2 - [Siêu nhân cũng có lúc ăn đòn]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Hức ba ơi Ân Ân chừa rồi... - Cậu nằm trên sofa mếu máo nhìn cây roi mây dài đang đánh vun vút vào không khí. Thứ này thật sự rất đau, đánh một roi liền đau đến oằn người.

- Nằm như nào? - Hắn nhịp nhịp lên mông cậu, đứa nhỏ biết điều lập tức nằm thẳng người, đầu úp xuống hai tay đang khoanh trước mặt.

- Dám lập hội đi đánh nhau đúng không? Nói, cậu đánh người ta bao nhiêu cái?

Chát...

- Shh... - Ân Thượng giật mình suýt soa, đau chết cậu rồi - Hức... con hông có nhớ...

Đông Quốc tiếp tục đè roi lên vết lằn ban nãy. Hắng giọng:

- Giờ không nhớ phải không? Không nhớ thì 100 roi?

Cậu nằm dưới là bị ba bức đến khóc. Hai tay mạn phép lùi về đằng sau che đi nơi đang bị phạt, lí nhí:

- Hức ba ơi...tội này lần đầu ạ...

- Lần đầu?

Chát... Chát... Chát... Chát... Chát...

Đông Quốc nghe cậu nói xong liền như muốn nổi điên. Hắn liên tục vung roi vụt xuống cánh mông nhỏ nhắn đang cố gắng chịu đựng. Vừa đánh vừa quát.

- Mày lập hội đi đánh người ta từ năm lớp 6 mà nói mới đánh nhau lần đầu? Nói dối đúng không? Đói đòn đúng không?

- Đau huhu con hông dám nứa hức ba ơi chừa hức huhu Ân Ân xin lỗi ạ...

- Cởi quần.

Đứa nhóc nghe vậy thì không khác gì sét đánh ngang tai. Mếu máo quỳ dậy mà ôm lấy chân người lớn tuổi kia.

- Hức ba ơi huhu con đau...

Khóc la như vậy nhưng cậu cũng không dám cãi lời mà kéo hai lớp quần xuống. Đông Quốc thấy vậy liền hài lòng. Hai đứa con coi như cũng biết sợ roi.

- Đau vẫn phải nằm sấp xuống

- Hức hông hức đau huhu...

Chát...

Hắn vụt một roi xuống đùi non của cậu.

- Lúc đánh nhau có nghĩ tới ăn đòn thế nào không? Đi đánh người ta có biết người ta cũng đau không?

Chát.. Chát... Chát...

- Một. Hai? - Hắn gằn giọng thốt ra từng số, Ân thượng nằm sấp xuống. Trên mông bây giờ là không được che chắn, có thể nhìn rõ chúng đang run rẩy tới mức nào.

- Huhu ba ơi...

Từ nhỏ đến lớn đã vậy, Đông Quốc ghét nhất là thói không biết nghe lời. Nên đối với con cái, hắn đều nghiêm khắc dạy dỗ. Nói một là một, tuyệt đối cậu lẫn em không dám cãi. Nhất là trong trường hợp này, Lý Ân Thượng thường ngày oai phong bao nhiêu thì bây giờ chẳng khác gì một chú ếch con đang nằm bẹp xuống vì lo sợ.

- Sao? Ý kiến gì? - Hắn vừa nói vừa dùng ánh mắt lườm đứa con trai đang nằm dưới kia.

- Hức con chừa rồi ạ...

- Úp cái mặt xuống - Đông Quốc lấy đầu roi gõ nhẹ vào đầu con trai rồi lại chĩa xuống cái mông hư nhịp nhịp.

- 10 roi cuối đếm rõ nghe chưa? Ân Thượng?

- Dạ con nghe hức huhu...

CHÁT.... - Đi học không lo học, có biết điểm thi vừa rồi mấy điểm không?

CHÁt...

- Huhu 1... 2 roi huhu ba ơi chừa... - Cậu hơi nghiêng nghiêng người, cái mông phía sau không biết thảm tới mức nào rồi.

CHÁT... CHÁT... - Ba huhu bốn huhu đau...

- Nằm cho đằng hoàng, thẳng cái chân ra.

CHÁT... CHÁT... CHÁT...

- Đau huhu nhưng mà chúng nó bắt nạt em hức... - Thằng nhóc kia mếu máo ngửa lên nhìn ba, cứ tưởng câu nói này sẽ giúp cậu thoát tội, nhưng cuối cùng lại bị nhận 1 roi đau điếng đánh chồng lên roi vừa nãy.

CHÁT...

- Biết em bị bắt nạt tại sao không báo ba? Sao không báo thầy cô? Xông vào đánh nhỡ người ta giỏi võ hơn con gì sao? Cái miệng đếm chưa? Muốn đánh lại từ đầu hay gì?

Cậu là đau lắm rồi, từ trước đến giờ cũng không phải ăn đòn ít gì. Lý Ân Thượng và Cẩm Đông Doãn mặc dù không đến nỗi học sinh cá biệt nhưng với quy củ nghiêm ngặt của hắn, cả hai đứa con trai đều không tháng nào là không bị đòn. Tuy vậy mà mỗi lần thụ phạt là cậu thanh niên 14 tuổi vẫn khóc lên khóc xuống.

- Hức huhu..ba hức..con sai.. - Trong những trường hợp như này thì cậu chỉ nhớ được một điều rằng nghe theo ba thì sống. Có cho mười lá gan đứa nhóc cũng không dám cãi nửa lời.

- Tôi hỏi bao nhiêu roi rồi? - Vừa nói vừa nhịp nhịp xuống má con trai, làm cậu đã hoảng nay còn lúng túng hơn.

- Hức 8 ạ..ba đừng...

- Đừng làm sao? Hửm? Làm đại ca của mấy chục người mà có hai roi bọ cũng không chịu được? Quỳ dậy! - Hai chữ cuối hắn chính là quát to tới nỗi con trai út trên nhà kia cũng phải giật mình, nói gì đến thằng nhóc đang sợ hãi tới run rẩy này.

- Hức hức ba... - Cậu ngoan ngoãn quỳ dậy khoanh tay, đã đến nước này rồi, có xin đằng trời cũng chẳng được tha đâu.

- Hai roi cuối muốn tính sao? - Người ba này cũng là con người, cũng biết xót con. Hắn chính là đang muốn cho đứa nhỏ này một đường để rút lui.

- Hức ba cho Ân Ân nợ hức con hức hông dám nứa...

- Nếu để ba biết mày lại tụ tập đánh nhau thì sao? - Đông Quốc vừa nói vừa nhịp nhịp roi xuống đùi cậu như thể sắp hạ thêm 1 roi nữa. Chính xác là không cho phép đứa nhỏ này có được cái suy nghĩ rằng khi ba hỏi mấy câu này nghĩa là sắp được tha.

- Dạ ăn đòn gấp đôi... xong cộng thêm 2 roi nhân 10 hức...

- Này là con nói nên nhớ nghe chưa? Tái phạm là 40 roi biết chưa? - Vẫn đầu roi ấy nhưng lần này là nhịp nhịp hai cái môi hồng hào.

- Hức dạ nghe huhu ba đừng... - Cậu mếu máo, việc hắn cầm roi vụt vào má cậu là đã có, vậy nên Ân Thượng thực sự rất sợ hành động này của ba.

- Nín dứt, ra đây tôi xem.

Cậu nghe như vậy thì mừng như bắt được vàng. Vụng về tiến về phía người lớn kia, tay nhỏ ôm lấy tấm thân vững chãi đấy. Đầu dụi dụi xuống ngực hắn, cả quá trình đều không nói câu gì. Hắn ở đây là biết thằng quỷ lại dỗi rồi.

- Nằm sấp xuống ba bôi thuốc - Hắn vừa nói vừa vỗ vỗ đùi, phải cố lắm Đông Quốc mới không bật cười trước dáng vẻ kia.

- Hức ba đánh con đau...

Không có tiếng đáp lại, chỉ im lặng bôi thuốc. Hắn biết thừa, bọn trẻ con này ăn đòn xong cũng ra cái vẻ trách mắng là đánh nó đau để được chăm sóc, người làm ba 16 năm đây có vẻ như quá quen với việc này rồi.

Bôi thuốc xong xuôi, cũng để ý thấy con trai im lặnh dần, chỉ là từ nãy đến giờ vẫn không ngừng thút thít. Hắn nhẹ nhàng ôm con nằm ngửa lên trên đùi mình, cánh tay phải đỡ đầu nó, tay trai nhẹ nhàng lau nước mắt.

- Nào, nín được chưa? - Lời nói thốt ra nhẹ nhàng và ấm áp vô cùng, như một sự xoa dịu cho tâm hồn nhỏ bé vẫn còn đang tủi thân kia.

Đứa nhóc có vẻ bớt ấm ức đi phần nào, nghiêng người dựa vào lồng ngực săn chắc kia. Dụi dụi mắt:

- Hức buồn ngụ...

Đến bây giờ thì hắn muốn nhịn cười cũng không nổi bởi đứa con trai kia. Hôn nhẹ lên trán cậu, xoa xoa nơi vừa thụ phạt. Ân Thượng nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ sâu...

- Ba bế em bé lên phòng ngủ cho ấm nào! - Biết rõ cậu không nghe thấy nhưng vẫn nói nhỏ với con. Hắn là vậy, âm thầm quan tâm con từng chút một. Hắn bế cậu lên phòng, đắp chăn cho cậu, còn cẩn thận đặt chiếc gối ôm ở bên cạnh cho ấm. Đông Quốc xoa xoa vết bầm trên tay con trai rồi nhẹ nhàng thơm lên trán nó.

Sắp có biến rồi, các cậu thích ngược không :)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro