Chương 70: Dao hoa toái ảnh (thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh trăng trong vắng. Gió nhẹ nhàng thổi, những bông hoa lay động trong bóng tối.

Yến Kiệt mặc dù quỳ thẳng, nhưng sau lưng lại ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Mình vừa mới bị đánh một trận ác liệt, trên lưng vẫn còn vết thương do bị roi đánh. Hai ngày nay vốn đều là nhịn đau ở bên cạnh lão đại hầu hạ. Bây giờ cơn đau ở lưng dường như càng thêm rõ ràng.

Lão đại là kiểu sẽ không ngại khiến mình tổn thương càng thêm tổn thương. Yến Kiệt có chút lo lắng, hắn không biết mình còn có thể gắng gượng vượt qua trách phạt của lão đại hay không, nếu hắn ngất đi trong lúc lão đại phạt đòn, lại bị lão đại trị thêm cái tội danh bất kính... Ai, trước khi đến cuối năm, có khả năng mình đều phải nằm sấp trên giường dưỡng thương.

Ôi tuổi trẻ tươi đẹp.

"Yến Kiệt." Ngữ khí của Tiểu Khanh ôn hòa, nhưng vẫn khiến Yến Kiệt sợ tới mức run rẩy: "Là tiểu đệ sai, tuỳ sư huynh trách phạt."

"Ngươi và Linh Tê đã từng động thủ. Nếu ngươi dùng toàn lực, bao nhiêu chiêu có thể bắt sống nàng?" Yến Kiệt cùng Linh Tê giao thủ hai lần, lần thứ hai giao thủ, Yến Kiệt từng bị Linh Tê đả thương.

"Bảy mươi chiêu." Yến Kiệt lo sợ bất an trả lời, trong lòng kêu thảm, lão đại là muốn cùng tính sổ cái lần mình cố ý thua Linh Tê sao. Hắn muốn giải thích rất nhiều, nhưng lại không dám mở miệng.

"Nếu là Thính Hương thì sao, ngươi cần bao nhiêu chiêu?"

"Chín mươi đến một trăm chiêu." Yến Kiệt càng thêm thấp thỏm, lão đại muốn làm gì?

"Năm mươi chiêu." Tiểu Khanh thản nhiên nói: "Trong vòng năm mươi chiêu, ngươi có thể giải quyết Linh Tê và Thính Hương, cứu Ngọc Tường, trận đòn lần này ta liền miễn cho ngươi." Phất phất tay, Tiểu Khanh rời đi.

Yến Kiệt hơi ngây ra một lúc.

"Nếu ngươi còn không nhanh chóng hành động, sẽ không đuổi kịp bọn họ." Trong giọng nói của Tiểu Khanh, tựa hồ có một tiếng thở dài.

Yến Kiệt đã phi ra ngoài như một cơn gió.

Đi qua hành lang, Hồng Loan, Tống Nam một thân hắc y, cùng mười kiếm thủ phía sau vô thanh vô tức đứng hầu ở đó. Thấy Tiểu Khanh tới, đám người cùng nhau quỳ xuống thi lễ, Tiểu Khanh gật nhẹ đầu.

Ngọc Kỳ thấy lão đại tiến vào, không khỏi cười nói: "Lão đại, tiểu đệ thật sự bị thương rất nặng."

Tiểu Khanh chỉ cười một cái, Ngọc Kỳ liền đứng dậy xuống giường: "Tiểu đệ đi bảo Ngọc Linh tới."

Yến Nguyệt nhịn không được cũng cười, lại sợ lão đại tìm mình gây sự, vội vàng cúi đầu.

"Ngươi đánh trúng Trục Nguyệt một chưởng?" Tiểu Khanh nhìn Ngọc Kỳ: "Lúc nàng cùng Ngọc Linh so chiêu, bị thương nặng sao?"

Ngọc Kỳ hơi do dự: "Thương thế của nàng còn chưa nặng đến mức không tránh được một chưởng kia."

Tiểu Khanh khẽ mỉm cười: "Đi đi."

Chỉ mới qua mấy canh giờ, khuôn mặt vốn sưng tấy biến dạng của Ngọc Linh đã hoàn toàn tiêu sưng, tuy vẫn có chút xanh tím, khóe miệng vẫn còn tổn thương đôi chút, nhưng khuôn mặt tuấn mỹ khuynh quốc khuynh thành của hắn đã khôi phục tám chín phần.

Cho dù quỳ ở nơi đó, vẫn là ngọc thụ lâm phong, thưởng tâm duyệt mục*.

*Thưởng tâm duyệt mục(賞心悅目): khiến cho vui lòng đẹp mắt. Cảnh đẹp ý vui.

Thấy Ngọc Kỳ tiến vào, vành mắt Ngọc Linh đỏ lên, nước mắt lại rơi xuống: "Sư huynh, thật xin lỗi."

Ngọc Kỳ mỉm cười: "Còn thật xin lỗi cái gì, lão đại đánh ngươi so với ta chịu một đao kia còn đau hơn rất nhiều."

Ngọc Linh hơi đỏ mặt, càng thêm tủi thân, lại cứng rắn thu nước mắt về: "Ngọc Linh nên đánh."

"Ngươi dậy trước đi, lão đại lệnh ngươi qua." Lời nói của Ngọc Kỳ vừa ra khỏi miệng, Ngọc Linh liền bị dọa cho mặt trắng bệch, chẳng lẽ lão đại còn muốn đánh nữa.

Ngọc Kỳ thấy bộ dạng sợ hãi của Ngọc Linh, trong lòng không khỏi mười phần thương cảm, nhưng nếu lão đại muốn phạt, ai có thể tránh thoát được.

Ngọc Linh ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, vừa vào cửa, liền cúi đầu quỳ xuống.

Tiểu Khanh lại phân phó hắn quỳ đến trước chân mình. Tim Ngọc Linh đập thình thịch, chỉ cúi đầu nhìn cẩm bào màu xanh viền vàng sẫm của lão đại.

"Ngẩng đầu." Tiểu Khanh cười nhìn mặt Ngọc Linh một cái, lại nhìn mặt Yến Nguyệt đang ở một bên, mỉm cười: "Ngươi khôi phục cũng nhanh."

Ngọc Linh chỉ có thể vâng dạ đáp lại. Tiểu Khanh phân phó Yến Nguyệt: "Giải huyệt đạo cho Ngọc Linh."

Ngọc Linh không khỏi vừa sợ vừa hãi, lão đại thế mà khôi phục công lực bị phong của mình.

"Tạ sư huynh." Ngọc Linh một câu còn chưa nói xong, trên mặt đã bị Tiểu Khanh tát một cái.

Ngọc Linh sợ đến mức lập tức im lặng.

"Ta cũng không muốn nhanh như vậy liền kết thúc trừng phạt dành cho ngươi, chỉ là không hy vọng tối nay ngươi làm lỡ chuyện của ta." Tiểu Khanh lạnh lùng thốt.

Yến Nguyệt đã vui vẻ nhướng mày. Nếu Lão đại đã khôi phục công lực cho Ngọc Linh, chắc hẳn là có cường địch đến.

Tiểu Khanh thấy Yến Nguyệt không chút che giấu vẻ hưng phấn, cũng không nói lời nào, đưa tay lên chính là một cái bạt tai.

Yến Nguyệt bị đánh, vội vàng cúi đầu quỳ xuống.

Nhìn Yến Nguyệt cùng Ngọc Linh đang song song quỳ trước mặt, Tiểu Khanh cười nói: "Hai vị đối với võ công của mình dường như đều rất tự tin."

"Tiểu đệ không dám khinh địch." Yến Nguyệt, Ngọc Linh cùng đáp.

"Tốt nhất là không dám." Tiểu Khanh cười nhạt: "Hai người các ngươi tốt nhất là cẩn thận một chút, vô luận kẻ nào có sơ suất, cả hai đều phải chịu phạt nặng."

"Vâng." Yến Nguyệt, Ngọc Linh một lần nữa đáp lời. Đồng thời cũng âm thầm kinh hãi, lão đại thận trọng phân phó như thế, chẳng lẽ võ công của địch nhân thật sự mạnh đến mức khiến lão đại lo lắng.

Tuy Yến Nguyệt cùng Ngọc Linh đã tận lực khắc chế, nhưng cái loại ánh mắt nóng lòng không đợi được, chuẩn bị đại triển quyền cước kia sao có thể thoát khỏi đôi mắt của Tiểu Khanh.

"Đêm nay người vào khách điếm này, một người cũng không cho phép chạy thoát." Tiểu Khanh ở trong lòng thở dài, hai tên gia hỏa này thật nên giáo huấn một trận.

"Lão đại nói một người cũng không cho phép chạy thoát, nghĩa là cho phép chúng tiểu đệ khai sát giới sao?" Yến Nguyệt cười hỏi: "Lão đại muốn triệt để thanh tẩy Tỷ Muội Cung?"

Tiểu Khanh khẽ mỉm cười: "Ngoại trừ Trục Nguyệt không thể giết, người của Lãnh gia vẫn theo quy củ cũ ra, những người khác, các ngươi tự xem mà lo liệu."

"Người của Lãnh gia?" Yến Nguyệt và Ngọc Linh đồng thời cả kinh: "Vì sao lại có người của Lãnh gia?"

"Ta nghĩ, trừ Lãnh gia, Ôn gia, Đường gia hẳn là cũng có người đến, có lẽ còn có người khác đến." Tiểu Khanh hiếm khi cực kỳ ôn hòa: "Những người này có lẽ là đến xem náo nhiệt, có lẽ là đến giết người. Các ngươi tự xem mà phân biệt. Ta sẽ không trách móc các ngươi quá mức nặng nề."

"Vâng." Yến Nguyệt và Ngọc Linh cùng đáp lời, Ngọc Linh vẫn không dám nói thêm tiếng nào, trên mặt Yến Nguyệt đã hiện lên nụ cười khổ. "Sẽ không trách móc quá mức nặng nề" ý tứ chính là có thể sẽ trách móc rất nặng nề.

"Chạy thoát một người, mỗi người thưởng năm mươi roi, chết một người, mỗi người thưởng mười roi." Tiểu Khanh cười nhạt: "Toàn bộ khách điếm Lan Nhược đều giao cho hai người các ngươi. Ta hy vọng, lúc ta khi trở về các ngươi đã có thể kết thúc chiến đấu, và khi hướng ta bẩm báo chuyện đã phát sinh, ta cũng sẽ không quá tức giận."

"Vâng." Cái chữ vâng này đáp ra, Yến Nguyệt cùng Ngọc Linh đều đã phát sầu, mệnh lệnh này của lão đại, rõ ràng chính là nói đêm nay vô luận hai người bọn hắn làm thế nào, bị đánh là cái chắc, nhưng đánh nhiều hay đánh ít, đánh nặng hay đánh nhẹ, còn phải xem biểu hiện của hai người bọn hắn.

"Đều đứng dậy chuẩn bị đi." Lúc Tiểu Khanh mang theo Ngọc Kỳ cùng Tống Nam, Hồng Loan và đại đội nhân mã đi rồi, rốt cuộc nhớ tới nếu hai người cứ quỳ mãi, đại khái đối địch có thể không tiện lắm.

Yến Nguyệt cười khổ với Ngọc Linh: "Sao ta cứ cảm thấy lão đại hình như đang cố ý chỉnh hai chúng ta."

Ngọc Linh cười, nhưng lại một câu bình luận về lão đại cũng không dám nói.

Quan hệ giữa Phó gia cùng Lãnh gia so với quan hệ với Dương gia dường như còn vi diệu hơn một chút.

Đệ tử Phó gia không được động thủ với đệ tử Lãnh gia, người vi phạm phạt hai mươi roi, đả thương người Lãnh gia phạt bốn mươi roi, giết người Lãnh gia, bất kể nguyên nhân đúng sai, trước tiên phạt một trăm roi, rồi luận tội sau.

Đây chính là quy củ cũ đối với Lãnh gia.

"Xem ra, trong khoảng thời gian này Hưu phu nhân chắc hẳn đã khắp nơi tìm viện trợ a." Yến Nguyệt nhẹ nhàng ném đồng tiền trong tay ra, lại nhẹ nhàng nhận lại vào tay.

Ngọc Linh cười: "Nghe nói sư huynh từng dùng đậu hũ chặt đứt cột cờ ở Thượng Khê? Đáng tiếc tiểu đệ chưa được nhìn thấy."

Yến Nguyệt cười mắng: "Chuyện này ở trước mặt lão đại ngàn vạn lần không được đề cập tới. Lão đại đã cảm thấy ta quá rêu rao rồi, chỉ cần nhớ đến, bạt tai liền sẽ tới."

...

Mộ Dung Vân còn chưa chết, bất quá nàng hy vọng mình đã chết.

Nàng cảm thấy thật nực cười, người duy nhất nàng tín nhiệm trên đời này, vậy mà lại bán đứng nàng.

"Đi qua hoa cốc này, chúng ta liền an toàn." Khi Mộ Dung Vân nói lời này, trong lòng là một mảnh mềm mại.

Quả thật đi qua hoa cốc, đến Tận Hoa Cốc, nàng liền nhìn thấy Mộ Dung Anh một thân bạch y. Nụ cười của nàng còn đang nở rộ trên mặt, liền nhìn thấy Hưu phu nhân phía sau Mộ Dung Anh, hay đúng hơn là Thượng Quan Vô Song.

"Ngươi phản bội ta?" Mộ Dung Vân tuy đã biết rõ, nhưng vẫn nhịn không được mà hỏi. Nàng không thể tin được. Mộ Dung Anh, nếu không có ta, ngươi đã sớm chết rồi, hơn nữa ngươi còn là thân muội muội duy nhất của Mộ Dung Vân ta.

Mộ Dung Anh gật gật đầu, lệ rơi đầy mặt: "Ta hận ngươi."

"Hận ta?" Mộ Dung Vân cười một cái: "Ngươi có lý do để hận ta. Đây chính là lý do. Ta cho rằng ngươi đã quên, thì ra người quên ngược lại là ta."

Mộ Dung Anh đến nay vẫn chưa thành thân, nếu như nàng thành thân, hẳn là gả cho nhị công tử Dương gia, Dương Vinh Hi. Nhưng nữ nhân duy nhất mà Dương Vinh Hi yêu lại là Mộ Dung Vân, vì Mộ Dung Vân mà trốn nhà thoái hôn, đổi tên thành Kinh Kha.

Hưu phu nhân thở dài một tiếng. Kinh Kha, ngươi quả thật là một tên phong lưu.

"Yên Nhiên là nữ nhi của ngươi." Mộ Dung Vân mỉm cười, "Người ta liều mạng muốn bảo vệ, kỳ thật là nữ nhi của ngươi."

Mộ Dung Anh cả kinh.

"Nàng hẳn nên gọi là Thượng Quan Yên Nhiên đi." Hưu phu nhân mỉm cười nói: "Thì ra nàng là nữ nhi của đại ca. Là điệt nữ của ta."

Hưu phu nhân vốn là Thượng Quan Vô Song, đại ca của hắn đương nhiên là Thượng Quan Vô Thương, người đứng đầu gia tộc Thượng Quan. Sau khi hôn ước của Mộ Dung Anh bị Dương Vinh Hi phá vỡ, Thượng Quan Vô Thương muốn lấy nàng vào Thượng Quan gia nhưng lại bị phụ thân hắn từ chối, Thượng Quan gia sao có thể cưới về một nữ nhân bị Dương gia vứt bỏ? Vì vậy, Thượng Quan Vô Thương không còn cách nào khác đành phải rời xa Mộ Dung Anh, cho dù Mộ Dung Anh đã mang thai người của Thượng Quan gia.

Mộ Dung Yên Nhiên nhịn lại nhịn, rốt cuộc phun ra một ngụm máu tươi, ngất đi.

"Nương, Yên Nhiên tỷ tỷ." Vũ Văn Uyển Nhiên ôm Mộ Dung Yên Nhiên, kinh hoảng nhìn nương.

"Nếu nương chết, ngươi và Yên Nhiên cũng cùng chết." Mộ Dung Vân lạnh lùng phân phó nữ nhi.

"Đưa giải dược cho ta, ai cũng không cần chết." Hưu phu nhân đoan trang cười nói: "Hơn nữa ai cũng sẽ không bị thương tổn, ngoại trừ ngươi."

Mộ Dung Vân dù có ác độc đến mấy, cũng không thể ngồi yên nhìn nữ nhi Uyển Nhiên và điệt nữ Mộ Dung Yên Nhiên mình nuôi nấng như nữ nhi bị Hưu phu nhân giết chết. Vì vậy, nàng chỉ có thể giao thuốc giải.

Cho nên, dù bây giờ Mộ Dung Vân thà rằng mình đã chết rồi, vẫn còn chưa chết, chẳng qua là nhận một ít tổn thương làm cho nàng thà chết cũng không dám tưởng tượng.

"Nếu ngươi chết." Hưu phu nhân cười: "Có lẽ ta sẽ làm phiền Uyển Nhiên."

Mộ Dung Yên Nhiên bây giờ đã là điệt nữ của hắn, Uyển Nhiên ngược lại trở nên không có gì quan trọng.

Bất quá Mộ Dung Vân không quan tâm đến lời uy hiếp này: "Uyển Nhiên là con của Kinh Kha. Ngươi muốn làm gì thì cứ việc làm xem."

Nụ cười của Hưu phu nhân liền ngưng ở trên mặt: "Tiện nhân này!" Hắn quất roi vào Mộ Dung Vân càng ngày càng mạnh, lại một lần nữa thẹn quá hoá giận.

Hưu phu nhân đã yêu ba người trong đời.

Khi còn là Thượng Quan Vô Song, hắn chỉ yêu bản thân mình, cho dù say rượu hủy hoại Nguyễn Linh Linh, còn có một nữ nhi là Trục Nguyệt, nhưng đó không phải là điều hắn mong muốn.

Sau đó hắn trở thành Thuý Vi, một trong tam đại thị tỳ được sủng ái nhất xung quanh Triển Hồng Nhan, vì hắn yêu Triển Hồng Nhan. Suốt mười năm, hắn chỉ yêu Triển Hồng Nhan. Mãi cho đến khi Trảm Hoa Cung bị phá huỷ, Triển Hồng Nhan chết dưới nụ hôn của Triển Khuynh Thành, hắn mới phát hiện thì ra người mà Triển Hồng Nhan yêu chỉ có Triển Khuynh Thành

Hắn thay đổi diện mạo, trở thành Hưu phu nhân, vốn tưởng mình đã rũ sạch tình cảm, nhưng nam nhân như Kinh Kha lại lọt vào trái tim hắn. Cho dù đó chỉ là bí mật sâu kín nhất mà hắn cho rằng mình đã cất giấu được, nhưng sao hắn có thể giấu nổi nữ nhân sắc sảo như Mộ Dung Vân?

Thân thể Mộ Dung Vân bị quất cho máu thịt văng tung toé, nhưng nàng chỉ cười, cười ra máu, cười chảy nước mắt: "Kinh Kha đời này, người duy nhất hắn yêu, chỉ có ta, chỉ có ta..."

"Nương." Trục Nguyệt đi vào. Chỉ là trong mắt nàng không nhìn thấy ai ngoại trừ Hưu phu nhân. Tóc Trục Nguyệt càng ngày càng đỏ, mặt lại trắng nõn như mỡ đông, đẹp đến mức quả thực giống như một yêu tinh: "Tôn sứ đại nhân đã trở lại."

Hưu phu nhân dừng roi trong tay, nhẹ nhàng vuốt tóc lại.

Thân thể đang lăn lộn theo roi của Mộ Dung Vân cũng dần dần dừng lại, tiếng cười của nàng vẫn như trước, chỉ là có chút khàn khàn.

"Ừm." Hưu phu nhân đoan trang cười yếu ớt: "Ra nghênh đón."

Tận Hoa Cốc. Được bao quanh bởi những tảng đá màu nâu, đừng nói hoa, ngay cả cây cối cũng không có. Có hơn chục ngôi nhà bằng đá, xấu xí và ảm đạm.

Vũ Văn Uyển Nhiên vẫn ngồi cùng Mộ Dung Yên Nhiên. Chẳng qua là Mộ Dung Yên Nhiên ôm Uyển Nhiên, nước mắt Uyển Nhiên dường như đã cạn khô, mà nước mắt của Yên Nhiên vẫn không ngừng rơi xuống.

"Yên Nhiên." Mộ Dung Anh cách hai người rất xa, ngồi trên ghế. Ngoại trừ hai từ này, nàng không biết nên nói cái gì.

Thì ra ta cũng có nương. Mộ Dung Yên Nhiên mắt đẫm lệ nhìn Mộ Dung Anh. Mộ Dung Yên Nhiên lớn lên ở Mộ Dung gia. Tuy cũng họ Mộ Dung, bất quá chỉ là ban cho họ. Dưỡng phụ của nàng họ Úy Trì, là họ ngoại của Mộ Dung gia. Bởi vì Mộ Dung Vân thương nàng, nên mới ban cho họ Mộ Dung, được hưởng mọi thứ mà một tiểu thư Mộ Dung gia có thể hưởng thụ.

Nàng vẫn cho rằng nương của mình đã chết, cho nên Vân di mới có thể thương mình như vậy. Không thể tưởng tượng được, Vân di thì ra thật sự là thân di của mình, hơn nữa nàng còn cứu mạng mình.

Mộ Dung Anh bị Dương gia thoái hôn, bị Thượng Quan Vô Thương bỏ rơi. Một nữ nhân chưa gả đã mang thai, nàng phải chết, nữ nhi cũng phải chết. Nàng hận nữ nhi này, nàng chôn sống nữ nhi chưa đầy tháng, rồi tự treo cổ.

Mộ Dung Vân cứu nàng, giấu nàng đến Tận Hoa cốc. Chỉ là không ngờ nữ nhi bị nàng chôn sống kia cũng bị Mộ Dung Vân cứu sống.

"Ngươi đừng hận ta, cũng đừng hận phụ thân ngươi, hắn không biết ngươi tồn tại." Lời của Mộ Dung Anh như kim châm: "Ngươi quên ta đi, ta chưa từng nghĩ tới sẽ có nữ nhi, cũng không muốn, lúc trước chôn ngươi, duyên phận mẫu nữ đã hết."

"Vì sao." Yên Nhiên nhìn Mộ Dung Anh đứng dậy đi ra cửa.

Mộ Dung Anh dừng lại một lúc, không trả lời, mở cửa rời đi.

Trong nháy mắt cửa phòng đóng lại, Vũ Văn Uyển nhiên đứng lên, trên mặt tuy vẫn còn treo nước mắt, nhưng thần sắc lại rất kiên quyết: "Ta muốn đi cứu nương của ta."

Mộ Dung Yên Nhiên gật đầu.

Có tiếng gõ cửa nhẹ, một cô nương đẩy cửa vào.

Kiếm của Mộ Dung Yên Nhiên đã nhấn tới.

"Ta tới giúp các ngươi." Nữ hài tử không phản kháng, mặc cho kiếm của Yên Nhiên đặt lên cổ họng mình: "Ta là Quan Nhi."

"Các ngươi có thể mang Mộ Dung Vân đi, nhưng cũng phải mang Thanh Dực đi." Quan Nhi đưa tay sờ sờ lên cổ họng, tuy Yên Nhiên đã dời mũi kiếm đi, nàng vẫn cảm thấy có chút đau đớn.

"Chỉ có người của Phó gia có thể cứu các ngươi, cũng sẽ cứu các ngươi." Ánh mắt Quan Nhi đảo qua hai người.

Yên Nhiên cùng Uyển Nhiên gật nhẹ đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro