ngọc Tường và Yến Kiệt cũng đồng loạt quỳ rạp xuống đất.

Hắn nhìn Ngọc Linh, Ngọc Linh từ lưng đến mông cùng chân, hầu như đã không còn một khối da thịt hoàn hảo, máu tươi từng chút chảy ra từ trong vết thương tím xanh sưng tấy, thân thể miễn cưỡng quỳ thẳng càng không ngừng run rẩy.

Tiểu Khanh ở trong lòng thầm thở dài một hơi.

"Ngọc Linh không nên ỷ kỹ mà kiêu, lấy thân mạo hiểm, liên lụy sư huynh bị thương, đều là Linh nhi sai." Ngọc Linh khóc lóc nói: "Linh nhi có sai nên phạt, không dám cầu sư huynh tha cho. Chỉ là...chỉ là Linh nhi thật sự đau không chịu nổi, sư huynh cho phép Linh nhi nghỉ một đêm, ngày mai lại phạt đi."

Nỗi đau trong lòng Tiểu Khanh bởi vì lời này của Ngọc Linh mà càng nặng hơn. Vết thương trên vai trái vốn đã tổn thương đến gân mạch, lại vẫn chưa từng tu dưỡng thật tốt, bây giờ cánh tay phải đang cầm roi cũng đau nhức vô cùng.

"Sư huynh, Vân nhi thật sự đau không chịu nổi, sư huynh cho phép Vân nhi nghỉ một đêm, ngày mai lại phạt đi."

Ngọc Vân sáu tuổi, quỳ trên tuyết, hai tay chống đất, quay đầu lại cầu xin Tiểu Khanh. Nước mắt theo khuôn mặt thanh tú không ngừng rơi xuống.

Tiểu Khanh cầm thước tử trúc trong tay, đứng ở phía sau Ngọc Vân.

Trên cái mông nhỏ nhắn phấn nộn của Ngọc Vân có ba lằn roi tím xanh.

Mới đánh được ba thước. Tiểu Khanh nhìn Ngọc Vân vô cùng đáng thương, còn bảy thước lại không đánh xuống được.

"Sư huynh, Vân nhi lạnh quá." Hai chân Ngọc Vân run lẩy bẩy trên tuyết, nhưng không dám nhúc nhích.

Ngọc Vân thấy Tiểu Khanh không nói gì, lá gan càng lúc càng lớn, dứt khoát xoay người lại, ôm lấy cánh tay đang cầm thước của Tiểu Khanh: "Sư huynh, Vân nhi biết sai, không dám cầu sư huynh tha cho. Nhưng sư huynh vừa phạt Linh sư huynh xong, cánh tay hẳn đã nhức mỏi. Ngày mai lại đánh Vân nhi đi."

Tiểu Khanh nhìn Ngọc Linh quỳ bên cạnh. Ngọc Linh quỳ thẳng tắp, cái mông nhỏ đã sưng đỏ một mảnh, mười lằn roi đan xen chằng chịt, có vài chỗ đã hơi rỉ máu.

"Sư huynh..." Ngọc Vân thấy Tiểu Khanh không nói lời nào, nước mắt lại rơi xuống, nhẹ nhàng buông tay ra, lại xoay người quỳ tốt: "Sư huynh đánh nhẹ một chút đi."

Tiểu Khanh vung thước lên, vẫn không hạ xuống được. Đành phải giáo huấn: "Lần sau còn làm chuyện nhàm chán như vậy, sư huynh nhất định sẽ phạt các ngươi gấp bội."

Ngọc Linh đáp vâng. Ngọc Vân cũng dạ một tiếng.

"Quỳ một canh giờ hối lỗi." Tiểu Khanh xoay người đi vào trong phòng.

Ngọc Vân nghe thấy tiếng bước chân của sư huynh đã đi xa, trở tay nhẹ nhàng kéo quần lên, thở phào nhẹ nhõm. Quay đầu nhìn Ngọc Linh: "Chuyện Linh sư huynh đã đồng ý với Vân nhi không được đổi ý."

Ngọc Linh trừng mắt liếc hắn một cái, không nói gì.

"Đa tạ sư huynh." Vân nhi cười, "Linh sư huynh đau sao? Vân nhi giúp ngươi."

Ngọc Linh vội nói: "Vân nhi, ngươi dám." Lời còn chưa dứt, đau đớn nóng bỏng trên mông đã dần dần biến mất, những lằn roi xanh tím kia cũng chậm rãi nhạt dần, làn da lại khôi phục màu sắc như ban đầu.

Ngọc Vân cười nói: "Linh sư huynh cũng vậy, vì sao không cầu xin đại sư huynh, sư huynh là mềm lòng nhất, ngươi chỉ cần rơi vài giọt nước mắt như ta, hắn nhất định không nỡ phạt ngươi."

"Phải không?" Giọng nói lạnh như băng của Tiểu Khanh truyền tới.

Ngọc Linh vội vàng cúi đầu, Ngọc Vân cũng giật nảy mình, cúi đầu xuống không biết nên làm thế nào.

"Ngươi đứng dậy đi." Tiểu Khanh ra lệnh cho Ngọc Linh.

Ngọc Vân đã cúi đầu nhận sai: "Sư huynh, Vân nhi sai rồi."

Tiểu Khanh không để ý tới Ngọc Vân, lệnh cho Ngọc Linh thỉnh gia pháp tới.

"Ngươi đi đánh Ngọc Vân." Tiểu Khanh lạnh lùng phân phó Ngọc Linh: "Hai mươi thước, đánh thật nặng."

Ngọc Vân nằm sấp trên giường, bên má còn treo nước mắt, ngẫu nhiên còn thút thít một chút, đôi mắt nhắm chặt, hàng mi dài khẽ run rẩy, môi có chút khô khốc, khuôn mặt lại đỏ bừng.

Tiểu Khanh đi vào trong phòng, Ngọc Vân vẫn không mở mắt ra.

Tiểu Khanh đi đến bên giường, nhẹ nhàng vén chăn trên người Ngọc Vân lên, Ngọc Vân cũng không có mặc quần áo, lằn roi tím xanh trên mông và đùi hết sức rõ ràng. Hắn nhẹ nhàng đắp chăn lại.

"Vân nhi sai rồi, không dám cậy sủng sinh kiêu nữa." Vân nhi rốt cuộc mở mắt ra, nước mắt lưng tròng nhìn Tiểu Khanh.

Tiểu Khanh cười cười, xoa xoa mái tóc mềm mại của hắn: "Còn gì nữa?"

Ngọc Vân cọ cọ đầu vào tay Tiểu Khanh: "Không dám không nghe lời sư huynh."

Tiểu Khanh nhìn Ngọc Vân: "Ai cho phép ngươi chữa thương cho Ngọc Linh?"

"Vân nhi thấy Linh sư huynh rất đau, Linh sư huynh đã nói không được. Là Vân nhi sai." Ngọc Vân thấp giọng nói.

"Ngươi đã có bản lĩnh này, sao không tự chữa thương cho mình, còn cứng rắn chịu như vậy."

Ngọc Vân ngước mắt nhìn Tiểu Khanh: "Sư huynh không giận Vân nhi nữa? Vân nhi có thể chữa thương sao?"

Tiểu Khanh cười cười: "Hôm nay không cho phép, nếu ngươi không đau, lần sau làm sao nhớ được?"

Ngọc Vân đáp một tiếng: "Nhưng Vân nhi thật sự rất đau, sư huynh ở đây trông Vân nhi đi, nếu Vân nhi ngủ thiếp đi, có thể sẽ bất giác chữa khỏi vết thương. Sư huynh thấy không phải lại muốn phạt lần nữa sao, có thể còn lại tức giận với Vân nhi."

"Hôm nay cùng Ngọc Linh tranh tài đọc sách, là chủ ý của ngươi?"Tiểu Khanh khẽ xoa đầu Ngọc Vân.

Ngọc Vân gật gật đầu: "Ngọc Lân sư huynh nói Linh sư huynh có thể nhìn qua liền không quên, kỳ thật Vân nhi cũng có thể." Ngọc Vân có chút kiêu ngạo.

Năm trăm quyển sách, hắn cùng Ngọc Linh mỗi người xem một lúc. Sau đó Ngọc Lân tùy tiện mở ra một trang, đọc một chữ, sau đó hắn cùng Ngọc Linh tiếp lời. Thế mà lật mấy trăm quyển cũng không phân thắng bại.

Rốt cuộc lúc Tiểu Khanh tiến vào, Ngọc Linh bởi vì chợt thấy sư huynh bị dọa sợ, đọc sai một chữ, để Ngọc Vân thắng.

Tiểu Khanh trầm mặc không nói gì.

Ngọc Vân có chút lo lắng nhìn Tiểu Khanh: "Sư huynh còn tức giận sao?"

Tiểu Khanh cười: "Vân nhi, sư huynh có từng nói không được khoe khoang trước mặt người khác chưa?"

Ngọc Vân nghe ngữ khí của lão đại, không khỏi sợ hãi, vành mắt đỏ lên, nước mắt lại rơi xuống: "Vân nhi sai rồi. Sư huynh phạt ta đi."

"Vân nhi, ngươi thông minh, sư huynh đương nhiên thích. Bây giờ ở trong nhà, đều là huynh đệ của mình, tự nhiên không có chuyện gì. Nếu là chờ ngươi lớn lên, còn hiển tài lộ trí như thế, kiểu gì cũng sẽ chọc người đố kỵ, khi không rước lấy họa sát thân. Cho dù võ công của ngươi có cao đến đâu, người có thông minh đến đâu, cũng khó lòng phòng bị."

Tiểu Khanh 9 tuổi, Ngọc Vân 6 tuổi.

"Còn nhớ sư huynh cứu ngươi thế nào không?" Tiểu Khanh nhìn Ngọc Vân.

Phụ mẫu của Ngọc Vân dù xuất thân thư hương môn đệ [1], nhưng không phải nhà đại phú đại quý, có chút sản nghiệp nhỏ bé sống qua ngày, lại sinh ra hài tử phấn điêu ngọc trác[2] như Ngọc Vân.

[1] Thư hương môn đệ: Dòng dõi có học vấn.

[2] Phấn điêu ngọc trác: da thịt mềm mại trắng nõn, thường dùng để chỉ mấy đứa trẻ đáng yêu.

Năm 5 tuổi, người làm trong nhà vào núi đốn củi, vô tình rơi xuống vách đá bị gãy chân. Thôn dân giúp đỡ đưa trở về, lại mời đại phu, nhưng xương gãy máu tươi đầm đìa, khiến đại phu chỉ có thể lắc đầu thở dài.

Ngọc Vân lại từ trong lòng nhũ mẫu chui ra, dùng bàn tay nhỏ bé phấn nộn nhẹ nhàng xẹt qua xương gãy, xương cốt kia thế mà lành lại như kỳ tích, da thịt bị tổn thương cũng liền lại như cũ.

Ngọc Vân cho rằng mình đã làm được một chuyện tốt, không nghĩ tới người làm bị thương lại dùng ánh mắt như gặp quỷ nhìn hắn, sau đó hôn mê bất tỉnh. Đám người trong phòng cũng chạy tán loạn giống như gặp quỷ.

Đêm đó, phụ thân mẫu thân ôm hắn giấu trên xe ngựa chạy trốn trong đêm, nhưng lại bị thôn dân cầm đuốc bắt được, vu cho hắn là yêu nghiệt. Trói một nhà ba người vào cột, chuẩn bị thiêu chết.

Tiểu Khanh cứu Ngọc Vân ra, phụ thân mẫu thân hắn chỉ cầu Tiểu Khanh mang Ngọc Vân đi.

Nước mắt Ngọc Vân càng rơi nhiều, cảnh tượng nương đẩy hắn vào trong lòng sư huynh, bàn tay run rẩy, thân thể run rẩy, run rẩy nghẹn ngào, thường khiến cho Ngọc Vân ở trong mộng bừng tỉnh. Mỗi lần bừng tỉnh, đều có bàn tay ấm áp của Tiểu Khanh vuốt ve đầu hắn: "Ngủ đi."

"Vân nhi không dám nữa." Ngọc Vân dùng hai tay ôm lấy Tiểu Khanh: "Sư huynh sẽ không có không cần Vân nhi chứ."

Tiểu Khanh cười, nâng cái đầu nhỏ của Ngọc Vân lên: "Sư huynh làm sao lại không cần ngươi."

"Nếu Vân nhi làm sai thì sao?"Ngọc Vân cẩn thận hỏi.

"Vậy thì phải xem ngươi đã làm chuyện gì." Tiểu Khanh cười nói.

"Sư huynh, vô luận Vân nhi làm sai chuyện gì, sư huynh cho dù có đánh chết Vân nhi, cũng đừng mặc kệ Vân nhi, được không?" Ngọc Vân nhìn Tiểu Khanh, chờ đợi câu trả lời của Tiểu Khanh.

Tiểu Khanh gật đầu.

Nụ cười mang theo nước mắt của Ngọc Vân nở rộ trên mặt.

"Qua sinh thần năm nay, Vân nhi sẽ tròn bảy tuổi." Ngọc Vân ngồi bên cạnh Tiểu Khanh viết chữ: "Sư huynh muốn tặng quà gì cho Vân nhi."

Tiểu Khanh cười nói: "Còn mấy tháng nữa mới đến sinh thần của ngươi, hiện tại đã muốn quà sao?"

"Sư huynh, sinh thần của Vân nhi có thể đến sớm mấy tháng được không?" Ngọc Vân đưa tay túm lấy cánh tay Tiểu Khanh.

"Qua sinh thần ngươi sẽ thêm một tuổi, sư huynh đánh ngươi sẽ càng nặng hơn, ngươi không sợ sao?" Tiểu Khanh cười hắn.

"Sư huynh, Vân nhi muốn nhanh chóng lớn lên."

"Tại sao?"

"Vân nhi lớn rồi, sẽ không luôn chọc sư huynh tức giận." Vân nhi cười nói.

Ngọc Vân không kịp chờ đợi muốn lớn lên.

"Vân nhi lớn lên nhất định sẽ ngọc thụ lâm phong, tuấn dật phi phàm giống như sư phụ." Ngọc Vân ngồi bên cạnh bàn, đôi đũa trong tay lơ đãng chọc chọc cơm, một chút khẩu vị cũng không có.

Tiểu Khanh cười cười: "Ngươi không muốn ăn, thì thôi."

"Sư huynh." Ngọc Vân thả chén, quỳ xuống bên chân Tiểu Khanh, đưa tay kéo vạt áo của Tiểu Khanh: "Sư huynh cho phép Vân nhi đi cùng tam thúc đi. Vân nhi cam đoan sẽ ngoan ngoãn, cam đoan sẽ nghe lời Tam thúc, nhất định sẽ không gây phiền phức."

Tiểu Khanh quát khẽ: "Buông ra."

Ngọc Vân buông lỏng tay, vẫn không cam lòng: "Sư huynh, qua mấy tháng nữa sẽ là sinh thần của Vân nhi. Vân nhi cũng không cần quà, lần này cho phép Vân nhi đi đi, coi như là quà sinh thần mười sáu tuổi của Vân nhi có được hay không."

Năm 6 tuổi, Ngọc Vân đã bắt đầu nhớ nhung nguyện vọng có thể được cho phép năm 16 tuổi.

Ngọc Vân mặc áo choàng trắng như tuyết, hất áo bào trắng như tuyết lên, quy củ quỳ trên mặt đất: "Vân nhi bái biệt sư huynh. Mấy ngày nữa trở về, lại đi thỉnh an sư huynh."

Nhưng bây giờ đã 10 năm trôi qua, Ngọc Vân vẫn chưa trở về thỉnh an mình. Ngày mai, nếu Ngọc Vân vẫn còn sống, sẽ tròn 16 tuổi.

"Nếu Vân nhi 16 tuổi, sư huynh sẽ không đánh mông Vân nhi nữa nhỉ." Vân Nhi dùng hai mắt đen láy nhìn mình, đáng yêu như vậy.

Tiểu Khanh trong lòng đau xót, lại nhìn Ngọc Linh, lạnh lùng ra lệnh: "Vả miệng."

Ngọc Linh nhịn xuống đau đớn trên người, giơ tay lên "bốp" một cái, tát thật mạnh vào mặt mình.

Tiểu Khanh chỉ lạnh nhạt nhìn.

Ngọc Linh cắn răng tự tát mình, máu từ mũi và miệng tí tách chảy xuống.

"Biết vì sao phạt ngươi không?" Tiểu Khanh rốt cuộc ra hiệu cho Ngọc Linh dừng tay.

Hai bên mặt Ngọc Linh sớm đã bầm tím không chịu nổi, nhưng ánh mắt lại thanh tịnh sáng ngời, vẫn tuấn dật phi phàm: "Linh nhi đáng phạt." Giọng của Ngọc Linh có chút mơ hồ, nước mắt cũng đã mãnh liệt tuôn ra: "Lão đại đánh chết Linh nhi đi."

"Ngươi không biết nặng nhẹ, tự tiện ra tay, liên lụy Ngọc Kỳ. Nếu Ngọc Kỳ giống Vân nhi, không cần ngươi nói ta cũng sẽ nhất định đánh chết ngươi." Giọng nói lạnh lùng của Tiểu Khanh làm trong lòng Ngọc Linh khẽ run rẩy.

Ngọc Vân. Cái tên này đã thành một cái cấm kỵ của Tiểu Khanh, mười năm, Tiểu Khanh lần nữa nói ra cái tên Ngọc Vân này, chợt cảm thấy trong lòng có thứ gì đó rốt cuộc bay ra ngoài, đau đớn không chịu nổi.

Tiểu Khanh bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi.

Tiểu Mạc, Ngọc Tường, Yến Kiệt cùng kinh hô một tiếng: "Lão đại."

Ngọc Kỳ trong phòng cũng mở mắt ra. Yến Nguyệt cắn cắn môi, cất bước đi ra khỏi cửa.

Ngọc Linh nhìn chằm chằm vào vết máu Tiểu Khanh vừa phun ra, ngây người nửa ngày, chỉ cảm thấy lòng như dao cắt.

"Vân nhi, ngươi và Linh nhi đừng tới đây." Thiếu niên anh tuấn dặn dò hai tiểu đồng đẹp như ngọc trác.

"Trong động này thật sự là hỏa Kỳ Lân trong truyền thuyết sao?" Ngọc Linh nhìn sơn động đen ngòm, nghiêng tai lắng nghe, quả thật hình như có động tĩnh gì đó truyền đến.

Đây là một ngọn núi cao chọc trời, băng thiên tuyết địa, một mảnh trắng xóa.

Thạch động khổng lồ tựa hồ như đỉnh thiên lập địa, Ngọc Linh cùng Ngọc Vân đứng trước thạch động giống như là hai chấm đen nho nhỏ.

"Tam thúc." Ngọc Linh gọi to một tiếng.

Phó Long Tình tới nơi này tìm Vong Ưu Tuyết Liên, Ngọc Linh cùng Ngọc Vân cũng đi theo. Nghe nói loại tuyết liên hoa này nhất định phải có hài tử dưới mười tuổi mới hái được.

Tuyết liên hoa quả thật tìm được, lại gặp được người tuyết thần bí. Trong lúc đánh nhau, xảy ra tuyết lở, sau khi cả một vách đá đổ xuống, hang động thần bí này hiện ra. Tiếng gầm gừ trong động làm Phó Long Tình hoài nghi, đây có thể chính là Hoả Kỳ Lân trên Thiên Sơn trong truyền thuyết.

Trong động bỗng nhiên truyền đến âm thanh chiến đấu.

"Vân nhi, ngươi đừng đi vào." Ngọc Linh phân phó Ngọc Vân, hắn muốn nhìn xem rốt cuộc Kỳ Lân có hình dạng gì.

"Tam thúc cũng không cho huynh vào." Ngọc Vân nắm lấy áo choàng của Ngọc Linh.

"Tam thúc là sợ Kỳ Lân lợi hại, đả thương ngươi. Ta tự nhiên không sợ." Ngọc Linh hất tay Ngọc Vân ra, vọt lên một cái, đi thẳng đến cửa động.

Một cỗ sóng nhiệt ập đến. Ngọc Linh vội vàng nhảy lên. Cảnh tượng trước mắt làm cho hắn ngẩn người.

Một thứ có đầu màu vàng kim to như ngọn núi đang lắc lư, cùng hai móng vuốt cực lớn sắc bén, đang cùng tam thúc đánh nhau. Ngọn lửa phun ra đánh lên tảng đá lập tức hóa thành màu đen.

Trên đầu có hai sừng, giống như hai cái kích hình tam giác màu vàng, tỏa sáng rực rỡ. Phía sau con vật kia là khoảng hư vô như có như không, tản ra hào quang chói mắt, tựa như mây lại giống như bông gòn, có thể mơ hồ thấy được thân hình khổng lồ của quái thú này dường như muốn thoát khỏi phiến hào quang chói mắt kia, nhưng lại bị hút lấy không cách nào thoát ra.

"Linh nhi cẩn thận." Tam thúc Phó Long Tình vòng cánh tay trái qua, ôm Ngọc Linh bay lên.

Móng vuốt sắc nhọn của con quái thú đã khoét một rãnh sâu ở nơi Ngọc Linh vừa đứng.

"Đây là Kỳ Lân sao?" Thanh âm mang theo ngạc nhiên của Ngọc Vân vang lên.

"Vân nhi." Phó Long Tình đúng là phục hai tiểu gia hỏa này, lại xoay người, đem Ngọc Vân cũng kéo qua.

Hỏa Kỳ Lân gầm lên một tiếng, bắn ra băng tiễn cao bằng một căn phòng, bịt kín cửa động.

"Nó muốn ăn thịt chúng ta." Ngọc Linh hừ một tiếng, Đoạn Thủy Kiếm trong tay mở ra, chém về phía móng vuốt của Kỳ Lân.

"Linh nhi, không được." Phó Long Tình quát quá muộn, chân trái của Kỳ Lân đột nhiên lui về phía sau, Ngọc Linh đã bay qua. Đoạn Thủy Kiếm khó khăn lắm mới có thể chém lên chân Kỳ Lân, đồng thời, Ngọc Linh bỗng nhiên cảm giác được một lực hút cực lớn, hút mình vào đám mây phía sau Kỳ Lân.

Hắn mạnh mẽ đánh ra một chưởng, Phó Long Tình cũng cùng lúc đánh ra song chưởng, đẩy về phía đám mây mù kia, "ầm" địa một tiếng, Ngọc Linh rốt cuộc theo phản lực mà trở lại mặt đất nơi cửa động.

Đám mây mù kia nhìn thì có vẻ mềm mại, không nghĩ tới nội lực của mình cùng tam thúc cũng không cách nào xua tan nó dù chỉ một chút.

Bỗng nhiên, đám mây mù kia càng toả sáng hơn, dường như đang tiến về phía trước.

Trường kiếm trong tay Phó Long Tình đảo qua, quét gãy tất cả băng trụ ở cửa động: "Vân nhi, Linh nhi, mau lui lại."

Linh nhi do dự một chút. móng vuốt khổng lồ của Kỳ Lân bỗng nhiên bổ tới trước mặt, Linh nhi cúi đầu giương kiếm, trường kiếm cắm vào móng vuốt của Kỳ Lân,

Kỳ Lân gào lên một tiếng. Móng vuốt mang theo Đoạn Thủy Kiếm cùng Ngọc Linh rút về trong đám mây kia.

"Linh nhi buông tay." Trường kiếm của Phó Long Tình xẹt qua, chém về phía chiếc sừng trên đầu Kỳ Lân.

Kỳ Lân không để ý đến đau đớn trên móng vuốt nữa, vỗ chân lên đầu.

Ngọc Linh sao nỡ vứt bỏ Đoạn Thủy Kiếm, hắn ngưng thần vận lực, dùng sức thu hồi. Ngọc Vân đương nhiên hỗ trợ, một chưởng đánh về phía móng vuốt của Kỳ Lân. Vốn tưởng rằng mượn lực lui lại của Kỳ Lân để Ngọc Linh rút kiếm ra.

Thế nhưng kiếm kia tựa như bị kẹt vào trong lòng bàn chân Kỳ Lân, không cách nào kéo ra được mảy may.

Kỳ Lân lại hướng đám mây phía sau rút về.

Phó Long Tình đành phải dùng hết toàn lực đánh về phía móng vuốt của Kỳ Lân. "Rầm" một tiếng, Đoạn Thủy Kiếm rốt cuộc rút ra được, một tia máu màu lục phun ra, Ngọc Linh cùng Phó Long Tình bị cỗ lục huyết kia phun thẳng vào.

Lục huyết giống như có sinh mệnh, thấm thẳng vào da của hai người.

Kỳ Lân lại gầm lên, chùm sáng sau lưng lại nở rộ, lực hút mạnh mẽ hút Ngọc Linh vào trong.

Phó Long Tình móc hai chân vào một khối băng trụ ở cửa động, hai tay túm lấy Ngọc Vân và Ngọc Linh.

"Cùng hợp sức đánh." Phó Long Tình phân phó.

Ngọc Vân và Ngọc Linh liếc nhìn nhau, đồng thời huy động nội lực, đánh về phía đoàn quang ảnh kia.

"Ầm" một tiếng phản chấn, Ngọc Linh cảm giác lực hút nhỏ đi một chút, Phó Long Tình dùng sức một cái, mắt thấy có thể thoát ly khỏi sự hấp phụ của quang ảnh kia, trong quang ảnh kia bỗng nhiên bay ra một sợi dây thừng phát sáng, quấn lấy Đoạn Thủy Kiếm trong tay Ngọc Linh, mạnh mẽ kéo vào trong quang ảnh.

"Linh sư huynh." Ngọc Vân hô lên một tiếng, bỗng nhiên vọt qua, bắt lấy sợi dây thừng đang phát sáng, dùng sức đẩy Ngọc Linh vào trong ngực Phó Long Tình, chính mình lại "vụt" một cái, bị nuốt chửng vào trong quang ảnh.

Phó Long Tình cả kinh, dùng sức ném Ngọc Linh ra ngoài động, tự mình đi bắt đoàn quang ảnh kia, trong nháy mắt quang ảnh lẫn Kỳ Lân tất cả đều biến mất.

Trong động bốn vách tường rét lạnh, giống như cái gì cũng chưa từng phát sinh.

Ngọc Vân cứ như vậy mà biến mất.

Hang động rung chuyển, băng trụ trên đỉnh động không ngừng rơi xuống, cùng với tiếng núi lở long trời lở đất, Phó Long Tình đành phải ôm lấy Ngọc Linh phi thân ra ngoài.

Theo tiếng nổ rung chuyển, cùng với băng tuyết đầy trời, sơn động biến mất trong một mảnh trắng xóa.

Phó Long Tình cùng Ngọc Linh trở lại Phó gia chậm hơn dự định một tháng. Khi đi ba người, trở về một đôi.

Bởi vì là đi theo tam thúc ra ngoài, Ngọc Vân mất tích, Ngọc Linh cũng không bị trách phạt gì.

Phó Long Tình tuy là sư thúc của hai người bọn hắn, kỳ thật bất quá cũng chỉ là thiếu niên mười hai tuổi, dưới tình huống đó, cũng không cách nào lo nổi an nguy của hai đứa nhỏ. Dù vậy, lại bị Phó Long Thành nghiêm khắc phạt nặng, đánh cho thoi thóp, may nhờ Thái hậu hồi phủ cầu tình.

Ngọc Linh cũng áy náy khó yên, lại bị kinh hách, bệnh hơn một tháng mới tốt.

Tiểu Khanh vốn là người thương Ngọc Vân nhất, nhưng không có nhiều lời, thậm chí ngay cả nước mắt cũng không rơi. Người đã biến mất, thút thít thì có ích lợi gì đâu.

Chớp mắt mười năm đã trôi qua, nỗi đau thời thơ ấu chậm rãi bị thời gian chôn vùi.

Hôm nay một ngụm máu tươi của Tiểu Khanh, đã cho Ngọc Linh biết đau đớn trong lòng lão đại.

Ngày giỗ của Ngọc Vân, Ngọc Linh chưa bao giờ quên, chỉ là hắn không nhớ rõ, mấy ngày nay chính là sinh thần của Ngọc Vân.

Ngọc Vân thích nhất là sinh thần, mỗi ba ngày trước sinh thần, sẽ bắt đầu quấn lấy Tiểu Khanh: "Sư huynh, sư huynh, qua ba ngày nữa là sinh thần của Vân nhi."

"Sư huynh, sư huynh, qua hai ngày nữa là sinh thần của Vân nhi."

"Linh nhi đáng chết." Ngọc Linh dập đầu.

"Lão đại nếu còn muốn phạt Ngọc Linh, thì cho phép Yến Nguyệt chịu phạt thay đi." Yến Nguyệt quỳ xuống bên cạnh Ngọc Linh.

Khó trách mấy ngày nay tính tình lão đại hung bạo như thế. Nếu Ngọc Vân còn sống, ngày mai sẽ đầy 16. Năm đó lão đại ôm Ngọc Vân trở về Phó gia, mang theo bên người mình, phần cưng chiều kia khiến Tiểu Hòa đố kị đến mức đem ba đậu bỏ vào trong cơm của Ngọc Vân.

Bởi vì phụ mẫu Ngọc Vân ở trước mặt Ngọc Vân giao hắn cho Tiểu Khanh, Tiểu Khanh từ đó về sau liền thề phải bảo hộ Vân nhi cả đời, thế nhưng, Vân nhi hết lần này tới lần khác đã sớm rời khỏi nhân thế.

"Lão đại phạt Linh nhi đi, dù có phạt thế nào, Linh nhi cũng không dám cầu xin tha thứ." Nước mắt của Ngọc Linh rơi còn dữ dội hơn lúc bị đánh: "Nếu có thể, Linh nhi tình nguyện người chết đi ngày hôm đó chính là Linh nhi." Ngọc Linh nghẹn ngào, tiếng nói gần như không thể nghe thấy.

Tiểu Khanh biến sắc, quát: "Ngẩng đầu lên."

Ngọc Linh hơi ngẩng đầu, nhìn về phía sư huynh.

Bốp

Một cái tát nặng nề đánh vào mặt Ngọc Linh, Ngọc Linh sớm đã nhìn thấy bàn tay nâng lên của lão đại, cứng rắn chịu một chưởng, thân thể lay động một chút, nhưng không có ngã sấp xuống.

Mặt sưng đau khiến Ngọc Linh gần như không thở nổi.

"Nếu Vân nhi quỳ ở chỗ này, ta phạt hắn cũng sẽ cùng phạt ngươi nặng như nhau."

Lời nói của Tiểu Khanh rất lạnh, nhưng Ngọc Linh nghe xong, rốt cuộc nhịn không được khóc thành tiếng: "Sư huynh."

Tiểu Khanh lời lẽ khắc nghiệt, không để ý đến người khác. Bởi vì tật xấu này không ít lần bị sư phụ đánh. Nhưng Tiểu Khanh chưa bao giờ nói dối.

"Câm miệng." Tiểu Khanh lạnh lùng quát: "Cút về phòng quỳ đi. Khi nào Ngọc Kỳ dậy, thì ngươi lên."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro