Chương 85: Tam thập lục kế (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Dương Vinh Hi dám tự tiện rời nhà đã là tội chết. Nếu ở bên ngoài lại làm xằng làm bậy, chẳng qua chỉ là tội càng thêm tội. Có chết dưới gia pháp cũng là trừng phạt đúng tội, sao có thể nói là hàm oan mà chết."

Vũ Văn Tiêu Tiêu đứng bật dậy, cười lạnh một tiếng: "Nghe khẩu khí của vương gia, nếu phụ thân thật làm xằng làm bậy, có phải còn muốn kéo thi thể lên quất không?"

"Làm càn!" Dương Vinh Thần quát: "Chẳng lẽ hắn chưa từng dạy ngươi quy củ Dương gia sao?"

"Quy củ Dương gia?" Vũ Văn Tiêu Tiêu cười nhạo: "Phụ thân ta họ Kinh tên kha, tiểu gia ta gọi Vũ Văn Tiêu Tiêu, học cái gì quy củ Dương gia?"

Yến Nguyệt suýt chút nữa thì vỗ tay khen hay.

Nhìn vẻ mặt giận dữ của Dương Vinh Thần, thật sự là thống khoái.

"Bốp", Vũ Văn Tiêu Tiêu bị một bạt tai đánh ngã xuống đất, vừa vặn ngã ngay cạnh Kinh Kha.

Sự chính xác này, tiếng vang này, cường độ này, Yến Nguyệt nhắm mắt lại cũng có thể đoán ra là lão đại ra tay.

Nửa bên mặt của Vũ Văn Tiêu Tiêu trong nháy mắt khoa trương sưng phồng lên. Hắn giãy giụa muốn đứng dậy, lại bị Vũ Văn Uyển Nhiên kéo lại.

"Phụ thân ngươi thấy đại bá ngươi cũng còn quỳ xuống đất nhận sai, nửa câu bất kính cũng không dám nói, bị đại bá của ngươi đánh chết, đừng nói tránh né, cãi cũng không dám cãi nửa câu."

Tiểu Khanh nhìn Vũ Văn Tiêu Tiêu: "Chuyện phụ thân ngươi trước khi chết khẩn cầu, chẳng qua là muốn đại bá của ngươi quản giáo huynh muội các ngươi thật tốt. Chẳng lẽ ngươi không biết tâm ý của phụ thân ngươi sao?"

Vũ Văn Tiêu Tiêu cúi đầu không nói gì.

"Đại bá, điệt nữ thay ca ca nhận sai với ngài, ngài đừng giận ca ca. Phụ thân đã biết sai, người từng nói với Uyển Nhiên, chỉ cần đại bá chịu để phụ thân trở về Dương gia, thì cho dù có bị đại bá đánh chết cũng sẽ không oán."

Năm đó bị chuyện đệ đệ trốn nhà làm cho kinh sợ , Dương Vinh Thần từng trục xuất đệ đệ khỏi gia môn, coi như Dương gia không còn loại tử tôn bất hiếu này nữa

"Phụ thân chết thật oan uổng." Vũ Văn Tiêu Tiêu đưa tay lau vết máu bên miệng: "Bị gia pháp của Dương gia đánh chết tươi, đến cùng vẫn chỉ là một cô hồn dã quỷ."

"Phụ thân?" Vũ Văn Uyển Nhiên kêu lên một tiếng, Kinh Kha vốn đã im hơi lặng tiếng bỗng nhiên nhúc nhích.

Dương Vinh Thần đột nhiên xông về phía trước một bước, đỡ đệ đệ lên, khuôn mặt mang thần sắc lạnh lùng lần đầu tiên bị một loại kinh hỉ mất mà được lại thay thế.

Tiểu Khanh xoay đầu liếc mắt nhìn Yến Nguyệt, Yến Nguyệt còn chưa kịp thu lại nụ cười, chạm phải ánh mắt của lão đại, nụ cười không khỏi đông cứng lại trên mặt.

"Ca, là Vinh Hi sai." Dương Vinh Hi gắng gượng mở mắt ra, đau nhức kịch liệt trên người khiến đầu óc của hắn thanh tỉnh một chút, nhưng mí mắt lại không cách nào mở ra, trước mắt tối đen.

"Vinh Hi bất hiếu, không thể lại cung lĩnh ca ca giáo huấn." Thân thể Dương Vinh Hi nóng lên, ý thức dần dần mơ hồ: "Tiêu Tiêu cùng Uyển Nhiên là hài tử của Vân nhi, ca cho phép bọn hắn họ Dương đi." Dương Vinh Hi cầu khẩn.

Dương Vinh Thần trầm tư.

"Sư phụ cần gì cầu hắn, họ Dương hay không thì cũng có làm sao?" Vũ Văn Tiêu Tiêu kêu lên.

Kinh Kha ho ra máu, túm lấy Dương Vinh Thần: "Là Vinh Hi dạy dỗ không tốt. Ca đừng trách hắn."

"Đã biết dạy dỗ không tốt, về sau liền dạy dỗ nghiêm khắc, ngươi nhiều lần vi phạm quy củ Dương gia, khó trách bọn hắn không hiểu quy củ." Dương Vinh Thần ngữ khí băng lãnh, nhưng nghe vào trong tai Dương Vinh Hi lại giống như tiếng trời: "Tạ ơn ca đã tha thứ Vinh Hi."

Dương Vinh Thần hừ lạnh một tiếng: "Ngươi thân là đệ tử Dương gia, những năm này hành động trên gian hồ có bao nhiêu chỗ phạm phải gia quy, tự mình cẩn thận suy nghĩ xem nên lĩnh bao nhiêu bản tử, đại ca tuyệt đối không tha nhẹ."

Dương Vinh Hi đáp: "Dạ. Vinh Hi không dám cầu xin đại ca tha thứ..."  Cuối cùng không còn tiếng động.

Dương Vinh Thần ôm lấy đệ đệ, ngây người trên mặt đất. Thân thể Dương Vinh Hi vẫn còn ấm áp như vậy, chẳng lẽ mình lại nghe không thể nghe thấy tiếng "Ca" kia nữa sao.

"Vinh Hi, Vinh Hi, đệ tử Dương gia sao có thể yếu ớt như thế, chỉ chịu mấy roi liền chết sao? Ngươi sống cho ta."

Dương Vinh Thần vừa tức vừa hận, dù sao đây cũng là đệ đệ mình vốn thương yêu nhất, là bào đệ mình từ nhỏ nuôi lớn, ký thác vô hạn kỳ vọng.

"Yến Kiệt." Tiểu Khanh quát khẽ.

Yến Kiệt hốt hoảng lên tiếng, vội tới bắt mạch cho Dương Vinh Hi.

Mạch tượng yếu ớt, nhưng vẫn ổn định.

Yến Kiệt choáng váng, trời ạ, sao người ngất đi không phải là ta chứ?

"Lão đại, lão đại." Yến Kiệt nói lắp, nhịn không được lén nhìn Yến Nguyệt. Bộ dạng đáng thương.

"Xin Dương đại ca bớt đau buồn." Yến Kiệt đành phải nhắm mắt nói: "Dương nhị ca chỉ là ngất đi thôi, không nguy hiểm đến tính mạng."

Vành mắt Dương Vinh Thần đã đỏ, nước mắt còn treo ở trên mặt, lời của Yến Kiệt khiến hắn gần như nghẹt thở.

Hắn đột nhiên đưa tay nắm chặt mạch của đệ đệ, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Thì ra phụ thân chưa chết. Thật đa tạ đại bá nương tay. Uyển Nhiên cùng ca về sau nhất định sẽ cùng phụ thân hiếu thuận với đại bá." Uyển Nhiên bước lên phía trước ôm lấy phụ thân.

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.

Thật lâu sau, Dương Vinh Thần mới thở dài một tiếng, chậm rãi ra khỏi phòng. Dưới ánh hoàng hôn, Dương Hạo Uy lần đầu tiên cảm thấy bóng lưng của phụ thân thì ra lại cô tịch như thế.

...

"Dương đại ca, những chuyện này, nhị ca hẳn là cũng không biết." Tiểu Khanh nhìn bóng dáng Dương Vinh Thần đứng ở trước cửa, thật có chút hổ thẹn.

"Tiểu Khanh quản giáo không tốt, cái này nhất định là chủ ý của bọn Yến Nguyệt." Tiểu Khanh ủ rũ.

Dương Vinh Thần "Ừ" một tiếng, từ chối cho ý kiến.

Xem ra chuyện lần này thật sự đã làm tổn thương trái tim của Dương đại ca. Mà cũng quá tổn hại mặt mũi của Dương đại ca.

Tiểu Khanh hai tay đem một chồng giấy đặt trên bàn, "Đây là một ít chuyện Tiểu Khanh đã kiểm chứng liên quan tới nhị ca trong mười tám năm qua. Sớm nên bẩm báo với đại ca."

Tiểu Khanh thầm thở dài trong lòng, chuyện của Kinh Kha đến cùng vẫn không có xử lý tốt. Đều tại mấy tên ngu xuẩn này tự cho là thông minh, tự tác chủ trương, lần này chẳng những khiến Dương đại ca tức giận, chỗ sư phụ còn ai nói giúp cho mình đây.

"Tiểu Khanh sẽ đi điều tra rõ ràng, một lát lại đến lĩnh phạt." Tiểu Khanh khom người cáo lui ra ngoài, Dương Vinh Thần vẫn không nhúc nhích.

Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại, Dương Vinh Thần mới xoay người, lại không được nhịn mà mỉm cười, mặc dù bốn bề vắng lặng, nụ cười này vẫn là mở ra liền thu lại, vẻ mặt nghiêm túc như thường lệ, đi qua ngồi xuống bên bàn.

Một ấm trà mới thoang thoảng mùi thơm.

Hắn cầm giấy trên bàn lên, đập vào mắt là mực viết ôn nhuận, nét chữ đoan chính, giấy tuyên chỉnh tề một cái nếp nhăn cũng không có. Bất giác gật nhẹ đầu, nhìn xuống.

...

Mọi người rời khỏi phòng thu xếp tốt cho Kinh Kha vẫn còn đang bất tỉnh hoặc có thể nói là ngủ say đến bất tỉnh.

Dương Hạo Uy cùng Vũ Văn Tiêu Tiêu ở lại, giúp Kinh Kha xử lý vết thương trên người.

"Ngọc Tường, ta diễn có được không." Uyển Nhiên thật sự không nhịn được nữa, mặc dù vành mắt còn sưng đỏ, vẫn bật cười khanh khách.

Ngọc Tường sợ đến mức vội vàng che miệng Uyển Nhiên lại: "Yên lặng, yên lặng, đừng để lão đại nghe thấy."

Yến Nguyệt cũng không nhịn được cười nói: "Kỹ năng diễn xuất của Vũ Văn cô nương quả thật phi phàm."

Uyển Nhiên nhân cơ hội dựa vào Ngọc Tường, đắc ý nói: "Vũ Văn Uyển Nhiên ta là ai kia chứ."

Vũ Văn Uyển Nhiên lớn lên ở Vũ Văn thế gia, từ bé đã thông minh lanh lợi, giỏi nhất là đọc sắc mặt người khác, rất biết lấy lòng trưởng bối, chớ nói tới loại chuyện phạt đánh phạt quỳ, gần như ngay cả bị mắng cũng chưa từng.

Nàng ủy khuất mà nói: "Vì lấy lòng Dương đại ca này của các ngươi, đầu gối ta đến bây giờ còn đau đây. Ngọc Tường, ngươi định bồi thường cho ta thế nào?"

Yến Kiệt nhịn không được trợn tròn mắt, nha đầu này có nhầm hay không, chúng ta đã mạo hiểm cực lớn để giúp phụ thân ngươi đó.

Ngọc Tường cười: "Ngươi muốn cái gì?"

"Ngươi đồng ý trước rồi nói." Uyển Nhiên tùy hứng làm nũng. Hơi bĩu môi, đôi mắt ngấn nước có chút nịnh nọt, thật sự là rất đáng yêu.

Yến Kiệt thở dài, tiểu sư huynh thật là, sớm muộn gì cũng sẽ bị nha đầu này nuốt chửng.

Hắn nhịn không được liếc mắt nhìn Ngọc Linh. Ngọc Linh gật đầu cười.

Vũ Văn Uyển Nhiên khác với  Thanh Dực. Hai người mặc dù đều là đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, nhưng Thanh Dực đơn thuần đến mức gần như trong suốt, nàng ở Thanh Bích Cung được che chở từng li từng tí mà lớn lên, loại tùy hứng kia của nàng là một loại hờn dỗi, thuần chân tự nhiên, nàng thích Ngọc Tường, đối với Ngọc Tường là một mảnh chân tình.

Uyển Nhiên thì lại khác. Nàng lớn lên trong võ lâm thế gia, lại có một mẫu thân đã có tâm cơ, lại có thủ đoạn như Mộ Dung Vân tiêm nhiễm, nàng ở trong tranh đấu phức tạp của đại gia tộc đã sớm mưa dầm thấm đất, tập mãi thành quen đồng thời có thể không chút phí sức.

Một nữ hài tử dạng này, rất có thể sẽ đem Ngọc Tường không có chút tâm kế nào bán mà hắn vẫn không hề hay biết.

"Đưa khối ngọc bội của ngươi cho ta." Uyển Nhiên đưa tay.

Khối ngọc bội này, Ngọc Tường từng đưa cho Thanh Dực, về sau bị Bình Quả cầm đi, trả cho Tiểu Khanh, Tiểu Khanh lại giao cho Ngọc Tường cất giữ.

Ngọc Tường cười nói: "Khối ngọc bội này, sư huynh không cho phép ta lại tùy tiện rời khỏi người."

"Sao lại là tùy tiện rời khỏi người?" Uyển Nhiên cười đến giống như một con tiểu hồ ly: "Ngươi đưa cho ta, cùng tự mình mang theo cũng không có gì khác biệt, bởi vì ta cũng sẽ luôn mang theo bên mình nha."

Ngọc Tường không hiểu lắm.

"Thật là, bởi vì ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi." Mặt Uyển Nhiên đỏ mặt.

"Luôn ở bên cạnh ta?" Ngọc Tường cười, nhịn không được xoa xoa đầu Uyển Nhiên, giống như vuốt ve một con vật nhỏ: "Vậy ngươi gả cho người ta rồi cũng phải luôn ở bên cạnh ta sao?"

Uyển Nhiên kích động: "Hắn đây là đang uyển chuyển cầu hôn sao?"

"Vậy ta liền gả cho ngươi là được." Uyển Nhiên nửa đùa nửa thật, nghiêm túc chờ đợi Ngọc Tường.

"Nào có chuyện điệt nữ gả cho thúc thúc chứ." Ngọc Tường lại xoa xoa đầu Uyển Nhiên.

Uyển Nhiên suýt chút nữa thì ngã sấp xuống.

"Điệt, điệt nữ?" Uyển Nhiên suýt thì cắn phải lưỡi.

"Phụ thân ngươi là nhị ca ta, ngươi cùng Tiêu Tiêu tự nhiên là điệt nhi điệt nữ của chúng ta." Ngọc Tường giống như nói chuyện đương nhiên mà gật đầu.

"Kể từ sau khi biết ngươi là nữ nhi của Dương nhị ca, ta liền chuẩn bị xem ngươi thành điệt nữ của mình mà đối đãi nha." Ngọc Tường cười hiền: "Thật sự không ngờ, ta sẽ có điệt nữ lớn như vậy."

Sắc mặt Uyển Nhiên...

Yến Kiệt đều không đành lòng nhìn, đau bụng a. Tiểu sư huynh, ngươi cũng có một mặt rất mạnh nha.

"A!" Ngọc Tường nhịn không được kinh hô một tiếng, lại vội vàng che miệng lại, lão đại không nghe thấy đấy chứ. Hô to gọi nhỏ như này thì còn thể thống gì.

Nhưng mà, vì sao Uyển Nhiên lại xanh cả mặt hung hăng giẫm ta một chân nha?

"Nhìn đủ chưa?" Yến Nguyệt phất tay gõ đầu Yến Kiệt, lại nhìn Ngọc Linh một cái: "Không làm việc à?"

Ngọc Linh cùng Yến Kiệt bị Yến Nguyệt gõ cho rất đau, liên tục dạ vâng, xoa xoa đầu, nhưng vẫn không nhịn được cười.

Yến Nguyệt nhìn Yến Kiệt cùng Ngọc Linh hết sức vui vẻ, cảm thấy rất quái lạ, hai tiểu tử này thật là, Ngọc Tường là huynh đệ của các ngươi, bị nha đầu Uyển Nhiên này dây dưa không dứt, các ngươi còn giống như đang xem chuyện cười được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro