Chương 71: Dao hoa toái ảnh (hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yến Kiệt dùng một tay nhẹ nhàng xoa xoa mặt mình, đau quá. Lực đánh của lão đại lúc tát người tuyệt đối là vừa đủ, đau thấu tim phổi, lại vừa vặn sẽ không đánh rơi răng.

    Bóng dáng Tiểu Mạc sư huynh lên lên xuống xuống, bây giờ đã qua trăm dặm, vẫn như cũ chưa dừng.

Xem ra lão đại đã sớm đoán được Linh Tê sẽ không tuân thủ ước định trăm dặm giao lại Ngọc Tường.

Trong vòng năm mươi chiêu giải quyết Linh Tê cùng Thính Hương, Yến Kiệt cảm thấy dường như mình miễn cưỡng cũng có thể làm được. Nói cách khác, Tiểu Mạc sư huynh có thể tiếp Kinh Kha năm mươi chiêu mà không có vấn đề gì.

Nhưng mà, nếu có thêm Hưu phu nhân cùng Trục Tinh thì sao? Yến Kiệt từ xa nhìn cửa cốc, những bóng hình quen thuộc kia đã dừng bước để nói chuyện, càng cẩn thận che dấu hành tung của mình.

Hưu phu nhân đoan trang mỉm cười: "Tôn sứ đại nhân kinh hãi rồi."

Linh Tê vẫn giữ Ngọc Tường, cười với Trục Tinh. Trục Tinh vẻ mặt cung kính, không nói một lời đứng bên cạnh Hưu phu nhân, phía sau là hai mươi nữ tử trẻ tuổi áo đỏ cầm kiếm đứng hầu thành hai hàng.

Kinh Kha cười cười, không thấy Mộ Dung Vân, nhịn xuống không hỏi đến.

"Tiêu Tiêu đâu, sao không đi theo?" Hưu phu nhân cười hỏi.

"Nô tỳ vô dụng. Vũ Văn thiếu gia luôn có người trông giữ, nô tỳ không dám đả thảo kinh xà. Tôn Kiếm Lan tiểu thư bởi vì thất thủ, cũng không cách nào thoát thân." Linh Tê cung kính nhận tội.

"Ngươi còn mang người nào tới đây?" Hưu phu nhân nhìn chỗ ẩn thân của Tiểu Mạc.

Tiểu Mạc khẽ thở dài, chậm rãi tiến đến.

"Thật sự là tự tìm đến cửa." Hưu phu nhân cười: "Lá gan của ngươi cũng không nhỏ, lại dám đi theo đến nơi này."

"Vãn bối không đón được Ngọc Tường về, trước mặt lão đại cũng không cách nào bàn giao." Tiểu Mạc cười nhạt một tiếng.

Linh Tê đưa tay lấy mặt nạ trên mặt Ngọc Tường xuống, khom người với Hưu phu nhân: "Xin phu nhân chỉ thị, nên xử trí hai đệ tử Phó gia này thế nào."

"Ý của tôn sứ đại nhân thì sao?" Hưu phu nhân nhìn Kinh Kha.

Kinh Kha cười nói: "Hai người này đều có thể là hiền tế của ta, phu nhân hỏi như vậy, Kinh Kha thật đúng là khó có thể trả lời."

Tiểu Mạc và Ngọc Tường đồng thời có chút toát mồ hôi, tuy là bây giờ sắc trời đã có chút lạnh.

Hưu phu nhân cười nói: "Chỉ sợ ý tốt của tôn sứ đại nhân, bọn hắn chưa hẳn đã cảm kích."

"Vậy thì giết." Kinh Kha thản nhiên: "Nam nhân còn không nhiều sao."

Tiểu Mạc thở dài: "Chư vị nếu đã thương lượng xong, tại hạ liền động thủ đây."

"Không biết sống chết." Thính Hương hừ một tiếng, còn chưa ra tay, Trục Tinh đã giành trước một bước: "Trần tỷ tỷ, nơi này giao cho Tinh nhi đi."

"Vẫn nên để Linh Tê lên đi." Linh Tê nhìn Trục Tinh, trong mắt tự nhiên toát ra sự quan tâm.

Tiểu Mạc có chút thở dài, xem ra ba nữ nhân này cho rằng đã ăn chắc mình, hiện tại chỉ đang thảo luận xem ai sẽ ăn.

Lắc trường kiếm một cái, "Hưu phu nhân, vãn bối muốn thỉnh giáo mấy chiêu." Tiểu Mạc trực tiếp khiêu chiến Hưu phu nhân.

Hưu phu nhân mỉm cười: "Xem ra ngươi rất có lòng tin vào bản thân."

"Năm mươi chiêu." Tiểu Mạc thản nhiên cười: "Trong năm mươi chiêu, nếu phu nhân có thể bức lui tại hạ, tại hạ mặc cho phu nhân xử trí."

Hưu phu nhân rốt cuộc nhịn không được bật cười: "Thật đúng là tự cổ anh hùng xuất thiếu niên!" Nàng đương nhiên đã từng xem qua thân thủ của Tiểu Mạc, tuy rất ngạc nhiên trước kiếm thuật siêu phàm của Tiểu Mạc, nhưng nàng càng tự tin vào công phu của mình hơn một chút.

"Năm mươi chiêu, ta không chỉ bức lui ngươi, còn có thể bắt sống ngươi." Hưu phu nhân một lần nữa ưu nhã vuốt tóc: "Ngươi đầu nhập vào Tỷ Muội Cung ta làm việc."

Tiểu Mạc cười: "Phu nhân tin vãn bối sao?"

Yến Nguyệt, Hưu phu nhân lập tức nhớ tới cái tên này, trong mắt hiện lên sát ý: "Năm mươi chiêu, ngươi chết."

Tiểu Mạc cười.

Hưu phu nhân nhìn Kinh Kha một cái, Kinh Kha cười nói: "Ta không ở chỗ này bồi phu nhân nữa, ta đi thay quần áo trước, lát nữa sẽ uống rượu với phu nhân."

Nhìn Kinh Kha một cái, Hưu phu nhân mỉm cười nói với Trục Tinh: "Ngươi đi hầu hạ tôn sứ đại nhân thay quần áo trước đi."

Kinh Kha theo Trục Tinh rời đi.

Tiểu Mạc thở dài nói: "Linh Tê cô nương, ngươi có thể giải huyệt cho Ngọc Tường không, để cho huynh đệ chúng ta nói mấy câu."

Linh Tê nhìn về phía Hưu phu nhân.

Hưu phu nhân cười gật đầu: "Huynh đệ các ngươi tình thâm cũng tốt, trên đường đến Hoàng Tuyền cũng không tịch mịch."

Ngọc Tường được giải á huyệt, ho một cái mới nói: "Sư huynh, Ngọc Tường hết thảy đều không sao."

Tiểu Mạc cười cười: "Cẩn thận một chút."

Mặt Ngọc Tường đỏ lên, Linh Tê thuận tay phong lại mấy yếu huyệt của Ngọc Tường, nhưng không phong á huyệt nữa.

Trường kiếm điểm một cái, Tiểu Mạc ngưng thần nói với Hưu phu nhân: "Mời!"

Hưu phu nhân hừ lạnh một tiếng, tay áo dài vung lên, sát khí tràn ngập.

Linh Tê áp giải Ngọc Tường, cùng Thính Hương không hẹn mà cùng lui lại một bước.

"Năm mươi chiêu!" Trường kiếm Tiểu Mạc như gió cuốn về phía Hưu phu nhân, kiếm pháp vô cùng sắc bén. 

Yến Kiệt đưa tay sờ sờ gò má còn sưng tấy lần nữa, vòng vàng trong tay bay thẳng về phía sau cánh tay phải đang cầm kiếm chĩa vào Ngọc Tường của Linh Tê.

...

Yến Nguyệt nhìn Ngọc Linh sau khi tắm rửa thay quần áo, nhịn không được có chút đầu váng mắt hoa. Trên đời này lại có nam tử tuấn dật như vậy sao?

Ngọc Linh thấy Yến Nguyệt cười thì có chút khó chịu, nhưng cũng không dám nói gì, chỉ nhìn bóng hoa trong sân.

"Cũng không biết Tiểu Mạc sư huynh cùng Yến Kiệt bên kia thế nào rồi." Ngọc Linh đành phải chuyển đề tài.

"Thượng Quan Vô Song không phải là người dễ đối phó. Bất quá cũng không cần lo lắng, hai người bọn hắn cộng thêm Kinh Kha, hẳn là không có vấn đề gì." Đồng tiền trong tay Yến Nguyệt vô thanh vô tức đánh về phía chân Ngọc Linh.

Ngọc Linh lắc nhẹ một cái, đồng tiền thất thủ, lượn một vòng trở về tay của Yến Nguyệt.

"Sư huynh muốn chỉ giáo tiểu đệ?" Yến Nguyệt cười cười gật đầu, lại lắc đầu.

Kỳ thật hắn rất muốn luận bàn một chút với Ngọc Linh. Ba năm không gặp, võ công của Ngọc Linh dường như đã tiến bộ vượt bậc. Có điều, nếu bị lão đại biết hai người bọn hắn lúc này còn có nhàn rỗi luận bàn võ công, chỉ sợ sắc mặt sẽ không đẹp.

Ngọc Linh sao lại không muốn cùng Yến Nguyệt thật sự khoa tay múa chân một phen, nhưng mà, roi đòn của lão đại khiến hắn thật sự rất sợ hãi.

"Có lẽ lão đại chưa chắc đã biết." Yến Nguyệt trầm ngâm.

Nhưng là cũng có thể sẽ biết. Nếu lão đại hỏi một câu, trước khi gặp địch, các ngươi đang làm cái gì?

A... Mồ hôi lạnh.

Ngọc Linh cười ha hả một chút, cũng không dám.

"Nghe khẩu khí của lão đại, có lẽ đêm nay sẽ có nhân vật cực kỳ lợi hại. Sư huynh đoán xem là ai?"

Yến Nguyệt cười, thoải mái ngồi ở trên ghế, biểu tình kia chính là, cần gì biết là ai, cứ bắt là được.

"Chẳng lẽ Lãnh gia thật sự sẽ có người đến?" Ngọc Linh do dự một chút: "Thượng Quan gia và Lãnh gia có quan hệ thân thiết, bọn hắn có lẽ vì biết Hưu phu nhân chính là Thượng Quan Vô Song, cho nên mới phái người đến."

"Sao ngươi biết Hưu phu nhân chính là Thượng Quan Vô Song?"Yến Nguyệt cười nhìn Ngọc Linh: "Lão đại hình như chưa từng nhắc tới."

Ngọc Linh do dự một chút, mặt có chút đỏ lên: "Là Kinh Kha nói cho ta biết. Ta từng thấy qua võ công của Hưu phu nhân, vốn cũng có nghi ngờ."

"Ngươi đi tìm Kinh Kha? Tại sao?" Yến Nguyệt nhìn Ngọc Linh cười: "Hắn còn nói cho ngươi cái gì rồi?"

Ngọc Linh còn chưa trả lời, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng động cực nhỏ.

"Nếu đã có khách đến thăm, mời vào nói chuyện một chút đi." Yến Nguyệt cao giọng nói.

Cửa khách điếm vốn bốn phía mở rộng, trong nội viện phong đăng treo cao, một bạch y nhân đúng quy đúng củ đi vào.

"Ta tới đây giết người." Bạch y nhân thanh âm rõ ràng, "Ai chết trước?"

"Ngươi chết trước." Yến Nguyệt cười nói.

Ngọc Linh đã chạy tới trong viện, bạch y nhân nhìn chừng bốn mươi tuổi, khuôn mặt bằng phẳng, một đôi mắt sắc bén như đại bàng. Trường kiếm ở trong tay.

"Ta cũng tới giết người." Trong viện chợt lóe lên bóng người, một tử y nhân rơi xuống, đầu trọc, trong tay cầm bàn tính.

Yến Nguyệt đứng dậy, nhìn về phía tử y nhân.

Trong nội viện bỗng nhiên trở nên yên lặng, dường như ngay cả gió cũng ngưng tại trên không trung.

Sát khí tràn ngập.

...

"Trục Nguyệt cô nương đâu?" Thính Hương cách Trục Tinh rất gần, nhẹ giọng hỏi.

"Đi ra ngoài." Trục Tinh cười: "Trần tỷ tỷ chịu ấm ức rồi."

Sắc mặt Thính Hương có chút ngượng ngùng, không phải chuyện mình cho heo ăn truyền đến tai nha đầu này rồi chứ.

"Vân di đâu?" Thính Hương chuyển đề tài: "Tôn sứ đại nhân trở về, Vân di sao lại không ra nghênh đón?"

"Sư tỷ không thoải mái lắm." Trục Tinh vẫn mỉm cười.

"Ta đi thăm nàng." Khẩu khí của Kinh Kha không dung chất vấn.

"Sư tỷ vừa mới uống thuốc phu nhân cho, đang nghỉ ngơi. Huống hồ phu nhân còn muốn cùng tôn sứ đại nhân đối ẩm." Trục Tinh cười, uyển chuyển khuyên nhủ: "Ngày mai, sư tỷ sẽ không sao."

"Đợi đến ngày mai, Vân di sợ là đã chết rồi." Quan Nhi ăn mặc như nha hoàn từ phía sau một cái cây bước tới.

Trục Tinh biến sắc, Thính Hương đã ra tay điểm trúng huyệt đạo của Trục Tinh: "Tiểu cung chủ tốt nhất đừng nhúc nhích."

"Ta đưa tôn sứ đại nhân cùng Trần tỷ tỷ đi thăm Vân di." Trục Tinh lập tức đổi một khuôn mặt tươi cười, cứ như không có chuyện gì xảy ra.

Thính Hương do dự một chút, Trục Tinh quay sang Kinh Kha cười nói: "Thanh Dực cô nương cũng rất nhớ tôn sứ đại nhân, vãn bối sợ nàng chịu khổ, vẫn luôn để Tiểu Đồng bồi nàng."

Một bên là nữ nhi, một bên là người yêu.

Kinh Kha căn bản cũng không lo lắng: "Đi thăm Mộ Dung Vân, nếu Thanh Dực có gì không may, ngươi sẽ bất hạnh hơn cả nàng."

Khi Uyển Nhiên nhìn thấy nương, đã quên khóc, không biết nên đặt tay mình ở nơi nào.

Toàn thân đều là vết roi, quần áo cùng da thịt nát vụn ở chung một chỗ, thậm chí đem cả người dính xuống đất. Không có âm thanh, một chút dao động nhẹ cũng không có.

"A di." Yên Nhiên cắn răng, dùng bàn tay run rẩy nhẹ nhàng vén tóc Mộ Dung Vân lên, lộ ra khuôn mặt tái nhợt.

"Không sao." Mộ Dung Vân cười khẽ, ho khan: "Không đau."

Lúc Kinh Kha nhìn thấy Mộ Dung Vân, bên miệng liền rỉ máu.

"Là ngươi biến ta thành cái dạng này." Mộ Dung Vân cười, cũng ho ra máu, nàng cố ý cọ máu vào ngực Kinh Kha.

"Giúp ta giết Mộ Dung Anh." Mộ Dung Vân ở bên tai Kinh Kha nói nhỏ: "Lại giết Thượng Quan Vô Song."

Kinh Kha gật đầu.

"Còn có Phó Tiểu Khanh." Mộ Dung Vân thở hổn hển: "Tiện chủng của Mộ Dung Dung, cũng muốn trở thành chủ của Mộ Dung gia sao, nàng nằm mơ."

Kinh Kha có chút do dự.

"Thế nào, ngươi không giết được hắn?" Mộ Dung Vân cười nhạo: "Võ công của ngươi không bằng hắn sao?" Máu trong miệng Kinh Kha lại rỉ ra, hắn nhẹ nhàng nắm lòng bàn tay Mộ Dung Vân, nắm thật chặt.

"A." Mộ Dung Vân khẽ kêu một tiếng: "Đau chết đi được."

"Thật xin lỗi." Nội lực của Kinh Kha không ngừng cuồn cuộn truyền vào cơ thể Mộ Dung Vân, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng, sắc mặt cũng tái nhợt.

Bàn tay đẫm máu của Mộ Dung Vân vuốt ve mặt Kinh Kha: "Chăm sóc tốt cho nữ nhi của ta."

Kinh Kha gật đầu, nước mắt rơi xuống.

Mộ Dung Vân cười: "Nam nhân bội bạc nhà ngươi, sinh ra nhiều nghiệt chủng như vậy, còn nói cả đời chỉ yêu một mình ta."

"Ta chỉ yêu một mình ngươi." Kinh Kha cười.

"Ta chết rồi, lúc ngươi nhớ tới ta, liền đi giết một nữ nhân, những nữ nhân hạnh phúc, ngươi giúp ta giết các nàng." Tay Mộ Dung Vân chậm rãi rũ xuống: "Nếu như, trong đời của ta chỉ có một mình ngươi, thì tốt biết bao..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro