Chương 86: Tam thập lục kế (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Lãnh Tiểu Y còn chưa chết, đương nhiên cũng sẽ không chết, chỉ là trên trán có một vết thương nhỏ. Cho nên khi ngửi được mùi thơm phức của cháo lá sen, nàng chậm rãi mở mắt ra.

     Một khuôn mặt anh tuấn vô sỉ đang cười híp mắt nhìn mình.

     "Yến Kiệt!" Lãnh Tiểu Y huy chưởng đánh tới.

     Yến Kiệt trốn tránh. Lãnh Tiểu Y đuổi theo.

     Yến Kiệt tay cầm cháo, bộ pháp linh hoạt chạy một vòng nhỏ, Lãnh Tiểu Y dù đã dùng hết sức cũng không thể đuổi kịp.

     Phù phù, Lãnh Tiểu Y choáng váng, dựa vào bàn, khom người thở hổn hển.

     Yến Kiệt cười sảng khoái: "Thân thể ngươi có chút suy yếu, nên nghỉ ngơi nhiều một chút. Uống chút cháo lá sen sẽ tốt cho dạ dày."

     "Chờ ta ăn no, lại giết ngươi." Lãnh Tiểu Y vỗ bàn.

     Yến Kiệt hiểu ý, đặt cháo lên bàn, nhẹ nhàng đẩy, trượt đến tay Lãnh Tiểu Y. Bưng như vậy chạy nửa ngày, thế mà một chút cũng không đổ ra ngoài. Công phu tốt.

     Lãnh Tiểu Y đang định nhìn quanh, một cái ghế vừa hay dừng ngay tại vị trí cái mông của nàng.

     Ngồi xuống, bưng cháo, a, nhiệt độ vừa phải.

     Ngẩng đầu nhìn Yến Kiệt vẫn đang mỉm cười. Ai, tiếc cho một thiếu niên tuấn kiệt, võ công cũng rất cao cường, vốn là tiền đồ bất khả hạn lượng, đáng tiếc ngươi đắc tội Lãnh Tiểu Y ta.

     Lãnh Tiểu Y ăn cháo, lặng lẽ liếc nhìn Yến Kiệt.

     "Ngươi họ Lãnh? Hai nét thuỷ thêm cái lệnh*?" Lãnh Tiểu Y gật đầu.

* (Lãnh) = (2 nét của bộ thuỷ) + (lệnh)

     "Người của Đăng Châu Lãnh gia?" Lãnh Tiểu Y mỉm cười, đáp phải.

     "Ta người của Đại Minh hồ Phó gia." Yến Kiệt cười, chớp chớp mắt.

     "Đại Minh hồ Phó gia?"

     Thật sự trùng hợp như vậy sao? Ông trời ơi, sao ngài lại mở to mắt như thế chứ?

     Lãnh Tiểu Y cười đến khóe miệng đều vặn vẹo. Cũng may ngụm cháo cuối cùng đã nuốt xuống, chứ không đã chảy ra ngoài rồi.

     Yến Kiệt thấy Lãnh Tiểu Y cười đến ngớ ngẩn, cảm thấy dường như có gì đó không đúng.

     Hét lên một tiếng, lại là một chưởng, "vèo" mười mấy mũi ám khí bay ra.

     Căn phòng này mặc dù rộng rãi, nhưng dù sao cũng không thích hợp để tránh né ám khí.

     Yến Kiệt chỉ có thể không tiến mà lui, một tay nắm chặt mạch môn của Lãnh Tiểu Y, ngăn nàng phát điên: "Lãnh cô nương, xin hãy bình tĩnh lại."

     Lãnh Tiểu Y tức giận, nhìn thấy ngươi, ta có thể bình tĩnh được sao. Tay phải lại nhấc lên, Yến Kiệt đành phải tóm lấy, chân trái đá một cước, Yến Kiệt lại tránh được.

     "Lãnh cô nương, ngươi không phải không biết quy củ của hai nhà Phó Lãnh đấy chứ. Chúng ta không thể động thủ."

     Lãnh Tiểu Y liếc mắt nhìn hắn.

     "Nha đầu này thật đẹp. Cảm giác thật khác với Linh." Yến Kiệt thầm nghĩ.

     "Thả ta ra." Lãnh Tiểu Y mỉm cười nói.

     "Không cần thiết động thủ." Yến Kiệt mỉm cười.

     "Cứu mạng!" Lãnh Tiểu Y đột nhiên điên cuồng hét lên.

     Tai Yến Kiệt ù lên, hắn sợ hãi buông tay ra, Lãnh Tiểu Y một chân đá vào đùi Yến Kiệt.

     "A" Yến Kiệt đau đến kêu lên một tiếng.

     "Ngươi động thủ với ta thì có chỗ gì tốt?" Yến Kiệt nghi hoặc nhìn Lãnh Tiểu Y.

     Người nhà họ Phó cùng người Lãnh gia động thủ, sẽ bị phạt đòn, người Lãnh gia cũng phải chịu hình phạt tương tự.

     Lãnh Tiểu Y vạn phần đắc ý.

     Yến Nguyệt đẩy cửa vào.

     "Ta là Đăng Châu Lãnh gia, Lãnh Tiểu Y." Lãnh Tiểu Y ôm quyền, tư thế giang hồ tiêu chuẩn.

     Yến Kiệt cảm giác trên đầu dường như có một con quạ bay qua.

     Yến Nguyệt ôm quyền cười nói: "Lãnh cô nương. Tại hạ Đại Minh hồ Phó gia, Yến Nguyệt. Đây là sư đệ ta, Yến Kiệt."

     Lãnh Tiểu Y nhấc tay xoa xoa đầu: "Sư đệ ngươi đả thương ta." Thấy khuôn mặt trắng bệch của Yến Kiệt, trong ánh mắt khó nén vẻ đắc ý: "Vừa biết rõ ta là người Lãnh gia, vẫn ra tay đánh nhau với ta."

     "Người Lãnh gia? Xem ra Yến Kiệt đã phạm quy củ." Yến Nguyệt mỉm cười.

     Yến Kiệt nhịn không được túm lấy Yến Nguyệt: "Sư huynh. Chuyện này đừng bẩm báo lão đại, sư huynh đánh ta đi." Nếu lão đại biết Lãnh Tiểu Y là người của Lãnh gia, tự nhiên sẽ đem chuyện này chuyển cho Lãnh gia.

     "Tiểu đệ là nam tử, chịu mấy roi kia cũng phải đau đến khó nhịn, Lãnh cô nương làm sao có thể chịu được."

     Lãnh Tiểu Y nghe Yến Kiệt hướng Yến Nguyệt cầu xin tha thứ, còn tưởng rằng là sợ bị đánh, đang cười nhạo lại nghe lời phía sau của Yến Kiệt, không khỏi cảm thấy có chút bối rối. Chẳng lẽ hắn là đang lo lắng cho ta.

     Lãnh gia cùng người của Phó gia va chạm, cũng phải bị phạt hai mươi roi. Nhưng mà còn có một chú thích (đích trưởng nữ không phải chịu hình phạt này).

     Lãnh Tiểu Y vừa hay chính là đích trưởng nữ đời này của Lãnh gia.

     "Tuy nàng sẽ không bị phạt, nhưng Lãnh chưởng môn hẳn sẽ giảm phân nửa đi phạt Lãnh Tiểu Miên." Yến Nguyệt giải thích.

     Lãnh Tiểu Miên là ca ca của Lãnh Tiểu Y, đại thiếu gia Lãnh gia. Lãnh Tiểu Miên vốn ngọc thụ lâm phong, nhận được trăm ngàn cưng chiều, lại bởi vì có đồng bào muội muội là Lãnh Tiểu Y, cho nên bầu trời trong xanh lại thường xuyên bị mây đen che phủ.

     Tiểu Y đánh không được, Lãnh chưởng môn liền đánh Tiểu Miên. Phàm là Tiểu Y phạm sai lầm, bị ăn roi đều là Tiểu Miên.

     "Lần này bởi vì đại tiểu thư Lãnh gia tự tiện trốn nhà, Lãnh chưởng môn đã đánh Lãnh Tiểu Miên vô cùng thê thảm." Yến Nguyệt cười: "Nếu không phải để Lãnh Tiểu Miên lấy công chuộc tội, ra ngoài bắt Lãnh cô nương trở về, đoán chừng đã không xuống giường được."

     "Có điều, lần này Lãnh Tiểu Miên cho dù có thành công mời Lãnh cô nương trở về, chỉ sợ chẳng những không thể lấy công chuộc tội, mà sẽ còn bởi vì hai người các ngươi tự ý động thủ, lại khiến Lãnh đại công tử bị đánh cho da tróc thịt bong."

     Oán trách Yến Kiệt: "Ngươi xem ngươi, ngươi bị đánh là gieo gió gặt bão, còn liên lụy Lãnh đại công tử chịu khổ."

     "Vèo..." Lãnh Tiểu Y dường như cảm thấy có một con quạ bay qua đầu mình.

     Là ta vẫn luôn liên lụy đại ca. Lãnh Tiểu Y cúi thấp đầu, hổ thẹn.

     "Sao vậy, huynh muốn bắt nàng về sao?" Yến Kiệt khẩn trương: "Nếu đi gặp lão đại, theo tính tình của lão đại nhất định sẽ trói Tiểu Y giao cho đại ca nàng."

     Yến Nguyệt trừng mắt nhìn Yến Kiệt, ngươi lo cho cái mông của mình đi, bị nha đầu này hại thảm như vậy, lại còn thương hương tiếc ngọc.

     "Này, này, Yến đại ca có đúng không. Ta nhớ ra rồi, kỳ thật ta cùng Yến Kiệt vẫn luôn rất hữu hảo, rất hữu hảo." Lãnh Tiểu Y cười đến khó coi.

     Yến Nguyệt tiếc nuối: "Đáng tiếc, chuyện ngươi ở trong viện động thủ bị Yến Kiệt đả thương, lão đại đã biết. Lúc ấy không biết ngươi họ Lãnh, nếu không..."

     "Ta không phải họ Lãnh. Không có họ." Lãnh Tiểu Y vội vàng xua tay: "Ta họ Lâm, Lâm Tiểu Y. Phát âm của ta cũng không chuẩn lắm."

     Yến Nguyệt suýt nữa thì phun ra: "Ngươi không Đăng Châu Lãnh Tiểu Y đó sao?"

     "Không phải, không phải, tuyệt đối không phải." Lãnh Tiểu Y lắc tay như giống bỏi: "Đặng châu, Lâm Tiểu Y."

     Giỏi. Yến Kiệt nhìn Tiểu Y: "Nha đầu này, sao lại chọc người thương như vậy."

     Có tiếng gõ cửa nhẹ, Tiểu Mạc đẩy cửa bước vào.

     "Ta là Lâm Tiểu Y." Lãnh Tiểu Y cười vô cùng thân thiết.

     Tiểu Mạc mỉm cười hoàn lễ. Nhìn Yến Nguyệt thở dài một hơi: "Lão đại cho mời."

     Tiểu Y kỳ quái nhìn ba nam tử anh tuấn phi phàm trước mặt, bỗng nhiên đều là bộ dáng đại nạn lâm đầu, quả thật hết sức tò mò!

     ...

     Lúc đám ba người Yến Nguyệt đến, Ngọc Linh cùng Ngọc Tường đã ở chỗ này quỳ một tuần trà*.

*Một tuần trà: có nghĩa là thời gian để uống hết một tách trà, ước tính vào khoảng từ 10 đến 15 phút hiện nay.

     Tiểu Khanh ngồi sau thư án, đang uống trà. Trong góc phòng có một cái lò than, hơi nước bốc lên từ chiếc ấm tử sa. Bên cạnh có hai cái thùng trúc màu xanh đổ đầy nước.

     "Đều quỳ xuống." Tiểu Khanh nói ba chữ.

     Yến Nguyệt, Ngọc Linh cùng Tiểu Mạc liền cùng nhau đi tới quỳ xuống.

     Đã gần đến cuối thu, trong phòng có chút lạnh. Nhất là trên sàn đá cẩm thạch thô ráp, vừa quỳ xuống, đầu gối liền sẽ vừa lạnh vừa đau.

     Tiểu Khanh cũng không nói gì, chỉ lệnh Ngọc Tường: "Mài mực."

     Ngọc Tường đáp, lại không dám đứng dậy, quỳ gối hai bước đến bên cạnh án thư, quỳ thẳng, bắt đầu mài.

     Trong phòng rất yên tĩnh, tiếng nước sôi cũng hết sức rõ ràng.

     Tiểu Khanh chỉ chăm chú viết chữ lên giấy.

     "Gia pháp đâu?" Tiểu Khanh cũng không ngẩng đầu lên, hỏi.

     "Tiểu đệ cầm đi rửa." Yến Nguyệt đáp.

     "Rửa sạch rồi?"

     "Dạ."

     "Đi lấy tới."

     Yến Nguyệt quỳ gối trước thư án của Tiểu Khanh, dâng lên cây đằng trượng rắn chắc lại dùng bền kia, phía trên quả thật còn dính vài giọt nước.

     Tiểu Khanh không tiếp, cũng không nhìn.

     "Chủ ý của ai?"

     "Là chủ ý của tiểu đệ." Yến Nguyệt sắc mặt bình tĩnh đáp: "Đằng trượng đã dính máu."

     Tiểu Khanh ngẩng đầu, mỉm cười liếc nhìn Yến Nguyệt.

     Yến Nguyệt lập tức cảm thấy nhịp tim đập loạn.

     "Hôm nay chuyện của Kinh Kha, là chủ ý của ai?" Tiểu Khanh cúi đầu, tiếp tục viết chữ.

     "Không biết sư huynh là đang chỉ cái gì?" Yến Nguyệt mơ hồ cảm thấy hẳn nên lập tức thẳng thắn xin khoan dung, lại cảm giác không giống phong cách của mình lắm, vẫn ôm hi vọng vào một chút may mắn.

     Tiểu Khanh ngừng bút: "Thay Kinh Kha cầu tình, ta không phản đối. Chỉ là lá gan của các ngươi cũng quá lớn rồi, dám trêu đùa Dương đại ca như thế, bất kính với tôn trưởng, có phải là cả ta cũng không để vào mắt."

     Ngọc Tường kinh ngạc nhìn lão đại, trong mắt khó mà che giấu sự kính nể, quả thật không có gì có thể giấu diếm được lão đại.

     Yến Nguyệt trừng mắt nhìn Ngọc Tường một cái, lão đại còn chưa có chứng cứ, tiểu tử, chỉ đang lừa ngươi thôi. Vẻ mặt đó của ngươi không phải là chưa đánh đã khai sao?

     "Không nói?" Tiểu Khanh cười, đi tới.

     "Một cơ hội cuối cùng." Tiểu Khanh nhận lấy đằng trượng trong tay Yến Nguyệt.

     Đây là chủ ý của Yến Nguyệt, Yến Nguyệt không nói, ai nói trước tự nhiên là kẻ phản bội, ai dám nói trước.

     Yến Nguyệt có chút buồn bực. Sớm biết ở ngay dưới mắt lão đại sẽ không dễ qua ải như vậy.

     Uyển Nhiên đến cầu Ngọc Tường, Tiêu Tiêu đến cầu mình, chẳng qua đều là cứu Kinh Kha một mạng. Lại nói ý của lão đại vốn cũng muốn giúp Kinh Kha, nếu không đã sớm phế võ công của Kinh Kha, cũng không cần phải cố ý lấy lòng Dương Vinh Thần đó.

     Sở dĩ lần này mình lớn mật như vậy, đơn giản cũng là bởi vì cảm thấy lão đại cũng muốn giúp Kinh Kha mà thôi. Nhưng mà câu nói vừa rồi của lão đại, "Dám trêu đùa Dương đại ca như thế, có phải là cả ta cũng không để vào mắt", làm cho Yến Nguyệt có chút do dự, tội danh này không nhẹ nha.

     Cơ hội thoáng qua liền mất.

     Đằng trượng trong tay Tiểu Khanh "Bốp" một tiếng gõ lên thư án.

     Yến Nguyệt và mấy người khác không hẹn mà cùng run rẩy một chút.

     Tiểu Khanh cầm đằng trượng điểm Yến Nguyệt, Ngọc Linh cùng Yến Kiệt: "Ba người các ngươi, một ngày không đánh liền nhảy lên nhà lật ngói, lần này lại còn dẫn thêm một tên ra pháp trường."

     "Ngọc Tường, lại đây." Tiểu Khanh dùng Ngọc Tường khai đao, ngược lại vượt ra dự kiến của tất cả mọi người.

     "Sư huynh, là chủ ý của Yến Nguyệt." Yến Nguyệt cúi đầu: "Kinh Kha huynh tội không đáng chết. Tiểu đệ chỉ là muốn giúp đỡ."

     Thấy lão đại đã đem đằng trượng bày trên lưng Ngọc Tường, Yến Nguyệt vội vàng cung khai.

     "Bốp" một tiếng, đằng trượng đã đập ầm ầm vào lưng Ngọc Tường.

     Mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý, đau đớn kịch liệt vẫn khiến Ngọc Tường nhịn không được "A" một tiếng. Đằng trượng dính nước một trượng đánh xuống, tách ra một vệt máu.

     "Câm miệng." Tiểu Khanh lạnh lùng quát.

     "Yến Nguyệt biết sai, không nên tự tác chủ trương." Yến Nguyệt vội vàng nhận sai: "Yến Nguyệt nguyện chịu phạt, không dám giấu diếm một chữ."

     Tiểu Khanh nếu là đã động thủ, sao có thể tuỳ tiện dừng tay, "Bốp bốp bốp" liên tiếp mười roi, lưng Ngọc Tường đã tràn ra mấy vệt máu, sắc mặt cũng từ đỏ biến thành xanh, rồi lại trở nên tái nhợt, đau đớn đến mức hắn cẩn thận mở rộng miệng hấp khí, lại cũng không dám kêu đau.

     Tiểu Khanh ước lượng đằng trượng trong tay, hơi tựa người vào thư án: "Nói."

     "Tiểu đệ vì để Kinh Kha gắng gượng qua hình trách, quả thực động chút tay chân."

     "Nói một câu, nhận sai một câu." Tiểu Khanh thản nhiên nói.

     Mặt Yến Nguyệt đỏ bừng.

     "Ngọc Tường, quỳ lại đây." Tiểu Khanh nhàn nhạt phân phó.

     Ngọc Tường sợ đến mức sắc mặt càng trở nên trắng bệch.

     "Dạ, Yến Nguyệt biết sai." Yến Nguyệt nào còn dám giận dỗi với lão đại.

     "Yến Nguyệt sai rồi, Yến Nguyệt lập tức nói." Yến Nguyệt chỉ cảm thấy trong lòng có một loại ủy khuất không nói nên lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro