Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tháng nói nhanh không nhanh nói chậm không chậm. Lộc Hàm cùng Hà Thái Hiên đều bận rộn, về cơ bản đẩy hết việc chuẩn bị đám cưới cho hai bên ba mẹ. Việc duy nhất bọn họ làm là đi chụp ảnh cưới.

Cách ngày cưới 3 ngày, Lộc Hàm vẫn nhận nhiệm vụ. Do nhân lực không đủ, mà lần này lại là một vụ lớn nên mặc cho cấp trên có ý nói cậu không cần thiết tham gia, Lộc Hàm vẫn cố chấp tới cùng. 

Cả đội trên dưới 50 người bao vây một cái nhà kho cũ kĩ ở ngoại thành. Mật báo của họ điều tra được chỗ này sẽ xảy ra một vụ thanh trừ lớn, bề ngoài lấy cớ giao hảo, phân chia địa bàn nhưng cả hai bên tham gia đều có ý thủ tiêu đối phương. Cấp trên có chủ trương án binh bất động, đợi hai bên giải quyết nhau xong bọn họ mới được hành động, ngồi một bên làm ngư ông đắc lợi.

Chỗ Lộc Hàm ẩn thân còn có hai người nữa. Một là Kim Chung Nhân, người kia cậu chưa từng thấy qua, có lẽ ở khu vực khác thuyên chuyển tới trợ giúp. Ba người hầu như không dám động đậy, đến thở cũng phải nén lại, tai dựng lên nghe ngóng tình hình. 

"ĐOÀNG..." 

Tiếng súng ống liên hồi báo hiệu cuộc chiến bắt đầu. Âm thanh giống như hàng trăm cây súng nhất tề bóp còi cộng hưởng tạo thành một tiếng động như thể bom dội, vô cùng nhức nhối.

Ngay lúc đó, Lộc Hàm lại bất giác nhíu mày. Bọn chúng tại sao không dùng ống giảm thanh? Nơi này không phải là không có dân cư sống, âm thanh lớn như vậy sao có thể không thu hút sự chú ý? Rốt cuộc là bọn chúng thiếu chuyên nghiệp, quên mất chuyện này hay là cố tình bày ra để cho người khác xem?

Lộc Hàm đảo mắt xem xét tình hình lại bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của Kim Chung Nhân liền khẽ gật đầu, rút bộ đàm bên hông ghé lên miệng.

"Chỉ huy, tình hình có điểm nghi hoặc, đề...."

Lời còn chưa dứt, phía sau gáy truyền tới cảm giác lạnh lẽo của kim loại. Âm thanh của đạn lên lòng giống được khuếch đại phả vào tai khiến Lôc Hàm bất giác đổ mồ hôi lạnh. Kẻ phía sau thấp giọng nói :

"Bỏ bộ đàm xuống. Vứt súng ra xa."
Trong tình thế không thể làm khác, Lộc Hàm nhanh chóng đứng dậy, khẩu súng trên tay bị cậu ném vào khu đất trống trước mặt tạo nên một tiếng phịch. Nối tiếp là hàng chục âm thanh tương tự. Kim Chung Nhân phát ra tiếng chửi thề khe khẽ liền bị kẻ khống chế không nể tình mà hạ thủ. 

Phía sau bị thúc mạnh, Lộc Hàm trưng mắt nhìn chỉ nhận lại được cái hất đầu ý nói bước đi. Cậu chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo nếu không muốn lĩnh trọn viên kẹo đồng.

Tất cả bọn họ bị dẫn đến trước nhà kho. Cánh cửa cũ kĩ chậm chậm chuyển động đem theo mùi ẩm mốc sộc thẳng ra ngoài. Vừa vào bên trong, súng kề bên hông Lộc Hàm được thả xuống nhưng cậu vẫn không thể buông lỏng thần kinh bởi ai biết được hiện tại có bao nhiêu lòng súng đang hướng về phía cậu.

Rồi không báo trước, chiếc đèn duy nhất bật sáng, thứ ánh sáng mờ mờ không đủ chiếu sáng toàn bộ không gian rộng lớn. Lộc Hàm cùng những cảnh sát khác bị bao vây ở tâm của một cái vòng tròn mà bao quanh đều là lòng súng đã được lên đạn. Dám chắc nếu bọn họ manh động sẽ lập tức không toàn thây.

Mồ hôi trên trán lại túa, chảy dọc hai bên thái dương. Cậu cẩn trọng đảo mắt nhìn quanh. Lực lượng của đối phương hoàn toàn áp đảo, vòng tròn bao vây bọn họ đã hơn 50 người, kẻ nào cũng trang bị đầy đủ, chưa kể xung quanh vẫn còn người, súng trên tay đều ở tư thế sẵn sáng bóp cò. Phía cuối của nhà kho, cách nơi bọn họ đứng khoảng 20 m có hai người đang thong thả quan sát động tĩnh của bọn họ, mỗi người ngự trên một chiếc ghế, xung quanh trên dưới 10 người bảo hộ. Và bởi không đủ ánh sáng nên cậu chẳng rõ mặt mũi hai tên kia như thế nào.

"Bọn cảnh sát các người cũng thật vô dụng. Ngu ngốc, vô dụng."

Một trong hai kẻ lên tiếng nhạo báng, nhấn mạnh từng từ, theo sau là tràng cười lạnh lẽo.

"Ngô, anh xem, nên xử chúng thế nào đây? Chi bằng Một lần giết sạch, coi như lời cảnh báo dành cho lũ cớm."

Kim Chung Nhân nghe rõ kẻ kia gọi người bên cạnh là Ngô thì bất giác liếc về phía Lộc Hàm, lại không đoán được người này đang tính toán thứ gì, chỉ thấy sắc mặt sau lớp kính chống đạp trầm xuống một chút.

Rồi, không có một dấu hiệu báo trước, Lộc Hàm bất ngờ hành động. Cậu không biết lấy đâu ra can đảm mà túm lấy kẻ gần mình nhất. Tất thảy đều là không lường trước có kẻ dám liều mình mà hành động nên trở tay không kịp. Lộc Hàm nhanh chóng tước được súng của kẻ kia, cũng đem hắn ra trước mắt làm bia đỡ đạn mà tháo lui. Nhưng người tính không bằng trời tính, Lộc Hàm chưa thoát được bao lâu liền dính một phát đạn vào bắp chân, xung quanh có tới 3 lòng súng nhắm thẳng vào đầu cậu.

"Đem hắn qua đây." 

Âm thanh lạnh lẽo vang vọng khắp căn phòng. Lộc Hàm bị thúc mạnh một cái vào lưng, cái chân bị thương không chống đỡ nổi cơ thể, cả người cậu gục xuống nhưng đám người kia chính là không có tính người. Hai kẻ to con không nói không rằng xốc cậu đứng dậy, gần như lôi về phía thủ lĩnh của bọn chúng.

"Bỏ mũ ra."

Chiếc mũ trên đầu Lộc Hàm bị gỡ bỏ, kẻ mới truyền lệnh kia không dấu được sự ngạc nhiên mà cảm thán.

"Xinh đẹp như vậy sao?" Bàn tay thô dáp của hắn lướt trên má khiến Lộc Hàm rùng mình. "Mềm mại như vậy, thân thủ cũng không tệ, chi bằng theo ta. Ta sẽ không bạc đãi ngươi, cuộc sống sau này của người sẽ còn tốt gấp hàng nghìn lần so với hiện tại."

Lộc Hàm kiên quyết không mở miệng, chỉ có đôi mắt xinh đẹp là trừng lên thách thức. 

"Haha..." Kẻ kia thấy Lộc Hàm biểu hiện như vậy lại càng thích thú,bật ra vài tiếng cười nhạt lại khiến kẻ khác phải lạnh người. "Ta rất thích ngươi. Gọi là gì đây?" Hắn nheo mắt nhìn cậu, vói tay giựt lớp áo đặc dụng khiến người trên của cậu lộ ra bên ngoài.

"Giết ta đi, đừng nhiều lời." Lộc Hàm lạnh lẽo nói, mắt vẫn không động, chỉ có tia nhìn thách thức hiện ra rõ ràng.

"Giết ngươi? Hảo." Thanh âm vừa dứt, bụng Lộc Hàm bị giáng một cú đau thắt khiến cậu gập đôi người lại. "Đâu dễ như vậy. Người càng muốn chết ta càng muốn ngươi sống. Ngươi phải ở đây để chứng kiến ta giết đồng đội ngươi. Từng người từng người một sẽ ở trước mắt ngươi mà ngã xuống."

"Hahaha..." Tiếng cười lạnh lẽo của Lộc Hàm đột ngột vang lên khiến những kẻ khác đều nhìn cậu như nhìn một kẻ điên. "Giết sao? Ừ, giết đi, đem bọn họ lại đây, ta không ngại xem đâu."

Đám người kia nếu không trực tiếp thấy Lộc Hàm nói thì cũng không dám tin. Hai kẻ thủ lĩnh của hướng Lộc Hàm mà nhíu mày, còn đám người phía sau kia thì cười thảm. Bọn họ không ngờ đại úy lại vô tình như vậy, còn muốn xem họ chết như thế nào.  

"Hảo, ngươi xem ra cũng tuyệt tình thật. Rất hợp ý ta." Kẻ kia lại chăm chú nhìn Lộc Hàm, tay vô tình như hữu tình động chạm thân thể người kia. Hắn đối với người này càng lúc càng cảm thấy hứng thú. Hắn không phải chưa đụng tới nam nhân mà là không có cảm giác giống như với nữ nhân. Người này thì khác, so với nữ nhân còn cảm thấy thú vị hơn rất nhiều, dáng vẻ ngạo kiều lại xinh đẹp tới nữ nhân cũng không có được. Cứ nghĩ tới áp kẻ này xuống dưới thân mà tùy ý khi dễ lại khiến hắn càng lúc càng hưng phấn.

 "Phác Xán Liệt." 

Nam nhân ngồi ở chiếc ghế còn lại bất ngờ lên tiếng. Ngữ điệu so với bình thường lạnh đi vài phần, cũng khiến người ta có loại ảo giác giống như một con sói đang uy hiếp kẻ địch xâm phạm lãnh thổ của nó.

"Ngô, không phải anh cũng có hứng thú đấy chứ?" Phác Xán Liệt hướng Ngô Thế Huân mà cười cười. Người này trước giờ chưa từng gọi thẳng tên hắn, nay như vậy cũng là vì nam nhân đang đối diện hắn sao?

"Vậy không được nha Ngô, cướp vợ của bạn không phải hành vi của quân tử. Cậu thích tôi có thể tìm cho cậu." Phác Xán Liệt đối với người này không có ý buông tha hay nhường cho kẻ khác.

Tiếng cười lạnh lẽo một lần nữa vang vọng khắp không gian khiến bọn thủ hạ chỉ có thể than thầm tại sao hôm nay lắm kẻ lạnh lùng như vậy. Hàn khí từ người Ngô Thế Huân tỏa ra khiến kẻ khác đen mặt. Hắn chậm rãi, uyển chuyển như một con mãnh thú bước tới nơi Phác Xán Liệt, ghé vào tai hắn với giọng điệu kinh người.

"Tôi không phải quân tử. Hắn cũng không phải vợ cậu. Mà là vợ tôi. Người của tôi bị động đến kết cục tự cậu tưởng tượng."

Bốn câu vừa kết mặt Phác Xán Liệt biến sắc, hết nhìn Ngô Thế Huân lại nhìn Lộc Hàm. Ngô Thế Huân kia nổi tiếng không biết nói đùa, quen biết hắn 2 năm, Phác Xán Liệt cũng hiểu rõ cái kia không phải hư danh. Hắn đã nói kẻ kia là người của hắn thì chính là người của hắn, miếng mồi này Phác Xán Liệt dù không muốn cũng phải nhả.

Thủ hạ của hắn âm thầm quan sát biểu tình của lão đại mà phán đoán tình hình, cảm thấy kẻ bị bọn chúng bắn một phát, thụi cho một cú cùng Ngô lão đại kia quan hệ nhất định không bình thường. Nếu là đại nhân vật sau này tính toán với bọn chúng thì biết phải làm sao. Bởi vậy, bọn chúng đều nhất tề buông lỏng việc không chế Lộc Hàm. Vừa lúc đó, Ngô Thế Huân đã chuyển sự chú ý sang Lộc Hàm, thấy vết thương ở chân vẫn không ngừng rỉ máu, gương mặt cũng vì thế mà trắng bệch thì tránh không khỏi đau lòng một phen. Muốn chạm vào thân thể kia lại bị tránh lé liền chuyển hướng xuống chiếc áo kéo lên cho hắn.

Đột ngột, một tiếng động làm rung chuyển cả căn nhà kho mục nát. Bức tường bên trái bị đánh sập. Tất cả đều ngơ người trước biến cố không báo trước. Lộc Hàm vì tay chân không bị giữ mà nhanh chóng thoát được nhưng cái chính là cậu có muốn cũng không thể chạy.....

"ĐOÀNG...."

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro