Chương 69: Giả diệc chân thời (hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Ngọc Tường nhìn Thanh Dực đã biến thành một cô nương xa lạ.

"Ta là Linh Tê." Linh Tê lại đi qua, cẩn thận bổ sung vài chỉ trên người Ngọc Tường, cảm giác tất cả huyệt đạo mà mình biết tựa hồ đều đã được điểm hết một lượt mới dừng tay.

"Thanh Dực rất tốt, đang chờ làm tân nương tử cho ngươi." Linh Tê dùng chuỷ thủ kề lên cổ Ngọc Tường, "Cho nên ngươi đừng lộn xộn, ngoan ngoãn phối hợp một chút, ngươi hẳn cũng không muốn để Thanh Dực cùng Uyển Nhiên còn chưa gả đã thủ tiết a."

Ngọc Tường chớp chớp mắt.

Linh Tê nở nụ cười, cởi bỏ á huyệt của Ngọc Tường: "Muốn nói cái gì?"

"Ta là sư huynh của Yến Kiệt." Ngọc Tường mỉm cười nói.

Nghe được cái tên Yến Kiệt, trong lòng Linh Tê giật giật, trừng mắt nhìn Ngọc Tường một cái, "Cho dù ngươi có là lão tử của hắn, ta cũng sẽ không thả ngươi."

Mặt Ngọc Tường có chút đỏ, không ngờ Linh Tê lại nói ra những lời thô tục như vậy: "Linh Tê cô nương hiểu lầm rồi." Hắn từng nghe Ngọc Linh nói qua, Yến Kiệt tựa hồ có tình cảm đặc biệt với một nữ hài tử tên là Linh Tê trong Tỷ Muội Cung.

Linh Tê thấy Mặt Ngọc Tường đỏ lên, không khỏi có chút ngượng ngùng. Suy nghĩ một chút, chỉ điểm á huyệt của Ngọc Tường, sau đó lấy ra một cái mặt nạ da người tinh xảo, nhẹ nhàng phủ lên mặt Ngọc Tường.

...

"Sư huynh đỡ hơn chút nào chưa." Yến Kiệt đỡ Ngọc Kỳ, đút cho hắn canh nhân sâm.

Ngọc Kỳ mỉm cười: "Tốt hơn nhiều rồi, bất quá hai ngày sắp tới vẫn chưa có ý định đứng dậy."

Yến Kiệt nhịn không được cười nói: "Ta không phải đến cầu sư huynh sớm đứng dậy."

Tiểu Khanh lệnh Ngọc Linh trở về phòng phạt quỳ, nói chỉ khi nào Ngọc Kỳ đứng dậy, mới chuẩn hắn lên.

Lời này của Yến Kiệt chính là không đánh đã khai.

Ngọc Kỳ dựa vào giường ngồi, hắn cũng không lo lắng cho Ngọc Linh, lão đại có tức giận, đánh ác đánh nặng hơn nữa, ra tay vẫn có chừng mực, bất quá cũng chỉ là tổn thương da thịt, lấy thể chất của Ngọc Linh cùng thánh dược chữa thương của Phó gia, ngày mai đại khái vẫn có thể đứng thẳng hầu hạ lão đại.

Lúc ở trong phủ, phía trên có sư phụ sư thúc, lão đại cho dù có muốn trách phạt các sư đệ, cũng sẽ đi bẩm thỉnh trước, huống hồ để tránh cho sư phụ phải lao tâm, bình thường phạm lỗi lão đại cũng chỉ trách cứ vài câu, đánh mấy chục bản tử liền coi như xong.

Nhưng một khi rời nhà ra ngoài, liên quan đến thị phi trên giang hồ, gia pháp quy củ của lão đại liền hết sức nghiêm khắc.

Bởi vì mỗi lời nói và hành động của đệ tử, đại biểu cho Phó gia. Mỗi lời nói và hành động sai lầm, cái giá phải trả có thể là tính mạng.

Tiểu Khanh chán ghét nhất là mấy chuyện ngươi lừa ta gạt trên giang hồ, nhưng lại không thể không lên tinh thần ứng đối. Hắn là sư huynh, những sư đệ này ai có cái gì sơ suất, không cần nói đến ở trước mặt sư phụ không cách nào bàn giao, trước hết là nội tâm của mình liền không cách nào nguôi ngoai.

Sau khi Ngọc Vân chết, Tiểu Khanh ở trong lòng âm thầm thề, quyết sẽ không để cho bất luận sư đệ nào lại có gì ngoài ý muốn.

Cho nên lần này lão đại phạt nặng Ngọc Linh, lúc Ngọc Kỳ bị loan đao của Trục Tinh làm bị thương, cũng đã đoán được. Hắn cũng biết Ngọc Linh sẽ không dám giấu diếm lão đại chuyện đã xảy ra.

Tuy mình bị thương quả thật là bởi vì muốn cứu Ngọc Linh, như vậy Ngọc Linh hại mình bị thương bị lão đại phạt nặng cũng là đương nhiên. Cho nên mình vẫn phải dậy sớm một chút mới có thể cứu Ngọc Linh, nhưng Dương đại ca sắp tới, mình vẫn nên nằm là tốt nhất.

Nghĩ đến đây, Ngọc Kỳ nhịn không được nở nụ cười.

Hắn có chút lo lắng cho lão đại. Dựa theo thời gian tính toán, Dương Vinh Thần hẳn là sắp tới rồi. Dương Vinh Thần Dương đại ca, Ngọc Kỳ tự nhiên cũng đã gặp qua. Trước không nói chuyện của Kinh Kha hắn muốn làm cho kinh thiên động địa thế nào, chỉ sợ chuyện của Ngọc Tường, Dương đại ca cũng sẽ nhắc tới. Người đứng mũi chịu sào chịu trách cứ ở đây có lẽ chính là Tiểu Khanh lão đại.

Ngọc Kỳ bên này đang phân phó Yến Kiệt đi xem Ngọc Linh, Tiểu Khanh cùng Yến Nguyệt đi vào, Tiểu Mạc cúi đầu đi theo phía sau.

Sau khi hỏi thăm thương thế của Ngọc Kỳ, Tiểu Khanh ngồi xuống ghế, mới nói với Tiểu Mạc: "Ngươi càng ngày càng có tiền đồ."

Tiểu Mạc từ sau khi vào phòng thi lễ với Ngọc Kỳ, liền không nói một tiếng cúi đầu quỳ gối ở một bên. Nghe lão đại chất vấn, Tiểu Mạc chỉ cảm thấy trên mặt không chỉ chỗ bị đánh nóng rát đau nhức, những chỗ khác tựa hồ cũng nóng muốn chết.

Nghe xong tình cảnh đặc sắc Yến Nguyệt tái hiện, Ngọc Kỳ gần như nhịn không được mà mỉm cười, Yến Kiệt tự nhiên không dám cười ra tiếng, nhưng ra vẻ nghiêm túc nghiêm mặt cũng rất vất vả.

Trong lòng liều mạng thở dài vài hơi, Tiểu Mạc mới quẫn bách mà thấp giọng nói: "Thật xin lỗi, lão đại."

Tiểu Khanh lệnh Yến Nguyệt giao cái bình đoạt từ trong tay Tôn Kiếm Lan cho Yến Kiệt xem một chút, Yến Kiệt cố nhịn cười, đem cái bình đặt ở dưới mũi ngửi một hơi. Còn chưa nói gì, Yến Nguyệt đã đưa tay đoạt lấy bình, thuận tiện cho Yến Kiệt một cái tát.

"Ngươi còn dám ngửi, dứt khoát đổ vào miệng nếm thử đi." Yến Nguyệt cười mắng: "Cái này nếu là Ngũ Canh Hương, bây giờ ngươi đã ngã trên mặt đất."

Mặt Yến Kiệt đỏ lên, đáp: "Sư huynh dạy phải." Nhưng trong lòng lại có chút không phục: "Cái này nếu ngửi một cái sẽ bị mê hoặc giống như Ngũ Canh Hương, Tôn Kiếm Lan kia còn nhất định phải cho Tiểu Mạc sư huynh uống làm cái gì." Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng lão đại ở trước mặt, hắn cũng không dám cãi lại Yến Nguyệt.

"Đi cho Ngọc Linh xem, đây là loại thuốc gì." Yến Nguyệt đưa cái bình cho Yến Kiệt lần nữa.

"Trực tiếp hỏi Tôn Kiếm Lan không phải càng tốt hơn sao." Trong lòng Yến Kiệt nghĩ như vậy, nhưng vẫn cung kính nhận lấy cái bình, khom người cáo lui.

"Tôn Kiếm Lan bây giờ là nữ nhi của Kinh Kha." Tiểu Khanh cười cười, nhìn Tiểu Mạc một cái, không nói nữa.

Tiểu Mạc lạnh sống lưng, âm thầm cảm thấy may mắn, may mắn Dương đại ca chưa từng nhìn thấy tràng diện hôm nay.

...

Thạch Lựu bà bà xoay đầu lại nhìn Bình Quả đang lề mà lề mề: "Làm gì, còn không mau đi."

Bình Quả cúi đầu, ôm cẩu cẩu, bước từng bước từng bước, khách điếm Lan Nhược ở phía sau càng ngày càng xa, nơi này sẽ trở thành nơi cả đời này mình cũng không thể quên. Bình Quả nhịn không được lại quay đầu nhìn. Xuyên qua đại môn cùng viện lạc, phảng phất lại nhìn thấy thiếu niên anh tuấn bên miệng treo nụ cười mê người kia.

Phó Tiểu Khanh. Đọc cái tên này lên, trong lòng dường như liền có một chút ngọt ngào.

Thạch Lựu bà bà nhìn nụ cười trên mặt Bình Quả, không khỏi lắc đầu, con bé này, nhiệm vụ thất bại, bị người ta nhìn thấu âm mưu, đuổi ra ngoài trong xấu hổ, còn có thể cười thích ý như thế, có phải bị dọa cho hồ đồ rồi không.

"Mộ Dung Bình Quả, ngươi có phải ngốc rồi không?" Thạch Lựu bà bà nhịn không được đi qua gõ Bình Quả một cái.

Bình Quả xoa đầu, cười cười: "Bà bà, Bình Quả biết bà bà rất thương Bình Quả, giúp Bình Quả một lần nữa đi."

Sau khi Thạch Lựu bà bà nghe xong thỉnh cầu của Bình Quả, không khỏi biến sắc: "Mộ Dung Bình Quả, ta thấy ngươi ngốc thật rồi. Ngươi làm như vậy, nếu Thuỷ Quả biết, nàng nhất định sẽ lột da của ngươi ra."

"Bà bà." Bình Quả đặt cẩu cẩu trên tay xuống đất, đáng thương nhìn Thạch Lựu, "Bình Quả chỉ cầu xin bà bà lần này. Không phải bà bà đã hứa với nương sẽ chăm sóc Bình Quả sao?"

Thạch Lựu nhìn ánh mắt kiên quyết của Bình Quả, tức giận nói: "Mộ Dung Bình Quả, đây là lần cuối cùng, nếu ngươi lại nhắc đến ngươi nương, không cần ngươi cầu xin ta, ta cũng một chưởng vỗ nát ngươi."

"Bành" một chưởng, theo lời nói của Thạch Lựu bà bà, nàng đã vỗ một chưởng nặng nề vào ngực Bình Quả, Bình Quả "a" một tiếng, ngã văng ra ngoài.

Cẩu cẩu Oa Oa lập tức đối Thạch Lựu sủa loạn lên. Thạch Lựu thò tay nhấc nó lên, ném tới bên người Bình Quả, sau đó nhanh chóng bỏ chạy.

Cẩu cẩu còn muốn đuổi theo bà bà, nhưng bị Bình Quả túm lại chân sau. "Qua đó tìm người cứu ta đi." Bình Quả chỉ vào khách điếm Lan Nhược phía sau, sau đó ngất xỉu.

Khi cửa mở, Thiên Lang Tống Nam mang theo hai kiếm thủ bước tới.

Cẩu cẩu Oa Oa lập tức hướng về phía ba người "gâu gâu" sủa lên, rồi đi vòng quanh Bình Quả, chuẩn bị thề chết bảo vệ chủ nhân.

Tống Nam cười cười, đưa tay bế Oa Oa lên, Oa Oa quá nhỏ, không có chút uy hiếp nào, răng nhỏ cắn vào tay Tống Nam suýt nữa thì gãy mất.

Hai kiếm thủ đã lấy ra một cái túi lưới, thuần thục mà nhanh chóng khiêng Bình Quả vào trong khách điếm Lan Nhược.

...

Linh Tê vừa dán xong mặt nạ dịch dung lên mặt Ngọc Tường, đã có người gõ cửa: "Tiểu sư huynh. Lão đại mời ngươi qua đó."

Thanh âm của Yến Kiệt làm cho Linh Tê ngẩn người. Sao lại đến nhanh như vậy. Thính Hương chẳng lẽ không làm theo kế hoạch, trong lòng Linh Tê có chút khẩn trương.

"Tiểu sư huynh, Yến Kiệt sắp vào đây." Yến Kiệt chuẩn bị đẩy cửa vào.

Linh Tê cắn răng một cái, xoay người bổ nhào vào Ngọc Tường, ôm Ngọc Tường lăn một vòng, khiến Ngọc Tường đè lên người mình.

Yến Kiệt đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Ngọc Tường đang đè lên người Thanh Dực. Hắn giật nảy mình, cuống quít xoay người đi ra ngoài, trở tay đóng cửa phòng lại.

"Tiểu sư huynh đang làm gì vậy?" Yến Kiệt thiếu chút nữa thì cười ra tiếng: "Xem ra lão đại lại muốn đánh người rồi."

"Lão đại lệnh tiểu sư huynh qua. Yến Kiệt đi trước." Yến Kiệt nói xong, vội vàng chuồn đi, như thể đã làm sai chuyện gì đó.

Nghe tiếng bước chân của Yến Kiệt đi xa, Linh Tê mới thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên nhớ tới Ngọc Tường vẫn đang đè trên người mình, vội vàng đẩy hắn sang một bên, lại cảm thấy mình mười phần chịu thiệt, vung tay tát một cái lên mặt Ngọc Tường.

Trong lòng lại thầm cảm thấy buồn cười.

Ngọc Tường lúc này càng buồn bực vô cùng.

"Cốc cốc cốc", cửa phòng bị gõ nhẹ mấy tiếng, "Ngọc Tường, ta tới tìm Thanh Dực."

Linh Tê thầm hừ một tiếng, Thính Hương cuối cùng cũng không làm mình thất vọng.

"Kế hoạch có thay đổi." Thính Hương đưa quần áo của Kinh Kha cho Linh Tê: "Tôn Kiếm Lan hành động thất bại, đã bị Hồng Loan giám sát."

"Sớm biết nàng là đồ ngốc. Tiện nghi cho Đinh Tiểu Mạc." Linh Tê hừ một tiếng: "Tỷ tỷ không cần lo lắng cho Tôn đại tiểu thư, Phó Tiểu Khanh niệm tình Nguyễn Đinh Đinh và Lam Tú Trúc, sẽ không làm gì nàng. Tỷ tỷ cùng tôn sứ trốn thoát quan trọng hơn."

Thính Hương gật gật đầu, giúp Linh Tê đem quần áo của Kinh Kha mặc cho Ngọc Tường.

"Nếu không muốn nha đầu Thanh Dực kia bị rạch hoa khắp mặt, ngươi tốt nhất nên phối hợp một chút." Linh Tê nhìn Ngọc Tường: "Nếu đêm nay chúng ta không thể bình an rời khỏi khách điếm Lan Nhược, tiểu cung chủ Thanh Dực sẽ sống không bằng chết."

Ngọc Tường chớp chớp mắt.

"Ngươi đến cùng cũng có mấy phần tình ý với nha đầu kia." Linh Tê cũng không biết là khen hay châm biếm, nháy mắt với Thính Hương, giải khai huyệt đạo ở vai và chân của Ngọc Tường, nhưng vẫn dùng chủy thủ điểm tại hậu tâm Ngọc Tường.

Thính Hương và Linh Tê mỗi người mang theo một Kinh Kha, cẩn thận dọc theo hành lang đi về phía cửa sau của khách điếm Lan Nhược.

Đương nhiên, một trong số đó là Ngọc Tường bị dịch dung mà thành. Chỉ là trong bóng đêm, rất khó phân biệt đâu là Kinh Kha, đâu là Ngọc Tường.

"Mấy vị định không từ mà biệt sao?" Tiểu Khanh xuất hiện ở hành lang phía sau với nụ cười nhàn nhạt, sau lưng, Yến Kiệt cùng Tiểu Mạc buông tay đứng hầu.

"Linh Tê, là ngươi." Yến Kiệt không khỏi buột miệng hô lên, lại vội vàng im lặng cúi đầu.

Linh Tê nhìn ba người trước mặt, dùng chuỷ thủ ép sát vào cổ Ngọc Tường: "Muốn giữ lại bốn cỗ thi thể sao?"

Sắc mặt Tiểu Khanh đã có chút trầm xuống, Yến Kiệt vẫn không nhịn được nói: "Linh Tê, ngươi đừng xúc động."

"Yến Kiệt, thật xin lỗi." Linh Tê khẽ thở dài một hơi, trong mắt tựa hồ ngân ngấn lệ: "Lúc ở hương thuỷ hàng Lan Nhược, mặc dù ta đã đồng ý với ngươi không làm việc cho Tỷ Muội Cung nữa, nhưng mà, ta không làm được."

Hương thuỷ hàng Lan Nhược. Tiểu Khanh nhìn Yến Kiệt: "Đừng nói với ta vào đêm Ngọc Tường bị hạ chú độc, ngươi đã gặp nàng."

Sắc mặt Yến Kiệt trắng bệch, "Lão đại, ta..."

"Bốp" một tiếng, tiểu Khanh giơ tay hung hăng cho Yến Kiệt một cái bạt tai.

"Quỳ xuống." Tiểu Khanh quát.

Yến Kiệt theo lời uốn gối quỳ xuống đất. Trong lòng tuy rằng vô cùng sợ hãi, cũng cảm thấy vô cùng ủy khuất. Mình bị lão đại đánh ở trước mặt Linh Tê, thật sự là mất hết mặt mũi rồi.

"Xem ra Phó Tiểu Khanh rất quan tâm đến sống chết của ngươi." Chủy thủ của Linh Tê vẫn không rời khỏi cổ họng Ngọc Tường.

Phó Tiểu Khanh rốt cuộc đồng ý thả bốn người rời đi, nhưng lại để cho Tiểu Mạc đi theo, yêu cầu Linh Tê sau khi đi được trăm dặm, thì thả Ngọc Tường về.

Linh Tê suy nghĩ một chút, cũng tỏ vẻ đồng ý. Tuy Kinh Kha bị thương nặng, nhưng cộng thêm mình và Thính Hương, đối phó với một mình Tiểu Mạc cũng quá dư dả. Xem ra Phó Tiểu Khanh cũng giống Yến Nguyệt, đều là hạng tự cho là đúng, đều là tiểu tử coi trời bằng vung, cho rằng mình là thiên hạ vô địch sao.

"Yến Kiệt bởi vì chuyện trộm dược liệu trong nhà bán lấy tiền cứu tế chúng ta, hắn đã bị Phó Tiểu Khanh đánh cho suýt chết. Những lời vừa rồi của ngươi cũng đủ để Phó Tiểu Khanh đánh hắn một trận da tróc thịt bong." Thính Hương nhìn Linh Tê, vô cùng bất mãn: "Ngươi như vậy có quá đáng quá không."

Linh Tê hừ lạnh một tiếng: "Đây là chuyện của hắn, liên can gì đến ta." Lại tươi cười nói: "Kỳ thật ta làm như vậy cũng là vì trung thành với Hưu phu nhân, trung thành với cung chủ."

"Đêm nay, quả thật là thời cơ tốt để một lần tiêu diệt bọn hắn." Kinh Kha cười cười: "Hưu phu nhân đúng là thần cơ diệu toán."

Ngọc Tường bị điểm á huyệt không thể nói chuyện, nhưng vẫn rất phối hợp, cũng không có phản kháng kịch liệt gì. Mà Tiểu Mạc xa xa theo ở phía sau, chờ sau trăm dặm, đón Ngọc Tường về.

Linh Tê quay đầu lại nhìn Tiểu Mạc đi theo ở xa xa, khinh miệt cười nói: "Thật sự là quá mức ngu xuẩn."

Thính Hương cũng cười một cái: "Đúng là rất ngu xuẩn."

Kinh Kha mỉm cười: "Linh Tê, ngươi là muốn trực tiếp đưa Tiểu Mạc đến chỗ Hưu phu nhân sao?"

"Nếu đã tự mình dâng tới cửa, sao có thể không nhận." Linh Tê cười nói: "Cứ như vậy, những người còn lại trong khách điếm Lan Nhược liền càng dễ đối phó."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro