Chương 68: Giả diệc chân thời (trung)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Cây cối nở hoa làm cho không khí trong núi tràn ngập hương thơm ngọt ngào, hoa nở khắp nơi, khi có người đi qua, những cánh hoa nhao nhao rơi xuống nhẹ nhàng bay múa.

    Cảnh đẹp trước mắt là thứ khiến nữ nhân động tâm nhất, cho dù là ba nữ nhân đang chạy trối chết.

    Mộ Dung Vân vẫn luôn ho ra máu. Yên Nhiên cùng Uyển Nhiên cũng chật vật không chịu nổi.

    Trong đêm mưa vội vàng thoát thân cùng ba ngày sợ hãi sâu sắc đã làm cho các nàng kiệt sức.

    "Nương." Uyển Nhiên đỡ Mộ Dung Vân dựa vào một gốc cây đang nở hoa, hoa rơi đủ màu sắc.

    Mộ Dung Vân cười cười, rất đau.

    Những kẻ truy sát các nàng đều đã bị giết hết. Người mà cả đời này Uyển Nhiên giết chết cũng không nhiều bằng ba ngày nay.

    Không phải bọn họ chết, chính là ba người mình chết. Uyển Nhiên cùng Yên Nhiên tuyệt đối sẽ không nương tay.

    Yên Nhiên nhịn không được quỳ xuống bên cạnh Mộ Dung Vân, khóc lóc thảm thiết.

    "Là Yên Nhiên liên lụy đến a di."

    Mộ Dung Vân cười nói: "Đây là lời gì, ngươi đi theo a di ra người, a di đương nhiên phải đưa ngươi nguyên vẹn trở về."

    Uyển Nhiên ở một bên đang đào hố.

    "Ngươi muốn chôn kiếm rộng ở chỗ này?" Mộ Dung Vân nhìn nữ nhi, trong lòng thương yêu vô hạn.

    Uyển Nhiên thở hổn hển nói: "Đúng vậy, nương, kiếm này quá nặng, dù có sắc bén hơn nữa nương cũng đừng nên dùng, quá tiêu hao thể lực."

    Mộ Dung Vân kéo nữ nhi qua: "Ngươi thật sự thích tiểu tử Ngọc Tường kia sao?"

    Sắc mặt Uyển Nhiên có chút đỏ, vẫn gật gật đầu. Sau đó lại lắc đầu. Cho dù mình thích Ngọc Tường thì thế nào, nương một lòng muốn tính mạng của sư huynh hắn, vô luận thế nào hắn cũng sẽ không lại để ý tới mình nữa.

    Mộ Dung Vân hừ một tiếng: "Nếu đã thích, còn lắc đầu cái gì. Nữ nhi của Mộ Dung Vân ta thích hắn, là phúc khí của hắn."

    "Nương, Uyển Nhiên chỉ cần nương bình an, vẫn ở bên cạnh Uyển Nhiên là được rồi." Uyển Nhiên nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cho nương.

    Mộ Dung Yên Nhiên si ngốc nhìn hai mẫu tử các nàng. Mình chỉ có di nương, không có nương. Mà phụ thân mình đã ba năm không gặp mình.

    "Ngươi yên tâm, " Mộ Dung Vân cười an ủi nữ nhi: "Chuyện này nương sẽ làm chủ cho ngươi." Miễn cưỡng đứng lên: "Đi qua hoa cốc này, chúng ta liền an toàn."

    Một tiếng thở dài khe khẽ truyền đến. Mộ Dung Vân cười lạnh một cái.

    Một thiếu nữ mỹ lệ chậm rãi bước tới.

    Mộ Dung Yên Nhiên cùng Vũ Văn Uyển Nhiên và Mộ Dung Vân đứng sóng vai.

    "Trục Tinh." Mộ Dung Vân cười nói: "Xem ra sư phụ rất thương ngươi."

    Nửa bên mặt Trục Tinh vẫn còn đỏ và sưng tấy, lại ngọt ngào mỉm cười nói: "Nương cũng rất thương sư tỷ."

    "Nương?" Mộ Dung Vân cười nhẹ: "Sư muội đến bây giờ còn tự lừa mình dối người."

    Sắc mặt Trục Tinh không thay đổi, nhẹ nhàng phất phất tay, hơn mười nữ kiếm thủ phía sau nàng đồng loạt lui về phía sau.

"Tỷ tỷ hạ độc, hắn thật sự không cách nào giải được." Trục Tinh thở dài: "Cho nên, hắn không tiếc bất cứ giá nào nhất định phải bắt được tỷ tỷ."

    "Ta đương nhiên sẽ không làm khó tỷ tỷ." Trục Tinh như không có việc gì bóp nát một cánh hoa trong tay, nhìn chất lỏng màu đỏ khô lại trong lòng bàn tay: "Những chuyện ta muốn biết, tỷ tỷ sẽ nói cho ta chứ."

    Mộ Dung Vân cười lạnh, đi đến sau một gốc cây. Mộ Dung Yên Nhiên cùng Vũ Văn Uyển Nhiên nhìn Trục Tinh, lui sang một bên. Trục Tinh gật đầu cười cười, đi về phía Mộ Dung Vân.

    "Ngươi không sợ sư phụ giết ngươi." Mộ Dung Vân cười nói.

    "Sợ." Trên mặt Trục Tinh tuy rằng treo nụ cười, nhưng trong mắt lại là một mảnh oán hận: "Nếu nhất định phải phân sinh tử, ta đương nhiên hy vọng người sống sót kia là chính mình." Trục Tinh nhìn Mộ Dung Vân: "Nàng, thật sự là nương của ta?"

Mộ Dung Vân cười, rất tàn nhẫn: "Sao có thể là nương của ngươi, hắn căn bản là một nam nhân."

Trục Tinh biến sắc.

    "Hắn là Thượng Quan Vô Song." Mộ Dung Vân thu hồi nụ cười, sắc mặt tái nhợt: "Bất hạnh kiếp này của Mộ Dung Vân ta, đều là do hắn ban cho."

    Mộ Dung Vân ban đầu vốn đã đính hôn với nhị công tử của Thượng Quan gia, Thượng Quan Vô Song. Một cái liên hôn giữa các thế gia không thể bình thường hơn.

    Nhưng Thượng Quan Vô Song trốn nhà, thoái hôn.

    Mộ Dung Vân không yêu Thượng Quan Vô Song, nhưng cứ như vậy thì nàng còn mặt mũi nào mà tồn tại? Nàng thề sẽ tìm ra và giết hắn. Nhưng, khi nàng đang núp sau một gốc cây chuẩn bị tấn công Thượng Quan Vô Song, Thượng Quan Vô Song đột nhiên cởi quần áo và bước vào trong suối. Mộ Dung Vân nhìn thân thể Thượng Quan Vô Song thì sửng sốt. Nàng nhìn thấy Thượng Quan Vô Song đang tắm rửa thay quần áo, vén tóc lên, trang điểm một lớp mỏng, mặc một bộ váy dài màu lục...

    Mộ Dung Vận sợ hãi bỏ chạy, cảm thấy nhục nhã vô cùng, vốn muốn tìm nam nhân nàng yêu tâm sự. Thế nhưng, nam nhân kia lại khoác lụa hồng cưỡi ngựa, đến cưới tỷ tỷ Mộ Dung Liên.

    Vũ Văn Kính, nam nhân từng thề sẽ cưới nàng, đã trở thành tỷ phu của nàng.

    Mộ Dung Vân nghĩ đến cái chết. Khi nhảy xuống vách đá, nàng rơi vào vòng tay của một thiếu niên anh tuấn: "Ta tên Dương Vinh Hi." Hắn mỉm cười nhìn nàng, nhìn thẳng vào lòng nàng.

    Nếu năm đó Mộ Dung Thái Cuồng không đem mình hứa hôn cho nhị công tử Thượng Quan gia, mà là hứa cho nhị công tử Dương gia, vậy thì tốt biết bao.

    Nếu như lúc nàng mới biết yêu, gặp phải không phải là Vũ Văn Kính, mà là Dương Vinh Hi, vậy thì tốt biết bao.

    Khi ở trước thân thể xấu xí của Thượng Quan Vô Song, khi Vũ Văn Kính mặc hỉ phục cười khanh khách gọi nàng một tiếng Vân nhi muội muội. Yêu hận của Mộ Dung Vân, triệt để vặn vẹo.

Dương Vinh Hi càng say mê nàng, trong lòng nàng càng phẫn uất và hận hắn: Sao ngươi lại đến muộn như vậy? Sao lại muộn như vậy, sao ngươi không đến yêu ta vào những năm tháng tươi đẹp nhất...

    Mười tám năm qua, Mộ Dung Vân không biết mình đang làm cái gì, lại rất rõ ràng mình đang làm cái gì.

    "Mộ Dung Vân cười lạnh: "Ta biết Hưu phu nhân chính là Thượng Quan Vô Song, ta ở bên cạnh hắn chịu đựng nhục nhã, nhưng ta muốn mượn tay Tỷ Muội Cung, để đạt được bá nghiệp thuộc về Mộ Dung Vân ta."

Chỉ là, mộng tưởng này đã chết trong tay đệ tử Phó gia. Mộ Dung Vân oán hận: "Ta không cam tâm."

    Mộ Dung Vân mang theo Uyển Nhiên cùng Yên Nhiên đi qua sơn cốc.

    Trục Tinh vẫn đứng dưới tàng cây, hứng những bông hoa rơi xuống trong tay, lại nghiền nát.

Trong những kiếm thủ đã lùi xa ba trượng kia, cuối cùng có một nữ tử đi đến: "Tiểu cung chủ, chúng ta cứ để bọn họ đi như vậy sao?"

    Trục Tinh không trả lời. Nàng đến gần Trục Tinh, kinh ngạc phát hiện, Trục Tinh vậy mà đang rơi lệ, những giọt nước mắt trong suốt treo trên gương mặt trơn bóng của Trục Tinh.

    Trục Tinh ngẩng đầu lên, tuy nước mắt đang rơi, nhưng sắc mặt lại không hề bi thương, ngược lại mang theo nụ cười: "Tiểu Đồng, ngươi đã từng nói ta trông rất giống Trục Nguyệt tỷ tỷ phải không."

    Nữ tử này tên là Tiểu Đồng, nàng gật đầu nói: "Ngươi và Trục Nguyệt tiểu cung chủ đều là nữ nhi của Hưu phu nhân, hai tỷ muội đương nhiên là giống nhau."

    "Tỷ muội, mẫu nữ... ha ha... Ta vẫn luôn cho rằng Trục Nguyệt tỷ tỷ rất đáng thương, cho rằng nàng bất quá chỉ là một quân cờ của cung chủ, cho rằng nàng không cha không mẹ, cho rằng ta gọi nàng là tỷ tỷ là đang thương hại nàng." Tiếng cười của Trục Tinh càng lúc càng lớn: "Hóa ra người không cha không mẹ, người rất đáng thương là ta."

    ...

    "Tôn cô nương, ngươi có bị thương không?" Tiểu Mạc đứng cách Tôn Kiếm Lan ba bước, sắc mặt tái nhợt của Tôn Kiếm Lan khiến Tiểu Mạc có chút lo lắng.

     Ngươi vẫn còn quan tâm đến ta? Tôn Kiếm Lan nhìn Tiểu Mạc, sao ngươi có thể đối mặt với ta còn thản nhiên như vậy.

    "Lệnh đường hết thảy đều khoẻ mạnh, hiện giờ đã nhận được tin tức Tôn cô nương bình an rồi cũng nên." Tiểu Mạc do dự một chút, vẫn nói: "Âu Dương công tử hẳn là sẽ sớm tới đây."

    "Lệnh đường?" Tôn Kiếm Lan ở trong lòng cười lạnh, là lệnh đường nào, Nguyễn Đinh Đinh, hay là Lam Tú Trúc? Âu Dương công tử là Âu Dương công tử nào, "ngươi" không phải cũng là Âu Dương công tử sao? Tôn Kiếm Lan ta ở trong lòng ngươi, không quan trọng bằng một nửa so với huyết mạch của ngươi, sư môn của ngươi.

    Tôn Kiếm Lan sắc mặt càng trắng bệch, nước mắt trong suốt rơi xuống, thân thể cũng run rẩy.

    Tiếng thở dài của Tiểu Mạc còn chưa dứt. Thân thể Tôn Kiếm Lan nhoáng lên một cái, ngã xuống đất.

    Nàng biết chắc chắn sẽ có một lồng ngực ấm áp tiếp được mình.

    Tiểu Mạc đã ôm Tôn Kiếm Lan vào lòng.

    "Tôn cô nương?" Tiểu Mạc muốn đỡ Tôn Kiếm Lan đứng lên. Hai tay Tôn Kiếm Lan đã ôm chặt lấy Tiểu Mạc.

    Nước mắt nhỏ giọt trên ngực Tiểu Mạc. Cái bình trong tay nắm thật chặt: "Nếu Tiểu Mạc không đẩy ta ra..." Ý niệm trong lòng Tôn Kiếm Lan còn chưa chuyển xong, Tiểu Mạc đã nhẹ nhàng đẩy Tôn Kiếm Lan ra: "Thật xin lỗi."

    "Là ngươi ép ta." Trái tim Tôn Kiếm Lan chợt lạnh. Nàng ngồi trên mặt đất, tay trái giơ chủy thủ lên, đâm thẳng vào cổ họng mình.

    "Tôn cô nương, không được." Tiểu Mạc ra tay túm lấy chủy thủ của Tôn Kiếm Lan, tay phải Tôn Kiếm Lan đã điểm một chỉ vào dưới xương sườn Tiểu Mạc.

    Tiểu Mạc cười khổ một cái, Tôn Kiếm Lan thế mà lại đánh lén mình. Hắn nửa quỳ trên mặt đất, Tôn Kiếm Lan một tay đỡ lấy bả vai Tiểu Mạc, quỳ xuống, một tay lại cầm một cái bình nhỏ tinh xảo.

    "Là ngươi ép ta." Tôn Kiếm Lan nhìn Tiểu Mạc không thể nhúc nhích, rút nút mềm trên bình ra: "Thật xin lỗi, Tiểu Mạc, ta không thể không có ngươi, cũng không thể mất đi ngươi."

    Bàn tay run rẩy, giơ cái bình chậm rãi đặt lên miệng Tiểu Mạc.

    Tiểu Mạc rất khó xử. Huyệt đạo bị khống chế, không cách nào phản kháng.

    Nhưng nếu muốn kêu cứu, miệng mở ra, có thể đồ vật trong bình liền rót vào, sẽ sống không bằng chết. Hơn nữa nếu kêu cứu trong cái tư thế trước mắt này, chỉ sợ lão đại mà thấy, mình vẫn sẽ sống không bằng chết.

    Tôn Kiếm Lan cũng rất khó xử.

    Trong bình này rốt cuộc chứa cái gì chính nàng cũng không biết. Nếu hại chết Tiểu Mạc, vậy phải làm sao bây giờ?

    "Tiểu Mạc, nếu để ta gả cho Âu Dương Bội Hiển, ta sẽ chết!" Tôn Kiếm Lan kiên định quyết tâm: "Uống cái này, hai chúng ta liền có thể ở bên nhau."

    Tiểu Mạc ở trong lòng liên tục thở dài ba lần. "Ngươi gả cho ta, ta cũng sẽ chết." Quan trọng nhất là, Tiểu Mạc phát hiện, hắn kỳ thật cũng không muốn vì Tôn Kiếm Lan mà chết. Khó nhận nhất chính là ân tình của mỹ nhân. Tiểu Mạc bỗng nhiên nhớ tới những lời lục thúc Long Dạ từng nói.

    Tình ý của Tôn Kiếm Lan dành cho Tiểu Mạc, Tiểu Mạc vẫn luôn khắc ghi trong lòng, hắn luôn có một cảm giác áy náy không thể giải thích được với Tôn Kiếm Lan, cũng không biết là tại sao. Vào giờ khắc này, Tiểu Mạc rốt cuộc cũng hiểu ra, bởi vì hắn biết, mảnh si tâm này của Tôn Kiếm Lan, hắn từ đầu đến cuối không cách nào tiếp nhận.

    "Sư huynh." Tiểu Mạc rốt cuộc cũng mở miệng kêu cứu, cùng với tiếng kêu này, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn của hắn đỏ bừng.

    Tôn Kiếm Lan cũng không do dự nữa, nắm cằm Tiểu Mạc, muốn cưỡng ép rót thuốc trong bình vào.

    Chợt cảm thấy trên tay đau đớn, cái bình trong tay đã không cánh mà bay.

Tiểu Khanh khẽ mỉm cười, liếc nhìn cái bình trong tay, rồi lại nhìn Tiểu Mạc đang quỳ ngồi trên mặt đất.

    "Tôn cô nương, ngươi đứng dậy nói chuyện đi." Tiểu Khanh nhàn nhạt nói.

    Sắc mặt Tôn Kiếm Lam càng tái nhợt. Nàng không nói một lời, yên lặng đứng dậy.

    "Bốp" một tiếng giòn vang. Cái tát của sư huynh giáng thẳng vào mặt không chút do dự. Khuôn mặt vốn đã đỏ bừng của Tiểu Mạc lập tức càng đỏ. Tiểu Khanh lại đá vào người hắn một cái, huyệt đạo liền được cởi bỏ, nhưng cơn đau lại khiến sắc mặt của Tiểu Mặc càng thêm tái nhợt. Cố nén tiếng rên đau đớn, Tiểu Mạc quỳ thẳng người.

    "Tống Nam." Tiểu Khanh lạnh lùng phân phó: "Mời Tôn cô nương về phòng."

    Tôn Kiếm Lan không nói gì, đi theo Tống Nam.

    "Sư huynh, Tiểu Mạc sơ suất, cam nguyện chịu phạt." Tiểu Mạc khom người thỉnh phạt.

    Tiểu Khanh nhìn Tiểu Mạc một hồi, rốt cuộc vẫn là nhịn không được cười cười: "Đứng lên trước đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro